Chương 717: Chuyện Xảy Ra Khi Vào Khách Sạn Ngày Mai
Chu Thư nói:
"Sáng nay chúng tôi vào trò chơi, ăn sáng cùng tất cả khách trong khách sạn. Sau đó, mọi người tụ tập trong phòng của Anh Nghiêm để bàn bạc đối sách. Đến khoảng trưa, bên ngoài đột nhiên có tiếng thét chói tai của một người phụ nữ, thế là cả bọn chạy ra xem chuyện gì xảy ra.
Chúng tôi phát hiện một thi thể nữ bên ngoài cửa phòng, Anh Nghiêm và Lâm Khuê kiểm tra thi thể… Lâm Khuê là thần dân mà Anh Nghiêm chiêu mộ từ nhóm đánh giá trong căn cứ.
Thi thể nằm ngay gần cửa phòng Anh Nghiêm, là nữ khách trọ ở phòng 305, ngực bị đâm nhiều nhát dao. Anh Nghiêm định điều tra thêm manh mối thì khách trọ dưới lầu và thám tử cũng lên… Thám tử phát hiện thi thể và tiến hành thẩm vấn từng người chúng tôi. Không ngờ, khách trọ phòng 405 lại bất ngờ buộc tội Anh Nghiêm và Lâm Khuê, nói rằng họ chính là hung thủ giết người."
Nhắc đến chuyện này, Tô Mạn tức giận bất bình:
"Anh Nghiêm và Lâm Khuê chỉ kiểm tra thi thể mà thôi, chẳng may dính phải máu trên đó, vậy mà cũng bị xem là bằng chứng buộc tội! Giờ họ đang bị thám tử giam dưới tầng một!"
Bạch Ấu Vi cau mày:
"Chỉ vì dính máu mà đã bị bắt..."
"Không chỉ có vậy." Chu Thư nói tiếp: "Còn có vết máu vương trước cửa phòng 401 và 403, trên cửa còn có dấu tay dính máu."
Chu Thư giải thích với Bạch Ấu Vi:
"Phòng 401 và 403 là phòng của Lâm Khuê và Anh Nghiêm."
Một người phụ nữ bị giết ngay trước cửa phòng Nghiêm Văn Thanh, xung quanh lại dính đầy máu. Khi thám tử tới, đúng lúc bắt gặp anh ấy và Lâm Khuê đang kiểm tra thi thể. Với tất cả những bằng chứng này, nghi ngờ đổ lên đầu họ là điều không thể tránh khỏi.
Bạch Ấu Vi trầm ngâm:
"Chậc… Nghiêm Văn Thanh bị mất tiên cơ rồi, bị người ta tính kế từ trước."
"Đám người đó có vấn đề sao?! Tại sao lại hại bọn mình?" Tô Mạn bất mãn. "Cùng nhau tìm ra hung thủ để qua ải không phải tốt hơn sao?!"
Khóe môi Bạch Ấu Vi giật giật, lặng lẽ nhìn Tô Mạn:
"Này… cô có thể suy nghĩ một chút không? Đây không phải trò chơi bình thường, mà là Trận chiến cuối cùng. Trong một trò chơi mang tính đối kháng, người chơi không thể nào hợp tác với nhau. Nhiệm vụ của các cô là tìm ra hung thủ, nhưng nhiệm vụ của họ thì chưa chắc giống vậy đâu~"
Tô Mạn sững người:
"Ý cô là… nhiệm vụ của họ không phải tìm hung thủ?"
Bạch Ấu Vi đỡ trán, thật sự chịu thua phản xạ chậm của cô nàng này…
Chu Thư khẽ thở dài, nói nhỏ:
"Vi Vi nói đúng. Ngay từ giai đoạn chuẩn bị, chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian mà không ngờ rằng, đối phương đã ra tay bày trận ngay sau khi vào game chưa đến ba tiếng đồng hồ."
"Đúng vậy, ai mà vừa vào game đã giết người ngay chứ?" Tô Mạn cũng không nhịn được mà thốt lên: "Tôi còn tưởng ít nhất phải đợi đến tối chứ."
"Chính vì lợi dụng suy nghĩ này của mọi người mà bọn họ mới dễ dàng thành công." Bạch Ấu Vi nói: "Trong trận chiến đầu tiên, mọi người đều sẽ rất cẩn trọng. Vừa vào game, ai cũng bận rộn quan sát, làm quen với môi trường, đây chính là lúc mất cảnh giác nhất."
Cô dừng lại hai giây, hạ thấp giọng:
"Hơn nữa… e rằng Nghiêm Văn Thanh vẫn chưa nhận ra mình đã bị lộ. Đối phương nhìn ra anh ấy là người dẫn đầu trong nhóm của các cô, nên lập tức ra tay nhắm vào anh ấy trước."
Chu Thư và Tô Mạn không hẹn mà cùng nhìn nhau.
Nếu như đúng như phân tích của Bạch Ấu Vi, thì… ngay từ lúc họ tập trung trong phòng của Nghiêm Văn Thanh, đã có người theo dõi rồi!
Tô Mạn đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, cau mày nói:
"Rốt cuộc là ai… mới vào game mà đã có thể tính toán đến mức này, thật là bệnh hoạn mà…"
Bạch Ấu Vi cũng im lặng.
Thật lòng mà nói, nếu đổi lại là cô, e rằng cũng khó tránh khỏi mắc bẫy.
Bởi vì con người khi rơi vào một môi trường xa lạ, sau khi nhận được nhiệm vụ, sẽ vô thức tụ họp với đồng đội để thảo luận phương án giải quyết.
Huống hồ, Nghiêm Văn Thanh từng phục vụ trong quân đội, những thói quen kiểu này gần như đã khắc vào tận xương tủy. Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ rằng, chỉ vì một hành động quen thuộc mà đã để lộ sơ hở chí mạng.
0 comments