Chương 250 Nữ chính bị cướp đoạt khí vận trong mạt thế 40
Khi Nguyệt Nguyệt cùng mười một người phụ nữ khác trở lại biệt thự, ai nấy đều thấp thỏm bất an. Nhưng khi nhìn thấy Cố Kiều Kiều, sự bất an ấy lập tức tăng lên đến cực điểm.
Một cô gái xinh đẹp như thiên sứ thế này, cần gì đến những kẻ như họ lấm lem bùn đất, nhếch nhác không ra hình người?
Tất cả đều bị vẻ ngoài của Cố Kiều Kiều làm cho choáng váng, ngoại trừ một người: Cố Khinh Khinh.
Cô ta mở to mắt như nhìn zombie, hét lên: “Cố Kiều Kiều?!”
Một người từng được tuyên bố đã chết, bỗng nhiên lại xuất hiện trước mắt, sống không những rất tốt mà còn vô cùng rực rỡ, lộng lẫy.
Cố Khinh Khinh nghĩ tới tất cả những gì mình từng trải qua, nhớ lại trước kia vẫn tự dối lòng, luôn nói với bản thân rằng dù thế nào đi nữa thì cô ta vẫn còn sống, còn người chị gái mà cô ta ghét nhất đã chết rồi.
Vậy mà khoảnh khắc nhìn thấy Cố Kiều Kiều sống tốt đến vậy, cô ta lập tức hận chính mình! Hận luôn cả Cố Kiều Kiều!
Tại sao chứ!
Chỉ vì cô ta là nữ chính à?
Cố Khinh Khinh bật khóc nức nở, nước mắt giàn giụa, nhưng không một giọt nào là vì xúc động do gặp lại sau bao năm xa cách.
Nguyệt Nguyệt và những người khác đầy nghi hoặc — người này lại quen biết với Kiều Kiều sao?
Chỉ thấy Cố Kiều Kiều vẻ mặt mừng rỡ đứng bật dậy, kinh ngạc reo lên: “Em gái? Em cũng đến căn cứ rồi à? Tống Gia Lực và mấy người khác đâu? Mặt em sao vẫn chưa khỏi vậy?”
Cô liên tiếp hỏi mấy câu khiến Cố Khinh Khinh ngớ người, nước mắt cũng ngừng rơi.
Cố Kiều Kiều bảo Nguyệt Nguyệt và những người còn lại đưa đám người mới đi tắm rửa, chuẩn bị chút đồ ăn cho họ, tiện thể giải thích kế hoạch tương lai.
Ai muốn ở lại thì ở, không ép buộc.
Nguyệt Nguyệt và Tiểu Lệ liếc nhìn Cố Khinh Khinh một cái, dù trong đầu toàn dấu chấm hỏi nhưng vẫn dẫn người lên lầu.
Chờ mọi người đi hết, Cố Khinh Khinh mới bắt đầu khóc lóc kể khổ: “Chị ơi em nhớ chị lắm, lúc Tống Gia Lực nói chị chết rồi, em không tin nổi, cứ luôn nghĩ chị còn sống… ai ngờ là thật… hu hu hu…”
Ở trong hoàn cảnh này, không cúi đầu thì không được. Cô ta không muốn quay lại sống cuộc đời khốn khổ dưới phố nữa. Cố Kiều Kiều lại hiền lành như thánh nữ, chắc chắn sẽ tiếp tục bao dung cô ta.
“Chị cũng nhớ em lắm. Ba mẹ mất sớm, chị chỉ còn mỗi em là người thân thôi. Chị còn định mấy hôm nữa ổn định sẽ đăng nhiệm vụ tìm em nữa đó.”
Cố Khinh Khinh định nhào vào lòng Cố Kiều Kiều thì bị Tiểu Hắc chen vào trước, còn nhe răng gầm gừ với cô ta.
Cố Khinh Khinh suýt chút nữa không nhịn nổi, phải bấu chặt lòng bàn tay mới kiềm chế được cơn bốc đồng muốn bóp chết con mèo đó.
Chính con mèo này khiến vết thương trên mặt cô ta cứ lặp đi lặp lại tình trạng mưng mủ, hơn một tháng vẫn chưa lành.
Cố Khinh Khinh kéo môi, miễn cưỡng nói: “Mấy người trong đội bọn em… họ đều chết cả rồi… Trên đường đến căn cứ gặp nhiều zombie quá, bọn họ không qua khỏi…”
Cố Kiều Kiều nhẹ thở dài, cũng rơi hai giọt nước mắt: “Không ngờ các em lại gặp phải những chuyện này… Thế em làm gì ở căn cứ rồi? Có tham gia đội dị năng nào không? Dị năng hệ băng của em mạnh thế cơ mà, chắc giờ còn giỏi hơn nữa rồi nhỉ?”
Thấy ánh mắt đầy mong đợi của Cố Kiều Kiều, mặt Cố Khinh Khinh tái đi rồi cứng đờ, lắp bắp: “Dị năng của em… mất rồi…”
“Hả?” Cố Kiều Kiều ngạc nhiên: “Sao lại như thế được?”
Cố Khinh Khinh càng thấy chua xót, cắn môi, tỏ vẻ đau khổ không nói lời nào.
Cố Kiều Kiều định đưa tay xoa đầu cô ta, nhưng nhìn thấy mái tóc bóng nhẫy như có thể vắt ra dầu, cô lại lặng lẽ bỏ tay xuống.
Cô dịu dàng nói: “Chị đưa em đi tắm rửa thay đồ trước nhé? Trong biệt thự có điện nước, tắm rất tiện.”
Cố Khinh Khinh gật đầu, tạm thời chưa hỏi sao chị ta lại ra được khỏi bệnh viện thị trấn, cũng không hỏi làm cách nào đến được căn cứ mà còn ở biệt thự thế này.
Cô ta được Cố Kiều Kiều đưa lên lầu, những người khác đã tắm xong, Nguyệt Nguyệt đang nói gì đó với họ.
Thấy Cố Kiều Kiều lên, cả đám người đồng loạt cúi chào: “Cảm ơn Cố tiểu thư đã cứu mạng!”
Cố Kiều Kiều khó hiểu nhìn Nguyệt Nguyệt, cô nàng lè lưỡi.
Họ vừa tâng Cố Kiều Kiều lên tận mây xanh, vừa tẩy não nhóm người mới, khiến họ sau này đều phải tận tâm tận lực vì Cố Kiều Kiều.
“Nguyệt Nguyệt, em đưa họ xuống ăn gì đi, chị chờ em gái tắm xong rồi xuống.”
Nguyệt Nguyệt gật đầu, dẫn mọi người xuống lầu.
Cố Kiều Kiều thu lại ánh mắt. Những người kia, ai nấy rửa sạch rồi thay đồ mới, trong thời mạt thế cũng được xem là đại mỹ nhân.
Cô mở tủ, lấy ra một chiếc váy liền cho Cố Khinh Khinh: “Em gái, em đi tắm đi nhé, chị xuống lầu chờ em.”
“Cảm ơn chị.”
Cố Khinh Khinh bước vào phòng tắm, nhìn bồn tắm chẳng kém gì nhà mình trước mạt thế mà ghen tỵ suýt chết.
Cô ta ngâm mình một lúc, gội đầu mấy lần, quần áo bẩn cũng ném thẳng vào thùng rác.
Thấy mình trong gương trở nên rạng rỡ hẳn, Cố Khinh Khinh cười khẩy — tốt thật đấy, cô chị thánh nữ của mình, vẫn luôn hiền lành như vậy.
Nhờ chị ta thánh thiện, tất cả những điều tốt đẹp này, với thân phận em gái, cô ta cứ yên tâm hưởng thụ thôi.
Khi Cố Khinh Khinh xuống lầu, một đám người đang vây quanh Cố Kiều Kiều cười nói vui vẻ, trên bàn còn bày vài ống thủy tinh.
Sao nhìn giống thuốc thức tỉnh dị năng thế?
Nhanh như vậy đã có rồi sao?
Ánh mắt Cố Khinh Khinh lóe lên, đi tới ngồi cạnh Cố Kiều Kiều. Thấy con mèo đen không có ở đây, cô ta mới gan dạ khoác tay chị mình.
“Chị ơi, mọi người đang nói gì thế?”
Tiểu Lệ tò mò hỏi: “Hai người là chị em ruột hả? Thảo nào nhìn hơi giống nhau.”
Cố Khinh Khinh cười duyên: “Đúng vậy, bọn em là chị em ruột. Chị em từ nhỏ đã rất giỏi, nên dù mạt thế không có dị năng cũng sống rất tốt.”
Nguyệt Nguyệt nhíu mày, sao nghe câu này… chua chua thế nào ấy nhỉ?
Chưa chắc, cứ nghe thêm đã.
Cố Kiều Kiều vỗ vỗ tay Cố Khinh Khinh, mỉm cười: “Chị gì mà giỏi. Lúc mạt thế vừa bắt đầu, dị năng băng của em mới thật lợi hại. Khi đó các thành viên trong đội còn thấy chị vướng chân, may mà em đứng ra hòa giải, dù họ vẫn ghét chị hơn…”
“Lúc ấy chị chỉ ước mình có dị năng thôi, như vậy mọi người sẽ không ghét chị nữa. Nhưng khi chị thực sự có dị năng rồi… họ lại không còn ai bên cạnh.”
Cố Kiều Kiều hơi buồn.
Càng nghe, Cố Khinh Khinh càng thấy có gì đó không đúng, nhưng cô ta biết chị mình không phải kiểu người thích cạnh khóe, nên cũng không nghĩ nhiều.
Cái khiến cô ta suy nghĩ hơn là — Cố Kiều Kiều lại có dị năng rồi. Rõ ràng hệ thống đã cướp dị năng đưa cho cô ta, chẳng lẽ khi hệ thống biến mất thì dị năng cũng bị mang đi rồi trả lại cho Cố Kiều Kiều?
Cố Khinh Khinh cảm thấy phiền muộn, nhưng khi thấy đống thuốc thức tỉnh dị năng trên bàn, lại nhen nhóm hy vọng.
Biết đâu… cô ta có thể lấy lại dị năng một lần nữa?
Còn những người khác thì bắt đầu thấy lạ. Trải qua bao lâu trong mạt thế, chỉ cần nhìn biểu hiện là có thể đoán ra Cố Khinh Khinh từng làm những chuyện gì.
Nguyệt Nguyệt đã quyết rồi — lát nữa nhất định phải nhắc nhở Cố Kiều Kiều. Dù có bị hiểu lầm là chia rẽ tình cảm chị em đi nữa.
Cố Khinh Khinh không muốn nhắc lại chuyện cũ, dứt khoát đổi chủ đề hỏi: “Chị ơi, mấy chất lỏng trên bàn là gì vậy?”
Cố Kiều Kiều hoàn hồn, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Em gái, em sắp có lại dị năng rồi đó.”
Trong ánh mắt mong chờ của những người phụ nữ vừa tới, cô tiếp tục nói: “Mỗi người uống một ống nhé. Nó sẽ giúp các em thức tỉnh dị năng.”
Chương 251: Nữ chính bị cướp đoạt khí vận trong mạt thế 41
Trước đó, nhóm của Nguyệt Nguyệt và Tiểu Lệ đã kể lại hết mọi chuyện nên các cô gái còn lại vô cùng phấn khích, ai nấy đều cầm lấy một ống thuốc dị năng và uống vào.
Mười phút trôi qua rất nhanh, Cố Khinh Khinh thì đứng ngồi không yên, vừa hồi hộp vừa lo lắng. Nếu không phải vì xung quanh có người, e rằng cô đã đứng dậy đi tới đi lui rồi.
Cô ta đặt rất nhiều kỳ vọng vào lần này, trong đầu cũng tưởng tượng ra đủ thứ tốt đẹp nếu có lại dị năng.
Thế nhưng, khi mười người mới lần lượt thức tỉnh dị năng, thì Cố Khinh Khinh lại không cảm nhận được chút năng lượng nào trong người.
Cô ta bắt đầu hoảng hốt: "Chị ơi? Em uống thuốc rồi mà sao không có tác dụng? Hay là ống thuốc này bị lỗi? Chị còn không, cho em thêm một ống nữa đi mà?"
Mọi người nhìn cô bằng ánh mắt không mấy tán thành.
Cố Kiều Kiều vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, giọng nói dịu dàng: "Khinh Khinh à, thuốc hết rồi. Hiện tại tất cả thuốc dị năng đều đã dùng xong. Em uống mà không có tác dụng có khi nào là do em từng thức tỉnh dị năng rồi không?"
Cố Khinh Khinh lắc đầu, cô ta cũng không rõ. Nhưng điều cô ta biết chắc là: kỳ vọng càng lớn thì thất vọng càng sâu.
Hi vọng tan vỡ, tất cả những viễn cảnh đẹp đẽ vừa tưởng tượng ra lập tức vỡ vụn.
Sắc mặt Cố Khinh Khinh tối sầm, cô ta giậm chân lên lầu.
Phòng khách lại trở nên yên tĩnh. Nguyệt Nguyệt và mấy người khác liếc nhìn Cố Kiều Kiều đầy ngập ngừng, nhưng thấy cô vẫn nở nụ cười nhẹ: "Khinh Khinh vẫn còn trẻ con thôi, lát nữa là hết giận ấy mà."
Tiểu Lệ cố gắng phá tan không khí nặng nề: "Hay là chúng ta đặt tên cho đội lính đánh thuê nhỉ?"
Cố Kiều Kiều cười đáp: "Mọi người thử vận dụng hết công lực của bộ não bé nhỏ này xem nghĩ ra cái gì hay ho không nhé~"
Không khí trong phòng khách lập tức sôi động trở lại, mọi người thi nhau bàn bạc nên đặt tên gì cho đội đánh thuê của mình là hay nhất.
Lúc đó, Cố Khinh Khinh đang trốn sau cầu thang tức đến phát điên. Trước kia không phải Cố Kiều Kiều sẽ luôn là người đầu tiên đến dỗ dành cô sao?
Giờ nhìn xuống, cả đám người kia cứ xoay quanh Cố Kiều Kiều mà tâng bốc không ngớt.
Cố Khinh Khinh cắn môi. Giờ đây tất cả mọi người đều có dị năng, chỉ có cô ta là không có.
Nghĩ một hồi, cô ta xuống lại dưới lầu, trước tiên là xin lỗi Cố Kiều Kiều, rồi nhanh chóng hòa vào cuộc trò chuyện, cố gắng bắt chuyện với từng người một để nhập hội.
Thế nhưng, trong đám người này có ai là kẻ ngốc đâu, ai nấy đều không mấy nhiệt tình đáp lại, khiến cô ta có cảm giác mình đang bị cô lập.
Cô ta cúi đầu, trong mắt tràn ngập u tối.
Sau một hồi thảo luận, cái tên “Đội lính đánh thuê Bạch Liên Hoa” nhận được số phiếu cao nhất. Mọi người đều tỏ ra vô cùng hài lòng.
Cũng phải thôi, Cố Kiều Kiều thật sự là kiểu “bạch liên hoa” theo nghĩa tích cực — cao quý, thuần khiết, lương thiện, không chút tì vết.
Cô che miệng cười tươi đồng ý:
"Được, vậy chúng ta đi dạo một vòng trong căn cứ nhé, chị vẫn chưa biết căn cứ này trông ra sao. Dạo xong thì mình đi đăng ký đội lính đánh thuê, bắt đầu nhận nhiệm vụ luôn."
"Từ nay về sau chúng ta là đồng đội, mong rằng mọi người có thể xem nhau như người thân, là người có thể yên tâm giao cả phía sau lưng của mình cho nhau."
"Chị tin tụi em làm được, trong tận thế này, không cần dựa vào đàn ông chúng ta vẫn sống rất tốt!"
Những lời chân thành từ đáy lòng của Cố Kiều Kiều khiến không ít người cảm động đến rơi nước mắt.
Cô tiếp tục cổ vũ thêm vài câu, rồi bổ nhiệm Nguyệt Nguyệt và Tiểu Lệ làm đội phó của “Bạch Liên Hoa”.
Cố Khinh Khinh tức đến sắp nổ tung. Cô ta đã được sống lại một lần, vậy mà Cố Kiều Kiều không những không thất bại mà còn tỏa sáng hơn, thành công hơn trước.
Có câu gì ấy nhỉ: thất bại của bản thân thì đau, nhưng thành công của người nhà còn khiến người ta nghẹn đến khó chịu.
Cô ta không chỉ khó chịu, mà sắp phát điên lên rồi.
…
Cả nhóm cùng nhau ra phố. Trên đường bắt đầu có nhiều người hơn, ánh mắt họ nhanh chóng đổ dồn về phía các cô gái.
Trang phục đơn giản sạch sẽ, hình tượng gọn gàng của các cô rõ ràng không giống với vẻ bẩn thỉu thường thấy ở tận thế. Huống hồ gì ai nấy đều là mỹ nhân.
À không, có một người trên mặt có vết sẹo, kéo tụt giá trị nhan sắc một chút.
Ánh mắt chỉ trỏ của người qua đường khiến nụ cười trên mặt Cố Khinh Khinh suýt nữa không giữ nổi, cô ta cố gắng gượng cười để không bị lộ ra biểu cảm khó coi.
Khi cả nhóm đi dạo xong và đến đại sảnh làm thủ tục, tin tức về nhóm thiếu nữ xinh đẹp từ B thị đến đã lan khắp căn cứ.
Không ít người sau khi biết thân phận của vài người trong nhóm thì bắt đầu cười nhạo Cố Kiều Kiều là kiểu “thánh mẫu”. Nhưng cũng có người cảm thán cô ấy đúng là “người đẹp tâm sáng”.
Sau tận thế không còn điện thoại hay máy tính, thông tin mọi người nghe được nhiều nhất chỉ là ai chết, ai sống, chứ không có mấy chuyện để buôn dưa. Mà bản năng của con người là hóng chuyện, nên từ lúc Cố Kiều Kiều và nhóm của cô xuất hiện, họ nhanh chóng trở thành chủ đề bàn tán mỗi ngày.
Đăng ký đội lính đánh thuê cần nộp năm viên tinh hạch, Cố Kiều Kiều nộp xong thì mỗi người trong nhóm được ghi danh, “Đội lính đánh thuê Bạch Liên Hoa” chính thức thành lập.
Cô không hề thay đổi sắc mặt trước ánh mắt kỳ lạ của nhân viên tiếp nhận.
Rời khỏi đại sảnh, nhóm người lại ra đường, vì cần đặt làm huy hiệu riêng cho đội.
Cố Kiều Kiều chọn một tiệm có vẻ đơn giản, nói rõ yêu cầu, bảo chủ tiệm thiết kế huy hiệu hình bạch liên, còn đưa thêm tinh hạch để yêu cầu làm gấp, một tiếng sau quay lại lấy.
Trong lúc chờ, cô dẫn mọi người đến khu sinh hoạt mua thêm quần áo, giày dép.
Vừa mới đến một sạp hàng, bỗng vang lên một tiếng huýt sáo.
Cả nhóm quay đầu lại, một đám đàn ông mặc đồ rằn ri đang nhìn các cô bằng ánh mắt vừa háo sắc vừa bất lịch sự.
Tên cầm đầu mặc áo ba lỗ, hai cánh tay đầy hình xăm trông cực kỳ hổ báo.
Hắn lại huýt sáo một lần nữa, giọng điệu lả lơi: "Yo! Nhiều em xinh thế này cơ à?"
Phía Cố Kiều Kiều không ai lên tiếng.
Tên xăm trổ liếm môi, nở nụ cười đầy tà ý: "Các em mới đến à? Làm quen với bọn anh trong Đội lính đánh thuê Mãnh Hổ đi?"
Đám đông xung quanh bắt đầu xì xào: "Đám lưu manh này lại tới nữa rồi! Không biết đã hại bao nhiêu cô gái rồi đấy, chẳng ai quản được tụi nó sao?"
"Đội lính đánh thuê số một căn cứ đấy, ai dám đụng vào? Không muốn sống à?"
"Mấy cô gái này tội ghê, vừa đến đã bị bám theo rồi."
Đám người Mãnh Hổ thì cười cợt, chỉ trỏ từng người bên nhóm Cố Kiều Kiều: "Con nhỏ kia được đấy, ngực to, eo nhỏ."
"Nhìn con này da trắng nõn, chân dài nữa, haha."
"Ơ? Nhìn con nhỏ này quen quá. Lão Lục, mày nhìn xem có phải con nhỏ ở khu lều trại mày hay chơi không?"
Nguyệt Nguyệt và Tiểu Lệ tức đến mức muốn dùng dị năng xử luôn bọn chúng.
Mấy cô gái đứng sau mặt mũi tái mét, ai mà chẳng từng nghe đến tiếng xấu của Đội Mãnh Hổ.
Cố Kiều Kiều vội ngăn Nguyệt Nguyệt và Tiểu Lệ lại, vẫn giữ nụ cười ngây thơ: "Làm quen à? Được thôi."
Thấy cô lên tiếng, tên xăm trổ càng được thể làm tới, mắt đảo qua đảo lại nhìn Cố Kiều Kiều, rồi buông lời vô sỉ: "Hay là các em đến biệt thự của bọn anh chơi nhỉ? Bên đó ăn uống gì cũng có."
Cố Kiều Kiều vẫn mỉm cười: "Được chứ."
Đã muốn tìm cái chết, thì chị đây tiễn các người một đoạn.
Dù sao thì… chị cũng là "thánh mẫu" mà.
Chương 252: Nữ chính bị cướp đoạt khí vận trong mạt thế 42
Cùng lúc đó, bên ngoài căn cứ, một nhóm người phủ đầy bụi đất đang chuẩn bị vào thành.
“Lão Lục, mau dùng dị năng tinh thần của anh xem Kiều Kiều đang ở đâu đi!”
Giang Du Bạch háo hức ra mặt, đã lâu không gặp Cố Kiều Kiều, thật sự nhớ đến phát cuồng.
Thẩm Trầm Châu không nói gì, nhưng ánh mắt cũng đầy mong chờ nhìn về phía Lục Diên Trạch.
Chuyến đi đến kho lương lần này, họ đã trải qua rất nhiều chuyện. Từ đối đầu, cảnh giác ban đầu, đến việc có thể yên tâm giao phó cả phía sau lưng, tình bạn giữa đàn ông đôi khi đến rất nhanh và kỳ lạ như thế.
Trải qua bao nhiêu sóng gió, ba người đàn ông với ba tính cách khác nhau đã trở thành những người bạn thân thiết.
Lục Diên Trạch cũng rất nhớ Cố Kiều Kiều, bèn lập tức dùng tinh thần lực tìm kiếm cô.
Vừa dò được, lông mày anh đã cau lại.
Sao Cố Kiều Kiều lại đi cùng đám người trông chẳng có gì đáng tin kia?
“Kiều Kiều có thể đang gặp nguy hiểm.” Lục Diên Trạch nghiêm túc nói, rồi kể lại tình hình.
Sắc mặt Thẩm Trầm Châu lập tức tối sầm, không thèm xếp hàng vào thành nữa, trực tiếp giơ thẻ thân phận, bước vào căn cứ.
Cả nhóm nhanh chóng chạy đến biệt thự của nhóm Bang Mãnh Hổ, dáng vẻ nghiêm trọng thu hút ánh nhìn của không ít người xung quanh.
Một số kẻ gan to còn lén bám theo họ, muốn xem có chuyện gì đang xảy ra.
Phía bên Cố Kiều Kiều, cô quay lại nhìn những người đi cùng bằng ánh mắt trấn an, rồi cùng đám người Bang Mãnh Hổ bước vào một căn biệt thự.
Vừa vào trong, gã đàn ông xăm đầy tay đã không chờ nổi, lập tức sai người mang trà ra.
“Các em gái uống trà đi, anh đã cho người đi rửa chút trái cây, mấy thứ này giờ không dễ có đâu. Nghe nói các em còn lập hẳn một đội lính đánh thuê nữa à?”
Cố Kiều Kiều gật đầu.
Tên xăm tay tiếp tục: “Ở mạt thế này, đàn ông vẫn là hữu dụng nhất. Mấy cô tiểu thư như các em ấy à, đừng mơ mộng đánh đấm nữa, chi bằng tìm một gã đàn ông mạnh mẽ mà dựa vào, vừa không phải lo ăn mặc, lại còn an toàn tuyệt đối.”
Nói rồi, hắn định đưa tay sàm sỡ Cố Kiều Kiều, nhưng cô né đi dễ dàng.
Cô mỉm cười: “Vậy ý anh là các anh rất mạnh sao?”
Tên xăm tay cười đắc ý, chỉ vào người phía sau: “Em xem đi xem đi, bọn họ đều là dị năng giả cấp hai, hai người kia là cấp ba, còn anh, là dị năng giả cấp bốn! Cấp cao nhất căn cứ hiện tại đấy. Sao nào, cô muốn theo bọn anh không?”
Nguyệt Nguyệt giận dữ quát: “Vô liêm sỉ! Chỉ dựa vào bọn mi mà cũng xứng?”
Trong tay cô đã sẵn sàng băng châm.
Cố Kiều Kiều kéo tay cô lại: “Nguyệt Nguyệt, không được vô lễ.” Rồi cô quay sang nhìn đám người kia, mỉm cười yếu ớt như không có gì xảy ra, khiến cả đám sững sờ, như sắp nhỏ dãi ra sàn.
Cô khẽ mím môi, giọng nhẹ nhàng: “Vậy thì… cùng lên đi.”
Cả đám sững người. Ý cô là gì?
Cùng lên?
Là cái… mà họ nghĩ tới đó hả?
Ô hô, cả đám đàn ông bật cười dâm đãng, có tên không kìm được đã bắt đầu cởi áo.
Tên xăm tay bị sắc đẹp làm cho mụ mị, tưởng Cố Kiều Kiều thật sự chịu theo, liền đưa tay định ôm cô vào lòng.
Nhưng còn chưa kịp chạm vào, tay hắn đã tan chảy giữa không trung!
“Aaaa!” hắn hét lên đau đớn, kinh hoàng nhìn đôi tay mình đã… biến mất! Cả hai tay, tan biến chỉ trong tích tắc!
Cả căn phòng như đóng băng.
Từ đám người phía Bạch Liên Hoa, đến đám người Hổ Đầu Bang, rồi cả ba người đứng ngoài cửa — Thẩm Trầm Châu, Lục Diên Trạch và Giang Du Bạch — ai nấy đều trố mắt, choáng váng, sợ hãi.
Lục Diên Trạch là người bị chấn động mạnh nhất. Anh yêu Cố Kiều Kiều từ cái nhìn đầu tiên, bởi vẻ ngoài và khí chất đúng kiểu lý tưởng của mình.
Nhưng giờ đây, khi thấy cô vẫn giữ nguyên nét mặt ngây thơ trong sáng mà không chớp mắt giết người, cả thế giới trong lòng anh dường như sụp đổ.
Thẩm Trầm Châu và Giang Du Bạch cũng chẳng khá hơn. Tất cả ấn tượng xưa kia về cô yếu đuối, hiền lành, thuần khiết bị đập nát trong khoảnh khắc ấy.
Cả ba đứng bất động tại chỗ, cứng họng nhìn Cố Kiều Kiều mỉm cười ngày càng rạng rỡ, khí chất lại càng trong sáng, dịu dàng đến đáng sợ.
Rồi từng tên đàn ông trước mặt cô tan chảy như nước, biến mất không để lại một cọng tóc.
Đám người Bang Mãnh Hổ hét lên hoảng loạn: “Yêu quái! Cô ta là yêu quái!!”
“Mau dùng dị năng! Giết chết cô ta!”
Bọn chúng dốc toàn lực tấn công, nhưng tất cả dị năng như đá chìm đáy biển, không làm Cố Kiều Kiều hề hấn gì.
Có người sợ quá định chạy, định trốn.
Nhưng Cố Kiều Kiều vẫn mỉm cười như thiên thần, dang rộng đôi tay, ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu xuống người cô, khiến cả thân ảnh như phát sáng đẹp đến mức không thật.
Chỉ là, không ai còn tâm trạng để ngắm nhìn cái đẹp ấy nữa.
Tất cả đều sởn gai ốc.
“Thẻ tên lính đánh thuê chắc làm xong rồi nhỉ?” Cố Kiều Kiều nghiêng đầu hỏi Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt nuốt nước bọt, cố kiềm nén nỗi sợ: “Chắc… chắc là xong rồi…”
Cố Kiều Kiều gật đầu: “Vậy chúng ta về lấy thôi.”
Cô liếc mắt nhìn đám người còn sót lại của Bang Mãnh Hổ, búng tay một cái.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả biến mất, tan chảy cả người lẫn quần áo, không còn lại gì.
Cố Khinh Khinh run rẩy đến mức sắp tè ra quần. Cô ta thật sự không ngờ… Cố Kiều Kiều lại kinh khủng đến mức này!
Nếu không phải vì Cố Kiều Kiều không có biểu hiện gì bất thường, cô ta đã nghi ngờ cô trọng sinh hay bị đoạt xác rồi.
Sao lại có thể… đáng sợ đến vậy…
Nghĩ đến việc mình từng hết lần này đến lần khác khiêu khích cô, Cố Khinh Khinh toát mồ hôi lạnh.
Nhìn Cố Kiều Kiều vẫn giữ nụ cười dịu dàng, dùng dị năng kỳ lạ quét sạch cả một đội lính đánh thuê, Cố Khinh Khinh chỉ thấy… chị ấy thật sự rất nhân từ với mình.
Những người còn lại tuy không nghĩ sâu như Cố Khinh Khinh, nhưng cũng cảm thấy thế giới quan của mình như bị đập vụn.
Nhưng mơ hồ trong lòng họ lại dâng lên một sự ngưỡng mộ kỳ lạ. Mạnh như thế, nếu đi theo một cô gái thế này, chỉ cần không phản bội cô ấy, trong mạt thế này chẳng phải muốn làm gì cũng được sao?
Tư thế của họ bất giác cũng vững vàng hơn một chút.
Cố Kiều Kiều nhìn phòng khách sạch bóng, vươn vai một cái, vui vẻ nói: “Đi thôi.”
Cô xoay người, ánh mắt trùng với ánh mắt của Thẩm Trầm Châu, Lục Diên Trạch và Giang Du Bạch.
Cố Kiều Kiều chẳng chút hoảng loạn, như thể tất cả những chuyện vừa xảy ra không liên quan gì đến mình. Trông thấy họ, cô còn tươi cười rạng rỡ: “Mấy anh về rồi à?”
Giang Du Bạch tâm trạng rối bời, nhưng nhìn nụ cười của Cố Kiều Kiều, lại không nhịn được tự tìm lý do thay cô: tất cả là do đám kia gây chuyện trước, không biết điều, cố tình ức hiếp người khác. Cố Kiều Kiều chỉ thay trời hành đạo, cô ấy không sai, không hề sai, sai là do bọn kia.
Nếu không phải bị ép đến mức đó, sao cô có thể tàn nhẫn như vậy?
Tự tẩy não thành công, Giang Du Bạch lại nở nụ cười rạng rỡ, chạy đến ôm chầm lấy cô.
“Kiều Kiều Kiều Kiều, anh nhớ em muốn chết!”
Chương 253: Nữ chính bị cướp đoạt khí vận trong mạt thế 43
Thẩm Trầm Châu khẽ thở dài, thôi vậy, Cố Kiều Kiều mạnh mẽ đến thế, anh không cần lúc nào cũng lo lắng cô sẽ bị bắt nạt nữa.
Anh liếc mắt nhìn Lục Diên Trạch vẫn còn đang ngây người. Người này trước đây từng chia sẻ quá trình anh ta yêu Cố Kiều Kiều với họ.
Xem ra giờ vẫn chưa thể chấp nhận nổi.
Cũng tốt, bớt đi một đối thủ cạnh tranh.
Thẩm Trầm Châu cũng tiến lên, ôm chặt lấy Cố Kiều Kiều.
Giang Du Bạch tỏ vẻ không hài lòng, nhưng không nói gì.
Cố Kiều Kiều nhẹ nhàng ôm lại hai người: “Đi thôi, chúng ta về trước.”
Cô quay sang dặn dò Nguyệt Nguyệt: “Em và Tiểu Lệ đi lấy bảng tên về nhé.”
Sau khi bọn họ xuất hiện trở lại, những kẻ không có mắt cũng chẳng dám ló đầu ra nữa.
Trước khi rời đi, Cố Kiều Kiều quay đầu liếc nhìn Lục Diên Trạch, vẻ mặt thản nhiên.
Lục Diên Trạch hình như cảm nhận được, ngẩng đầu lên. Chỉ một ánh mắt ấy thôi cũng khiến anh hiểu rằng nếu bây giờ buông tay, sau này anh sẽ không còn cơ hội nữa.
Ánh mắt anh đầy phức tạp, trong đó ẩn chứa sự giằng co.
Cố Kiều Kiều mỉm cười với anh, sau đó quay lưng đi cùng mọi người.
Lục Diên Trạch lập tức bừng tỉnh, vội vàng đuổi theo họ.
So với việc mất cô, thì chấp nhận một mặt khác của Cố Kiều Kiều cũng chẳng phải chuyện gì quá khó khăn nữa rồi.
Sau đó, Cố Kiều Kiều bắt đầu tăng tốc hành động. Cô cho người của đoàn lính đánh thuê Bạch Liên Hoa vừa nhận nhiệm vụ giết zombie nâng cao thực lực, vừa phân phát lương thực cho người dân ở khu hạ tầng.
Khi thuốc kích phát dị năng do Lục Diên Trạch nghiên cứu ngày càng nhiều và rẻ hơn, dưới sự dẫn dắt của Thẩm Trầm Châu, Cố Kiều Kiều trở thành người phụ trách phát thuốc cho người dân.
Có nền tảng từ lần phân phát lương thực trước đó, lần này là thuốc dị năng, nên tất cả người dân thường đều vô cùng cảm kích cô.
Hầu hết những người thức tỉnh dị năng đều gia nhập đoàn lính đánh thuê Bạch Liên Hoa. Khi đoàn càng lớn mạnh, danh tiếng của Cố Kiều Kiều càng được lan rộng.
Thẩm Trầm Châu và những người khác không đoán được rốt cuộc cô muốn làm gì, nhưng điều họ có thể làm là dốc toàn lực ủng hộ cô.
Còn Cố Khinh Khinh, cô ta đã dần quen với việc sống trong hào quang của Cố Kiều Kiều. Tuy mọi người trong đoàn đều cô lập cô ta, nhưng có ăn có mặc, hình như cũng không tệ.
Thế nhưng, trong một lần làm nhiệm vụ, cô lại gặp lại Tống Gia Lực—giờ đã trở thành một zombie.
Tống Gia Lực dường như vẫn còn giữ được ý thức, khi thấy Cố Khinh Khinh thì nở một nụ cười quái dị.
Hắn mạnh mẽ đến mức không ai có thể cản nổi.
May mắn là hắn chỉ nhằm vào Cố Khinh Khinh, sau khi bắt cô đi thì tha cho tất cả mọi người.
Không ai biết zombie Tống Gia Lực đưa Cố Khinh Khinh đi đâu. Có thể cô ta sẽ bị hắn hành hạ suốt đời, cũng có thể bị ăn thịt.
Một năm sau tận thế, bầy zombie vây đánh, dày đặc bao vây căn cứ B thị.
Cố Kiều Kiều và Thẩm Trầm Châu đứng trên tường thành, nhìn xuống biển zombie vô tận cùng những dị năng giả và binh lính đang cố gắng chiến đấu.
Mọi người đều biết, đây gần như là một trận thua chắc chắn.
Bởi vì bầy zombie quá đông, hơn nữa, dường như có zombie cấp cao đứng sau chỉ huy.
Cố Kiều Kiều điềm tĩnh lên tiếng: “Thẩm Trầm Châu, anh tin em không?”
Thẩm Trầm Châu như đã đoán được điều gì, sắc mặt bỗng thay đổi: “Kiều Kiều, bọn anh có thể bảo vệ em, em không cần mạo hiểm đâu.”
Cố Kiều Kiều mỉm cười rực rỡ: “Tin em lần này nhé.”
Nói đến mức này rồi, Thẩm Trầm Châu cũng chẳng còn cách nào cản được. Anh biết, một khi Cố Kiều Kiều đã quyết định, không gì có thể ngăn cản được cô.
Cố Kiều Kiều rời khỏi tường thành. Cô vẫn mặc chiếc váy trắng sạch sẽ, làn da trắng mịn, cả người toát lên vẻ thanh cao, như một đóa sen trắng thanh khiết.
Tất cả những người không tham chiến đều nhìn cô. Suốt một năm qua, cô đã thay đổi cuộc sống của rất nhiều người: giúp họ có được dị năng, đưa họ đi tìm lương thực, còn cùng viện nghiên cứu của căn cứ chế ra vắc xin miễn nhiễm virus zombie.
Ban đầu có người nói cô ra vẻ thánh mẫu, sau đó, tất cả đều chân thành khâm phục và kính trọng cô.
Thấy Cố Kiều Kiều đi về phía cổng thành, có người lo lắng hét lên: “Cô Cố, cô ở lại đi, nghỉ ngơi một chút chúng tôi lại có thể ra ngoài chiến đấu tiếp!”
Cố Kiều Kiều mỉm cười, lắc đầu.
Cô nhìn thẳng về phía trước, kiên định đi xuyên qua chiến trường.
Giang Du Bạch đang dùng dị năng hệ hỏa tiêu diệt zombie, thấy cô liền hét lên: “Kiều Kiều, mau quay về!”
Cố Kiều Kiều chỉ liếc anh một cái, ánh mắt tràn đầy tin tưởng, khẽ mấp máy môi: “Yên tâm.”
Giang Du Bạch sững lại, suýt nữa bị zombie đánh trúng, may mà Tiểu Hắc kịp thời đỡ cho anh.
Anh nhìn theo cô, thấy Cố Kiều Kiều còn làm khẩu hình “ngoan” với anh, rồi bước thẳng vào biển zombie.
Tất cả mọi người đều sững sờ. Nhưng điều khiến họ chấn động hơn là—không một con zombie nào tấn công Cố Kiều Kiều!
Chúng thậm chí còn né sang hai bên, nhường đường cho cô.
Trên tường thành, Thẩm Trầm Châu và Lục Diên Trạch vừa đến cũng ngây người, sau đó khẽ cười khổ. Rốt cuộc bọn họ hiểu được mình biết quá ít về Cố Kiều Kiều.
Nếu không phải họ tự nguyện ở bên cô, họ chẳng khác gì người qua đường A, B cả.
Vì vậy, ba người bắt đầu chấp nhận sự tồn tại của nhau, chẳng còn để tâm nữa.
Chỉ cần được ở bên cô là đủ rồi.
Mọi người dõi theo bóng lưng Cố Kiều Kiều khuất dần trong biển zombie. Một tiếng sau, bầy zombie rút lui, từ đó không còn tấn công căn cứ nhân loại nữa.
Zombie tự xây dựng thành phố riêng của chúng, và sống yên ổn với loài người.
Ai ai cũng biết, tất cả đều nhờ vào Cố Kiều Kiều.
Ngày hôm sau, cô quay lại căn cứ. Cô đã đi gặp Vua của lũ zombie—không ngờ đó lại là Mục Tịch, chú của Mục Tiêu Hàng.
Chính là bóng dáng từng xuất hiện ở bệnh viện trấn nhỏ hôm đó.
Hắn không giải thích vì sao lại giăng bẫy hôm đó, nhưng Cố Kiều Kiều đoán rằng có lẽ hắn đã sống lại, và chuyện đó chỉ để trả thù Mục Tiêu Hàng mà thôi.
Dù sao thì, giờ cũng không còn liên quan gì đến cô nữa.
Cố Kiều Kiều trở lại căn cứ, đón nhận tiếng hoan hô và những tràng pháo tay của mọi người.
Ngày hôm đó, cũng trở thành ngày đầu tiên của kỷ nguyên mới của nhân loại.
Năm thứ ba sau mạt thế, mọi thứ dần hồi phục, đạt được một nửa trình độ của thời kỳ trước mạt thế.
Khắp nơi đều có tượng của Cố Kiều Kiều, bài học đầu tiên của học sinh khi nhập học là tìm hiểu những cống hiến của cô cho loài người.
Cố Kiều Kiều sống mãi ở thế giới này cho đến khi kết thúc sinh mệnh. Cô vẫn luôn nghiên cứu những đề tài có ích cho nhân loại.
Bên cạnh cô, Thẩm Trầm Châu, Giang Du Bạch và Lục Diên Trạch chưa từng rời xa.
Cuộc sống của họ có thể bình dị, nhưng với ba người đàn ông ấy, như vậy đã là vô giá.
Họ chưa từng hối hận với lựa chọn của mình.
...
“Chúc mừng ký chủ lại hoàn thành thêm một thế giới nữa~ Ký chủ giỏi quá đi mất! Thế giới này thu được rất nhiều năng lượng linh hồn nha~”
888 vẫn vui vẻ như mọi khi.
Cố Kiều Kiều hiếm khi thấy mệt sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Cô lười biếng ngâm mình trong suối nước nóng làm từ linh hồn lực, nhắm mắt lại.
“Cho tôi nghỉ một chút rồi hãy bước vào thế giới tiếp theo nhé.”
888 gật đầu lia lịa, nghỉ ngơi là để chuẩn bị cho khởi hành tốt hơn~
“Trước tiên đưa thông tin thế giới tiếp theo cho tôi xem qua đã.”
“Được được! Ký chủ hãy kiểm tra nhé!”
Ký chủ của nó, đúng là kiểu người nghiện công việc thật rồi.
~~ Lời Bạn Quýt ~~
Thế giới sau có yếu tố cưỡng đoạt và hơi bi*n th*i (dù đều nằm trong kế hoạch của chị nhà cả) nhưng các bạn vẫn cân nhắc trước khi đọc nha! Quýt bỏ qua vị diện này nên chỉ cảnh báo theo lời của team dịch thôi, muốn biết thêm chi tiết thì các baby vô chương đọc nhé!

0 comments