Chương 281: Chọn Một "Anh Trai" Kết Hôn, Thừa Kế Gia Sản Nghìn Tỷ 28
Cố Trì Hy và Cố Trì Bạch vừa hoàn tất phần trang điểm và tạo hình tại khách sạn. Cả hai thay đồ có phong cách tương tự nhưng kiểu dáng khác nhau, chương trình thực tế chính thức bắt đầu ghi hình.
Chương trình này không có kịch bản, chỉ đơn giản ghi lại cảnh hai người dạo phố, check-in các địa điểm nổi tiếng rồi đến vài nhà hàng đang hot để ăn uống.
Khi ghi hình xong, một nhân viên nước ngoài gọi với theo Cố Trì Hy: “Hy?”
Anh ta còn nhìn kỹ lại quần áo của anh.
Cố Trì Hy nhận ra người này là một trong những nhiếp ảnh gia của ê-kíp nước ngoài.
Anh gật đầu hỏi: “What do you want?”
Không ngờ người kia lại trả lời bằng tiếng Trung: “Hy, đoạn ghi hình vừa rồi không hoàn hảo lắm, cần quay bổ sung một chút.”
“Cùng với tôi và Cố Trì Bạch à?”
“Không không, là phỏng vấn riêng vừa rồi của hai người.”
Cố Trì Hy không nghi ngờ gì. Không phải vì anh tin người dễ dàng, mà là do anh tự tin rằng chẳng ai dám ra tay với mình.
Vì thế, khi theo nhiếp ảnh gia kia đến điểm làm việc tạm thời rồi bất ngờ bị đánh ngất, điều cuối cùng anh nghĩ trước khi ngã xuống là: “Trưa nay còn đi ăn với Cố Kiều Kiều được không nhỉ?”
Tên nhiếp ảnh gia đó còn có mấy đồng bọn. Sau khi đánh ngất Cố Trì Hy, bọn chúng vẫn chưa yên tâm, còn tiêm thêm một mũi thuốc rồi mới khiêng anh lên xe.
Những người khác đã bị chúng sắp xếp để rời khỏi hiện trường từ trước.
Chúng đưa Cố Trì Hy đến một nhà nghỉ nhỏ. Bề ngoài là nhà nghỉ, nhưng thực chất đây là tổng hành dinh của chúng.
Chúng ném Cố Trì Hy lên giường trong một căn phòng, nơi đã có vài người phụ nữ với nhiều màu da khác nhau đang chờ sẵn.
Họ trang điểm đậm, ăn mặc hở hang.
Trong phòng còn đặt sẵn một chiếc camera.
Nhiếp ảnh gia kia ra hiệu, mấy người phụ nữ bắt đầu cởi đồ của Cố Trì Hy, cùng anh tạo dáng trong những tư thế thân mật.
Hắn ta phụ trách chụp ảnh và quay video từ nhiều góc độ khác nhau.
Chẳng bao lâu là hoàn tất.
Bọn chúng lại đưa Cố Trì Hy quay về điểm ghi hình tạm thời, ném vào phòng trang điểm ngủ, rồi nhanh chóng rời đi không để lại dấu vết nào.
Ở phía bên kia, Cố Trì Bạch cũng bị gọi đi quay bổ sung phỏng vấn đơn lẻ. Đến khi quay xong đã nửa tiếng trôi qua.
Anh hỏi lão Dương: “Cố Trì Hy đâu? Nãy giờ không thấy?”
Lão Dương bảo trợ lý đi xem. Một lúc sau, trợ lý quay lại nói: “Anh ấy đang ngủ trong phòng trang điểm.”
Cố Trì Bạch cũng không lấy làm lạ. Tối qua hai người nói chuyện rất lâu, ban ngày buồn ngủ cũng không lạ gì.
Anh vào gọi Cố Trì Hy, lay mãi mới đánh thức được, buột miệng nói: “Sao ngủ kỹ thế hả?”
Cố Trì Hy mở mắt, cả người đau nhức, đặc biệt là sau gáy.
Anh cảm giác mình đã quên điều gì đó, nhưng đầu óc mới tỉnh dậy nên vẫn còn chậm chạp.
Một phút sau, anh mới nhớ ra mình đã bị đánh ngất!
Anh bật dậy, sắc mặt hiếm khi lạnh đến vậy, giọng cũng đầy sát khí: “Đi điều tra gã nhiếp ảnh tên David kia cho tôi!”
Cố Trì Bạch sững người, vô thức hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lão Dương phản ứng rất nhanh, lập tức cho người đi điều tra.
Cố Trì Hy lạnh lùng nói: “Hắn bảo tôi đi quay bổ sung, nhưng đến nơi thì đánh tôi ngất xỉu.”
“Đ** m*!” – Cố Trì Bạch bật dậy chửi thề, rồi vội kéo áo Cố Trì Hy ra kiểm tra xem có bị gắn thiết bị theo dõi hay không.
Người vẫn còn nguyên vẹn, nhưng bị đánh ngất chắc chắn không phải chuyện đơn giản.
Người được cử đi tra xét nhanh chóng quay lại: “Tên đó là nhiếp ảnh tạm thời, chỉ biết gọi là David, không có địa chỉ hay thông tin liên lạc.”
Tất cả mọi người đều cảm thấy bất an. Lão Dương quyết định ngay lập tức đưa Cố Trì Hy đi bệnh viện kiểm tra.
Nhưng Cố Trì Hy từ chối: “Nếu bọn họ đã làm gì thì bây giờ cũng muộn rồi.”
Lão Dương tiếp tục cho người lần theo tung tích nhiếp ảnh gia, còn hai anh em Cố Trì Hy quay về khách sạn trong tâm trạng nặng trĩu.
Không ngờ Cố Kiều Kiều không có mặt ở đó.
Cố Trì Bạch đành gọi điện cho cô: “Kiều Kiều, em đi đâu rồi? Sao không thấy ở khách sạn?”
Cô vui vẻ trả lời qua điện thoại: “Em đang shopping! Ở đây có nhiều cửa hàng vintage lắm, hai anh mau tới giúp em xách đồ!”
Nói xong cô liền cúp máy.
Hai người đành phải điều chỉnh tâm trạng, cải trang rồi đi tìm cô.
Cùng lúc đó, tại Trung Quốc.
Một paparazzi nổi tiếng trên Weibo đăng bài bóc phốt:
[Nam minh tinh hot nhất hiện nay sau lưng lại chơi bời thế này? Một lúc mấy người thế này là sao?]
Gã này nổi tiếng vì thường xuyên tung tin chấn động, mỗi lần đều khiến Weibo nổ tung, nên dân mạng lập tức ùa vào bình luận.
[Có gan thì công khai tên ra đi! Đừng để bị dập tin!]
Paparazzi đáp: [Lần này có đưa một tỷ cũng không dập được.]
[Lại là ngôi sao hết thời à?]
Paparazzi: [Hàng thật giá thật, đỉnh của đỉnh.]
[Lại trò mèo này nữa? Không có việc làm à?]
Paparazzi: [Yên tâm, lần này Weibo chắc chắn sập.]
Chỉ trong chớp mắt, bài viết leo thẳng lên top 1 hot search.
Đúng lúc hơn sáu giờ tối, nhiều người vừa tan làm, thấy hot search liền tò mò bấm vào xem.
Paparazzi lại đăng thêm một dòng: [7 giờ 30 gặp lại!]
Thế là giữa vô số đồn đoán, hóng hớt và fanwar, thời gian nhanh chóng trôi đến 7:30.
Lần này paparazzi không úp mở gì nữa, trực tiếp tung một bức ảnh.
Trong ảnh là góc nghiêng gương mặt Cố Trì Hy và nửa người trên trần trụi!
Nhìn thì không có gì, nhưng điều gây sốc là bên cạnh anh nằm rải rác năm sáu người phụ nữ!!
Da vàng, da đen, da trắng, tóc vàng, tóc đen… đủ cả chủng loại.
Ôi trời đất ơi!
Tấm ảnh này như quả bom, ngay lập tức làm Weibo nổ tung!
[Mù mắt rồi trời ơi! Thật không vậy??]
[Ảnh ghép đúng không? Không thể nào đâu!]
[Không thể nào! Đây chắc chắn không phải “anh trai” nhà tui! Anh ấy trong sạch như ngọc, chắc chắn là bị bôi nhọ!]
[Cố Trì Hy á? Không giống kiểu người như thế này mà.]
[Cười xỉu, các người 208 đúng là mỗi lần "sập nhà" đều kỳ quặc ghê.]
[Ghê thật, chơi lớn quá.]
[@CốTrìHyStudio, kiện hắn đi! Kiện tới chết luôn ấy!]
Hàng ngàn bài đăng liên tiếp xuất hiện, quả thật Weibo đã bị sập khi ảnh lên hot search.
Các ứng dụng khác cũng nhanh chóng đẩy thông tin, khiến tấm ảnh của Cố Trì Hy phủ kín khắp Internet.
Ngay khi ảnh được tung ra, cả đội ngũ làm việc lẫn công ty quản lý của cặp song sinh đều nhận được tin.
Phòng PR lập tức ra tuyên bố bác bỏ tin đồn, khẳng định sẽ kiện paparazzi vì tung ảnh giả.
Đồng thời, nhân viên nhanh chóng liên hệ với lão Dương.
Lúc nhìn thấy bức ảnh, lão Dương chết sững.
Cái quái gì thế này?
Nhưng ông là quản lý hàng đầu, phản ứng rất nhanh. Ông nhớ ngay đến việc Cố Trì Hy nói mình bị đánh ngất.
Chẳng lẽ, những bức ảnh này được chụp lúc đó?
Chương 282: Chọn Một "Anh Trai" Kết Hôn, Thừa Kế Gia Sản Nghìn Tỷ 29
Ngay khi nhìn thấy bức ảnh, phản ứng đầu tiên của lão Dương là: "Là thật rồi!"
Hắn lập tức gọi ngay cho đội PR: "Liên hệ với paparazzi đó ngay! Bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần gỡ ảnh xuống!”
Người đầu dây bên kia im lặng một lúc mới ấp úng nói: "Muộn rồi ạ…”
"Muộn gì cơ??”
Lão Dương cau mày, giọng gắt lên.
Cả nhóm nhân viên đi theo ông lúc này ai cũng đang bận rộn nghe gọi điện thoại, tiếng ồn ào khiến ông muốn phát điên.
Lão Dương bực bội đá mạnh vào cái bàn. Chiếc điện thoại còn lại trong tay thì liên tục F5 trang Weibo — nhưng Weibo sập rồi, đám lập trình viên làm thêm giờ vẫn chưa khôi phục được.
"Nói mau!”
Lòng ông đã linh cảm chuyện chẳng lành.
Nhân viên nhỏ giọng, nói cũng cà lăm: "Bên công ty vừa đăng thông báo nói đây là vu khống… nhưng paparazzi… hắn ta vừa đăng video rồi…”
Nói xong câu đó, cậu nhân viên còn không dám thở mạnh!
Mắt lão Dương tối sầm, tay cầm điện thoại run lẩy bẩy, suýt nữa thì ném thẳng luôn xuống đất.
"F*ck!"
"Má nó!"
"Đậu má!!!"
Đúng là một lũ ngu!"
Lão Dương tức đến phát điên, miệng muốn chửi rủa nhưng nghẹn đến không nói thành lời, cơn giận cứ dồn nén trong ngực sắp nổ tung!
Ông ta hít sâu một hơi thật mạnh, rồi gào to vào điện thoại: "Xóa đi ngay!!!”
Tiếng trả lời bên kia còn nhỏ hơn: "Xoá… xoá rồi…”
Lão Dương lập tức dập máy rầm một cái rồi ném luôn điện thoại xuống đất.
Chiếc điện thoại còn lại cuối cùng cũng hiện nội dung. Mở lên, dòng đầu tiên trên hot search là:
[Video Cố Trì Hy]Bạo
[Ảnh Cố Trì Hy]Bạo
[Cố Trì Hy bê bối]Hot
…
Tổng cộng 30 mục hot search, riêng Cố Trì Hy chiếm đến 29, cái còn lại là Cố Trì Bạch.
Mắt lão Dương như muốn nổ tung, ông làm quản lý bao nhiêu năm, lần đầu tiên cảm thấy bất lực đến thế.
Bỗng dưng, ông có linh cảm… Cố Trì Hy… xong đời rồi…
Mạng xã hội trong nước như nổ tung, mọi nền tảng đều lan truyền video của Cố Trì Hy. Dân mạng bàn tán rôm rả khắp nơi.
[Tìm bằng chứng? Đây là bằng chứng rõ ràng rồi nhỉ?]
[Fan còn bênh nổi không? Video thật muốn chết luôn!]
[Tặng Trì Hy một bài “Lạnh lẽo” nhé.]
[Chơi quá lố, còn gọi là top lưu lượng à?]
Màn hình điện thoại tràn ngập lời mắng mỏ, fan quay xe, người hóng chuyện thì cười cợt.
Cả công ty giải trí Cố thị rơi vào trạng thái đóng băng. Với một video mang tính "chứng cứ thép" thế này, họ chỉ có thể bất lực nhìn fan rút lui hàng loạt, các thương hiệu hợp tác đồng loạt ra tuyên bố hủy hợp đồng.
Giờ mọi việc diễn ra cực nhanh, quy trình sập idol cứ thế trôi đi, chỉ còn chờ thông báo khóa tài khoản, phong sát.
Lúc này, Cố Trì Hy và Cố Trì Bạch vẫn đang xách túi đi theo sau xe lăn của Cố Kiều Kiều, bất lực nhìn cô tiếp tục bước vào một cửa hàng khác.
Trong lúc Cố Kiều Kiều thử đồ, Cố Trì Bạch hơi buồn chán nên lấy điện thoại ra lướt Weibo.
Chưa được một giây, cậu đã buột miệng chửi to: "Mẹ nó!”
Anh nhìn Cố Trì Hy đầy sửng sốt, điện thoại rơi xuống đất cũng không thèm nhặt, run run chỉ vào anh: "Cậu… cậu… cậu…”
Nói ba tiếng "cậu" mà không rặn ra nổi một câu hoàn chỉnh.
Cố Trì Hy tưởng cậu lại lên cơn thần kinh gì, cúi xuống nhặt điện thoại lên xem thử.
Trên màn hình đang phát chính cái video kia của anh.
Con ngươi Cố Trì Hy co rút lại dữ dội, không dám tin vào mắt, lập tức quay lại hot search đọc nhanh từng dòng một.
"Không phải tôi…"
Ánh mắt anh lạnh băng như băng giá ngàn năm, găm chặt vào màn hình.
Vốn anh nên kiên định với suy nghĩ đó — nhưng… anh đã do dự.
Bởi anh nhớ ra, mình từng bị đánh lén sau gáy rồi bất tỉnh. Nếu trong lúc ấy ai đó quay lại thì hoàn toàn có khả năng.
Hận ý trong mắt Cố Trì Hy lúc này dày đặc như có thể hóa thành thực thể, khiến Cố Trì Bạch bên cạnh sợ đến mức phải lùi lại một bước.
"Sao đáng sợ vậy trời…”
Chỉ trong chốc lát, Cố Trì Hy đã điều chỉnh lại sắc mặt. Anh nhất định phải tìm ra kẻ đứng sau giở trò.
Và đến lúc đó… Sẽ bắt hắn phải trả giá gấp trăm lần!
Anh ném điện thoại cho Cố Trì Bạch, lấy điện thoại mình ra đăng nhập vào tài khoản Weibo rồi viết một dòng:
[Mọi người đừng hoang mang, ngày mai tôi sẽ tổ chức họp báo để làm rõ về ảnh và video.]
Anh quá bình tĩnh, đến nỗi khiến Cố Trì Bạch nghĩ chắc anh đã có cách giải quyết rồi.
Dù sao Cố Trì Hy cũng là người thông minh.
Cố Trì Bạch yên tâm hơn phần nào, thở phào nhẹ nhõm.
Hai người họ là cặp song sinh, vinh nhục có nhau, một người ngã kéo theo người kia. Và thật lòng, cậu cũng không nỡ nhìn Cố Trì Hy bị phong sát.
Giữa họ vẫn còn tình nghĩa anh em.
Sau khi đăng bài xong, Cố Trì Hy không đọc bình luận, chỉ thoát ra rồi nhắn cho lão Dương: [Đặt chuyến bay sớm nhất để về.]
Lúc này, Cố Kiều Kiều từ trong cửa hàng đi ra, Cố Trì Hy nhanh chóng khôi phục vẻ dịu dàng, còn khen cô mặc đẹp.
Đợi đến khi Cố Kiều Kiều mua đồ xong xuôi, Cố Trì Hy mới ngập ngừng mở lời:
"Xin lỗi Kiều Kiều, chuyến này để em thất vọng rồi.”
"Hả? Sao thế?”
"Vì trong nước có việc gấp, bọn anh phải về ngay.”
Cố Kiều Kiều không hỏi kỹ, chỉ dịu dàng nói: "Gấp lắm à? Nếu cần thì để Dục Thịnh ca ca sắp xếp chuyên cơ riêng cho.”
Ánh mắt Cố Trì Hy lóe lên một tia sáng, anh không từ chối.
Cố Kiều Kiều gọi điện cho Cố Dục Thịnh nói rõ tình hình. Cố Dục Thịnh không chối từ, thậm chí còn muốn Kiều Kiều về sớm, nên lập tức cho người đi sắp xếp.
Chỉ là, anh thấy lạ giọng điệu của Kiều Kiều… cứ như là chưa biết chuyện gì.
Nhưng cũng không sao, chỉ cần cô lên mạng, rồi sẽ biết cả thôi.
Tuy nhiên, Cố Trì Hy không để Kiều Kiều có cơ hội đó. Anh ra hiệu cho Cố Trì Bạch giữ cô phân tâm, rồi lén tắt nguồn điện thoại của cô.
Sau khi lên máy bay, chờ Kiều Kiều ăn xong, Cố Trì Hy đưa cô uống một chai sữa.
Uống xong, cô ngủ say luôn.
Một giấc ngủ đến tận sáng hôm sau.
Lúc tỉnh lại, cô đã về đến biệt thự.
"Gần đây sao mình cứ hay buồn ngủ thế nhỉ?” – Cố Kiều Kiều thắc mắc.
Quản gia Trần cười: "Cần chú sắp xếp khám tổng quát cho cháu không?”
Cô xua tay liên tục: "Thôi thôi, cháu không đi đâu!”
Cô bật nguồn điện thoại — ngay lập tức, tin nhắn đến dồn dập không ngừng.
Cố Dục Thịnh: [Kiều Kiều muốn ăn gì?]
Cố Đàm Ninh: [Em về rồi à, Kiều Kiều?]
Cố Nghiêm Lễ: [Em gái, em vẫn ổn chứ?]
Ngoài nhóm "con nuôi" gửi tin nhắn, còn vô số người khác cũng nhắn, nhưng vì quá nhiều nên cô không đọc hết, chỉ mở tin nhắn của bạn thân Giang Thư Huyên.
[Kiều Kiều! Cái “anh nuôi” nhà em ghê gớm thật đó? Ghê thật, trước giờ nhìn đúng kiểu nho nhã mà.]
Giang Thư Huyên đang du học ở nước R, không có ở trong nước nên cũng lâu rồi hai người chưa gặp, nhưng vẫn thường xuyên nhắn tin.
Cố Kiều Kiều khó hiểu: "Ý gì vậy nhỉ?”
Cô quay sang hỏi quản gia Trần: "Chú Trần, hai ngày nay xảy ra chuyện gì vậy?”
Quản gia Trần muốn nói lại thôi, mặt lộ rõ vẻ khó xử.
Hôm qua cậu chủ Dục Thịnh đã dặn, nếu có thể đừng nhắc mấy chuyện dơ bẩn đó trước mặt tiểu thư.
Nhưng… ông vẫn nghe lời Kiều Kiều là chính, thế nên ông đáp: "Tiểu thư cứ lên Weibo mà xem thì sẽ rõ.”
Chương 283: Chọn Một "Anh Trai" Kết Hôn, Thừa Kế Gia Sản Nghìn Tỷ 30
Giống như tất cả những người nhìn thấy bài đăng trên Weibo, Cố Kiều Kiều ban đầu sốc nặng, sau đó là hoàn toàn không thể tin nổi.
Cô không tin Cố Trì Hy lại là người như thế!
Không trách được sao họ lại vội vã về nước, đến cả công việc đã lên lịch cũng hủy bỏ.
Cố Kiều Kiều mím môi, định hỏi thẳng Cố Trì Hy, nhưng nghĩ đến tâm trạng của anh chắc chắn không tốt, cô đành nhịn xuống.
Cô đang suy nghĩ, mình nên làm gì để giúp được đây?
Tuy rằng tập đoàn Cố thị rất lớn, nhưng cũng không thể kiểm soát nổi làn sóng dư luận đang lan truyền.
Cố Kiều Kiều lập tức gọi điện cho Cố Dục Thịnh: “Dục Thịnh ca ca, giờ anh rảnh không?”
“Em muốn nhờ anh một việc.”
Cô không vòng vo, vào thẳng vấn đề:
“Anh cũng biết chuyện của Trì Hy ca ca rồi đúng không? Là người một nhà bao nhiêu năm nay, chúng ta đều biết anh ấy không phải kiểu người đó. Vậy nên, Dục Thịnh ca ca, anh có cách nào giúp Trì Hy ca ca giảm thiểu thiệt hại lần này không?”
Cố Kiều Kiều rất bình tĩnh. Cô không nghĩ ra được cách gì tốt, nhưng Cố Dục Thịnh đã đi làm nhiều năm, chắc chắn kinh nghiệm hơn cô nhiều.
Lúc đó, Cố Dục Thịnh đang họp. Anh ra hiệu cho mọi người rời đi hết rồi mới lên tiếng: “Kiều Kiều, không phải là chúng ta không muốn giúp, mà là chuyện đã tới mức này rồi… không thể cứu vãn nữa.”
Cố Kiều Kiều thất vọng ra mặt, không kìm được oán trách: “Sao lúc chuyện mới nhen nhóm lại không ngăn chặn chứ…”
Dù giọng cô nhỏ, nhưng Cố Dục Thịnh ở đầu dây bên kia nghe rõ mồn một.
Anh nắm chặt tay, ánh mắt lạnh đi.
Quả nhiên, loại bỏ Cố Trì Hy là quyết định đúng đắn.
Khóe môi Cố Dục Thịnh cong lên nụ cười đầy mỉa mai, nhưng giọng nói vẫn điềm nhiên:
“Kiều Kiều, em đừng lo. Trì Hy sẽ biết cách giải quyết khủng hoảng lần này. Mà cho dù không còn hoạt động trong giới giải trí nữa, cậu ấy vẫn có thể làm việc phía sau hậu trường.”
Nhưng trong lòng anh thì nghĩ: Anh sẽ không cho Cố Trì Hy bất kỳ cơ hội nào.
Anh sẽ nhân lúc kẻ địch suy yếu để kết liễu hắn!
Ngay sau đó, Cố Dục Thịnh dùng điện thoại khác nhắn cho trợ lý Lý:
[Phải luôn theo dõi buổi họp báo của Cố Trì Hy. Tùy tình hình mà ra tay.]
Cố Kiều Kiều chỉ khẽ “ừm” một tiếng, tâm trạng nặng nề, không muốn nói thêm gì nữa nên cúp máy.
Quản gia Trần nhìn thấy vẻ mặt cô thất vọng, liền an ủi: “Tiểu thư, cô đừng lo quá.”
Cô gật đầu, nhưng đến bữa cũng không muốn ăn, bèn ra phòng khách ngồi trước tivi, chuẩn bị xem buổi họp báo của Cố Trì Hy.
…
Tại hiện trường họp báo.
Tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Cố thị Giải trí chọn một địa điểm cực kỳ rộng lớn, vậy mà vẫn không đủ chỗ cho số lượng phóng viên và truyền thông ùn ùn kéo đến.
Cùng lúc đó, các nền tảng như Weibo và Douyin cũng mở livestream. Chỉ vừa mới lên sóng, đã có hàng chục triệu người theo dõi!
11 giờ sáng, Cố Trì Hy xuất hiện đúng giờ.
Anh không trang điểm, sắc mặt kém, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt.
Hôm nay, anh mặc sơ mi trắng đơn giản, bên trong là áo phông màu xanh nhạt – trông giống hệt một thanh niên nghệ sĩ trẻ.
Ngay khi Cố Trì Hy bước ra, đám phóng viên gần như phát điên, ai nấy đều cố chen lên phía trước. May là đội bảo vệ đã được chuẩn bị từ trước nên mới giữ được trật tự.
Cố Trì Hy bước tới micro, lịch sự chào hỏi: “Xin chào các anh chị phóng viên có mặt tại đây, và các bạn khán giả đang xem livestream. Tôi là Cố Trì Hy.”
Vừa dứt lời, một phóng viên nam bị chen ép ở phía sau liền hét lên: “Cố Trì Hy! Xin hỏi mấy bức ảnh và đoạn video đó là thật đúng không? Cô phải anh ngoài đời cũng là loại người như vậy không?”
Biểu cảm của Cố Trì Hy không hề thay đổi. Anh lạnh lùng nhìn phóng viên kia – một cái nhìn tưởng chừng bình thường, nhưng khiến đối phương có cảm giác như bị thứ gì đó đáng sợ găm chặt vào người.
Cố Trì Bạch và lão Dương ở bên cạnh cũng cực kỳ căng thẳng. Bọn họ không biết tại sao anh lại tổ chức họp báo, cũng không rõ anh có cách gì để xử lý vụ việc này.
Họ càng không đoán được anh định nói gì trước hàng triệu người.
Mọi thứ đều là ẩn số.
Chỉ có thể chờ đợi trong lo lắng, như bao người khác.
Thực ra, khi đăng bài viết trên Weibo, Cố Trì Hy không có ý định giải quyết dứt điểm, mà chỉ muốn kéo dài thời gian sụp đổ hình tượng.
Đồng thời, tạo cảm giác mình vô tội và không sợ sự thật.
Nhưng khi ở trên máy bay trở về nước, anh đã nghĩ ra cách.
Anh đã có một “vật tế thần” sẵn sàng.
Bức ảnh và đoạn video đó đã được vô số chuyên gia xác minh – không phải photoshop, cũng không phải do AI tạo ra.
Tức là… hoàn toàn là thật.
Về điểm này, không thể chối cãi được.
Điều khiến anh nảy ra ý tưởng chính là lúc trên máy bay.
Khi đi vệ sinh xong quay trở lại, anh vô tình thấy Cố Trì Bạch lén hôn Cố Kiều Kiều.
Hừ.
Anh đã rơi vào tình trạng thế này, còn hắn thì vẫn có tâm trạng lén lút thân mật?
Cố Trì Hy suýt nữa nôn ra, cảm giác ghê tởm lại trào lên dồn dập.
Từ khi nhìn thấy loạt ảnh kia, cảm giác buồn nôn đã đeo bám anh không dứt.
Dù thực tế không có chuyện gì xảy ra, nhưng anh vẫn thấy mình dơ bẩn.
Bẩn đến mức như lột cả da mà vẫn không sạch được.
Cố Trì Hy siết chặt lòng bàn tay để ép cơn ghê tởm xuống.
Nhưng – tại sao?
Tại sao người phải chịu đựng tất cả lại luôn là anh, còn Cố Trì Bạch thì không hề hấn gì?
Cả hai có khuôn mặt giống hệt nhau, mà người luôn bị tổn thương lại là anh?
Anh nhìn Cố Trì Bạch đang cười sung sướng sau khi lén lút thành công, môi anh lạnh lẽo nhếch lên: Chính là mày.
Anh em thì sao?
Anh em cũng có thể đâm dao vào nhau thôi.
Thế nên, tại buổi họp báo, trước hàng trăm triệu người, Cố Trì Hy không màng hình tượng mà ôm mặt bật khóc!
Anh khóc rất đau khổ, nước mắt chảy qua kẽ tay, hiện rõ trước mặt tất cả mọi người.
Mọi người sững lại – chuyện gì đây?
Sao trông giống người bị oan ức dữ dội thế?
[Chẳng lẽ ảnh là giả? Nhưng còn video mà?!]
[Anh ơi đừng khóc nữa, bọn em luôn tin anh!]
[Đừng nói là khóc lóc vài giọt nước mắt là xong chuyện nha? Đừng đùa chứ?]
Cố Trì Bạch không chịu nổi nữa. Đàn ông con trai, rơi nước mắt là chuyện hiếm, huống chi anh trai mình lại đang khóc tuyệt vọng đến vậy – chỉ càng cho thấy anh bị oan.
Mắt Cố Trì Bạch cũng đỏ lên.
Anh muốn lao lên, nhưng bị lão Dương giữ lại: “Bình tĩnh! Bình tĩnh!”
Cố Trì Hy cứ như vậy mà khóc suốt năm phút. Đợi đến khi mọi người bắt đầu sốt ruột, anh mới buông tay xuống và ngẩng mặt lên.
Gương mặt như tạc tượng của anh hơi tái, đôi mắt và đầu mũi đỏ ửng nổi bật.
Dưới mắt anh, còn một giọt nước mắt đang rơi.
Nhiều người sững sờ vì cảnh tượng đó. Không ít fan chưa rời bỏ anh đã lên tiếng:
[Tôi tình nguyện trở thành một phần hậu cung của Trì Hy…]
Những phóng viên không thể chờ thêm nữa, đồng loạt lên tiếng:
“Sao lại khóc? Là đang giả vờ đáng thương à?”
“Trả lời đi! Mau nói rõ sự thật!”
“Xin hỏi anh Cố Trì Hy, người trong ảnh và video có phải là anh không?”
Cố Trì Hy lau mặt, cúi đầu thật sâu trước ống kính, mười mấy giây sau mới ngẩng lên.
Trên gương mặt anh là sự giận dữ và căm phẫn.
Anh tuyên bố: “Người trong ảnh không phải tôi. Nhưng tôi muốn nói thế này.”
“Tôi không rõ các người đã dùng thủ đoạn gì để bắt cóc anh trai tôi – Cố Trì Bạch, rồi còn giở trò dơ bẩn để quay lại những bức hình đó.”
“Hôm qua, khi ghi hình show truyền hình, anh Cố Trì Bạch đã mất tích một lúc. Chính trong khoảng thời gian đó, không biết ai đã bắt cóc anh ấy và dàn dựng cảnh tượng tồi tệ này, sau đó còn đổ oan cho tôi.”
“Hôm nay tôi mở họp báo là để cho kẻ giật dây phía sau biết rằng – những gì các người làm không thể hủy hoại được chúng tôi!”
“Cố Trì Bạch và tôi, đều trong sạch.”

0 comments