Chương 718: Mảnh Giấy Trong Khách Sạn Ngày Mai
Bạch Ấu Vi nhìn về phía Lư Vũ Văn đang nằm trên giường, tiếp tục hỏi:
"Anh ta lại bị sao thế này?"
Chu Thư đáp:
"Sau khi Anh Nghiêm và Lâm Khuê bị thám tử bắt, bọn tôi muốn tìm ra hung thủ thật sự đã giết người phụ nữ ở phòng 305, nên đã lục soát khắp khách sạn.
Lư Vũ Văn tìm thấy một mảnh giấy kỳ lạ trong bình hoa ở hành lang cầu thang. Anh ấy định báo cho bọn tôi, nhưng trên đường đi thì bị tập kích. Có kẻ đã đánh thuốc mê từ phía sau!
Theo lời anh ấy, kẻ tấn công có thân thủ cực tốt, hơn nữa thuốc mê có tác dụng rất nhanh, vừa chạm vào là ngã xuống ngay, thế nên anh ấy hoàn toàn bất tỉnh... Mảnh giấy cũng bị cướp mất, chỉ còn sót lại nửa tờ trong lòng bàn tay."
"Chính là mảnh giấy này..." Tô Mạn lấy ra một mảnh giấy, đưa cho Bạch Ấu Vi xem. "Có lẽ đối phương vội vàng bỏ đi, không kịp giật nốt phần còn lại."
Bạch Ấu Vi nhận lấy, trên đó có dòng chữ viết bằng bút chì:
【囫回固团围回图囝圈团】*mấy dòng này không có nghĩa nên xin phép để nguyên
"Chữ Hán?" Bạch Ấu Vi hơi bất ngờ.
"Đúng vậy." Chu Thư gật đầu. "Bọn tôi cũng rất ngạc nhiên. Trong mười lăm khách trọ của khách sạn, trừ năm người chúng ta, mười người còn lại đều là người da trắng."
Bạch Ấu Vi nhìn mảnh giấy, xoay qua xoay lại xem xét hồi lâu nhưng vẫn chưa đoán ra được manh mối.
"Quả thật rất kỳ lạ, nhưng chỉ có một nửa nên rất khó suy luận được thông tin hữu ích…" Cô ngẩng đầu hỏi Chu Thư và Tô Mạn: "Bác sĩ có nói khi nào Lư Vũ Văn sẽ tỉnh không?"
"Bảo là tình trạng này sẽ kéo dài suốt một ngày… Trong khoảng thời gian này, anh ấy sẽ lúc tỉnh lúc mê, phải đến mai mới hoàn toàn hồi phục."
Chu Thư thở dài, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Tôi thực sự rất lo lắng… Vi Vi, bây giờ chúng ta đang hoàn toàn ở thế yếu, chẳng biết gì về hung thủ. Trong tình thế này, nếu tôi và Tô Mạn cũng gặp chuyện, thì gần như không còn cơ hội lật ngược thế cờ."
"Biết rồi~ Nếu không phải tình huống nguy cấp, các cô cũng chẳng gọi tôi tới đây." Bạch Ấu Vi từ tốn cuộn mảnh giấy lại, nhét vào túi áo, bình thản nói: "Giờ thì, trước tiên hãy hệ thống lại các manh mối đã."
Cô nhìn quanh rồi hỏi:
"Có bút và giấy không?"
"Có đây." Tô Mạn nhanh chóng chạy tới bàn, lấy ra một xấp giấy trắng cùng vài cây bút chì.
Trong mỗi phòng của khách sạn đều có sẵn bút chì và giấy trắng giống nhau.
Bạch Ấu Vi vẽ một bảng gồm 5 hàng, 3 cột, rồi hỏi:
"Các cô có nhớ ai ở phòng nào không?"
"Nhớ." Chu Thư gật đầu. "Tôi nhớ mặt từng người và số phòng của họ, chỉ là không biết tên."
Tô Mạn bên cạnh kinh ngạc:
"Chu Thư, cô giỏi thật đấy…"
Chu Thư khẽ cười:
"Lúc trước thường xuyên ở phim trường, tiếp xúc với nhiều người, lâu dần cũng rèn luyện được khả năng này."
Bạch Ấu Vi nói:
"Không biết tên cũng không sao, chỉ cần nói là nam hay nữ, độ tuổi ước chừng là được."
Chu Thư gật đầu, rồi lần lượt thuật lại từ tầng hai đến tầng bốn.
Bạch Ấu Vi ghi chú vào từng ô trong bảng: Tô Mạn ở phòng 201, Chu Thư ở 301, Lư Vũ Văn ở 304, còn Lâm Khuê và Nghiêm Văn Thanh lần lượt là 401 và 403…
Cô suy nghĩ một lúc, rồi chạm đầu bút vào ô của phòng 402, chợt hỏi:
"Ngay khi nghe thấy tiếng hét, các cô đã lập tức chạy ra ngoài?"
"Đúng vậy, vừa nghe thấy là chạy ra ngay." Tô Mạn gật đầu. "Dù sao nhiệm vụ của bọn tôi là tìm ra hung thủ, nên vừa có động tĩnh là hành động liền."
"Khách trọ phòng 405 là người ra ngoài cuối cùng?" Bạch Ấu Vi hỏi tiếp.
Tô Mạn gật đầu:
"Ừ, trong phòng đó là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi. Sau khi thám tử đến, bà ta mới bước ra khỏi phòng."
"Được rồi…" Bạch Ấu Vi chống cằm, vừa phác thảo vừa chậm rãi nói:
"Tôi còn chưa biết hung thủ là ai, nhưng… người đã gài bẫy Nghiêm Văn Thanh, hình như tôi đã hiểu rồi…"
0 comments