Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 009

By Quyt Nho - tháng 3 31, 2025
Views

Chương 9: Có ích, giữ lại làm lão bà

[Mấy người phía trước, rốt cuộc mấy người đang nói cái gì vậy? (kinh hãi.jpg)]

[A... chuyện thuốc không nuốt xuống là sao, cười chết mất, Ngu Vĩnh Ninh không những uống thuốc Thời Vụ Thanh đút, mà còn muốn "ăn" cả nàng ta luôn! (chó con cười gian.jpg)]

[??? Chỉ có dấu chấm hỏi mới diễn tả được tâm trạng tôi lúc này]

Lúc này, Thời Vụ Thanh nào có tâm trạng đọc bình luận, nàng chỉ mờ mịt nhìn chằm chằm Ngu Vĩnh Ninh, hoàn toàn bỏ lỡ cơ hội biết được sự thật.

"Muốn ta đỡ ngươi dậy không?" Ngu Vĩnh Ninh dựa vào gốc cây, từ trên cao nhìn xuống hỏi.

"Không cần!" Thời Vụ Thanh vội vàng từ chối.

Đúng lúc này, một nam nhân áo đen bất ngờ từ đâu đáp xuống.

"Thuộc hạ đến chậm, xin chủ tử trách phạt."

Thời Vụ Thanh nhìn thấy vậy, lại càng muốn giả vờ như mình bị mù.

Nàng vừa tận mắt chứng kiến thế lực của Ngu Vĩnh Ninh, có bị diệt khẩu không đây?

Thời Vụ Thanh lặng lẽ cúi mắt, giả bộ như chưa thấy gì cả.

Ngu Vĩnh Ninh vẫn luôn quan sát nàng, tất nhiên nhận ra động tác đó. Nếu không phải tình trạng của hắn lúc này thực sự rất tệ, hắn đã bị nàng chọc cười rồi.

Đây là con thỏ nhỏ nào vậy?

Dám ra tay giúp một người có thân phận không rõ như hắn, đã quá tốt bụng rồi, lại còn hơi ngốc ngốc nữa chứ?

"Ừm." Hắn hờ hững đáp.

"Chủ tử, người này... có cần..." Nam nhân quỳ một gối giơ tay ra hiệu cứa cổ.

Chuyến đi tới Hạ quốc của chủ tử vốn là một bí mật không thể để lộ ra ngoài, nếu tin tức bị rò rỉ, e rằng sẽ dẫn đến họa sát thân.

Giờ chủ tử đã rơi vào tình thế hiểm nghèo, càng không thể để lộ tung tích!

Thời Vụ Thanh không nhịn được mà siết chặt vạt áo. Không lẽ nào... nàng chỉ muốn kiếm chút đất diễn thôi mà QAQ

Sao lại khiến bản thân rơi vào đường chết luôn rồi?

Hơn nữa... chuyện này không đúng!

Theo như hệ thống đưa cho nàng cẩm nang kịch bản, loại tình huống này, dù người được cứu không có hảo cảm với nàng, cũng không thể lấy oán báo ơn mới đúng chứ!

Không nghe thấy tiếng của Ngu Vĩnh Ninh hồi lâu, Thời Vụ Thanh len lén ngước lên, vừa hay chạm phải ánh mắt thâm trầm khó đoán của hắn.

Nàng cứng đờ người, nhưng Ngu Vĩnh Ninh lại dời mắt đi, lạnh nhạt nói: "Không cần, để nàng ta đi đi."

"Rõ." Người kia tuy có chút do dự, nhưng không nhiều lời.

Thời Vụ Thanh lặng lẽ đứng dậy, liếc nhìn mạng che mặt trong tay Ngu Vĩnh Ninh, lại liếc thêm cái nữa, cuối cùng vẫn không dám đòi lại. Nàng chỉ cúi đầu, trông có vẻ đáng thương, rồi cất bước rời khỏi rừng đào.

"Khoan đã." Ngu Vĩnh Ninh bỗng nhiên gọi nàng lại.

Thời Vụ Thanh quay đầu, trên mặt viết đầy cảnh giác.

"Sau này đừng tò mò quá mức như vậy nữa, nơi nào cũng dám đi một mình." Nam nhân giũ tay, hất đi vết máu, giọng trầm thấp khàn khàn: "Ảnh Tam, đưa nàng ta ra ngoài, tìm một chỗ thích hợp để thay quần áo, đừng để ai nhìn thấy."

Ngay khi lời hắn dứt, một nữ tử áo đen nhẹ nhàng đáp xuống.

"Rõ." Nàng ta cung kính đáp.

Thời Vụ Thanh cúi đầu nhìn xuống vết máu dính trên y phục, trong lòng chua xót muốn khóc.

Trong tình huống này, nàng không dám từ chối, chỉ có thể nói: "Được."

Cuối cùng cũng xong rồi, Thời Vụ Thanh suýt chết thoát được một mạng, vừa định thở phào, chợt nghe hệ thống nhắc nhở: "Ký chủ, chú ý giữ vững thiết lập nhân vật, nếu phá vỡ hình tượng quá mức, sẽ bị trừng phạt."

Thời Vụ Thanh lúc này mới nhớ ra mình còn có thiết lập nhân vật, lúc này Ảnh Tam đã đi đến trước mặt nàng, nàng đành cứng ngắc nói: "Ta... ta có lòng tốt cứu hắn, chẳng lẽ hắn không cần báo đáp ta sao?"

Nghe vậy, Ảnh Tam và nam nhân áo đen còn lại đều nhìn Thời Vụ Thanh bằng ánh mắt như nhìn một kẻ sắp chết.

Đây là tự tìm đường chết à?

Nàng ta có thể giúp gì cho chủ tử? Chủ tử không giết nàng ta, đã là đại ân đại đức lắm rồi! Mà nàng ta còn đòi báo đáp?

Cả hai người đều nghĩ rằng, người phụ nữ này sắp bị giết đến nơi rồi.

Nhưng kỳ lạ là, chủ tử lại không hề tức giận, chỉ nhàn nhạt nói: "Sau này, ta sẽ báo đáp ngươi."

Hắn sẽ bảo vệ nàng cả đời bình an thuận lợi.

Chỉ là... còn tự do ư? Cái đó phải xem, nàng muốn loại tự do nào.

Thời Vụ Thanh vốn không thực sự muốn hắn báo đáp, nghe vậy, cũng không hỏi hắn sẽ báo đáp thế nào, lập tức đáp: "Được!"

Bề ngoài có vẻ như sợ Ngu Vĩnh Ninh đổi ý, nhưng thực ra là thật sự sợ hắn đổi ý —— đổi ý rồi muốn giết nàng!

Ảnh Tam thoáng lộ vẻ khinh thường, nhưng thân là ám vệ, nàng ta không có quyền can thiệp quá nhiều.

Chỉ là trong lòng có chút thắc mắc, chủ tử giữ lại nữ nhân này để làm gì?

Không lẽ nào... thật sự để mắt tới nàng ta?

Độc giả tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, giờ phút này, tất cả đều im lặng.

[Cái đó... nam thần giữ lại Thời Vụ Thanh là vì nàng ta có ích nên không giết. Đúng không?]

[Đúng vậy, có ích, giữ lại làm lão bà]

[……]

[……]

Một lúc lâu sau, mới có độc giả viết bình luận mới:

[Không phải! Mọi người đừng bị bề ngoài đánh lừa! Nam thần đâu phải chàng trai ngây thơ thuần khiết gì, hắn là kẻ bước ra từ núi thây biển máu đấy!]

[Đúng đúng, Ngu Vĩnh Ninh chắc chắn là phát hiện ra điều gì đó, hoặc bỗng dưng nổi lòng tốt, hoặc có mục đích khác…]

[Tán thành]

[Ừ ừ, chắc chắn là như vậy! Mọi người đừng tự dọa mình nữa, ha ha! Làm gì có chuyện hắn nhìn trúng nữ phụ ác độc chứ!]

[Đúng đúng đúng đúng đúng! Phải là mù lắm mới bị gương mặt giả tạo của Thời Vụ Thanh lừa! Nhìn xem, Kỳ Loan còn chẳng bị lừa đây này! Hắn ghét Thời Vụ Thanh muốn chết!]

Bên dưới là một loạt bình luận đồng tình, mọi người đều thống nhất quan điểm: Ngu Vĩnh Ninh không giết Thời Vụ Thanh, chắc chắn có mưu đồ riêng! Hắn muốn lợi dụng nàng!

[Nói mới nhớ, có ai thấy kỳ lạ khi nãy Thời Vụ Thanh nói chuyện không? Rõ ràng nàng ta có thể ước rằng ‘mong bản thân hạnh phúc thuận lợi’, tại sao lại nói ‘mong Thời Thư Lăng hạnh phúc thuận lợi’?]

[Đúng là hơi lạ thật, cứ như thể người nàng ta muốn cầu nguyện không phải bản thân mình vậy]

[Mọi người đừng nghĩ nhiều quá, không phải nàng ta thì còn có thể là cầu nguyện cho Thư Lăng sao? Đừng đùa nữa-]

[Chắc do ta suy nghĩ nhiều rồi]

Giữa lúc độc giả đang tranh luận, Ảnh Tam đã đưa Thời Vụ Thanh rời đi. Trong rừng đào, nam nhân với dung mạo khuynh thành siết chặt tấm mạng che trong tay, hờ hững nói: "Ảnh Nhất, điều tra về ‘Thời Thư Lăng’ cho ta, càng chi tiết càng tốt."

"Rõ." Ám vệ lập tức nhận lệnh.

Thoát chết trở về, Thời Vụ Thanh nhanh chóng tìm cách che giấu khoảng thời gian nàng rời đi và bộ y phục mới, rồi quay lại vương phủ. Điều đầu tiên nàng làm chính là kiểm tra giá trị độ nổi tiếng của mình.

Nhìn xong, nàng lập tức sững sờ!

[Độ nổi tiếng: 3000 (độc giả đã bắt đầu có chút ấn tượng với ngươi rồi đấy)]

Ba ngàn?!

Nàng đã làm gì chứ?

Bị dọa một trận, vậy mà độ nổi tiếng lại tăng vọt lên ba ngàn?

Hay là do tương tác giữa nàng và Ngu Vĩnh Ninh quá ấn tượng, đến mức đặt vào tiểu thuyết khác cũng hiếm có khó tìm?

Thời Vụ Thanh nghĩ mãi không ra.

Nhưng dù sao, nổi tiếng hơn là chuyện tốt!

Ít nhất, bây giờ nàng cũng đã hơn Liên Y một chút rồi!

Nghĩ vậy, Thời Vụ Thanh tiện tay tra luôn độ nổi tiếng của Liên Y.

[Liên Y: Độ nổi tiếng: 5000]

"???" Thời Vụ Thanh.

Hệ thống: "Khi lượng độc giả của tiểu thuyết này gia tăng, độ nổi tiếng của tất cả nhân vật cũng sẽ tăng theo."

"..." Thời Vụ Thanh.

Nói cách khác, nàng vẫn đội sổ sao?

  • Share:

You Might Also Like

0 comments