Chương 8: Cố ý gần gũi với vợ
"A!"
Một tiếng kêu khẽ bất chợt vang lên. Điều bất ngờ là, đó lại là giọng của một thiếu nữ.
Ngu Vĩnh Ninh khẽ mở mắt, trông thấy một thiếu nữ mặc y phục đơn giản đứng cách đó không xa. Nàng kinh ngạc nhìn hắn, có vẻ như không biết phải làm gì.
Đó là nơi ánh nắng bao phủ, nàng vận áo trắng, làn da tựa tuyết. Mái tóc đen nhánh cùng lớp khăn voan trắng nhẹ bay theo làn gió. Đôi mắt trong veo không vương chút bụi trần, cả người tựa như một tiên tử lạc bước chốn nhân gian.
"Ngươi... vẫn ổn chứ?" Thiếu nữ do dự hỏi.
Ngu Vĩnh Ninh không hiểu sao lại có chút không rời mắt nổi.
Trên người nàng ta dường như có một loại khí chất đặc biệt thu hút người khác.
"Cứu ta." Hắn khàn giọng nói.
Thiếu nữ do dự đứng yên tại chỗ, đôi mắt trong trẻo nhìn hắn.
"Cứu ta." Ngu Vĩnh Ninh nhắc lại lần nữa.
"Ngươi đặt kiếm xuống trước đã..." Thiếu nữ nói.
Ngu Vĩnh Ninh làm theo.
Lúc này nàng mới bước tới.
Nhịp tim của Ngu Vĩnh Ninh đập nhanh hơn theo từng bước chân của nàng.
Điều hắn không biết là, cùng lúc đó, tiếng thét chói tai của độc giả cũng càng lúc càng dồn dập hơn theo từng bước đi của Thời Vụ Thanh.
[Xinh quá! Mỹ nhân gần gũi nam thần... Khoan đã, sao thấy quen quen nhỉ?]
[Đệch, đệch, đệch! Đây là Thời Vụ Thanh đúng không?!]
[Chính là nàng ta! Nhìn mô tả đôi mắt mà xem, y hệt Thời Thư Lăng! Nhưng chẳng phải bây giờ Thời Thư Lăng vẫn còn ở trong thanh lâu sao?!]
[Không phải chứ? Sao nữ phụ này cứ thấy nam nhân là dính vào thế? Ngay cả Ninh Ninh lão công cũng không tha!]
[Phiền chết mất! Ta chẳng thích chút nào cái kiểu Thời Vụ Thanh cứu Ngu Vĩnh Ninh, rồi hắn còn biết ơn, sau này còn giúp đỡ nàng ta nữa!]
[A a a! Cút ngay! Tránh xa nam thần của ta ra!]
[Đừng mà!! Nếu thế thì sau này khi Thời Vụ Thanh bị lật tẩy, chẳng phải Ngu Vĩnh Ninh sẽ che chở nàng ta sao?! Phiền chết đi được!]
[Mãi mới có phân cảnh của nhân vật mới, tại sao lại để Thời Vụ Thanh dính dáng vào làm gì chứ!!]
Nhưng dù độc giả có gào thét thế nào đi nữa, cũng không thể thay đổi được cốt truyện.
Dưới ánh nhìn của Ngu Vĩnh Ninh, thiếu nữ đã đến bên cạnh hắn. Một mùi hương nhàn nhạt theo gió thoảng qua, len lỏi vào chóp mũi hắn.
"Ngươi muốn ta làm gì?" Thiếu nữ có vẻ hơi sợ hãi. Dù giọng nói rất bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt kia vẫn thấp thoáng vẻ do dự.
"Trong ngực ta có thuốc, giúp ta lấy ra." Ngu Vĩnh Ninh ngừng một chút, yếu ớt nói: "Làm ơn."
Dưới lớp mạng che mặt, Thời Vụ Thanh mím môi.
Cứu với QAQ
Nhân vật hot này trông đáng sợ quá! Mình cảm giác mình diễn không nổi nữa rồi, chỉ muốn quay đầu bỏ chạy thôi!
Hắn sẽ không đột nhiên vung dao chém mình đấy chứ?!
Mình sợ đau lắm a!
"Ngươi... ngươi có thể tự lấy mà." Thời Vụ Thanh lắp bắp nói.
"Khụ khụ..." Ngu Vĩnh Ninh không đáp, chỉ ho khẽ hai tiếng, cả người run lên, trông như sắp tắt thở đến nơi.
Thời Vụ Thanh hết cách, đành phải cẩn thận ngồi xổm xuống: "Ta giúp ngươi, ở đâu?"
"Chếch sang phải một chút."
"Ừm..."
Thời Vụ Thanh tránh vết thương của hắn, nhẹ nhàng tìm kiếm trên ngực, chưa kịp mò thấy lọ thuốc thì trong lòng đã xấu hổ đến mức muốn hét lên.
Mãi mới tìm được một lọ thuốc, Thời Vụ Thanh ngước lên: "Là cái..."
Chưa kịp nói hết, khi chạm phải đôi mắt tối tăm kia, giọng nàng lập tức nhỏ đi mấy phần: "...này sao?"
Trên người Ngu Vĩnh Ninh vẫn còn lưu lại hơi ấm của thiếu nữ, giọng hắn lại càng khàn hơn: "Đút cho ta một viên."
Thời Vụ Thanh chớp mắt, thầm nghĩ cuối cùng cũng sắp xong rồi.
Chỉ cần nàng cho hắn uống thuốc, sau đó báo tên nữ chính là xong chuyện, có thể chuồn được rồi!
Thời Vụ Thanh mở lọ, đổ ra một viên thuốc, rồi đưa đến bên miệng đối phương.
Ngu Vĩnh Ninh thực sự nuốt xuống.
Thời Vụ Thanh thở phào nhẹ nhõm: "Vậy... vậy ta đi trước nhé..."
Giọng nàng mềm mại, còn mang theo chút ngọt ngào, tựa như mật ong vậy.
"Ta đi gọi người đến giúp ngươi..." Thời Vụ Thanh định đứng dậy.
Thế nhưng, ngay giây tiếp theo, một lực mạnh mẽ không thể kháng cự ập đến. Cả người nàng bị đè xuống đất, trời đất quay cuồng.
Thời Vụ Thanh trợn tròn mắt.
Độc giả cũng trợn tròn mắt!
[Hắn định giết nàng ta sao?? Hả??]
[Hay lắm! Ta thích! Ta đã nói rồi mà, Ngu Vĩnh Ninh sao có thể dễ dàng tin nàng ta như vậy được!]
[Viên thuốc kia tám phần là chưa nuốt xuống, chỉ là để khiến nàng ta mất cảnh giác thôi đúng không? Nam thần của ta quả nhiên thông minh!]
[Chẳng lẽ Thời Vụ Thanh sẽ bị cho ra rìa ngay tại đây? Dù cảm thấy rất hả dạ, nhưng còn nhiều chuyện chưa rõ ràng mà?]
[Không quan tâm! Chết là được!]
[Ngu Vĩnh Ninh ngầu quá! Chị em ơi, đồ tiện nhân này cuối cùng cũng sắp chết rồi!!]
Độc giả đều cho rằng Thời Vụ Thanh cầm chắc cái chết.
Bản thân Thời Vụ Thanh cũng hoảng loạn không thôi.
Nhưng...
Ngu Vĩnh Ninh áp chặt thiếu nữ xuống dưới, một tay bóp lấy cổ nàng, ánh mắt lạnh băng: "Ngươi là ai?"
Chỉ có hắn biết, trông thì đáng sợ vậy thôi, nhưng lực tay hắn thực ra rất nhẹ.
Thiếu nữ vì hoảng sợ mà không nhận ra điều đó, chỉ biết hàng mi run rẩy, hoảng loạn chớp chớp: "Ta... ta không có ác ý."
"Làm sao chứng minh?" Giọng nam nhân lạnh lẽo.
Thiếu nữ suýt khóc: "Ta còn đánh không lại ngươi..."
Nàng vươn tay định đẩy hắn ra, nhưng sức lực yếu ớt đến đáng thương, dễ dàng bị hắn chế trụ.
Ngu Vĩnh Ninh cúi xuống, khuôn mặt tuấn mỹ thâm trầm, sát khí tràn ngập.
Hắn đưa tay giật xuống mạng che mặt của nàng.
Một gương mặt còn đẹp hơn tưởng tượng của hắn gấp mấy lần hiện ra trước mắt.
Thiếu nữ không trang điểm, làn da mịn màng tựa có thể bóp ra nước, đôi môi đỏ mềm mại, gò má ửng hồng, xinh đẹp động lòng người.
"Tên." Hắn lạnh giọng, sát khí chưa tan.
"Thời Thư Lăng." Thiếu nữ nhắm mắt, giọng nhỏ như muỗi kêu.
"Sao lại đến đây?"
"Ta đến chùa cầu nguyện, thấy rừng đào bên này đẹp quá, muốn ra ngoài hóng gió nên ghé qua..."
"Cầu nguyện điều gì?"
"Ta mong..." Thời Vụ Thanh nói đến một nửa, đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng.
Ngu Vĩnh Ninh hỏi cái này để làm gì?
Chuyện chẳng liên quan chút nào mà?
Nàng thử hé mắt nhìn, vừa mở ra liền giật mình hoảng sợ, bởi vì khuôn mặt Ngu Vĩnh Ninh đã quá gần!
Khoảng cách này... giống như chỉ cần cúi xuống một chút nữa là có thể cắn nàng một miếng vậy!
Thời Vụ Thanh vội nghiêng đầu, tránh ánh nhìn trực diện của hắn: "Chuyện này không liên quan đến ngươi."
Ngu Vĩnh Ninh cười lạnh.
Thời Vụ Thanh sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài. Chẳng lẽ giây tiếp theo nàng sẽ bị bóp chết sao?
"Nguyện vọng gì?" Hắn siết tay lại.
Thời Vụ Thanh đành phải khai thật: "Ta cầu Phật tổ cho Thời Thư Lăng một đời hạnh phúc, không lo âu, không bệnh tật, có thể tự do sống hết cuộc đời này."
Sắc mặt Ngu Vĩnh Ninh không đổi: "Ta biết rồi."
"?" Thời Vụ Thanh ngơ ngác nhìn hắn.
Biết nguyện vọng của nàng rồi thì sao?
Nam nhân buông tay, đứng dậy: "Ta sẽ giúp ngươi thực hiện nó."
"?" Thời Vụ Thanh.
"?" Độc giả.
[Diễn biến này... có gì đó sai sai đúng không?]
[Mấy ông ơi, sao tui không hiểu gì hết vậy? Hắn không giết Thời Vụ Thanh, còn muốn giúp nàng ta thực hiện nguyện vọng???]
[??? Tôi lú rồi!]
[Không hiểu! Hoàn toàn không hiểu! Cứ như vậy, đừng nói giết Thời Vụ Thanh nữa, ai không biết còn tưởng hắn cố tình muốn đè nàng ta vào lòng ấy!]
[...Đệt, nói vậy mới thấy, quả thực y hệt một nam nhân đầy mưu mô đang cố tình gần gũi với vợ của mình vậy!]
0 comments