CHƯƠNG 239: Tiểu sư muội, huynh sẽ phụ trách với muội
Người dịch: Danh Vu
—
Ánh mắt Ngu Chiêu quét quanh người lão quái, từ ngón tay của lão kéo ra một chiếc nhẫn trữ vật.
Lão quỷ đã chết, chiếc nhẫn trữ vật của lão cũng trở thành vật vô chủ.
Thần thức Ngu Chiêu thâm nhập vào khổng gian của chiếc nhẫn, từ bên trong tìm ra một viên ngọc giản tỏa ra tà khí, nàng đem nó nghiền nát.
Nàng vừa định rút thần thức ra khỏi thì bỗng thấy ở một góc bên trong nhẫn trữ vật không gian có một vật hình cầu cao đến đầu người.
Tâm nàng khẽ động.
Hình như đây là……
Ngu Chiêu có chút không chắc chắn, bèn lấy vật hình cầu kia ra.
Dược Vô Kỵ ồ lên một tiếng, nàng tiến đến sờ vào vỏ ngoài trơn bóng và mờ tối, rồi lại đá đá: “Hình như là một quả trứng chết.”
Tư Đồ Hiên tán thành.
Quả trứng này không có khí tức, không có dấu hiệu của một tia sinh mệnh nào. Rõ ràng là một quả trứng chết.
Ngu Chiêu đối với ý kiến của hai người lại là lắc đầu.
“Nó không giống như là đã chết, mà giống như đang ngủ say.”
Từ khi Ngu Chiêu thức tỉnh được ký ức của Thủy Linh Ngọc, cùng với việc tu luyện tăng tiến, ngũ giác của nàng cũng theo đó trở nên nhạy bén hơn.
Nàng có thể cảm nhận được bên trong quả trứng vẫn ẩn chứa một cỗ khí tức như có như không.
“Ta muốn quả trứng này, những thứ khác trong nhẫn trữ vật, hai người chia đều, được không?”
Lông mày Dược Vô Kỵ dựng cao lên: “Ngu Chiêu, ý của ngươi là gì, xem thường chúng ta à? Chỉ là một quả trứng yêu thú nửa sống nửa chết mà thôi, ngươi lấy đi là được, còn những thứ còn lại phải chia đều cho cả ba người chúng ta!”
Tư Đồ Hiên cũng nói: “Ngu đạo hữu, ba người chúng ta có thể đồng hành cùng nhau là vì có cùng chí hướng, không cần phải phân chia rõ ràng như vậy.”
Cuối cùng, dưới sự kiên quyết của Dược Vô Kỵ và Tư Đồ Hiên, cả ba đều kiếm được một món lợi nhỏ, rồi tiếp tục lên đường.
……
Ngũ Hành Đạo Tông.
Lam Tử Du mở cửa.
Khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Diệp Tụng Tâm xuất hiện trước mắt.
Hắn hơi nhíu mày, nhưng sau đó vẫn nở nụ cười miễn cưỡng lấp liếm: “Tiểu sư muội.”
Diệp Tụng Tâm đáng yêu hừ một tiếng: “Nhị sư huynh, sao thấy muội mà mặt mày huynh không có vui vậy, có phải chê muội phiền phức không?”
Lam Tử Du lập tức phủ nhận: “Đương nhiên không phải.”
Nhưng thực tế, quả thật hắn có chút phiền chán.
Tiểu sư muội vẫn đáng yêu và hoạt bát như mọi khi, nhưng không biết tại sao gần đây tiểu sư muội đặc biệt thích quấn quýt lấy hắn.
Ban đầu, Lam Tử Du còn tận hưởng cảm giác này, nhưng sau đó dần dần cảm thấy chán.
Hắn đã từ chối một cách tế nhị vài lần rồi, ám chỉ tiểu sư muội nên dành tâm tư của mình vào tu luyện, nhưng bị tiểu sư muội phản bác bằng đủ lý do.
Khi hắn mệt mỏi chống đỡ, lại không khỏi nhớ đến Ngu Chiêu.
Thời điểm Ngu Chiêu còn là tiểu sư muội, nàng chưa bao giờ làm trái ý hắn, hay làm những việc mà hắn không thích.
Có thể nàng không có chu đáo và dịu dàng như Diệp Tụng Tâm, nhưng lại ngoan ngoãn và nghe lời.
Thật đáng tiếc……
“Nhị sư huynh? Nhị sư huynh?”
Diệp Tụng Tâm thấy thần sắc Lam Tử Du đang thất thần, trong mắt nàng lộ ra vẻ oán hận.
Lam Tử Du quả thật không biết điều!
Hắn rõ ràng có cảm tình với nàng.
Nhưng lại tránh né khi nàng chủ động thể hiện thiện ý.
Giả tạo đến mức khiến người ta buồn nôn.
Nếu đã như vậy, đừng trách nàng kiếm tẩu thiên phong.
Diệp Tụng Tâm lấy ra một chiếc bình rượu nhỏ, giọng nói vừa ngọt ngào vừa mềm mại nói: “Nhị sư huynh, tâm trạng muội lúc này không tốt, huynh có thể uống rượu với muội không?”
Lam Tử Du do dự một lúc, đối diện với đôi mắt ngập nước của Diệp Tụng Tâm, vẫn lựa chọn thỏa hiệp.
“Được.”
Ánh mắt Diệp Tụng Tâm lóe lên, ngọt ngào nói: “Vẫn là nhị sư huynh tốt với muội nhất.”
Hôm sau, Lam Tử Du bị đánh thức bởi tiếng nức nở bên tai.
Âm thanh u uất, lại không thể nghe rõ ràng.
Hắn cảm thấy ồn ào, muốn bảo người đó im lặng, nhưng mở miệng ra chỉ cảm thấy cổ họng nóng rực, như thể bị than đỏ thiêu đốt.
Lam Tử Du dần dần nhận ra có điều không ổn, cố gắng mở mắt.
Thấy những đồ vật quen thuộc, hắn vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Đây là phòng của hắn.
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, hắn bỗng ngồi phắt dậy trên giường.
Tại sao trong phòng hắn lại có tiếng khóc của nữ tử?
Hắn cứng đờ quay đầu lại nhìn.
Tiểu sư muội của hắn - Diệp Tụng Tâm, đang ngồi co ro ở góc tường, nức nở khóc.
Tóc nàng rối bù, đôi mắt đỏ hoe, đôi môi đỏ mọng vừa đỏ vừa sưng.
Lam Tử Du như bị sét đánh.
Tại sao tiểu sư muội lại xuất hiện ở đây?
Tối qua, tối qua đã xảy ra chuyện gì……
Hắn nhắm mắt, cố gắng nhớ lại, mơ hồ chỉ nhớ tối qua hai người đã uống rượu dưới ánh trăng.
Sau đó, hình như hắn đã say, rồi nói rất nhiều điều.
Còn về sau……
Lam Tử Du tuyệt vọng mở mắt.
Hắn không nhớ được gì nữa.
Có phải hắn đã say rượu mà làm bừa, làm tổn thương tiểu sư muội rồi?
Lam Tử Du tức giận không thôi, giơ tay tát vào mặt mình.
Âm thanh trong trẻo của cú tát khiến tiếng khóc trong phòng ngừng lại một lúc.
Lúc này Diệp Tụng Tâm dường như mới nhận ra Lam Tử Du đã tỉnh.
Giọng nàng nghẹn ngào nói: “Nhị… nhị sư huynh… đừng tự làm bị thương bản thân.”
Lam Tử Du lăn lộn vài vòng, từ trên giường lăn xuống quỳ trước mặt Diệp Tụng Tâm.
“Tiểu sư muội, tối qua chúng ta đã…”
Lam Tử Du vẫn còn giữ một chút hy vọng cuối cùng.
Có lẽ tối qua giữa hắn và tiểu sư muội không có chuyện gì xảy ra.
“Nhị sư huynh, tối qua huynh sau khi uống say, muội đỡ huynh về phòng, rồi… rồi…”
Diệp Tụng Tâm khóc nức nở, dường như đã phải chịu đựng một nỗi uất ức lớn.
Giọng nói Lan Tử Du run rẩy hỏi: “Rồi sau đó thì sao?”
“Rồi… huynh ôm muội… còn, còn… ô ô…”
Ánh sáng trong mắt Lam Tử Du tắt ngúm.
Vậy là tối qua hắn thật sự đã làm chuyện không thể tha thứ với tiểu sư muội?
Cơ thể hắn run rẩy.
Nỗi sụp đổ trong lòng hắn không cách nào kiềm chế.
Làm ra chuyện như vậy, hắn nào còn mặt mũi đối diện với tiểu sư muội, với sư phụ và các sư huynh đệ.
[Đinh! Cảnh báo! Cảnh báo! Giá trị vận mệnh của mục tiêu đang giảm mạnh, có dấu hiệu muốn tự sát, xin túc chủ kịp thời ngăn chặn!]
Diệp Tụng Tâm vẫn đang nhập tâm diễn xuất liền nghe thấy âm thanh hệ thống thông báo trong đầu, suýt nữa nàng ta đã hét lên.
Nàng nhìn kỹ.
Sắc mặt Lam Tử Du tái nhợt, đúng là cõ vẻ mất đi ý chí muốn sống.
Không thể được!
Nàng cần là độ hảo cảm và giá trị vận mệnh của Lam Tử Du, chứ không phải là một cái xác lạnh ngắt.
“Muội vốn nghĩ chúng ta… may mà Nhị sư huynh đã dừng lại kịp thời, chưa gây ra sai lầm lớn…”
Ánh mắt Lam Tử Du sáng lên: “Tiểu sư muội, muội nói tối qua chúng ta không làm đến bước cuối cùng?”
Diệp Tụng Tâm gật đầu trong nước mắt, trong lòng lại khinh thường hắn.
Lam Tử Du say đến không biết gì, ngay cả việc lên giường cũng khó khăn, sao có thể có sức lực làm chuyện khác.
Nàng chỉ muốn dẫn dắt theo hướng này, để có được nhiều độ hảo cảm hơn, không ngờ lại suýt làm hỏng mọi chuyện, chỉ có thể đổi hướng khác.
Lam Tử Du ngồi bệt xuống đất, lưng lạnh toát, mới phát hiện bản thân đã đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Đầu óc hắn rối bời. Một phần là vì sự áy náy với tiểu sư muội. Một phần là vì sự tức giận với tiểu sư muội đã mời hắn uống rượu tối qua. Còn có nỗi sợ hãi và kinh hoàng luân phiên hiện lên.
Rất lâu không thấy hắn lên tiếng.
Diệp Tụng Tâm không biết Lam Tử Du đang nghĩ gì. Cũng sợ làm hắn kích động. Vì ậy nàng ta cũng không nói gì.
Căn phòng rơi vào sự tĩnh lặng kỳ quái.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Lam Tử Du cuối cùng cũng sắp xếp lại tâm trạng hỗn loạn.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Diệp Tụng Tâm, giọng khàn khàn nói: “Tiểu sư muội, huynh sẽ chịu trách nhiệm với muội.”
Dù sao, chuyện đã xảy ra, phải có người gánh chịu hậu quả. Hắn là nam nhân, lại là sư huynh. Đáng lẽ phải đứng ra.
Diệp Tụng Tâm không lập tức đáp lại ngay mà hỏi hệ thống trong đầu.
“Hệ thống, độ hảo cảm của Lam Tử Du đối với ta đã vượt quá 90 điểm chưa?”
0 comments