Chương 236: Một Kim Đan nho nhỏ cũng dám cuồng ngôn
Đám đông tản ra hai bên.
Một nam nhân tướng mạo tầm thường dẫn theo hơn mười người, trực tiếp vây chặt cửa hàng.
Người Trần gia vừa thấy kẻ dẫn đầu, lập tức siết chặt nắm đấm, ánh mắt như muốn phun ra lửa.
Dương Hào khinh miệt liếc họ vài lần từ trên xuống dưới: "Chỉ dựa vào đám tép riu các ngươi mà cũng dám đến Dương gia gây sự, chán sống rồi à?"
"Mau quỳ xuống dập đầu nhận lỗi đi, biết đâu gia chủ nhà ta cao hứng, còn có thể tha cho các ngươi một mạng."
"Đừng không biết điều, lũ phế vật Trần gia!"
"Chẳng trách Trần gia ngày càng lụn bại, từ trên xuống dưới toàn một lũ hèn nhát, không có lấy một kẻ ra hồn!"
Dương Hào mở lời trước, đám người Dương gia liền phụ họa, hết lời nhục mạ.
Người Trần gia giận dữ, nhưng không ai dám phản bác.
Trong số họ, kẻ có tu vi cao nhất là Trần Thiên Đông cũng chỉ mới Trúc Cơ hậu kỳ, trong khi Dương Hào đã là Kim Đan trung kỳ, cách biệt một trời một vực.
Năm đó, gia chủ Trần gia cũng chính là bị Dương Hào một quyền đánh gãy tâm mạch mà mất mạng.
Trần Thiên Đông đưa mắt nhìn quanh, thấy trên mặt đám người Dương gia toàn là vẻ trào phúng chế giễu, nghĩ đến tình cảnh khó khăn của tộc nhân hiện tại, hắn đành nén nhục cúi đầu, nhẫn nhịn nhận lỗi.
"Dương gia chủ, hôm nay là chúng ta lỗ mãng, ta xin nhận sai, giờ sẽ lập tức rời đi."
Nói xong, hắn liền định quay đi theo hướng khác.
Một người Dương gia bước lên cản đường, cười cợt: "Đi đâu đấy?"
Trần Thiên Đông quay sang nhìn Dương Hào, giọng điệu nén nhịn: "Dương gia chủ, ý ngài là gì?"
Dương Hào cười lạnh: "Muốn đi? Không dễ vậy đâu. Từng người các ngươi, không sót một ai, mau quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, đợi đến khi ta hài lòng mới được phép rời đi."
"Ngươi nằm mơ!"
Một người Trần gia phẫn nộ quát lớn.
"Không quỳ cũng được, vậy thì đừng ai mong rời khỏi đây hôm nay."
Dứt lời, khí thế Kim Đan tỏa ra.
Sắc mặt đám người Trần gia trắng bệch, hô hấp trở nên khó khăn.
Trần Thiên Đông nhìn thấy vẻ tàn nhẫn không chút che giấu trên gương mặt Dương Hào, đồng tử co rút, tâm tư dao động.
Hắn có thể không tiếc mạng sống mà liều chết đánh cược, nhưng những người còn lại của Trần gia thì sao?
Nếu hắn chết đi, Trần gia sẽ không còn ai gánh vác gia tộc, liệu có thể bảo toàn chút huyết mạch cuối cùng hay không cũng khó mà nói, huống chi là chuyện đông sơn tái khởi*.
*Đông sơn tái khởi (东山再起): Ý chỉ khôi phục lại sự nghiệp sau thất bại.
Nhịn.
Chữ "Nhẫn" treo trên đầu một con dao.
Chỉ cần nhịn qua được thì sẽ ổn thôi.
Đôi chân hắn run rẩy, định quỳ xuống, nhưng bản năng cơ thể lại không cho phép hắn khuất phục.
Khoảnh khắc này, hắn chợt nhớ lại cảm giác tuyệt vọng khi bị lão giả áo đen phục kích ở Hẻm núi Vạn Trượng ngày trước.
Chỉ tiếc là sẽ không còn một Ngu tiền bối nào nữa để cứu hắn thoát khỏi nước sôi lửa bỏng...
"Hừ, một Kim Đan nho nhỏ cũng dám cuồng ngôn, thật nực cười."
Một giọng nói ngạo nghễ truyền đến từ bên ngoài đám đông.
Sắc mặt mọi người đồng loạt biến đổi.
Đặc biệt là người Dương gia, trông khó coi vô cùng.
Từ sau khi Trần gia sụp đổ, Dương gia độc tôn, hoành hành ngang ngược, chưa từng có ai dám đối đầu với họ.
Kẻ nào không biết sống chết, dám đến đây thách thức gia chủ Dương gia, không muốn sống nữa sao?
"Ta chỉ nhìn không vừa mắt cái bộ dạng hống hách của ngươi thôi, không phục thì cứ nhịn đi."
Tư Đồ Hiên vung linh lực đẩy đám đông tách ra, hiên ngang bước lên trước.
Ngu Chiêu theo sát phía sau, ánh mắt có chút cảm khái.
Nàng không ngờ Tư Đồ Hiên lại nghĩa hiệp như vậy, cũng tốt, đỡ cho nàng phải ra tay.
Nàng vốn định hành sự khiêm tốn, nhưng lại bị Trần Thiên Đông nhận ra.
Hắn cảm kích nhìn Tư Đồ Hiên một cái, nhưng ngay sau đó liền bị Ngu Chiêu phía sau hắn thu hút.
Vừa mừng vừa kinh ngạc, hắn suýt nữa rơi nước mắt: "Ngu tiền bối!"
"Ngu tiền bối? Đúng là Ngu tiền bối!"
"Là Ngu tiền bối! Ngu tiền bối cứu mạng!"
Sau lưng Trần Thiên Đông có không ít người từng đồng hành cùng Ngu Chiêu trong đội hộ vệ, lúc này trông thấy nàng liền mừng rỡ không thôi.
Tư Đồ Hiên bước chân khựng lại, nghiêng đầu nhìn Ngu Chiêu: "Ngươi quen bọn họ?"
Ngu Chiêu gật đầu: "Từng có duyên đồng hành một thời gian."
Khóe môi Tư Đồ Hiên nhịn không được cong cao: "Xem ra hôm nay ta làm người tốt chắc rồi."
Ban đầu hắn chẳng qua chỉ thấy khó chịu khi một nơi nhỏ bé như Tê Sơn Thành lại có kẻ còn ngông cuồng hơn cả thiếu gia Tư Đồ gia như hắn, nên mới lên tiếng châm chọc, không ngờ lại vô tình giúp được cố nhân của Ngu Chiêu.
Hê hê, chắc hẳn Ngu đạo hữu bây giờ sẽ nhìn hắn với con mắt khác.
Dương Hào thấy ba người trước mặt cứ thế thản nhiên trò chuyện, coi hắn như không tồn tại, trong lòng liền tức giận.
Thế nhưng, ba người này phong thái bất phàm, khí thế không hề kém cạnh hắn, rõ ràng cũng là tu sĩ Kim Đan, mà lại còn là ba Kim Đan trẻ tuổi, chuyện này không đơn giản.
Điều quan trọng hơn nữa là, trong số họ, có người dường như có quan hệ đặc biệt với Trần gia.
Khi Dương Hào còn đang đoán thân phận của ba người trước mặt, Tư Đồ Hiên đã mở lời trước: "Dương gia các ngươi đã chiếm đoạt sản nghiệp của Trần gia, chi bằng thấy tốt thì nên dừng lại, đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, mau thả người đi."
"Đây là chuyện giữa Dương gia và Trần gia, không tới lượt một kẻ ngoài cuộc như ngươi chen vào!"
Người lên tiếng là một thành viên Dương gia, đồng thời cũng là tâm phúc của Dương Hào.
Tư Đồ Hiên thậm chí không buồn nhìn hắn.
Ánh mắt hắn trực tiếp hướng về phía Dương Hào.
"Dương gia chủ, ngươi nói sao?"
Dương Hào hơi trầm ngâm, sau đó kéo môi nở nụ cười: "Nể mặt ba vị đạo hữu, ta sẽ tha cho bọn họ một lần. Nhưng nếu lần sau còn dám đến gây sự, ta tuyệt đối không dung tha."
Ý tứ của Dương Hào đã rất rõ ràng, hắn chỉ tạm thời bỏ qua chuyện này vì nể mặt ba người Tư Đồ Hiên. Đợi ba người này rời đi rồi, hắn muốn làm gì thì không ai có thể cản được.
Tư Đồ Hiên nào phải trẻ con, dĩ nhiên nghe ra hàm ý trong lời nói của hắn.
Có điều, hắn vốn không có ý định nhúng tay vào chuyện sau này của Trần gia, nên cũng không để tâm, chỉ cần Dương Hào thả người là đủ.
Dương Hào phất tay.
Người chặn đường Trần Thiên Đông lập tức tránh sang một bên.
Tư Đồ Hiên tùy tiện chắp tay với Dương Hào xem như đáp lễ, sau đó dẫn theo một đoàn Trần gia nghênh ngang rời đi.
Một tộc nhân Dương gia tiến đến bên cạnh Dương Hào, thấp giọng hỏi: "Gia chủ, cứ để bọn họ đi thế sao?"
Dương Hào liếc nhìn hắn một cái, giơ tay tát thẳng vào mặt, quát: "Người đã đi rồi, lẽ nào còn muốn ta đuổi theo bắt về? Đồ ngu!"
Ba người kia rõ ràng chỉ là khách qua đường, rất nhanh sẽ rời đi. Nếu người Trần gia không đủ tầm nhìn xa trông rộng mà không biết nắm bắt cơ hội cuối cùng này, thì Trần gia cũng đến lúc diệt vong.
Vậy nên Trần gia có thể tiếp tục tồn tại hay không, tất cả phụ thuộc vào một quyết định của Trần Thiên Đông.
Không biết hắn sẽ lựa chọn thế nào.
...
Rời khỏi con phố đó, Trần Thiên Đông đột nhiên dừng bước, cúi người hành lễ với ba người.
"Ba vị tiền bối, ta đại diện cho Trần gia bày tỏ lòng cảm kích. Nếu không có các vị, chỉ sợ Trần gia..."
Nói đến đây, hắn nghẹn ngào, không thốt nên lời.
Tư Đồ Hiên không để tâm, chỉ phất tay qua loa.
"Ta vốn không phải vì các ngươi, chẳng qua nhìn cái tên gia chủ Dương gia kia không vừa mắt thôi. Hắn bụng dạ hẹp hòi, các ngươi cứ tiếp tục ở lại đây, sớm muộn gì cũng bị hắn trả thù, tốt nhất nên rời đi càng sớm càng tốt."
Dược Vô Kỵ cũng gật đầu nói: "Tư Đồ Hiên nói không sai, gia chủ Dương gia đã nảy sinh sát tâm với các ngươi, nếu còn không đi, e là sẽ không kịp nữa đâu."
Trên mặt người Trần gia lộ ra vẻ đắng chát.
Trần Thiên Đông giải thích: "Tê Sơn Thành là nơi Trần gia ta khởi nghiệp, lại còn có tổ nghiệp ở đây, cho nên chúng ta nhất thời nóng lòng, quyết định lưu lại. Nhưng qua chuyện hôm nay, ta đã thấy rõ dã tâm của Dương gia, ta sẽ lập tức trở về thông báo cho tộc nhân chuẩn bị di dời."
2 comments
3 ngày rồi bạn ơi, up chap đi ạ😞🫶
Trả lờiXóaUp rùi up rùi ^^
Xóa