Chương 16: Thiên kim kiêu sa và chiến trường tình ái 16
Trước cửa văn phòng, Giang Tuyết Lăng chỉnh lại quần áo, cố ý kéo cổ áo thấp xuống để lộ vòng một đầy đặn, hít sâu một hơi rồi đẩy cửa bước vào.
Cô biết rõ trong lòng Kỳ Lam vẫn chưa quên được mình.
Khi còn du học ở nước ngoài, cô cũng từng có vài người bạn trai, nhưng chưa ai từng đối xử tốt với cô như Kỳ Lam cả.
Ngay cả cô còn chưa buông bỏ được mối quan hệ đó, sao Kỳ Lam có thể dễ dàng quên được chứ?
Trong văn phòng, Kỳ Lam ngồi nghiêm chỉnh, môi mím chặt, mắt cụp xuống, lật xem tài liệu trong tay.
Ánh sáng dịu nhẹ rọi lên gương mặt tuấn tú của anh, càng làm nổi bật vẻ ngoài xuất sắc, sống mũi cao thẳng và đường nét sắc sảo.
Một người đàn ông vừa có tiền, vừa có ngoại hình, lại còn quyền thế như vậy, khiến lòng Giang Tuyết Lăng khẽ rung động, càng không thể buông tay nổi.
Cô nhanh chóng bước lên vài bước, cắn môi, gương mặt lộ rõ vẻ đau đớn: "Kỳ Lam…"
Cú ngã hôm qua khiến cô đau ê ẩm, đùi và mông gần như bầm tím, thật sự rất đau, không dám ngồi xuống, đi lại cũng khó khăn.
Giờ phút này, cô chỉ muốn được dựa vào vòng tay rộng lớn và ấm áp của anh.
Nghe vậy, lông mày Kỳ Lam khẽ chau lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt đang tỏ vẻ yếu đuối.
"Tôi gọi cô đến, chỉ muốn hỏi rõ một chuyện."
Chưa kịp nói hết câu, hai hàng nước mắt đã lăn dài trên mặt Giang Tuyết Lăng:
"Kỳ Lam, em không làm sai việc gì cả, trưởng phòng nhân sự vu oan cho em, anh ta… anh ta luôn có ý đồ xấu với em…"
Dù thế nào đi nữa, cô cũng phải giữ được công việc tại tập đoàn nhà họ Kỳ, bên ngoài không có nơi nào đãi ngộ tốt hơn.
(Bạn Quýt: bình thường hay để là tập đoàn Trần thị, Bùi thị cơ nhưng nhà ảnh họ Kỳ… kỳ thị nghe nó cứ sao sao ấy)
Huống hồ, ai dám tuyển một người từng bị nhà họ Kỳ sa thải chứ?
Nghĩ đến vẻ mặt ép người quá đáng của trưởng phòng nhân sự, Giang Tuyết Lăng cắn răng nói tiếp: "Anh ta muốn em thỏa hiệp theo quy tắc ngầm trong công sở, em không đồng ý nên anh ta mới vu khống để đuổi em!"
Kỳ Lam xoa trán, mất kiên nhẫn ngắt lời: "Đủ rồi. Người của tôi như thế nào, không đến lượt cô bịa chuyện."
"Điều tôi muốn hỏi là, tối hôm sinh nhật mẹ tôi, cô có mang theo thứ gì không nên mang vào không?"
Dù khách mời đều được kiểm tra sơ qua trước khi vào, nhưng toàn là người có địa vị, không thể khám xét kỹ từng người. Nếu muốn giấu thuốc gì đó thì không khó.
Hơi thở của Giang Tuyết Lăng khựng lại, sắc mặt lập tức tái nhợt, ánh mắt lảng tránh: "Em… em không có…"
"Hừ, cô không có?"
Kỳ Lam đập mạnh xuống bàn, chồng tài liệu trong tay anh đập thẳng vào mặt Giang Tuyết Lăng rồi rơi rải rác khắp sàn.
Anh đã điều tra chuyện này nhiều ngày nay, không ngờ cuối cùng lại liên quan đến cô ta.
Nếu không phải vì cô ta mang theo đồ không nên mang vào bữa tiệc, thì A Trạch sao có thể trúng bẫy? Mà Sở Sở lại càng không đến mức phải chịu nỗi oan khuất lớn như vậy!
Chỉ cần nghĩ đến cảnh Sở Sở bị ép buộc dưới thân người khác, ngoan ngoãn chịu đựng mà không dám lên tiếng, trái tim Kỳ Lam như bị dao cứa từng nhát.
Nếu hôm đó anh không đứng ra bênh vực Giang Tuyết Lăng, không khiến Sở Sở tức giận bỏ đi thì liệu có xảy ra bi kịch đó không?
Có lẽ… giữa họ cũng sẽ không chen vào hai người đàn ông khác.
Nghĩ đến đây, trong lòng Kỳ Lam bùng lên sát ý, không còn chút thương xót nào cho người anh từng xem là "ánh trăng trắng" này nữa.
Giang Tuyết Lăng luống cuống nhặt giấy rơi dưới đất:
"Không! Kỳ Lam, anh nghe em giải thích! Em có mang theo thứ đó… nhưng em chưa dùng! Em thề, em thật sự chưa dùng đến mà!"
Cô quả thật có chuẩn bị một ít đồ để "khuấy động không khí", định dùng với Kỳ Lam.
Cô biết rõ bản chất anh là người bảo thủ.
Trong khi bạn trai ở nước ngoài thì cởi mở hơn nhiều, cô từng bị cám dỗ và đã làm những chuyện không nên làm.
Cô sợ bị Kỳ Lam phát hiện nên định ra tay trước để giành thế chủ động.
Một mũi tên trúng hai đích – vừa khiến anh không nghi ngờ quá khứ của cô, lại vừa buộc anh phải chịu trách nhiệm nếu có chuyện xảy ra.
Nhưng đáng tiếc, suốt buổi tiệc hôm đó, ngoài nói hai câu giúp đỡ cô, Kỳ Lam chẳng hề cho cô cơ hội ở riêng dù chỉ một chút.
Không ngờ anh vẫn có thể điều tra ra, khả năng của người đàn ông này đúng là vượt xa tưởng tượng, Giang Tuyết Lăng càng không cam lòng buông tay.
Lồng ngực Kỳ Lam như bị thiêu đốt, trong đầu chỉ hiện lên gương mặt đẫm lệ đáng thương của Kiều Sở, giọng anh lạnh lẽo: "Tôi chỉ hỏi, cô mang hay không mang?"
Bị ánh mắt đầy sát khí của anh ép tới phát run, Giang Tuyết Lăng líu lưỡi: "Em… em có mang…"
"Cút!"
Tiếng quát như sấm động làm Giang Tuyết Lăng giật bắn cả người. Cô chưa từng thấy Kỳ Lam mất kiểm soát đến vậy, như thể một con thú dữ sắp lao tới xé xác cô ra từng mảnh.
Không dám nghĩ nhiều, cô ta loạng choạng chạy ra khỏi văn phòng.
Cô ta vừa đi, Kỳ Lam cũng kiệt sức, cả người như vừa được vớt ra từ trong nước, đổ gục xuống ghế giám đốc.
Anh tưởng rằng mình đau khổ vì những gì đã xảy ra với Sở Sở, nhưng không ngờ thứ khiến anh nghẹt thở lại chính là “lực kéo của cốt truyện.”
Nam chính không còn một lòng với nữ chính, mà quay sang yêu nữ phụ độc ác – người đã cắm cho anh hai chiếc sừng to đùng.
Cốt truyện này đã sụp đổ hoàn toàn.
Nhưng đối với kẻ khởi xướng – Kiều Sở, thì không sao cả, vui vẻ thôi.
Nghĩ đến việc Giang Tuyết Lăng – người còn nợ cô một khoản tiền – phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm, Kiều Sở hả hê đến mức muốn mở tiệc ăn mừng.
Cô ăn uống thỏa thích, rảnh rỗi lại trêu chọc “chó con nhỏ”, còn chạy đến trường học nghe giáo sư Quý giảng bài.
Với một "cao thủ quản lý thời gian" như Kiều Sở, cùng lúc đối phó ba người đàn ông chẳng đáng là gì.
Hôm đó, sau khi xem phim với Kỳ Trạch xong, cô bất ngờ đụng phải Quý Yến Lễ – người vừa kết thúc buổi tọa đàm ở thư viện thành phố.
Ánh mắt sâu thẳm sau cặp kính của anh khẽ quét về phía Kỳ Trạch đang xếp hàng mua trà sữa, nụ cười mang theo vẻ giễu cợt:
"Đây là cách mà em nói sẽ cắt đứt hoàn toàn với anh em nhà họ Kỳ?"
"Ờm…" Bị bắt gặp khi đang hẹn hò lén lút, Kiều Sở đành cười trừ, nói khẽ:
"Cái đó… cần thời gian, cần thời gian mà, ha ha."
"Thật vậy sao?"
Gương mặt nhã nhặn của Quý Yến Lễ tối lại:
"Vậy tại sao anh lại nghe nói, Kỳ gia và Kiều gia đã định ngày cưới rồi, cả trong lẫn ngoài giới đều đồn ầm lên là sắp cưới?"
Gần đây anh bận bịu giảng dạy và nghiên cứu khoa học, không có thời gian theo dõi cô. Thỉnh thoảng gặp cô trong trường, tâm trạng anh lại nhẹ nhàng như gió thoảng qua rừng cây.
Quý Yến Lễ cứ nghĩ Kiều Sở đã thu mình lại, nghiêm túc yêu đương với anh. Nào ngờ khi vừa có thời gian rảnh vào cuối tuần, anh liền phát hiện ra đó chỉ là một cú lừa lớn.
Chẳng lẽ anh là kẻ ngốc đến mức bị vị hôn thê của người khác dắt mũi suốt thời gian qua, đến khi tận mắt thấy cô thân mật với người khác, trong lòng vẫn còn mộng tưởng?
Kiều Sở lùi lại một bước, tỏ vẻ vô tội, nhún vai:
"Liên hôn thương mại thôi mà, em là vị hôn thê của Kỳ Lam, người ta đồn vậy cũng bình thường thôi?"
Thái độ phủi sạch quan hệ của cô khiến Quý Yến Lễ nổi giận thật sự.
"Đi với anh!"
Vị giáo sư Quý luôn điềm đạm lịch sự, lần đầu tiên trong đời mất hình tượng, giữa chốn đông người thô bạo kéo đi một cô gái xinh như hoa.
“Tách!”
Đứng nấp sau góc tường, Giang Tuyết Lăng không chút do dự đưa điện thoại lên chụp lại khoảnh khắc chấn động này.
Cô siết chặt viền máy, ánh mắt đầy oán hận dán chặt vào bức ảnh – hình ảnh người đàn ông siết chặt tay cô gái, đẹp đến mức chẳng khác nào cảnh trong phim thần tượng.
Chương 17: Thiên kim kiêu sa và chiến trường tình ái 17
Ha... chẳng trách, chẳng trách cô đang yên đang lành thì đột nhiên bị chia tay. Thì ra tất cả là do Kiều Sở giở trò sau lưng.
Trả thù, đây rõ ràng là một vụ trả thù trắng trợn. Không muốn thấy cô và Kỳ Lam quay lại với nhau nên mới cố tình cướp lấy bạn trai cô – Quý Yến Lễ.
Hóa ra chính Kiều Sở mới là kiểu người giả tạo, hai mặt, bề ngoài thanh thuần vô hại, bên trong lại lẳng lơ quyến rũ. Cô ta từng qua lại mập mờ với cả Kỳ Trạch và Quý Yến Lễ thì có tư cách gì để mắng người khác?
Bị tập đoàn nhà họ Kỳ lấy đủ loại lý do để đuổi việc, hôm nay Giang Tuyết Lăng đến khu thương mại trung tâm để tìm việc mới.
Không sai, một người từng du học nước ngoài, tốt nghiệp đại học danh giá, giờ lại không thể bước chân vào nổi một tòa cao ốc văn phòng, buộc phải đi xin mấy công việc lương thấp như nhân viên lễ tân hay bán hàng.
Không hiểu là ai đứng sau giật dây, chuyện cô từng pha trà khiến vài vị giám đốc bị viêm dạ dày lại lan truyền khắp nơi.
Đi xin việc ở mấy công ty lớn, vừa mới nộp hồ sơ đã bị từ chối thẳng thừng. Cô gọi điện hỏi thì chỉ nhận được những lời mỉa mai châm chọc, bảo cô không có năng lực mà lòng tham thì cao ngút trời.
Giang Tuyết Lăng không hiểu. Dù sao cô cũng là người có học thức đàng hoàng, du học nước ngoài trở về, vậy mà đến cả công ty nhỏ cũng chẳng ai cần.
Còn Kiều Sở thì sao? Chỉ nhờ đầu thai vào nhà giàu mà có thể thuận lợi thừa kế sản nghiệp, nắm quyền sinh sát trong tập đoàn hà họ Kiều, còn trẻ mà đã là giám đốc thiết kế.
Cô ta thì ngược lại, mẹ mắc bệnh nặng cần tiền chữa trị, hoàn cảnh bức bách nên buộc phải ra ngoài kiếm sống.
Giang Tuyết Lăng siết chặt hồ sơ xin việc trong tay, thậm chí bắt đầu trách móc cả mẹ mình – bà già đó sống không ra sống, đã không có số giàu sang lại còn mắc phải thứ bệnh cũng chỉ có người giàu mới lo nổi. Nếu còn nghĩ cho con gái, lẽ ra nên chết quách đi cho rồi, đừng kéo cô xuống thêm nữa. Bản thân cô đã rất vất vả để sống qua ngày.
Đợi đến khi Quý Yến Lễ và Kiều Sở rời khỏi, Giang Tuyết Lăng mới lặng lẽ đi theo họ. Hướng họ đi là xuống bãi đỗ xe tầng hầm của trung tâm thương mại, cô không lo bị mất dấu.
Chụp vài tấm hình kiểu lôi kéo chưa đủ bằng chứng.
Nếu cô chụp được ảnh nóng hơn nữa thì không chỉ có thể dùng để uy hiếp Kiều Sở và Quý Yến Lễ, mà còn khiến Kỳ Lam nhìn rõ bộ mặt thật của Kiều Sở.
Nghĩ vậy, Giang Tuyết Lăng dùng một địa chỉ email lạ gửi mấy chục tấm ảnh vừa chụp được vào hòm thư cá nhân của Kỳ Lam, kèm theo lời nhắn:
[Tầng hầm B1 – Tòa Kim Dương, đến ngay]
Cô nhớ rõ biển số xe của Quý Yến Lễ nên chẳng mấy chốc đã tìm được chỗ đậu xe.
Quý Yến Lễ vốn sống kín tiếng, bình thường chỉ lái một chiếc xe, nhãn hiệu cũng không phải loại siêu sang, nên Giang Tuyết Lăng luôn hiểu lầm rằng nhà họ Quý không giàu có gì.
Từ góc độ này, qua cửa kính hạ xuống một nửa, có thể nhìn rõ tình cảnh bên trong xe—
Quý Yến Lễ ngồi ở ghế phụ, một cô gái dáng mềm mại đang ngồi vắt ngang lên người anh.
Vòng eo thon được một bàn tay lớn ôm chặt, mái tóc xoăn dài ngang eo rủ xuống sau gáy, từ chiếc cổ thiên nga đến xương quai xanh đều là những đường cong mềm mại đầy quyến rũ.
Hai người hôn nhau cuồng nhiệt, môi lưỡi quấn quýt chẳng chút kiêng dè.
Giang Tuyết Lăng vừa quay video vừa đỏ mặt tim đập dồn dập, cơ thể bắt đầu dâng lên một cảm giác nóng bừng khó tả.
Có lẽ vì đã lâu không yêu đương, hoặc vì sợ bị Kỳ Lam phát hiện sơ hở.
Dù Quý Yến Lễ không giàu bằng Kỳ Lam, nhưng ngoại hình và vóc dáng của anh ta không tệ. Vậy mà cô – bạn gái chính thức – còn chưa từng được nắm tay, lại bị con tiện nhân Kiều Sở cướp đi mất.
Đúng lúc Giang Tuyết Lăng đang cắn môi, hơi thở dồn dập thì trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một cái bóng cao lớn.
Người đàn ông mang vẻ ngông nghênh bất cần, môi khẽ nhếch, gương mặt điển trai như bước ra từ truyện tranh, tay cầm túi trà sữa, khoanh tay dựa vào chiếc siêu xe màu đỏ.
“Lén quay gì thế? Đưa tôi xem nào.”
Kỳ Trạch giật lấy điện thoại của Giang Tuyết Lăng, mở album xem ảnh và video cô vừa chụp, vẻ mặt đầy hứng thú.
Anh nhướn mày, cười khẩy: “Cô bệnh nặng lắm rồi đấy, suốt ngày rình mò quay cảnh người khác hôn nhau. Thiếu đàn ông lắm hả?”
Giang Tuyết Lăng tim đập loạn xạ, mặt đỏ bừng như cà chua chín, vừa xấu hổ vừa giận, giọng nói run rẩy yếu ớt:
“Trả… trả điện thoại cho tôi!”
Kỳ Trạch đã quá quen với kiểu phụ nữ "miệng thì bảo không mà thân lại muốn", lập tức thấy buồn nôn, thầm nghĩ người phụ nữ này đúng là bệnh hoạn, bị mắng vài câu mà còn hưởng thụ như vậy.
Cô ta chẳng lẽ tưởng anh sẽ hôn cô ta à?
Tsk, phấn dày đến mức nếu hôn chắc chắn sẽ dính đầy mùi mỹ phẩm rẻ tiền.
Anh lướt nhanh qua điện thoại, xóa hết ảnh, video và cả bản sao lưu, rồi tiện tay quăng lại cho cô: “Đấy, trả cô đó.”
Bị xóa sạch mọi thứ khó khăn lắm mới quay được, Giang Tuyết Lăng tức đến phát run, nhưng đứng trước một Kỳ Trạch đẹp trai, ngông nghênh thế kia, lại không thể thốt ra lời nào.
Cô biết, kiểu đàn ông có yết hầu gợi cảm như vậy, toàn thân đều toát ra hormone, thường thì… trên giường sẽ rất mạnh mẽ.
Kỳ Trạch tránh ánh mắt khiến anh thấy buồn nôn của cô, lấy một ly trà sữa từ túi ra, “Muốn uống không? Tặng cô đó.”
Giang Tuyết Lăng ngẩn người, vô thức gật đầu, ai ngờ ngay sau đó, ly trà sữa lạnh ngắt dội thẳng lên đầu cô, lạnh đến mức cô hét toáng lên.
Kỳ Trạch vỗ tay, lẩm bẩm đầy bực bội: “Phí của thật, lát nữa lại phải xếp hàng mua lại cho cô ấy, phiền chết đi được.”
Trong túi còn hai ly, mà ba ly này đều là Kiều Sở đích danh yêu cầu. Cô "chị dâu nhỏ" này rất khó chiều, mỗi vị chỉ được uống thử, thiếu một ly cũng không xong.
Nhưng cũng chẳng sao, ban ngày cô ấy sai khiến anh, ban đêm anh nắm thế chủ động, từng chuyện từng chuyện, anh sẽ đòi lại bằng hết.
Nửa buổi hẹn còn dám đi hôn trai lạ, để xem tối nay anh xử lý cô thế nào!
Giang Tuyết Lăng lau loạn trà sữa trên mặt, phấn mắt, eyeliner, son môi lem nhem hết cả, khuôn mặt vốn xinh xắn giờ trông hệt như tên hề.
Nước mắt rơi lã chã, cô trừng mắt nhìn Kỳ Trạch, giọng nức nở đầy uất ức: “Tại sao? Tại sao ai cũng bênh con tiện nhân đó? Anh không thấy cô ta đang ngoại tình sao?!”
Câu nói đó chọc trúng đúng điểm yếu của Kỳ Trạch.
Anh ghét Kiều Sở đến ngứa răng, nhưng lại chẳng thể buông nổi. Biết rồi thì sao? Rút lui để nhường cô cho Quý Yến Lễ à?
Làm gì có chuyện dễ dàng thế! Kiều Sở đã dây vào anh thì đừng mong thoát!
“Cô ấy đâu phải bạn gái tôi, ngoại tình cái gì mà ngoại tình.”
Kỳ Trạch giơ ly trà sữa còn lại lên, nghiến răng cảnh cáo: “Đừng để tôi bắt được cô lén quay lần nữa. Dù sao cô ấy cũng là người nhà họ Kỳ, không tới lượt cô xen vào!”
Giang Tuyết Lăng cắn môi, nhìn Kỳ Trạch đầy khó tin, vừa giận vừa uất ức, sắc mặt thay đổi liên tục, đỏ rồi trắng, trắng rồi xanh, loang lổ chẳng khác gì bảng màu.
Đúng lúc đó, Kỳ Lam xuất hiện ở bãi đậu xe.
Giang Tuyết Lăng lập tức chạy đến, chỉ tay về phía trước: “Kỳ Lam! Con tiện nhân Kiều Sở ở bên kia kìa! Em thấy hết rồi, cô ta đang quyến rũ bạn trai cũ của em – Quý Yến Lễ!”
Kỳ Lam lập tức lùi lại một bước, né tránh động tác thân mật của cô, nhíu mày, lộ rõ vẻ chán ghét.
“Em theo dõi Kiều Sở à?”
Anh vốn chỉ nghi ngờ, không ngờ lại là Giang Tuyết Lăng gửi mail. Từ lần phát hiện cô ta lén đem đồ vào bữa tiệc, Kỳ Lam đã hoàn toàn hết kiên nhẫn. Giờ biết cô theo dõi Kiều Sở, trong lòng không tránh khỏi khó chịu.
Sự thù địch bất ngờ từ anh khiến Giang Tuyết Lăng sững người, mắt đỏ hoe, nước mắt giàn giụa: “Đây mà tính là em theo dõi cô ta là sao?!”
“Quan trọng là cô ta – Kiều Sở – là vợ chưa cưới của anh, mà lại công khai ngoại tình với bạn trai cũ của em giữa chốn đông người đó!”
Cho dù Quý Yến Lễ đã chia tay với cô ta thì cô ta vẫn không thể buông tay, vẫn cho rằng anh là người của mình.
Chương 18: Thiên kim kiêu sa và chiến trường tình ái 18
Khi cuộc tranh cãi vẫn còn tiếp diễn, trong xe, Kiều Sở và Quý Yến Lễ – hai người vừa quấn lấy nhau hôn đến khó dứt – đã chỉnh lại quần áo và bước xuống xe.
Tay Kiều Sở vẫn còn bị người đàn ông nắm chặt trong lòng bàn tay, hai người đứng cạnh nhau, trai xinh gái đẹp, như một cặp đôi hoàn hảo khiến người ta không thể rời mắt.
Quý Yến Lễ cao lớn, đứng chắn trước mặt Kiều Sở, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Giang Tuyết Lăng, giọng không mấy dễ chịu:
“Cô Giang, nếu tôi nhớ không lầm, chúng ta đã chia tay một thời gian rồi. Chuyện tình cảm của tôi chắc không đến lượt cô can thiệp, cũng phiền cô đừng bịa đặt rồi tung tin đồn.”
Ba người đàn ông khí chất mạnh mẽ đều đứng về phía Kiều Sở, khiến khí thế của Giang Tuyết Lăng lập tức yếu thế, cô không tự chủ rụt cổ lại, cắn môi im lặng.
Tuy người đàn ông kia là người cô đã cân nhắc kỹ càng rồi lựa chọn từ bỏ, nhưng điều đó không có nghĩa cô chấp nhận để Kiều Sở cướp đi “đồ bỏ” của mình.
Cướp, cướp, cướp… Tiền bạc, địa vị, quyền lực, nhan sắc… Kiều Sở chẳng phải đã có đủ mọi thứ rồi sao?
Kỳ Lam cũng muốn giành với cô, Quý Yến Lễ cũng muốn giành với cô, không có đàn ông thì sống không nổi à? Thứ đàn bà rẻ tiền chỉ biết lấy lòng đàn ông!
Ngay khoảnh khắc đó, từ đôi mắt đầy tơ máu của Giang Tuyết Lăng, Kiều Sở đọc được hai chữ rõ ràng — "ghen ghét."
Cha nội này bị ngốc à? Không có tiền thì tự đi kiếm chứ!
Dù có bị nữ chính trừng mắt cả tiếng đồng hồ, Kiều Sở cũng không đời nào móc tiền ra cho cô ta được.
Nhìn quanh chiến trường tình ái giữa ba người đàn ông, cộng thêm sự xuất hiện chẳng đúng lúc chút nào của Giang Tuyết Lăng, Kiều Sở nhanh chóng ghép được cả bức tranh — nữ chính đi “tố cáo” đúng là nhanh thật.
Kỳ Lam cố gắng kiềm chế cơn giận, bước tới túm lấy Kiều Sở kéo lại trước mặt, ánh mắt lạnh buốt như hồ nước đóng băng, hai mắt đỏ ngầu gắt gao nhìn cô.
Hai má Kiều Sở đỏ bừng, đôi môi mềm mại vẫn còn ươn ướt, hơi thở chưa ổn định, trên người còn phảng phất mùi nước hoa nam giới – tất cả như từng nhát dao đâm thẳng vào tim Kỳ Lam.
“Tại sao vậy? Sở Sở, tháng sau là đám cưới của chúng ta mà!”
Anh ta gần như gào lên, ngón cái cọ mạnh lên môi cô, như thể muốn xóa sạch mọi dấu vết của người đàn ông khác.
Kiều Sở gạt tay anh ta ra, không nép sau lưng Quý Yến Lễ mà lùi lại mấy bước, đứng ở khoảng cách vừa đủ với tất cả.
Cô cười rạng rỡ, giơ tay phải lên, nơi cổ tay trắng như ngọc đeo một chiếc vòng phỉ thúy đế vương xanh tuyệt đẹp.
“Còn vì sao nữa? Giáo sư Quý hào phóng, em thích, em vui, hôn một cái thì sao?”
Cô còn không quên liếc Giang Tuyết Lăng một cái đầy châm chọc.
Dù bản thân đã giàu, nhưng người đàn ông mà cô “tán” cũng giàu, lại còn sẵn sàng chi tiền vì cô, tức chết cái đồ đi méc sau lưng như cô ta!
Nghĩ đến việc mình đã làm việc cực khổ bao lâu nay, ngoài nhan sắc và tài sản thì chẳng còn gì khác, vậy thì khoe khoang một chút cũng có sao đâu? Không khoe bây giờ thì đợi đến bao giờ?
Dù vậy, trong lòng Kiều Sở vẫn phải cảm ơn nữ chính đã dâng đến tận miệng chiến trường tình ái này, đúng là cơ hội hiếm có để ngược lại nam chính!
Muốn sống tốt thì đầu nam chính phải… xanh cái đã!
Giang Tuyết Lăng trừng mắt nhìn chằm chằm vào chiếc vòng phỉ thúy quý giá trên tay Kiều Sở, nghiến răng gần như muốn vỡ cả hàm, ánh mắt ai oán lướt qua lại giữa Kỳ Lam và Quý Yến Lễ.
Hai người bạn trai cũ của cô, chẳng ai từng tặng cô món quà nào đắt giá đến thế!
Lúc còn quen Kỳ Lam, anh ta chưa tiếp quản gia tộc, vì cô suýt chút đã cãi nhau với cả nhà, mà cũng chỉ dám tặng vài món đồ hiệu vớ vẩn.
Nên cũng không thể trách cô bị 5 triệu “dụ dỗ” được, đấy là Kỳ Lam nợ cô!
Còn về Quý Yến Lễ, thì là một tên khô khan, ki bo, ngay cả lễ phục cũng tiếc không muốn mua cho cô, sao có thể… sao có thể…
Sao có thể tặng cho Kiều Sở chiếc vòng trị giá hàng chục triệu?! Với cái nền tảng tài chính nhỏ nhoi của anh ta, liệu có nổi không?! Cái con đàn bà lẳng lơ như Kiều Sở có xứng không?!
Giang Tuyết Lăng giận đến gần phát điên, nhưng lại không dám làm gì quá khích, chỉ có thể nhìn trừng trừng vào Kỳ Lam, hy vọng anh ta “tỉnh mộng”, đá Kiều Sở rồi quay lại cưới mình.
Thế nhưng Kỳ Lam không thèm nhìn cô ta lấy một lần. Mạch máu trên mu bàn tay nổi rõ, nắm tay rồi lại buông, buông rồi lại siết, cuối cùng giáng mạnh một cú đấm vào cây cột chịu lực bên cạnh Kiều Sở.
Anh nhắm mắt lại, yết hầu chuyển động, dường như cố gắng nuốt hết mọi phẫn nộ vào trong.
“Không sao đâu, Sở Sở, anh không trách em. Chỉ là một cái vòng thôi mà, về nhà với anh, những món như vậy bao nhiêu cũng có.”
Quý Yến Lễ khẽ cười mỉa: “Bao nhiêu cũng có à? Tổng giám đốc Kỳ đâu phải con một, chắc gì đã muốn gì được náy?”
Ý của anh rất rõ ràng – nhà họ Kỳ có hai anh em, dù Kỳ Trạch không ra gì, tài sản vẫn phải chia cho cậu ta một phần.
Chưa kể sau này còn phải hòa thuận với em dâu, phần dành cho Kiều Sở chắc chắn không thể so với vị trí độc tôn của anh trong nhà họ Kỷ.
Kiều Sở chống cằm, liếc người này một cái, lại liếc người kia một cái, trông như đang nghiêm túc suy tính.
“Giáo sư Quý nói cũng đúng. Hay hai người làm bản kê khai tài sản đi, ai giàu hơn thì tôi lấy người đó…”
Kỳ Trạch ném cốc trà sữa trong tay xuống, bước tới đứng cạnh Kỳ Lam, khí thế bức người.
“Còn cần kê khai gì nữa? Chị dâu chẳng lẽ xem thường nhà họ Kỳ? Cùng lắm thì anh không cưới, nhưng không thể để chị dâu thiệt thòi được chứ?”
Ánh đèn sáng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú đầy góc cạnh của anh, càng khiến khí chất bất kham nổi bật rõ rệt, như một con sói con ngông cuồng khó thuần.
Nếu Kiều Sở không biết rõ bộ mặt thật của anh, có khi cũng bị vẻ ngoài "vì anh trai mà hy sinh" này lừa mất rồi.
Lấy người nhà họ Kỳ chẳng phải là dắt dê vào miệng cọp, một mình nuôi hai con sói à?!
Huống hồ nửa sau nhiệm vụ của Kiều Sở là ngược Kỳ Lam, mà lấy hắn rồi thì còn ngược kiểu gì? Rõ ràng là phần thưởng, chứ đâu phải trừng phạt?
Ánh mắt Kiều Sở đảo qua đám người trước mặt, nhanh chóng nghĩ ra kế.
Cô hít một hơi sâu, bỗng bước lên một bước, ngẩng đầu, nở nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn với Kỳ Lam.
“Kỳ Lam, giữa chúng ta, đến lúc phải kết thúc rồi.”
Cô quay người nắm lấy tay Quý Yến Lễ, các ngón tay đan vào nhau, mười ngón siết chặt đầy thân mật. Đối diện Kỳ Lam, gương mặt xinh đẹp của cô đầy kiên quyết.
“Kỳ Lam, thật ra em chưa từng yêu anh.”
“Người em thích luôn là Quý Yến Lễ. Từ hồi còn ngây ngô trong trường, em đã lén thích anh ấy đến mức không thể thoát ra.”
Kỳ Lam bị những lời đột ngột này đánh cho choáng váng, sắc mặt sa sút hẳn, cả người như sắp sụp đổ. “Không… không phải… Sở Sở, em nói dối…”
Kiều Sở không trả lời, tiếp tục nói, nhắc đến Quý Yến Lễ, môi cô nở nụ cười dịu dàng đầy chân thành.
“Anh không biết hồi đó anh ấy là hình mẫu trong mộng của biết bao nữ sinh, em cũng vậy. Nhưng khi em lớn lên, đến tuổi được tự do yêu đương thì lại vướng phải hôn ước với anh.”
“Kỳ Lam, em hận anh. Chính anh khiến em và Yến Lễ lỡ dở ngần ấy năm. Chính anh còn dây dưa với người yêu cũ, khiến em và nhà họ Kiều bị người ta cười nhạo.”
“Nên tất cả những gì em làm… đều là để trả thù anh. Đêm đó rượu của Kỳ Trạch là em bỏ thêm thuốc vào, em tự nguyện lên giường với anh ấy.”
Kỳ Lam không thể tin nổi, gào lên như phát điên: “Em thích Quý Yến Lễ, thì dây vào A Trạch làm gì?! Không có động cơ!”
Kiều Sở đáp không chút do dự: “Giang Tuyết Lăng vừa ăn trong bát vừa ngó trong nồi, cắm sừng Yến Lễ, khiến người em thích bị đội mũ xanh. Vậy thì em cũng muốn người cô ta thích – là anh – nếm thử cảm giác đó.”
“Kỳ Lam, giờ em đã đạt được tất cả mục đích. Giữa chúng ta không còn gì ràng buộc. Nhưng yên tâm, em sẽ thực hiện hôn ước đúng thời hạn.”
“Vị trí con rể nhà họ Kiều có thể cho anh, nhưng trái tim và thân thể của em — đừng mơ!”
Những lời mà nguyên chủ từng bị Kỳ Lam tàn nhẫn nói, giờ đây Kiều Sở trả lại nguyên vẹn không thiếu một chữ.
Chuỗi lời dồn dập của Kiều Sở khiến ba người đàn ông từng yêu cô đến si mê hoàn toàn câm nín, bầu không khí trở nên ngột ngạt, chẳng ai phát hiện có điều gì khác thường.
Cho đến khi — Giang Tuyết Lăng là người đầu tiên phản ứng lại...
0 comments