Chương 13: "Ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng."
Thời Vụ Thanh đâu còn tâm trí mà nhìn bình luận nữa?
Nàng mạnh tay véo mình một cái, mới tỉnh táo lại đôi chút.
Thời Vụ Thanh đi đến bên giường, nhìn Kỳ Loan, đầu tiên là đứng ngơ ngác vài giây, sau đó run rẩy vươn tay, định cởi y phục của hắn.
[!!!]
[Tiện nhân đi chết đi!!]
[Đmmmmm!!!]
[Thời Vụ Thanh đúng là nữ phụ đáng ghét nhất năm!]
[Hừ, tôi thấy nàng ta cũng chẳng khác gì kỹ nữ trong thanh lâu!]
Ngay khi bàn tay Thời Vụ Thanh vừa chạm vào người Kỳ Loan, hắn lập tức mở bừng mắt, siết chặt cổ tay nàng bằng lực đạo mạnh mẽ!
Tim Thời Vụ Thanh như ngừng đập vì hoảng sợ.
Thế nhưng, Kỳ Loan chỉ nhìn nàng một giây, rồi lại nhắm mắt, buông tay, cứ như bản năng cảnh giác khiến hắn tỉnh lại trong chớp mắt, nhưng sau khi thấy là nàng, hắn lại yên tâm mà ngủ tiếp.
Có gì đó hơi kỳ lạ...
Nhưng Thời Vụ Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cởi y phục của Kỳ Loan, sau đó cũng tự cởi của mình, rồi trèo vào trong giường, kéo chăn mỏng lên, cứng đờ chờ đợi đêm dài trôi qua.
Độc giả: [?]
Vậy... vậy là xong?
Hết rồi?
Không làm gì à?
Họ nhất thời không thể hiểu nổi rốt cuộc Thời Vụ Thanh muốn làm gì.
Trong nguyên tác, nguyên chủ không thể nào lại gần Kỳ Loan, vì chỉ cần chạm vào hắn, hắn sẽ lập tức cảnh giác, gần như tỉnh táo hẳn, nguyên chủ chỉ có thể giả vờ động phòng, chứ chẳng thể thật sự ra tay.
Lúc đó độc giả xem mà sướng rơn!
Còn đến phiên Thời Vụ Thanh...
Cảm nhận được người đàn ông vô thức nghiêng về phía mình, Thời Vụ Thanh sợ đến mức lập tức rụt sâu vào bên trong giường.
Bàn tay hắn chạm vào cánh tay nàng, Thời Vụ Thanh vội kéo tay hắn ra.
Hắn lại dịch tới gần, nàng lại lùi vào trong, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hoảng loạn.
Độc giả: "......"
[Ờm, rõ ràng là Thời Vụ Thanh chủ động trước, sao bây giờ lại thành ra giống như nàng ta bị ép buộc thế này?]
[...... Tôi cũng muốn biết đây]
[Không hiểu nổi, thật sự không hiểu nổi, tôi phát hiện những đoạn có Thời Vụ Thanh xuất hiện, tôi chẳng hiểu gì hết!]
[Không biết vì sao, rõ ràng tôi biết Thời Vụ Thanh không phải người tốt, nhưng cảnh này vẫn khiến tôi cười sảng!]
[Hahahaha bà không cô đơn đâu! Cái diễn biến gì kỳ lạ thế này! Cười chết mất!]
[Xin cái review tâm trạng hiện tại của Thời Vụ Thanh!]
["Ngươi tránh xa ta ra!" (kinh hãi) "Đừng qua đây!" (hoảng sợ) "Hu hu hết chỗ lùi rồi!" (sụp đổ)]
[Hahahahaha kệ đi, tôi cứ cười trước đã!]
Ở nơi Thời Vụ Thanh không nhìn thấy, độ nổi tiếng của nàng tăng vùn vụt, bây giờ đã lên đến tám nghìn.
Lúc này, nàng chỉ mong trời mau sáng, cái đêm này, nàng không thể chịu đựng thêm giây nào nữa, hu hu!
Thật xấu hổ.
Thật ngượng ngùng.
Thật... chóng mặt.
Cuối cùng, do tác dụng của rượu, Thời Vụ Thanh lịm đi, chìm vào giấc ngủ mê man.
…
Hôm sau.
Lúc Kỳ Loan tỉnh dậy, đầu hắn vẫn còn hơi đau.
Hắn chưa vội mở mắt, nhưng đầu óc dần dần tỉnh táo.
Kỳ Loan nhớ lại tin tức hắn nhận được ngày hôm qua, nhớ đến sự giả dối của hoàng đế, nhớ đến cơn say của mình, nhớ đến dáng vẻ thiếu nữ bé nhỏ ấy nói muốn uống rượu cùng hắn, rồi nằm úp sấp xuống bàn, đôi mắt trong veo nhìn hắn.
Kỳ Loan mở mắt ra, đáy mắt vô thức hiện lên ý cười.
Uống rượu với hắn à...
Một hương thơm nhẹ nhàng lượn lờ trong không khí, Kỳ Loan khẽ hít một hơi, rõ ràng hắn nhớ mùi hương trong phòng không phải thế này.
Không phải mùi hương này... Ừm???
Cơ thể Kỳ Loan đột nhiên cứng đờ.
Hắn từ từ, từ từ quay đầu lại, trông thấy cô gái nhỏ co rúc trong góc giường, khuôn mặt đỏ bừng bừng.
Một cánh tay trắng nõn của nàng lộ ra ngoài, làn da tựa tuyết lóa mắt, nhưng lúc này lại lốm đốm vết bầm xanh tím.
Kỳ Loan cảm thấy đầu óc mình như nổ tung trong nháy mắt!
Hắn... hắn hắn hắn... tối qua hắn đã làm gì chứ?!
"Ưm..."
Dường như cảm nhận được ánh mắt hắn, thiếu nữ khẽ rên một tiếng, giọng nói mềm nhũn, mang theo chút ấm ức: "Đừng lại đây... tránh ra..."
Giọng nàng khàn đặc, giống như... đã kêu suốt một khoảng thời gian dài vậy.
Đầu óc Kỳ Loan hoàn toàn đình trệ, khuôn mặt nóng bừng như sắp bốc khói, cơ thể cứng đờ như khúc gỗ!
Tình huống này, tối qua hắn đã làm gì nàng, chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?
Hắn... hắn vậy mà lại...
Hai mươi năm cuộc đời, chưa bao giờ Kỳ Loan lâm vào tình cảnh luống cuống đến thế, hắn thậm chí còn sắp quên mất mình là ai!
Dù đúng là hắn có chút suy nghĩ khác thường với tân nương của mình, nhưng... nhưng chính hắn còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, thế nào lại thành ra như vậy?!
Kỳ Loan muốn lập tức bật dậy rời đi, hắn lý trí suy xét, cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại một chút.
Thế nhưng đúng lúc này, thiếu nữ hơi xoay người, một bàn tay vô thức đặt lên ngón tay hắn.
"..." Kỳ Loan.
Nếu hắn đứng dậy bây giờ, có làm nàng tỉnh giấc không?
Bàn tay nàng mềm mại, ấm áp, nóng đến mức khiến dòng máu trong cơ thể hắn như muốn bốc cháy.
Kỳ Loan không dám động đậy, linh hồn như sắp xuất xác một nửa.
Nhưng chuyện này vẫn chưa dừng lại, thiếu nữ sau khi chạm vào tay hắn, dường như kích hoạt phản xạ cơ thể, bất ngờ siết chặt lấy tay hắn!
"!!!" Kỳ Loan.
Cổ họng hắn khô khốc dữ dội, cảm giác ấm áp từ tay nàng gần như khiến hắn có phản ứng ngay lập tức.
Thiếu nữ nắm chặt tay hắn, vô thức đẩy sang bên cạnh một chút, sau đó lại co người trốn vào góc giường.
Kỳ Loan chết lặng.
…
Khi Thời Vụ Thanh tỉnh dậy, ký ức về đêm qua vẫn chưa trở lại.
Cổ họng nàng khô rát vì rượu mạnh, nàng đưa tay dụi mắt, định ngồi dậy.
Nhưng ngay khi nàng vừa cử động, chăn trượt xuống khỏi bờ vai, nàng lập tức cảm nhận được ánh mắt từ người bên cạnh.
Nàng quay đầu, liền đối diện với ánh mắt sâu thẳm khó lường của nam chính.
"..." Thời Vụ Thanh.
Xong xong xong... tiêu rồi!
Nam chính chắc chắn đang rất khó chịu đúng không?!
Hắn bị nàng hủy hoại trong sạch rồi!
Thời Vụ Thanh co người, bàn tay nhỏ siết chặt lấy chăn, khô khốc lên tiếng: "Vương... vương gia."
Kỳ Loan dời mắt đi, đôi tai đỏ đến mức có thể nhỏ máu, giọng hắn khàn khàn: "Gọi tên ta đi."
" Kỳ Loan." Thời Vụ Thanh cúi đầu, giọng lí nhí như muỗi kêu.
"A Loan."
"Hả?"
"Từ nay gọi ta là A Loan đi... Ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng." Giọng nam chính có chút kỳ lạ, nhưng nghe không giống như đang tức giận hay chán ghét.
Thời Vụ Thanh cảm giác tình tiết phát triển có gì đó không đúng lắm, nhưng nàng đâu có đi sai kịch bản đâu...
"A Loan." Nàng đành ngoan ngoãn gọi.
"Tối qua..." Kỳ Loan nói được một nửa, bỗng dưng nhớ đến những dấu vết xanh tím trên cánh tay nàng, hình ảnh nào đó bất giác hiện lên trong đầu hắn...
Hắn quay đi, không muốn để nàng thấy sắc mặt mình lúc này, giọng càng khàn đặc: "Xin lỗi."
"Vương gia sao lại phải xin lỗi? Chúng ta vốn là phu thê." Thời Vụ Thanh dịu dàng đáp, trong giọng nói còn có chút ngượng ngùng: "Sau này vương gia phải đối xử tốt với thiếp hơn mới phải."
Lời này càng giống như đang làm nũng với người yêu, chứ không phải đang trách móc hay dùng sự áy náy của Kỳ Loan để đòi hỏi điều gì.
Yết hầu Kỳ Loan khẽ trượt lên xuống, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả: "Ừm... Lăng Lăng."
Thời Vụ Thanh mở to mắt, ngẩn ra.
Lăng Lăng?
[Lăng Lăng?!]
[Khoan đã! Kỳ Loan! Làm ơn dùng não một chút đi! Những dấu vết đó là do Thời Vụ Thanh tự cấu vào người mình đấy! Ngươi căn bản chưa từng chạm vào nàng ta! Nàng ta cũng chẳng phải Lăng Lăng!]
0 comments