Vo Tinh Dao Chuong 240

By Quyt Nho - tháng 4 11, 2025
Views

CHƯƠNG 240: Độ thiện cảm của Lam Tử Du đạt tiêu chuẩn

Người dịch: Danh Vu

[Đinh! Lúc này độ thiện cảm của Lam Tử Du là 88 điểm... 65 điểm... 85 điểm... 42 điểm...]

[Đinh! Độ thiện cảm của mục tiêu trước mắt dao động quá lớn, giá trị tạm thời không thể ước lượng.]

Nhịp tim của Diệp Từ Tâm theo lời thông báo của hệ thống mà lên xuống trập trùng, khóe miệng nàng ta hơi co rúm lại, im lặng không nói.

Lam Tử Du thật giả dối. 

Ngoài miệng thì nói sẽ có trách nhiệm với nàng, nhưng trong lòng lại ghét bỏ nàng đủ điều.

Nàng ta còn chưa ghét bỏ cái tính cách tàn bạo, vui giận thất thường của Lam Tử Du thì thôi. Lam Tử Du có tư cách gì để ghét bỏ nàng ta!

Nghĩ đến việc tối qua Lam Tử Du say xỉn, miệng không ngừng gọi tên Ngu Chiêu, trong lòng nàng càng thêm hận thấu thấu xương.

Nhưng nàng nghĩ đến nhiệm vụ lúc này là làm sao cho độ thiện cảm của Lam Tử Du ổn định trở lại.  

Lông mi nàng khẽ run rẩy, thấp giọng nói: “Nhị sư huynh, giữa chúng ta chỉ là tình nghĩa huynh muội đơn thuần, chuyện tối hôm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn, muội sẽ hoàn toàn quên đi, huynh cũng không cần phải cảm thấy áy náy vì muội.” 

Chiêu lấy lùi làm tiến này của Diệp Tụng Tâm đã thành công khiến Lam Tử Du cảm động mức tan chảy cõi lòng, những bất mãn trong lòng vừa nãy cũng theo đó mà tan biến.

“Tiểu sư muội, lời này muội có thật không?”

Dù Lam Tử Du đã cố gắng kiềm chế, nhưng niềm vui trong lời nói của hắn quá rõ ràng.

Diệp Tụng Tâm hận đến nghiến răng nhưng vẫn không dám ngẩng đầu lên để hắn nhìn thấy, thanh âm nàng vẫn như cũ yếu ớt nói: “Là thật, trong lòng nhị sư huynh đã có nơi thuộc về, muội làm sao có thể làm khó huynh.”

“Tiểu sư muội!” Lâm Tử Du tức giận nói: “Từ khi nào mà huynh đã có người trong lòng rồi, sao huynh lại không biết!”

Diệp Tụng Tâm đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt như nước bắn ra tia sáng sắc bén: “Nhị sư huynh có biết tối qua huynh say xỉn vẫn luôn liên tục gọi tên Ngu Chiêu không!”

Thân thể Lam Tử Du chấn động.

Ngu Chiêu sao?

Không, không thể nào!

Làm sao hắn có thể thích Ngu Chiêu được!

Hắn luôn coi Ngu Chiêu là sư muội, không, coi như là một đồng môn bình thường mà thôi!

Chắc chắn là tiểu sư muội đã nghe nhầm.

Đúng vậy, là muội ấy nghe nhầm!

“Tiểu sư muội, muội hiểu lầm rồi, huynh đã ân đoạn nghĩa tuyệt với Ngu Chiêu, cho nên càng không có khả năng nảy sinh tình cảm đôi lứa với muội ấy. Chuyện này mai sau không cần nhắc lại nữa.”

Diệp Tụng Tâm thẳng thắn hỏi: “Nếu nhị sư huynh chưa có người trong lòng vậy huynh có nguyện kết thành đạo lữ với muội không?”

Lam Tử Du mấp máy môi, nhưng mãi không có âm thanh nào phát ra.

Diệp Tụng Tâm chưa kịp nói gì, ngược lại hắn đã cuống cuồng lên.

Thành thật để mà nói, hắn có thích tiểu sư muội,  

Nhưng trong tình cảm này chỉ có tình nghĩa sư huynh muội đồng môn với nhau, không lẫn lộn với tình cảm nào khác.

Hắn không cách nào tưởng tượng được viễn cảnh tiểu sư muội ở bên cạnh với hắn với tư cách là đạo lữ. Điều đó là không đúng!

Còn lý do tại sao không đúng, hắn lại không nói lên lời. 

“Nhị sư huynh, huynh không cần nói nữa, muội đã hiểu.”

Sự im lặng của Lam Tử Du chính là câu trả lời tốt nhất.

Diệp Tụng Tâm chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài.

Lâm Tử Du nhìn thật sâu vào bóng lưng ẩn nhẫn và buồn bã của nàng, mà không nhúc nhích.

Diệp Tụng Tâm dừng lại ở cửa.

“Bước ra khỏi cánh cửa này, mọi chuyện tối qua sẽ đi vào quên lãng. Nhị sư huynh, huynh mãi mãi là sư huynh của muội.”

Nàng đẩy cửa ra. Một giọt nước mắt rơi từ khóe mắt. Dưới ánh nắng rực rỡ.

Tách tách!

Âm thanh nước mắt rơi xuống và âm thanh lạnh lùng của hệ thống vang lên cùng lúc.

[Đinh! Hiện tại độ thiện cảm của Lam Tử Du là 90 điểm!]

[Đinh! Độ thiện cảm đạt yêu cầu, thông đạo cướp đoạt khí vận đã được mở ra, giá trị khí vận hiện tại của Lam Tử Du là 9000 điểm.]

Diệp Tụng Tâm quay lưng về phía Lam Tử Du, khóe miệng nàng nhếch lên một độ cong không rõ ràng.

“Đổi vận khí của hắn thành linh lực cho ta, ta muốn đột phá Kim Đan kỳ!” 

[Đinh! Được rồi, chủ nhân, đang tiến hành cướp đoạt khí vận…]

……

“Thủy Thanh Nguyệt, cung chủ của Thủy Vân Cung, vì bảo vệ đệ tử Thủy Vân Cung mã đã mất tích…”

Chỉ có vài dòng chữ ngắn ngủi, Thanh Diễn chân nhân đã nhìn tới nhìn lui nhiều lần.

Họ của ông là họ Ngu, cho nên càng không có mối liên quan huyệt thống nào với họ Thủy. Vậy tại sao thần hồn từ thế giới khác lại nói Thủy Thanh Nguyệt là muội muội của ông?

Nếu nói không có liên quan, thì phản ứng của ông khi nghe thấy tên Thủy Thanh Nguyệt là không thể là giả.

Thanh Diễn chân nhân muốn triệu hồi thần hồn ra để hỏi. Tuy nhiên, nghĩ đến biểu hiện điên cuồng của đối phương, ông lại từ bỏ ý định đó.

Ông khó khăn lắm mới tạm thời chế ngự được thần hồn bằng chí bảo của tông môn. Nếu không phải vạn bất dắc dĩ, ông tuyệt đối sẽ không thả nó ra, để nó giành quyền kiểm soát cơ thể với ông.

Chỉ là thanh danh của Thủy Thanh Nguyệt trong tu chân giới không nhiều, nên thông tin điều tra cũng ít đến đáng thương. Ông muốn biết mối quan hệ giữa Thủy Thanh Nguyệt và ông, còn cần phải thông qua những đầu mối khác.

Ông hơi trầm ngâm, đột nhiên nhớ đến đại đệ tử Phương Thành Lãng mà ông đã ném ra sau đầu.

Phương Thành Lãng qua một cơ duyên, dường như cũng có được ký ức của một đời, có thể hắn sẽ biết một số thông tin mà người khác không biết.

Ông vừa nghĩ liền lập tức thuấn di đến bên ngoài động phủ của Phương Thành Lãng, khí tức lộ ra ngoài.

Chẳng bao lâu, Phương Thành Lãng mở cửa lớn đã đóng kín từ lâu, quỳ chào đón sự xuất hiện của Thanh Diễn chân nhân.

“Đệ tử Phương Thành Lãng, xin bái kiến sư tôn.”

Kể từ ngày chia tay tại Vô Tận hải vực, Thanh Diễn chân nhân đã lâu không gặp lại Phương Thành Lãng.

Lúc này gặp lại, ông lại quên mất mục đích của mình, ngạc nhiên nhìn Phương Thành Lãng.

“Ngươi…”

Phương Thành Lãng người như cây trúc xanh, phong thái thoát tục, vốn được gọi là Quân Tử kiếm. Mà người trước mặt tuy có ngoại hình giống Phương Thành Lãng, nhưng lại không có khí chất của hắn, sắc mặt tiều tụy, nhìn như đã già đi trăm tuổi.

Dù Thanh Diễn chân nhân tuy có không hài lòng với Phương Thành Lãng nhưng lúc này cũng không khỏi xúc động.

Phương Thành Lãng im lặng quỳ ở đó, không biện hộ.

“Ngươi, ngươi đang trách ta đã phạt ngươi ngày đó?”

“Đệ tử không dám.”

“Thân thể máu thịt, là do phụ mẫu ban cho, ngươi tự ý tổn hại bản thân như vậy, chẳng phải là cố ý làm cho ta thấy sao? Phương Thành Lãng, từ khi nào ngươi cũng giống như Ngu Chiêu, một thân phản nghịch, tùy ý làm bậy!”

Thanh Diễn chân nhân tức giận đến mức không thể kiềm chế.

Phương Thành Lãng rõ ràng đang dùng cách tự hành hạ để thể hiện sự thách thức đối đầu với hắn.

Phương Thành Lãng vẫn chỉ nói bốn chữ: “Đệ tử không dám.”

Thanh Diễn chân nhân tức đến nỗi bật cười: “Tốt, tốt, xem ra ngươi cũng định đối đầu với ta như Ngu Chiêu, vậy không bằng cũng học theo nó mà phản bội sư môn, từ nay trời đất rộng lớn, tùy ngươi tiêu dao.”

Trước khi Phương Thành Lãng mở miệng, ông nói thêm: “Không được nói đệ tử không dám nữa.”

Phương Thành Lãng nuốt ngược lời định nói vào trong, cuối cùng hạ mắt xuống, “Đệ tử được sư tôn ân sủng, chưa từng nghĩ đến việc phản bội sư môn.”

Ngu Chiêu có thể rời đi.

Bởi vì những ân huệ mà nàng nhận được từ Thanh Diễn chân nhân, cuối cùng đều đã trả lại hết.

Còn hắn thì không thể.

Hắn là đệ tử đầu tiên của sư tôn.

Không chỉ đại diện cho thể diện của Thanh Diễn chân nhân, mà còn liên quan đến danh tiếng của Ngũ Hành Đạo Tông.

Hơn nữa, sư tôn cũng chưa từng bạc đãi hắn.

Về tình về lý, hắn không có lý do để rời khỏi Độc Nguyệt Phong.

Phương Thành Lãng dù sao cũng không có tinh thần, không phải vì hắn không hài lòng với Thanh Diễn chân nhân, mà vì hắn đã nản lòng thoái chí.

Hắn tuy có may mắn biết được nhân quả của kiếp trước, nhưng cũng không ai tin hắn, cũng không ai tin rằng tiểu sư muội dịu dàng khả ái lại ẩn chứa một trái tim độc ác.

Giống như kiếp trước Ngu Chiêu cố gắng vạch trần sự thật, cuối cùng vẫn rơi vào cảnh mọi người đều phản bội.

Phương Thành Lãng nghĩ, có lẽ đây chính là báo ứng cho sự mù quáng của họ ở kiếp trước.

Vậy thì, hắn cần gì phải đấu tranh.

Chỉ cần Diệp Tụng Tâm không cản trở tiểu sư muội, người của Độc Nguyệt Phong đều có thể trở thành tế phẩm của nàng.

Sư tôn cũng không ngoại lệ.

“Ta hỏi ngươi, ngươi đã thấy gì ở Phù Không đảo?”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments