Chương 726: Mật Mã Trong Khách Sạn Ngày Mai
Chu Thư bước nhanh lên lầu, một hơi chạy về phòng 304, nơi Lư Vũ Văn đang ở.
Tô Mạn và Bạch Ấu Vi đều có mặt trong phòng.
"Thế nào? Hắn có phát hiện ra không?" Tô Mạn sốt ruột hỏi.
Chu Thư cẩn thận khép cửa lại, sau đó quay mặt về phía hai người kia, chắc chắn gật đầu:
"Tôi có liếc qua một chút, trên bàn có vài mảnh giấy vụn, chắc là do hắn xé."
Bạch Ấu Vi khẽ cười: "Xem ra hắn thực sự hiểu chữ Hán. Nếu đã biết tiếng Trung, vậy chuyện hắn dùng tiếng Trung để tạo mật mã cũng hoàn toàn hợp lý."
"Chúng ta có nên báo với thanh tra không?" Tô Mạn liếc nhìn Bạch Ấu Vi, rồi lại nhìn sang Chu Thư: "Nói cho thanh tra biết, để ông ấy bắt hắn?"
"Chứng cứ còn chưa có, sao có thể bắt người?" Bạch Ấu Vi lắc đầu, giọng bình thản.
"Hắn hoàn toàn có thể phủ nhận, rồi tùy tiện bịa ra một cái cớ để thoát thân. Tóm lại, dù chúng ta gần như đã chắc chắn về kẻ đứng sau, nhưng vẫn không có cách nào kết tội hắn. Phải tìm thêm chứng cứ mới được."
Tô Mạn rối rắm vò đầu: "Aaa! Biết tìm ở đâu đây… Đám người kia ai nấy đều cáo già cả, muốn bắt được nhược điểm của chúng chẳng khác nào mò kim đáy biển!"
Chu Thư cũng cau mày, khẽ nói: "Nhiệm vụ của chúng ta là giúp thanh tra tìm ra năm tên hung thủ. Dù bây giờ có bắt hắn cũng vô dụng, chỉ cần còn kẻ nào lọt lưới, thì tất cả công sức coi như đổ sông đổ biển…"
"Đúng vậy." Bạch Ấu Vi gật đầu: "Chúng ta chỉ thắng khi tìm ra đủ năm người. Nếu thiếu dù chỉ một, kết cục vẫn giống như thua cuộc."
Cô lấy ra một mẩu giấy từ trong túi áo, so sánh với những thông tin đã chép lại, rồi cùng đặt lên bàn.
"Nếu có thể hiểu được ý nghĩa thực sự của mấy dòng chữ này, có lẽ chúng ta sẽ tìm ra cơ hội phản công."
"Nói thì dễ…" Tô Mạn nhìn đống ký tự lạ lùng, không nhịn được thở dài: "Chứ tôi chẳng hiểu gì cả…"
Trên mẩu giấy rách có ghi:
【困围·固团围回·图囝圈团】
Còn những chữ mà Bạch Ấu Vi chép lại từ trên tường thì là:
【四·囨回·囨囬团·四囝囨因囬团园】
【囡·四囝囤囤·图回困围·固团围回·图囝圈团】
Bạch Ấu Vi khoanh tròn phần cuối, bình tĩnh phân tích:
"Dòng chữ trên tường, phần cuối hoàn toàn trùng khớp với dòng chữ trên mẩu giấy.
Tôi nghĩ, có lẽ Lư Vũ Văn đã vô tình cắt ngang quá trình truyền tin của bọn chúng. Khi phát hiện ra cách cũ không còn an toàn, bọn chúng liền đổi chiến thuật, công khai dán mật mã ở nơi ai cũng nhìn thấy.
Làm như vậy, chúng vừa truyền tin thành công, vừa không lo bị giải mã, lại còn khiến tình hình căng thẳng thêm.
Con người mà, càng căng thẳng thì càng dễ mắc sai lầm."
Chu Thư cau mày nhìn những ký tự, thở dài:
"Nếu đây là loại mật mã có mẫu gốc, thì dù có nghiên cứu thế nào đi nữa, chúng ta cũng không thể giải được."
Tô Mạn quay sang hỏi: "Mẫu gốc là gì?"
"Nó là thứ giúp giải mã, thường là một cuốn sách." Chu Thư giải thích: "Giả sử mỗi ký tự trên đây đều đại diện cho một số trang, thì chỉ cần mở đúng trang sách mẫu gốc, là có thể tìm ra chữ tương ứng."
Sắc mặt Tô Mạn càng khó coi: "…Vậy nếu chúng tôi không có sách mẫu, chẳng phải thua chắc rồi sao?"
"Yên tâm, chắc không phức tạp đến thế đâu." Bạch Ấu Vi nói bằng giọng điệu chắc chắn: "Thứ như mẫu gốc mà bị mang vào trò chơi thì chẳng khác gì bằng chứng buộc tội, rất dễ bị phát hiện. Tôi nghĩ, mật mã này phải có một cách giải đơn giản hơn."
Chu Thư chán nản thở dài: "Tôi đã thử tách chữ, ghép âm, đảo ngược trật tự… đủ cách rồi, nhưng vẫn chẳng thấy thông tin hữu ích nào cả."
Bạch Ấu Vi trầm ngâm, chợt nói: "Dù là chữ Hán, nhưng suy cho cùng đối phương vẫn là người nước ngoài… Có khi, chúng ta đang nghĩ quá phức tạp rồi cũng nên."
0 comments