Vo Tinh Dao Chuong 238

By Quyt Nho - tháng 4 10, 2025
Views

CHƯƠNG 238: Hãy lên đi nào, các tiểu bảo bối của ta

Người dịch: Danh Vu

Giọng điệu âm dương quái dị, thấm đẫm một sự lạnh lẽo khó hiểu phát ra. 

Ba người Ngu Chiêu đã trải qua bao nhiêu cuộc chiến đấu, không còn là những kẻ ngốc mới trải đời.

Chưa dứt lời, ba người đột nhiên bật dậy, trong nháy mắt đã bay ra xa vài trượng.

“Ai chà, phản ứng cũng khá nhanh, nhưng tiếc là vẫn quá chậm.”

Giọng nói âm u kèm theo một luồng khí lạnh lẽo nhanh chóng lan tỏa.

Ngu Chiêu chỉ cảm thấy cơ thể bị bao bọc bởi sự lạnh lẽo cực độ, tứ chi lạnh buốt, tốc độ vận chuyển linh lực trong cơ thể đột ngột giảm xuống, tốc độ phi hành không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng.

Ánh mắt nàng lạnh đi.

Quả nhiên là lão quái Nguyên Anh.

Bàn tay phải của nàng siết chặt lại, nắm chặt hư không, từ giữa các ngón tay chảy ra chất lỏng đỏ lam xen kẽ. 

Hương hoa tỏa khắp bốn phía. 

Một thân ảnh chậm rãi lộ diện ra gương mặt tái nhợt với vẻ say mê.

“Thật là một mùi hương kỳ lạ, đây là…”

Lão quái lại hít một hơi thật sâu, đôi mắt híp lại, tâm trí dao động.

Vù—

Một đạo điện quang rạch ngang bầu trời, bỗng nhiên lao về phía lão quái. 

Trong lúc đạo điện quang đến, lão ta mở to hai mắt, kêu lên một tiếng, “Không biết tự lượng sức mình!”

Lão vung tay ra phía trước, dùng tay không bóp nát. 

Đang lúc lão còn đắc ý thì cảm giác nguy hiểm đột nhiên ập đến.

Lão theo bản năng né về phía trước.

Chỉ nghe thấy một tiếng xé toạc.

Tay áo bên trái của lão bị rách một lỗ lớn.

Lão quái kinh ngạc nhìn về phía trước, nơi có Tư Đồ Hiên đang cầm thương.

Trong thần thức của lão hoàn toàn không có phát giác ra được mũi thương thứ hai xuất hiện. 

Nó từ đâu xuất hiện?

Tư Đồ Hiên lắc trường thương trong mình một cái, hào sảng nói: “Ngươi nghĩ ba người chúng ta chỉ biết chạy trốn sao, hôm nay ngươi gặp phải chúng ta là coi như ngươi xui xẻo.”

Nếu một mình Tư Đồ Hiên ở bên ngoài, tất nhiên sẽ không dám thốt ra những lời lẽ hùng hồn như vậy.

Nhưng bên cạnh hắn có Ngu Chiêu và Dược Vô Kỵ. 

Người hạng nhất và hạng bốn tại thi đấu của Tu Chân giới. 

Ba người họ liên thủ, cần gì phải sợ một lão quái Nguyên Anh.

Việc rút lui trước đó chỉ là một trong những kế sách để làm lão mất cảnh giác mà thôi.

“Ha ha ha ha!” Lão quái cười lớn một tràng dài, thần thái lão điên cuồng: “Tiểu tử Kim Đan, ta sẽ móc lấy Kim Đan của ngươi ra xem, liệu có cứng hơn cái miệng của ngươi không.”

Lão vung tay áo lên, vài chiếc đinh xương được bao bọc bởi sương mù đen lao ra, tiếng gió gào thét.

Tư Đồ Hiên lùi lại một bước, tay phải cầm trường thương vẽ một vòng cung trên không trung.

Linh quang lóe lên, tạo thành một bức màn trướng khổng lồ.

Ngay lúc đó.

Có vài chiếc đinh xương giống hệt từ phía sau hắn bắn ra.

“Sao có thể?” Ánh mắt lão ta ngưng lại, vẻ khinh thường trong mắt hoàn toàn biến mất.

Đinh đinh đinh——

Hai đám xương đinh va chạm nhau trên không trung.

Đám xương đinh sau cùng kiên trì được vài hơi thở rồi hóa thành bột vụn, số xương đinh còn lại đều đánh vào lá chắn trước mặt của Tư Đồ Hiên.

Lá chắn lập lòe sáng tối, nhưng vẫn khá kiên cường.

“Phụt!”

Lão quỷ ngẩng đầu nhìn lên.

Một bãi chất lỏng màu trắng từ trên trời rơi xuống.

Hắn né người muốn tránh, nhưng xung quanh không biết từ lúc nào lại có thêm một cây Hồng Lăng chắn đường.

“Cút!”

Thân hình lão ta chấn động.

Một lực lượng vô hình khuếch đại hướng ra bên ngoài. 

Hồng Lăng cuồn cuộn, hiện ra thân hình một con nhện đỏ cực đại 

Dược Vô Kỵ đứng trên lưng Xích Ngọc, môi nàng đỏ như lửa, cười như không cười nói: “Lão già, cứ để cho ngươi thử nghiệm con độc trùng mà ta mới nuôi dưỡng đđi.”

Nàng mở bàn tay phải ra, nhẹ nhàng thổi.

Một đám bạch trùng bằng kích thước bọ chét ào ạt lao về phía lão ta.

Sắc mặt lão ta hơi biến, há miệng phun ra một đám sương đen.

Bạch Trùng ngay lập tức bị nhấn chìm trong sương đen.

Dược Vô Kỵ không hề hoảng loạn, vừa chỉ huy Xích Ngọc tấn công, vừa dùng Hồng Lăng quấy rối.

Tư Đồ Hiên lúc này cũng cầm trường thương xông tới trước mặt lão ta.

Trường thương như điện, lóe sáng mà phi tới. 

Thực ra, lão ta ứng phó với hai người này không có phí sức gì. 

Chỉ là mỗi khi đến thời điểm quan trọng để kết liễu thì sẽ có một lực lượng kỳ lạ cản trở lão thi pháp, khiến cho hai người thuận lợi né tránh. 

Mối nghi ngờ trong lòng lão ngày càng tăng lên. 

Lão chỉ mới bế quan vài chục năm, mà những tu sĩ trẻ tuổi bây giờ đã mạnh đến mức này sao?

Lão hiện giờ có chút hối hận vì đã bị lão tổ Dương gia khiêu khích để đến tìm phiền phức với ba người này. 

Tâm tư dao động, lão dần nảy sinh ý định rút lui.

Lão ném ra một pháp bảo hình đồng xu chặn lại trường thương của Tư Đồ Hiên, rồi lại phun ra một ngụm sương đen hóa thành một con rắn dài quấn lấy Hồng Lăng, lão định quay người rời đi.

“Ngươi tốt hơn hết vẫn nên ở lại đi.”

Trước mặt lão ta bỗng nhiên xuất hiện mấy bóng người hư ảo. 

Bọn họ đang thất khiếu chảy máu, vị trí của đan điền có một cái lỗ lớn xuyên qua thân thể họ, lộ ra nội tạng đẫm máu. 

Một nữ tử có dáng dấp giống lão đến năm phần nghiêng đầu hỏi lão: "Nhị đệ, kim đan của tỷ ăn có ngon không?"

Con ngươi lão co lại, thất thanh nói: "Đại tỷ!"

Kim đan đầu tiên mà lão ăn sống chính là từ cơ thể đại tỷ ruột thịt của lão. 

Lúc đó, lão ta vừa mới lên Trúc Cơ không lâu, đại tỷ đã là tu sĩ Kim Đan có chút tiếng tăm. 

Rõ ràng tuổi tác của tỷ đệ hai người chênh nhau không quá năm tuổi, nhưng khoảng cách về thiên phú tu luyện lại khác nhau một trời một vực.

Tất cả mọi người chỉ chú ý đến đại tỷ của lão mà bỏ qua lão.

Lão không cam lòng trở thành một nhân vật phụ không quan trọng.

Vì vậy, sau khi có được công pháp tà đạo, đại tỷ đã trở thành tế phẩm đầu tiên của lão.

Nhưng đó đã là chuyện xảy ra từ hàng trăm năm trước rồi.

Lão cứ nghĩ bản thân đã quên gần hết.

Giờ đây khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc trước mắt, mọi ký ức lại trở lại.

Thời điểm đại tỷ chết vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra, ánh mắt tỷ ấy đầy sự mơ hồ.

"Đại tỷ, đệ..." Lão quỷ sắc mặt lộ vẻ hối lỗi, nhưng ngay sau đó lại biến thành sự châm chọc và mỉa mai: "Tỷ nghĩ rằng đệ sẽ hối hận, sẽ xin lỗi sao? Haha, giết tỷ là quyết định đúng đắn nhất của đệ! Chỉ khi tỷ chết rồi, đệ mới có thể tập trung tu luyện! Tỷ đáng chết, tỷ sớm nên chết đi rồi!"

Tay phải lão ta bấm niệm pháp quyết xuất hiện khí đen ngùn ngụt, hư ảnh nhanh chóng tan biến. 

"Đại tỷ! Tỷ sẽ không bao giờ thắng được đệ đâu!"

Ngu Chiêu lắc đầu ngao ngán. 

Thân người nhưng tâm ma. 

Bây giờ có chết cũng không đáng tiếc. 

"Tư Đồ Hiên, Dược Vô Kỵ, chính là bây giờ!"

Nàng lớn giọng hét lớn, thần hồn chi lực bùng nổ, ánh sáng từ Phù Sinh Kính phát ra. 

Dược Vô Kỵ nhẹ nhàng nhếch môi nói: "Đi thôi, các tiểu bảo bối của ta."

Tư Đồ Hiên ném trường thương lên, bàn tay vỗ vào đuôi thương phát ra tiếng nổ lớn.

Oành!

Thân hình lão ta bị nhấn chìm bởi linh quang chói mắt. 

Ba người Ngu Chiêu từ từ tiến lại gần.

Dược Vô Kỵ hưng phấn nói: "Chết chưa? Chết chưa?"

Tư Đồ Hiên khẽ cau mày.

Hắn ta rất tự tin đối với thực lực của cả ba người họ, nhưng cũng không dám đảm bảo rằng lão ta này có thể còn có bảo vật phòng thân gì hay không. 

Hơn nữa, lão quái Nguyên Anh đang bị thương nặng, còn có thể xuất khiếu Nguyên Anh, tương đương với việc có thêm một mạng sống nữa. 

Chưa đến khắc cuối cùng, hắn ta cũng không biết kết quả sẽ ra sao.

Ngu Chiêu im lặng một lúc, nhẹ nhàng cười.

"Kết thúc rồi."

Như để chứng thực lời nàng vừa nói.

Dược Vô Kỵ và Tư Đồ Hiên cuối cùng cũng nhìn thấy hình dạng lão ta lúc này.

Biểu cảm của lão kinh hoàng, quần áo rách rưới tả tơi, toàn thân trên dưới đều có vô số lỗ to bằng nắm tay.

Càng quỷ dị hơn là, làn da trần trụi bên ngoài của lão hiện lên màu xanh tím rất đậm, ngay cả nội thể bên trong cũng có màu xanh.

Tư Đồ Hiên nhìn thôi cũng cảm thấy rùng mình.

"Dược Vô Kỵ, những con độc trùng mà ngươi nuôi dưỡng thật quá lợi hại, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng có thể bị hạ gục."

Dược Vô Kỵ kiêu ngạo hừ một tiếng: "Đó là đương nhiên, nên ngươi đừng có làm ta mất hứng, nếu không ta sẽ thả trùng ra cắn ngươi."

Tư Đồ Hiên nghe vậy, ngược lại không sợ nói: "Độc trùng của ngươi tuy độc, nhưng giòn như miếng băng mỏng, một đầu ngón tay cũng có thể nghiền chết. Nếu không phải có Ngu đạo hữu đây thay ngươi yểm hộ cho thì căn bản đám độc trùng kia của ngươi không có khả năng lại gần được lão quái Nguyên Anh."

"Thì sao, nếu ta đánh nhau với ngươi, Ngu Chiêu chắc chắn sẽ đứng về phía ta."

Tư Đồ Hiên nghẹn lời, lập tức không cách nào phản bác.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments