Chương 18: Nàng Đã Khóc Sao?
Độc giả cũng tức giận giống như Thượng thư phu nhân.
[Ban đầu ta còn tưởng Thời Vụ Thanh là kẻ si tình, giờ nhìn lại, nàng ta đơn giản chỉ là kẻ máu lạnh, tâm địa độc ác]
[Cái gì mà Thời gia không liên quan đến ngươi? Ngươi không ăn của Thời gia, không uống của Thời gia chắc?]
[M* kiếp, ngay cả cha ruột cũng không cứu, thế mà còn gọi là người à? Thượng thư rõ ràng rất thương nàng ta! Ngoài Thư Lăng ra, người mà ông ấy yêu thương nhất chính là Thời Vụ Thanh! Thật tức chết ta mất, nghĩ thôi đã thấy không đáng cho Thượng thư!]
[Bình tĩnh nào, cả nhà Thời gia đều đối xử tốt với nàng ta đúng không? Thượng thư cho phép nàng ta vào thư phòng, Thượng thư phu nhân hiền từ rộng lượng, chưa từng trách phạt nàng ta, ca ca của Thời Thư Lăng từng giúp nàng ta dạy dỗ mấy tiểu thư quyền quý bắt nạt nàng ta, còn Thư Lăng thì xem nàng ta như ruột thịt!]
[Đệt, Thời gia không liên quan đến ngươi? Ngay cả dì ruột cũng không thèm nhận luôn à?!]
[Đồ rác rưởi, cô nhi, ngươi xứng sao? Kỳ Loan chỉ đang diễn kịch với ngươi thôi, thật sự tưởng mình là nhân vật quan trọng à? Cười chết ta mất, ta cnm]
[Cứ đợi nam chính vứt bỏ ngươi đi, đồ ghê tởm]
[Cút đi chết đi! Tác giả, lăn ra đây! Nói xem, thưởng bao nhiêu tiền thì ngươi mới cho nhân vật này biến mất? Ta muốn nàng ta chết theo cách nhục nhã nhất!]
…
Tiểu Ý bước vào, ẩn ý nói: "Vương phi, phu nhân đã đi gặp Vương gia rồi."
Thời Vụ Thanh liếc nhìn dòng bình luận, sau đó nhanh chóng dời mắt, xem như chưa nhìn thấy gì.
"Trang điểm cho ta đi."
"Vâng."
…
Bên kia, Kỳ Loan vừa trở về phủ đã nghe nói Thượng thư phu nhân đến tìm Thời Vụ Thanh.
Hắn lập tức đoán được ý đồ của bà, không khỏi cảm thấy phiền phức.
Người ngoài chỉ biết hắn và hoàng đế có quan hệ tốt, nào ai biết hai người sớm đã trở mặt thành thù?
Bề ngoài, hoàng đế tỏ ra hết mực kình trọng hắn, đóng vai một vị ca ca tốt, nhưng sau lưng lại âm thầm chuẩn bị trừ khử hắn; mà Kỳ Loan, khi đã nhìn thấu tâm tư của hoàng đế, đương nhiên cũng không thể ngồi chờ chết, ngoài mặt không để lộ gì, nhưng trong tối đã bắt đầu âm thầm bố trí.
Bảo hắn đến cầu xin hoàng đế giúp đỡ Thượng thư phủ ư? Đừng nói hoàng đế có chịu giúp hay không, mà ngay chính hắn, trong lòng cũng không thể chấp nhận được.
Hiện tại, hắn thậm chí không muốn nhìn thấy hoàng đế dù chỉ một giây, huống hồ còn phải khom lưng cầu cạnh.
Hơn nữa, chuyện của Thượng thư lần này, chưa chắc không có sự sắp đặt của hoàng đế—Hoàng đế ban hôn đại tiểu thư của Thượng thư phủ cho hắn, giờ lại sai quan viên hãm hại Thượng thư, rõ ràng là đang ra tay với Thượng thư phủ!
Mục tiêu cuối cùng của hoàng đế chính là hắn!
Cầu xin hoàng đế thả Thượng thư ư? Thật nực cười!
Nhưng… Nếu là trước đây, Kỳ Loan chưa từng nghĩ đến chuyện này, thế nhưng bây giờ, Thượng thư là cha ruột của Thư Lăng .
Nếu Thư Lăng cầu xin hắn giúp đỡ…
Chỉ mới tưởng tượng ra cảnh đó, Kỳ Loan đã không thể từ chối.
Hắn không muốn để nàng thất vọng, càng không muốn thấy nàng đau lòng.
Hơi thở quanh người hắn trầm lạnh đến đáng sợ, đám hạ nhân dọc đường đi đều run lẩy bẩy, sợ hãi quỳ xuống hành lễ, sau đó nhanh chóng tránh xa.
Kỳ Loan không thèm liếc nhìn ai, đi thẳng về phía viện của Thời Vụ Thanh, nhưng chưa kịp đến nơi, một hạ nhân đã bước tới, thấp giọng bẩm báo:
“Thượng thư phu nhân đang ở tiền sảnh cầu kiến ngài.”
Cầu kiến hắn?
Kỳ Loan không lập tức đáp lời mà lạnh lùng hỏi: “Vương phi đâu?”
“Vương phi vẫn ở trong viện của mình.”
Hắn nhíu mày: “Nói rõ ràng.”
Hạ nhân vội vàng thuật lại: “Không lâu trước, Thượng thư phu nhân đã đến viện của Vương phi, hai người trò chuyện riêng một lúc, sau đó không biết vì sao, khi bước ra, Thượng thư phu nhân vô cùng tức giận, lập tức nói với Hồng Minh đại nhân rằng bà muốn gặp ngài.”
Vô cùng tức giận?
Kỳ Loan sững sờ, sao có thể như vậy?
Mục đích Thượng thư phu nhân đến đây vốn đã quá rõ ràng, nhưng Thư Lăng đã nói gì khiến bà ta tức giận đến vậy?
Nàng đã từ chối?
Kỳ Loan có phần không thể tin nổi. Thư Lăng sao có thể từ chối?
Dù hắn không nghĩ ra lý do, nhưng không thể phủ nhận rằng khi nghe tin này, hắn lại thấy vui mừng.
Có lẽ… Thư Lăng đang suy nghĩ vì hắn, đúng không?
Kỳ Loan biết Thời Vụ Thanh không thể hiểu rõ mối quan hệ giữa hắn và hoàng đế hiện tại, nên nàng từ chối hẳn không phải vì nguyên nhân này. Nhưng dù vậy, hắn vẫn cảm thấy hân hoan, như thể nàng đã xem hắn quan trọng hơn cả gia đình của mình.
Đè nén những suy nghĩ dư thừa, Kỳ Loan không quan tâm đến Thượng thư phu nhân đang chờ hắn mà đi thẳng đến viện của Thời Vụ Thanh.
Khi hắn vừa bước vào, thiếu nữ trong phòng cũng vừa lúc đi ra. Ánh mắt hai người chạm nhau, ánh nắng chiếu rọi lên khuôn mặt nàng, đôi mắt trong veo như một viên pha lê tuyệt đẹp.
Nhưng Kỳ Loan lập tức biến sắc: “Nàng làm sao vậy?”
Gương mặt kiều diễm tinh xảo của nàng lúc này tái nhợt, đuôi mắt ửng đỏ, đôi môi vốn hồng nhuận đến mức khiến hắn không khỏi tưởng tượng, giờ đây lại không còn chút sắc máu nào, trông vừa đáng thương vừa tủi thân, khiến người ta chỉ muốn ôm nàng vào lòng mà an ủi.
“Nàng đã khóc sao?”
Kỳ Loan sải hai bước dài tiến tới, ánh mắt sắc bén quét về phía Tiểu Ý: “Chuyện gì đã xảy ra?”
0 comments