Cuop Nam Chinh 033 034 035

By Quyt Nho - tháng 8 31, 2025
Views

Chương 33: Cố tướng quân, ngươi trộm ta cũng trộm 13

Lữ ma ma chau mày khó xử: “Thiếu gia tuy có đi, song nghe hạ nhân nói rằng còn chưa bước vào cửa, chuyện nạp thiếp này, e là Trưởng công chúa trong lòng không thoải mái.”

Đừng nói là Trưởng công chúa, dù là ai đi nữa, đặt vào hoàn cảnh ấy cũng khó mà thư thái.

Nếu là ngày xưa, Cố phu nhân tất sẽ triệu Kiều Sở đến trước mặt, trách mắng một phen.

“Phụ nữ tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Nay phu quân chỉ nạp thiếp mà đã bày tỏ bất mãn, tính tình ghen tuông thế này chỉ khiến phu quân thêm chán ghét mà thôi!”

Thế nhưng, tình thế giờ đã đảo ngược. Người mắt sáng đều nhìn ra được Thánh thượng sủng ái Trưởng công chúa đến chừng nào. Cố phu nhân chỉ hận con trai mình chẳng nên thân.

Phải biết nắm bắt thời cơ, sớm ngày cùng Trưởng công chúa sinh hạ đích tử mới phải!

Phu nhân càng nghĩ càng giận, hạ lệnh lạnh lùng: “Lữ ma ma, ngươi đi gọi thiếu gia cùng tiện nhân kia tới đây. Ta phải thi gia pháp một trận!”

Tô Dư chống chọi với cơn đau lưng cùng thân thể rã rời mà bò dậy. Vì không có nha hoàn hầu hạ, nàng xoay xở mất một lúc mới chỉnh trang xong.

Chưa kịp ngồi xuống uống ngụm trà làm ẩm cổ họng, Lữ ma ma mặt mày hung dữ đã dẫn người đến gọi, nói là mẫu thân của Cố Ngạn Thần muốn gặp.

Tuy nàng chưa từng gặp qua Cố phu nhân, song chỉ nhìn vẻ mặt của Lữ ma ma cũng đoán được hẳn không phải hạng bà bà (mẹ chồng) dễ chịu.

Sau chuyện đêm qua, mọi ảo tưởng trong lòng nàng về Cố Ngạn Thần đều tan thành mây khói.

Nàng hiểu, trong phủ tướng quân rộng lớn này, quyền lực mới là thứ có tiếng nói. Trước khi nàng lật đổ Trưởng công chúa và chính thức trở thành tướng quân phu nhân, điều duy nhất nàng nên làm là nhẫn nhịn — nhẫn đến không sai một bước nào.

Muốn đối phó Trưởng công chúa, chẳng phải Cố phu nhân là đồng minh tốt nhất sao?

Vậy nên dù cửa ải trước mắt khó đến đâu, nàng cũng phải lấy lòng phu nhân cho bằng được, tìm cách bước vào trận doanh của bà.

Tô Dư không ngờ rằng, Lữ ma ma ngoài việc gọi nàng, còn tiện tay sang luyện võ đường gọi luôn cả Cố Ngạn Thần.

Dù đêm qua đã thất vọng đến tột cùng với hắn, song nghĩ đến chuyện hắn đi cùng mình, có thể che chở cho đôi chút, nàng cũng thấy vững dạ phần nào.

Tô Dư lảo đảo chạy tới, cố tình làm ra vẻ thân mật mà khoác tay Cố Ngạn Thần, mỉm cười như hoa, giọng nói pha chút e thẹn:

“Phu quân thật lợi hại, khiến thiếp đến nay còn chẳng bước nổi.”

Nàng biết nam nhân thích nghe gì.

Trong xã hội phong kiến, nữ tử theo đuổi sự đoan trang, tao nhã, hiền lương. Ắt không có ai dám liều lĩnh và đặc biệt như nàng.

Tô Dư cố ý hạ thấp giọng, nhưng vẫn bị Lữ ma ma tai thính nghe thấy rõ ràng từng chữ.

Đúng là tiện nhân còn phóng túng hơn kỹ nữ thanh lâu!

Lữ ma ma tức đến đỏ mặt, ho khan vài tiếng tỏ ý cảnh cáo Tô Dư phải biết giữ lễ nghi.

Cố Ngạn Thần cũng lộ rõ vẻ lúng túng, vội gạt tay nàng ra.

“Giữa ban ngày ban mặt, lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì, cũng đến lúc nàng nên học chút quy củ…”

Tô Dư lại hiểu lầm, nghĩ rằng hắn ngoài miệng chê bai, trong lòng vẫn thích, càng thêm bạo gan trêu chọc:

“Nhưng đêm qua chẳng phải tướng quân nói thích nhất là thiếp nhiệt tình như thế này sao?”

Nữ tử ngượng ngùng mỉm cười, lúm đồng tiền duyên dáng. Dù chẳng phải tuyệt sắc giai nhân, nhưng bộ dáng yếu mềm như chim nhỏ nép vào người vẫn khiến lòng người xao động.

Cố Ngạn Thần đêm qua thực sự thích thú, nhưng lúc này, giữa bao ánh mắt của Lữ ma ma và đám hạ nhân, hắn chỉ cảm thấy mất mặt vô cùng.

Hắn mặt lạnh, không nói một lời, sải bước dài vung tay gạt Tô Dư ra.

Tô Dư vén váy, dáng đi xiêu vẹo mà cố gắng đuổi theo, bước sát sau lưng hắn.

Không ngờ vừa đi ngang qua Thính Tuyết Cư, lại chạm mặt Kiều Sở cùng Lưu Tô đang chuẩn bị ra ngoài.

Nàng vận y phục thanh nhã, khoác một lớp sa mỏng, hai lọn tóc rủ trước ngực, da trắng như ngọc, dáng vẻ phong lưu tựa như tiên giáng trần bước ra từ màn sương mờ ảo.

Đôi mắt hồ quyến rũ khẽ híp lại, sống mũi cao thanh tú, môi hồng tự nhiên, điểm xuyết nét kiều mị trên dung nhan không chút tỳ vết.

Cởi bỏ lớp hoa phục lộng lẫy hôm qua, dung mạo nàng không những không giảm sút, ngược lại càng toát lên khí chất thanh cao thoát tục.

Cố Ngạn Thần lập tức ngây dại, miệng vô thức bật ra một câu:

“Hạ thần tham kiến Trưởng công chúa điện hạ.”

Kiều Sở liếc nhìn Tô Dư, nhướng mày cười khẽ: “Tướng quân có mỹ thiếp bầu bạn, xem ra sống cũng sung túc đấy chứ?”

Lời ấy vừa dứt, lòng Cố Ngạn Thần càng thêm tức giận với Tô Dư.

Nàng ta đi thì đi, sao cứ phải làm ra vẻ yếu ớt, khiến Trưởng công chúa hiểu lầm?

Hắn đêm qua rõ ràng là tưởng nàng ta là Kiều Sở, mới không ngừng phát tiết. Người hắn thực sự mong muốn, vẫn là thê tử chính danh của mình — Kiều Sở.

Hắn không đoán được ý nàng, lúng túng mở miệng:

“Hạ thần xưa nay chưa có kinh nghiệm, nên mới nghĩ… nên tập trước, để sau này còn hầu hạ điện hạ cho chu đáo.”

Ngày trước, công tử nhà quyền quý nào cũng có vài nha hoàn thông phòng để dạy chuyện phòng the.

Cố Ngạn Thần khi ấy vốn không muốn cưới một nữ tử mang tiếng bỏ đi, lại càng chẳng thiết tha học thuật phòng sự, ngày ngày trốn vào quân doanh trút giận.

Tô Dư nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, thân hình chao đảo như muốn ngã.

Nàng không ngờ Cố Ngạn Thần lại có thể buông lời sỉ nhục đến thế.

Tập luyện kỹ thuật trên người nàng, để sau này phục vụ Trưởng công chúa ư? Hắn xem nàng là thứ gì?!

Không phải tin đồn nói Trưởng công chúa bị thất sủng sao? Ở doanh trại, chẳng phải hắn luôn tỏ vẻ chán ghét chính thê sao?

Cớ sao nàng ta vừa xuất hiện thì mọi thứ liền đảo ngược?

Thiên tử cao quý sủng nàng trăm bề, còn Cố Ngạn Thần oai phong lẫm liệt, trước mặt nàng, chẳng khác nào một con chó con vẫy đuôi cầu xin!

Kiều Sở thu hết vẻ nhếch nhác của Tô Dư vào mắt, ý cười phảng phất, cất tiếng:

“Tới đây, đỡ bản cung một đoạn.”

Cố Ngạn Thần thoáng ngẩn người, nhìn bàn tay trắng nõn mịn màng kia, không tài nào thốt nên lời từ chối, liền vội đưa tay ra đỡ.

Kiều Sở thong thả đặt tay lên cánh tay hắn.

Ngay tức thì, Cố Ngạn Thần cảm thấy một luồng tê dại lan khắp người — tay nàng mềm mại như không xương, mát lạnh như ngọc, nhỏ nhắn khiến người ta muốn nắm mãi không buông.

Nếu như đôi tay này có thể nắm lấy …của hắn. Không, tay nàng nhỏ quá, có thể không nắm nổi đâu…

Cả hai kề vai bước đi, khiến kẻ khác khó mà dời mắt. Tô Dư cắn môi đi theo, khẽ cúi đầu hành lễ không đầu không đuôi:

“Thiếp thân tham kiến Trưởng công chúa điện hạ. Dù đêm qua tướng quân lưu lại phòng thiếp, nhưng không phải cố ý lạnh nhạt với điện hạ. Nếu điện hạ có oán trách, cứ đánh phạt thiếp, không cần tổn hại thể diện của phu quân…”

Chưa dứt lời, Lưu Tô đã bước tới, vung tay tát nàng một cái vang dội.

“To gan! Tướng quân là phu quân của điện hạ chúng ta, ngươi là gì mà dám mở miệng lắm lời trước mặt điện hạ!”

Kiều Sở liếc Cố Ngạn Thần một cái, hắn lập tức cúi đầu chột dạ.

Nàng rút tay về giấu sau lưng, vừa bước vừa chậm rãi cảm thán:

“Tướng quân thật biết coi trọng thể diện. Đỡ bản cung một đoạn đã thành mất mặt. Nếu vậy thì, hôm qua Thánh thượng cũng đỡ bản cung… chẳng phải cũng mặt mũi chẳng còn?”

Lời chưa dứt, cả Cố Ngạn Thần lẫn đám người Lữ ma ma lập tức tái mặt — mạo phạm Thánh thượng là tội tru di!

Chưa để ai kịp phản ứng, Kiều Sở đã thong thả rời đi.

Tô Dư thấy Trưởng công chúa quay lưng bỏ đi, trong lòng thầm mừng — Cố Ngạn Thần là kẻ sĩ diện, không tiện nói rõ thì nàng sẽ giúp hắn giữ thể diện.

Tên nam nhân thối này nhất định vì nàng chu đáo mà cảm động, từ đây sẽ mở lòng ra với nàng thôi…

Bốp!

Chưa kịp mơ mộng thêm, Cố Ngạn Thần đã trở tay tát nàng một cái nặng nề, mặt tối sầm như mây giông.

“Bổn tướng đã nói ngươi học quy củ, lại dám nói năng càn rỡ! Muốn chết thì chết một mình, đừng kéo cả phủ họ Cố theo!”

Dưới chân thiên tử, giữa hoàng thành, nửa câu thất thố cũng có thể lọt tai người trong cung. Lời vừa rồi của Tô Dư chẳng phải là bảo rằng “đỡ Trưởng công chúa là mất mặt”?

Thánh thượng hôm qua cũng đỡ nàng — vậy chẳng phải Tô Dư đang mắng cả hoàng đế sao?!

Cố Ngạn Thần nổi giận đùng đùng đuổi theo phía trước, trong đầu vẫn vương vấn cảm giác bàn tay nhỏ nhắn kia đặt trên cổ tay mình, cảm giác ấy khiến hắn chẳng nỡ buông.

Lại trách Tô Dư xen vào làm hỏng chuyện. Hắn không hề thấy mất mặt, mà thực ra rất thích cảm giác thân cận với Kiều Sở.

Dẫu có bị sai khiến cũng cam lòng.

Nàng là Trưởng công chúa, từ nhỏ đã được nuông chiều, chẳng học hành lễ nghĩa gì, ra lệnh cho kẻ làm thần tử như hắn cũng là lẽ thường.

Không thấy hôm qua nàng đối với hoàng đế còn chẳng khách khí chút nào ư?

Cố Ngạn Thần vừa tự dỗ dành mình, vừa âm thầm hạ thấp mọi giới hạn đối với Kiều Sở.

Chương 34: Cố tướng quân, ngươi trộm ta cũng trộm 14

Tô Dư bị một cái tát trời giáng đánh đến choáng váng, má trắng mịn lập tức in rõ năm dấu tay sưng đỏ, nước mắt không kìm được tuôn trào.

Vừa thấy Cố Ngạn Thần rời đi, Lữ ma ma lập tức ra hiệu, hai nha hoàn xông lên kéo nàng lôi xềnh xệch về phía viện Túy Lan.

Trùng hợp làm sao, Kiều Sở cũng đang trên đường tới viện Túy Lan – chỗ của Cố phu nhân.

Hôm qua Lưu Tô từng nói, mấy trăm rương hồi môn của nàng đều đang bị Cố phu nhân nắm giữ. Với một người tham tiền như mạng như Kiều Sở, sao có thể nuốt trôi cục tức này?

Nay tin đồn nàng ngồi long ỷ đã lan khắp nơi, nhân lúc cẩu hoàng đế còn hữu dụng, há chẳng phải nên nhân thế đoạt lại đồ của mình?

Cố Ngạn Thần vội vàng đuổi theo Kiều Sở, cùng tiến vào viện Túy Lan.

Linh Nhi – nha hoàn hầu bên Cố phu nhân  đang chờ ngoài cửa, vừa thấy là trưởng công chúa, liền vội vã hành lễ: 

“Điện hạ đến gấp vậy, chẳng hay có việc gì tìm phu nhân?”

Chuyện đòi tiền, há chẳng phải đại sự sao?

Kiều Sở bước nhanh như gió, vào thẳng đại sảnh, thấy vị phụ nhân trung niên khí độ ung dung, phong tư vẫn mặn mà đang ngồi ở ghế thượng thủ.

Cố phu nhân hơi sửng sốt – ngày thường đều là bà sai người gọi Kiều Sở tới chấp hành quy củ, hôm nay là lần đầu tiên nàng chủ động đến gặp.

Rõ ràng có người chống lưng, đến cả trước mặt mẹ chồng cũng dám cứng đầu.

Cố phu nhân nheo mắt, trên mặt rạng rỡ nụ cười từ ái: “Điện hạ giá lâm? Mẫu thân đang định cho người đi gọi con đây.”

Cố Ngạn Thần và Tô Dư theo sau, Kiều Sở ngẫm nghĩ, chẳng bằng cứ ngồi xuống xem một nhà này muốn diễn trò gì.

Nguyên chủ từng khách khí với Cố phu nhân, nhưng Kiều Sở thì chẳng thèm. Nàng thản nhiên ngồi vào vị trí sát bên phu nhân, rót cho mình chén trà, lại tiện tay gắp một miếng điểm tâm.

“Phu nhân cứ ngồi, bản cung không có thói quen bắt trưởng bối đứng chờ.”

Sắc mặt Cố phu nhân lập tức sầm lại – nhìn xem, đây là lời lẽ gì chứ! Con dâu đến mà không mời đã ngồi, lại còn ra dáng chủ nhà!

Bà đứng cũng dở, ngồi cũng không xong. Đến khi Cố Ngạn Thần bước vào, bà lập tức giận dữ túm tai hắn, quát:

“Nghịch tử! Lễ pháp tông tộc ngươi ăn cả vào bụng rồi sao? Có biết tội sủng thiếp diệt thê là trọng tội không? Mau quỳ xuống xin điện hạ tha thứ!”

Kiều Sở nhàn nhạt nhìn cảnh mẹ con họ cắn xé nhau, vừa nhấp trà, vừa ăn điểm tâm, thấy vui không tả.

Chẳng bao lâu, Tô Dư cũng bị Lữ ma ma kéo đến.

Cố phu nhân liền ngừng tranh cãi với con trai, cùng hắn quay sang công kích Tô Dư.

Tội danh liên tục chụp lên đầu nàng ta – nào là dụ dỗ quân chủ, phóng đãng vô sỉ, không biết giữ lễ nghĩa, không phép không tắc...

Cứ như thể là Tô Dư ép buộc Cố Ngạn Thần không bằng.

Lữ ma ma vung bàn tay nhăn nheo khô quắt như da gà, tát cho gương mặt Tô Dư sưng như đầu heo.

Cố Ngạn Thần chỉ đứng nhìn một bên, dẫu đêm qua còn vui vẻ trên thân nữ nhân này đến mấy lượt, vậy mà chẳng nói lấy nửa lời bênh vực.

Ánh mắt hắn lặng lẽ hướng về phía Kiều Sở, mang theo áy náy xen lẫn khẩn cầu, mong thu hút sự chú ý của nàng.

Kiều Sở thấy vậy chỉ thấy buồn nôn, liếc nhìn Tô Dư đang nước mắt nước mũi lèm nhèm, hiếm khi động lòng trắc ẩn: “Đủ rồi, dừng tay đi.”

Cố phu nhân tưởng nàng nguôi giận, liền vội hùa theo: “Điện hạ nhân hậu, mẫu thân cũng chẳng ưa gì loại người chẳng ra gì này.”

“Chỉ tiếc là do bệ hạ ban hôn, thể diện không thể không giữ. Nếu không vì vậy, mẫu thân đã sớm đem ả bán đi.”

Tô Dư tai ù mắt hoa, nước mắt nhòe nhoẹt, mềm nhũn ngã gục dưới đất rên rỉ.

Kiều Sở lắc đầu trong lòng – nhà này đúng là một lũ bạo lực, một mỹ nhân kiều diễm như vậy mà ra tay chẳng nể nang.

Dẫu có thương cảm, Kiều Sở cũng chẳng có lòng trượng nghĩa. Nếu không nhờ nàng mượn được thế của cẩu hoàng đế, hôm nay người đứng giữa đại sảnh phong quang kia có khi lại là Tô Dư – tiểu thiếp kia cũng nên.

Bệ hạ thân ban hôn sự, lại là ân nhân cứu mạng của Cố Ngạn Thần, há chẳng đáng giá hơn một trưởng công chúa bị thất sủng?

Kiều Sở vỗ nhẹ vụn bánh trên tay, nghiêm mặt nói: “Chuyện của phu nhân nói xong rồi? Nếu nói xong, vậy đến lượt bản cung.”

Cố phu nhân cả đời chưa từng bị ai khinh nhờn đến thế, giận đến nghiến răng, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười như khóc còn hơn: “Điện hạ có gì cứ nói, mẫu thân quyết chẳng để người thiệt thòi.”

Kiều Sở chìa tay:
“Chìa khóa khố phòng trong phủ, đến lúc nên giao lại cho bản cung rồi chứ?”

“Cái đó...”

Cố phu nhân lộ vẻ khó xử:
“Điện hạ quý giá, không nên nhọc thân. Xem sổ sách chi tiêu là chuyện mệt nhọc, vẫn là để mẫu thân lo thì tốt hơn.”

Lông mày Kiều Sở nhướng lên, dung nhan tuyệt thế lạnh băng mang theo uy nghi không giận mà khiến người khiếp: “Ý phu nhân là bản cung ngu dốt, chẳng xem nổi mấy sổ sách cỏn con ấy?”

Trong lòng Cố phu nhân thầm rủa nàng là phế vật, có đọc hiểu sổ sách mới là lạ!

Nhưng ngoài mặt thì tươi cười không chút sơ hở: “Điện hạ còn trẻ, đang lúc dễ sinh nở. Việc quan trọng lúc này là sinh cho Thần nhi một đứa bé. Đợi khi điện hạ sinh hạ long tử, dưỡng thân cho khỏe, mẫu thân tự nhiên sẽ giao mọi thứ lại, lui về dưỡng già.”

Kiều Sở bật cười, giọng lạnh như sương: “Lưu Tô, vào cung một chuyến, thưa với bệ hạ rằng ở phủ tướng quân bản cung nói không ai nghe, muốn về cung ở tạm một thời gian.”

Cố phu nhân tức đến đỏ mặt: “Khoan đã! Ta giao, giao cho điện hạ là được rồi!”

Thật là xem nhẹ phế vật này, chưa gì đã dọa cáo trạng, phủ tướng quân đâu dám chọc giận bệ hạ?

Kiều Sở cười tít mắt, nhận lấy chìa khóa khố phòng: “Phu nhân đúng là người hiểu chuyện. À đúng rồi, bản cung còn cần mấy tên sai vặt khỏe mạnh, phu nhân sẽ không từ chối chứ?”

Sắc mặt Cố phu nhân đen kịt, đến cả cười gượng cũng không nổi nữa: “Được, điện hạ cần gì, đều cho cả.”

Kiều Sở đưa chìa khóa cho Lưu Tô, thẳng thắn ra lệnh ngay trước mặt bao người: “Lưu Tô, dẫn người tới khố phòng, đem hết hồi môn của bản cung chuyển về viện mình.”

Lưu Tô ngơ ngác – chìa khóa đã lấy, còn mang hồi môn về làm gì? Viện mình lại không có người canh, dễ bị trộm lắm!

Ngay cả Cố Ngạn Thần cũng mở miệng khuyên: “Điện hạ, việc này không ổn. Ta vừa rời khỏi viện của người đêm qua, liền bắt gặp đạo tặc, đã truy đuổi đến nửa kinh thành.”

Kiều Sở làm ra vẻ ngốc nghếch đến nơi: “Bản cung nói một là một! Dù có bị trộm cũng là trộm của hồi môn bản cung, bản cung vui lòng!”

Nàng thầm cười – chỉ cần dọn đồ về viện mình, đã có người thay nàng trông nom. Đừng nói trộm vặt, đến cả con ruồi cũng khó lọt qua.

Nghe vậy, trong mắt Cố phu nhân chợt lóe lên ánh sáng âm hiểm.

Vốn những rương hồi môn kia đều có ghi sổ rõ ràng, dù bà nắm giữ khố phòng, cũng chẳng dám đụng vào. Nay nếu lỡ bị mất, thì đâu còn là lỗi do bà?

Ngay lúc bà còn tính toán, Linh Nhi ngoài cửa vội vã chạy vào bẩm báo: “Trưởng công chúa điện hạ, phu nhân, thiếu gia, tiểu thư họ Hạ phủ Trấn Bắc Vương đến bái phỏng!”

Cố phu nhân đang giận đến choáng đầu, chưa hiểu chuyện gì, liền quát: “Tiểu thư họ Hạ nào? Không quen, không tiếp!”

Linh Nhi gấp đến giậm chân: “Phu nhân, không tiếp cũng không được! Người ta không ngăn nổi!”

“Chính là nhị tiểu thư phủ Trấn Bắc Vương, em gái ruột của Hạ thế tử – Hạ Liên Y!”

Chưa dứt lời, một nữ tử mặc y phục kỵ trang đỏ rực từ trên nóc nhà phóng vút xuống, thân ảnh gọn gàng dứt khoát.

“Cố phu nhân không muốn gặp ta cũng chẳng sao – vừa hay, bản tiểu thư cũng không phải đến tìm lão yêu bà. Ta tới tìm... tẩu tẩu...”

“Khụ khụ... tìm thiếu phu nhân của các ngươi – trưởng công chúa điện hạ!”

Chương 35: Cố tướng quân, ngươi trộm ta cũng trộm 15

Theo tiếng động mà nhìn tới, nàng trông thấy một cô nương mang dáng vẻ hiên ngang oai hùng, tóc buộc cao đuôi ngựa, bên hông vắt một dải roi mềm.

Lông mày, đôi mắt có ba phần giống Hạ Thừa Dịch, song khí chất lại khác biệt một trời một vực.

Đều là người luyện võ, Hạ Thừa Dịch từ đầu tới chân toát lên hai chữ “trung liệt”, chính khí lẫm liệt; còn vị muội muội của hắn thì lại mang theo vài phần bá đạo, có chút tiêu sái lãng tử, như phong trần trong gió.

Ánh mắt nàng ta nhìn Kiều Sở cũng chẳng được gọi là “trong sáng” gì cho cam.

Từ nhỏ nàng đã mê mẩn võ nghệ, thường xuyên trèo tường ra ngoài tìm vui, mấy tiệc trà tiệc rượu của đám thiên kim tiểu thư nàng chưa từng để mắt, bởi vậy cũng chưa từng gặp đương kim Trưởng công chúa vang danh khắp triều.

Chỉ là huynh trưởng từng bảo: “Tẩu tẩu là đệ nhất mỹ nhân của Chiêu quốc, nếu nàng tới phủ tướng quân, tất sẽ không thể nhận nhầm.”

Vốn mang theo tâm thái hiếu kỳ đến xem náo nhiệt, không ngờ chỉ liếc mắt một cái liền khiến nàng ta như trúng gió —

Huynh trưởng nàng không nói dối, thiên hạ trên dưới, quả thật khó có thể tìm ra người nào xinh đẹp kiều diễm hơn vị tẩu tử này!

Nàng ấy ngồi đó ung dung thong thả, dáng vẻ tinh tế như tranh vẽ, tay cầm chén trà men lam, đôi mắt phượng hơi xếch lên đầy quyến rũ mà không tục, mỗi cái nhăn mày hay nụ cười đều khiến người ta tâm loạn thần mê.

Chỉ một cái liếc nhẹ như không, đã khiến tim nàng đập loạn như nai chạy.

Chẳng trách huynh nàng lại si mê đến quên cả trời đất, ép nàng hết lần này tới lần khác đến chăm sóc thay.

Hắn đúng là được tiện nghi to! Một vị tẩu tử kiều mỵ lại mềm mại như vậy, sao không để nàng gặp trước mới phải!

Chớp mắt một cái, Hạ Liên Y đã vòng qua đám người, đứng trước mặt Kiều Sở, đôi mắt long lanh lấp lánh, thần sắc vừa căng thẳng lại vừa mừng rỡ.

“Trưởng công chúa điện hạ, thấy người như gặp cố nhân, hôm nay mạo muội đến phủ, muốn cùng người đi dạo tản bộ, trò chuyện đôi câu, liệu có được không?”

Nàng ta khẩn trương vò góc tay áo, hơi hối hận vì đã xông vào quá đột ngột, chỉ e dọa đến tẩu tử.

Thực ra, trong căn phòng này, trừ Kiều Sở ra thì ai nấy đều bị doạ đến phát ngốc.

Đặc biệt là Cố phu nhân, vừa bị tiểu bối mắng là "lão yêu bà", vừa tức vừa giận, lại không tiện phát tác, chỉ có thể để Lữ ma ma dìu mình ngồi xuống mà xoa ngực lấy hơi.

Nghe thấy lời ấy, ánh mắt Cố phu nhân liền ánh lên vẻ nghi hoặc: “Tiểu thư nhà họ Hạ có quen biết với Trưởng công chúa sao?”

Kiều Sở gả đến đã ba năm, có thấy ai tới thăm đâu. Vậy mà mới hôm qua nhập cung một chuyến, hôm nay người nhà Vương phủ Trấn Bắc đã tìm tới?

Cố phu nhân chưa dám nghĩ đến Hạ Thừa Dịch, chỉ thấy có phần bất thường. Lẽ nào là tới nịnh bợ?

Hạ Liên Y rùng mình, sợ bị lão yêu bà kia nhìn ra manh mối.

Huynh trưởng của nàng không biết xấu hổ thì thôi, nhưng tẩu tử còn danh tiếng, chuyện hai người vụng trộm tuyệt đối không thể lộ ra.

Kiều Sở khẽ gật đầu: “Hôm qua tại Ngự Hoa Viên gặp được Hạ tiểu thư, bản cung cũng vui mừng không xiết, vừa định giải quyết xong việc trong tay thì gửi thiếp mời nàng tới.”

Liên Y lập tức ngẩng đầu, tự tin hẳn lên: “Phải đó, hôm qua ta với điện hạ rất hợp ý.”

Tẩu tử đúng là thông minh, ngay cả chuyện nàng đi cùng Thái hậu vào cung cũng đoán được. Vậy thì ai còn có thể nghi ngờ lý do nàng ghé thăm nữa chứ?

“Trưởng công chúa điện hạ, ta có mang vài lễ vật nhỏ tới, bị gia đinh cản ngoài cửa rồi, người nói một lời là họ sẽ cho mang vào ngay.”

Kiều Sở mỉm cười kéo nàng ngồi xuống: “Người tới là được rồi, mang lễ làm gì, Liên Y, ngươi chu đáo quá…”

“Lưu Tô, ngươi ra ngoài cổng tiếp đón đi.”

Lễ có thể thiếu gì, nhưng tuyệt đối không thể thiếu “lễ vật”! Kiều Sở trong lòng vui như nở hoa. Muội muội của Hạ Thừa Dịch đúng là rất hiểu chuyện, nàng cực kỳ thích!

Liên Y vừa được sủng vừa lo, bàn tay nhỏ của tẩu tử mềm mại mát lành nắm lấy, khiến nàng ta ngại ngùng rụt ngón tay lại.

Không chịu nổi nữa rồi… Sao tẩu tử lại đẹp như thế này! Tay cũng trắng, cũng thon như ngọc.

Nàng nhìn lại móng vuốt đầy chai của mình, xấu hổ muốn chui xuống đất.

Hạ Thừa Dịch quả thực là cái đồ móng heo! Tẩu tử mảnh mai như thế, hắn cũng nhẫn tâm động thủ. Còn sai nàng đi Miêu Thiện Đường lấy thuốc mỡ, tối qua chắc chắn là lăn giường đến mức tẩu tử đau hết cả người!

Chẳng bao lâu sau, đám người phủ Trấn Bắc Vương mang từng rương từng rương “lễ vật” vào phủ.

Có ngọc dạ minh châu từ Đông Hải sáng rực, linh chi ngàn năm bổ huyết dưỡng khí, trang sức vàng bạc tinh xảo khéo léo…

Cố phu nhân tròn xoe mắt nhìn, Trấn Bắc Vương phủ dù có muốn lấy lòng Trưởng công chúa, cũng đâu cần hao tổn như vậy?

Cả đống quà này, cộng lại cũng gần bằng sính lễ khi xưa Cố Ngạn Thần cưới Kiều Sở rồi!

Liên Y thần kinh thô, không buồn nghĩ thiên hạ nghĩ thế nào, nàng chỉ quan tâm tẩu tử có vui không.

“Hôm nay tới vội, ta chỉ kịp chọn vài món, đợi phụ thân ta về, ta sẽ vào kho lựa thêm mấy món tốt hơn gửi đến cho điện hạ!”

Nhìn đống quà chất như núi, lòng Cố Ngạn Thần cũng dâng lên chút cảm giác khó tả.

Nhưng hắn chỉ cho rằng, Hạ Liên Y vốn hành xử ngang ngược, nếu hợp ý với Kiều Sở thì tặng chút lễ trọng cũng chẳng có gì lạ.

Kiều Sở vừa trò chuyện vừa xem lễ vật, món nào đặc biệt đẹp thì còn lấy ra ướm thử.

Liên Y nhìn tẩu tử cười như hoa nở, mê đắm không thôi, hận không thể dọn cả phủ Trấn Bắc Vương đến đây cho nàng!

Những nữ nhân quý tộc kia đồn rằng Trưởng công chúa ngu ngốc khờ khạo, quả là sai lầm. Người ta rõ ràng là một đại mỹ nhân thân thiện dễ gần!

Hai người tỏ vẻ thân thiết không kiêng dè, khiến không ít người trong phòng mắt đỏ rực — bao gồm cả Cố phu nhân và Tô Dư suýt thì bị hủy dung kia.

Tô Dư vốn tự xưng là người hiện đại, chẳng coi trọng vàng ngọc châu báu, thế mà bây giờ nhìn thấy đám phượng trâm châu chuốt kia thì mới hiểu mình đã ngu xuẩn đến thế nào.

Kim ngân tài bảo, phú quý ngút trời, còn hơn hẳn cái tên Cố Ngạn Thần không thể nắm chắc trong tay!

Tham vọng muốn leo cao trong lòng nàng ta ngày càng bành trướng, chút tình cảm với Cố Ngạn Thần cũng tiêu tan hơn phân nửa.

Kiều Sở khoe xong lễ, mới bảo người thu lại: “Liên Y, bản cung dẫn ngươi tới Thính Tuyết Cư uống trà, ăn điểm tâm.”

Có vài việc, nàng muốn nói riêng với Hạ Liên Y. Ngoài này đông người, tai mắt lắm, không tiện.

Liên Y vừa định dìu tẩu tử đứng lên, thì Linh Nhi lại hớt hải chạy vào.

“Trưởng công chúa điện hạ, phu nhân, thiếu gia, Hạ tiểu thư — thái giám bên cạnh bệ hạ là Ngô công công tới rồi!”

Cố phu nhân vừa mừng vừa sợ “Mau, mời Ngô công công vào!”

Ngô công công là người tâm phúc trước mặt bệ hạ, cũng là tổng quản nội đình, võ nghệ cao cường, địa vị cực kỳ tôn quý.

Ngài đích thân đến, tám chín phần là có Thánh chỉ hoặc đại sự.

Thần nhi vừa về từ chiến trường phương Bắc, chẳng lẽ là hoàng thượng ban thưởng?

Cố phu nhân vội vã chỉnh trang y phục, đích thân ra cửa nghênh đón.

Kiều Sở thì định rời đi, nghe nhắc tới Ngô công công liền ung dung ngồi trở lại ghế, còn tiện tay ấn Hạ Liên Y xuống.

“Điện hạ, chúng ta không ra nghênh đón sao?”

Liên Y tuy không phải tiểu thư nề nếp, nhưng phép tắc vẫn hiểu, Ngô công công là đại diện cho ý chỉ của hoàng thượng, bọn họ cứ ngồi thế này có thất lễ quá không?

Kiều Sở trực tiếp nhét một miếng điểm tâm vào miệng nàng ta: “Bản cung bảo ngươi ngồi thì cứ ngồi. Dù hôm nay có là bệ hạ giá lâm, cũng không cần nhấc mông.”

Liên Y cười cong mắt: “Ưm~ đào hoa tô ngọt quá, đa tạ điện hạ ban thưởng!”

Tẩu tử đúng là tốt quá đi! Không giống mấy thiên kim tiểu thư đầy bụng mưu mô kia, nói chuyện dễ hiểu, hợp ý nàng cực kỳ!


  • Share:

You Might Also Like

0 comments