Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 025

By Quyt Nho - tháng 4 08, 2025
Views

Chương 25: Lăng Lăng, ta sai rồi

“……” Thời Vụ Thanh.

“……” Thời Vụ Thanh.

A a a, nam chính này có bị điếc không vậy?!

Nàng nói “giúp nàng ăn đi” hắn lại nghe thành “đem nàng ăn luôn”…

Thời Vụ Thanh cứng họng, dứt khoát quay đầu, tự mình giật lấy miếng bánh rồi nhét vào miệng.

Lúc này, Kỳ Loan mới phản ứng lại mình vừa nói cái gì: “……”

“Khụ” Kỳ Loan giải thích: “Lăng Lăng, xin lỗi, ta nghe nhầm.”

Thời Vụ Thanh không muốn nói chuyện với hắn nữa, bèn giả vờ xấu hổ, quay lưng lại, mặc kệ hắn nói gì cũng không đáp, chỉ chăm chú ăn bánh một cách vui vẻ.

Mà nói cũng đúng, loại bánh này thực sự rất ngon!

“Lăng Lăng.” Nam nhân chọc nhẹ vào eo nàng.

“Lăng Lăng…” Hắn lại gọi một tiếng.

“Lăng Lăng, nàng có muốn thêm một miếng nữa không?” Đôi tay thon dài của hắn lại đưa đến một miếng bánh khác.

Thời Vụ Thanh do dự hai giây, rồi quay người lại, nhỏ giọng nói: “A Loan, lần sau nghe ta nói chuyện thì nghiêm túc một chút.”

Nói xong, nàng cầm lấy bánh.

Kỳ Loan khẽ gật đầu, trong mắt hiện rõ ý cười.

Thời Vụ Thanh vừa ăn xong miếng bánh đó, xe ngựa cũng dừng lại.

Đến nơi rồi.

Kỳ Loan xuống xe trước, sau đó đưa tay đỡ nàng xuống.

Một thái giám đang đợi sẵn ở bên cạnh, thấy họ xuống liền cười niềm nở: “Vương gia, Vương phi, xin mời đi bên này.”

Thời Vụ Thanh định bước đi thì bị Kỳ Loan ngăn lại.

“Hửm?”

“Chờ một lát.”

Nói rồi, Kỳ Loan khẽ liếc mắt ra hiệu cho thị vệ bên cạnh. Thị vệ lập tức hiểu ý, nhanh chóng vào trong xe, không lâu sau bưng ra một chiếc đĩa sứ trắng đựng bánh.

“Nếu thích thì ăn xong hẵng vào.” Kỳ Loan nói.

“……” Thời Vụ Thanh.

Nàng nhìn sắc mặt cứng đờ đầy quái dị của thái giám, lại nhìn đến vẻ mặt thản nhiên của Kỳ Loan, cuối cùng dời ánh mắt về chiếc đĩa bánh.

“Vâng!”

Thế là, trong khi mọi người vào đại yến, Kỳ Loan lại dẫn Thời Vụ Thanh đến một đình nhỏ phía xa để ăn bánh.

Người qua đường tình cờ nhìn thấy cảnh này, tin tức liền nhanh chóng lan truyền khắp yến tiệc.

“Vương gia đúng là cưng chiều Thời tiểu thư quá…”

“Đúng vậy, ngày thế này mà còn phải ngồi ăn bánh với Vương phi, chứng tỏ thực sự coi nàng như trân bảo trong lòng.”

“Nghe nói mấy hôm trước Vương gia còn tự mình dẫn Vương phi đến Phi Yên Các mua y phục và trang sức! Lúc xuống xe còn đích thân nắm tay nàng!”

“Thật hâm mộ…”

Thời Dự vốn đang bực bội vì chuyện của phụ thân, đứng một mình ở góc phòng, vô tình nghe được những lời này.

Nhìn những quý nữ đang tràn đầy ngưỡng mộ kia, tâm trạng hắn lại càng tệ hơn.

Hôm đó mẫu thân đến phủ của Kỳ Vương, nhưng lại tay trắng trở về. Hỏi thì bà cũng không nói gì, chỉ trấn an hắn rằng không có chuyện gì… Nhưng rõ ràng là có chuyện!

Kỳ Vương gia không chịu giúp đỡ, vậy ít ra còn có muội muội khuyên nhủ. Thời Dự lại hỏi muội muội đã nói gì, ai ngờ mẫu thân nghe xong sắc mặt càng khó coi hơn.

Thời Dự dù có ngốc cũng biết, chắc chắn muội muội cũng gặp chuyện gì đó!

Nhưng mà, muội muội đã trở thành Kỳ Vương phi rồi, còn có thể xảy ra chuyện gì chứ?

— Chắc chắn là Kỳ Vương gia không hề yêu thương muội như lời đồn, trái lại còn khắt khe với nàng, không thích nàng, khiến nàng chịu khổ phải không?

Nghĩ như vậy, Thời Dự lại càng khó chịu khi nghe những lời bàn tán kia.

Thời Dự là nam đinh duy nhất của Thời gia, từ nhỏ đến lớn chưa từng trải qua tranh đấu, tính tình đơn thuần, thẳng thắn. Hắn cảm thấy phiền vì những lời đàm tiếu này, nên muốn chấm dứt cuộc bàn luận của họ.

Nhưng hắn vừa bước ra một bước, một thiếu nữ đeo mạng che mặt trắng đã chắn trước mặt.

“Ngươi là ai?” Thời Dự cau mày.

“Thời thiếu gia.” Giọng thiếu nữ khàn khàn, Thời Dự chưa từng nghe qua, nhưng lại có cảm giác quen thuộc kỳ lạ trong ngữ điệu của nàng.

“Ngươi là ai?” Thời Dự quan sát đối phương, trong cung yến mà vẫn dám đeo mạng che mặt sao?

“Ta…” Thiếu nữ vừa định nói gì đó, thì một trận ồn ào từ phía bên kia truyền đến.

Thời Dự ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy muội muội của mình đang đi theo sau Kỳ Vương.

Hắn lập tức không bận tâm đến thiếu nữ kia nữa, sải bước đi ngang qua nàng, tiến về phía Kỳ Vương và Thời Vụ Thanh.

“Thời…” Thiếu nữ đeo mạng—chính là Thời Thư Lăng—vô thức định lên tiếng gọi ca ca, nhưng vừa phát ra âm thanh, đối phương đã đi xa.

Ca ca của nàng, quay lưng về phía nàng, bước đến chỗ Thời Vụ Thanh.

Thời Thư Lăng siết chặt tay, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng nhìn về phía "Kỳ Vương phi" đang được mọi người vây quanh.

Thời Vụ Thanh vừa cùng Kỳ Loan bước vào yến tiệc, lập tức có một đám người vây quanh hành lễ:

“Bái kiến Vương gia, Vương phi.”

“Ừm.” Kỳ Loan hờ hững gật đầu.

Hắn vốn có khí thế mạnh mẽ, lạnh lùng, lại thêm giọng điệu thờ ơ, khiến không khí vốn đang náo nhiệt bỗng chốc trầm xuống.

Đại điện rơi vào tĩnh lặng, mãi đến khi Thời Dự tiến lên, phá vỡ bầu không khí nặng nề.

“Bái kiến Vương gia, Vương phi.” Thời Dự vội vã hành lễ, sau đó nhìn về phía Thời Vụ Thanh: “Muội muội.”

Thời Vụ Thanh khẽ cong môi: “Ca, lâu rồi không gặp.”

Thời Dự cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng lại không thể nói rõ là lạ ở đâu.

Hắn vui mừng gật đầu, thấy sắc mặt muội muội hồng hào, không giống như đang chịu khổ, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi phần nào.

Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, mà Kỳ Loan lại dẫn Thời Vụ Thanh đến chỗ ngồi. Thời Dự còn chưa kịp nói được mấy câu, đã trơ mắt nhìn muội muội được đưa lên vị trí trên cao.

Hắn thở dài trong lòng, xem ra chỉ có thể đợi đến khi yến tiệc kết thúc rồi tìm cơ hội nói chuyện với muội muội sau.

Lúc này, Thời Dự vẫn chưa biết rằng, sau khi yến tiệc kết thúc, hắn sẽ nghe được một sự thật kinh thiên động địa từ miệng thiếu nữ kia.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments