Chương 24: Đem nàng……ăn luôn
Hoàng hôn, tại một nơi nào đó của Hạ Quốc.
“Nhóm người bên kia đã rút lui rồi.” Một ảnh vệ quỳ xuống trước mặt Ngu Vĩnh Ninh, bẩm báo.
“Ừm.” Ánh mắt Ngu Vĩnh Ninh lóe lên vẻ khó đoán, giọng lạnh lùng: “Bên phủ Kỳ Vương thì sao? Có động tĩnh gì mới không?”
Nghe vậy, Ảnh Nhất thoáng dừng lại một chút.
Trước đó, chủ tử đã lệnh cho hắn điều tra thân phận nữ tử xuất hiện trong rừng đào. Cuối cùng, hắn phát hiện nàng chính là Kỳ Vương phi—Thời Thư Lăng.
Ảnh Nhất vẫn còn nhớ rất rõ, khoảnh khắc hắn bẩm báo tin tức này, sắc mặt chủ tử âm trầm đáng sợ đến nhường nào.
Hắn cũng không dám suy nghĩ xem sự âm trầm đó đến từ ảnh hưởng chính trị của thân phận Kỳ Vương phi, hay đơn giản là vì… người mà chủ tử để tâm đã gả cho kẻ khác rồi.
Chỉ là những ngày gần đây, khi hắn tiếp tục đào sâu điều tra, những tin tức về tình cảm mặn nồng giữa Kỳ Vương và Kỳ Vương phi lại ngày một nhiều hơn. Tâm trạng chủ tử theo đó cũng càng lúc càng tệ.
Hắn do dự một chút rồi nói: “Bẩm chủ tử, hôm nay Kỳ Vương và Kỳ Vương phi đều không ra khỏi phủ.”
Sắc mặt tuấn mỹ sâu thẳm của Ngu Vĩnh Ninh càng trở nên u ám: “Ta biết rồi. Chuẩn bị cho yến tiệc ngày mai đi.”
“Vâng.”
Trước khi lui xuống, Ảnh Nhất lén liếc nhìn chủ tử một cái.
Dù bề ngoài có vẻ đây chỉ là một kế hoạch hợp tác chính trị giữa chủ tử và Hoàng đế Hạ Quốc, nhưng hắn có cảm giác rằng… chủ tử chọn tổ chức cuộc đàm phán vào đúng ngày diễn ra yến tiệc, là bởi vì người kia cũng sẽ có mặt.
Có lẽ hắn đã nghĩ nhiều.
Dù chủ tử có từng động lòng với Thời Thư Lăng thì nàng cũng đã là thê tử của người khác rồi. Chủ tử làm sao có thể mãi không quên nàng được chứ?
Ảnh Nhất nhanh chóng rời đi, còn Ngu Vĩnh Ninh thì chầm chậm cúi mắt, rút thanh trường kiếm ra, lặng lẽ lau chùi lưỡi kiếm sắc bén.
Ánh sáng phản chiếu trên kiếm sắc tựa như sự quyết tâm chắc chắn trong mắt nam nhân. Hắn như một con báo đang ẩn mình rình mồi.
...
Hôm sau.
Trời chiều thu lại những áng mây cuối, sắc mây hồng rực chiếu sáng hoàng cung nguy nga lộng lẫy. Từng cỗ xe ngựa chở khách quý tham dự yến tiệc mừng sinh thần của Trưởng công chúa lần lượt tiến vào cổng cung.
Trừ hoàng thân quốc thích có địa vị đặc biệt cao, xe ngựa của quan viên bình thường đều phải dừng lại ở đây, để chủ nhân xuống xe đi bộ vào cung.
Nhưng hiển nhiên, Thời Vụ Thanh không thuộc nhóm người đó.
Nàng ngồi trên xe ngựa của Kỳ Loan, trực tiếp tiến thẳng vào cung.
Lúc xe ngựa đi qua cửa cung, nàng tiện tay vén màn xe, nhìn ra bên ngoài một chút. Trong khoảnh khắc ấy, nàng trông thấy Thượng thư phu nhân và đại ca ruột của mình—Thời Dự.
Thời Dự dường như cũng nhìn thấy nàng, liền khẽ gật đầu chào.
Thời Vụ Thanh không đáp lại, chỉ nghiêng đầu đi, mở bảng đọc giả ra xem.
Bên trên tràn ngập những ánh mắt lườm nguýt:
[Gật cái gì mà gật, ngươi có biết ai đang ngồi trên xe kia không hả?!]
[Muội muội ruột của ngươi đây này! Nhìn cái gì mà nhìn! Người to thế này mà ngươi không thấy sao?!]
[Tên ngốc này chắc vẫn chưa biết muội muội của mình đã bị tráo đổi đâu nhỉ!]
[Còn gật đầu… Đợi đến lúc nhận ra chân tướng, tức đến rớt đầu cho xem!]
Từ bảng đọc giả, có thể thấy nữ chính hiện tại chắc chắn cũng đang đứng ở cửa cung, chứng kiến tất cả mọi chuyện.
Lưng Thời Vụ Thanh bỗng lạnh toát. Nàng lập tức thả màn xe xuống, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.
Kỳ Loan đưa cho nàng một miếng điểm tâm: “Nếm thử đi, hương vị nàng thích đấy. Hôm qua đầu bếp mới làm ra công thức này.”
Thời Vụ Thanh vừa đưa tay định nhận, Kỳ Loan lại rút tay về, không cho nàng cầm.
“?” Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt nghi vấn.
Sắc mặt Kỳ Loan nghiêm túc: “Đừng làm bẩn tay nàng.”
“...Vậy thiếp ăn kiểu gì?”
Kỳ Loan trực tiếp đưa điểm tâm đến bên môi nàng, giọng điệu thản nhiên: “Ta đút nàng.”
Thời Vụ Thanh im lặng.
Giờ phút này, nàng không biết điều gì lố bịch hơn—việc nam chính dù biết rõ Hoàng đế đang muốn diệt trừ hắn nhưng vẫn rảnh rỗi bảo đầu bếp nghiên cứu món điểm tâm nàng thích, hay việc hắn lấy lý do “sợ nàng làm bẩn tay” để tự tay đút nàng ăn.
Lố bịch thế nào đi nữa, với thân phận hiện tại, nàng chỉ có thể mỉm cười ngọt ngào: “A Loan~”
Mắt phượng của Kỳ Loan khẽ động: “Sao thế?”
Thiếu nữ đẩy tay hắn ra, lườm một cái: “Không bằng chàng ăn giúp thiếp ăn luôn đi.”
Ánh mắt nàng lúc này, thay vì trách móc, lại mang theo chút làm nũng đầy thân mật.
Kỳ Loan chợt cảm thấy thiếu dưỡng khí, hàng mi phượng khẽ chớp, lặp lại đầy do dự: “Đem nàng… ăn luôn?”
0 comments