Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 254 255 256

By Quyt Nho - tháng 8 11, 2025
Views

Chương 254: Chọn Một "Anh Trai" Kết Hôn, Thừa Kế Gia Sản Nghìn Tỷ 1

Ở thế giới này, nguyên chủ là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Cố thị – tập đoàn đứng top đầu bảng phú thương. Từ nhỏ, cô sống như một nàng công chúa.

Mẹ mất sớm, nhưng cha cô – Cố Diệp Hoa là một người vô cùng cưng chiều con gái. Chỉ cần cô mở miệng muốn gì, ông đều cố gắng làm bằng được.

Khi nguyên chủ ba tuổi, mẹ cô qua đời vì bệnh tật. Cố Diệp Hoa không có ý định tái hôn vì sợ con gái bị thiệt thòi. Nhưng ông cũng sợ con gái sống quá cô đơn, nên đã đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi năm bé trai hơn cô năm tuổi.

Lúc đó, năm bé trai đều tám tuổi – đã biết nghe lời và biết dỗ dành người khác vui vẻ.

Sau khi được đưa về nhà họ Cố, Cố Diệp Hoa đổi tên cho cả năm người, sắp xếp giáo viên riêng để dạy dỗ họ, đồng thời không ngừng nhồi nhét vào đầu họ tư tưởng: mọi chuyện đều phải lấy em gái làm trung tâm, phải xem cô như em gái ruột mà yêu thương.

Năm người đó rất nghe lời, ai cũng cố gắng thể hiện sự yêu chiều cô như chính Cố Diệp Hoa vậy.

Dưới sự cưng chiều của sáu người, nguyên chủ lớn lên như một cô công chúa nhỏ.

Lẽ ra cuộc sống của cô sẽ trọn vẹn và suôn sẻ. Nhưng năm 19 tuổi, cô gặp biến cố đầu tiên trong đời: trong một chuyến du lịch, một vụ tai nạn liên hoàn xảy ra trên đường cao tốc.

Nguyên chủ bị thương nặng, đặc biệt là đôi chân. Dù được đội ngũ y tế tốt nhất cứu chữa kịp thời và giữ lại được đôi chân, nhưng từ đó, cô không thể đi lại bình thường nữa.

Cú sốc đó khiến cô không thể chấp nhận nổi.

Nhưng điều đau lòng hơn là sau ba tháng nằm viện, người đón cô xuất viện không phải cha cô – mà là tin ông đã mất trong một vụ rơi máy bay.

Nguyên chủ suy sụp hoàn toàn. Cô muốn tìm năm người anh để được an ủi, nhưng lại phát hiện họ như biến thành người khác.

Sự quan tâm, cưng chiều ngày trước biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng.

Không ai hỏi han tình trạng chân của cô, cũng chẳng ai quan tâm nỗi đau mất cha mà cô đang trải qua.

Điều duy nhất họ bận tâm: ai sẽ cưới cô?

Thì ra trước khi qua đời, Cố Diệp Hoa từng lo lắng về tương lai của con gái – làm sao cô có thể tiếp quản tập đoàn đồ sộ đó? Ông cũng sợ sau này cô bị kẻ xấu lợi dụng.

Vì vậy, ông quyết định thay vì để con đối mặt với sói dữ ngoài kia, chi bằng gả cho một trong những người con nuôi – những người đã được giáo dục bài bản, đã được “lập trình” từ nhỏ để yêu thương cô vô điều kiện. Như vậy, ông mới yên tâm.

Tiếc là ông không hề biết rằng, năm người con nuôi ấy không phải người bình thường. Họ là nam chính đến từ các thế giới nhỏ khác nhau, mỗi người đều đã có “nữ chính” định sẵn.

Trong danh sách đó, không có nguyên chủ.

Sự tồn tại của cô chỉ là cái nền – là bệ phóng tài chính để họ thăng tiến.

Vì bị tẩy não từ nhỏ, năm người đó thực chất rất ghét cô, chán ghét sự hiện diện của cô.

Nên khi đối mặt với lựa chọn “kết hôn để thừa kế”, không ai trong số họ muốn cưới cô.

Trong di chúc, Cố Diệp Hoa quy định: nguyên chủ chỉ được thừa kế toàn bộ tài sản nếu kết hôn với một trong năm người con nuôi. Nếu không, cô chỉ được một căn biệt thự.

Mọi thứ ông đã chuẩn bị chu đáo cho con gái, chỉ sai ở một điểm: ông quá tin tưởng vào những người con nuôi.

Sau tang lễ, nguyên chủ nuốt nước mắt để thương lượng với năm người kia.

Kết quả, chỉ nhận lại sự lạnh lùng và mỉa mai.

Cô từ một công chúa được nâng niu rơi thẳng xuống đáy bùn. Cô tìm đủ mọi lý do, muốn hiểu chuyện gì đã xảy ra, muốn trở lại như xưa.

Cô cố gắng hết lần này đến lần khác, nhưng càng nỗ lực chỉ càng khiến họ thêm ghét cô.

Khi tuyệt vọng nhất, người tên Mục Minh Hiên xuất hiện.

Hắn ta dịu dàng, ân cần, tự nhận là đàn anh của cô, từng thầm yêu cô nhưng không dám tỏ tình. Giờ đây, không thể nhìn cô đau khổ nữa nên muốn sưởi ấm trái tim cô.

Nguyên chủ dần rơi vào cái bẫy ngọt ngào đó, yêu hắn ta thật lòng.

Cô từng do dự: nếu cưới hắn ta, cô sẽ mất quyền thừa kế khối tài sản khổng lồ. Có đáng không?

Mục Minh Hiên khuyên cô: "Trước đây em nhiều tiền như vậy có thật sự hạnh phúc không? Tiền mà không có tình yêu thì còn gì ý nghĩa?"

Hắn ta dần tẩy não cô, tỏ ra yêu thương cô hết mực.

Cuối cùng, nguyên chủ buông bỏ tất cả, chọn kết hôn với hắn ta – đổi lấy một căn biệt thự, từ bỏ quyền thừa kế Cố thị.

Khi cô kết hôn, cả năm người anh đều không đến dự, thậm chí không có một lời hỏi han. Điều này càng khiến cô tin rằng mình đã chọn đúng người.

Sau khi cưới, Mục Minh Hiên lấy lý do biệt thự quá rộng, khó chăm sóc người ngồi xe lăn, thuyết phục cô bán nhà và chuyển vào một căn hộ nhỏ.

Số tiền 10 triệu từ việc bán biệt thự, hắn ta mang đi đầu tư kinh doanh.

Lúc đầu, cuộc sống vẫn hạnh phúc. Nguyên chủ đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào, tin rằng mình đã có quyết định đúng đắn.

Nhưng khi tiền bạc cạn kiệt, mọi thứ trở nên chật vật, Mục Minh Hiên bắt đầu lộ bản chất.

Hắn ta đánh đập cô, không cho ăn, không chăm sóc, thậm chí còn không cho cô tắm rửa.

Mỗi lần đánh xong, hắn lại giả vờ hối hận, xin lỗi.

Lúc đầu, cô tha thứ. Nhưng sau nhiều lần lặp lại, cô dần trở nên hoang tưởng, trầm mặc.

Điều khiến cô suy sụp hoàn toàn là khi phát hiện mình mắc bệnh – bệnh lậu.

Cô chưa từng ở bên ai ngoài Mục Minh Hiên. Tại sao lại như vậy?

Cô tuyệt vọng, mắc chứng trầm cảm nặng.

Sau một lần bị bạo hành, cô cắt cổ tay tự vẫn. Trước lúc chết, Mục Minh Hiên nói ra sự thật trong sự đắc ý:

Hắn ta vốn chẳng phải đàn anh gì cả, mà là trai bao ở một câu lạc bộ cao cấp. Được các “anh trai” của cô thuê để quyến rũ cô, khiến cô từ bỏ quyền thừa kế.

Chỉ cần lừa được cô – một đứa đáng thương thiếu tình yêu – thì hắn ta sẽ nhận được một số tiền lớn.

Diễn kịch một chút, chơi đùa một chút, có gì mà thiệt? Dù sao cô cũng xinh đẹp, lớn lên trong nhung lụa, coi như đáng đồng tiền.

Nghe xong, cô tức đến mức phun máu.

Trước khi trút hơi thở cuối cùng, cô chỉ còn lại hối hận – vì sao lại rơi vào cái bẫy này? Vì thiếu tình thương?

Vì sao không dùng quyền lực mình đang có?

Cô có quyền chọn cưới bất kỳ ai. Không yêu cũng không sao, kết hôn xong thừa kế tài sản rồi ly hôn cũng được.

Cô hận Mục Minh Hiên, hận cả năm người anh kia – những kẻ máu lạnh vô tình.

Và cô ấy hận chính mình vì không nhìn người cho rõ…

Oán khí quá nặng, nên Cố Kiều Kiều nhận được nhiệm vụ này.

Sau khi đọc xong toàn bộ cuộc đời ngắn ngủi của nguyên chủ, Cố Kiều Kiều thở dài. Nguyên chủ có gì sai đâu? Sai là ở những con sói đội lốt người kia.

“888, điều ước của nguyên chủ là gì?”

“Có ba điều:

  1. Nếu họ thích chơi đùa tình cảm người khác như vậy, thì cô ấy cũng muốn để họ nếm mùi bị phản bội.

  2. Bắt năm người anh và Mục Minh Hiên phải trả giá.

  3. Nếu có thể, cô ấy vẫn muốn tìm được một người thật lòng yêu thương mình, sống hạnh phúc trọn đời.”

Cố Kiều Kiều vung tay, hấp thụ toàn bộ linh hồn lực.

Thân hình cô trở nên mờ ảo như mộng, xinh đẹp đến mức không giống người thật.

Nhờ có lượng linh hồn này, khi cô nhập vào cơ thể ở thế giới mới, dù không cần dùng thiết bị điều chỉnh cơ thể, thì ngoại hình cũng sẽ xinh đẹp và đầy cuốn hút.

Cô khẽ mở môi đỏ: “Được, nhiệm vụ này tôi nhận. Truyền tống đi.”

Một thế giới mới – đã đến lúc chơi một trận thật đã.

~~~ Lời Bạn Quýt ~~~

Cả Quýt với bạn beta của team đều hơi bị dị ứng với thiết đặt của thế giới này nên không beta được mà trực tiếp up luôn bản của team dịch hic hic nên có thể xưng hô và ngôi ba sẽ hơi hơi loạn. Nếu phát hiện có lỗi gì thì comment cho Quýt biết nha!

Chúc các bạn và chị Kiều Kiều chơi vui vẻ!

Chương 255: Chọn Một "Anh Trai" Kết Hôn, Thừa Kế Gia Sản Nghìn Tỷ 2

Trong căn phòng bệnh VIP rộng rãi và sang trọng.

Cố Kiều Kiều bất ngờ mở bừng mắt. Trần nhà của bệnh viện này không phải là màu trắng như cô vẫn tưởng, mà là một bức tranh bầu trời đầy sao.

Đó là do Cố Diệp Hoa đặc biệt cho người thay đổi vì sợ nguyên chủ nhìn trần nhà trắng sẽ thấy khó chịu.

Cố Kiều Kiều hít sâu một hơi, đợi cơ thể thích nghi với linh hồn của mình rồi mới thử ngồi dậy.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cơn đau từ hai chân khiến cô không thể chịu nổi mà ngã lại xuống giường.

Cô quên mất rằng mình vừa gặp tai nạn xe, hai chân đều đã bị thương nặng.

888 cất giọng quan tâm: “Ký chủ, cô có muốn tôi tạm thời tắt cảm giác đau trong thế giới này không?”

Cố Kiều Kiều cảm nhận cơ thể một chút rồi đáp: “Không cần.”

Cơn đau này có thể giúp cô diễn tốt hơn. Hơn nữa, sau khi linh hồn cô mạnh mẽ hơn, chút đau này chẳng đáng là gì.

888 nói: “Vâng, ký chủ. Vậy 888 không làm phiền cô làm nhiệm vụ nữa. Khi cần thì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.”

Cố Kiều Kiều nhíu mày, thấy lạ. Bình thường hệ thống của cô đâu có ân cần như thế?

Có gì đó không đúng.

Nhưng cô cũng chẳng buồn quan tâm 888, đoán chắc nó lại mới xem một bộ phim nào đó rồi đắm chìm quá mức thôi.

Cô ngồi nhắm mắt nhớ lại toàn bộ cốt truyện. Hiện tại, tin Cố Diệp Hoa qua đời vẫn chưa được truyền về.

Hôm nay là ngày cô xuất viện, lát nữa sẽ có hai trong số năm người anh trai nuôi đến đón cô về.

Cố Kiều Kiều cụp mắt, trong lòng đã có tính toán.

Cố Diệp Hoa đã thuê một nhóm hộ lý chuyên nghiệp để chăm sóc sinh hoạt hằng ngày cho cô, nhưng hôm nay, tất cả đều bị nguyên chủ sai đi mua đồ. Thế nên trong phòng giờ chẳng có một hộ lý nào.

Cố Kiều Kiều gắng gượng cơ thể, ngồi lên xe lăn. Cơ thể cô đã gần như hồi phục, chỉ là hai chân vẫn còn đau, ngoài ra không còn gì đáng lo.

Cố Diệp Hoa đã chuẩn bị cho cô chiếc xe lăn điện tối tân nhất, tiện nghi đầy đủ, có thể điều chỉnh độ cao, tốc độ, lại rất dễ điều khiển chỉ bằng một nút bấm.

Cố Kiều Kiều điều khiển xe lăn đến phòng vệ sinh trong phòng bệnh, nhìn kỹ hình ảnh trong gương.

Cơ thể này thừa hưởng tất cả nét đẹp từ cha mẹ: từng đường nét khuôn mặt đều hoàn mỹ đến mức không tì vết, khuôn mặt mịn màng nhìn qua đã thấy là được nâng niu chiều chuộng từ bé.

Có lẽ vì thường xuyên ở trong nhà nên làn da cô trắng muốt, mịn màng như bạch ngọc thượng hạng.

Sau khi linh hồn của Cố Kiều Kiều nhập vào, đôi mắt vốn trống rỗng giờ như bừng sáng, cả người toát lên sức sống đặc biệt.

Cô chạm tay lên dưới mắt mình. Cô rất thích nốt ruồi lệ nhỏ dưới đôi mắt hồ ly kia—nó mang cảm giác hiện diện mạnh mẽ và một chút tính công kích.

Nguyên chủ của thế giới này do từ nhỏ đã được nuông chiều nên ngây thơ không hiểu sự đời, tính cách thẳng thắn, kiêu kỳ nhưng không ngang ngược.

Nhưng sau khi Cố Diệp Hoa mất, cô ấy bỗng chốc mất đi mọi tình thương, trở nên nhạy cảm và rụt rè, vì muốn làm hài lòng người khác mà tự ti đến mức thấp hèn.

Chính là người “thiếu thốn tình yêu”.

Cố Kiều Kiều ngẩng lên nhìn vào gương. Trong khoảnh khắc ấy, cả người cô như biến thành một người hoàn toàn khác.

Khuôn mặt vẫn tuyệt sắc như xưa, nhưng chỉ một thay đổi trong ánh mắt đã khiến khí chất của cô hoàn toàn khác biệt.

Tính toán thời gian, cô không chần chừ nữa mà bắt đầu thay quần áo.

Tủ đồ của nguyên chủ toàn là những bộ đồ công chúa vừa sang vừa dễ thương. Cố Kiều Kiều lục lọi một lúc rồi chọn một chiếc váy hai dây màu tím làm đồ mặc trong.

Sau đó cô lấy thêm một chiếc sơ mi trắng kiểu boyfriend ném lên giường bệnh.

Cố Kiều Kiều ngồi trở lại giường, đôi chân dài trắng trẻo vẫn không thể cử động nên cô chỉ có thể để thẳng. Cô tiện tay kéo chăn che phủ lên chân.

Bên ngoài hành lang, hai người đàn ông cao ráo tuấn tú đang đi về phía phòng bệnh của cô.

Người đi trước sở hữu gương mặt sắc sảo và lạnh lùng, bộ vest đen toàn tập càng làm nổi bật khí chất điềm tĩnh sâu lắng của anh. Từ áo sơ mi, cà vạt đến quần âu đều chỉnh tề, không hề nhăn nhúm.

Sống mũi cao thẳng đeo kính gọng vàng, không thể nhìn rõ cảm xúc trong mắt anh.

Đó chính là người anh cả trong nhóm con nuôi – Cố Dục Thịnh, hiện đang giữ chức phó tổng giám đốc tập đoàn Cố thị.

Người đàn ông bên cạnh anh cũng điển trai không kém, hai người ngang tài ngang sắc, chỉ khác biệt hoàn toàn về khí chất.

Người này mặc một bộ vest trắng, cà vạt đỏ rượu trông bớt nghiêm túc, lại thêm phần phong lưu.

Anh sở hữu đôi mắt đào hoa lấp lánh và khóe môi lúc nào cũng cong lên như đang cười.

Đó là người anh hai trong nhóm – Cố Đàm Ninh, cũng là phó tổng giám đốc Cố thị.

Cố Đàm Ninh buông lời bâng quơ: “Cái ông cha nuôi của chúng ta đúng là khoa trương quá mức. Chỉ là Kiều Kiều xuất viện thôi mà cũng bắt chúng ta bỏ hết công việc đến đón, còn tổ chức cả tiệc đón về, tsk tsk…”

Cố Dục Thịnh không liếc mắt nhìn anh, mặt không biểu cảm: “Cẩn thận lời nói.”

Anh luôn là người trầm ổn, chưa bao giờ nói điều gì không thích hợp nơi công cộng.

Cố Đàm Ninh nhún vai, không mấy bận tâm, rồi đưa tay đẩy cửa phòng bệnh.

Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cả hai sững lại.

Cố Kiều Kiều hơi tựa vào đầu giường, áo sơ mi trắng mới mặc được một nửa, cánh tay mảnh khảnh còn lộ ra bên ngoài.

Chiếc váy hai dây tím cô mặc chỉ che vừa phần đùi, phần còn lại của đôi chân trắng nõn đặt trên xe lăn, dưới nền đen của chiếc xe lăn càng thêm nổi bật, chói mắt vô cùng.

Váy là kiểu bó sát, vòng ngực đầy đặn căng tròn, vòng eo nhỏ nhắn vừa một vòng tay—thân hình uyển chuyển khiến hai người họ không tự chủ được mà dời mắt đi.

Cố Kiều Kiều thấy hai người đã đến, vui vẻ reo lên: “Dục Thịnh ca ca, Đàm Ninh ca ca, hai người tới rồi à~”

Chào hỏi xong, cô liền nhăn mặt đáng yêu: “Hai anh mau giúp em mặc áo sơ mi đi, không hiểu sao tối qua ngủ kiểu gì mà sáng dậy cánh tay bên trái đau quá.”

Giọng nói mềm mại, ngọt ngào như mật.

Không hiểu sao, Cố Đàm Ninh cảm thấy hôm nay Cố Kiều Kiều có gì đó hơi khác thường, có thể là do chiếc váy tím kia khiến cô trông quyến rũ hơn vài phần.

Anh chẳng hiểu sao lại bước tới, trêu chọc: “Lớn tướng rồi mà còn không biết mặc áo.”

Cố Kiều Kiều thẹn thùng giơ nắm tay nhỏ nhắn đấm nhẹ vào người anh.

Đôi mắt hồ ly long lanh khẽ liếc lên, giọng nói ngọt ngào: “Đàm Ninh ca ca xấu tính nhất!”

Cố Đàm Ninh bỗng thấy tim mình hẫng một nhịp, bị dáng vẻ ấy của Cố Kiều Kiều làm cho ngẩn người trong thoáng chốc.

Anh vội vàng cúi đầu, một tay cầm áo sơ mi, một tay đặt lên cánh tay cô để giúp cô mặc vào. Cảm giác mềm mại mịn màng nơi tay khiến anh thêm lần nữa thất thần.

Cố Đàm Ninh thầm nghĩ, Kiều Kiều trước đây cũng như thế sao?

Hình như từ khi bắt đầu làm việc ở Cố thị, tần suất gặp mặt cô giảm hẳn. Có khi cố ý tránh mặt, có khi bận đến mức rất lâu không thấy nhau.

Anh hơi ngẩn ngơ.

Cố Kiều Kiều khẽ lay tay anh: “Đàm Ninh ca ca, anh đang mơ gì vậy? Mau giúp em mặc áo xong đi, ba sắp về rồi, em phải về nhà chờ ông ấy nữa.”

Cố Đàm Ninh lập tức hoàn hồn. Cảm giác mềm mại trong tay vẫn còn đọng lại. Anh vội vàng giúp cô mặc nốt tay áo còn lại rồi nhanh chóng buông tay, lùi ra xa như thể chạy trốn.

Chương 256: Chọn Một "Anh Trai" Kết Hôn, Thừa Kế Gia Sản Nghìn Tỷ 3

Cô kéo lại áo sơ mi, cúi đầu cài cúc để che đi phần da gợi cảm vừa lộ ra.

Chiếc cổ dài, trắng trẻo và mảnh mai của cô giống hệt một con thiên nga trắng đang cúi đầu.

Đứng ở cửa, ánh mắt của Cố Dục Thịnh lướt qua chiếc cổ mềm mại mà mong manh đó.

Đây là lần đầu tiên anh thấy Cố Kiều Kiều như vậy.

Anh biết cô sở hữu gương mặt đẹp hoàn hảo, nhưng… thì có liên quan gì đến anh chứ?

Đã bị xem như một quân cờ suốt bao năm, bị tẩy não lặp đi lặp lại, dường như sự tồn tại của anh chỉ để phục vụ cho người trước mặt này.

Không còn ý nghĩa nào khác.

Vậy thì làm sao anh có thể thích cô được?

Cố Kiều Kiều chỉ cài hai cúc giữa, phần xương quai xanh mảnh khảnh ẩn hiện sau cổ áo sơ mi.

Mái tóc xoăn nhẹ đen tuyền của cô bị kẹp trong áo, cô cong môi nũng nịu:
“ Đàm Ninh ca ca, sao anh lại chạy đi xa thế? Còn chưa giúp em lấy tóc ra nữa mà!”

Cố Đàm Ninh vẫn còn ngẩn người, mũi như còn vương lại một hương thơm thoang thoảng. Mùi hương ấy vừa bí ẩn, vừa dễ chịu, còn có chút gây nghiện.

Trước kia, mỗi lần gặp cô, mùi nước hoa trên người cô đều khác nhau—toàn là loại thiết kế riêng của các thương hiệu nổi tiếng.

Nhưng lần này…

Không giống nước hoa, mà giống như mùi cơ thể tự nhiên.

“Đàm Ninh ca ca, anh ngẩn người gì vậy~” – Cố Kiều Kiều bực dọc gọi một tiếng, hoàn toàn bỏ qua sự hiện diện của Cố Dục Thịnh đang đứng ở cửa.

Cố Đàm Ninh sực tỉnh, nói: “Đồ nhõng nhẽo! Gọi Dục Thịnh ca ca giúp em đi.”

Hôm nay Cố Kiều Kiều có gì đó khác thường, giữ khoảng cách vẫn là an toàn hơn…

Không ngờ cô bĩu môi: “Em không thèm nhờ Dục Thịnh ca ca lạnh lùng đâu, anh ấy lúc nào cũng mặt nghiêm nghiêm, nhìn phát sợ.”

Nói xong, cô còn liếc trộm về phía anh, ánh mắt mang chút chột dạ của kẻ đang nói xấu trước mặt người ta.

Cố Dục Thịnh chẳng mảy may quan tâm, dù sao anh cũng đã quen bị gọi là mặt lạnh. Ngay cả Cố Diệp Hoa nói anh cũng vô dụng.

Cố Đàm Ninh bật cười, trong lòng không kìm được chút đắc ý, nhìn Cố Dục Thịnh với ánh mắt nửa cười nửa không, hoàn toàn quên mất việc phải giữ khoảng cách.

Anh chạy lẹ đến trước mặt cô, cúi người, đưa tay kéo tóc cô ra khỏi áo sơ mi.

Trong lúc đó, bàn tay vô tình lướt qua sau cổ cô, nhiệt độ ấm áp như thể thiêu đốt anh.

Khi cúi xuống, bóng anh cao lớn như bao trọn lấy Cố Kiều Kiều vào lòng. Anh chợt nhận ra, cô thật sự nhỏ nhắn.

Ba tháng nằm viện, hình như cô lại gầy hơn.

Gầy gò, nhỏ bé, trông đáng thương quá.

Cố Đàm Ninh ngẩn người, rồi gương mặt đẹp trai lại hiện lên nụ cười chế giễu.

Đáng thương ư?

Hôm nay anh đúng là đầu óc có vấn đề.

Cả thiên hạ này có thể thấy ai đó đáng thương, nhưng không thể là Cố Kiều Kiều.

Anh thu lại nụ cười, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng hơn.

Anh cố tình nín thở, không để mình ngửi thấy mùi hương ấy nữa.

Sau khi giúp cô kéo tóc ra ngoài, anh đứng dậy, giọng bực bội: “Được chưa nào?”

Cố Kiều Kiều ngẩng gương mặt tinh xảo lên, đôi mắt hồ ly dưới hàng mi dày cong cong nở nụ cười, nốt ruồi lệ dưới mắt càng khiến cô thêm quyến rũ.

Cô ngoắc tay gọi anh, đôi môi đỏ mọng cong lên.

Tim Cố Đàm Ninh lại nhảy một nhịp, yết hầu lăn một cái, rồi như phản xạ tự nhiên, cúi người xuống.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đầy hai nắm tay.

Ánh mắt anh rời khỏi gương mặt cô, vô thức dừng lại ở môi… cảm thấy không ổn lại cúi thấp đầu xuống.

Mà càng cúi, khung cảnh trắng nõn trước mắt khiến tim anh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Anh vội chuyển mắt đi, không biết nên nhìn vào đâu cho phải.

Hôm nay thật đúng là... cái gì cũng sai sai!

Lẽ ra anh không nên đến đây!

Cố Kiều Kiều cong môi cười tinh quái như một chú mèo sắp trộm cá, tranh thủ lúc anh ngẩn người liền nhón người lên…

“Chụt~” – một cái hôn vang dội in ngay bên má trái của Cố Đàm Ninh.

Nhìn anh bị đơ ra, cô phá lên cười giòn tan như chuông bạc: “Ha ha ha~”

Nhưng giây tiếp theo, chuyện cười thành chuyện dở khóc: vì lực nhón người vừa rồi quá mạnh, mà chân cô lại không thể cử động, khiến cô mất thăng bằng.

Cố Đàm Ninh đang đứng chéo phía trước, nếu cô ngã xuống thì mặt sẽ đập thẳng vào xe lăn.

“Á—” cô hốt hoảng la lên, nhắm chặt mắt lại, run rẩy gọi: “Dục Thịnh ca ca!”

Nghe thấy tiếng gọi bản năng đó, Cố Đàm Ninh cụp mắt, che đi tia sáng phức tạp trong ánh nhìn.

Một giây sau, anh đưa tay ra đỡ, ôm trọn Cố Kiều Kiều vào lòng.

Trên má anh vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại, ấm nóng từ nụ hôn của cô - cô dám hôn anh!

Nhưng khi gặp nguy hiểm lại gọi tên Cố Dục Thịnh.

Người bị gọi tên—Cố Dục Thịnh—gương mặt hiếm khi hiện ra cảm xúc phức tạp.

Anh nhớ lại những ngày đầu mới về nhà họ Cố, anh là người chững chạc nhất, cô bé Cố Kiều Kiều ngày ấy rất thích anh.

Thích chơi với anh, thích nghe anh kể chuyện, mỗi lần bị cặp song sinh bắt nạt sẽ mách anh để được bênh vực.

Nhưng rồi càng lớn, anh càng trở nên lạnh lùng, cô bắt đầu gọi anh là “đồ cổ lỗ sĩ”, không còn bám lấy anh nữa.

Vậy mà bây giờ, trong lúc hoảng loạn, cô lại gọi tên anh đầu tiên.

Cố Dục Thịnh nhìn hai người đang ôm nhau, lại nhớ đến tiếng “Dục Thịnh ca ca” ngập tràn sợ hãi mà cô vừa gọi—trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó chịu.

Nhưng anh luôn là người biết che giấu cảm xúc, nên chỉ lạnh giọng hỏi: “Hộ lý của em đâu rồi?”

Bình thường ăn uống, sinh hoạt đều có hộ lý hỗ trợ, hôm nay sao chẳng thấy ai?

Cố Kiều Kiều không thèm trả lời, chỉ vỗ ngực trấn an trái tim vừa bị doạ: “Đàm Ninh ca ca, may mà anh đỡ kịp, không thì gương mặt thiên thần này của em tiêu mất rồi~”

Cố Đàm Ninh buông cô ra, vẫn còn luyến tiếc cảm giác ôm. Dù cô trông gầy nhưng ôm lại thấy rất vừa vặn.

Anh như thường lệ, xoa đầu cô một cái: “Đàm Ninh ca ca không nỡ đâu.”

Hai người cứ thế nói cười vui vẻ.

Bị bỏ mặc một bên, trong lòng Cố Dục Thịnh lần hiếm hoi nổi giận.

Anh sải bước đến, khí thế lạnh lùng khiến người khác khó mà phớt lờ.

Anh lặp lại câu hỏi: “Em bảo hộ lý đi đâu rồi?”

Lúc này Cố Kiều Kiều mới ngẩng lên nhìn anh: “Anh đồ cổ lỗ sĩ, anh đang nói chuyện với em à?”

Vẻ mặt cô vừa không vui lại vừa ấm ức, còn hừ lạnh một tiếng.

Cố Dục Thịnh im lặng vài giây rồi nói: “Kiều Kiều.”

Ngay lập tức, Cố Kiều Kiều rạng rỡ như hoa nở: “Lâu lắm rồi mới nghe Dục Thịnh ca ca gọi tên em đấy.”

Cô buông lời mỉa mai rồi mới chịu trả lời: “Họ đi mua đồ cho em rồi. Chắc sắp về.”

Cố Dục Thịnh liếc quanh phòng bệnh. Cô đã ở đây ba tháng, đồ đạc cũng khá nhiều.

“Vậy chúng ta về nhà trước đi. Bố chắc sắp về đến rồi. Đống đồ này bảo người giúp việc dọn mang về sau.”

Cố Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu, giơ chân lên duỗi một chút rồi nói đầy lý lẽ: “Giúp em mang tất chân lên đi. Bác sĩ dặn rồi, chân em không được để lạnh.”

Ai mà biết được váy hai dây phối với tất cao đến đùi là kiểu phối gì, dù sao lát nữa ngồi xe lăn người ta cũng tưởng là mặc quần legging.

Ánh mắt hai người đàn ông đồng thời rơi xuống đôi chân cô.

Trời thương, tai nạn chỉ khiến chân cô mất khả năng vận động, chứ không để lại vết sẹo nào.

Đôi chân ấy cùng bàn chân trắng hồng nhỏ nhắn—thật sự quá đẹp.

Cố Đàm Ninh vội dời ánh nhìn đi, trong đầu lại hiện ra cái ôm và nụ hôn vừa rồi, bèn nói: “Đợi hộ lý về thì bảo họ giúp.”

Cố Kiều Kiều phụng phịu bĩu môi, quay sang nhìn Cố Dục Thịnh, đôi mắt long lanh chớp chớp đáng yêu cực kỳ.

Nhưng trước sự dễ thương ấy, Cố Dục Thịnh vẫn không động lòng, lạnh nhạt đáp: “Hộ lý sẽ giúp em.”

Cố Kiều Kiều rên rỉ, bắt đầu giả vờ khóc: “Lát nữa em méc ba, nói hai anh không thương em nữa, hu hu hu…”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments