Chương 19: Hôn Nam Chính, Dù Sao Cũng Bị Né Đi
Tiểu Ý bị hắn dọa đến mức giật bắn mình, sắc mặt cũng tái nhợt đi vài phần, lắp bắp nói: “Nô tỳ… nô tỳ không biết, phu nhân và vương phi nói chuyện xong, tiểu thư liền khóc mãi đến bây giờ.”
[Nhổ vào! Thật không biết xấu hổ!]
[Tức đến nghiến răng nghiến lợi!]
[Còn khóc? Sao không khóc mù luôn đi! Cái lớp trang điểm này có thể giả trân hơn chút nữa không?!]
[Hừ, nam chính chắc chắn sẽ nhận ra đây là giả khóc!]
“Đã có chuyện gì?” Kỳ Loan nhìn chằm chằm thiếu nữ: “Bà ấy đã nói gì với nàng?”
Dù có ngốc đến đâu cũng nhận ra, cuộc trò chuyện giữa nàng và mẫu thân rõ ràng không vui vẻ gì, không chỉ Thượng thư phu nhân tức giận đến cực điểm, mà ngay cả thiếu nữ cũng rơi vào trạng thái cảm xúc bất ổn.
Kỳ Loan không quan tâm tại sao Thượng thư phu nhân tức giận, hắn chỉ muốn biết rốt cuộc bà ta đã nói gì mà khiến nàng khóc lâu như vậy!
Thời Vụ Thanh không ngờ nam chính lại trực tiếp đến đây, nàng còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý!
Với lớp trang điểm này, lừa gạt người bình thường thì còn được, làm sao có thể qua mắt Kỳ Loan?
Hắn nhất định đã nhìn ra đây là giả rồi chứ!
Hắn đang chất vấn nàng đây mà!
Thời Vụ Thanh cụp mắt, né tránh ánh nhìn như muốn thẩm tra của đối phương: “Không có gì…”
Nhưng nàng không hề biết rằng, ngay khi nhìn thấy đuôi mắt nàng đỏ hoe, sắc mặt tái nhợt, Kỳ Loan đã mất đi lý trí, còn đâu tâm trí để phân biệt nàng khóc thật hay giả nữa!
Hắn vươn tay ôm chặt lấy vòng eo mềm mại của thiếu nữ, kéo nàng vào lòng, thấp giọng dỗ dành: “Đừng sợ, nói cho bổn vương biết, bất kể là chuyện gì, bổn vương đều có thể giúp nàng.”
Cơ thể Thời Vụ Thanh cứng đờ, nam chính đang làm cái gì vậy?
Ánh mắt của hắn không còn vẻ lãnh đạm cứng rắn như trước, mà lại mang theo sự an ủi vụng về cùng một chút thương tiếc. Hơi thở hắn bao phủ lấy nàng, vòng tay siết rất chặt, như thể muốn khảm nàng vào tận xương tủy.
Nam chính có cần diễn đến mức này không?
Đáng sợ quá!
Thời Vụ Thanh không hiểu nổi.
Dù đầu óc có chút rối loạn, nhưng trên mặt nàng vẫn duy trì nhân vật của mình.
Thiếu nữ đột nhiên thuận thế vùi mặt vào lồng ngực hắn, những ngón tay mảnh mai níu lấy tay áo hắn: “A Loan…”
Giọng nàng mềm mại, nghẹn ngào như thể gặp được người thân cận nhất, không kìm được sự tủi thân.
Kỳ Loan nghe thấy tiếng gọi ấy, trái tim như bị tan chảy. Hắn đứng đó, thân hình có chút căng cứng, sau đó chậm rãi đưa bàn tay to lớn lên, nhẹ nhàng xoa mái tóc nàng: “Ta ở đây, đừng khóc nữa.”
“A Loan, lúc nãy mẫu thân đến gặp thiếp, thiếp vui vẻ đón bà, nhưng lại nhận được một tin dữ! Phụ thân bị vu oan, bị tống vào ngục rồi!”
Ngón tay nhỏ bé của nàng níu lấy tay áo hắn, dù đau lòng đến vậy, nhưng cũng chỉ dám khẽ nắm lấy lớp vải mỏng, cẩn thận dè dặt, như một chú thỏ nhỏ sợ hãi:
“Thiếp thực sự rất lo lắng, không biết phải làm sao, sau đó mẫu thân nói với thiếp rằng, chàng và bệ hạ tình như thủ túc. Nếu thiếp cầu xin chàng, chàng nhất định sẽ nói đỡ trước mặt bệ hạ, như vậy phụ thân sẽ được bình an…
A Loan, thiếp thực sự rất muốn phụ thân bình an, nhưng… nhưng thiếp không dám. Thiếp lo rằng nếu chàng đến gặp bệ hạ, chàng sẽ bị liên lụy! Vì vậy, thiếp chưa lập tức đồng ý với mẫu thân, thiếp đã chần chừ một chút…”
“Nhưng thiếp không ngờ rằng, chỉ vì sự do dự của thiếp, mẫu thân liền nổi trận lôi đình, mắng thiếp là kẻ vô tình vô nghĩa, là đồ vong ân phụ nghĩa, gả đi rồi thì không còn nghĩ đến nhà mẹ đẻ nữa…
A Loan, thiếp… thiếp phải làm sao đây? Mẫu thân rất giận, nói rằng sẽ không nhận thiếp là con gái người nữa…”
Thời Vụ Thanh không thể khóc thật, vì nàng không có kỹ năng diễn xuất tốt như nguyên chủ, nên chỉ có thể vùi mặt vào lồng ngực Kỳ Loan, giọng nghẹn ngào, giả vờ khóc đến mức không thở nổi.
Kỳ Loan không hề biết nàng đang giả vờ, chỉ thấy thiếu nữ trong lòng hắn khóc đến mức đáng thương, thân thể khẽ run, lời nói lại tràn đầy sự quan tâm dành cho hắn…
Hắn khẽ nuốt xuống, chỉ cảm thấy tim đập dữ dội.
“Không phải lỗi của nàng.” Đôi mắt phượng của Kỳ Loan ôn nhu đến khó tin: “Ta sẽ tìm cách giúp phụ thân nàng, còn chuyện mẫu thân nàng, để ta đi nói.”
“A Loan…” Thời Vụ Thanh ra sức chớp mắt, cố gắng lắm mới khiến đôi mắt mình hơi ngấn nước, sau đó ngước lên, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ: “Thật sao?”
“Ừ.” Kỳ Loan nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi nàng, dịu giọng: “Tất cả cứ để bổn vương giải quyết, lần sau có chuyện gì khó khăn, đừng khóc, cứ nói với bổn vương.”
Tiểu Ý đứng một bên nhìn mà thầm bội phục tiểu thư nhà mình. Đảo lộn trắng đen đến mức này, vậy mà vương gia chẳng những không nghi ngờ, còn tin tưởng hoàn toàn!
Chỉ là… không biết lát nữa vương gia đi đối chất với phu nhân có nhận ra điểm đáng ngờ không…
Nhưng, cho dù có nhận ra… Tiểu Ý lén liếc nhìn Nhị tiểu thư, cảm thấy với bản lĩnh mê hoặc vương gia đến mức thần hồn điên đảo của nàng, chắc chắn cũng chẳng xảy ra chuyện gì đâu.
Thật đáng ghen tị…
Rõ ràng chỉ là thứ nữ, vậy mà lại gả cho nhân vật trong mộng của tất cả nữ tử kinh thành – Kỳ vương gia, trở thành Kỳ Vương phi tôn quý. Không những thế, chỉ vài câu đã khiến Kỳ vương gia lạnh lùng trầm ổn mê mẩn đến thế này…
Tiểu Ý hạ mắt, trong lòng có chút ghen tị. Nhìn xem vương gia dịu dàng biết bao nhiêu chứ?
Nếu vương gia có thể nói với nàng ta những lời này, dù chết nàng ta cũng cam tâm tình nguyện.
Đáng tiếc… nàng ta chỉ là một nha hoàn mà thôi, địa vị còn không bằng thứ nữ như Nhị tiểu thư, dung mạo lại càng kém xa.
Tiểu Ý âm thầm đè nén những suy nghĩ không nên có. Nàng ta rất biết điều, hiểu rõ làm thế nào để sống lâu hơn, vì vậy dù đã nhất kiến chung tình với Kỳ vương gia từ lâu, nàng ta cũng chưa bao giờ thể hiện điều đó trước mặt vương phi.
Đồng thời, nàng ta cũng cay đắng nhận ra, trong lòng vương gia e rằng chỉ có một mình vương phi. Hắn chưa từng liếc nhìn nàng ta dù chỉ một lần…
“Nhưng mà, chuyện của phụ thân… có khiến chàng gặp rắc rối không? Hay là… chàng đừng đi thì hơn.” Trong nguyên tác, Kỳ Loan vốn không nhúng tay vào việc này, sau cùng Thượng thư cũng bình an vô sự – vì nữ chính đã ra tay.
“Ta có cách, nàng đừng lo.”
Thời Vụ Thanh câm nín, nàng đâu có lo lắng gì, nàng chỉ muốn kiểm soát lại cái cốt truyện ngày càng đi lệch hướng này thôi!
Nam nữ chính gặp nhau sớm hơn kịch bản thì thôi đi, giờ nam chính còn nhảy vào giúp đỡ nữa, vậy còn đất diễn của nữ chính thì sao?!
Nhưng Kỳ Loan đã nói muốn giúp rồi, chẳng lẽ nàng lại bảo hắn “chàng đừng đi” sao?
Dù sao nàng cũng phải duy trì hình tượng “hiếu thuận” và “lương thiện” trước mặt Kỳ Loan mà!
Cuối cùng, Thời Vụ Thanh chỉ có thể nhẹ giọng nói: “A Loan, chàng thật tốt.”
Nói rồi, nàng ngượng ngùng mà cảm động, khẽ kiễng chân, muốn hôn nhẹ lên môi hắn.
— Mượn cơ hội kéo gần quan hệ, nguyên chủ chắc chắn sẽ làm vậy!
Không sao, không thành vấn đề, dù gì thì nam chính cũng sẽ né tránh, dù có giả vờ thế nào đi nữa, hắn cũng không thể chịu ấm ức đến mức bị nàng hôn mà không tránh đi.
Thế nhưng, điều xảy ra sau đó lại hoàn toàn ngoài dự liệu của Thời Vụ Thanh!
0 comments