Thu Bong Chuong 720

By Quyt Nho - tháng 4 03, 2025
Views

Chương 720: Kẻ Kỳ Quặc Trong Khách Sạn Ngày Mai

Từ phòng của Lư Vũ Văn bước ra, các cô tình cờ gặp hai vị khách khác cũng đang ở tầng ba.

Cả hai đều rất trẻ. Một người trông giống như một nhân viên văn phòng ở khu tài chính, người còn lại lại mang dáng vẻ của một cầu thủ bóng rổ trong đội tuyển trường.

Tạm gọi họ là "Doanh nhân" và "Cầu thủ bóng rổ".

Hai người kia thấy Bạch Ấu Vi bước ra khỏi phòng, trên mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ rằng trong khách sạn lại có vị khách thứ mười sáu.

Dù ngạc nhiên nhưng họ không mở miệng hỏi, chỉ liếc nhìn cô đầy cảnh giác rồi thu lại ánh mắt, tiếp tục đi về phía cầu thang.

Bạch Ấu Vi bình thản bước theo sau.

Trên đường xuống tầng một, các cô lại gặp thêm một số khách trọ ở tầng hai.

Trong số đó, khách trọ phòng 202 là một người phụ nữ đẩy xe nôi. Cô ta đeo kính gọng màu hồng đào, tóc vàng cắt ngắn xoăn nhẹ, mặc sơ mi trắng sữa phối với chân váy hồng dài đến gối, dưới chân là đôi giày da nhỏ màu trắng.

Nói một cách công bằng, diện mạo cô ta khá trẻ trung xinh đẹp, nhưng trông có vẻ tinh thần không mấy bình thường.

Bởi vì đứa bé cô ta bế ra từ xe nôi… chỉ là một con búp bê, hơn nữa đã cũ đến mức lớp sơn trên má và miệng đều bong tróc gần hết.

"Ô ô… bảo bối đừng sợ, mẹ bế con xuống cầu thang đây."

Người phụ nữ nhẹ nhàng bế búp bê lên, tay còn lại nhấc cả chiếc xe nôi.

Cầu thang không quá rộng, cô ta xách xe nôi bước đi loạng choạng.

Phía sau là một người đàn ông mặc áo len xám, thấy vậy liền chủ động cầm lấy xe nôi giúp cô ta, dịu dàng nói:

"Thưa quý cô, để tôi giúp một tay nhé."

"Ô… cảm ơn nhiều lắm."

Người phụ nữ lập tức tỏ vẻ cảm kích:

"Ngài Robert, ngài đúng là một quý ông lịch thiệp."

Robert mỉm cười:

"Rất hân hạnh được giúp đỡ cô."

Chứng kiến cảnh này từ phía sau, Bạch Ấu Vi lặng lẽ hỏi Chu Thư bên cạnh:

"Hai người này có quen nhau từ trước không?"

"Không chắc lắm."

Chu Thư hạ giọng đáp:

"Hôm qua trong bữa sáng, một số khách có tự giới thiệu về mình. Robert cũng nằm trong số đó, nhưng chỉ dựa vào việc biết tên thì chưa thể kết luận họ có quen nhau hay không…"

Bạch Ấu Vi gật đầu, vừa đi vừa hỏi tiếp:

"Vậy ngoài Robert ra, còn ai đã tự giới thiệu?"

Chu Thư nhớ lại:

"Người đầu tiên đề nghị tự giới thiệu chính là Robert. Sau đó, ông ấy giới thiệu xong thì đến lượt Carl – người ngồi bên cạnh. Nhưng khi đến vị khách của phòng 204, đối phương từ chối, cho rằng chuyện đó hoàn toàn không cần thiết. Thế nên chuyện tự giới thiệu cũng dừng lại tại đó…"

Bạch Ấu Vi khẽ gật đầu.

Vừa định đi tiếp thì Chu Thư kéo tay cô lại.

Chu Thư ghé sát tai cô, khẽ nói:

"Nhìn kìa, người đó chính là khách trọ của phòng 204."

Bạch Ấu Vi theo ánh mắt Chu Thư nhìn sang.

Đó là một người đàn ông mặc áo trắng quần đen, mái tóc nâu cắt ngắn gọn gàng, làn da trắng, đôi mắt sâu thẳm. Dáng người cao ráo cùng khí chất thanh nhã khiến Bạch Ấu Vi bất giác liên tưởng đến một nghệ sĩ dương cầm. Nếu trẻ hơn mười tuổi, chắc chắn hắn sẽ là một mỹ thiếu niên đầy khí chất nghệ thuật.

Người đàn ông trẻ tuổi dường như nhận ra ánh mắt cô, hơi nghiêng đầu, nhìn lại.

Ánh mắt giao nhau, hắn ta không hề lộ ra bất cứ cảm xúc gì, chỉ nhàn nhạt mỉm cười, tạo cảm giác thân thiện và ôn hòa.

"Người này tên là Willard."

Chu Thư hạ giọng nói với Bạch Ấu Vi:

"Anh Nghiêm từng gặp hắn ta trong vòng tuyển chọn trước. Hắn rất hay tự nói chuyện một mình, cứ như thể đang đối thoại với chính bản thân. Anh Nghiêm nghi ngờ hắn bị rối loạn nhân cách phân liệt…

Từ lúc vào trò chơi đến giờ, chưa từng thấy hắn giao tiếp với ai khác. Nói chung, rất kỳ quái…"

Bạch Ấu Vi khẽ gật đầu, lặng lẽ quan sát từng người lần lượt tiến vào nhà ăn tầng một.

Trò chơi thú bông  này… đúng là đầy rẫy những kẻ kỳ quái.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments