Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 284 285 286

By Quyt Nho - tháng 8 16, 2025
Views

Chương 284: Chọn Một "Anh Trai" Kết Hôn, Thừa Kế Gia Sản Nghìn Tỷ 31

Sau khi Cố Trì Hy nói xong, cả hội trường nổ tung!

Buổi livestream cũng nổ tung theo, dòng bình luận lướt nhanh đến mức không thể nhìn rõ màn hình.

Lượng thông tin quá lớn khiến mọi người sững sờ mất một lúc mới phản ứng kịp!

"Vậy người trong ảnh và video là Cố Trì Bạch đúng không? Anh thay Cố Trì Bạch gánh tội thay à?”

"Xin hỏi anh Cố Trì Hy, lời anh vừa nói là sự thật chứ? Ai là người đã bắt cóc Cố Trì Bạch rồi sắp đặt để hãm hại các anh?”

"Cố Trì Bạch, anh còn nhớ gì sau vụ bắt cóc không? Mọi thứ trong video là dàn dựng hay thực sự đã xảy ra chuyện gì?”

"Cố Trì Bạch, những điều Cố Trì Hy nói đều là sự thật sao? Nếu đúng, sao ban đầu anh không ra mặt giải thích với công chúng?”

Sau khi các phóng viên kịp phản ứng, một nửa vẫn ở lại phỏng vấn Cố Trì Hy, nửa còn lại đã vây lấy Cố Trì Bạch, micro gần như dí thẳng vào mặt anh!

Lão Dương sững sờ, Cố Trì Bạch cũng sững sờ! Ngay cả những nhân viên đứng gần đó cũng không ngờ Cố Trì Hy lại nói ra điều như vậy!

Cố Trì Bạch cảm thấy rất tệ. Trước ánh đèn flash nhấp nháy và đám phóng viên hỏi dồn, anh nhìn Cố Trì Hy với ánh mắt đầy kinh ngạc và tổn thương...

Tại sao chứ?

Cố Trì Bạch lúc này không thể biết được đây là kế hoạch xử lý khủng hoảng truyền thông của Cố Trì Hy hay một cái bẫy muốn kéo anh xuống địa ngục.

Giữa hai anh em sinh đôi, ánh nhìn từ xa xuyên qua đám đông đã tạo nên một hố sâu không thể lấp đầy.

Ngay khoảnh khắc đó, Cố Trì Bạch bỗng thấy hận Cố Trì Hy vô cùng.

Chỉ mới hôm qua, anh còn ngây thơ nghĩ rằng thứ gọi là tình anh em thực sự tồn tại.

Cố Trì Bạch muốn mở miệng giải thích, nhưng lão Dương cùng các nhân viên đã nhanh chóng hộ tống anh rời khỏi hiện trường bằng cửa sau.

Trong mắt lão Dương, những gì Cố Trì Hy vừa nói là cách tốt nhất để tự cứu mình.

Dù kéo Cố Trì Bạch vào vũng bùn, nhưng nếu đã nói tới “bắt cóc” và “hãm hại”, thì họ có thể nhanh chóng báo cảnh sát, để Cố Trì Bạch im lặng một thời gian.

Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua.

Vẫn có cơ hội quay lại showbiz.

Dù sao thì, còn hơn bị phong sát hoàn toàn.

……

Tại tập đoàn Cố thị

Cố Dục Thịnh nhếch môi cười mỉa rồi tắt tivi: đúng là trò chó cắn chó.

Ban đầu chỉ muốn xử lý Cố Trì Hy trước, nhưng không ngờ hai anh em này lại tự cắn nhau. Cố Trì Hy dám kéo cả Cố Trì Bạch xuống nước.

Nhưng một người đến cả anh trai ruột cũng dám đâm sau lưng, thì càng không thể để sống sót.

“Trợ lý Lý, trên người Cố Trì Hy có nốt ruồi đúng không? Tối nay sắp xếp người tung bằng chứng ra.”

Nói dối, lừa gạt công chúng, hãm hại anh ruột. So với ảnh nóng, mấy việc này còn phá hoại hơn.

Vấn đề nhân cách và đạo đức — loại người này không xứng ở lại giới giải trí.

“Rõ, tôi hiểu rồi.”

……

Tại nhà họ Cố

Cố Kiều Kiều mệt mỏi dựa vào xe lăn, mắt cụp xuống.

Một lúc sau, cô hỏi quản gia Trần: “Chú Trần, chú nói xem... con người có phải ai cũng ích kỷ không?”

Quản gia Trần im lặng. Dù không muốn thừa nhận, nhưng có vẻ là như vậy thật.

Ban đầu, Cố Kiều Kiều rất lo lắng, cô đã tìm đến Cố Dục Thịnh và Cố Đàm Ninh nhờ giúp đỡ, bởi vì cô tin rằng Cố Trì Hy vô tội.

Nhưng không ngờ Cố Trì Hy lại đổ hết mọi chuyện lên đầu Cố Trì Bạch.

Cô tin vào việc có âm mưu bắt cóc, hãm hại, nhưng…

Từ nhỏ hai người lớn lên cùng nhau, người khác có thể không phân biệt được hai anh em, nhưng cô thì sao lại không nhận ra?

“Chú Trần, cháu muốn về nhà.”

“Được, tôi sẽ cho người chuẩn bị xe ngay.”

Cố Kiều Kiều rời khỏi căn biệt thự mà cô và họ từng sống chung, trở về căn nhà cũ. Cô còn dặn dò quản gia Trần: trong một tuần tới, không tiếp khách.

Kể cả là nhóm con nuôi.

Cô không bắt máy các cuộc gọi từ Cố Trì Hy. Khi anh nhắn hàng loạt tin giải thích, cô chỉ lạnh nhạt nhắn lại một câu:

“Trì Hy ca ca, tại sao lại như vậy? Em đã luôn tin anh. Em thật sự tin anh trong sạch. Nhưng anh bây giờ, không còn là người trong ký ức của em nữa rồi.”

Lúc này, Cố Trì Hy đã bị phong sát hoàn toàn. Những fan cuối cùng cũng quay lưng vì phát hiện anh nói dối.

Cố Trì Bạch hận anh, lão Dương cũng thất vọng đến mức không muốn nhắc đến tên anh nữa.

Dù Cố Dục Thịnh đã tung bằng chứng cho thấy người trong scandal là Cố Trì Hy chứ không phải Cố Trì Bạch, nhưng Cố Trì Bạch vẫn chịu ảnh hưởng lớn.

Vì độ nổi tiếng quá cao, cấp trên yêu cầu Cố Trì Bạch “nghỉ ngơi một thời gian”.

Cũng chẳng khác gì bị “đóng băng”.

Danh tiếng sụp đổ, bị người thân phản bội, sự nghiệp đóng băng...

Cố Trì Bạch làm sao không căm hận Cố Trì Hy cho được?

Ngay cả công ty giải trí nhà họ Cô cũng bị Cố Dục Thịnh thâu tóm, toàn bộ cổ phần của Cố Trì Hy đều bị bán để đền bù thiệt hại.

Anh trắng tay, chỉ còn lại căn biệt thự mà Cô Diệp Hoa để lại.

Những ngày gần đây, anh chìm trong rượu, hoàn toàn mất đi sự kiêu hãnh ngày xưa, trở nên sa sút đến thảm hại.

Thấy vậy, Cố Dục Thịnh cho rằng anh đã “xong đời”, nên lệnh ngừng giám sát.

Vì giờ đây, anh ta có vấn đề mới: hình như Cố Đàm Ninh đã phát hiện ra việc mình làm.

Trước đó, người mà trợ lý Lý thuê ở nước P đột nhiên biến mất. Tất cả nhận tiền rồi lặn không sủi tăm, dù cho trợ lý có tìm mấy cũng không ra tung tích.

Chỉ điều tra ra được rằng người của Cố Đàm Ninh từng đến nước P thời gian gần đây.

Cố Dục Thịnh quyết định tạm thời án binh bất động. Trước khi di chúc được công bố, Cố Đàm Ninh sẽ không ra tay đối đầu thẳng mặt với anh ta.

Việc quan trọng bây giờ là buổi tiệc sinh nhật của Cố Kiều Kiều một tuần sau.

Cả nhà họ Cô đang bắt đầu chuẩn bị cho tiệc sinh nhật lần thứ 20 của cô.

Dù cô đang giận dỗi không chịu gặp ai, nhưng cũng là cơ hội để mọi người nhân dịp sinh nhật dỗ dành cô quay lại.

……

Chiều mùa hè, sân nhà họ Cô khá mát, thậm chí còn dễ chịu hơn cả phòng có điều hòa.

Quản gia Trần chuẩn bị cho Cố Kiều Kiều một chiếc ghế dài cạnh hồ cá, cô nằm đó thư giãn, cho cá ăn.

"Everybody knows,
All that’s good in this world comes from the One above,
My Creator..."

Cô nghe điện thoại, giọng đầy tinh nghịch: “Gì đây? Về nước rồi à?”

Người gọi đến chính là cô bạn thân Giang Thư Huyên.

Giang Thư Huyên là cô gái dịu dàng đúng kiểu con gái vùng Giang Nam, gương mặt thanh tú, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại.

“Đúng vậy đó! Kiều Kiều giỏi quá, sao đoán được liền vậy?”

“Hừ, tớ còn không hiểu em cậu? Không có chuyện thì chẳng gọi tớ đâu.”

Giang Thư Huyên bật cười: “Tớ đến tìm cậu chơi nè!”

Thực ra, cô đang ở trên đường đến nhà Kiều Kiều rồi.

Cố Kiều Kiều thích thú, ngồi bật dậy: “Mau tới đi! Dạo này có một quán bar đang rất hot trong giới, tối nay tụi mình đi xem thử!”

“Hở? Vừa về nước đã kéo tớ đi bar luôn hả?”

“Đừng nói nữa, nhanh lên thay đồ đi, tối tớ dẫn cậu quẩy!”

Cố Kiều Kiều cũng chỉ nói cho vui miệng thôi, chứ cô làm gì từng đến bar. Nhiều lắm chỉ theo Cô Diệp Hoa đi ăn ở vài hội sở cao cấp.

Thấy Kiều Kiều hào hứng như vậy, Giang Thư Huyên cũng không nỡ từ chối:

“Được rồi, được rồi! Tớ sắp tới nơi rồi nè!”

Chương 285: Chọn Một "Anh Trai" Kết Hôn, Thừa Kế Gia Sản Nghìn Tỷ 32

Vừa thấy mặt Giang Thư Huyên, mắt cô đỏ hoe, ánh nhìn đầy xót xa. Cô ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa chân cô Cố Kiều Kiều, giọng đầy lo lắng: 

“Còn đau không?”

Cố Kiều Kiều mỉm cười điềm nhiên: “Đã sớm không sao rồi, cậu đừng lo nữa.”

Sau vụ tai nạn xe, cô không nói cho Giang Thư Huyên biết, sợ cô ấy bỏ học chạy về. Phải đến khi hồi phục rồi cô mới kể lại.

Hai người tuy là bạn bè, nhưng thực sự còn thân hơn cả chị em ruột thịt. Cố Kiều Kiều từ nhỏ ít bạn, rất dựa dẫm vào người thân. Vì vậy, Giang Thư Huyên là một trong số ít người cô coi là bạn thật sự.

Giang Thư Huyên ôm chầm lấy cô, giọng nũng nịu trách móc: “Lần sau có chuyện mà còn không nói với tớ thì tớ không thèm quan tâm cậu nữa đâu đấy!”

Cố Kiều Kiều vỗ nhẹ lưng cô, dịu dàng dỗ dành: “Được rồi, lớn tướng rồi còn làm nũng.”

Giang Thư Huyên lườm một cái, rõ ràng là lỗi tại Kiều Kiều mà! “Đi thôi, mau thay đồ nào.”

Cố Kiều Kiều điều khiển xe lăn đưa Giang Thư Huyên về phòng. Trên ghế sofa đã đặt sẵn hai chiếc váy nhỏ.

Cả hai chiếc đều là váy liền thân màu đen ôm dáng, một chiếc hở lưng, chiếc còn lại phần vạt và ngực đính lông vũ.

“Chọn trước đi, bảo bối ~”

Cả hai có chiều cao và dáng người tương đương nhau, mặc đồ cùng size. Giang Thư Huyên cũng không khách sáo, chọn luôn chiếc hở lưng và thay ngay trước mặt Cố Kiều Kiều.

Cố Kiều Kiều huýt sáo một tiếng như du côn: “Oa~ bảo bối Thư Huyên sống bên Nhật sướng ghê ha ~”

Giang Thư Huyên bĩu môi: “Không bằng cậu đâu nhé!”

Cô kéo váy xuống, định giúp Cố Kiều Kiều thay đồ: “Cho tớ xem chút nào, lâu rồi không được gặp, nhớ muốn chết luôn á~”

Cố Kiều Kiều giả bộ sợ hãi: “Á! Biến thái! Cứu với!”

Giang Thư Huyên làm bộ bịt miệng cô, cười nham hiểm: “Kêu đi! Dù có kêu khản cổ cũng không ai cứu được đâu!”

Hai người đùa giỡn một lúc, tóc tai váy áo đều rối tung cả lên.

Cuối cùng Giang Thư Huyên cũng giúp Cố Kiều Kiều mặc xong váy, trong lúc đó còn tranh thủ sờ mó không ít. Da đúng kiểu trắng mịn mướt mát ~

Đang tô son, Giang Thư Huyên hỏi bâng quơ: “Sao lại đòi đi bar vậy?”

Cố Kiều Kiều im lặng một lúc rồi trả lời tỉnh bơ: “Đi ngắm trai đẹp chứ sao.”

Giang Thư Huyên thầm thở dài trong lòng, chắc là vì chuyện của Cố Trì Hy. Cô không hỏi thêm gì nữa, cả hai lên chiếc xe riêng có tài xế đưa đi.

Quản gia Trần còn đặc biệt sắp xếp vài vệ sĩ đi theo phía sau để đảm bảo an toàn.

Quán bar “King” này vừa mới khai trương không lâu đã trở thành tụ điểm yêu thích của các chị đại giàu có ở thành phố H. 

Không phải vì đồ uống ngon.Mà vì ở đây rất biết chiều lòng khách. 

Mỗi tối lại có một chương trình khác nhau, mấy tiết mục như vũ công nam cởi áo chỉ là “món khai vị” thôi.

Tối nay là tiệc hóa trang – mỗi khách được phát một chiếc mặt nạ cáo, chỉ che nửa trên khuôn mặt.

Bước vào quán, Cố Kiều Kiều phát hiện nơi này không quá ồn ào, không có âm thanh chát chúa hay ánh đèn chớp loạn.

Hai người chọn bàn gần sân khấu, gọi hai ly rượu đắt nhất menu rồi ngồi xem biểu diễn.

“Có gì hay đâu?” Giang Thư Huyên lẩm bẩm. “Cậu muốn xem nhảy thì bảo boygroup nổi tiếng nhất nước về nhảy cho cậu xem.”

Ánh mắt Cố Kiều Kiều lướt qua một góc sân khấu, dừng lại ở một người đàn ông –
Mục Minh Hiên.

Cô khẽ mỉm cười ngọt ngào, ghé sát tai Giang Thư Huyên thì thầm: “Nhìn góc kia kìa, anh ta thế nào?”

Giang Thư Huyên nhìn sang – một anh chàng mặc áo sơ mi xuyên thấu, quần trắng, đang lắc hông khiêu vũ.

Vai rộng eo thon, cơ bụng tám múi rõ ràng, vóc dáng cực ổn, còn ngon hơn cả nam chính đang đứng giữa sân khấu.

Mặt mũi cũng rất khá, lông mày rậm, mắt to, đường nét mềm mại nhưng vẫn nam tính. Khi nhảy, ánh mắt lại lộ ra chút ngang tàng kiêu ngạo.

So với những người còn lại, rõ ràng có sự khác biệt.

Giang Thư Huyên nhỏ giọng: “Nhìn cũng được đó… Nhưng mà người nhảy mấy chỗ thế này, có sạch sẽ không?”

Nếu Kiều Kiều chỉ muốn chơi thì cũng được… nhưng phải đảm bảo “hàng sạch”.

Cố Kiều Kiều bật cười, che miệng. Đúng lúc đó nhạc dừng, không ít quý bà ném tiền lên sân khấu, tranh thủ lúc các vũ công xuống giao lưu để sờ mó đủ kiểu.

Mục Minh Hiên sớm đã để ý đến Cố Kiều Kiều và Giang Thư Huyên – hiếm khi thấy có người ngồi xe lăn đến bar.

Dù cả hai đều đeo mặt nạ, nhưng vóc dáng, khí chất, cùng nửa khuôn mặt lộ ra cũng đủ khác biệt hẳn với đám đông còn lại.

Quán bar này chuyên phục vụ mấy chị hơn ba mươi tuổi có tiền. Con gái trẻ như thế này cực kỳ hiếm.

Hắn có cảm giác ánh mắt của Cố Kiều Kiều luôn dừng trên người mình – vừa nóng rực lại vừa lơ đãng. Qua lớp mặt nạ, đôi mắt hồ ly kia khiến tim hắn ngứa ngáy.

Hắn nhân cơ hội tiến lại gần, cúi người lịch thiệp: “Chúc hai vị có một buổi tối vui vẻ.”

Cố Kiều Kiều cong môi cười, rút từ trong túi ra một xấp tiền, nhét thẳng vào áo sơ mi xuyên thấu của hắn.

Trong ánh mắt vừa bất ngờ vừa phấn khích của Mục Minh Hiên, cô ngoắc ngón tay đầy ám hiệu.

Hắn đúng là rất xúc động – mới làm việc ở đây không lâu, dù nhảy đẹp nhưng luôn bị xếp cuối, chưa bao giờ được cho nhiều tiền như vậy.

Hắn phối hợp ngồi xổm xuống, hơi cúi người để lộ cơ ngực săn chắc.

“Anh ơi ~ Anh đẹp trai quá trời ~ Cô người yêu chưa vậy?”

Cố Kiều Kiều cười ngọt ngào, giọng nói nhẹ nhàng đầy mời gọi. Hương nước hoa trên người cô cũng thật quyến rũ.

Mặt Mục Minh Hiên đỏ bừng. Hắn làm nghề này lâu rồi, kiểu phụ nữ nào chưa gặp… Vậy mà lại bị trúng “tiếng sét ái tình” với một cô gái trẻ thế này.

Hơn nữa – là một cô gái rất hào phóng.

Hắn lập tức động lòng, cố tình dùng giọng trầm quyến rũ đáp: “Chưa có đâu.”

Cố Kiều Kiều lại móc ra thêm một xấp tiền nữa – sơ sơ nhìn qua cũng hơn chục triệu.

Cô nhìn thẳng vào mắt hắn: “Anh ơi, làm bạn trai em nhé?”

Giang Thư Huyên chết sững, vội kéo Cố Kiều Kiều, ghé tai thì thầm: “Cậu nghiêm túc đấy à?”

Cố Kiều Kiều nghiêng đầu cười nhẹ: “Tất nhiên rồi, tớ yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên đó.”

Câu cuối cô nói to rõ, không hề che giấu.

Mục Minh Hiên nghe được, khóe miệng cũng cong lên không giấu nổi vui sướng.

Hắn bước xuống khỏi sân khấu, không biết kiếm đâu ra một chiếc áo khoác che đi áo xuyên thấu, trông bớt lẳng lơ hơn hẳn.

Mục Minh Hiên nhìn Cố Kiều Kiều đầy tình cảm, giọng trầm ấm như có dòng điện chạy qua: “Anh đồng ý. Nhưng mà…”

Hắn lưỡng lự, ánh mắt như muốn nói lại thôi.

“Nhưng mà cái gì? Không có nhưng nhị gì hết! Người Cố Kiều Kiều đã thích thì đừng có ai dám nói không!”

Cố Kiều Kiều nói đầy khí thế, đúng kiểu tiểu thư quyền lực.

Cô ra hiệu cho vệ sĩ phía sau đẩy xe: “Đi thôi, theo em về nhà.”

Mục Minh Hiên ngẩn người – nhanh vậy luôn hả?

“Nhưng mà anh vẫn còn đang làm việc…”

Cố Kiều Kiều lại rút ra một xấp tiền khác, hào phóng: “Làm gì nữa mà làm! Từ giờ em nuôi anh!”

Chương 286: Chọn Một "Anh Trai" Kết Hôn, Thừa Kế Gia Sản Nghìn Tỷ 33

Mục Minh Hiên ngồi trên xe riêng của nhà họ Cô với vẻ mặt ngơ ngác. Chỉ cần nhìn chiếc xe này và mấy vệ sĩ đi theo, hắn cũng hiểu ngay: lần này đúng là gặp vận may trời ban!

Thiên kim tiểu thư nhà giàu vừa gặp đã phải lòng hắn!

Trời ơi, kịch bản thế này, trước giờ hắn chưa bao giờ dám mơ tới.

Trên đường đi, Giang Thư Huyên cứ như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cố Kiều Kiều bảo tài xế đưa cô ấy về trước, trước khi xuống xe còn chỉ vào điện thoại: “Lát nữa mình liên lạc sau nha~”

Giang Thư Huyên chỉ còn biết gật đầu.

Về đến biệt thự nhà họ Cố, Mục Minh Hiên lập tức bị căn nhà làm cho choáng ngợp.

Chỗ này… phải là dinh thự của quý tộc thời xưa rồi chứ gì nữa!

Hắn thật sự gặp vận cứt chó rồi!

Mục Minh Hiên cố tỏ ra bình tĩnh, đi theo Cố Kiều Kiều vào phòng khách. Hắn nhìn quanh, toàn bộ nội thất là gỗ quý cùng các món đồ cổ giá trị. Đến thở mạnh hắn còn không dám.

Trong đầu hắn nhanh chóng lên kế hoạch: nếu thật sự có thể ở bên cô gái này, thì cả đời sau chỉ có hưởng phúc mà thôi!

Cố Kiều Kiều bảo quản gia Trần pha một ấm trà, sau đó cô ngồi đối diện Mục Minh Hiên, tiện tay tháo chiếc mặt nạ trên mặt ra.

Trong mắt Mục Minh Hiên lập tức tràn ngập vẻ kinh ngạc, thậm chí là mê đắm.

Thật sự có người đẹp đến mức này sao?

Đây không phải tiên nữ hạ phàm à?

Cố Kiều Kiều đưa tay vẫy vẫy trước mặt anh, nũng nịu nói: “Sao vậy? Nhìn đến ngây người rồi à?”

Mục Minh Hiên ngơ ngác gật đầu, mặt hơi lúng túng.

Cố Kiều Kiều cười ngọt ngào: “Anh thích em à?”

Mục Minh Hiên vẫn tiếp tục ngơ ngác gật đầu.

Cố Kiều Kiều rót cho hắn một tách trà rồi tự giới thiệu: 

“Em tên Cố Kiều Kiều, 19 tuổi, đang học ở đại học H. Đây là nhà em, trong nhà không còn người lớn nữa, chỉ còn vài anh trai. Nhưng anh không cần để ý lắm đâu, vì em mới là người thừa kế chính thức của gia đình. Sau này chắc sẽ thừa kế vài chục công ty.”

Mục Minh Hiên ngồi im rất lâu, đang âm thầm tiêu hóa mấy lời cô nói.

Thừa kế vài chục công ty…

Vậy là bao nhiêu tiền chứ…

Hắn cúi đầu nhìn vào tách trà, trong lòng lập tức nảy ra một ý tưởng.

Hắn ngẩng mặt lên, nở một nụ cười dịu dàng: “Anh tên là Mục Minh Hiên, trùng hợp ghê, anh cũng học ở đại học H, chỉ là tốt nghiệp được hai năm rồi.”

Cố Kiều Kiều mừng rỡ: “Ể? Vậy là anh khóa trên à? Sao lại đi nhảy ở bar King vậy?”

Mục Minh Hiên thấy cô dễ tin như vậy, cộng thêm cách nói năng cử chỉ cho thấy cô là kiểu tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ, đơn thuần, không hiểu sự đời.

Quá tốt rồi.

Mục Minh Hiên tiếp tục bịa chuyện, vẻ mặt đau khổ: “Hồi trước nhà anh cũng thuộc dạng khá giả, nhưng mấy năm trước ba anh làm ăn thất bại, nhảy lầu tự tử… Mẹ anh thì nằm liệt giường, mỗi ngày đều tốn rất nhiều tiền…”

Giọng hắn càng lúc càng nhỏ: “Anh cũng không còn cách nào… chỉ có thể đến quán bar nhảy, kiếm thêm chút tiền…”

“Trời…” Cố Kiều Kiều tràn đầy cảm thông, quay sang nói với quản gia Trần:
“Chú Trần, phiền chú lấy ví của cháu giúp cháu với.”

Quản gia Trần lấy ví từ trên tủ đưa cho cô, rồi lặng lẽ lùi ra một bên.

Cố Kiều Kiều lấy một chiếc thẻ từ trong ví, đặt trước mặt Mục Minh Hiên: “Cầm lấy đi, trong này có một triệu. Anh dùng trước, đưa bác gái đến bệnh viện tốt để chữa trị.”

Mục Minh Hiên trừng mắt nhìn, bàn tay giấu dưới bàn của hắn bấu mạnh vào đùi mình một cái, đau đến mức mắt đỏ hoe.

“Em… tại sao em lại tốt với anh như vậy… mình mới gặp nhau hôm nay mà?”

Cố Kiều Kiều ánh mắt đầy xót xa: “Ngốc ạ, em nói rồi mà, em yêu anh từ cái nhìn đầu tiên. Em lớn vậy rồi mà chưa từng thích ai. Anh là người đầu tiên. Anh là bạn trai em, em không tốt với anh thì tốt với ai?”

Mục Minh Hiên mắt càng đỏ hơn, lần này còn có chút thật lòng.

Cảm giác bấp bênh trong lòng cuối cùng cũng yên ổn lại, nhìn tấm thẻ trên bàn, hắn bắt đầu tin lời Cố Kiều Kiều thật sự yêu hắn từ ánh nhìn đầu tiên.

Mục Minh Hiên nghiêm túc nói với cô: “Anh cũng yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Sau này anh nhất định sẽ yêu em thật nhiều!”

“Được nha, vậy thì nói trước nhé, chỉ cần anh không chê em không đi lại được…”

Cố Kiều Kiều cúi đầu nhìn đôi chân mình, vẻ mặt hơi buồn.

Mục Minh Hiên vội vàng khẳng định, giọng chắc nịch: “Sao anh lại chê chứ! Thật lòng mà nói, tất cả những chuyện xảy ra hôm nay đều khiến anh thấy như đang mơ vậy. Em quá xinh đẹp, xinh đến mức khiến anh mất cảm giác an toàn.”

Cố Kiều Kiều cong môi cười tươi như hoa, đôi mắt hồ ly cong lên như hình trăng khuyết.

Cả hai còn đang trò chuyện thì quản gia Trần đứng bên nhắc: “Tiểu thư, đến giờ mát-xa chân rồi.”

Cố Kiều Kiều nhìn đồng hồ, luyến tiếc nói: “Minh Hiên, thời gian ở bên anh trôi nhanh thật đó.” Cô hơi lưu luyến: “Em thật sự muốn được ở bên anh thêm nữa.”

Mục Minh Hiên hiểu ý quản gia, lập tức dỗ dành: “Mai sáng sớm anh sẽ đến tìm em, được không?”

Đôi mắt Cố Kiều Kiều sáng rực lên, cô hỏi: “Anh có bằng lái chưa?”

Mục Minh Hiên chưa hiểu chuyện gì, nhưng vẫn gật đầu.

Cố Kiều Kiều hào hứng điều khiển xe lăn: “Đi theo em.”

Mục Minh Hiên mù mờ đi theo Cố Kiều Kiều xuống hầm xe. Vừa mới bước vào, mắt hắn đã đứng hình!

Đây là hầm xe??

Phải nói là triển lãm xe hơi thì đúng hơn!

Bugatti Veyron, Ferrari, Maybach, Aston Martin…

Những chiếc xe đắt đỏ hiếm thấy ngoài đời, ở đây lại đậu cả trăm chiếc!

Hơn một trăm chiếc siêu xe!

Mục Minh Hiên nuốt nước bọt một cái rõ mạnh. Hắn tưởng một triệu kia là điều bất ngờ lớn nhất trong ngày, ai ngờ còn chưa là gì!

Cố Kiều Kiều hào sảng chỉ vào bãi xe: “Minh Hiên, anh thích chiếc nào thì cứ lấy mà chạy nha, có xe thì tiện đến tìm em hơn.”

Mục Minh Hiên nhìn sang quản gia Trần đứng phía sau. Gương mặt ông ấy vẫn giữ nụ cười lễ phép, không hề phản đối lời Cố Kiều Kiều.

Hắn lấy lại bình tĩnh, hơi do dự: “Kiều Kiều, chuyện này… anh lấy xe của em, có ổn không?”

Cố Kiều Kiều chớp mắt ngạc nhiên, ngây thơ hỏi: “Có gì mà không ổn? Anh là bạn trai em, của em là của anh mà. Sau này mình kết hôn, tất cả của em đều là của anh.”

Mục Minh Hiên kinh ngạc: “Kết hôn??”

“Ừa, kết hôn. Em không giấu gì anh, tuần sau là sinh nhật em, em tròn 20 rồi, có thể kết hôn được rồi đó.” Cố Kiều Kiều ánh mắt đầy mong chờ: “Anh nói xem, mình có phải rất có duyên không? Lại gặp nhau đúng lúc như vậy.”

Mục Minh Hiên hết ngớ người lại đến phấn khích, đây không phải vận cứt chó, mà là phúc phận từ tám kiếp trước mới có được!

Cưới một người thừa kế hàng chục công ty, căn biệt thự này, cả đống siêu xe, rồi còn có người giúp việc với vệ sĩ.

Tương lai, tất cả sẽ là của hắn?

Mục Minh Hiên muốn bật cười thật lớn, nhưng không dám, chỉ đành nhịn. Nhịn đến nỗi gương mặt tuấn tú méo xệch.

Nhưng Cố Kiều Kiều chẳng hề nhận ra, cô còn thúc giục: “Minh Hiên, mau chọn một chiếc đi!”

Mục Minh Hiên lấy lại tinh thần, sau những tưởng tượng vừa rồi, dáng người hắn cũng tự nhiên đứng thẳng hơn.

Hắn chọn luôn chiếc xe mơ ước: Aston Martin.

Quản gia Trần lập tức đưa chìa khóa cho Mục Minh Hiên.

Cố Kiều Kiều vẫy tay: “Vậy mai gặp lại nha, anh nhớ đến sớm đó, mai là buổi hẹn hò đầu tiên của tụi mình mà!”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments