Chương 12: "Thần thiếp uống cùng vương gia nhé."
Những lời này khiến Thời Vụ Thanh muốn vỗ tay khen ngợi!
Quá nghệ thuật!
Thể hiện lòng trung thành, giải trừ hiểu lầm, bày tỏ ủy khuất, nhấn mạnh công lao… không sót một điểm nào!
Bảo sao giá trị nhân khí của Liên Y lại cao hơn nàng!
Thời Vụ Thanh cảm thấy bản thân còn phải học hỏi nhiều lắm!
Hiện tại ống kính không đặt lên nàng nữa, Thời Vụ Thanh chân thành khen ngợi một câu:
"Ngươi giỏi thật."
Nhưng Liên Y lại hiểu nhầm thành châm chọc, nước mắt càng chảy nhiều hơn, đồng thời lòng cảnh giác cũng tăng lên.
Thế nhưng Thời Vụ Thanh chỉ nói một câu như vậy rồi im lặng, dường như hoàn toàn tin nàng ta, cho đến khi về phòng cũng không cảnh cáo hay trừng phạt.
Liên Y bị nàng làm cho bối rối, nhưng vẫn không dám thả lỏng cảnh giác, chỉ cho rằng Thời Vụ Thanh đang nhẫn nhịn, chờ đến lúc tính toán với mình một thể.
Nhưng Thời Vụ Thanh thực sự không có thời gian để suy đoán suy nghĩ của Liên Y, nàng về phòng mà cứ bồn chồn, liên tục hít sâu.
Theo tiểu thuyết, hôm nay Kỳ Loan sẽ nhận ra rằng vị hoàng đế hắn coi là huynh đệ lại không hề tin tưởng hắn như hắn vẫn nghĩ, trái lại, còn vô cùng đề phòng, đã sớm chuẩn bị nhiều phương án để phòng hắn tạo phản.
Kỳ Loan nhớ đến những ngày hai người cùng nhau chinh chiến, rồi lại nghĩ đến phụ mẫu đã qua đời khi hắn đang trên chiến trường, đến cuối cùng cũng chẳng kịp gặp mặt lần cuối, lòng không khỏi trầm xuống, vì vậy mới mượn rượu giải sầu, uống đến say khướt, tạo cơ hội cho Thời Vụ Thanh ra tay.
Chờ đến khi trời sẩm tối, Thời Vụ Thanh xách theo một hộp canh giải nhiệt, bước đến viện của Kỳ Loan.
Hiện tại, Kỳ Loan đã chuyển đến một viện khác, còn Thời Vụ Thanh ở lại viện cũ của hắn. Hai viện cách nhau không xa.
"Vương phi."
Thị vệ ngoài viện thấy nàng thì hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn cung kính chào.
Thời Vụ Thanh nói: "Ta muốn gặp vương gia, có được không?"
Nàng đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối. Chưa nói đến chuyện buổi trưa, chỉ riêng trong nguyên tác, "Thời Vụ Thanh" phải viện đủ lý do, còn đem danh phận chính thất ra uy hiếp, mới có thể vào được.
"Đương nhiên có thể."
"Ta… Hả??" Thời Vụ Thanh ngơ ngác.
Nàng còn định dùng danh nghĩa vương phi chính thất ra nói lý đây!
Sao bọn họ lại không theo kịch bản?
"Ta… có thể vào sao?" Nàng nghi ngờ mình nghe nhầm.
"Vương gia đã dặn, bất cứ lúc nào vương phi đến đều có thể vào."
"……" Thời Vụ Thanh đơ người mất hai giây, sau đó "Ồ" một tiếng, xách hộp thức ăn đi vào.
Cốt truyện này nàng càng lúc càng không hiểu nổi…
Thôi kệ, vào được là tốt rồi.
Thời Vụ Thanh bước đến cửa phòng, nhẹ nhàng gõ. Bên trong không có phản hồi.
"Vương gia?" Nàng hạ giọng gọi. Lúc này mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của Kỳ Loan:
"Ừ."
"Thần thiếp có thể vào không?"
"Ừ."
Thời Vụ Thanh nghi ngờ hắn đã say rồi.
Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa, mùi rượu lập tức ập vào mặt, khiến nàng chưa uống mà đã say trước ba phần.
Thời Vụ Thanh bước vào, đóng cửa lại, lúc này mới nhìn rõ tình trạng bên trong.
Nam nhân có dung mạo xuất sắc đến mức khiến nữ tử cả kinh thành phải lu mờ ba phần, lúc này lại mang theo chút dáng vẻ lười nhác, phóng túng mà uể oải, ngồi bên bàn.
Khí chất băng lãnh ngày thường không còn, thay vào đó là sự trầm lắng, đôi mắt phượng đẹp đẽ phủ một lớp sương mù, không nhìn rõ cảm xúc, vừa bí ẩn vừa mê hoặc.
Ngón tay thon dài đang nắm lấy ly rượu, nam nhân không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ lặng lẽ nhìn Thời Vụ Thanh, cả người tựa như một bức tranh, đẹp đến mức khiến người ta không nỡ quấy rầy.
Thời Vụ Thanh căng thẳng chớp chớp mắt, rồi mới bước tới, nhỏ giọng hỏi:
"Vương gia, sao lại uống nhiều rượu như vậy?"
Kỳ Loan khàn giọng đáp, mang theo chút từ tính:
"Muốn uống."
Thời Vụ Thanh: "Vậy thì uống."
Nàng rót thêm một ly rượu cho hắn.
Kỳ Loan hơi nheo mắt, ánh nhìn chăm chú dán chặt vào nàng.
Thời Vụ Thanh suýt nữa chột dạ, vội vàng chuyển hướng sự chú ý của hắn:
"Thần thiếp uống cùng vương gia nhé."
Nói rồi, nàng cầm lấy một chiếc ly, cũng tự rót rượu cho mình.
Kỳ Loan bất ngờ cong môi cười khẽ, ngoan ngoãn nói:
"Được, nàng uống cùng ta."
Thời Vụ Thanh suýt chút nữa bị vẻ ngoan ngoãn này làm cho đổ gục!
Nàng không tự nhiên mà dời mắt đi, đưa ly rượu ra, nhỏ giọng nói:
"Cạn ly!"
"Cạn!" Hai ly rượu va vào nhau.
Hai người kề sát nhau, như thể đang tìm kiếm chút hơi ấm, nhưng bầu không khí lại vô cùng mập mờ, dính dấp đến khó tả.
Độc giả nhìn thấy cảnh này thì lập tức bùng nổ!
Ban nãy họ còn đang thưởng thức cảnh mỹ nam uống rượu, hàng loạt bình luận kiểu "liếm liếm", "chồng ơi nhào vào em đi" tràn ngập màn hình. Kết quả, Thời Vụ Thanh đột ngột mở cửa bước vào!
Giờ thì…
[Tôi đã đoán được chuyện sắp xảy ra rồi!]
[Đm, Thời Vụ Thanh cũng quá vô liêm sỉ đi! Định nhân cơ hội đúng không?!]
[M* nó, tức chết tôi rồi, con tiện nhân này!]
[A a a a ai hiểu được nỗi đau này! Tôi tức đến sắp biến thành cá nóc rồi! Đám hạ nhân trong vương phủ làm ăn kiểu gì vậy? Ai cũng cho vào được à?!]
[Không ai đến ngăn lại sao? Hả? HẢ!!!]
[Đừng mà! Thời Vụ Thanh sao lại kinh tởm thế! Đừng có động vào nam chính!!!]
Một bình rượu trôi vào bụng, Thời Vụ Thanh bắt đầu cảm thấy cả thế giới quay cuồng.
Nàng trầm mặc, nhận ra bản thân đã làm một chuyện ngu ngốc.
Lắc lắc đầu, Thời Vụ Thanh nằm gục xuống bàn, ánh mắt có chút mơ màng, nhưng vẫn nhớ nhiệm vụ của mình.
"Thần thiếp… không uống nổi nữa, thần thiếp nhìn vương gia uống vậy."
Thế nhưng, Kỳ Loan không hề động đến ly rượu, mà chỉ ngồi yên đó hai giây, rồi cũng bắt chước nàng, chống đầu lên bàn, áp trán vào trán nàng, im lặng nhìn nhau.
"Chàng uống đi." Thời Vụ Thanh lẩm bẩm.
"Ta uống." Kỳ Loan lặp lại.
Thời Vụ Thanh túm lấy mặt hắn:
"Vậy thì uống nhanh lên nào."
Kỳ Loan đành ngồi thẳng dậy, uống cạn ly rượu.
Thời Vụ Thanh lại rót tiếp, lần này còn trực tiếp đưa ly lên miệng hắn.
Thế là, Kỳ Loan cứ thế bị chuốc thêm mấy ly.
Cuối cùng, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, trông có vẻ sắp say lắm rồi.
Thời Vụ Thanh nghĩ bụng, mình cũng chẳng đỡ nổi hắn, bèn thuận theo cơn say, ra lệnh đầy khí thế:
"Đừng ngủ ở đây, lên giường ngủ đi."
Kỳ Loan vốn sắp nhắm chặt mắt, lại khẽ hé ra một chút, hắn "ừm" một tiếng, thực sự đứng lên, bước chân có phần loạng choạng đi đến mép giường, rồi mới đổ người xuống.
Nhìn thấy cảnh này, độc giả đều im lặng.
[Tôi… tôi không biết phải nói gì nữa]
[Nam chính tự đưa mình tới tận cửa à?]
[Mặc dù Kỳ Loan khi say rất đáng yêu, còn ngoan ngoãn nữa, nhưng… nhưng đừng có ngoan ngoãn trước mặt Thời Vụ Thanh chứ! Ngài biết mình đang làm gì không hả?!! Sáng mai tỉnh lại sẽ hối hận chết mất!!!]
[Hahaha… chị em à, tôi điên rồi, tôi lại thấy couple này có chemistry]
[Bà đúng là điên thật rồi, đừng quên Thời Vụ Thanh là một con rắn độc]
[Tiện nhân, tránh xa chồng tôi ra!]
0 comments