Chương 275: Chọn Một "Anh Trai" Kết Hôn, Thừa Kế Gia Sản Nghìn Tỷ 22
Sau tiếng đóng cửa khe khẽ, căn phòng của Cố Kiều Kiều lại trở nên yên tĩnh.
Không lâu sau, cánh cửa lại mở ra lần nữa. Nhưng người vào lần này rõ ràng không cẩn thận như Cố Dục Thịnh, lúc đóng cửa còn phát ra một chút tiếng động.
Cố Đàm Ninh đứng khựng lại một giây, ánh mắt lén lút nhìn về phía Cố Kiều Kiều đang nằm trên giường. Thấy cô không phản ứng gì, anh mới tiếp tục bước vào.
Anh cảm thấy bản thân thật hèn nhát. Cô gì phải sợ chứ? Anh chỉ đến để xoa bóp chân cho cô thôi, là vì cô mà, đâu cần phải lén lút như vậy.
Tự trấn an xong, Cố Đàm Ninh cũng thấy tự tin hơn.
Anh bắt đầu xoa bóp cho cô một lượt. Trong đầu toàn nghĩ về đôi chân đẹp thế này mà nếu để teo cơ thì quá đáng tiếc.
Cần phải thường xuyên đến bệnh viện tái khám.
Sau khi xoa bóp xong, ban đầu Cố Đàm Ninh định rời đi, nhưng lại nghe Cố Kiều Kiều khẽ rên một tiếng "ưm".
Anh bước đến đầu giường xem thử, may mà cô vẫn chưa tỉnh.
Đúng lúc này, Cố Kiều Kiều khẽ xoay người, đầu nghiêng về phía trong, để lộ phần cổ trắng nõn, thon dài.
Ánh mắt Cố Đàm Ninh lập tức co rút lại, ánh nhìn trở nên lạnh lẽo.
Là ai?
Ngay dưới tai, sau gáy của Cố Kiều Kiều xuất hiện một vết đỏ rõ ràng trên nền da trắng mịn.
Sắc mặt anh thay đổi, khuôn mặt tuấn tú như bị phủ một lớp sương lạnh, ánh mắt sắc lạnh, cả người như núi lửa sắp phun trào.
Anh cố kiềm chế cơn giận và nhớ lại — lúc ăn tối, cổ của Cố Kiều Kiều hoàn toàn không có gì bất thường.
Vậy thì, vết đó là do ai đó để lại… cách đây không lâu.
Đã có người lẻn vào phòng Cố Kiều Kiều.
Nghĩ đến việc có kẻ nào đó dám làm chuyện mờ ám với cô khi cô đang ngủ, Cố Đàm Ninh tức đến mức muốn gào lên.
Mẹ nó!
Là tên khốn nào không biết xấu hổ?
Anh nhìn chằm chằm vào vết đỏ ấy suốt vài phút. Trong khoảng thời gian đó, từ tức giận, muốn mắng chửi, cho đến lúc anh nhận ra vì sao bản thân lại kích động như thế.
Thì ra… anh thích Cố Kiều Kiều.
Thích người mà trước đây anh chỉ coi là “đối tượng phục vụ”, là “phiền toái”.
Tất cả cảm xúc bất thường những ngày qua, giờ đã có câu trả lời.
Cố Đàm Ninh lấy ra một tờ khăn ướt khử trùng, sắc mặt không biểu cảm mà lau vết đỏ đó từng cái một cách tàn nhẫn.
Đến khi Cố Kiều Kiều cau mày khó chịu, anh mới dừng lại, rồi ném tờ khăn ướt vào thùng rác.
Anh nhẹ nhàng vỗ lên người cô hai cái, để cô ngủ ngon hơn.
Sau đó, Cố Đàm Ninh cúi xuống, hôn nhẹ lên vị trí sau tai cô — nơi vết đỏ kia xuất hiện.
Kẻ để lại dấu vết đó là ai, không quan trọng.
Anh — sẽ thay thế hắn ta!
…
Cố Trì Hy trốn trong góc tối, ánh trăng mờ chiếu qua cửa sổ, phản chiếu lên gương mặt tuấn tú của anh, khiến nó càng thêm lạnh lùng.
Anh thật sự không ngờ — người anh cả luôn nghiêm túc chững chạc và người anh hai phong lưu đào hoa — đều là loại đàn ông nửa đêm dám lẻn vào phòng con gái.
Khoảnh khắc đó, niềm tin của anh như sụp đổ.
Ban đầu anh chỉ định xuống uống nước, rồi chợt nhớ hôm nay Cố Kiều Kiều vẫn chưa được xoa bóp chân, nên muốn qua xem thử.
Nhưng chưa kịp đến phòng, anh đã nghe thấy tiếng bước chân, không hiểu sao lại trốn đi… rồi tận mắt chứng kiến cả Cố Dục Thịnh và Cố Ngạn Lễ lần lượt bước vào phòng cô, mà ai cũng ở trong đó rất lâu.
Cố Trì Hy mặt lạnh như băng, gần như hòa làm một với bóng tối.
Người thích Cố Kiều Kiều nhiều như vậy… liệu anh có cơ hội không?
Anh lấy điện thoại ra, mở khung trò chuyện với lão Dương:
[Kết thúc kỳ nghỉ, chương trình du lịch có thể sắp xếp được rồi. Càng sớm càng tốt.]
Anh biết rõ mình chẳng có bao nhiêu cơ hội…
Vậy thì — ra tay trước giành phần hơn!
…
Cố Kiều Kiều cảm thấy giấc ngủ tối qua sâu hơn bình thường. Cô còn mơ mơ màng màng, nhưng cứ thấy mệt mãi, không tỉnh dậy được.
Hôm nay trời nắng đẹp. Cô chọn một chiếc váy hoa cổ chữ V, hoa văn đỏ nhỏ làm nổi bật làn da trắng của cô.
Cô dậy không quá sớm. Khi rửa mặt xong và đến phòng ăn thì đã 8 giờ, nhưng không ngờ mọi người vẫn còn đang ăn sáng.
“Ơ? Dục Thịnh ca ca, Đam Ninh ca ca, hôm nay hai người không đi làm à?”
Bình thường cả hai đều đến công ty trước 8 giờ.
Cố Dục Thịnh vừa nhìn đã thấy vết đỏ dưới tai Cố Kiều Kiều, khóe môi anh cong lên: “Ăn sáng xong với em rồi anh đi.”
Cố Đàm Ninh nhíu mày, nâng tách cà phê uống một ngụm.
Cố Kiều Kiều vừa ngồi xuống thì Cố Trì Bạch quay đầu lại, thấy vết đỏ sau cổ cô, ngây thơ hỏi: “Kiều Kiều, em bị muỗi đốt à?”
Cố Trì Hy cười lạnh trong lòng.
Muỗi: Cố Dục Thịnh, Cố Đàm Ninh…
Lúc đầu Cố Ngạn Lễ không chú ý, nhưng nghe nhắc đến thì nhìn kỹ lại. Sao mà càng nhìn… càng giống dấu hôn thế?
Nhưng rồi anh tự phủ nhận ngay — người trong nhà này không ai là loại người hạ tiện đến thế cả.
Cố Kiều Kiều lấy điện thoại ra soi thử, còn dùng tay sờ hai cái, không chắc chắn nói: “Chắc là muỗi thật…”
Quản gia Trần ở bên cạnh nhanh chóng nói: “Tối nay trước khi tiểu thư đi ngủ, tôi sẽ chuẩn bị nhang đuổi muỗi.”
Cố Kiều Kiều gật đầu: “Vậy phiền chú Trần rồi.”
Ăn sáng xong, Cố Dục Thịnh và Cố Đàm Ninh đến công ty, Cố Ngạn Lễ đến phòng thí nghiệm, trong nhà chỉ còn lại Cố Kiều Kiều và cặp sinh đôi.
Sau khi nhận được cuộc gọi từ lão Dương, Cố Trì Bạch hí hửng chạy đến trước mặt Cố Kiều Kiều:
“Kiều Kiều, đi nước P với bọn anh đi? Bọn anh vừa nhận được chương trình du lịch lần trước đã nói với em rồi ấy. Đi cùng bọn anh nhé?”
Cố Kiều Kiều nhìn chân mình, do dự: “Nhưng… em đi theo sẽ rất bất tiện cho mọi người mà?”
“Không đâu!” Cố Trì Bạch vội tiếp lời.
“Chương trình này là kiểu du lịch chậm, quay phim cũng chỉ 2 tiếng mỗi ngày, còn lại bọn anh có thể dẫn em đi chơi khắp nơi.”
Cố Kiều Kiều tỏ vẻ đang suy nghĩ, trông rất phân vân.
Nguyên chủ trước đây cũng từng được mời đi du lịch cùng họ, nhưng giữa chừng lại bị fan của họ bắt gặp và chụp ảnh. Sau đó, cô bị lăng mạ, bị tấn công mạng điên cuồng.
Thế mà Cố Trì Hy và Cố Trì Bạch lại không hề đứng ra giải thích cô là em gái, vì khi đó hai người đang bận… tranh giành một cô trợ lý mới đến.
Họ hào hứng theo đuổi cô trợ lý, bỏ mặc nguyên chủ.
Vốn đã có dấu hiệu trầm cảm, nguyên chủ càng ngày càng suy sụp sau khi bị bạo lực và lăng mạ, mất dần tự tin.
Thấy Cố Kiều Kiều im lặng, Cố Trì Hy cũng lên tiếng: “Kiều Kiều, ở nhà cũng nhàm chán mà. Hay là đi với bọn anh chơi một tuần đi. Bọn anh sẽ chăm sóc em thật tốt.”
Hàng mi dài của Cố Kiều Kiều khẽ chớp, một tay chống cằm: “Ừm… để em nghĩ thêm. Chương trình này bắt đầu ghi hình từ khi nào?”
Cố Trì Bạch vội đáp: “Tùy em quyết định! Nếu em nói ngày mai thì ngày mai bọn anh sẽ đi!”
Chỉ cần cô đồng ý, những chuyện khác không thành vấn đề.
Nửa ngày sau đó cũng không nhàm chán chút nào. Cố Trì Bạch bảo hôm đó cô không xem anh nhảy, nên hôm nay phải kéo cô về biệt thự xem anh và Cố Trì Hy nhảy.
Tất nhiên, Cố Trì Hy chỉ là người đi kèm.
Khi nhảy, Cố Trì Bạch như con công trống khoe đuôi, từng động tác đều dùng hết sức, đặc biệt là khi thấy Cố Kiều Kiều nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ, anh càng trở nên hăng hái.
Trái ngược hoàn toàn, Cố Trì Hy thì nghiêm túc và chuẩn mực hơn nhiều, chỉ tập trung vào việc nhảy.
Buổi trưa, ba người ăn cơm cùng nhau. Cố Trì Bạch và Cố Kiều Kiều vẫn ríu rít ồn ào, còn Cố Trì Hy thì im lặng suốt, như đang âm thầm toan tính điều gì đó.
Chương 276: Chọn Một "Anh Trai" Kết Hôn, Thừa Kế Gia Sản Nghìn Tỷ 23
Buổi chiều, Cố Kiều Kiều nhận được tin nhắn từ Cố Dục Thịnh: Hôm nay em làm gì vậy? Ở nhà có buồn không?
Cô nhanh chóng trả lời: Không buồn đâu nha~ Buổi sáng em xem Trì Bạch ca ca với Trì Hy ca ca luyện nhảy, đẹp trai cực! Chiều nay đi xem phim với hai anh ấy, Trì Bạch ca ca còn mua bánh của Đào Ký cho em nữa.
Cố Dục Thịnh nhìn tin nhắn, khóe môi đang cong lên lại dần hạ xuống, nét mặt trở lại lạnh lùng như thường lệ.
Anh đứng dậy khỏi ghế làm việc, bước đến cửa sổ sát đất nhìn ra toàn cảnh thành phố, trong lòng trầm ngâm suy nghĩ.
Anh không thể phủ nhận rằng mình có bản tính kiểm soát rất mạnh, luôn thích giữ mọi thứ trong tay.
Từ lúc Cố Kiều Kiều bắt đầu dựa dẫm vào anh, anh đã đưa cô vào dưới cánh bảo vệ của mình.
Vậy thì — cô chỉ có thể dựa vào một mình anh.
Khuôn mặt phản chiếu trên lớp kính là vẻ điềm tĩnh thường ngày của Cố Dục Thịnh, nhưng trong đôi mắt đen thẳm ấy lại là cơn sóng ngầm mãnh liệt bị kìm nén.
Một lúc sau, anh nhắn tin cho trợ lý: Tối nay bao trọn khu vui chơi Sona, chuẩn bị thêm pháo hoa.
Khu vui chơi Sona là công viên lớn nhất ở thành phố H, ngày nào cũng đông nghịt người, cuối tuần còn phải giới hạn số lượng vào.
Nhưng có tiền có thế, thì việc gì cũng có thể sắp xếp được — điều này, Cố Dục Thịnh đã hiểu rất rõ sau nhiều năm ở vị trí cao.
Vì thế, Cố Kiều Kiều — là của anh. Cả con người cô, và tất cả những gì sau lưng cô.
Anh nhắn tiếp cho Cố Kiều Kiều: Tối nay anh dẫn em đi ăn ở Sona nhé?
Cô trả lời rất nhanh: Được đó! Vậy để em đi trang điểm một chút ~
Cố Dục Thịnh thấy cô hào hứng như vậy, lòng không khỏi vui vẻ: Ừ, lát anh về đón em.
Cô không nhắn lại nữa, chắc là đang bận trang điểm.
Cố Dục Thịnh canh đúng thời gian, đoán rằng cô cũng sắp chuẩn bị xong rồi, liền lái xe về nhà.
Quả nhiên, lúc anh về đến nơi thì cô cũng vừa thay đồ xong.
Cố Kiều Kiều mặc một chiếc váy lụa màu hồng sen, thiết kế hở vai làm lộ ra bờ vai trắng ngần và cánh tay mảnh mai.
Ngay cả khi ngồi cũng có thể thấy rõ vòng eo nhỏ nhắn vừa vặn tay ôm.
Cô không làm tóc cầu kỳ, chỉ để mái tóc đen dài xõa sau tai, đeo đôi bông tai đá quý.
Chỉ trang điểm nhẹ nhưng khuôn mặt thanh tú của cô lại trở nên rực rỡ, xinh đẹp khó rời mắt.
Khi nhìn thấy cô, mắt Cố Dục Thịnh sáng lên, trong lòng không khỏi vui mừng bất ngờ. Cô ấy… thật sự đã trưởng thành rồi.
Anh khen từ tận đáy lòng: “Kiều Kiều, tối nay em đẹp lắm.”
Cô cười tinh nghịch, trêu chọc: “Vậy mấy hôm trước em không đẹp à?”
Anh đẩy xe lăn của cô, cười nhẹ: “Vẫn luôn đẹp.”
Hai người rời biệt thự, lên xe đến Sona. Trước khi đi không gặp bốn người còn lại. Lái xe đến đó mất khoảng một tiếng, suốt dọc đường, miệng cô không ngừng nói chuyện.
Lúc thì kể chuyện Cố Ngạn Lễ bị cúp điện hôm qua, lúc lại chê bai Cố Trì Bạch nhảy múa quá lố, còn mặc áo sơ mi xuyên thấu nữa. Tiện thể cũng không quên khen vóc dáng anh ấy rất đẹp, bảo không ngạc nhiên khi có nhiều fan mê thân hình anh.
Cố Dục Thịnh chỉ lặng lẽ mím môi, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Khi đến nơi, xe chạy thẳng vào nhà hàng trong khu vui chơi.
Cố Kiều Kiều thắc mắc: “Sao hôm nay không có ai vậy? Bình thường đâu vắng thế này?”
Anh bế cô xuống xe, bình thản đáp: “Anh bao trọn rồi.”
“Wow~” Cô ngạc nhiên nhìn anh: “Dục Thịnh ca ca, anh không phải là thức tỉnh linh hồn tổng tài bá đạo rồi chứ?”
Cô còn bắt chước giọng điệu phim truyền hình, chỉ về phía đám trò chơi phía trước, nói trầm giọng: “Phụ nữ, nhìn đi, đây là công viên anh bao trọn vì em!”
Vừa dứt lời, anh thì không cười, còn cô thì tự mình cười phá lên.
Cô cười rất vui vẻ, đôi mắt hồ ly cong cong, cả khuôn mặt xinh đẹp càng trở nên rạng rỡ sống động. Cố Dục Thịnh ngẩn người, thậm chí muốn thời gian dừng lại khoảnh khắc này, để giữ mãi nụ cười ấy.
Tim anh đập loạn không kiểm soát, từng nhịp như đang nhắc nhở chính anh: Anh đã yêu rồi.
Cô cười xong thì quay sang: “Dục Thịnh ca ca giận à? Em chỉ đùa thôi mà!”
Cố Dục Thịnh hoàn hồn, nhìn vào đôi mắt vẫn còn đọng nụ cười của cô, cuối cùng cũng nở một nụ cười: “Không giận. Đi thôi, vào ăn trước đã.”
Bữa ăn tối đã được chuẩn bị sẵn. Khi họ đến, món ăn cũng được bưng lên đúng lúc.
Cố Dục Thịnh cẩn thận cắt bò bít tết cho cô.
Cô cảm ơn rồi nói: “Dục Thịnh ca ca, em muốn uống trà sữa.”
Không ngờ anh - người luôn chiều cô lại từ chối: “Gọi nước trái cây đi, giờ này mà uống trà sữa thì tối em mất ngủ.”
Cô chớp chớp mắt, lông mi rung rung như đang làm nũng: “Em chỉ uống một ngụm thôi, chỉ một ngụm thôi mà.”
Còn giơ một ngón tay ra làm dấu.
Tiếc là lần này, chiêu làm nũng của cô không hiệu quả. Cố Dục Thịnh vẫn lạnh lùng lắc đầu: “Không được.”
Cô bĩu môi, lẩm bẩm: “Cổ hủ quá.”
Giận dỗi, cô cắm cúi ăn steak, từ đầu đến cuối không thèm nói với anh nữa.
Cố Dục Thịnh bất lực — đúng là tính khí trẻ con, nhưng anh lại chỉ có thể chiều theo.
Vậy là, nhà hàng Tây sang trọng kia cũng phải đặc biệt pha trà sữa cho cô. Sau đó lại bị cô nhỏ giọng chê: “Chả ngon chút nào.”
Cô cũng thật sự chỉ uống đúng một ngụm.
Cố Dục Thịnh thấy cô đã vui trở lại, nhẹ nhàng nói: “Kiều Kiều, đi dạo chút nhé.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, không chơi trò nào, chỉ tản bộ quanh khu vui chơi.
Dưới sự dẫn dắt của anh, họ đi đến khu vực vòng xoay ngựa gỗ rực rỡ ánh đèn.
Đèn trên vòng xoay xoay tròn lấp lánh, nhìn rất lãng mạn.
Cố Dục Thịnh chưa từng yêu ai, mấy thứ này đều là anh tra mạng, học hỏi từ những “địa điểm tỏ tình lãng mạn”, “những thứ con gái thích”.
Anh xem giờ, rồi rút điện thoại gửi tin: Bắn đi.
Một phút sau, một tiếng "đùng" vang lên, bầu trời phía xa rực sáng trong ánh pháo hoa đầy màu sắc, nhuộm rực cả bầu trời đêm.
“Pháo hoa kìa!” Cố Kiều Kiều kêu lên ngạc nhiên, ngẩng đầu lên đầy thích thú, đôi mắt sáng bừng.
Từ khi có quy định cấm pháo, ngoài dịp lễ Tết thì hiếm khi được thấy cảnh tượng này.
Cố Kiều Kiều hoàn toàn thả lỏng, say sưa ngắm pháo hoa.
Còn Cố Dục Thịnh, trên gương mặt anh là nét dịu dàng mà chính bản thân anh cũng không nhận ra, lặng lẽ ngắm nhìn cô, vui vì thấy cô vui.
Đôi mắt luôn điềm tĩnh của anh lúc này lại ngập tràn tình cảm sâu đậm. Khi cô mải mê nhìn pháo hoa, anh không còn che giấu chút tình ý nào.
Pháo hoa dù đẹp đến mấy cũng sẽ có lúc tàn. Cố Kiều Kiều quay đầu lại, đôi mắt hồ ly khẽ cong, mỉm cười hỏi:
“Dục Thịnh ca ca, là anh chuẩn bị pháo hoa đó sao?”
Cố Dục Thịnh buông tay khỏi xe lăn, bước đến trước mặt cô và quỳ xuống. Trong tay anh không biết từ lúc nào đã có một đóa hồng đỏ thắm.
Anh giơ hoa lên, ánh mắt chân thành, giọng trầm thấp: “Kiều Kiều, anh thích em. Ở bên anh nhé?”
Chương 277: Chọn Một "Anh Trai" Kết Hôn, Thừa Kế Gia Sản Nghìn Tỷ 24
Đối mặt với lời tỏ tình bất ngờ của Cố Dục Thịnh, đồng tử Cố Kiều Kiều co lại, cô kinh ngạc mở to mắt, ngỡ ngàng đến mức không thốt nên lời, như thể vừa bị sóng dữ ập vào người.
Nhìn ánh mắt nóng bỏng và chân thành của Cố Dục Thịnh, cô biết anh không hề đùa.
Nhưng… sao lại như vậy?
Sao anh lại có thể thích cô chứ?
Cô luôn xem anh là anh trai cơ mà.
Cố Kiều Kiều lùi về phía sau một chút, ánh mắt dao động, môi mấp máy nhưng chẳng nói được câu nào.
Cố Dục Thịnh hiểu rõ, với cô, lời tỏ tình này có lẽ mang đến nỗi hoảng sợ nhiều hơn là niềm vui.
Anh cụp mắt xuống, không muốn nhìn thấy vẻ mặt khó xử của cô.
Cố Dục Thịnh đặt bó hoa hồng xuống đất, thành khẩn nói: “Kiều Kiều, anh biết tất cả chuyện này hơi đột ngột, em có thể không chấp nhận anh, nhưng từ giờ trở đi, đừng xem anh là anh trai nữa.”
Hãy xem anh là một người đàn ông.
Cố Kiều Kiều có chút hoảng loạn, cô lẩm bẩm: “Dục Thịnh ca ca… chuyện này quá bất ngờ, em không hề chuẩn bị tâm lý… em cũng không biết anh bắt đầu nghĩ như vậy từ khi nào, em…”
“Em cần thời gian để suy nghĩ.”
Vòng quay ngựa gỗ vẫn phát ra bản nhạc vui tươi, không ngừng xoay tròn.
Nhưng lúc này, chẳng ai còn tâm trạng để thưởng thức nữa.
Cố Dục Thịnh khẽ gật đầu, anh biết hôm nay cô sẽ không thể chấp nhận lời tỏ tình của mình.
Anh chỉ muốn nhanh chóng xóa bỏ thân phận “anh trai”, để Cố Kiều Kiều hiểu rõ lòng mình, từ đó có thể chiếm lấy trái tim cô nhanh hơn.
Cố Dục Thịnh thừa nhận bản thân có phần hoảng loạn, nhưng anh không còn thời gian chờ đợi, phía sau vẫn còn bốn người đàn ông xuất sắc và quyến rũ khác.
Vì thế, anh đành phải ra tay trước.
“Kiều Kiều, đừng cảm thấy áp lực. Anh hy vọng lời tỏ tình hôm nay sẽ không khiến em khó xử. Nếu sau này em muốn có bạn trai, có thể ưu tiên nghĩ đến anh được không?”
Cố Kiều Kiều im lặng, vẻ mặt rối rắm, hai bàn tay cứ xoắn lấy nhau.
Dưới ánh mắt kiên định như muốn có được một câu trả lời của Cố Dục Thịnh, rất lâu sau, cô khẽ “ừ” một tiếng.
Khóe môi Cố Dục Thịnh cong lên. Cô vẫn luôn ngoan ngoãn như vậy, lại còn nhỏ tuổi, chuyện này vẫn phải để anh chủ động một chút.
…
Trên đường về, Cố Kiều Kiều - người vốn hay ríu rít không ngừng lại hiếm khi im lặng, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám đối diện với Cố Dục Thịnh.
Anh không ép cô thêm, chỉ nhẹ nhàng đưa cô về phòng.
“Kiều Kiều, nghỉ ngơi sớm nhé. Chúc ngủ ngon.”
Cố Kiều Kiều phức tạp nhìn theo bóng lưng anh rời đi.
Cô tưởng đêm nay sẽ mất ngủ, không ngờ sau khi uống một ly sữa nóng lại ngủ rất say.
Giống như tối hôm trước, Cố Dục Thịnh và Cố Đàm Ninh lần lượt đến phòng cô, ngồi rất lâu.
Sáng hôm sau, Cố Kiều Kiều cố tình ngủ nướng đến tận chín giờ mới dậy, lúc ra ngoài thì hai người họ đã đi làm, chỉ còn cặp song sinh ở nhà.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cất tiếng chào: “Chào buổi sáng.”
Cố Trì Bạch bảo quản gia Trần hâm lại bữa sáng, sau đó hí hửng chạy đến hỏi: “Kiều Kiều, em nghĩ kỹ chưa? Cô muốn đi nước P với bọn anh không?”
Cô vừa định từ chối, nhưng nghĩ lại, giờ mà đối mặt với Cố Dục Thịnh thì cũng ngại ngùng, thôi thì đi chơi với họ một chuyến cũng tốt.
Cô đổi giọng: “Được thôi, bao giờ mình đi?”
“Thật hả?” Trì Bạch phấn khích nhảy lên, “Vậy thì đi luôn hôm nay nhé!”
Anh sợ cô đổi ý, vì mấy lần trước cô đều có vẻ muốn từ chối.
Cố Trì Bạch vội nói với Cố Trì Hy: “Hy, nhanh gọi cho lão Dương sắp xếp chuyến bay hôm nay!”
Cố Trì Hy bị sai việc nhưng không hề có chút cảm xúc khó chịu, anh mỉm cười đi gọi điện thoại.
Cố Kiều Kiều cùng dì Trương thu dọn hai bộ quần áo, còn lại thì sang đó mua thêm cũng được.
Nghĩ một lát, cô vẫn gọi điện cho Cố Dục Thịnh: “Dục Thịnh ca ca, anh đang bận à?”
“Không bận.”
Cô ngập ngừng một chút rồi nói: “Em định đi nước P chơi vài ngày với Trì Bạch ca ca và Trì Hy ca ca, ở nhà nhờ anh trông giúp nhé.”
Cố Dục Thịnh siết nhẹ điện thoại, hiểu ngay là cô đang tìm cách tránh mặt.
Anh cười gượng, nói: “Được, Kiều Kiều cứ yên tâm đi chơi.”
Anh chạm vào chiếc điện thoại bên cạnh rồi nảy ra một ý. Với giọng không cho phép từ chối, anh nói: “Kiều Kiều, lát nữa anh sẽ cho trợ lý mang cho em một chiếc điện thoại có hệ thống vệ tinh, từ giờ em dùng cái đó nhé.”
Cô không từ chối, bởi cô rất khó để từ chối sự quan tâm của anh.
“Vâng, cảm ơn Dục Thịnh ca ca.”
“Kiều Kiều, giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy. Tất cả những gì anh làm vì em đều là tự nguyện.”
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Cố Dục Thịnh vang lên trong điện thoại khiến tai cô đỏ ửng, cô vội vàng nói “em phải đi thu dọn đồ” rồi tắt máy.
Sau đó cô cũng gọi cho Cố Đàm Ninh và Cố Ngạn Lễ báo chuyện này, hai người cũng không phản đối, chỉ bảo cô chơi vui là được.
Ở bên kia, Cố Trì Bạch nhận được cuộc gọi từ Cố Đàm Ninh: “Anh gọi có việc gì vậy?”
Giọng Cố Đàm Ninh hơi lạnh: “Dẫn thêm vài vệ sĩ, nhớ chăm sóc Kiều Kiều cẩn thận đấy.”
Trì Bạch bĩu môi: “Biết rồi, không nói thì em cũng sẽ làm.”
Anh vốn sẽ chăm sóc cô thật tốt, chẳng cần Cố Đàm Ninh phải lo chuyện bao đồng.
Cố Ngạn Lễ cũng nhắn cho Cố Trì Hy, dặn anh phải bảo vệ Kiều Kiều kỹ càng khi ra ngoài, đồng thời tránh bị paparazzi chụp ảnh.
Cố Trì Hy chỉ nhắn lại một chữ: Ừ.
Sau khi quyết định bay trong ngày, cả ba người cùng nhóm nhân viên hỗ trợ của Trì Bạch và Trì Hy lên đường vào lúc ba giờ chiều.
Khi đến nước P thì đã là sáu giờ chiều bên đó, sau một chặng đường dài, Cố Kiều Kiều thấy khá mệt, bèn đề nghị gọi món ăn khách sạn mang lên phòng cho tiện.
Họ ở phòng Tổng thống của khách sạn, là một căn suite lớn có ba phòng ngủ.
Khách sạn do Cố Trì Hy đặt, anh chọn loại này là để tiện chăm sóc Kiều Kiều vì cô phải ngồi xe lăn, nếu ở riêng sẽ bất tiện.
Sau bữa tối, Cố Trì Bạch đi bàn chuyện quay chương trình, để lại Cố Trì Hy chăm sóc Kiều Kiều.
Hai người rảnh rỗi nên cùng nhau xem một bộ phim điện ảnh của Pháp, là câu chuyện tình yêu lãng mạn tuổi học trò.
Cố Kiều Kiều chăm chú xem phim, còn Cố Trì Hy thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô.
Ban đầu còn ổn, dần dần cô bắt đầu cựa quậy, tỏ vẻ không yên.
Cố Trì Hy thông minh thế nào chứ, chỉ nhìn một cái đã hiểu.
Cô muốn đi vệ sinh.
Lúc chuẩn bị đi, chẳng ai nghĩ đến chuyện này, nên cũng quên không sắp xếp.
Trên máy bay thì còn có tiếp viên giúp đỡ.
Giờ thì chỉ có hai người…
Cố Trì Hy cúi đầu, khẽ hỏi: “Kiều Kiều, em muốn đi vệ sinh đúng không?”
“Để anh giúp em nhé.”
Mặt Cố Kiều Kiều bỗng đỏ bừng, ánh mắt trở nên lúng túng, ngại ngùng.
Nhìn cô xinh đẹp rạng rỡ, trong mắt Cố Trì Hy ánh lên vẻ rung động, trong lòng dậy lên từng đợt gợn sóng.
“Không sao đâu Kiều Kiều, để anh giúp em.”

0 comments