CHƯƠNG 237: Dù có muốn sờ cũng phải sờ một cách công khai
Người dịch: Danh Vu
—
"Như thế là tốt."
Tư Đồ Hiên gật đầu hài lòng.
Hắn có thể cứu được người nhà Trần gia trong chốc lát, nhưng không thể cứu được suốt đời, cuối cùng họ vẫn phải tự đứng lên mới được.
"Ba vị tiền bối." Trần Thiên Đông lộ vẻ mặt khó xử: "Vãn bối có một việc không tiện thỉnh cầu."
Hắn cắn răng nói tiếp: "Dương gia luôn xem Trần gia ta như cái đinh trong mắt, như gai trong thịt, nhất định sẽ không dễ dàng để chúng ta rời đi. Vãn bối dám mạo muội cả gan xin cùng ba vị tiền bối đi ra khỏi thành. Chờ hoàn toàn rời khỏi phạm vi thế lực của Dương gia, vãn bối sẽ dẫn theo tộc nhân tự lo cho chính mình, nhất định sẽ không quấy rầy các tiền bối."
Tư Đồ Hiên nhìn về phía Ngu Chiêu và Dược Vô Kỵ.
Dược Vô Kỵ nhún vai, biểu thị không có ý kiến.
Ngu Chiêu gật đầu.
Tư Đồ Hiên nói: "Hôm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi một đêm trong thành, ngày mai vào giờ Thìn tập hợp bên ngoài cổng thành."
Trần Thiên Đông mừng rỡ, liên tục cúi đầu cảm tạ vài lần rồi lập tức dẫn theo tộc nhân trở về dọn nhà.
Đợi mọi người đi khỏi, Dược Vô Kỵ tò mò hỏi Ngu Chiêu về việc quen biết với người Trần gia.
Ngu Chiêu vừa đi vừa kể, Dược Vô Kỵ và Tư Đồ Hiên nghe chăm chú say sưa.
—
Ở phía bên kia.
Dương Hào trở về Dương gia liền lập tức bái kiến Lão tổ Dương gia, hắn đem mọi chuyện xảy ra hôm nay báo cáo từng chuyện một.
Lão tổ Dương gia nhăn mặt nói: "Ba cái người tu sĩ Kim Đan trẻ tuổi đó… Ngươi có biết lai lịch của bọn họ không?"
Dương Hào lắc đầu: "Ba người họ nhìn rất lạ, có lẽ là lần đầu tới Tê Sơn thành, nhưng trong số đó có một nữ tử có quan hệ với người Trần gia, có lẽ là bạn cũ của Lão tổ Trần gia."
Lão tổ Dương gia càng nhíu mày sâu hơn.
Sau khi Lão tổ Trần gia quy thiên, sản nghiệp Trần gia đã bị các đại gia tộc của Tê Sơn thành chiếm đoạt chia phần, mà nhà Dương gia họ lại là người hưởng lợi nhiều nhất.
Đã nuốt được nhiều đồ tốt của Trần gia nên tất nhiên Dương gia sẽ không để họ có khả năng "đông sơn tái khởi". Vì vậy mới cố tình thiết kế ra một màn để Trần Thiên Đông đến gây sự rồi để Dương Hào đem người ra xử lý hết một thể.
Không ngờ giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, kế hoạch tiêu trừ hậu họa đã bị buộc phải dừng lại.
Công sức đổ sông đổ biển!
Dương Hào cũng thở dài: "Có lẽ vận mệnh nhà Trần gia chưa tuyệt."
Lão tổ Dương gia hừ lạnh một tiếng.
"Dựa vào tư chất của người nhà Trần gia cũng không thể tạo ra sóng gió lớn gì, nhưng ba kẻ đó dám tùy tiện can thiệp vào chuyện giữa chúng ta và Trần gia, vậy thì bọn chúng cũng nên chịu trách nhiệm."
Dương Hào cảm nhận được sát khí dày đặc từ lời nói của Lão tổ.
Hắn giật nảy cả mình: "Lão tổ, tuyệt đối không thể! Ba người đó còn trẻ mà đã là tu sĩ Kim Đan vậy thì thân phận của họ tất sẽ không tầm thường. Dương gia chúng ta không nên gây thù chuốc oán với họ, chuyện này nên chấm dứt ở đây."
"Ngươi thật sự cho rằng lão đây già rồi lẩm cẩm à! Ta sẽ không để cho người nhà Dương gia đi gây chuyện, ta đã có người có thể giúp chúng ta giải quyết chuyện này."
Khuôn mặt Dương Hào từ lo lắng chuyển thành vui mừng: "Hào ngu muội, xin Lão tổ chỉ giáo."
Lão tổ Dương gia lấy ra một khối ngọc giản truyền tin: "Lão phu năm xưa lang bạt bên ngoài đã kết giao với một vị tà tu Nguyên Anh. Người đó thích ăn máu người, còn thích nuốt sống kim đan, đặc biệt là các tu sĩ trẻ tuổi. Người đó cho rằng đấy mới là món bổ."
Dương Hào khiếp sợ không thôi.
Có tin đồn nói rằng nuốt sống kim đan có thể thu được phần lớn linh lực của tu sĩ đang sở hữu kim đan đó.
Hắn luôn nghĩ đó chỉ là tin đồn.
Ai ngờ lại là thật!
Ánh mắt hắn sáng lên, ẩn hiện vẻ tham lam.
Nhưng rất nhanh, Lão tổ Dương gia đã lên tiếng phá vỡ ảo mộng của hắn.
"Ngốc ạ, ngươi thật sự nghĩ nuốt sống kim đan là con đường tắt để tu luyện sao? Sai! Rất sai!"
Lão tổ Dương gia đã sống vài trăm năm, chỉ một cái liếc mắt đã thấy Dương Hào có ý định sai trái, lập tức chặn bỏ ý nghĩ đó.
Nuốt sống kim đan thật sự có thể tạm thời thu được một lượng lớn linh lực, tuy nhiên linh lực vào cơ thể không thể hòa nhập với linh lực đang chảy trong kinh mạch của bản thân, mà sẽ sinh ra hiện tượng bài xích mạnh mẽ.
Nhẹ thì kinh mạch đứt đoạn, nặng thì tự bạo mà chết.
"Ngươi không động não mà nghĩ xem, nếu thật sự có phương pháp tu luyện nghịch thiên như vậy, giới tu chân đã sớm hỗn loạn, làm sao còn có cơ hội cho người như chúng ta?"
Dương Hào nghi hoặc nói: "Nếu phương thức này nguy hiểm tới vậy thì tại sao vị tà tu đó lại có thể nuốt sống kim đan?"
Trên mặt Lão tổ Dương gia hiện lên vẻ khó nói.
"Bởi vì hắn nuốt đan dược không phải để hút linh lực, mà là tận hưởng cảm giác lột da róc xương, moi kim đan từ cơ thể tu sĩ mang ra. Sau đó nhai nuốt vào bụng."
Dương Hào ngẩn người.
Một cơn lạnh lẽo lan khắp toàn thân.
"Lão tổ…"
Dương Hào sợ hãi.
Tên tà tu tàn nhẫn như vậy, hợp tác với hắn không phải là tự chuốc lấy họa sao?
Hắn muốn khuyên Lão tổ thay đổi ý định, nhưng thái độ của Lão tổ rất kiên quyết.
"Ta chỉ đưa tin tức của ba người đó cho hắn, còn hắn sẽ làm gì, ta cũng không biết."
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Lão tổ Dương gia đã có sự tự tin tuyệt đối rằng đối phương nhận được tin tức nhất định sẽ hành động.
Bởi vì đối phương vừa kết thúc bế quan, chính là lúc cần tẩm bổ một phen. Ngay khi biết có ba viên kim đan hình người đang ở không xa thì chắc chắn sẽ không kiềm chế được mà đến đòi mạng.
Kể cả giữa chừng có xảy ra chuyện bất ngờ, không theo như lão dự tính thì ít nhất lão và Dương gia này cũng sẽ không bị thiệt hại.
Lão tổ Dương gia sắc mặt âm trầm, gửi ra truyền tín ngọc phù.
Đây chính là cái giá phải trả khi đắc tội với Dương gia.
……
Hôm sau vào giờ Thìn.
Ba người Ngu Chiêu đã gặp được người nhà Trần gia đã chờ sẵn bên ngoài cổng thành, dẫn đầu là Trần Thiên Đông, tổng cộng có hơn hai trăm người.
"Cảm tạ ba vị tiền bối, ân cứu mạng của các tiền bối, suốt đời không bao giờ quên!"
Hơn hai trăm người đồng thanh nói, âm thanh vang dội khắp trời.
Nhiều tu sĩ đi qua đều quay lại, ánh mắt tràn đầy sự tò mò.
Tư Đồ Hiên và Dược Vô Kỵ do quen với việc tự do tùy ý, bị một đám người trang trọng cảm ơn liền có chút ngại ngùng, liên tục nói không cần đa lễ.
Không lâu sau, một đoàn người hùng hổ lên đường đến Bắc vực.
……
Chớp mắt đã qua ba ngày.
Đi qua thành phố đầu tiên của Bắc vực.
Đoàn người khổng lồ lại trở về với ba người như lúc trước.
Dược Vô Kỵ ngậm cọng cỏ khẽ lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng tách khỏi họ, ba ngày này khiến ta suýt nghẹn chết."
Người nhà Trần gia xem ba người bọn họ như ân nhân cứu mạng, trên đường luôn hỏi thăm ân cần, ngay cả người có tính cách hướng ngoại như Dược Vô Kỵ cũng không chịu nổi sự nhiệt tình quá mức của người nhà Trần gia.
Bây giờ tách khỏi họ, chỉ thấy cả người nàng trở nên nhẹ nhõm, xương cốt như nhẹ đi hai lạng.
Tư Đồ Hiên nhếch môi nói: "Ta thấy rõ ràng là ngươi thích thú với điều đó."
Người nhà Trần gia đều cao to mạnh mẽ, toàn thân đều là cơ bắp, Dược Vô Kỵ mắt liếc qua liếc lại, nhưng vẫn bị hắn bắt gặp nhiều lần.
Dược Vô Kỵ không chịu thua đáp trả lại: "Ngươi mới là người được hưởng nhiều phúc lộc."
Tính cách Tư Đồ Hiên cao ngạo, nhưng cái túi da của hắn lại xuất sắc hơn người, thêm vào ánh hào quang của ân nhân cứu mạng nên thường có các nữ tu sĩ của Trần gia bày tỏ thiện cảm với hắn.
"Ngươi đừng có nói bậy, ta đâu có nhận sự ưu ái của họ." Tư Đồ Hiên hoảng hốt nhìn phía Ngu Chiêu, thấy nàng bình tĩnh, sắc mặt thất vọng thoáng qua: "Không giống một số người lấy cớ xem bệnh mà tùy tiện động tay động chân."
"Ngươi mới là người nói bậy, là họ tự xắn tay áo cho ta chạm đấy!" Dược Vô Kỵ không hài lòng nói.
Nàng nào có phải là người có tâm mà không có dũng khí.
Cần gì phải lén lén lút lút tìm lý do.
Nàng cho dù muốn sờ cũng là chính đáng mà sờ!
Tư Đồ Hiên: "Thế cũng là ngươi trước đó đã vu khống ta!"
Dược Vô Kỵ: "Có phải vu khống hay không, chính ngươi tự biết!"
Tư Đồ Huyền: "Phải!"
Dược Vô Kỵ: "Không phải!"
"Phải!"
"Không phải!"
"…"
Ngu Chiêu im lặng không nói.
Nàng đã rất lâu không thấy một cuộc cãi vã đầy tự nhiên và giản dị như vậy.
"Ôi, thật náo nhiệt nhỉ."
0 comments