Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 032

By Quyt Nho - tháng 4 12, 2025
Views

Chương 32: Bại lộ 

Thời Vụ Thanh khựng lại một chút, đặt tay vào lòng bàn tay đối phương.

Ngay sau đó, một lực mạnh kéo nàng lên lưng ngựa!

Hồng Minh quay đầu nhìn thấy, phát hiện là Thời Dự, hắn lại đang bận chiến đấu, nên chỉ có thể để con ngựa rời đi!

Được ca ca ruột của vương phi đưa đi, dù có thù hận gì đi nữa, cũng an toàn hơn ở lại đây!

Huống hồ, Thời Dự đã đến cứu vương phi, vậy quan hệ giữa hai người bọn họ còn cần đoán sao?

Nhìn bóng dáng hai người nhanh chóng biến mất, tâm trạng hắn cũng nhẹ nhõm hơn.

Không cần bảo vệ người, vậy thì có thể dốc sức mà đánh rồi!

"Giết! Không chừa một tên!"

Ở bên kia, Thời Dự đưa Thời Vụ Thanh chạy qua hai con phố, sau đó vỗ mạnh vào mông ngựa, khiến con ngựa hoảng sợ tiếp tục chạy về phía trước, còn hắn thì kéo Thời Vụ Thanh rời khỏi đó, nhanh chóng rẽ vào một căn phòng trống trong khách điếm.

"Muội muội, không sao chứ?" Đến đây rồi, thần kinh căng thẳng của Thời Dự mới hơi thả lỏng.

"Không sao." Thời Vụ Thanh lắc đầu, khẽ nói: "Cảm ơn huynh, ca ca."

"Muội nói cảm ơn với huynh làm gì?"

Trong phòng không có thắp đèn, Thời Dự không nhìn rõ biểu cảm của Thời Vụ Thanh.

Hắn nhíu mày, có chút sốt ruột hỏi: "Chỉ là… Lăng Lăng, hôm nay muội và mẫu thân bị làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Trời biết, khi hắn nhìn thấy mẫu thân vừa xin lỗi muội muội, rồi sau đó lại cầu xin hoàng đế cắt đứt quan hệ giữa muội muội và Thời gia, lòng hắn đã chấn động đến mức nào!

Nếu không phải mẫu thân lén ra hiệu cho hắn, hắn đã nhảy ra hỏi thẳng từ lâu rồi!

Thời Dự có thể nhìn ra, mẫu thân thực sự tức giận với muội muội, thậm chí là… căm ghét, oán hận.

Ánh mắt ấy, vậy mà lại dành cho muội muội mà mẫu thân luôn yêu thương, hắn thế nào cũng không thể hiểu nổi.

"Ca, có lẽ muội không thể giải thích rõ ràng với huynh." Giọng nói của muội muội dịu dàng vang lên: "Nhưng huynh chỉ cần tin muội là được, mẫu thân chỉ là nhất thời tức giận mà thôi..."

Ánh mắt Thời Dự bỗng trở nên sắc bén: "Muội nói gì?"

Muội muội chưa bao giờ nói những lời như vậy!

"..." Thiếu nữ có lẽ bị hắn dọa sợ, cứng đờ người, mất hai giây mới phản ứng lại: "Muội không nói nữa là được chứ."

Thời Dự nheo mắt, cảm giác xa lạ với người trước mặt lại một lần nữa xuất hiện.

Cái cảm giác xa lạ này, không phải là kiểu xa lạ với người dưng, mà là sự khác biệt trong hành vi, cử chỉ, không giống với muội muội của hắn…

Hơn nữa, cảm giác mà đối phương mang đến, không giống với muội muội, mà giống như… Giống ai đó?

Thời Dự nhất thời không nghĩ ra.

Hắn gạt bỏ suy nghĩ này, quay sang hỏi: "Đám sát thủ ban nãy là chuyện gì?"

"Muội cũng không biết."

Thời Dự bước đến bên cửa sổ, bên ngoài trời đêm mờ mịt, ánh trăng sáng tỏ, chiếu rọi con phố xa xa.

Có lẽ vì nơi giao chiến cách đây khá xa, nên không nghe thấy chút âm thanh nào, cả con phố yên tĩnh đến đáng sợ.

"Có lẽ là nhắm vào Kỳ Vương." Thời Dự tuy đơn thuần, nhưng không ngốc, rất nhanh đã suy luận ra.

Sát thủ không thể nào nhắm vào muội muội hắn, chỉ có thể là nhằm vào Kỳ Vương, nhưng lại không biết tối nay Kỳ Vương bị hoàng đế giữ lại trong cung.

Thời Vụ Thanh thầm nghĩ: không chắc đâu, giết nàng cũng có khả năng lắm chứ!

Nhưng mà…

Hàng mi dài của nàng khẽ chớp, nhìn bóng lưng đang quay về phía mình, trong mắt vụt qua tia sáng khác thường.

Tình tiết này, một phần đã lệch khỏi nguyên tác, chẳng phải chính là cơ hội tốt của nàng sao?

Trước đây, nàng sẽ không mạo hiểm thay đổi cốt truyện vào lúc này, nhưng bây giờ, tình tiết đã hoàn toàn sai lệch rồi, nàng có làm gì hay không cũng chẳng khác biệt là mấy.

Thời Vụ Thanh cố ý bước đến bên cửa sổ, giả vờ cũng nhìn ra ngoài.

Ánh trăng chiếu xuống người nàng, khuôn mặt nghiêng vô cùng tinh xảo xinh đẹp, tóc đen da trắng, vạt áo lay động trong gió, trông chẳng khác nào tiên tử hạ phàm.

Nhưng điểm quan trọng không phải là điều này, mà là… phía sau tai nàng trắng muốt, hoàn toàn trống trơn.

Thời Thư Linh, ở sau tai trái có một nốt ruồi nhỏ.

Chi tiết này đã được tác giả nhấn mạnh khi miêu tả nhân vật, vậy nên khi cảnh tượng Thời Vụ Thanh đứng đây xuất hiện, phía sau tai không có gì cả, độc giả lập tức bùng nổ!

[Sắp bị phát hiện rồi sao?!]

[Thời Dự không giống như Thượng Thư phu nhân, hắn chẳng nghĩ nhiều đâu, nếu phát hiện Kỳ Vương phi không phải muội muội ruột của hắn, thì chuyện gì hắn cũng có thể làm ra được!]

[Đúng vậy, Thời Dự chính là một kẻ cuồng em gái chính hiệu, nếu hắn phát hiện ra, chưa biết chừng có thể trực tiếp bóp chết Thời Vụ Thanh luôn ấy chứ!]

[Kích động quá!]

Thời Vụ Thanh cũng nghĩ như độc giả, nàng im lặng chờ đợi cổ mình bị bóp chặt rồi bị tra hỏi.

Nhưng chờ mãi, nàng chỉ đợi được cảnh người đàn ông kéo nàng về phía sau: "Muội ngốc à? Đứng đó chờ bị phát hiện à?"

"..." Ta thấy kẻ ngốc là huynh đấy!

Nàng không thể tin nổi, chỉ trợn to đôi mắt đẹp, ngơ ngác nhìn Thời Dự.

Bên cạnh Kỳ Loan, nàng cẩn thận che giấu từng chút một, sợ bị hắn phát hiện; nhưng đứng trước Thời Dự, nàng gần như dâng tận mặt cho hắn thấy, vậy mà hắn vẫn chẳng nhận ra gì cả!

Bình luận cũng tràn ngập dấu chấm lửng, lần đầu tiên Thời Vụ Thanh đồng cảm sâu sắc với độc giả, cảm giác câm nín này, nàng thực sự đã trải nghiệm được rồi.

"Ca ca, không sao đâu, muội chỉ muốn quan sát tình hình..." Nàng không cam tâm, vẫn định bước lên.

Nhưng chân còn chưa kịp nhấc lên, đã bị kéo lại.

"Lăng Lăng!"

Thời Vụ Thanh không ngờ hắn đột nhiên dùng sức mạnh như vậy, lập tức mất thăng bằng, ngã ngửa ra sau.

Thời Dự vội vàng đỡ lấy nàng, nhưng khuỷu tay lại vô tình đập mạnh vào góc bàn, âm thanh va chạm nặng nề vang lên trong phòng.

Thời Vụ Thanh đứng dậy, tức giận nói: "Huynh đột nhiên kéo muội làm gì?"

"Ta..." Thời Dự theo bản năng muốn giải thích, nhưng đầu óc đang hỗn loạn, chỉ nói được một chữ rồi nghẹn lại.

Muội muội hỏi hắn tại sao kéo nàng...

Ngay sau khi hắn vừa bị đau đến mức phát ra âm thanh lớn như vậy.

Nàng lại không hỏi han gì về hắn sao?

Vẻ mặt Thời Dự bỗng trở nên mờ mịt, một dự cảm đáng sợ ập đến trong đầu hắn, suy nghĩ rối loạn, nhưng miệng vẫn cố gắng nói: "Ta chỉ không muốn muội ra cửa sổ, tăng nguy cơ bị lộ thân phận..."

"Thì huynh nói với muội là được rồi, tự dưng kéo mạnh như vậy, huynh không biết như thế có thể khiến muội bị thương sao?" Cô gái nói xong lại quay đầu nhìn ra cửa sổ: "Không biết bao giờ vương gia mới quay lại nữa, muội còn phải trốn tới bao giờ đây?"

Thời Dự xoa xoa khuỷu tay, ánh mắt đen sẫm dần hiện lên vẻ nghi hoặc: "Lăng Lăng, tuy ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì giữa muội và mẫu thân, nhưng ca ca hiểu rằng muội cũng không dễ dàng gì. Chuyện trong nhà, mẫu thân quả thật không nên giận cá chém thớt lên muội, nhưng muội còn nhớ lời hứa của mình trước khi xuất giá không?"

Cô gái đang nhìn ra ngoài bỗng khựng lại trong chốc lát, rồi đáp: "Dĩ nhiên là nhớ chứ! Ca ca, bây giờ điều quan trọng là chạy trốn, chúng ta đừng nói chuyện này nữa."

"Nếu nhớ, vậy nói lại cho ta nghe đi." Giọng Thời Dự bình tĩnh.

"Giờ nói cái này làm gì..."

"Nói lại cho ta nghe!" Thời Dự đột ngột nâng cao giọng, khí thế bức người, bàn tay to lớn không chút do dự nắm chặt cổ tay Thời Vụ Thanh, ngăn cản nàng rời đi: "Nhanh lên!"

Thời Vụ Thanh giật mình: "Muội... Muội nói là được chứ gì, ca ca, huynh buông muội ra trước đã."

"Hôm đó ta đứng ngoài nghe rất rõ, nếu muội nói sai một chữ..." Giọng Thời Dự lạnh lùng.

Đồng tử Thời Vụ Thanh co rút.

[Cuối cùng cũng phát hiện ra rồi sao!!]

[Các tỷ muội ơi! Hôm nay có thể mở tiệc rồi! Kích động quá đi mất!]

[Đặt cược xem ca ca có tức giận đến mức bóp chết cái con ký sinh trùng này không!]

[Chắc không đâu, vì bây giờ ả vẫn là vương phi của Kỳ vương. Nhưng một khi con người ta giận dữ cực độ, chuyện gì cũng có thể xảy ra.]

[Ôi trời ơi! Tôi theo dõi truyện lâu như vậy, chính là để chờ đợi khoảnh khắc này! Để tiện nhân chịu báo ứng!]

[Mau bại lộ đi, để mọi người nhìn rõ bộ mặt thật của ả, a a a tôi không thể chờ thêm nữa!]

"Muội... Ca ca, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, làm sao muội có thể nhớ từng câu từng chữ được chứ?" Cô gái dịu giọng, còn vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Thời Dự, như làm nũng mà lắc lắc, cầu xin hắn buông tay.

Hành động này, đúng là điều mà một đôi huynh muội thân thiết có thể làm.

Nhưng Thời Dự lại như rơi vào hầm băng, toàn thân rét lạnh, sự kinh hoàng chợt bừng tỉnh trong lòng khiến hắn vô thức siết chặt tay, mạch máu trên mu bàn tay nổi lên rõ ràng.

"Đau... Ca ca..."

  • Share:

You Might Also Like

0 comments