Chương 353: Làm Vạn Người Mê Ở Thế Giới Thú Nhân 31
Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn Cố Kiều Kiều đã tỉnh dậy. Đồng hồ sinh học của các thú nhân rất đều đặn, thường họ đều thức trước khi mặt trời mọc.
Địch Ba đã dậy từ lâu, vẫn luôn nhìn chăm chú vào cô. Thấy cô tỉnh lại, anh lập tức hóa thành hình người, bắt chước dáng vẻ tối qua của anh Trạch Lạc khi nướng thịt, đem phần đùi dê còn lại ra nướng cho Kiều Kiều ăn sáng.
Trong lúc ăn, Trạch Lạc nói: “Kiều Kiều, thật ra bộ tộc Hắc Xà ở gần đây…”
Kiều Kiều lập tức đoán ra được. Kết hợp với vẻ mặt đầy tâm sự tối qua của anh, cô hỏi thẳng: “Anh muốn quay về báo thù à?”
“Ừ.” Trạch Lạc gật đầu – “Đã quay lại đây rồi, thì trả thù xong rồi đi cũng chưa muộn.”
Kiều Kiều đồng ý ngay. Giống đực của cô bị phản bội, lại còn trọng thương, cô cũng muốn giúp anh.
“Trạch Lạc, em đi cùng anh nhé?”
“Không được!”
“Không được!”
Cả Địch Ba và Trạch Lạc cùng lên tiếng phản đối, rồi nhìn nhau. Trạch Lạc nói: “Kiều Kiều, em ở lại đây với Địch Ba đi. Anh chỉ đi dò đường trước thôi, sẽ chưa ra tay ngay đâu.”
Kiều Kiều im lặng. Đúng là cô không giúp được nhiều… nhưng cô lại lo chuyến đi lần này của Trạch Lạc sẽ nguy hiểm.
Cô lưỡng lự nhìn sang Địch Ba. Mới vừa trở thành bạn đời đã nhờ anh giúp thế này có hơi quá không?
Địch Ba nhận ra sự do dự của Kiều Kiều, nhẹ giọng nói: “Anh phải bảo vệ em.”
Không phải anh không muốn giúp, mà là không yên tâm để cô một mình ở đây.
Kiều Kiều cảm thấy rất khó xử.
Trạch Lạc vỗ tay cô: “Kiều Kiều, anh quay về dò la một mình sẽ không gặp nguy hiểm đâu.”
Anh dừng lại một chút rồi tiếp lời: “Nếu em thực sự muốn giúp, thì thử tìm lại loại nấm kia giúp anh đi. Nó rất có ích với anh.”
Mắt Kiều Kiều sáng rực lên – đúng rồi! Cô có thể giúp anh theo cách khác.
“Vậy mau ăn sáng đi, ăn xong chúng ta đi tìm nấm.”
Trạch Lạc bật cười. Anh vẫn thích thấy Kiều Kiều cười như thế này, thật sự không muốn nhìn thấy vẻ mặt buồn bã hay lưỡng lự của cô.
“Lát nữa anh sẽ lẻn vào bộ tộc Hắc Xà. Nếu không có gì bất trắc, chắc tầm trưa anh sẽ quay lại.”
“Vâng! Nhất định sẽ suôn sẻ!”
Có việc cần làm, ba người nhanh chóng ăn xong. Địch Ba hóa thành đại bàng đen, Kiều Kiều ngồi trên lưng anh. Trạch Lạc hóa thành rắn đen nhỏ, được cô ôm trong tay.
Tới gần vách đá phía dưới hang, Địch Ba thả Trạch Lạc xuống. Lối đi từ đây sẽ ít khiến bộ tộc Hắc Xà chú ý.
Trạch Lạc quay lại nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng biến mất trong thung lũng.
Sau đó, Địch Ba đưa Kiều Kiều bay đến khu rừng gần đó. Cô nhanh chóng tìm được loại nấm lần trước, lần này còn tìm được loại có tác dụng mạnh hơn.
Loại nấm này nếu nghiền thành bột, pha vào nước sẽ khiến người uống lập tức trở nên mất thần trí.
Ngoài ra, cô còn tìm được một loại thảo dược tên là “cỏ mê hồn”. Khi đốt, khói sẽ khiến người hít phải ngủ ngay lập tức.
Có lẽ vì khu rừng nằm ở hướng khuất sáng nên mọc rất nhiều dược liệu lạ, công dụng khác nhau. Cô đều thu thập hết.
Thậm chí cô còn tìm được một cây linh chi to như cái cối xay!
Cô phấn khích bảo Địch Ba nhổ cây linh chi lên rồi hí hửng đem toàn bộ thu hoạch về hang động.
Ngay rìa rừng còn có một cánh đồng lớn trồng đầy cây gai dầu (cây tầm ma).
Kiều Kiều mắt sáng rực, đây chính là sợi vải, là quần áo, là lưới đánh cá...
“Địch Ba, anh có thể giúp em chặt một ít cây gai không?”
Địch Ba gật đầu. Và rồi Kiều Kiều chứng kiến một điều vô cùng thú vị.
Cơ thể anh vẫn giữ nguyên hình người, nhưng hai tay lại biến thành móng vuốt đại bàng!
Kiều Kiều ngạc nhiên rồi nghĩ thầm: có lẽ do Địch Ba quá mạnh, nên mới có thể điều khiển một phần cơ thể hóa thú như thế.
Móng vuốt của anh vừa to vừa sắc, vung lên một cái là hơn chục cây gai đổ rạp.
Loại cây này chỉ cần lấy phần vỏ, nên cần phải tước ra.
Kiều Kiều chỉ hướng dẫn một lần, Địch Ba đã nhớ được. Sau vài lần thử, tốc độ tước vỏ còn nhanh hơn cả cô.
Hai người cùng nhau xử lý vỏ cây đến tận trưa, gom được khoảng chục bó.
Kiều Kiều vươn vai, nói với anh: “Địch Ba, mình quay về hang đi, xem Trạch Lạc đã về chưa.”
“Được, Kiều Kiều, lên lưng anh nào.”
Cô thành thạo leo lên lưng anh, Địch Ba dùng vuốt gom đống vỏ cây, rồi bay trở về hang.
Nhưng Trạch Lạc vẫn chưa quay lại.
Lòng Kiều Kiều chùng xuống.
Địch Ba lập tức nói: “Chúng ta xuống thung lũng xem thử. Đây là vách đá, Trạch Lạc không thể tự trèo lên đâu.”
Cô chỉ “ừ” nhẹ, nhưng rõ ràng đang rất lo.
Tới thung lũng bên dưới, vẫn không thấy bóng dáng Trạch Lạc đâu, Kiều Kiều bắt đầu hoảng hốt.
Anh đã nói nếu không có gì xảy ra, trưa sẽ quay về. Vậy chẳng lẽ… đã xảy ra chuyện?
Anh bị phát hiện khi đang lẻn vào sao?
Cô đi qua đi lại, sốt ruột nghĩ cách – nếu thật sự anh bị bắt, cô nhất định phải đi cứu anh.
Giọng nói trầm tĩnh của Địch Ba vang lên: “Kiều Kiều, em đừng lo. Anh sẽ đi xem thử. Nhưng anh không thể bay quá thấp, nếu không sẽ bị xem là kẻ địch.”
Dù sao anh cũng là thiên địch của rắn, lại không thể một mình chống lại cả bộ tộc.
Kiều Kiều nắm chặt tay Địch Ba: “Anh nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không để bị bắt!”
Giờ phút này, cô chỉ có thể dựa vào Địch Ba mà thôi.
“Được. Em vào lại hang động đi, chỗ đó an toàn.”
“Vâng, anh nhất định phải cẩn thận đó.”
Kiều Kiều dặn lại lần nữa rồi quay về hang.
Địch Ba suy nghĩ một lúc, trước hết quay lên trên gom hết đống thân cây gai còn lại mang xuống, rồi làm vài cái bẫy từ chúng.
Anh phải chắc chắn Kiều Kiều sẽ an toàn.
Sắp xếp xong xuôi, Địch Ba bay đi. Anh đậu trên một cây đại thụ gần bộ tộc Hắc Xà, phát hiện nơi đó khá nhộn nhịp.
Nhưng ở xa quá, không nghe được họ đang nói gì.
Một lúc sau, anh trông thấy Trạch Lạc bị hai thú nhân to lớn vặn tay lôi ra giữa bãi đất trống!
Chương 354: Làm Vạn Người Mê Ở Thế Giới Thú Nhân 32
Địch Ba không dừng lại thêm giây nào, lập tức quay về hang động để kể lại chuyện cho Cố Kiều Kiều.
Cố Kiều Kiều nghe xong thì hoảng hốt! Đúng như cô lo lắng, Trạch Lạc thật sự đã bị phát hiện!
Cô cố ép mình bình tĩnh lại, nhanh chóng gói các loại dược liệu vừa chế xong vào lá cây. Ba loại dược liệu có tính sát thương cao, cô đều mang theo để đảm bảo mọi chuyện được kiểm soát.
“Địch Ba, chúng ta đến bộ lạc Hắc Xà một chuyến đi.”
Địch Ba hơi do dự. Anh không muốn để Kiều Kiều mạo hiểm.
Ngay lúc hai người đang nhìn nhau, Địch Ba bỗng nhạy bén phát hiện ra tiếng “xì xì xì” phát ra từ dưới vực sâu.
“Kiều Kiều, đợi anh một lát, phía dưới hình như có chuyện.”
“Được, anh cẩn thận nhé.”
Địch Ba tăng tốc bay xuống vực. Anh nhìn thấy một thanh niên Hắc Xà vừa trưởng thành đang lo lắng phát ra tiếng “xì xì xì”.
Anh lạnh giọng hỏi: “Cậu là ai? Sao lại đến đây?”
Lư Khải sợ Địch Ba. Luồng khí mạnh mẽ cùng ánh mắt sắc bén kia khiến cậu thấy áp lực.
Nhưng vì Trạch Lạc, Lư Khải lấy hết can đảm trả lời: “Là Trạch Lạc bảo tôi đến.”
Lư Khải kể lại toàn bộ mọi chuyện. Hóa ra Trạch Lạc cố ý để em trai mình phát hiện.
Anh đã âm thầm liên lạc với những tộc nhân từng trung thành với mình và lén nghe lén cuộc trò chuyện giữa họ với em trai anh.
Sau khi xác nhận rằng những người này vẫn đáng tin, anh cùng họ lên kế hoạch mạo hiểm đánh cược một lần cuối.
Trạch Lạc không muốn kéo dài thêm nữa. Anh bảo hai người giả vờ bắt mình để nhận thưởng, còn cử Lư Khải – người lanh lợi nhất đến tìm Cố Kiều Kiều.
Họ chia làm hai hướng, lợi dụng đêm nay khi em trai Trạch Lạc định xử tử anh trước mặt cả bộ lạc sẽ tung đòn quyết định!
Nghe Lư Khải kể xong, Địch Ba im lặng vài giây rồi thở phào nhẹ nhõm. Nếu Kiều Kiều cứ khăng khăng đòi cứu người, e là anh không ngăn nổi.
Địch Ba quay về nói lại kế hoạch cho Cố Kiều Kiều. Cô cũng thở ra nhẹ nhõm, nhanh tay gói lại bột nấm thành từng phần rồi đưa cho Địch Ba: “Anh đưa cái này cho Lư Khải, bảo cậu ấy tìm cơ hội bỏ vào thức ăn hoặc nước uống tối nay.”
Địch Ba nhận lấy, tò mò nhìn thử nhưng không hỏi thêm gì, lại một lần nữa bay xuống vực đưa đồ cho Lư Khải.
Lư Khải có hơi ngớ người. Chỉ thế thôi sao?
Một ít bột nâu này có thể cứu được Trạch Lạc à?
Có thể hạ cả bộ lạc Hắc Xà thật à?
Nhưng Trạch Lạc đã căn dặn rồi, nên dù có hoài nghi, Lư Khải vẫn đem theo về. Đến tối, lợi dụng mình còn nhỏ tuổi, Lư Khải cứ quanh quẩn gần cái nồi lớn.
Cái nồi này là do em trai Trạch Lạc bảo người nấu lên để chiêu đãi bộ lạc, ăn mừng bắt được Trạch Lạc.
Lư Khải giả vờ thèm ăn, chấm một ngón tay vào nước hầm rồi nếm thử.
Tên Hắc Xà phụ trách nấu ăn còn cười đùa: “Có ngon không?”
Lư Khải cười khì khì, mắt vẫn dán chặt vào cái nồi.
Tên kia thấy vậy cũng không để ý cậu nữa.
Lư Khải nhanh chóng nhân cơ hội đổ hết phần bột trong lá cây vào nồi, rồi len lỏi trở lại đám đông.
Trạch Lạc bị trói cạnh đống lửa, nhìn thấy động tác của Lư Khải thì mừng rỡ. Thành công rồi!
Anh ra hiệu cho Lư Khải trong đám người. Lư Khải rất thông minh, nhớ lời Kiều Kiều dặn: tuyệt đối không được ăn thức ăn có bột thuốc.
Lư Khải đã kịp truyền tin cho nhóm đồng minh. Họ chỉ trốn trong đám đông, nhìn những người khác ăn uống vui vẻ mà không dám động đũa.
Dù bụng đói meo, họ vẫn cố nhịn.
Ban đầu không có gì lạ, nhưng dần dần các tộc nhân bắt đầu trở nên kỳ quái. Có người nhảy nhót điên cuồng, có kẻ đánh nhau, thậm chí có vài tên không màng lửa nóng mà lao thẳng vào đống lửa!
Lư Khải và đồng đội sợ đến ngây người, không thể tin vào mắt mình. Cậu còn dụi dụi mắt: thứ bột đó thật sự có tác dụng mạnh đến thế sao?
Cả bọn đều có chút khiếp sợ với Cố Kiều Kiều – bạn đời của thủ lĩnh. Cô gái đó... thật quá đáng gờm.
Không tốn một giọt máu, chỉ cần một ít bột từ cây cỏ đã khiến cả bộ lạc tê liệt.
Nhóm người nhanh chóng lấy lại tinh thần, cởi trói cho Trạch Lạc.
Một người hỏi: “Thủ lĩnh, xử lý lũ này thế nào?”
Trạch Lạc cử động tay chân, lạnh lùng nhìn đám người phát điên trong đó có cả em trai mình.
Anh lạnh giọng nói: “Dẫn bầy sói núi đến đây đi.”
Bọn họ nhiều lần muốn giết anh, không thể để sống sót rồi trở thành tai họa trong tương lai.
“Rõ!”
Trạch Lạc dẫn theo nhóm tộc nhân Hắc Xà đi dụ một bầy sói núi đến tấn công bộ lạc. Cả nhóm trốn ở nơi cao, lặng lẽ nhìn bộ lạc bị xóa sổ rồi mới rời đi.
Vừa đi trên đường, Trạch Lạc vừa nói: “Tôi không muốn làm thủ lĩnh nữa. Bây giờ tôi sống cùng bạn đời ở bộ lạc Báo Đen. Các cậu muốn theo tôi không?”
“Nếu không muốn thì có thể đi gia nhập bộ lạc khác. Thực lực của các cậu mạnh, ở đâu cũng được hoan nghênh.”
Thật ra anh muốn họ đi theo. So với các “phu thú” khác, anh là người duy nhất không có “nhà mẹ”. Ở bộ lạc Báo Đen, anh chẳng khác gì sống dựa người khác.
Nhưng anh cũng không ép buộc ai cả.
Lư Khải đảo mắt, đầu óc cậu rất nhanh nhạy nghĩ đến món bột thuốc mà Cố Kiều Kiều đưa, chắc chắn bạn đời của thủ lĩnh không phải người thường.
Lư Khải là người đầu tiên hô to: “Tôi muốn theo thủ lĩnh!”
Cậu vừa nói xong, những người khác cũng đồng loạt hô theo:
“Tôi cũng theo thủ lĩnh!”
“Chúng tôi đều theo thủ lĩnh!”
Trạch Lạc khẽ cười, giơ tay nói: “Tốt, theo tôi, sau này các cậu sẽ không bao giờ phải nhịn đói nữa. Trước khi vào đông, ai cũng được ăn no!”
Tộc Hắc Xà mỗi năm đều ngủ đông khoảng một tháng vào lúc lạnh nhất. Có những thú vì đói mà chết trong giấc ngủ.
Nghe vậy, ai nấy đều hăng hái hẳn lên.
Trạch Lạc kể cho họ nghe về bộ lạc Báo Đen, các loại thực phẩm mới tìm được, và còn nói Kiều Kiều là người được Thú Thần ban phúc.
Mười mấy người Hắc Xà nghe mà há hốc mồm, từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Sau cùng, họ cảm thấy may mắn! May mà họ chưa phản bội thủ lĩnh, lần này còn giúp được anh.
Họ không hề nghi ngờ lời Trạch Lạc, vì Trạch Lạc không cần nói dối họ, mà thú nhân vốn cũng ít khi nói dối.
Đoàn người nhanh chóng quay lại thung lũng dưới vực nơi Cố Kiều Kiều và Địch Ba đang chờ.
Cố Kiều Kiều vừa nhìn thấy Trạch Lạc liền chạy tới ôm chầm lấy anh: “Trạch Lạc, anh to gan thật đấy! Nếu có chuyện gì xảy ra, em chẳng còn cơ hội gặp lại anh nữa đâu.”
Trạch Lạc cười liên tục, vỗ vỗ lưng cô: “Anh không sao rồi mà, em nhìn xem, anh còn mang theo cả đám người về nữa. Họ sẽ cùng về bộ lạc Báo Đen với chúng ta.”
Sự chú ý của Cố Kiều Kiều lập tức bị chuyển hướng. Mọi người chào hỏi, làm quen lẫn nhau.
Cả đám người Hắc Xà đều kinh ngạc vì nhan sắc của Cố Kiều Kiều. Bộ lạc Hắc Xà vốn nổi tiếng có trai xinh gái đẹp, không ngờ cô gái này còn đẹp hơn cả họ!
Họ thầm nghĩ: lần bị phản bội đó với thủ lĩnh đúng là… phúc họa đan xen!
Chương 355: Làm Vạn Người Mê Ở Thế Giới Thú Nhân 33
“Mọi người hãy gỡ bỏ phần lá của cây gai dầu trước, sau đó chặt nó từ phần gốc lên.”
“Làm như tôi này, bóc lớp vỏ ngoài của thân cây rồi xếp gọn thành từng bó, sau đó buộc lại là được.”
Sau một đêm nghỉ ngơi, những thú nhân Hắc Xà đã hồi phục tinh thần. Sáng sớm hôm sau, ai nấy đều theo Cố Kiều Kiều cùng nhau xử lý đám cây gai dầu.
Cô còn tranh thủ thu thập rất nhiều hạt giống gai dầu, sau này sẽ trồng thêm được.
Lá cây bị gỡ bỏ cũng không hề lãng phí – chúng là loại “băng gạc thiên nhiên”, có tác dụng cầm máu và chữa chấn thương rất tốt.
Vì lá không dễ bảo quản, nên Cố Kiều Kiều nhờ Trạch Lạc giúp cô nghiền nát chúng rồi cho vào giỏ tre để sau xử lý tiếp.
Đám thú nhân Hắc Xà làm việc hăng hái hẳn lên. Họ đã nghe nói loại cây này có thể làm quần áo, đan lưới, còn có rất nhiều công dụng khác. Chỉ trong buổi sáng, họ đã xử lý xong cả một vùng cây gai dầu rộng lớn.
Buổi trưa, mọi người chỉ ăn tạm vài con thú nhỏ bắt trong rừng, rồi lại tiếp tục thu hoạch bông.
Cố Kiều Kiều nhìn thấy đám cây bông thì cười đến không khép miệng nổi.
Bông đúng là báu vật, quần áo làm từ bông vừa thoải mái, vừa có thể may chăn gối, áo bông. Mùa đông sắp tới sẽ không còn sợ rét nữa.
Cô vẫn thu thập cả hạt giống lẫn bông, chỉ tiếc là nơi này cách bộ lạc Báo Đen quá xa, nếu không thì mấy cây bông này có thể làm củi đốt luôn rồi.
Nhưng nghĩ lại thì rừng rậm củi đâu thiếu, nên cô cũng nhanh chóng quên đi chuyện tiếc nuối đó.
Khu ruộng bông khá lớn, thu hoạch được gần ba mươi giỏ tre cao bằng người.
Cố Kiều Kiều nhìn những bó gai dầu và đống giỏ tre đầy bông mà đau đầu: “Giờ làm sao mang hết chỗ này về bộ lạc Báo Đen đây?”
Địch Ba đảo mắt một vòng, ghé sát tai cô thì thầm: “Kiều Kiều, anh có thể điều khiển vài con điêu thú để chúng mang đồ về.”
Cố Kiều Kiều mắt sáng lên, vui vẻ nói: “Địch Ba, anh giỏi quá!”
Địch Ba mím môi cười, giọng nhỏ xuống vài phần: “Kiều Kiều, tối nay... mình làm lễ kết bạn đời nhé?”
Tối qua anh nghe trộm cả đêm, giờ thì thật sự không chịu nổi nữa rồi.
Anh tuy ngây ngô nhưng không hề khờ khạo, cũng nên vì mình mà giành lấy chút lợi ích chứ.
Cố Kiều Kiều ngạc nhiên nhìn anh. Khi mới gặp, cô thấy Địch Ba là người lạnh lùng cứng rắn. Sau này mới phát hiện anh ngây thơ như tờ giấy trắng.
Không ngờ bây giờ còn biết ra điều kiện nữa.
Cô mỉm cười gật đầu, cũng học theo anh, khoác cổ kéo anh cúi xuống: “Được, Địch Ba.”
Địch Ba cười rạng rỡ không kiềm chế nổi, đôi mắt sáng long lanh. Anh muốn lập tức biến thành chim điêu bay vài vòng để giải tỏa sự hưng phấn này.
Cố Kiều Kiều thấy anh đáng yêu vô cùng. Cô liếc trộm đám thú nhân đang loay hoay bên kia, rồi nhanh chóng hôn nhẹ lên má Địch Ba.
Trạch Lạc đứng gần đó “chậc chậc” hai tiếng: “Kiều Kiều, em hôn anh nữa đi!”
Địch Ba đang đắm chìm trong ngọt ngào, nghe thấy liền bế Kiều Kiều chạy mất.
Hai người trốn đến dưới một gốc cây lớn. Địch Ba nhìn đôi môi hồng của Kiều Kiều chằm chằm, do dự một chút rồi cúi xuống đặt một nụ hôn.
Mềm mại và ngọt ngào quá!
Địch Ba như một gã ngốc lần đầu yêu, chỉ biết dán môi hoặc ngẩn người, chẳng biết làm gì hơn.
Cố Kiều Kiều không thấy xấu hổ khi ở cạnh Địch Ba. Cô nhẹ nhàng dẫn dắt anh từng chút một để anh nhanh chóng học được.
Mắt Địch Ba càng lúc càng sáng: cái này hay quá! Cái kia cũng tuyệt!
Sau một hồi hôn nhau, Kiều Kiều mới đẩy Địch Ba ra: “Đi làm việc thôi!”
Địch Ba cười khúc khích như trẻ con, còn tranh thủ hôn trộm thêm một cái mới hóa thành chim điêu lớn, cất tiếng kêu to.
Chẳng bao lâu, tám con điêu khổng lồ từ bầu trời lao đến. Móng vuốt sắc bén, thân hình to lớn trông rất uy mãnh.
Chúng có con lông vàng, có con lông đen, thậm chí có một con toàn thân trắng muốt, đẹp đến nao lòng.
Kiều Kiều còn tưởng đó là con cái, không ngờ Địch Ba bảo tất cả đều là giống đực.
Lưng và móng vuốt những con điêu này đều có thể chở đồ. Tám con điêu cộng với Địch Ba, chỉ cần bay hai chuyến là đủ mang hết đống đồ về bộ lạc Báo Đen.
Kiều Kiều vốn định đi cùng Địch Ba nhưng bị anh từ chối: “Kiều Kiều, anh biết đường, biết chỗ bộ lạc. Mang em theo không an toàn, anh lo.”
Thật ra chẳng hề nguy hiểm gì cả. Nhưng Địch Ba biết chắc nếu cô về đó, tối nay thế nào cũng nghỉ lại – nơi ấy vẫn còn hai người chồng khác của cô.
Chắc chắn đêm nay anh không có phần.
Vì vậy Địch Ba… đã nói dối.
Cố Kiều Kiều nghĩ lại thấy anh nói cũng đúng, nên chỉ dặn anh đừng gây chuyện với người ở bộ lạc Báo Đen, bỏ đồ xuống xong là về ngay.
Địch Ba gật đầu, sau đó bay đi cùng đàn điêu.
Kiều Kiều không đứng yên, dẫn Trạch Lạc cùng nhóm thú nhân Hắc Xà đi thu hoạch cải dầu. Vùng đất này không lớn, nhưng xử lý cải dầu lại cực kỳ phiền phức.
Lư Khải tò mò hỏi: “Kiều Kiều, hạt của thứ này nhỏ xíu thế, có ăn được không?”
Cậu vừa nếm thử – nhạt và hơi chát, chẳng có vị gì.
Cố Kiều Kiều cười: “Đây là thứ tốt đấy. Có thể ép lấy dầu, dùng dầu để nấu ăn, thơm lắm.”
“Thơm hơn cả thịt nướng à?” Một thú nhân khác hỏi.
Kiều Kiều gật đầu chắc nịch: “Tất nhiên rồi! Có dầu rồi thì khi xào nấu, món ăn sẽ dậy mùi và ngon hơn nhiều!”
Cả nhóm thú nhân Hắc Xà vẫn chưa hình dung nổi, nhưng điều đó không cản trở họ hăng hái lao vào việc thu hoạch.
Cải dầu đã chín, phải cắt chúng đem ra khoảng đất trống ngoài vách đá để phơi nắng.
Hai mặt trời nắng gay gắt, có lẽ chỉ cần phơi đến ngày mai là đập được hạt ra. Khi ấy, họ sẽ thu gom lại toàn bộ hạt giống.
Trong lúc nhóm Kiều Kiều đang xử lý cải dầu, Địch Ba mất nửa tiếng bay xuyên rừng, cuối cùng cũng đến bầu trời phía trên bộ lạc Báo Đen cùng đàn điêu.
Bóng của chín con điêu khổng lồ đổ xuống tạo thành một mảng lớn trên mặt đất.
Một thú nhân Báo Đen hoảng hốt phát hiện đàn điêu, lập tức hét toáng: “Có điêu thú đến! Điêu thú đến rồi!”
Toàn bộ bộ lạc Báo Đen đều biết chuyện Cố Kiều Kiều bị điêu bắt đi. Giờ thấy thêm cả bầy kéo đến, ai nấy đều tưởng rằng bọn chúng đến bắt người ăn thịt nên vội vã trốn kỹ.
Địch Ba thấy cảnh tượng ấy thì không khỏi dở khóc dở cười – anh trông đáng sợ thế sao?
Anh cất tiếng gọi, tám con điêu hạ xuống đất, thả đồ khỏi móng vuốt, đồng thời trút hết hàng hóa trên lưng xuống.
Địch Ba lại gọi một tiếng, ra hiệu cho chúng quay về chở tiếp.
Điêu thú có trí nhớ rất tốt, bay một lần là nhớ đường, nên anh không lo chúng đi lạc.
Sau khi chúng bay đi, Địch Ba biến lại thành người.
Từ xa, hai người đàn ông đẹp trai đang tiến lại. Vừa nhìn là anh đã biết – đây chính là hai thú phu của Kiều Kiều.

0 comments