CHƯƠNG 231: Ông có không thích Ngu Chiêu đi chăng nữa cũng chưa hề muốn nàng chết
Người dịch: Danh Vu
—
"Ca ca, huynh là tiên nhân sao?"
"Ca ca, huynh làm sao lại nằm ở đây nha? Người nhà của huynh đâu?"
"Ca ca, muội là tiểu nguyệt, về sau huynh chính là ca ca của muội."
......
Giọng trẻ con thanh thúy ở bên tai líu ríu vang lên không ngừng.
Thanh Diễn chân nhân không hiểu sao vẫn không cảm thấy phiền chán.
Ông thích thanh âm này.
Ẩn ẩn còn có chút hoài niệm.
Ông chẳng biết tại sao lại có cảm giác như vậy.
Nhưng ông hưởng thụ cái giây phút khó có được này.
Từ sau cái lần thụ thương đến giờ, ông đã thật lâu không có cảm giác nhẹ nhàng như vậy.
Cho nên, ông bỏ mặc cho thần hồn sa vào trong đó, không suy tư, cũng không muốn tỉnh.
Đột nhiên, một trận đau đớn đầy tê liệt từ bên trong thức hải truyền đến, cũng đem trạng thái hỗn loạn của ông bừng tỉnh lại.
Sau đó, ông phát hiện trong thức hải của mình lại nhiều hơn một đạo thần hồn.
"Đạo tặc phương nào, dám đoạt xá thân thể ta!"
Thanh âm của Thanh Diễn chân nhân như sóng lớn dồn dập, bên trong thức hải cuồn cuộn sóng thần.
Thần hồn của ông hóa thành hình người đứng chắp tay, hai đầu lông mày tràn đầy vẻ ngạo nghễ.
"Hừ, đồ đạo tặc, dám múa rìu qua mắt thợ."
Giữa tiếng ầm ầm vang dội, một đạo thân ảnh giống như ngọc thạch tấn công tầng tầng sóng âm thanh lãnh, đạp không mà ra.
Song phương tại bên trong thức hải chạm mặt.
Sau đó, cả hai đều sửng sốt.
"Tâm ma lớn mật! Dám làm rối loạn đạo tâm của ta!"
Thanh Diễn chân nhân gầm lên một tiếng, hai đầu lông mày không còn vẻ lười biếng như mọi ngày.
Ông bước về phía trước một bước, bên trong thức hải huyễn hóa ra sóng lớn dũng mãnh lao tới người đối diện, khí tức sát phạt nhấc lên từng gợn sóng.
Người đối diện người ánh mắt lấp lóe, chần chờ một lát xong phút chốc vung tay áo lên.
Sóng lớn giống như ảo ảnh hóa thành hư vô, thức hải trở lại vẻ yên tĩnh ban đầu, phảng phất như động tĩnh kinh thiên động địa vừa nãy chỉ thoáng qua như một giấc mộng.
Thanh diễn chân nhân kinh hãi không thôi.
Thanh âm ông khô khốc.
"Ngươi...... Ngươi đến cùng là yêu vật phương nào?"
"Thanh Diễn, ngươi đã nhận ra thân phận của ta, vì sao lại không dám thừa nhận."
Người đối diện cười lạnh một tiếng.
"Nói bừa, Tu Chân giới làm sao có thể đồng thời tồn tại hai người giống nhau!"
Thanh Diễn chân nhân nhìn xem người đối diện cùng ông có tướng mạo giống nhau, bản nguyên giống nhau, ông quả quyết phủ nhận.
"Huống chi, ta chưa từng mặc đạo bào màu đen, càng sẽ không có khí tức yếu đuối đến vậy…
Ngươi không phải là ta!"
Mặc dù giọng nói ông quả quyết, nhưng nỗi bất an lại tựa dây leo quấn chặt Thanh Diễn chân nhân từng lớp.
Khóe miệng "Thanh diễn chân nhân" đối diện cong lên độ cong giống ông nói: "Ta rơi vào kết quả như này, còn không phải là do hảo đồ đệ của ngươi ban tặng sao."
"Là Ngu Chiêu!"Thanh Diễn chân nhân giận tím mặt: "Ta liền biết nó là một thân phản cốt, tất nhiên sẽ làm ra loại khi sư ngỗ nghịch này!"
"Im ngay! Không cho phép nói xấu Chiêu nhi!"
"Chiêu nhi?"
Thanh Diễn chân nhân trong mắt khó có được lộ ra vẻ mờ mịt.
Mặc dù ông không nguyện ý thừa nhận, nhưng thần hồn trước mặt không sai biệt tỏa ra khí tức y hệt. Đồng thời lại có thể điều khiển thức hải của ông, hiển nhiên cùng có ông có mối quan hệ không thể tách rời.
Nhưng từ lời nói và tác phong hành xử của ông ta lại hoàn toàn khác biệt.
Ông nhất thời cũng không biết đối phương đến cùng có phải là một ông khác.
Ông trầm mặc thật lâu.
Ông xòe bàn tay ra, trên đó nổi lên một chùm sáng bảy màu.
"Thanh diễn chân nhân" đối diện không chút do dự từ trong nội thể huyễn hóa ra một cái chùm sáng.
Hai cái chùm sáng tại không trung giao thoa nhau, sau đó rơi vào tay người đối diện.
Năm ngón tay của Thanh diễn chân nhân khép lại.
Ký ức liên tục không ngừng tràn vào trong đầu của ông.
Lúc này, ông rốt cục có thể xác định thần hồn đối diện chính là "Thanh diễn chân nhân" trong một tiểu thế giới khác.
Bởi vì cuộc đời từ nhỏ đến lớn của đối phương cùng ông giống nhau như đúc, ngay cả việc tiến vào Ngũ Hành Đạo tông trở thành tu sĩ Hóa Thần trẻ tuổi nhất, thiêu đốt thần hồn lấy một địch ba, những trải nghiệm quan trọng hoàn toàn ăn khớp.
Thẳng cho đến khi điểm khác biệt thứ nhất phát sinh, quỹ đạo của hai thế giới dần dần phát sinh biến hóa.
Tại thế giới khác đó.
Sau khi Ngu Chiêu tiến vào Hắc Ngục, chết cũng không hối cải, cuối cùng ngất bên trong ngục và được đệ tử nhấc về Độc Nguyệt Phong. Từ đó về sau mang danh ích kỷ ngu ngốc trên người.
Đồng thời Ngu Chiêu sau khi ra Hắc Ngục cũng không có đổi qua tu Vô Tình đạo, ngược lại tính cách là nhát gan thuận theo, khắp nơi lấy sư môn làm đầu.
Nhưng sự phục tùng của nàng cũng không khiến cho các đệ tử có thiện cảm, ngược lại từng bước một biến thành kẻ thất bại bị người người trong Ngũ Hành Đạo tông chửi mắng.
Thanh diễn chân nhân nhìn đến đây liền khó chịu nhíu mày.
Ngu Chiêu ở trước mặt ông từ trước đến nay là ngang ngược càn rỡ, không coi ai ra gì, chưa từng có dáng vẻ cúi đầu nhận lỗi, run sợ cả.
Nhìn dáng vẻ khúm núm của Ngu Chiêu, ông cũng không thấy vui vẻ, ngược lại càng là tức giận. Cái loại người không có xương cốt khi khái này còn không xứng làm đồ đệ của ông bằng nghịch đồ suốt ngày làm ông tức giận!
Quả thật, những người có suy nghĩ giống ông không ít, những đệ tử hết lòng bảo vệ Ngu Chiêu đối mặt với Ngu Chiêu nhút nhát, có thái độ cực kỳ tệ hại.
Phương Thành Lãng một kiếm đánh rơi kiếm trong tay của Ngu Chiêu, quở trách nàng không xứng dùng kiếm.
Lam Tử Du dùng hai tay bẻ gãy cây Tử Vân trúc hắn tặng cho Ngu Chiêu, mắng nàng lòng dạ như rắn rết.
Tô Minh đốt cháy chiếc túi thêu của Ngu Chiêu, và dùng giấy ước nguyện buộc nàng quỳ xuống tự tát vào mặt.
Thôi Ngọc lừa Ngu Chiêu uống phải độc đan hủy tâm phanh phổi, lạnh lùng nhìn nàng khóc lóc thảm thiết.
Quyền Dã giả danh luyện tập để trêu chọc Ngu Chiêu khiến nàng bị thương đầy mình, để lại nhiều bệnh tật.
Và ông không thể nhịn nổi, đã đuổi Ngu Chiêu ra khỏi tông môn, cuối cùng còn một kiếm...
Nhìn thấy mũi kiếm xuyên qua tim Ngu Chiêu, Thanh Diễn chân nhân đột nhiên nhớ lại Phương Thành Lãng quỳ trong đại điện hỏi ông, đã giết Ngu Chiêu một lần, có phải muốn giết nàng lần thứ hai không.
Thanh Diễn chân nhân bừng tỉnh.
Phương Thành Lãng nói chính là những gì ông thấy trong kiếp này.
Ông thật sự đã giết Ngu Chiêu.
Không.
Không phải ông.
Là "hắn"!
Kẻ đã giết Ngu Chiêu là "Thanh Nghiên chân nhân" đối diện.
Không phải ông.
Ông dù không thích Ngu Chiêu, cũng chưa từng nghĩ đến việc cướp đi mạng sống của nàng.
Ông chỉ muốn Ngu Chiêu ngoan ngoãn một chút, đừng có đầy gai nhọn, lời nói lúc nào cũng ẩn chứa dao sắc.
Tuy nhiên, ông lúc này lại có chút kháng cự với Ngu Chiêu vừa rồi, như thể bị người ta đánh vỡ toàn bộ xương cốt, rút đi tinh khí.
Nếu phải chọn một người, vẫn là người hiện tại này nhìn có vẻ thuận mắt hơn.
Ít nhất cũng biết tự tôn tự trọng.
Sẽ không để ai ức hiếp.
Mà cái người tên Ngu Chiêu kia chỉ mang hình hài của Ngu Chiêu, nhưng không có xương cốt của nàng, thật sự làm ô uế cái tên mà ông tự mình đặt ra.
Kết quả là bị cả thiên hạ quay lưng, cũng chỉ là do nàng ta tự chuốc lấy.
Thật ra Thanh Diễn chân nhân đang chuẩn bị tiếp tục xem tiếp ký ức, thì "Thanh Diễn chân nhân" đối diện đột nhiên nổi giận.
"Ngươi dám mắng Chiêu Nhi là kẻ không biết ơn, tự tư tự lợi! Ngươi muốn hủy hoại nó!"
Ông không tránh né, chỉ vừa đúng lúc nâng tay chặn lại bản thể đối diện của mình.
"Thần hồn lực của ngươi không bằng ta."
Nói cách khác.
Bản thể "Thanh Diễn" kia đánh không lại chính mình.
"Thanh Diễn, ngươi không nên làm tổn hại con bé! Ngươi còn chưa nhớ ra, con bé chính là hóa thân của Thủy Thanh Nguyệt sao!"
"Thủy... Thanh... Nguyệt..."
Thanh Diễn chân nhân từ từ đọc ra cái tên này, lòng như bị người ta khoét một cái lỗ lớn, gió lạnh lướt qua, toàn thân lạnh toát.
"Đúng vậy, Thủy Thanh Nguyệt! Muội muội của ngươi, vì bảo vệ ngươi mà đơn độc dụ địch! Sau khi các ngươi lạc nhau, muội ấy đã tìm kiếm ngươi suốt mấy chục năm, mà ngươi lại hoàn toàn không nhớ! Còn một lần nữa làm tổn thương muội ấy! Ngươi thật đáng chết!"
0 comments