Chương 13: Thiên kim kiêu sa và chiến trường tình ái 13
Vấn đề này, Kỳ Lam biết rõ câu trả lời — bữa tiệc tối vừa rồi chính là ví dụ sống động nhất.
Hiện tại, Giang Tuyết Lăng nhìn anh chẳng khác nào nhìn thấy một cái cây rụng đầy tiền vàng, tham vọng viết rõ trên mặt, cô ta nhất định sẽ không dễ dàng buông tay.
Kiều Sở nghẹn ngào tiếp tục diễn: "Kỳ Lam, anh đã từng nói gì với em, anh quên hết rồi sao?"
"Anh nói Giang Tuyết Lăng là tình yêu duy nhất của anh, nói em ngang ngược vô lý, chẳng thể so với cô ta hiền lành tốt bụng. Anh không chỉ muốn hủy hôn mà còn xem em như công cụ. Chẳng lẽ tim em không biết đau à?!"
"Những lời đó là do Kỳ Lam trước kia nói ra, anh ta đúng là đồ tồi!"
Kỳ Lam căn bản không nhớ mình từng nói những câu đó, nhưng anh có linh cảm rất mạnh: nếu để Kiều Sở tiếp tục khóc nữa thì quan hệ của họ sẽ thực sự tan vỡ.
[Ting! Chỉ số tình cảm của Kỳ Lam tăng 10 điểm!]
Bất ngờ, anh ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, cánh tay rắn rỏi kéo cô vào lòng, đôi môi mang theo mùi bạc hà và thuốc lá áp lên môi cô, chặn lại những lời oán trách không ngừng.
Kiều Sở vừa mới đánh răng, mùi đào nhè nhẹ vương trên môi khiến Kỳ Lam không kìm được muốn tiến sâu hơn, đầu lưỡi luồn qua khẽ mở, tìm kiếm nơi sâu thẳm.
Chính lúc này, anh mới cảm nhận rõ ràng cơ thể mềm mại mê người trong lòng — tóc đen da trắng, ngũ quan sắc nét, xương quai xanh và bờ vai trắng nõn, làn da còn mịn màng hơn cả trứng gà bóc vỏ.
Ơ? Vừa mở miệng đã hôn mạnh, đúng là kiểu tổng tài bá đạo.
Kiều Sở bị hôn đến sững sờ, hai giây sau mới phản ứng lại, lập tức đẩy mạnh Kỳ Lam ra và tặng luôn một cái bạt tai vang dội.
"Đồ khốn! Anh đang làm cái gì vậy?!"
"Đừng tưởng em không biết chuyện mờ ám giữa anh và Giang Tuyết Lăng! Anh theo đuổi cô ta bao lâu, bỏ bao nhiêu công sức, giờ chỉ vài câu nói thích em là em phải tin sao?!"
Có lẽ vì cảm thấy bị xúc phạm, đôi mắt đen trong veo của cô đẫm nước, nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp, vẻ kiêu hãnh ngang bướng lại càng khiến người ta xót xa.
Kỳ Lam bị nói đến mức cứng họng. Anh hồi tưởng lại hành động của mình — đúng thật không giống một người đang nghiêm túc theo đuổi ai cả.
Chỉ vì cô là vị hôn thê của anh, nên anh mới dám buông thả, tuỳ tiện như thế.
[Ting! Chỉ số tình cảm của Kỳ Lam tăng 12 điểm! Tiến độ hiện tại: 100%!]
"Xin lỗi Sở Sở, là anh quá vội vàng. Anh chỉ muốn chứng minh rằng trong lòng anh có em. Từ giờ trở đi, anh thề sẽ đối xử thật tốt với em. Chúng ta đừng hủy hôn có được không?"
Kỳ Lam tự vả hai cái thật mạnh, nhưng lại không nỡ buông người trong lòng. Dù sao thì Kiều Sở cũng là vị hôn thê danh chính hôn thuận của anh.
Cảnh cô chủ động hôn Quý Yến Lễ tại bữa tiệc vẫn còn in rõ trong đầu, dư vị của nụ hôn vừa rồi vẫn còn đọng trên đầu lưỡi.
Là đàn ông bình thường, sao có thể không phản ứng gì?
Chỉ số tình cảm cuối cùng cũng đầy, Kiều Sở bật cười trong nước mắt, vừa lau nước mũi vừa chùi hết vào bộ vest đặt may riêng của anh.
"Kỳ Lam, chúng ta không hủy hôn — là anh nói đó nhé!"
Đôi mắt cong cong, hàng mi dài còn đọng giọt nước, vừa nức nở vừa như làm nũng.
Dù nét mặt có chút kỳ quặc, nhưng ở cô lại toát lên vẻ sinh động, rạng rỡ. Cô như đang thiếu cảm giác an toàn, luôn muốn được người yêu khẳng định.
"Ừ, là anh nói. Sở Sở, anh... yêu em."
Vì ảnh hưởng từ lực hấp dẫn của thế giới nhỉ, nói ra mấy từ này gần như rút cạn sức lực của Kỳ Lam.
Mặt anh trắng bệch, mồ hôi túa ra nhưng vẫn ôm chặt lấy Kiều Sở, cúi sát xuống hôn lên đôi môi đỏ hồng hơi sưng, càng lúc càng sâu, như muốn hòa người con gái trong lòng vào tận xương tủy.
Sở Sở không giống Giang Tuyết Lăng. Cô không ham danh lợi, địa vị, tiền tài, cô yêu anh là thật lòng.
Vì thế, tất cả những gì anh có — đều sẽ dâng trọn tay cho cô. Công chúa sinh ra trong tháp ngà, vốn nên được nhận điều tốt đẹp nhất.
Phòng khách không còn âm thanh nào. Quý Yến Lễ nhíu chặt mày, định đứng dậy vặn tay nắm cửa thì bị Kỳ Trạch cản lại với gương mặt đen như đáy nồi.
"Cô ấy là vị hôn thê của anh tôi. Còn anh là ai? Ngoài việc gây rối, anh nghĩ mình làm được gì?"
Sau cặp kính, ánh mắt Quý Yến Lễ lạnh như băng: "Dù là vị hôn thê thì cũng không thể cưỡng ép. Tôi thật không ngờ, Nhị thiếu gia nhà họ Kỳ lại độ lượng như vậy."
Kỳ Trạch giận đến nỗi đấm thẳng vào tường, khớp tay để lại vài vết máu trên bức tường trắng. Anh nghiến răng: "Anh không nhìn ra sao? Cô ấy thích anh tôi."
Trước mặt Quý Yến Lễ, Kỳ Trạch còn giữ được dáng vẻ chủ nhân, nhưng nếu đứng trước Kỳ Lam thì anh chỉ như một bản sao vô dụng — tự làm bản thân nhục nhã.
Anh không ngừng tự nhủ: đó là anh ruột mình. Nếu họ quay lại bên nhau, anh phải buông tay và chúc phúc.
Nhưng trong sâu thẳm, có một tiếng nói gào thét: không, không phải vậy!
Anh trốn ở đây như một kẻ hèn nhát, sợ phá hoại mối tình khó khăn cô mới có được, sợ bị cô ghét bỏ, bị đá bay sau khi chơi chán.
Chỉ cần còn liên lạc với cô, anh vẫn còn cơ hội từ từ tiếp cận.
Kiều Sở thích Kỳ Lam?
Quý Yến Lễ bật cười khinh khỉnh: "Tôi dám cá, trong ba người chúng ta, người cô ấy thích ít nhất chính là Kỳ Lam."
Dù không thể nhìn thấu người phụ nữ này, nhưng việc cô không thích Kỳ Lam là điều chắc chắn.
Hoặc có lẽ, Kiều Sở chẳng thích ai cả, cô chỉ thích chơi đùa với những gã đàn ông có ngoại hình bắt mắt.
Với gương mặt lạnh lùng cao quý của Kỳ Lam, nếu Kiều Sở nửa đẩy nửa kéo mà xảy ra gì đó với anh ta thì cũng chẳng lạ. Dù sao thì Quý Yến Lễ hiểu rõ, cô chẳng phải người có nguyên tắc gì.
Nghĩ đến đây, anh bỗng thấy bực bội, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Kỳ Trạch:
"Tránh ra cho tôi!"
Kỳ Trạch tất nhiên không nhường bước. So với Quý Yến Lễ, anh thà để người lên thay là anh trai ruột còn hơn — ít nhất Kiều Sở cũng có tình cảm với anh ấy.
Lấy anh trai hay lấy anh, với cô mà nói chẳng khác gì.
Ngay khi hai người sắp đánh nhau, cửa phòng bất ngờ mở ra. Kiều Sở lười nhác xuất hiện, tay cầm hai ly sữa nóng, mắt lờ đờ ngáp ngắn ngáp dài.
"Kỳ Lam đi rồi. Hai người uống sữa rồi đi ngủ đi, phòng khách còn trống, tự chọn một phòng."
Hai người đàn ông nhìn nhau, không ai chịu rời đi trước — vì không ai dám chắc người còn lại có định làm chuyện gì với Kiều Sở hay không.
Cuối cùng, mỗi người ôm một ly sữa, cảnh giác chọn lấy một phòng khách.
Quý Yến Lễ chẳng thể ngờ, Kiều Sở … người phụ nữ điên này … lại dám đưa anh uống…
Toàn thân anh nóng bừng, mồ hôi như mưa, điều hòa chỉnh thấp hết cỡ cũng không có tác dụng.
Cuối cùng phải chui vào phòng tắm xối nước lạnh.
Anh không hề biết, phòng bên cạnh của Kỳ Trạch cũng đang tái hiện cảnh tượng y hệt.
Mà kẻ đầu sỏ — Kiều Sở — đang nằm ngủ ngon lành, tinh thần sảng khoái, vừa chơi điện thoại vừa đắm chìm trong trăn trở cực kỳ "nghiêm trọng":
"Nên sủng ái mỹ nhân nào trước nhỉ?"
"Phi tần Trạch vóc dáng dẻo dai, thân thủ phi phàm, bản lĩnh không tệ..."
"Người mới Quý trầm tĩnh nho nhã, khí chất xuất chúng, đúng là khiến trẫm xao xuyến..."
Kiều Sở suy nghĩ cả buổi, cuối cùng quyết định đến chỗ Quý Yến Lễ — sói con chơi nhiều cũng chán rồi, phải đổi khẩu vị mới. Loại giáo sư dịu dàng thế này, đúng là cực phẩm hiếm có!
Chương 14: Thiên kim kiêu sa và chiến trường tình ái 14
Sau khi tắm nước lạnh xong, vừa vào phòng, trên giường của anh đã có thêm một cô gái nhỏ nhắn, vóc dáng nóng bỏng, ánh mắt lả lơi, đôi chân dài trắng mịn vắt chéo, tạo nên một tư thế đầy quyến rũ.
Gương mặt điển trai vốn luôn bình tĩnh của anh lướt qua một tia kinh ngạc, sau đó lập tức quay mặt đi, vẫn giữ dáng vẻ lịch thiệp thường ngày.
Chỉ là cơn lửa vừa đè nén xong lại có xu hướng bùng lên lần nữa.
Kiêu ngạo ngồi vắt chân, váy ngắn mỏng manh của cô đã trượt lên thêm vài phân, bàn chân trắng nõn khẽ đong đưa, gương mặt thanh tú lại tỏ ra vô cùng bình thản.
“Giáo sư Quý, kiểm hàng thôi.”
Gần một tuần ăn uống đạm bạc, vốn dĩ cô đã muốn tự thưởng cho bản thân, huống chi trong gara còn bị Kỳ Trạch khơi gợi đến mức không có chỗ trút, hôm nay nhất định phải "ăn" được Quý Yến Lễ.
Giang Tuyết Lăng nợ cô tiền, thì cô cứ lấy đàn ông của Giang Tuyết Lăng ra chơi đùa một chút, tạm coi như hai bên huề nhau, dù sao Giang Tuyết Lăng cũng chưa trả nổi trong thời gian ngắn.
Quý Yến Lễ biết bản thân mình đang rất không ổn, nhưng vẫn không kiềm chế được mà tiến lại gần cô.
Anh dừng lại ngay mép giường, dùng hết sức kiềm chế. Đôi mắt sắc bén không đeo kính lúc này lại lộ ra vẻ nguy hiểm.
“Kỳ Trạch nói… em yêu Kỳ Lam đến mức không dứt ra được?”
Anh muốn biết rốt cuộc cô đang nghĩ gì.
Lúc thì làm như chẳng hề quan tâm tới đề nghị của anh, lúc lại nhìn anh như thể thèm muốn đến nhỏ dãi, chẳng lẽ thật sự vì yêu sinh hận, đang muốn trả thù Kỳ Lam?
Thực ra Kiều Sở lúc đó chỉ là tùy hứng mà thôi — điểm tình cảm của Kỳ Lam đã đầy, nhiệm vụ bước vào giai đoạn ngược nam chính, việc gì phải ấm ức chính mình nữa?
Nhưng nếu muốn qua đêm với một người như Quý Yến Lễ – người đàn ông có học thức, có khí chất – thì đương nhiên không thể nói thật. Tuy nhiên, lời cô nói cũng không hoàn toàn là giả.
“Anh cũng tin à? Hắn dám cắm sừng em với Giang Tuyết Lăng, thì em chẳng lẽ không được đáp trả? Treo hắn vài hôm thôi, vì em còn chưa hả giận.”
Cô nhếch mày, cười xảo quyệt, đầu ngón chân đã bắt đầu móc vào khăn tắm quanh hông anh.
“Nhưng anh yên tâm, em ở bên Kỳ Trạch là để trả thù hắn, còn ở bên anh thì không phải vậy đâu. Giáo sư Quý, em thật lòng thích anh.”
Thật lòng thích gương mặt và cơ thể anh.
Quý Yến Lễ cúi mắt, tầm nhìn rơi vào đôi chân dài thon gọn, làn da trắng hồng với những đường gân xanh nhạt, đầu ngón chân sơn đỏ nổi bật trên nền da trắng như ngọc.
Anh nuốt nước bọt, chưa từng nghĩ mình lại có sở thích như vậy.
Bị người đàn ông nhìn chằm chằm với ánh mắt đầy chiếm hữu, Kiều Sở rùng mình rồi nhanh chóng kéo khăn tắm của anh xuống.
“Giáo sư Quý không dám à? Hay là sợ mình không bằng Kỳ Trạch? Tôi hiểu mà, dù sao tuổi tác lớn rồi thì cũng dễ lực bất tòng tâm—ưm!”
Lời khiêu khích còn chưa nói xong đã bị cắt ngang bằng nụ hôn nóng bỏng.
Giữa màn giằng co mập mờ và rực lửa ấy, cơ thể anh siết lấy eo cô đến mức nổi gân xanh, trán toát mồ hôi, lồng ngực phập phồng dữ dội, giọng nói khàn đặc mang theo cả sự đe dọa.
“Kiều Sở, em đã chọc tôi thì đừng hối hận.”
Cô đã bị sắc dục làm mờ lý trí, nếu có hối hận thì cũng là vì không "ăn" được miếng thịt ngon này sớm hơn.
Cô thật sự không ngờ, một người như Quý Yến Lễ nhìn có vẻ thư sinh nho nhã, mà cởi đồ ra lại cơ bắp săn chắc, thể lực sung mãn chẳng kém gì trai trẻ.
Đúng là đàn ông lớn tuổi, một khi đã được "mở khóa", sẽ trở nên nhiệt tình đến khó cưỡng.
Còn Kỳ Trạch bên kia, Kiều Sở chẳng còn tâm trí mà quan tâm nữa.
Thứ cô bỏ vào sữa là đạo cụ đổi từ hệ thống, chỉ có tác dụng kích thích ham muốn một chút, có thể tự giải quyết, hoàn toàn không gây hại.
Nhưng cô không biết rằng vì tiếng động quá lớn mà có một “chó con nhỏ” đã đứng ngoài cửa suốt mấy tiếng, tay định gõ cửa rồi lại buông xuống.
Tận đến lúc trời sáng, mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ, Kỳ Trạch lặng lẽ mặc áo rời khỏi biệt thự của Kiều Sở, không nói lời nào.
Khóe môi cong lên mang theo nụ cười chua chát, thật nực cười — mới tối qua thôi, anh còn vỗ ngực cam đoan với Quý Yến Lễ rằng Kiều Sở thích Kỳ Lam.
Trong thang máy đi xuống, Kỳ Trạch càng nghĩ càng tức, bàn tay phải đang băng bó bất ngờ đấm mạnh vào vách thang máy.
Đúng lúc đó cửa thang máy mở ra, anh lao tới hụt chân, đấm trúng ngực người đang đợi bên ngoài — Kỳ Lam.
Bị tấn công bất ngờ, Kỳ Lam chưa kịp phản ứng đã bị đẩy lệch sang một bên, hộp đồ ăn sáng trên tay rơi xuống đất.
“A Trạch? Sao em lại ở đây?”
Nghĩ đến một khả năng nào đó, sắc mặt Kỳ Lam tái nhợt, ngực bị đấm đau đến gần như nghẹt thở, “Em và Sở Sở…”
Kỳ Trạch đang cáu, vốn cũng chẳng định xin lỗi, liền buông xuôi luôn, “Sao, bất ngờ lắm à? Anh không phải không muốn cưới cô ấy sao?”
Anh đẩy mạnh Kỳ Lam ra: “Anh cứ về mà ở bên mối tình đầu Bạch Nguyệt Quang của anh đi, em về nói với ba mẹ, em sẽ kết hôn với Sở Sở.”
Ban đầu hôn ước với nhà họ Kiều là anh nhường lại cho Kỳ Lam, giờ chỉ là lấy lại thứ vốn thuộc về mình mà thôi.
Dù cho cô và Quý Yến Lễ đã làm gì đi nữa, thì sao chứ?
Hôn ước giữa hai nhà vẫn còn hiệu lực, anh sẽ cưới Kiều Sở về, để mỗi ngày mỗi đêm, trong mắt cô, trong lòng cô, chỉ có anh mà thôi.
Chiếc xe thể thao bản giới hạn của Kỳ Trạch rú ga, phả khói thẳng vào mặt Kỳ Lam.
Kỳ Lam chẳng buồn để ý, lặng lẽ quay lại mua bữa sáng khác, như cái xác không hồn bấm chuông nhà Kiều Sở.
Lời Kỳ Trạch nói, anh không tin, một chữ cũng không tin.
Rõ ràng tối qua cô vẫn cười tươi như hoa với anh, họ vừa mới hóa giải hiểu lầm, anh phải khó khăn lắm mới có thể theo đuổi lại cô.
Trong lúc chờ Kiều Sở mở cửa, Kỳ Lam tự tìm cho cô vô số lý do.
A Trạch từ nhỏ đã ương bướng, thích đối nghịch với anh, quan hệ với Sở Sở cũng không tốt, biết đâu đang cố ý bôi xấu cô trước mặt anh.
Dù họ thực sự có gì, thì nhất định là A Trạch ép cô, còn cô vẫn một lòng một dạ với anh, vì anh mà chịu đựng.
Lùi thêm một bước, A Trạch là em trai ruột anh, thì có sao? Ít ra còn hơn tên Quý Yến Lễ là người ngoài.
Vì muốn giữ lấy quan hệ với Kiều Sở, giới hạn trong lòng Kỳ Lam không ngừng bị hạ thấp.
Anh không ngờ, lúc cửa biệt thự mở ra, bản thân lại đau đến mức không thốt nên lời.
Bữa sáng lại rơi, nhưng lần này không phải do ai va vào anh, mà là tay anh run tới mức cầm không nổi.
Người mở cửa là Quý Yến Lễ.
Anh ta chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi và cái tạp dề, tay cầm cái xẻng chiên.
Nhìn rõ những vết hôn và vết cào đỏ rực trên ngực và xương quai xanh của đối phương, mắt Kỳ Lam đỏ hoe, đôi môi mím chặt nhưng không thể phát ra tiếng.
Quý Yến Lễ nhướng mày: “Sớm vậy đã tới rồi? Kiều Kiều còn đang ngủ bù, Tổng giám đốc Kỳ tới tìm có việc gì không?”
Nguyên nhân ngủ bù, không cần nói cũng rõ ràng quá rồi.
Kỳ Lam không để ý tới lời khiêu khích đó, đi thẳng vào phòng khách, nhưng bị Quý Yến Lễ lạnh mặt chặn lại, liếc xuống những túi đồ ăn rơi lả tả dưới đất, ánh mắt chợt tối.
“Mấy thứ này tổng giám đốc Kỳ mang về ăn đi, sau này cũng không cần tới nữa. Tôi thay Kiều Kiều tiễn khách.”
Anh hoàn toàn thể hiện tư thái của một nam chủ nhân.
Dù đau lòng muốn chết, Kỳ Lam vẫn cứng đầu gượng giữ vẻ lạnh lùng.
“Tôi là vị hôn phu danh chính ngôn thuận của Sở Sở, còn anh là gì? Một kẻ thứ ba không dám ló mặt ra ngoài chứ gì?”
Anh thậm chí không tiếc làm tổn thương cả bản thân.
“Không đúng, tôi nói nhầm rồi — giáo sư Quý chắc là kẻ thứ tư mới đúng. Đến cả thằng em trai vô dụng của tôi, cũng đè được anh một đầu rồi.”
Chương 15: Thiên kim kiêu sa và chiến trường tình ái 15
Môi anh khẽ nhếch, giọng đầy giễu cợt: “Thì ra tổng giám đốc Kỳ cũng biết chuyện, vậy hẳn anh cũng từng nghe một câu: Trong tình yêu, người không được yêu mới là kẻ thứ ba chen chân.”
Ánh mắt anh lóe lên chút khinh thường, lông mày hơi nhướng lên: “Huống hồ gì trong giới ai mà không biết người trong lòng của anh vốn dĩ là người khác, giờ hối hận thì cũng quá muộn rồi, không thấy mất mặt sao?”
Khi Kiều Sở tỉnh dậy, vừa ngửi thấy mùi thơm bữa sáng liền đi xuống nhà, không ngờ lại đụng phải khuôn mặt tiều tụy, ánh mắt đỏ ngầu của Kỳ Lam.
Anh mặc âu phục chỉnh tề, ngồi đó mà trông hệt như người vừa đánh mất tất cả. Đôi mắt sắc bén không rời khỏi mắt cô.
Kiều Sở nuốt nước bọt, cố kiềm chế cảm giác tội lỗi, gượng cười chào hỏi anh, nụ cười lịch sự nhưng đầy lúng túng.
Kỳ Lam đứng phắt dậy, bước nhanh tới trước mặt cô. Khoảng cách quá gần khiến không khí như đặc quánh lại.
Giọng anh trầm khàn, môi mím chặt, khó khăn thốt ra ba chữ: “Vì sao vậy?”
“Làm gì có tại sao. Em đã nói rõ rồi mà? Em đang hẹn hò nghiêm túc. Giáo sư Quý là người xuất sắc, công việc ổn định, đôi bên đều rất hài lòng.”
Từ góc độ của Kỳ Lam, cô gái cúi đầu, hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trắng ngần xinh đẹp của cô, nhưng lại như từng giọt axit đục khoét trái tim anh đến rách toạc.
“Em biết anh vẫn chưa quên Giang Tuyết Lăng. Em yêu anh nên em chọn buông tay. Quý Yến Lễ chính là cách em buộc bản thân phải dứt khoát.”
Lời cô nói khiến Kỳ Lam vừa xót xa vừa thấy nực cười. Anh siết chặt bờ vai nhỏ bé của cô, nhưng lại thấy trên xương quai xanh trắng mịn là những dấu hôn đỏ chót, ám muội khó che giấu.
Làn da cô trắng mịn như ngọc, từng dấu đỏ rải rác như hoa mai đỏ rực giữa tuyết, đâm thẳng vào mắt anh.
Anh gần như gào lên: “Anh đã nói rồi! Sau này sẽ không còn liên quan gì tới cô ta nữa! Tối qua chúng ta vẫn còn rất tốt mà! Kiều Sở, em nói thật đi, có phải nhà họ Quý uy hiếp em không?!”
Quý Yến Lễ bưng sandwich và sữa nóng đến, nhẹ nhàng nói: “Bớt hoang tưởng đi, tổng giám đốc Kỳ. Đây là xã hội pháp trị, tôi chẳng có lý do gì để phạm luật cả.”
Kiều Sở đưa tay lau nước mắt, mắt đỏ hoe, giọng dịu đi nhưng ánh mắt vẫn ngấn lệ: “Em tự nguyện. Lời hứa của anh với em chẳng còn giá trị gì nữa.”
Cô như bị kích động, bắt đầu lớn tiếng: “Em ngủ với anh ấy thì sao? Anh và Giang Tuyết Lăng bên nhau bao nhiêu năm, anh còn mong em dâng trọn sự trong trắng cho anh à?!”
Kỳ Lam không thể tin nổi: “Anh chưa từng chạm vào cô ta!”
Nhưng anh là đàn ông, làm sao chứng minh điều đó? Lời giải thích của anh nghe thật yếu ớt và vô nghĩa.
Anh nắm chặt cổ tay trắng ngần của Kiều Sở: “Được, em đến với Quý Yến Lễ là để trả thù anh, vậy còn Kỳ Trạch thì sao? Em và cậu ta bắt đầu từ bao giờ?”
Dù sao anh cũng là thương nhân lão luyện, rất giỏi moi móc sơ hở trong lời nói của người khác.
Một đêm là quá ngắn, thời gian của Kỳ Trạch còn sớm hơn cả Quý Yến Lễ. Nếu cô chỉ muốn trả đũa, thì đã làm từ trước rồi.
Kiều Sở á khẩu, não xoay liên tục để tìm cách đối phó.
Tuy giá trị tình cảm của Kỳ Lam đã đạt mức tối đa, nhưng chỉ cần sơ sẩy là có thể đẩy anh rơi vào trạng thái hắc hóa, nhiệm vụ khi ấy lại càng khó khăn.
Cô chợt lóe ý tưởng. Đã bị phát hiện rồi thì chi bằng đánh liều, đem chuyện xảy ra trong tiệc sinh nhật phu nhân nhà họ Kỳ khai hết.
Nước mắt cô tuôn trào, cắn môi đến bật máu, gượng cười thảm thiết, ánh mắt đau đớn tuyệt vọng: “Là Kỳ Trạch ép em! Hôm đó anh ta uống rượu có pha thuốc, em vì giận dỗi mà bỏ đi, rồi…”
“Suốt thời gian qua, anh ta luôn dùng chuyện đó để uy hiếp em. Anh biết con người anh ta thế nào rồi đấy. Nếu chuyện bị phanh phui, em và cả nhà họ Kiều coi như xong đời!”
Cô ôm mặt, khóc lớn, “Em đã cố gắng sống dè dặt từng ngày, không ngờ vẫn bị anh phát hiện. Nói thật cho anh biết, em đến với Quý Yến Lễ chỉ để che giấu việc em bị Kỳ Trạch làm nhục.”
Cô vừa nói vừa khóc nức nở, vẻ đẹp yếu đuối của cô khiến ai nhìn cũng không đành lòng, ngay cả Kỳ Lam cũng bắt đầu dao động.
“Cái thằng Kỳ Trạch khốn kiếp đó quá đáng thật! Sao em không nói sớm với anh chứ?”
Kiều Sở khẽ lắc đầu, im lặng là câu trả lời rõ ràng nhất.
Kỳ Lam không cần hỏi thêm, nghĩ thôi cũng đủ hiểu. Một cô gái như cô sao dám nói ra chuyện như vậy? Dù sao người thiệt thòi cuối cùng vẫn là cô.
Tim anh đau nhói, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh, ôm chặt cô vào lòng: “Chuyện này anh sẽ điều tra đến cùng, nhất định đòi lại công bằng cho em.”
“Kiều Sở, em trả thù cũng đủ rồi, sau này đừng ai ghét bỏ ai nữa, chúng ta cùng nhau sống thật tốt…”
“Bốp, bốp, bốp! Anh trai, chị dâu tương lai, thật là một màn diễn cảm động lòng người đấy, tuyệt vời lắm!”
Kỳ Trạch không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa, cao ráo, khoanh tay dựa vào khung cửa. Dưới ánh sáng ngược, vẻ ngoài anh ta trông càng lạnh lùng, lông mày đứt gãy hơi nhướng lên, mang nét ngông cuồng.
Trong khi đó, Quý Yến Lễ vẫn im lặng quan sát, sắc mặt đen như đáy nồi, bầu không khí quanh người như phủ băng, sắp nổ tung đến nơi.
Kiều Sở nhìn ba người đàn ông tạo thành một thế trận hình tam giác, đầu choáng váng.
Lần này vì giữ được Kỳ Lam, cô đã đắc tội với hai người kia đến tận xương tủy.
Cô biết mình to gan làm càn, làm vậy là không phải, bèn vội vàng bước ra giữa, định xoa dịu tình hình.
“Dù sao thì các anh đều là bạn của em, cũng từng là người thân thiết nhất với em. Nếu thật sự quan tâm em, xin đừng truy cứu thêm nữa, chỉ cần nhớ em là người bị hại là được rồi.”
Nói xong cô quay ra bàn ăn, tiếp tục ăn sáng: “Không có việc gì thì đi đi. Ăn xong em còn phải ngủ bù nữa.”
Cả ba người đàn ông này không ai dễ đối phó. Chỉ một người có mặt đã khiến cô sống dở chết dở.
Nhưng ba người cùng lúc xuất hiện, không khí lại kỳ lạ đến khó hiểu, ai cũng không muốn rời đi trước, cứ nhìn nhau chằm chằm như đang giám sát.
Cuối cùng, vì không ai chịu rời khỏi Kiều Sở, họ đành theo nhau rời khỏi biệt thự.
Kỳ Lam đang lái xe đến công ty thì bỗng nhận ra – anh là vị hôn phu chính thức của Kiều Sở, vậy mà đến giờ mới phát triển đến mức hôn môi, nắm tay!
Còn hai gã đàn ông kia… mới thực sự là “người thân thiết nhất” của cô!
...
Giang Tuyết Lăng vừa tỉnh dậy đã như trời sập.
Không những không có tiền trả viện phí bị đuổi ra khỏi bệnh viện, mà xin nghỉ bệnh ở công ty cũng không được chấp thuận. Cô vừa lê thân thể đau đớn đến công ty chấm công, lại bị phòng nhân sự đưa thẳng giấy sa thải.
“Dựa vào đâu mà sa thải tôi? Tôi hoàn thành công việc đầy đủ! Đây là sa thải trái pháp luật! Tôi sẽ kiện các người!”
Trưởng phòng nhân sự liếc cô đầy lạnh lùng, chẳng còn vẻ kính nể như trước.
Nếu không vì cô từng ám chỉ có quan hệ thân thiết với tổng giám đốc Kỳ, khiến mọi người ngộ nhận tổng giám đốc vẫn còn tình cảm với cô, thì ai thèm nịnh bợ?
Thực tế thì chẳng ai ưa nổi Giang Tuyết Lăng – đến trễ về sớm, ích kỷ hẹp hòi, tầm nhìn hạn hẹp. Nhưng vì là người tổng giám đốc đích thân đưa về, chẳng ai dám động vào.
Giờ thì khác rồi. Tổng giám đốc và vị hôn thê tình thắm như mật, thời gian đâu mà đoái hoài đến cô ta nữa? Lá đơn sa thải này là đích thân tổng giám đốc gọi điện yêu cầu soạn thảo trong đêm.
Trưởng phòng nhân sự ném tập tài liệu dày cộp lên bàn trước mặt Giang Tuyết Lăng.
“Chúng tôi sa thải cô là có lý do chính đáng. Cô cứ việc kiện. Tổng giám đốc còn nể tình không truy cứu thiệt hại cô gây ra cho công ty. Nhưng nếu ra tòa, chưa chắc cô gánh nổi.”
Giang Tuyết Lăng nhìn tập hồ sơ rơi vãi, từng dòng chữ đỏ nổi bật trên đó: “Không đủ điều kiện tuyển dụng”, “Gây tổn hại lợi ích công ty”, “Vi phạm nội quy”...
“Không! Tôi không thể mất công việc này! Mẹ tôi còn nằm viện chờ tiền phẫu thuật... Các người đang hại người!”
Trưởng phòng nhíu mày, định gọi bảo vệ đuổi cô đi thì quay đầu lại, bất ngờ đụng mặt với người quyền lực bên cạnh tổng giám đốc.
“Chào buổi sáng, trợ lý Uông.”
Uông Dương gật đầu: “Anh đi lo việc khác đi, chỗ này để tôi xử lý.”
Anh quay sang Giang Tuyết Lăng, nói dứt khoát: “Tổng giám đốc gọi cô lên văn phòng.”
Biểu cảm độc ác đầy căm hận trên gương mặt Giang Tuyết Lăng lập tức biến mất, cô vội vàng lau nước mắt, đôi mắt ánh lên niềm hy vọng được cứu vớt.
“Biết rồi, tôi lên ngay. Cảm ơn trợ lý Uông.”
0 comments