Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 020

By Quyt Nho - tháng 4 06, 2025
Views

Chương 20: Muốn Đôi Mắt Nàng Chỉ Có Ta 

Nàng kiễng chân, môi càng lúc càng tiến gần đối phương, nhưng người đàn ông chỉ đứng đờ ra đó, dường như ngẩn ngơ, lại như chưa kịp phản ứng, đôi mắt phượng dưới hàng mi dài cứ nhìn nàng chăm chú.

Hỏng rồi, có phải quá đột ngột, hắn chưa kịp xử lý thông tin?

Thời Vụ Thanh săn sóc mà chậm lại động tác, cho hắn chút thời gian phản ứng.

Nàng giả vờ như bị đôi mắt hắn làm cho ngơ ngẩn, chậm rãi tiến sát hơn, một giây, hai giây… Chậm cỡ nào thì cũng sẽ đến lúc chạm vào, môi nàng gần như đã chạm đến gương mặt hắn, vậy mà hắn vẫn đứng im bất động.

“……” Thời Vụ Thanh.

Chuyện quái gì thế này?

Trong cẩm nang hướng dẫn cho người mới nhập môn không hề nói thế này!

Nam chính lúc này không phải nên ghê tởm muốn ói, sau đó về nhà tắm ba lần sao?

Giờ nàng tiến tới cũng không được, lùi lại cũng không xong, trong lòng khóc không thành tiếng.

Nhưng giây tiếp theo, nàng liền trợn to mắt—

Bởi vì, người đàn ông ấy chủ động nghiêng mặt về phía nàng, để môi hai người dán vào nhau.

Thay vì nói là nàng hôn hắn, chi bằng nói hắn chủ động đoạt lấy nụ hôn này.

Hơn nữa, khoảnh khắc ấy, hắn còn hơi cúi đầu, khiến cho đôi môi lẽ ra nên rơi xuống má lại hạ xuống khóe môi hắn.

“……” Thời Vụ Thanh.

[……]Độc giả.

Một chuỗi dấu ba chấm và dấu chấm than tràn ngập khung bình luận.

Từ góc nhìn của độc giả, nụ hôn ngoài ý muốn này hoàn toàn là do Thời Vụ Thanh gây ra. Vì khoảng cách giữa hai người quá gần, mà đoạn Kỳ Loan nghiêng đầu về phía nàng quá ngắn, trông chẳng khác gì việc nàng nghiêng người tới khi kiễng chân.

—Kỳ Loan sao có thể chủ động để Thời Vụ Thanh hôn chứ! Nghĩ thôi cũng biết là không thể nào!

Cả fandom đang bùng nổ, xem xong đoạn này mà phấn khích đến mất ngủ cả đêm!

Thời Vụ Thanh chơi chiêu với nam chính, hắn rốt cuộc là tin hay chỉ đang diễn cùng nàng đây? Nhưng cho dù là diễn, thì thái độ cưng chiều như vậy cũng làm bọn họ khó chịu lắm rồi!

Chưa kể, Thời Vụ Thanh còn hôn nam chính nữa!!!

A a a dao đâu! Muốn giết chết con mụ đáng ghét này quá!

Giả bộ giả bộ, nàng là thùng nước à?! Sao mà giả vờ giỏi vậy!

Ở thực tại, khoảnh khắc Thời Vụ Thanh chạm vào môi hắn, nàng lập tức phản xạ lùi về sau. Nhưng eo nàng vẫn bị Kỳ Loan ôm chặt, dù nàng ngửa người tránh đi, môi đã rời ra, nhưng cả người vẫn còn trong lồng ngực hắn.

Lúng túng, nếu hỏi thì chính là rất lúng túng.

Nhưng Kỳ Loan thì không. Ngay khi đôi môi mềm mại của nàng chạm lên môi hắn, đầu óc hắn đã trống rỗng.

Đêm hôm đó, hắn uống nhiều, chẳng nhớ gì cả, cũng không cảm nhận được điều gì. Dù sau này thường xuyên mơ thấy cảnh tượng ấy, mơ thấy thiếu nữ dưới thân hắn khóc lóc cầu xin, giọng nói khàn khàn gọi hắn “A Loan”... nhưng chung quy, đó vẫn chỉ là giấc mơ.

Còn hiện tại, đây là thực tế.

Là nàng, chủ động hôn hắn.

Đầu ngón tai Kỳ Loan lại bắt đầu đỏ đến mức có thể nhỏ máu, nhịp tim đập nhanh hơn từng hồi.

Hắn chợt nhận ra, hóa ra thật sự có những điều khiến người ta đắm chìm, phấn khích hơn cả chiến trường tàn khốc, hơn cả quyền lực và địa vị—

Hắn muốn mãi mãi dừng lại trong khoảnh khắc này, muốn nàng hôn hắn, ngọt ngào gọi hắn “A Loan”, muốn trong đôi mắt nàng chỉ có hắn…

Kỳ Loan nhắm mắt, ngăn chặn những suy nghĩ nguy hiểm, lưu luyến buông thiếu nữ ra: "Muốn đi cùng ta gặp mẫu thân nàng không?"

Thời Vụ Thanh gật đầu, nhưng trong lòng lại lướt qua một chuỗi dấu ba chấm.

Màn kịch vốn dĩ phải diễn trước mặt phu nhân Thượng thư… giờ lại diễn xong trước cả rồi…

Quá đỗi lúng túng.

Kỳ Loan nắm lấy tay Thời Vụ Thanh: "Vậy đi thôi."

Thời Vụ Thanh nhìn chằm chằm vào bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, cảm giác như tình tiết truyện đang đi lệch theo hướng kỳ quái.

"Hệ thống!" Hiếm hoi lắm nàng mới gọi hệ thống, lặng lẽ hỏi: "Mi có thấy nam chính đối xử với ta hơi sai sai không?"

Trước kia, nàng còn có thể tự an ủi mình rằng nam chính có dụng tâm khác, nhưng sau chuyện vừa rồi… nàng không thể tự lừa mình nữa!

Hệ thống im lặng một lát, rồi nói: "Ta không biết."

Thôi vậy.

Thời Vụ Thanh thẫn thờ bước theo Kỳ Loan, một lúc sau, nàng ngước mắt nhìn hắn rồi cất tiếng hỏi: "Hệ thống, đột nhiên ta nghĩ thông một chuyện, mi xem có đúng không?"

"Xin ký chủ nói rõ."

"Ta bắt buộc phải tuân theo thiết lập nhân vật của nguyên chủ, cũng phải làm những việc nguyên chủ từng làm, nhưng… chỉ có ‘ta’ phải làm thôi, người khác thì không cần, đúng không? Ví dụ như, ta cần phải từ chối yêu cầu của phu nhân Thượng thư, nhưng ta không có nghĩa vụ đảm bảo nam chính cũng phải từ chối—"

"Nói cách khác, ta không có trách nhiệm phải giữ cho cốt truyện phát triển đúng hướng ban đầu." Nàng tổng kết.

Hệ thống: "Ký chủ nói đúng. Nhiệm vụ của ngươi chỉ là trở thành nhân vật có độ nổi tiếng cao nhất, còn những người khác, kể cả nam chính và nữ chính, sống hay chết không liên quan đến ngươi. Nhưng đó chỉ là về lý thuyết mà thôi. Ví dụ nhé, giả sử ngươi có một điểm quan trọng trong cốt truyện là bị nam chính vạch trần hành vi xấu xa, nhưng lúc đó nam chính đã chết rồi, vậy ngươi định làm sao để hoàn thành tình tiết đó?"

Nó dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Cố gắng giữ cho cốt truyện phát triển theo hướng ban đầu sẽ giúp ngươi dễ dàng thực hiện phần của mình hơn. Mỗi một biến số có thể khiến nhiệm vụ của ngươi thất bại."

Nhiệm vụ của Thời Vụ Thanh, nói trắng ra chỉ có một—trở thành nhân vật có độ nổi tiếng số một. Nhưng trong đó lại bao gồm nhiều nhiệm vụ nhỏ: đóng vai theo đúng tính cách của nguyên chủ, hoàn thành các sự kiện quan trọng, đảm bảo truyện tiếp tục phát triển.

Muốn đứng đầu bảng xếp hạng độ nổi tiếng vào thời điểm truyện kết thúc, thì điều kiện tiên quyết là truyện phải có kết thúc. Nếu cốt truyện sụp đổ đến mức không thể đi tiếp, thì coi như nàng tiêu đời.

Thời Vụ Thanh trầm ngâm: "Ta hiểu rồi."

Nghe có vẻ nghiêm trọng, nếu có thể, tốt nhất vẫn nên giữ cho cốt truyện đi theo hướng ban đầu.

Nhưng ít nhất, nàng cũng vừa khai thông được một suy nghĩ mới.

Nàng âm thầm quan sát Kỳ Loan—kỳ lạ quá, không chắc chắn, phải nhìn thêm cái nữa.

Càng nhìn càng thấy kỳ lạ.

Thậm chí nàng còn có suy nghĩ… có khi nào hắn chẳng những không ghét nàng, mà còn có chút cảm tình với nàng không?

Thời Vụ Thanh lập tức ngăn chặn dòng suy nghĩ này, không để bản thân tiếp tục nghĩ ngợi lung tung.

Giờ nàng đã biết rồi, chỉ cần mình hoàn thành xong phần cốt truyện của bản thân là được, không nhất thiết nam chính và nữ chính phải phát triển đúng theo kịch bản gốc.

Vậy nên… nếu nam chính có hơi khác với nguyên tác một chút… chắc cũng không sao.

Đúng không nhỉ?

  • Share:

You Might Also Like

0 comments