Chương 278: Chọn Một "Anh Trai" Kết Hôn, Thừa Kế Gia Sản Nghìn Tỷ 25
Không thể nhịn được nữa, Cố Kiều Kiều đành đỏ mặt khẽ gật đầu.
Khóe môi Cố Trì Hy khẽ cong lên, khi anh cười, phần bọng mắt dưới đôi mắt hiện rõ, đầy đặn như một con tằm nhỏ.
Khi Cố Trì Hy bế cô lên, Cố Kiều Kiều không kiềm được, đưa ngón tay trắng trẻo chọc vào bọng mắt của anh.
"Trì Hy ca ca, cái bọng mắt này là anh làm thẩm mỹ à?"
"Trời sinh đấy." Cố Trì Hy cười càng dịu dàng hơn.
Cố Kiều Kiều như biến thành một bé con tò mò, quên cả ngại ngùng: "Thế sao Trì Bạch ca ca không có? Hai người trông giống nhau y đúc mà."
Cố Trì Hy đặt Cố Kiều Kiều lên bồn cầu, khi thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào bọng mắt mình, anh nghiêng đầu đi và nhanh tay cởi quần nhỏ của cô ra.
Ngay khoảnh khắc bàn tay anh chạm vào làn da cô, tim Cố Trì Hy bất giác đập mạnh.
Quá mịn màng…
"A!" Cố Kiều Kiều thốt lên một tiếng khe khẽ, mặt lập tức đỏ rực.
Cô dùng hai tay che mặt, la lên như điên:
"Anh ra ngoài ngay cho em!!"
Cố Trì Hy bật cười khẽ, giọng trầm thấp mà dễ nghe, lại mang theo chút trêu chọc.
Nhìn cô gái nhỏ đỏ bừng cả tai, anh biết nên dừng đúng lúc, liền quay người bước ra.
"Kiều Kiều, xong thì gọi anh, anh đứng ngay ngoài cửa."
Đáp lại là một tiếng hừ lạnh của Kiều Kiều.
Sau khi Cố Trì Hy rời đi, Cố Kiều Kiều buông tay xuống, khẽ cười mỉm – mồi đã cắn, giờ chỉ chờ cá mắc câu.
"Trì Hy ca ca, em xong rồi!"
Khi anh vào lại phòng tắm, Cố Kiều Kiều trừng mắt lườm anh, làm ra vẻ hờn dỗi kiêu ngạo, như đang viết trên mặt: “Em đang giận đó!”
Cố Trì Hy hiểu rõ tính cô, mỗi lần giận dỗi chưa từng kéo dài quá ba phút, quay đi quay lại là quên mất mình giận vì điều gì.
Cô gái nhỏ mặt mỏng, cũng là chuyện thường.
"Giúp em đánh răng rửa mặt!"
"Được rồi, được rồi."
Cố Trì Hy cười dịu dàng, đưa xe lăn vào, kiên nhẫn phục vụ Cố Kiều Kiều đánh răng rửa mặt, còn giúp cô bôi kem dưỡng da và kem cổ.
Cố Kiều Kiều nhắm mắt tận hưởng, không biết rằng ánh mắt của Cố Trì Hy ngày càng sâu thẳm.
Bàn tay của Cố Trì Hy rất đẹp, các đốt ngón tay rõ ràng, dài và thon, khi đặt lên chiếc cổ trắng ngần của cô trông như một tác phẩm nghệ thuật.
Anh nhẹ nhàng bôi kem cổ cho Cố Kiều Kiều, nhưng khi đến những chỗ vẫn còn vết đỏ, lại hơi mạnh tay hơn chút.
Cố Kiều Kiều cảm thấy hơi đau, mở mắt nói: "Không bôi nữa, em muốn ngủ!"
Cô tự nhiên giơ tay ra chờ được ôm.
Cố Trì Hy bế cô trở lại giường, còn giúp cô mát-xa chân, sau đó ra ngoài lấy một ly sữa nóng mang vào.
"Kiều Kiều, uống ly sữa nóng rồi hãy ngủ nhé."
Mỗi tối một ly sữa – đã là thói quen của Cố Kiều Kiều.
Cô tự nhiên nhận lấy, uống xong lại đưa ly trả anh: "Chúc ngủ ngon, Trì Hy ca ca. Khi Trì Bạch ca ca về, nhớ nói với anh ấy là em ngủ rồi nhé."
"Ừ, ngủ ngon."
Cố Trì Hy mang ly ra ngoài và tiện tay tắt đèn.
Cố Kiều Kiều nhét chiếc điện thoại mà Cố Dục Thịnh đưa cho cô vào dưới gối, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến, cô nhắm mắt lại.
…
Khi Cố Trì Bạch về, chỉ thấy Cố Trì Hy ngồi xem phim một mình, liền hỏi: "Kiều Kiều đâu? Ngủ sớm vậy à?"
Cố Trì Hy "ừ" một tiếng: "Cô ấy nói ngồi máy bay mệt quá, vừa uống sữa xong là ngủ luôn rồi."
Cố Trì Bạch nhún vai, cũng không hỏi thêm, quay về phòng.
Dù sao thì họ cũng ở lại nước P vài ngày, còn nhiều thời gian.
Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, ánh mắt Cố Trì Hy chợt lóe lên, anh tắt phim và đèn phòng khách.
Anh về phòng tắm rửa, nước lạnh dội lên người nhưng không làm dịu bớt ngọn lửa trong lòng.
Cố Trì Hy chậm rãi mặc áo choàng tắm, sấy khô tóc, còn chăm sóc da kỹ càng.
Nhìn khuôn mặt điển trai không chút ác ý trong gương, anh nhướng mày, cười khẽ đầy tà khí.
Anh không lên giường, mà mở cửa ra, tự nhiên bước vào phòng Kiều Kiều, đi thẳng đến giường.
Không cố bước nhẹ, lúc vén chăn lên nằm xuống cũng không hề dè dặt, nhưng Kiều Kiều vẫn không tỉnh.
Dưới ánh trăng, Cố Trì Hy đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô: "Kiều Kiều, anh yêu em nhiều lắm, phải làm sao đây..."
Giọng anh êm dịu, nhưng lại khiến người ta nổi da gà.
Anh ôm chặt Kiều Kiều, hai người đối mặt, hơi thở quấn lấy nhau.
Ngửi thấy mùi hương trên người cô, Cố Trì Hy như mê đắm, hít sâu một hơi, trên mặt là sự thỏa mãn đầy bệnh hoạn.
Anh vẫn tiếp tục thì thầm: "Kiều Kiều, sao em không trả lời anh?"
"Em có thích anh không?"
"À quên, Kiều Kiều của anh đang ngủ mà."
"Kiều Kiều, yêu em lắm, yêu em nhiều lắm."
"Kiều Kiều, thật muốn giấu em đi, để chỉ mình anh có được em thôi."
Cố Kiều Kiều vẫn ngủ rất say, ngay cả lông mi cũng không động đậy.
Cố Trì Hy siết lấy eo cô, vùi mặt vào hõm cổ cô, thì thầm rất lâu rất lâu.
Mãi đến khi cơn buồn ngủ kéo đến, anh mới ngủ thiếp đi với vẻ mặt hạnh phúc.
Hai người giữ nguyên tư thế gối đầu lên nhau, gương mặt cả hai đều đẹp đẽ, dưới ánh trăng dịu nhẹ mà rạng rỡ như phát sáng.
…
Cố Trì Bạch là kiểu người "tu tiên" – không ngủ trước 2 giờ sáng.
Sau khi chơi xong một ván game, nghĩ rằng sáng mai có thể Kiều Kiều sẽ dậy sớm, anh dù chưa buồn ngủ cũng nên cố chợp mắt.
Chợt nhớ ra – Kiều Kiều lúc ngủ có đóng cửa sổ không nhỉ?
Khi mới vào khách sạn, tuy phòng sạch sẽ, không khí trong lành, nhưng Kiều Kiều nói cô không thích mùi xịt phòng.
Thế nên anh đã mở cửa sổ cho thoáng.
Nước P mùa này gió lớn, Cố Trì Bạch lo Kiều Kiều nếu không đóng cửa sổ, ngủ cả đêm có thể bị cảm lạnh.
Anh đứng trước cửa phòng cô, tay đặt lên tay nắm cửa, gương mặt đầy do dự.
Vào – hay không vào?
Nửa đêm lẻn vào phòng con gái, liệu có ổn không?
Cuối cùng, vì lo cho sức khỏe yếu ớt của Kiều Kiều, Cố Trì Bạch nhẹ nhàng mở cửa phòng.
Anh rón rén như ăn trộm, không dám nhìn lung tung, vừa từ nơi sáng vào phòng tối nên mắt cũng chưa thích nghi.
Đứng yên hai phút, anh mới bắt đầu di chuyển chậm rãi, đi thẳng đến cửa sổ – rèm cửa đang bị gió thổi "phập phồng".
Đúng là chưa đóng. May mà anh nhớ ra.
Cố Trì Bạch tự hào nhướng mày, khẽ đóng cửa sổ lại.
Xong việc, anh chuẩn bị rời đi.
Nhưng càng đi, anh lại càng do dự.
Thật muốn...
Muốn nhìn Kiều Kiều lúc ngủ xem sao...
Anh chưa bao giờ thấy cả, chắc chắn là ngoan lắm, muốn xem một cái thôi mà?
Tự nhủ: "Chỉ nhìn một cái thôi, rồi đi liền!"
Nắm chặt tay, anh nhẹ nhàng bước tới giường.
Khuôn mặt tràn đầy mong chờ, nhưng ngay khi nhìn thấy người đang nằm trên giường – đồng tử của anh co rút, biểu cảm lập tức biến đổi.
Trong phòng yên tĩnh, giọng Cố Trì Bạch mang theo phẫn nộ và kinh ngạc vang lên:
"Cậu làm gì ở đây?!"
Chương 279: Chọn Một "Anh Trai" Kết Hôn, Thừa Kế Gia Sản Nghìn Tỷ 26
Cảnh tượng trước mắt khiến Cố Trì Bạch không thể tin nổi. Người đang nằm trên giường của Cố Kiều Kiều – lẽ ra tuyệt đối không nên xuất hiện ở đó – lại chính là Cố Trì Hy!
Phản ứng đầu tiên của anh là sốc và phẫn nộ, không kịp kiềm chế mà hét lên:
“Cậu làm gì ở đây vậy?!”
Cả người Cố Trì Bạch như hóa đá, đầu óc trống rỗng, thân hình cao ráo khựng lại vài giây vì sốc. Tới khi nghe chính mình quát lên, anh mới sực tỉnh, vội đưa tay bịt miệng, ánh mắt hoảng loạn nhìn hai người trên giường.
Cố Kiều Kiều... có bị anh đánh thức không?
Nếu cô tỉnh dậy và thấy Cố Trì Hy nằm chung giường với mình, e là cô sẽ không chịu nổi cú sốc này mất…
May mà Kiều Kiều vẫn yên tĩnh, đôi mắt khép lại ngủ rất say.
Dáng ngủ của cô quả nhiên giống hệt trong tưởng tượng của Cố Trì Bạch: ngoan ngoãn, đáng yêu, đôi mi dài cong vút như búp bê.
Nhưng giờ không phải lúc để ngắm nữa.
Cái khiến Cố Trì Bạch rối loạn chính là việc Cố Trì Hy – một người đàn ông trưởng thành – lại có thể nằm cạnh Kiều Kiều như thế, thậm chí còn vô cùng thân mật.
Cố Trì Hy cũng thích Kiều Kiều sao?!
Nếu đúng vậy, thì anh ta giấu kỹ quá…
Một cảm giác rợn người khiến sống lưng Cố Trì Bạch lạnh buốt. Người anh luôn tin là hiền hòa, chín chắn – người anh em song sinh của mình – liệu có phải là một kẻ thâm sâu khó lường?
Anh nghiến răng, hạ giọng từng chữ: “Chuyện này là sao?!”
Cố Trì Hy xoa trán, giọng uể oải. Vì mất ngủ lâu ngày, để dễ ngủ hơn, tối qua anh cũng uống nửa ly sữa đã được pha thêm thứ gì đó. Lúc bị đánh thức đột ngột, cảm giác cực kỳ khó chịu.
Nhìn gương mặt tức giận của Cố Trì Bạch đang nhìn chằm chằm mình, Cố Trì Hy chỉ khẽ cười dịu dàng: “Tôi sợ Kiều Kiều sợ, nên ở lại bên cô ấy.”
Cùng một giọng điệu, cùng một nụ cười, nhưng lúc này lại khiến Cố Trì Bạch rùng mình hơn bao giờ hết. Bàn tay anh lạnh toát.
Anh không ngu, chỉ là quá đơn giản mà thôi.
Cố Trì Bạch hạ giọng lạnh lùng: “Cậu thấy như vậy là hợp lý sao?”
Cố Trì Hy khẽ ôm Kiều Kiều sát lại gần, còn nhẹ nhàng vén sợi tóc rơi trên mặt cô – vẻ cưng chiều lộ rõ không chút che giấu.
Cố Trì Bạch tức giận tới mức mắt đỏ bừng, tay siết thành nắm đấm, không kiềm được nữa:
“Cậu đang làm cái quái gì vậy?!”
“Hửm? Tôi đang chỉnh tóc cho Kiều Kiều mà.”
Cố Trì Hy nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội.
Cố Trì Bạch giận tới đỉnh điểm. Lúc đầu anh còn nhẫn nhịn vì không muốn Kiều Kiều tỉnh dậy và thấy cảnh tượng này. Nhưng nhìn dáng vẻ “đáng đánh” của Cố Trì Hy, anh thật sự nhịn không nổi nữa!
Che giấu làm gì nữa, để Kiều Kiều thấy bộ mặt thật biến thái của anh ta đi!
Không do dự, Cố Trì Bạch xông tới, một cú đấm thẳng vào mặt Cố Trì Hy – kẻ có gương mặt giống hệt mình.
Một cú chưa đủ, anh túm lấy cổ áo kéo anh ta dậy, lại thêm một cú đấm nữa.
Dù bị đánh, Cố Trì Hy vẫn cười.
Cố Trì Bạch lạnh lùng nhả từng chữ: “Đồ điên.”
Đáng sợ quá, giống như sinh vật sống trong bóng tối – không thể thấy ánh sáng.
Vậy mà lại là anh em sinh đôi với anh!
Cố Trì Hy hất tay anh ra, bước xuống giường.
Hai người động tĩnh không nhỏ, lẽ ra Kiều Kiều đã phải tỉnh dậy từ lâu.
Nhưng cô vẫn ngủ rất say.
Cố Trì Bạch bắt đầu thấy có gì đó không đúng. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu khiến toàn thân anh cứng đờ. Anh chỉ tay về phía Cố Trì Hy, giọng run run:
“Cậu… cậu bỏ gì vào sữa đúng không?”
Ánh mắt Cố Trì Hy lóe lên sự hưng phấn – cuối cùng cũng đoán ra rồi.
Anh cười khẽ, nụ cười như trêu chọc:
“Cuối cùng cũng phát hiện à? Cũng không đến mức quá ngu đấy.”
Cố Trì Bạch lùi lại một bước vì kinh ngạc. Anh đơn giản, không có nghĩa là ngốc.
Cố Trì Hy rốt cuộc… định làm gì?
Sao lại không diễn tiếp nữa?
Từng đóng vai trong phim trinh thám, anh biết rõ: hung thủ thường ra tay ngay sau khi lộ mặt thật…
Chẳng lẽ Cố Trì Hy… định thủ tiêu mình?
Nghĩ đến đây, anh càng rợn người, lại lùi thêm hai bước.
Cố Trì Hy suýt thì bật cười thành tiếng – cái tên ngốc này có thể ngu thêm nữa không?
Cùng một gương mặt, sao mình lại là người duy nhất có não?
Anh khoanh tay ngồi xuống sofa, ung dung chỉ vào ghế đối diện: “Ngồi đi.”
Cố Trì Bạch do dự vài giây rồi cũng ngồi xuống: “Rốt cuộc cậu muốn gì?”
“Muốn gì à? Tất nhiên là muốn có được Kiều Kiều.”
Câu nói khiến máu trong người Cố Trì Bạch sôi lên, anh bật dậy, chỉ tay vào Cố Trì Hy.
Cố Trì Hy chỉ liếc mắt một cái, đủ để khiến anh lại phải ngồi xuống.
Không hiểu sao, trước đây anh luôn cư xử như “anh trai” với Cố Trì Hy, ra lệnh đủ thứ. Nhưng giờ lại có cảm giác... sợ anh ta.
Cố Trì Hy nói tiếp: “Cố Dục Thịnh, Cố Ngạn Lễ, Cố Đàm Ninh, ba người đó đều thích Kiều Kiều, anh biết chứ?”
Cố Trì Bạch gật đầu do dự.
“Vậy anh thấy anh với tôi, có ưu thế gì hơn họ không?”
Cố Trì Bạch lắc đầu.
“Vậy thì liên thủ đi. Chúng ta là sinh đôi, là người thân thiết nhất trên đời.”
“Chúng ta... cùng sở hữu Kiều Kiều.”
Từ lúc nhận ra tất cả các thành viên nhà họ Cô đều nảy sinh tình cảm đặc biệt với Kiều Kiều, suy nghĩ này đã xuất hiện trong đầu Cố Trì Hy.
Anh biết rõ, Kiều Kiều sẽ không thích mình. Dù cực kỳ ghét tên ngốc Cố Trì Bạch này, nhưng không thể phủ nhận: gã có cơ hội hơn anh.
Vậy nên, tốt nhất là lôi hắn cùng xuống nước. Hai người, thì cơ hội sẽ lớn hơn một chút.
Ban đầu anh không định nói sớm như vậy, vì Cố Trì Bạch không giấu nổi bí mật.
Nhưng tối nay lại sơ suất, quên khóa cửa.
Nghe xong, Cố Trì Bạch trợn tròn mắt, môi run rẩy.
Anh bị sốc đến nỗi không nói thành lời.
Cùng... sở hữu??
Lâu sau, anh mới lắp bắp: “Cậu… cậu điên rồi sao?”
Cố Trì Hy không điên. Chính là thế giới này điên.
Thật là bệnh hoạn.
Không hiểu sao, trong đầu Cố Trì Bạch bỗng hiện lên cảnh ba người… và Kiều Kiều ở giữa...
Khuôn mặt anh đỏ bừng như bị luộc, cả tai cũng đỏ rực.
“Chuyện… chuyện này sao có thể chấp nhận được?”
Nhưng tận sâu trong lòng, anh lại bắt đầu dao động…
Cố Trì Hy liếc nhìn Kiều Kiều đang ngủ ngon lành, nhướng mày cười: “Tại sao lại không?”
Hai người là sinh đôi, cưới ai cũng được. Nhưng Cố Trì Bạch ngu ngốc như thế, chắc chắn không đấu lại anh.
Cuối cùng, Kiều Kiều vẫn sẽ là của một mình anh thôi.
Ánh mắt Cố Trì Hy tối sầm lại, sâu thẳm và lạnh lẽo.
Chương 280: Chọn Một "Anh Trai" Kết Hôn, Thừa Kế Gia Sản Nghìn Tỷ 27
Tại thành phố H.
Do chênh lệch múi giờ, lúc này trong nước vẫn đang là ban ngày.
Vừa bước ra khỏi phòng họp, Cố Dục Thịnh lập tức được trợ lý riêng Lý đón đầu, ghé sát tai thì thầm: "Anh Cố, chiếc điện thoại mà anh bảo đặc biệt theo dõi vừa có tín hiệu."
Trợ lý Lý không phải người của Tập đoàn Cố thị, anh ta chỉ làm việc riêng cho Cố Dục Thịnh, phụ trách một số việc không tiện công khai.
Trước khi Cố Kiều Kiều rời đi Pháp, Cố Dục Thịnh đã đưa cho cô một chiếc điện thoại vệ tinh.
Chiếc đó đúng là điện thoại vệ tinh, nhưng còn có tính năng mà điện thoại thường không có: nghe lén.
Chỉ cần điện thoại được bật, phía Cố Dục Thịnh có thể nghe thấy tất cả âm thanh bên kia, thậm chí còn có chức năng ghi âm và phát lại.
Việc anh đưa cô chiếc điện thoại đó, xuất phát từ mục đích bảo vệ an toàn cho cô, chứ không phải để can thiệp vào đời tư. Anh chỉ dặn người giám sát biểu đồ âm thanh, nếu có dao động bất thường vào những thời điểm không hợp lý thì mới báo lại.
Cố Dục Thịnh liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay. Lúc này bên Pháp đang là nửa đêm, sao lại có tiếng động?
Cố Kiều Kiều là người sinh hoạt có quy củ, đi ngủ sớm dậy sớm, dù có lệch múi giờ thì thời điểm này cũng nên đang ngủ.
Giọng anh trầm xuống: "Gửi cho tôi."
Anh sải bước quay về văn phòng, mở máy tính xách tay rồi đeo tai nghe.
Vài phút sau, trợ lý Lý đã gửi tệp âm thanh đến máy anh.
"Cậu làm gì ở đây?"
"Tôi sợ Kiều Kiều sẽ sợ nên đến bên cạnh cô ấy."
"Cho dù là anh trai, cũng nên giữ khoảng cách đúng mực chứ? Tình huống bây giờ... cậu thấy hợp lý sao?"
Cố Dục Thịnh nghe đến đây thì sắc mặt trầm xuống, tay đang cầm bút ký cũng khựng lại. Khi nghe đến câu: "Anh bỏ gì vào ly sữa thế?"
Thì tay anh siết chặt cây bút, vô thức vạch một đường mạnh lên giấy!
Lông mày anh nhíu chặt, ánh mắt lạnh lẽo và xen lẫn cơn giận dữ.
Cố Trì Hy!
Cậu ta dám làm vậy sao?!
Ngón tay Cố Dục Thịnh siết lại thành nắm đấm, âm thanh trong tai nghe vẫn tiếp tục, sắc mặt anh càng lúc càng u ám.
Sát khí giữa hàng chân mày dần dần tăng lên.
Đến khi nghe câu “Chúng ta có thể cùng nhau có được Kiều Kiều” phát ra từ miệng Cố Trì Hy, Cố Dục Thịnh hoàn toàn không thể kìm nén được lửa giận đang bốc lên trong lòng.
Choang!
Anh vung tay ném cây bút ký ra, phát ra âm thanh sắc lạnh khi rơi xuống sàn gạch men.
Cố Dục Thịnh tháo tai nghe, ném nó lên bàn. Phần còn lại của cuộc đối thoại, anh không cần nghe tiếp.
Bởi vì...
Anh tuyệt đối không cho phép hai tên khốn đó tiếp tục lởn vởn bên cạnh Kiều Kiều!
Cố Dục Thịnh đứng dậy, bước qua lại trước cửa kính lớn nhìn ra bên ngoài. Anh đang suy tính rất nhanh trong đầu.
Làm sao để xử lý Cố Trì Hy gọn gàng, mà không để Cố Kiều Kiều bị tổn thương.
Nhìn tấm poster quảng cáo khổng lồ của cặp sinh đôi trên tòa trung tâm thương mại đối diện, Cố Dục Thịnh nảy ra ý tưởng.
Anh quay lại bàn làm việc, bấm số nội tuyến cho trợ lý Lý.
Chỉ một phút sau, trợ lý Lý bước vào văn phòng.
Vừa bước vào, anh ta đã cảm nhận không khí lạnh lẽo nặng nề trong phòng. Nhưng với kinh nghiệm đi theo Cố Dục Thịnh nhiều năm, anh ta hiểu rõ—với người ngoài thì Cô tổng không nương tay, nhưng với người của mình thì vẫn rất công bằng.
Lúc này, đôi mày nhíu chặt của Cố Dục Thịnh đã giãn ra. Anh gõ nhịp hai ngón tay lên bàn, trầm giọng nói:
"Muốn hủy hoại một nam minh tinh thì có những cách nào?"
Trợ lý Lý ngồi thẳng người, nghiêm túc trả lời: "Làm sụp đổ hình tượng."
Cố Dục Thịnh gật đầu: "Được, làm như vậy đi. Tôi không muốn thấy mặt Cố Trì Hy trên tấm poster trung tâm thương mại nữa."
Trợ lý Lý hơi ngớ người, nhưng biểu cảm vẫn không thay đổi. Chỉ có trong lòng là sóng ngầm cuộn trào.
Trời ạ! Ông Cô Diệp Hoa vừa qua đời chưa đầy vài ngày, mấy người con đã bắt đầu ra tay với nhau rồi?
Nhưng đây không phải việc anh ta nên lo. Việc của anh là hoàn thành nhiệm vụ mà Cố Dục Thịnh giao.
Giọng Cố Dục Thịnh lạnh băng, ánh mắt đen như băng tuyết ngàn năm: "Cho tôi kết quả trong hai ngày—khiến Cố Trì Hy thân bại danh liệt."
Trợ lý Lý lập tức ngồi thẳng lưng hơn: "Rõ!"
Lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên bật mở. Cố Đàm Ninh mặc bộ vest trắng, ôm theo một chồng tài liệu bước vào.
Gương mặt của Cố Dục Thịnh và trợ lý Lý đồng thời lạnh đi vài phần.
Người này… đến từ lúc nào?
Cố Đàm Ninh nhận ra không khí có gì đó khác thường, nhưng vẫn ung dung nở nụ cười: "Ơ kìa, hai người đang bàn chuyện gì nghiêm trọng thế? Căng thẳng quá ha?"
Cố Dục Thịnh nói với trợ lý Lý: "Cậu ra ngoài trước đi."
Trợ lý Lý gật đầu, lập tức rời đi.
Cố Dục Thịnh quay sang nhìn Cố Đàm Ninh: "Có chuyện gì?"
Cố Đàm Ninh không chút khách sáo ngồi phịch xuống sofa, đặt đống tài liệu lên bàn: "Dự án phát triển robot mà ba để lại đang có bước tiến mới. Tôi tới hỏi anh có muốn tham gia không?"
Cả hai đều là phó tổng của công ty, nhưng phụ trách các mảng khác nhau.
Cố Dục Thịnh lật qua mấy tờ rồi nói: "Được, để tôi xem kỹ trong hai ngày tới rồi trả lời sau."
Cố Đàm Ninh giơ hai tay ra: "Vậy được, tôi đi làm việc tiếp đây."
Anh đút hai tay vào túi quần, rời đi với dáng vẻ phong lưu, để lại Cố Dục Thịnh đứng nhìn theo với ánh mắt sâu thẳm.
Cố Đàm Ninh về đến văn phòng thì nụ cười trên mặt lập tức biến mất. Anh cúi đầu, nhanh chóng soạn một tin nhắn và gửi đi, sau đó lập tức xóa luôn lịch sử tin nhắn:
Gần đây theo dõi kỹ hành tung và các mối liên hệ của trợ lý Lý.
Cố Đàm Ninh không nghe được họ đã bàn gì, nhưng trực giác nói với anh rằng—đã có chuyện xảy ra.
...
Khi Cố Kiều Kiều thức dậy, thì Cố Trì Bạch và Cố Trì Hy cũng đã dậy từ sớm. Tuy nhiên, sắc mặt cả hai đều không tốt, dưới mắt còn hiện rõ quầng thâm.
Cố Kiều Kiều trêu: "Hai người các anh nửa đêm đi làm trộm à?"
Cố Trì Bạch giật mình, suýt nữa phản ứng quá đà.
Vì... đúng thật là đi làm chuyện lén lút mà.
Cố Trì Hy thì bình tĩnh hơn, còn cười đáp lại: "Đúng vậy, bọn anh đi làm trộm."
Cố Kiều Kiều nháy mắt tinh nghịch: "Hai anh lén giấu em đi chơi đúng không?"
"Không có!" – Cố Trì Bạch lớn tiếng phản bác.
Cố Kiều Kiều lườm anh: "Không thì thôi, hét to vậy làm gì? Hừm!"
Cô không thèm quan tâm nữa, quay sang ăn sáng.
Cố Trì Bạch vẫn còn vương vấn đề nghị tối qua của Cố Trì Hy, nhìn Cố Kiều Kiều mà cảm thấy không tự nhiên. Lúc nào đầu óc cũng không tự chủ nghĩ lung tung.
Sau bữa sáng, Cố Trì Hy và Cố Trì Bạch đi quay chương trình. Trước khi đi, Cố Trì Hy cẩn thận dặn dò:
"Anh đã sắp xếp một nhân viên nữ ở lại chăm sóc em. Em cần gì cứ nói với cô ấy. Bọn anh quay khoảng hai, ba tiếng rồi về, lúc đó sẽ đưa em đi dạo phố."
Cố Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu, còn giơ nắm tay nhỏ: "Chúc hai anh quay chương trình thuận lợi nhé ~"
Cố Trì Hy bị vẻ đáng yêu của cô đốn tim, không nhịn được mà bẹo má cô một cái.
Cố Kiều Kiều vội lấy tay đẩy tay anh ra, ánh mắt đầy "phẫn nộ".
Cố Trì Bạch đứng bên cạnh, định nói gì đó lại thôi. Nhìn cảnh tượng quen thuộc này—trước đây là anh và Cố Kiều Kiều thường hay trêu chọc nhau như vậy.
Giờ đột nhiên lại thành Cố Trì Hy...
Sau một hồi trêu đùa, nhân viên ngoài cửa thúc giục, Cố Trì Hy dịu dàng xoa đầu Cố Kiều Kiều: "Trưa gặp lại."
Cố Kiều Kiều mỉm cười rạng rỡ: "Ừ, em đợi hai anh về ăn cơm đó."

0 comments