Thu Bong Chuong 729

By Quyt Nho - tháng 4 08, 2025
Views

Chương 729: Khách Sạn Ngày Mai – Robert

Tiếp theo là phòng thứ ba của tầng hai—phòng 203.

Bọn họ gõ cửa, Robert tiên sinh mở cửa ra.

Hắn nhìn thấy Bạch Ấu Vi đứng trước cửa, sau đó lại nhìn sang vị thanh tra bên cạnh cô, ánh mắt hơi nheo lại: "… Có chuyện gì sao?"

Bạch Ấu Vi cụp mắt xuống, liếc thấy trong tay Robert đang cầm một quyển sách.

Bản tiếng Anh, khá dày.

"Robert tiên sinh thật nhàn nhã ghê~" Cô mỉm cười. "Đang đọc sách à?"

"Chỉ là giết thời gian thôi." Robert cười hời hợt. "Đọc tiểu thuyết trinh thám lúc rảnh rỗi là sở thích nhỏ của tôi."

Có lẽ sợ Bạch Ấu Vi nghi ngờ, hắn cố tình mở quyển sách ra, giơ lên trước mặt cô, cười nói: "Mọi người còn chưa biết sẽ bị kẹt ở đây bao lâu, phải tìm thứ gì đó để làm chứ. Nếu thấy chán, cô có thể mượn sách của tôi đọc."

Bạch Ấu Vi lắc đầu: "Không cần đâu~ Tôi không đọc nổi tiểu thuyết trinh thám, thể loại tôi thích, chỗ anh không có đâu."

"Oh?" Robert cười hỏi. "Tiểu thư thích thể loại sách nào?"

Bạch Ấu Vi đáp: "Những quyển sách mà tất cả mọi người trong đó đều khổ hơn tôi."

Robert: "…"

"Haha~ Đùa thôi mà." Bạch Ấu Vi bật cười, đưa ra một tờ giấy nhỏ. "Chúng tôi tìm thấy một mảnh giấy mới trong bình hoa, Robert tiên sinh có thể xem thử xem trên đó viết gì không?"

Robert cúi mắt nhìn tờ giấy trước mặt, chỉ thấy trên đó ghi:

"Nếu bây giờ anh cúi xuống, sẽ phát hiện ra khóa quần của mình chưa kéo."

Robert: "…"

Không lẽ đây không phải đối thủ, mà là đến gây sự đấy à?!

"Sao thế, Robert tiên sinh?" Bạch Ấu Vi nghiêng đầu, quan sát biểu cảm của hắn. "Anh có nhìn ra điều gì không? Trên giấy viết gì vậy?"

"… Không có gì." Robert nghiến chặt răng hàm, nhưng khóe miệng vẫn cố nặn ra một nụ cười thân thiện. "Thật đáng tiếc, tôi không hiểu được nội dung của nó."

"Vậy làm phiền rồi, tạm biệt." Bạch Ấu Vi dứt khoát rút tay lại, xoay người đi đến phòng tiếp theo.

Tô Mạn đi phía sau lẩm bẩm: "Không hiểu mà nhìn lâu ghê…"

Nụ cười trên môi Robert cứng đờ hơn.

Hắn nhìn theo bóng lưng Bạch Ấu Vi dẫn người đến phòng 204, ánh mắt thoáng qua vẻ lạnh lùng đầy nguy hiểm.

… Mọi chuyện vốn đang tiến triển thuận lợi, chẳng ngờ đột nhiên lại xuất hiện một kẻ như cô. Ban đầu là dùng chữ viết để thăm dò phản ứng của hắn, giờ lại ngang nhiên đến tận cửa thử nghiệm… Thật phiền phức!

Nhưng nếu cô nghĩ chỉ bằng cách này mà có thể đối phó với hắn, thì quá ngây thơ rồi.

Những đồng đội của hắn, dù có thể sử dụng ám hiệu thành thạo, nhưng thực ra… chẳng ai biết tiếng Trung cả…

Bạch Ấu Vi và thanh tra đưa từng tờ giấy cho mọi người trong các phòng xem, nhưng rất tiếc, ai nấy đều phản ứng bình thản, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những dòng chữ trên giấy.

Thanh tra tỏ vẻ vô cùng thất vọng.

Trái lại, Bạch Ấu Vi vẫn mang vẻ mặt nhẹ nhõm, dường như kết quả này đã nằm trong dự đoán của cô.

Sau khi thanh tra rời đi, Chu Thư lo lắng hỏi: "Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bọn họ che giấu quá giỏi? Tôi cảm giác như bọn họ thật sự không biết tiếng Trung ấy."

"Không biết thì không biết thôi~" Bạch Ấu Vi chẳng mấy bận tâm, cười hờ hững. "Đi thôi, về nghỉ ngơi nào."

Chu Thư và Tô Mạn nhìn nhau đầy nghi hoặc, cả hai đều không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Tô Mạn không nhịn được, bước nhanh mấy bước đuổi theo Bạch Ấu Vi, hỏi: "Vi Vi, sao cô chẳng có vẻ sốt ruột gì hết vậy?"

Bạch Ấu Vi: "Sốt ruột? Tôi việc gì phải sốt ruột?"

"Vì chúng ta vẫn chưa tìm ra hung thủ mà." Tô Mạn nhăn nhó. "Hiện giờ, chúng ta mới chỉ đoán được Robert có vấn đề, rồi… phòng 404 và 205 có thể là đồng bọn của hắn. Nhưng còn hai người nữa thì sao? Có thể là người phụ nữ bế em bé không? Tôi cảm thấy cô ta không bình thường chút nào. Còn bà trung niên hay xem bài Tarot kia nữa, trông cũng kỳ quái lắm…"

"Sẽ sớm biết thôi." Bạch Ấu Vi nháy mắt với cô. "Đợi tôi giải được ám hiệu đã."

  • Share:

You Might Also Like

0 comments