Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 263 264 265

By Quyt Nho - tháng 8 13, 2025
Views

Chương 263: Chọn Một "Anh Trai" Kết Hôn, Thừa Kế Gia Sản Nghìn Tỷ 10

Cơ thể của Cố Kiều Kiều mềm nhũn trong giây lát. Câu nói đó như thể có chín tia sét đánh thẳng xuống đầu cô, khiến mọi thứ xung quanh trở nên tối đen. Đau đớn đến mức cô không còn thấy gì, không nghe được gì nữa. Cả thế giới như rơi vào bóng tối dày đặc.

Cố Đàm Ninh và Cố Ngạn Lễ cũng đứng ngây người. Dù đã chuẩn bị tinh thần, họ vẫn không thể tin nổi. Mọi thứ xảy ra quá đột ngột...

Cố Đàm Ninh cắn môi, rồi vội vàng cúi xuống nhìn Kiều Kiều. Đôi mắt cô dại đi, vành mắt đỏ ửng ngập đầy nước, từng giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên gương mặt tái nhợt và rơi nặng nề xuống sàn.

Cô dùng tay bịt tai lại, miệng há ra muốn nói gì đó nhưng không thể phát ra âm thanh. Đau đến mức toàn thân run rẩy dữ dội.

“Kiều Kiều! Kiều Kiều!” Cố Đàm Ninh hốt hoảng gọi, cô vừa mới xuất viện, cơ thể còn chưa hồi phục, giờ lại phải chịu cú sốc lớn như vậy.

Anh lập tức bế cô vào phòng khách, đặt cô lên ghế sofa, nhẹ giọng dỗ dành: “Cứ khóc đi, Kiều Kiều, cứ khóc ra hết đi.”

Cố Dục Thịnh hiếm khi lộ ra vẻ bất lực, chỉ im lặng mím môi. Kiều Kiều vẫn không khóc ra được, chỉ ôm chặt lấy ngực trái, nét mặt đầy đau đớn.

Tất cả mọi người trong phòng đều thấy nghẹn ngào. Cố Trì Bạch và Cố Trì Hy mắt đỏ hoe, trong lòng như có thứ gì đó đang thắt lại.

Nhìn thấy Kiều Kiều như vậy, họ càng không chịu nổi.

Cả hai bắt đầu tự đặt mình vào vị trí của cô: nếu họ đã thấy khó chấp nhận như vậy, thì với Kiều Kiều, cú sốc ấy còn khủng khiếp hơn nhiều.

Cố Trì Bạch bật khóc nức nở chẳng cần giữ hình tượng gì nữa.

Bầu không khí trong phòng khách lập tức chìm vào một nỗi buồn u ám.

Cuối cùng, Kiều Kiều bật khóc nức nở: “Em không tin! Dục Thịnh ca ca, anh đang lừa em đúng không? Ba không sao đúng không?!”

Cô lao về phía Cố Dục Thịnh, mọi người không kịp phản ứng, cô đã ngã nhào xuống sàn.

Kiều Kiều nằm gục xuống, đầu gối bị trầy xước, nhưng nỗi đau thể xác đó làm sao sánh được với nỗi đau trong tim?

Cô giơ tay định đập xuống sàn, nước mắt rơi trong đau đớn tột cùng.

Cố Dục Thịnh phản ứng cực nhanh, lập tức quỳ xuống ngăn cô lại.

Cố Đàm Ninh lau mặt, hít mũi, rồi ôm lấy Kiều Kiều.

Anh hỏi Cố Dục Thịnh: “Ba… thật sự…”

Cố Dục Thịnh gật đầu, tay siết chặt.

Bên ngoài, mây đen kéo đến, gió nổi lên, bầu trời lập tức u ám.

Một cơn bão lớn đang tới.

...

Vì quá đau lòng, Kiều Kiều mới sáng xuất viện thì chiều đã phải nhập viện trở lại.

Bác sĩ tiêm thuốc an thần cho cô, Kiều Kiều chỉ ngơ ngác nhìn trần nhà, không la hét, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.

Cố Ngạn Lễ và Cố Trì Hy vẫn luôn ở bên, liên tục lau nước mắt và an ủi cô.

Ba người còn lại trong nhóm “anh trai nuôi” không đến bệnh viện, sau khi tin ba cô — Cố Diệp Hoa qua đời được xác nhận, họ phải xử lý rất nhiều việc, ví dụ như lo hậu sự.

Nhưng Kiều Kiều không nghe lọt bất kỳ lời nào.

Cho đến tối, luật sư riêng của Cố Diệp Hoa đến phòng bệnh của cô, Kiều Kiều mới lấy lại chút tinh thần.

Luật sư Thẩm đã theo Cố Diệp Hoa gần 20 năm, là người ông ấy tin tưởng nhất.

Thấy Kiều Kiều như vậy, luật sư Thẩm thở dài, yêu cầu mọi người rời khỏi phòng, cả Cố Ngạn Lễ và Cố Trì Hy cũng ra ngoài.

Kiều Kiều gắng gượng ngồi dậy, giọng khàn khàn hỏi: “Ba cháu có để lại lời nào không ạ?”

Luật sư Thẩm thở dài, nhẹ nhàng nói: “Ông Cố có để lại di chúc.”

Ông đưa cho cô một tập tài liệu.

Kiều Kiều không nhận ngay, chỉ nhìn chằm chằm vào ông: “Cháu biết bình thường ba có nói gì với chú mà.”

Luật sư Thẩm nhìn cô gái mình coi như con gái ruột, đau lòng gật đầu: “Ông ấy từng nói, nếu có ngày ông ra đi, con gái ông chắc chắn sẽ rất buồn. Nhưng ông ấy không lo, vì con bé có năm người anh tuyệt vời sẽ thay ông yêu thương, bảo vệ và chăm sóc nó.”

Nghe xong, Kiều Kiều ôm mặt khóc nức nở.

Ba cô — là người cha tuyệt vời nhất thế gian.

Đã luôn chuẩn bị mọi thứ cho cô.

Luật sư Thẩm tiếp lời: “Ông ấy còn dặn, không cho phép cháu đau buồn quá ba ngày. Vì từ nhỏ đến lớn, cháu luôn sống rất vui vẻ, dù ông ấy không còn nhìn thấy nữa, cháu vẫn phải tiếp tục sống vui vẻ như vậy.”

Kiều Kiều ngừng khóc, luống cuống lau nước mắt: “Cháu không nghe lời ba đâu, ba nói ba ngày là ba ngày sao?”

Cô mở tài liệu ra, vừa nhìn nội dung thì trừng lớn mắt!

“Cái… cái gì đây?” — cô kinh ngạc hỏi.

Luật sư Thẩm giải thích: “Tập đoàn Cố thị quá lớn, ông ấy sợ cháu đặt nhầm niềm tin sau này. Nên ông để cháu chọn một người trong năm anh trai nuôi để kết hôn. Chỉ khi đó, cháu mới được thừa kế toàn bộ tài sản và quyền lực của ông ấy.”

Kiều Kiều vẫn rất sửng sốt: “Nhưng… họ là các anh của cháu…”

Từ nhỏ tới lớn, tình cảm cô dành cho họ chỉ là tình thân, tình bạn…

Luật sư Thẩm trầm giọng: “Nói thẳng ra, ông Cố luôn xem họ như những ‘chồng nuôi từ bé’ cho cháu. Họ vốn dĩ là những người được ông chuẩn bị cho cháu.”

Nếu không thì sao ông lại chọn đúng năm chàng trai đẹp, tính cách đa dạng, rồi dùng mọi nguồn lực tốt nhất để đào tạo thành những người xuất sắc?

Có thể ban đầu họ là bạn chơi cùng cô, nhưng khi thấy Kiều Kiều càng lớn càng đáng yêu, thiện lương, ông Cố bắt đầu nghĩ khác.

Ông không quan trọng tài sản nghìn tỷ, ông chỉ muốn con gái mình luôn sống trong tình yêu thương.

Kiều Kiều ngừng khóc, vẻ mặt vô tư bấy lâu nay nay lần đầu trở nên phức tạp.

Cô thì thầm: “Nhưng… họ sẽ đồng ý sao?”

Luật sư Thẩm nghiêm túc: “Họ không có quyền từ chối. Khi họ vừa đủ tuổi trưởng thành, ông Cố đã đưa ra hai lựa chọn:

  1. Rời khỏi nhà họ Cố, nhận một khoản tiền và từ đó cắt đứt mọi quan hệ.

  2. Ở lại, và từ nay về sau, bất kể chuyện gì cũng phải lấy cháu làm trung tâm. Bất kỳ yêu cầu nào của cháu, họ không được phép từ chối.”

Cố Diệp Hoa đã tính trước tất cả.

Kiều Kiều càng thêm cảm nhận được sự chu đáo của ba.

Nước mắt cô lại rơi, sau một lúc im lặng, cô nói: “Cháu mới 19 tuổi, chưa đủ tuổi kết hôn… Vậy tập đoàn Cố thị trong thời gian này thì sao?”

Luật sư Thẩm đáp: “Ông Cố đã sắp xếp, tạm thời để cậu Dục Thịnh và cậu Đàm Ninh cùng điều hành.”

Kiều Kiều cúi đầu, gật nhẹ: “Được ạ.”

Cô ngập ngừng, rồi hỏi tiếp: “Chú Thẩm, bản… di chúc này có thể công bố chậm một chút được không?”

“Nếu được, cháu muốn có chút thời gian để chuẩn bị tâm lý.”

Luật sư Thẩm hơi sững người, nhưng lập tức hiểu ra. Ông gật đầu: “Được. Nhưng muộn nhất là một tháng nữa phải công bố.”

Chương 264: Chọn Một "Anh Trai" Kết Hôn, Thừa Kế Gia Sản Nghìn Tỷ 11

Một tháng sau, là sinh nhật của Cố Kiều Kiều.

Nghĩ đến những bữa tiệc sinh nhật mà trước đây ba Cố Diệp Hoa đã chuẩn bị cho mình, mắt Kiều Kiều lại đỏ hoe.

Cô chớp mắt, kiên định nói: “Vậy thì hãy công bố vào tiệc sinh nhật 19 tuổi của cháu đi. Đến lúc đó, cháu sẽ đưa ra lựa chọn!”

Luật sư Thẩm hơi bất ngờ. Trước đây ông luôn nghĩ Kiều Kiều chỉ là một đóa hoa yếu ớt được nuôi dưỡng trong nhà kính. Không ngờ, cô bé ấy cũng có thể quyết đoán đến vậy.

Ông không khỏi nhìn cô bằng con mắt khác.

Cũng đúng thôi, hổ sinh con gái chẳng thể là mèo. Trước đây, cô chỉ được bảo vệ quá mức mà thôi.

“Được, vậy chú sẽ tạm giữ kín bản di chúc này. Một tháng nữa sẽ công bố.”

“Cảm ơn chú Thẩm… Sau này mong chú giúp đỡ nhiều hơn ạ.”

Luật sư Thẩm nhìn ra ngoài cửa sổ. Vốn dĩ… ông đã định rời khỏi Tập đoàn nhà họ Cố.

Nhưng giờ thì…

Thôi vậy, xem như vì người bạn cũ mà ở lại chăm sóc Kiều Kiều thêm vài năm nữa.

……

Tối hôm đó, Kiều Kiều ngồi một mình trên ban công, ánh mắt vô định nhìn về dãy đèn sáng mờ xa xa.

Cố Trì Bạch bước vào. Khác hẳn mọi khi, lần này anh không trêu chọc cô, chỉ yên lặng ngồi xuống bên cạnh.

Kiều Kiều không nhìn anh, nhưng đầu cô lại vô thức tựa vào vai anh, ánh mắt trống rỗng đầy mệt mỏi.

Cố Trì Bạch hơi sững lại. Theo phản xạ tự nhiên, suýt nữa đã đẩy đầu cô ra.

Nhưng rồi anh dừng lại. Rất hiếm khi thấy Kiều Kiều yếu đuối đến thế, nên lần này, anh cố nhịn.

Anh vốn không thích tiếp xúc với phụ nữ.

Nhưng khi Kiều Kiều tựa vào như vậy…

Lại chẳng thấy khó chịu gì.

Không ai trong hai người nói câu nào, chỉ cùng im lặng nhìn vào bóng đêm phía xa.

Gió đêm mát rượi, từng làn tóc lòa xòa của Kiều Kiều bay sang mặt Cố Trì Bạch, khiến anh ngứa ngáy.

Khoảng cách giữa họ rất gần. Mùi hương dịu nhẹ từ người cô len vào khoang mũi anh.

Tai anh lắng nghe hơi thở đều đều của cô.

Cố Trì Bạch bắt đầu thấy bầu không khí này có gì đó không ổn. Những sợi tóc bay nhẹ đó càng khiến anh mất kiên nhẫn.

Cuối cùng, anh không nhịn được.

Anh quay người lại, đỡ thẳng cơ thể cô dậy, gom tóc cô lại một cách thuần thục, quấn một vòng, chẳng hiểu sao không cần dây buộc mà tóc vẫn được cố định.

Cố Kiều Kiều bị chuỗi hành động ấy làm cho ngơ ngác. Cô ngơ ngác nhìn anh như một chú nai con.

Cái nhìn ấy khiến vành tai Cố Trì Bạch đỏ ửng.

Hai người từ trước đến nay chưa bao giờ yên bình như thế, càng chưa bao giờ Kiều Kiều nhìn anh bằng ánh mắt ngoan ngoãn như vậy.

Lần đầu tiên, Cố Trì Bạch nhận ra: Kiều Kiều thật sự rất xinh. Dù mắt còn hơi sưng vì khóc, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô.

“Trì Bạch… anh trai?” – Kiều Kiều gọi nhẹ nhàng.

Bùm! – Tai anh như bốc cháy!

Cô… cô vừa gọi mình là anh trai á?!

Tại sao giọng cô ấy lại dễ nghe đến vậy?

Cố Trì Bạch ngước nhìn trời đêm, thầm nghi ngờ: Bây giờ là buổi tối, mặt trời cũng đâu có mọc từ hướng Tây đâu nhỉ?!

Bởi vì từ trước đến giờ, Kiều Kiều với Cố Trì Bạch là kiểu oan gia, lần nào gặp nhau cũng chí chóe không ngừng.

Anh lớn hơn cô mấy tuổi mà cứ xử sự như trẻ con, luôn phải cãi cho thắng, rồi còn vênh váo ra mặt.

Còn Kiều Kiều thì tức đến nghiến răng, đương nhiên chẳng có gì là tử tế với anh, giọng điệu cũng chẳng nhẹ nhàng gì.

Chưa từng gọi anh một tiếng “anh”.

Lúc nào cũng chỉ: “Cố Trì Bạch! Cố Trì Bạch!”

Nên khi đột nhiên được cô gọi một tiếng “anh trai” dịu dàng như vậy, Cố Trì Bạch cảm thấy như vừa ngâm mình trong suối nước nóng – thoải mái đến mức... có hơi kỳ lạ.

Khụ khụ, thôi thì vì đây là lần đầu cô gọi như thế, anh cho cô tựa thêm lát nữa cũng được.

Cố Trì Bạch khẽ nhăn mặt, ngồi lại cho ngay ngắn, vươn tay dài kéo Kiều Kiều lại gần, còn đặt đầu cô tựa lại lên vai mình.

Tay anh không rút về, cứ đặt yên trên vai cô, trong lòng nghĩ: Mình chỉ đang làm đúng vai trò một người anh trai thôi.

Kiều Kiều khẽ rúc đầu vào vai anh hai cái, tìm được vị trí thoải mái, rồi cất giọng nhỏ nhẹ: “Cảm ơn anh đã ở bên em, Trì Bạch.”

Cố Trì Bạch ho nhẹ hai tiếng: “Cảm ơn gì chứ. Em mà đột nhiên lễ phép như vậy anh lại thấy không quen.”

Kiều Kiều cười nhẹ, nụ cười yếu ớt. Gương mặt nhợt nhạt của cô càng khiến người ta cảm thấy xót xa.

Cố Trì Bạch bỗng cảm thấy rất khó chịu.

Trong mắt anh, Kiều Kiều luôn là cô gái tươi sáng, hoạt bát, tự do.

Chứ không phải cô gái ngồi trên xe lăn, lặng lẽ một mình tưởng niệm ba như bây giờ.

Vì vậy, anh mới bất giác bước đến bên cô.

Anh không giỏi an ủi người khác, nhưng vẫn lúng túng mở miệng:
“Em khóc đến phải nhập viện, nếu ba biết được chắc chắn sẽ lo lắng lắm. Ba đã đi rồi, chúng ta phải chấp nhận sự thật này. Nếu ông ấy đang ở trên trời nhìn xuống, chắc chắn sẽ mong em sống tốt thì mới yên lòng.”

Mắt Kiều Kiều lại bắt đầu đỏ. Cô ôm chặt eo anh, nức nở:
“Trì Bạch, em hiểu những gì anh nói… Nhưng em thật sự rất đau lòng…”

“Vì sao ba lại rời đi đột ngột như vậy? Mới mấy hôm trước, ba còn nói sẽ tổ chức cho em một buổi tiệc sinh nhật thật hoành tráng nữa mà… Sao lại đột nhiên… huhu…”

Kiều Kiều vừa nói vừa bật khóc. Nước mắt cô thấm ướt áo trước ngực anh, lạnh buốt khiến lòng anh se lại.

Cố Trì Bạch như bị đứng hình, cả người cứng đờ, không dám động đậy. Chỉ thấy cô gái trong lòng thật mềm mại, nhỏ bé.

Mùi hương quen thuộc từ cô càng trở nên nồng nàn theo cảm xúc, lan tràn khắp từng giác quan của anh.

Cố Trì Bạch lúng túng cực độ. Anh không hiểu cảm giác này là gì, chỉ thấy… hoàn toàn khác hẳn với lúc trước ở bên Kiều Kiều.

Tim ngứa ngáy, cả người như có dòng điện tê nhẹ chạy qua.

Tóm lại là... rất kỳ lạ.

Một cảm giác như sinh vật nhỏ bị đe dọa khiến Cố Trì Bạch chỉ muốn lập tức đứng dậy bỏ đi. Nhưng Kiều Kiều vẫn đang khóc thút thít.

Giờ mà rút lui… đúng là không ra gì.

Anh đành ngồi yên như tượng, vỗ nhẹ vai cô, giọng cũng nhẹ hơn:
“Có những chuyện không ai lường trước được. Đừng khóc nữa, lỡ ngất đi thì ai cũng lo cho em hết.”

“Ba mất rồi, ai cũng rất buồn. Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Chúng ta phải hướng về phía trước. Kiều Kiều, ba chắc chắn không muốn thấy em đau lòng thế này đâu.”

Anh cũng chẳng biết mình đang an ủi hay vô tình nhắc lại nỗi đau nữa. Nếu mà là mắng người thì anh có thể "tung chiêu" liên hoàn, nhưng an ủi ai đó… thì đúng là làm khó anh rồi.

Không rõ là Kiều Kiều có nghe lọt tai không, chỉ biết là tiếng khóc dần nhỏ lại.

Tay anh vẫn đều đều vỗ nhẹ, trong sự nhẹ nhàng của gió đêm và tiết tấu dịu dàng ấy, Kiều Kiều mệt mỏi thiếp đi.

Khi cô ngủ rồi, Cố Trì Bạch ngừng tay, nhìn gương mặt đẫm lệ của cô, hàng mi vẫn đọng nước.

Anh như bị ma xui quỷ khiến, nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt trên mặt cô.

Bàn tay anh lướt qua làn da mềm mại của cô – trơn láng, mịn màng như đậu hũ non.

Cảm giác ấy khiến lòng Cố Trì Bạch mềm nhũn. Đến cả bản thân cũng không nhận ra biểu cảm của mình đã dịu đi rất nhiều.

Gương mặt vốn lạnh lùng ngang tàng ấy… lại có chút dịu dàng.

Cố Trì Bạch không nhận ra, nhưng Cố Trì Hy thì thấy hết. Anh đứng phía sau cánh cửa trượt, lặng lẽ quan sát hai người từ nãy đến giờ, ánh mắt không rõ là buồn hay tức giận.

Chương 265: Chọn Một "Anh Trai" Kết Hôn, Thừa Kế Gia Sản Nghìn Tỷ 12

Sáng hôm sau, dưới sự kiên quyết của Cố Kiều Kiều, Cố Trì Bạch và Cố Trì Hy đều đồng ý cho cô xuất viện.

Cố Kiều Kiều cam đoan:
“Anh Trì Bạch, Trì Hy ca ca, hai anh cứ yên tâm, em đã nghĩ thông rồi, sẽ không vì đau buồn mà phải nhập viện nữa đâu.”

Cố Trì Hy dịu dàng xoa đầu cô:
“Kiều Kiều, em nghĩ thông được như vậy là tốt rồi. Ba mà biết chắc cũng sẽ rất vui vì em có thể nhanh chóng vượt qua nỗi đau.”

Cố Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu, trong mắt vẫn ánh lên nét buồn.

Sau chuyện xảy ra tối qua trên ban công, Cố Trì Bạch cứ cảm thấy có chút không tự nhiên khi đối diện với Kiều Kiều.

Anh chỉ mong cô nhanh chóng trở lại như trước, như vậy đầu óc anh sẽ không phải rối tung vì những suy nghĩ lung tung nữa.

Trên đường về, Kiều Kiều không tỏ vẻ gì là buồn bã, điều đó khiến hai anh em sinh đôi có cái nhìn khác hẳn về cô.

Trước đó cứ nghĩ cô sẽ lại khóc mãi không dứt.

Chính điều này khiến Cố Trì Bạch bất giác nảy sinh một chút thương cảm, cảm thấy có lẽ cô chỉ đang cố gồng lên tỏ ra mạnh mẽ.

“Kiều Kiều, đợi khi lo xong tang sự cho ba, em đi nghỉ dưỡng cùng bọn anh nhé?”

Hai người họ vừa nhận lời tham gia một chương trình thực tế về du lịch, khách mời chỉ có Cố Trì Hy và Cố Trì Bạch. Chương trình ghi hình dưới hình thức đi phượt ở nước ngoài, kéo dài nửa tháng, rất thích hợp để Kiều Kiều khuây khỏa.

Kiều Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh Trì Bạch, để em suy nghĩ một chút nhé.”

Cô đang hỏi ý kiến anh đấy!

Trái tim Cố Trì Bạch mềm nhũn như tan chảy: “Được, vậy khi nào Kiều Kiều nghĩ xong thì nói với bọn anh nha.”

Cố Trì Hy ngồi ở hàng ghế sau, nhướng nhẹ một bên mày, không thể đoán được cảm xúc.

Khi cả ba về đến nhà họ Cố, toàn bộ biệt thự đã được sắp xếp thành một tang đường, khắp nơi treo vải trắng.

Quan tài đặt ở chính giữa tang đường, nhưng bên trong không có thi thể Cố Diệp Hoa, chỉ là vài bộ quần áo của ông ấy.

Cả chiếc máy bay đã vỡ vụn, làm sao có thể còn người sống sót.

Chỉ có thể tìm lại vài mảnh vụn từ quần áo ông mặc hôm đó để làm lễ an táng.

Người ra vào tang đường khá đông, nhóm con nuôi – trừ hai anh em sinh đôi – đều đang bận rộn tiếp đón khách đến viếng.

Mắt Kiều Kiều đỏ hoe, nhẹ giọng nói: “Trì Hy ca ca, đẩy em về phòng trước nhé, em muốn thay đồ.”

“Được.”

Cố Trì Bạch nhìn theo bóng lưng họ rời đi, hé môi định nói gì nhưng lại thôi, rồi bước vào tang đường.

Cố Trì Hy đưa Kiều Kiều về phòng, nhẹ nhàng bế cô đặt lên giường:
“Kiều Kiều đợi anh chút, anh đi lấy quần áo cho em.”

Cô chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

Cố Trì Hy vốn là người chu đáo, luôn quan sát sắc mặt người khác, cực kỳ tinh tế trong việc đọc hiểu lòng người.

Anh đi vào phòng thay đồ của Kiều Kiều – nơi tràn ngập sắc màu rực rỡ. Thành phố H quanh năm như xuân, không có mùa đông nên phần lớn trong tủ toàn là váy.

Anh lục mấy ngăn tủ, ánh mắt vô tình lướt qua một ngăn kéo trong suốt.

Sao cô lại… thích đồ ren đến vậy?

Bất kể màu gì, cũng đều có thêm viền ren…

Cuối cùng, anh tìm được một bộ đồ đen ở ngăn cuối, ngắm nghía phần quần rồi lấy ra.

“Kiều Kiều, mặc bộ này được không?” Cố Trì Hy giơ đồ lên hỏi.

Kiều Kiều chẳng có tâm trạng chọn lựa: “Chỉ cần là màu đen là được rồi.”

“Làm phiền Trì Hy ca ca rồi, anh để ở cạnh giường đi, rồi ra ngoài chờ em một lát.”

Cố Trì Hy nhìn đôi chân của cô, do dự hỏi: “Kiều Kiều, em làm được không? Có cần anh giúp không?”

Sợ cô hiểu lầm, anh vội giải thích: “Anh chỉ giúp em kéo lên đến đầu gối thôi, mặc phần dưới em tự làm cũng được.”

Cố Trì Hy vẫn ra dáng một người anh hết lòng vì em gái.

Chỉ là... nếu là anh em ruột thật thì đâu ai như vậy.

Anh chỉ muốn thử phản ứng của cô, nhưng không ngờ Kiều Kiều lại gật đầu, giọng nhẹ nhàng mềm mại: “Vậy làm phiền Trì Hy ca ca nhé. Từ sau tai nạn, em thật sự không thể tự mặc quần được.”

Ánh mắt Cố Trì Hy lóe lên, mỉm cười dịu dàng: “Được.”

Kiều Kiều đang mặc một chiếc váy ngủ kiểu công chúa, dài chấm gót, rộng rãi thoải mái.

Cô kéo váy lên đến đầu gối.

Cố Trì Hy giữ nguyên biểu cảm, không hề tỏ ra kinh ngạc hay lúng túng khi thấy đôi chân trắng ngần ấy.

Anh cẩn thận đỡ chân trái của Kiều Kiều xỏ vào ống quần. Tay anh mát lạnh, nếu đôi chân Kiều Kiều còn cảm giác, hẳn sẽ giống như bị rắn quấn lấy vậy.

Tiếc là, đôi chân cô ngoài những cơn đau thỉnh thoảng tới ra thì chẳng còn cảm giác gì nữa.

Anh chậm rãi mặc đồ cho cô, vừa làm vừa hỏi: “Kiều Kiều, em từng trách bọn anh không?”

Vì chính họ đã mời cô tham gia buổi diễn hôm đó.

Anh ngồi thấp xuống, còn Kiều Kiều thì chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào đầu anh.

“Sao lại trách chứ? Tai nạn đâu phải do hai anh gây ra, chỉ là ngoài ý muốn thôi mà. Em đâu có lý do gì để trách hai anh? Ba cũng không trách các anh đâu.”

Giọng cô nhẹ nhàng, dịu dàng như gió xuân:
“Nên… đừng mang gánh nặng trong lòng nữa, được không?”

Động tác của Cố Trì Hy khựng lại, sau đó tiếp tục.

Anh cúi đầu, mắt hơi đỏ.

Thật ngốc… còn lo cho anh làm gì…

Chỉ vài câu nói, Cố Trì Hy đã giúp cô mặc xong quần, kéo quần lên cao đến đầu gối, lát nữa cô chỉ cần nằm xuống kéo lên là được.

Kiều Kiều cười trêu: “Trì Hy ca ca, sau này nếu hết nổi tiếng, anh có thể làm điều dưỡng cho em nha, tay nghề rất khá đấy.”

Cố Trì Hy thoáng sững người, rồi bật cười nhẹ: “Được, vậy anh đi học thêm mát-xa nữa.”

Để giữ đôi chân không bị teo cơ, cần có người xoa bóp chuyên nghiệp mỗi ngày.

Kiều Kiều trông có vẻ thư giãn hơn, cô ngả người ra sau, ngã xuống chiếc giường mềm mại.

Cô nhìn trần nhà: “Trì Hy ca ca, anh mau ra ngoài đi.”

Cố Trì Hy thoáng nhìn thấy đường cong mềm mại của cô, vội quay lưng, lúng túng rời khỏi phòng và đóng cửa lại.

Kiều Kiều bật cười khẽ, thong thả mặc xong quần áo.

Chớp mắt đã đến ngày an táng linh cữu của Cố Diệp Hoa. Khi còn sống, ông đã chọn sẵn mộ phần cho mình – nằm trên ngọn đồi sau biệt thự nhà họ Cố.

Hôm đó trời âm u nặng nề, mưa lất phất rơi.

Nhà họ Cố không có nhiều họ hàng thân thích, bên mẹ Kiều Kiều cũng không ai đến.

Chỉ Cố Kiều Kiều, nhóm con nuôi và vài cổ đông lớn của tập đoàn.

Kiều Kiều đã nhờ Cố Dục Thịnh từ chối những người khác.

Chặng đường cuối cùng… để ba cô ra đi trong yên bình.

Kiều Kiều ngồi trên xe lăn, ôm ảnh của ba trong lòng. Cố Dục Thịnh đứng sau, che cho cô một chiếc ô màu đen.

Theo sau là Cố Đàm Ninh và những người khác.

Cắn môi nhìn quan tài từ từ được hạ xuống, phủ đất, dựng bia, cuối cùng Kiều Kiều không thể kìm nén, bật khóc nức nở.

Trong không khí lặng lẽ và cơn mưa mờ ảo ấy, tiếng khóc đau đớn của cô vang lên thê lương đến quặn lòng.

Tất cả mọi người đều đỏ hoe mắt.

Cố Dục Thịnh mím môi, nhìn tấm Cố Diệp Hoa trên bia mộ, vỗ nhẹ vai Kiều Kiều, lặng lẽ an ủi cô.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments