Chương 398: Mỹ nhân yếu đuối vạn người mê trong thế giới tu tiên 19
Hôm sau, đại lễ bái sư của Tiên Nguyệt Tông bắt đầu.
Toàn bộ Tiên Nguyệt Tông trở nên náo nhiệt, cổng núi vốn yên tĩnh hàng ngày giờ đây đông đúc hẳn lên.
Dưới chân núi, hàng loạt đứa trẻ đều tụ tập, đệ tử ngoại môn thì đang giữ gìn trật tự.
Giới tu tiên khi tuyển đệ tử mới thường chọn trẻ nhỏ, thế nên khi Tiểu Cảnh và Cố Kiều Kiều đứng giữa một đám trẻ con, cả hai như hạc giữa bầy gà, nổi bật đến mức khó mà không gây chú ý.
May mà bọn họ chỉ làm thủ tục tượng trưng, chủ yếu là đến kiểm tra linh căn cho có lệ.
Dù sao cũng tránh cho người khác bàn ra tán vào rằng họ dựa quan hệ để được bái sư vào môn hạ Thần Huy Chân Quân.
Cố Kiều Kiều có nhan sắc dịu dàng kiều diễm, cả người như một đóa bạch liên thanh tú cao nhã, cực kỳ hút mắt. Nhiều tu sĩ không khỏi liếc nhìn trộm cô.
Tiểu Cảnh thì như một chú sói con canh giữ đồ ăn, ai nhìn Cố Kiều Kiều quá lộ liễu đều bị cậu trừng mắt cảnh cáo.
May mà sau khi chưởng môn Tiên Nguyệt Tông là Diệp Lương Cát tiến lên phát biểu vài lời nghi thức thì phần kiểm tra linh căn nhanh chóng bắt đầu.
Vì số người cần kiểm tra quá nhiều, nên dưới chân núi được bố trí một pháp trận, chỉ cần bước vào là có thể hiện ra thuộc tính linh căn.
Ai có linh căn thì được bước vào cổng núi của Tiên Nguyệt Tông.
Ai không có thì phải dừng bước bên ngoài.
Cố Kiều Kiều và Tiểu Cảnh đứng ở gần đầu hàng nên rất nhanh đã tới lượt.
Tiểu Cảnh là người đầu tiên, trước khi đi còn nắm tay Cố Kiều Kiều: “Tỷ tỷ, chắc chắn cả hai chúng ta đều sẽ có linh căn!”
Cố Kiều Kiều mỉm cười gật đầu: “Đi đi.”
Tiểu Cảnh khá căng thẳng, với cậu đây là khoảnh khắc thay đổi vận mệnh.
Cậu chầm chậm nhưng kiên quyết bước vào pháp trận. Chưa được bao lâu, từ phía các vị trưởng lão ngồi không xa truyền đến tiếng kinh hô:
“Linh căn biến dị đơn hệ Lôi linh căn?”
“Giới tu tiên đã bao lâu rồi mới lại có người sở hữu linh căn biến dị đơn hệ!”
“Chỉ tiếc là tuổi hơi lớn, nếu tu luyện từ nhỏ thì giờ chắc đã Trúc Cơ rồi.”
“Chưởng môn, ta muốn nhận thằng bé làm đệ tử!”
Một vị trưởng lão thông minh đã nhanh chân nói với Diệp Lương Cát về chuyện thu đồ đệ.
Diệp Lương Cát mỉm cười: “Sư thúc Thần Huy đã nhận nó làm đệ tử rồi.”
Các trưởng lão đồng loạt tiếc nuối. Thôi được, vậy chờ xem người kế tiếp.
Tiểu Cảnh đứng bên trong nhìn thấy Cố Kiều Kiều bước vào pháp trận, chưa đầy một lúc, linh căn Băng hệ bùng phát cao ngút trời.
Các trưởng lão trên ghế cao không thèm cảm thán gì nữa, mà lập tức tranh nhau mở lời.
Ai ngờ ông Diệp Lương Cát lại nói tiếp một câu: “Thần Huy Chân Quân cũng đã nhận nàng ấy làm đệ tử rồi.”
Các trưởng lão: “…”
Sau khi kiểm tra xong linh căn, Cố Kiều Kiều và Tiểu Cảnh được Tống Cẩm Tranh dẫn tới trước mặt chưởng môn và các trưởng lão để hành lễ, coi như hoàn tất nghi thức.
Hai người được tặng một đống quà lớn: linh dược, pháp khí, đan dược, linh thạch đủ cả.
Sau đó họ được Tống sư huynh đưa về núi Thanh Việt – nơi họ sẽ gặp các sư huynh trong môn phái, và cả nữ chính Yến Điệp Nhi.
……
Tại núi Thanh Việt.
Trong đại điện, hơn mười người đang ngồi, ai nấy đều tỏ vẻ tò mò. Thập Tam sư huynh hỏi: “Minh Dục sư huynh, hai phàm nhân mà các huynh đưa từ nhân gian lên thực sự được sư phụ nhận làm đệ tử sao?”
Thiên Minh Dục gật đầu. Hắn cũng chỉ từng gặp Tiểu Cảnh một lần, còn tr tỷ của cậu thì hắn chưa từng thấy qua.
Bát sư huynh cười nói: “Vậy là chúng ta lại có thêm một tiểu sư đệ và một tiểu sư muội.”
Cửu sư huynh tiện miệng tiếp lời: “Vậy là Điệp Nhi không còn là tiểu Tiểu sư muội nhất nữa rồi.”
Hắn không có ý gì khác, chỉ thuận miệng nói ra, nhưng vừa dứt lời thì phát hiện cả đám người đều nhìn hắn, nên vội vàng chữa cháy: “Điệp Nhi sư muội yên tâm, dù sau này có thêm bao nhiêu sư muội thì muội vẫn là người được yêu thương nhất!”
Yến Điệp Nhi nháy mắt tinh nghịch, cười đáp: “Muội là người nhỏ nhen vậy sao? Có thêm sư đệ sư muội thì muội cũng sẽ đối xử tốt với họ mà~”
Các sư huynh nghe vậy mới thở phào. Điệp Nhi sư muội đúng là ngoan ngoãn thật.
Chỉ có Trì Ý Niên ngồi bên cạnh là vẫn im lặng quan sát cô ta. Vừa rồi, rõ ràng hắn thấy khi Cửu sư huynh nói ra câu kia…
Nụ cười của Yến Điệp Nhi khựng lại trong thoáng chốc.
Trì Ý Niên khẽ nhíu mày, đây là lần thứ hai hắn cảm thấy tiểu sư muội có gì đó không đúng.
Hắn không muốn nghĩ sâu, nhưng trong lòng đã lặng lẽ nảy mầm sự nghi ngờ.
……
Tống Cẩm Tranh dẫn Tiểu Cảnh và Cố Kiều Kiều bước vào đại điện, tiếng cười nói lập tức dừng lại, tất cả mọi người đều sững sờ khi nhìn thấy gương mặt của Cố Kiều Kiều.
Trong một thế giới tu tiên toàn người nhan sắc trung bình trở lên, gương mặt của Cố Kiều Kiều thực sự có thể gọi là đại mỹ nhân.
Đôi mắt hạnh trong veo sinh động, sống mũi thanh tú, đôi môi nhỏ như trái anh đào, khuôn mặt nhỏ nhắn toát lên vẻ ngây thơ thuần khiết nhưng lại xen lẫn nét quyến rũ khó cưỡng.
Một vẻ đẹp mê người.
Trong sáng, yếu đuối, hấp dẫn, lại cực kỳ xinh đẹp.
Cô chỉ lặng lẽ đứng phía sau Tống sư huynh, ánh mắt còn mang theo chút ngại ngùng và e dè, thế mà ánh mắt tất cả mọi người không thể rời khỏi cô.
Đám sư huynh vốn là thiên chi kiêu tử, ấy vậy mà không ai là không bị sắc đẹp của cô làm cho sững sờ.
Ngay cả Yến Điệp Nhi cũng ngẩn người nhìn Cố Kiều Kiều thêm vài lần.
Nhưng khi nhận ra ánh nhìn của mọi người đều đổ dồn lên người Cố Kiều Kiều, cô ta âm thầm cúi đầu.
Tại sao có thể như vậy? Tại sao cô ấy mới vừa xuất hiện đã thu hút hết sự chú ý!
Yến Điệp Nhi hít sâu một hơi, mở lời phá vỡ bầu không khí: “Tống sư huynh, hai người này là sư đệ sư muội mà huynh đưa về từ nhân gian đúng không?”
Tống Cẩm Tranh không nhìn cô ta, chỉ liếc mắt qua một vòng mấy sư đệ còn đang thất thần vì nhan sắc của Cố Kiều Kiều, khẽ ho một tiếng để gọi họ tỉnh lại.
Lúc này hắn mới lớn tiếng giới thiệu: “Đây là hai đệ tử mới được sư phụ thu nhận: Cố Kiều Kiều, và Tiểu Cảnh.”
Lời vừa dứt, đám sư huynh lập tức ùa tới chào hỏi, chủ yếu là với Cố Kiều Kiều, tiện thể chào luôn Tiểu Cảnh.
“Kiều Kiều sư muội! Ta là tứ sư huynh, đây là hồi linh đan do ta tự luyện chế, tặng cho muội!”
“Kiều Kiều sư muội, ta là bát sư huynh, đây là phù chú phi hành và tấn công do ta luyện, tặng để muội phòng thân!”
“Kiều Kiều sư muội, ta là…”
Một loạt các sư huynh lần lượt giới thiệu và tặng quà cho Cố Kiều Kiều. Khi biết Tiểu Cảnh là đệ đệ của cô, cậu cũng được nhét đầy tay quà tặng.
Thiên Minh Dục và Trì Ý Niên đứng cuối cùng, đợi mọi người náo loạn xong mới bước lên.
Khi đến gần Cố Kiều Kiều, trong đôi mắt hoa đào của Trì Ý Niên thoáng hiện vẻ ngỡ ngàng. Mặt cô ấy nhỏ quá, da lại trắng đến dường như phát sáng.
Khi cô chớp mắt nhìn hắn , trông y hệt con linh miêu trắng mà trước đây hắn từng tặng cho Yến Điệp Nhi.
“Kiều Kiều tiểu sư muội, ta là Trì Ý Niên, là thập thất sư huynh của muội.”
Trước đây hắn là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm sư huynh, nhưng thiên phú của hắn lại không hề kém. Dù vào môn trễ, nhưng hiện giờ cũng đã đạt tới Nguyên Anh kỳ như Tống sư huynh và Thiên sư huynh.
Cố Kiều Kiều khẽ nghiêng đầu, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười ngại ngùng và trong sáng.
Giọng nói nhẹ nhàng đáng yêu gọi một tiếng: “Thập thất sư huynh.”
Trì Ý Niên cảm thấy tim mình bỗng đập mạnh vài nhịp sau tiếng gọi đó.
Thật là… dễ thương quá đi mất.
Tiểu Cảnh bên cạnh cũng lễ phép gọi một tiếng thập thất sư huynh, cuối cùng mới kéo ánh mắt của Trì Ý Niên trở về.
Hắn bật cười nhẹ, trong mắt đào hoa lấp lánh ánh sáng:
“Tiểu sư muội, tiểu sư đệ, đây là pháp khí phòng thân, ta tặng hai người.”
Chương 399: Mỹ nhân yếu đuối vạn người mê trong thế giới tu tiên 20
Cố Kiều Kiều và Tiểu Cảnh cảm ơn, thái độ đối với Trì Ý Niên cũng giống như với những sư huynh khác.
Thiên Minh Dục từng gặp Tiểu Cảnh rồi, hắn mỉm cười thân thiện với hai người, khi đối xử với Cố Kiều Kiều cũng không có gì khác biệt.
Nụ cười trên mặt Yến Điệp Nhi ngày càng cứng ngắc — cô ta lại bị phớt lờ!
Từ khi vào Tiên Nguyệt Tông đến giờ, ngay cả khi trước đây có Hoa Mộng Vân ở đây, cô ta cũng chưa từng bị ai lờ đi như vậy.
Yến Điệp Nhi thấy rất khó chịu, nhìn gương mặt xinh đẹp dịu dàng và khí chất mong manh của Cố Kiều Kiều, trong lòng cô ta càng thêm khó chịu.
Đặc biệt là khi mấy vị sư huynh từng vây quanh cô ta nay lại tụ tập quanh Cố Kiều Kiều, ánh mắt nhìn đầy say mê khiến cô ta thấy buồn nôn.
Cô ta cụp mắt xuống, nhìn sàn ngọc dưới chân, bỗng trong đầu nảy ra một ý nghĩ: Giá mà Kiều Kiều không tồn tại thì tốt biết mấy.
Trước kia lúc có Hoa Mộng Vân, cô ta cũng từng có suy nghĩ này, sau đó Hoa Mộng Vân thật sự biến mất.
Cô ta liếc qua Tiểu Cảnh — trong tiềm thức, cô ta cảm thấy Tiểu Cảnh không nên như thế này!
Cậu đáng ra phải xoay quanh cô ta, gọi cô là tiểu sư tỷ, lúc nào cũng tốt với cô ta mới đúng!
Yến Điệp Nhi siết chặt nắm tay. Cô ta bắt đầu hối hận vì lúc trước chỉ vì một ý nghĩ mà đưa Tiểu Cảnh về. Nếu không có chuyện đó, Kiều Kiều cũng chẳng theo đến Tiên Nguyệt Tông!
Thiên Minh Dục chào hỏi xong với Kiều Kiều và Tiểu Cảnh, thấy Yến Điệp Nhi đang thất thần liền gọi: “Điệp Nhi, mau qua đây.”
Lúc này các sư huynh mới chợt nhớ ra sự hiện diện của cô, lần lượt lên tiếng: “Điệp Nhi, lại đây đi, sau này muội có bạn rồi.”
Yến Điệp Nhi lập tức trở lại dáng vẻ tươi tắn ngây thơ thường thấy, cô ta chạy đến, nắm lấy tay Kiều Kiều, thân mật nói: “Tiểu sư muội, muội xinh quá! Sau này tỷ là tiểu sư tỷ của muội nhé!”
Kiều Kiều mỉm cười e lệ, dịu dàng đáp: “Tiểu sư tỷ cũng đáng yêu lắm ạ.”
Các sư huynh cười phá lên vui vẻ, chỉ có Yến Điệp Nhi là đang cười gượng.
"Đáng yêu"... là ý nói cô không xinh đẹp bằng sao?
Nhìn gương mặt thanh tú tuyệt mỹ của Kiều Kiều, lòng cô ta lại trào dâng sự ghen tị.
Nhưng cô ta biết mình không thể lộ ra điều đó, vẫn phải thể hiện là mình rất thích Cố Kiều Kiều.
Yến Điệp Nhi lấy từ túi linh thú ra một con mèo linh trắng như tuyết, lông dài mềm mại, đôi mắt xanh lam sâu thẳm.
“Tiểu sư muội, đây là linh miêu mà Niên Niên sư huynh đặc biệt bắt giúp ta đó. Ta chẳng có gì quý giá tặng muội cả, hay là tặng con mèo này cho muội nhé?” – cô ta hỏi Kiều Kiều, rồi quay sang hỏi Trì Ý Niên – “Sư huynh không phiền chứ?”
Một vài sư huynh định ngăn lại: dù Kiều Kiều đúng là xinh thật, nhưng họ gắn bó với Yến Điệp Nhi lâu hơn, tình cảm cũng sâu đậm hơn.
Vì thế khi thấy Yến Điệp Nhi định tặng con linh miêu mà cô ta yêu quý nhất, họ không mấy vui vẻ.
Ánh mắt Trì Ý Niên thoáng qua một tia phức tạp. Vì thường xuyên tiếp xúc, hắn dễ dàng nhận ra sự luyến tiếc và mưu tính nhỏ trong ánh mắt của Yến Điệp Nhi.
Lần thứ ba rồi.
Trì Ý Niên chợt cảm thấy nhạt nhẽo. Trước kia hắn thấy Yến Điệp Nhi ngây thơ dễ thương, nên mới đối xử tốt một chút với tiểu sư muội duy nhất.
Nhưng giờ, khi nhận ra cô ta không hề như vẻ bề ngoài, hắn thấy thật nhàm chán.
Hắn mỉm cười đáp: “Dĩ nhiên là không phiền.”
Nét mặt Yến Điệp Nhi suýt không giữ được. Cô ta nhìn hắn bằng ánh mắt ngỡ ngàng.
Cô ta cứ tưởng… Trì Ý Niên đối tốt với cô ta như vậy, chắc chắn sẽ phản đối chứ?
Kiều Kiều khẽ lắc đầu, hàng mi rung nhẹ, giọng nói ngọt ngào: “Tiểu sư tỷ, sao muội có thể nhận con mèo mà Ý Niên sư huynh bắt tặng tỷ được.”
Các sư huynh đồng loạt khen ngợi sự hiểu chuyện của Cố Kiều Kiều. Xem ra cô không chỉ trông mong manh yếu ớt, mà tính tình cũng dịu dàng.
Sau này phải chăm sóc cô thật tốt, nếu không cô mà ra ngoài dễ bị bắt nạt mất.
Yến Điệp Nhi nghe thấy giọng nói mềm mại kia mà khó chịu, thấy Kiều Kiều từ chối lại càng mất lý trí.
Cô ta ôm con linh miêu lên, rồi bất ngờ đặt nó vào lòng Kiều Kiều.
“Tiểu sư muội, mèo ngoan lắm mà~”
Vừa dứt lời, Kiều Kiều vì lo lắng linh miêu rơi xuống đất nên vội vàng đỡ lấy, liền bị móng vuốt sắc bén của nó cào một phát.
Ngay lập tức, bàn tay trắng nõn như ngọc của cô xuất hiện mấy vết xước đỏ rướm máu, nhìn mà rợn người.
Cả sân lặng ngắt hai giây. Ai cũng ngây người trước cảnh tượng bất ngờ.
“Tỷ tỷ!” Tiểu Cảnh phản ứng nhanh nhất, lập tức hất con mèo xuống đất.
Linh miêu ré lên một tiếng sắc nhọn, khiến mọi người bừng tỉnh.
Sắc mặt Tống Cẩm Tranh sa sầm, gương mặt anh tuấn hiện rõ vẻ giận dữ.
Hắn nhìn bàn tay đầy vết cào của Kiều Kiều, lạnh giọng nói: “Linh thú phản chủ, không cần phải tồn tại nữa.”
Vừa dứt lời, một thanh kiếm bằng linh lực hiện ra, chém xuống linh miêu.
Máu bắn tung tóe, phần lớn văng lên người Yến Điệp Nhi.
Cô ta cứng người, đầu đau như búa bổ. Do từng lập khế ước với linh miêu, nên khi nó chết đột ngột, cô ta bị phản phệ dữ dội.
Cô ta muốn giải thích rằng mình không cố ý, muốn nói rằng con mèo cũng không cố ý...
Nhưng nhìn thấy xác mèo, cơ thể lạnh toát, đầu đau như muốn nổ tung, cô ta chẳng thể nói được lời nào.
Miệng cô ta mấp máy, ánh mắt đầy đau đớn.
Thiên Minh Dục thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn Tống Cẩm Tranh: “Đại sư huynh, cũng không cần phải ra tay giết chết nó như thế chứ. Dù sao cũng chỉ là một linh thú chưa khai linh.”
Tống Cẩm Tranh đối mặt hắn : “Nó làm Kiều Kiều bị thương.”
Không khí căng thẳng, hai người đối đầu khiến các sư huynh khác nhìn nhau, không biết nên nghiêng về ai.
Họ vừa thấy xót cho bàn tay bị thương của Kiều Kiều, lại cảm thấy Tống Cẩm Tranh có phần quá tay.
Lúc này, Kiều Kiều cắn môi, như đang chịu đựng đau đớn, sắc mặt trắng bệch.
Cuối cùng cô không chịu nổi nữa, khẽ “ưm” một tiếng, viền mắt đỏ hoe.
Cô run run nói: “Đại sư huynh, các sư huynh, đừng trách tiểu sư tỷ... Tiểu sư tỷ cũng không cố ý đặt linh miêu vào lòng muội đâu... Chắc là vì linh miêu chưa quen hơi thở của muội nên mới tấn công…”
Cô nói giúp Yến Điệp Nhi, tìm lý do biện hộ cho cô ta.
Ngay lập tức, thiện cảm của các sư huynh với cô tăng vọt.
Các sư huynh: Tiểu sư muội đúng là thấu hiểu lòng người quá!
Kiều Kiều nhìn xác linh miêu thảm thương, lúc nãy bị đau còn chưa rơi nước mắt, giờ lại bật khóc nức nở: “Tội nghiệp con mèo… hu hu hu… tất cả là tại muội…”
Các sư huynh: Muội ấy hiền lành quá, quá tốt bụng rồi!
Mỹ nhân rơi lệ quả thật có sức sát thương quá lớn. Mấy sư huynh lập tức xúm lại an ủi cô, ai có thuốc mỡ thì đưa thuốc mỡ, ai có linh dược thì mang linh dược.
Chẳng mấy chốc, tay cô đã hết chảy máu, thậm chí chẳng còn để lại vết sẹo.
Tiểu Cảnh tức giận nhìn Yến Điệp Nhi, bỗng lên tiếng:
“Ngươi cố ý đúng không?! Biết rõ linh miêu nhạy cảm với khí tức mà vẫn bất ngờ đặt nó vào lòng tỷ tỷ!”
Chương 400: Mỹ nhân yếu đuối vạn người mê trong thế giới tu tiên 21
Yến Điệp Nhi vội vàng lắc đầu, giọng run rẩy: “Không phải đâu, ta không có mà…”
Một lúc lâu cô ta vẫn không nghĩ ra được lý do để giải thích, nên càng quýnh lên. Nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của các sư huynh, cô ta càng thêm hoảng loạn, vội vàng phân trần:
“Sao ta có thể sai linh miêu đi cào tiểu sư muội được chứ! Ta thật sự không ngờ nó lại đột nhiên nổi điên rồi làm bị thương sư muội…”
Yến Điệp Nhi tức đến phát run. Càng nghĩ cô ta càng cảm thấy những lời vừa nãy Cố Kiều Kiều nói có gì đó sai sai. Rõ ràng là bênh vực cô ta, nhưng càng nói, ánh mắt của mấy sư huynh trước giờ luôn chiều chuộng cô ta lại càng kỳ quặc hơn.
Cái câu “khí tức xa lạ”, chẳng phải là nói cô ta cố ý à?
Yến Điệp Nhi càng nghĩ càng ấm ức. Từ khi vào Tiên Nguyệt Tông tới giờ, cô ta chưa từng phải chịu uất ức như thế này!
Nhưng cô ta cũng hiểu, nếu bây giờ cô nổi nóng, các sư huynh sẽ cho rằng cô vô lý, làm loạn lên. Yến Điệp Nhi đành phải nhẫn nhịn, trong lòng đầy bực bội.
Tống Cẩm Tranh ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Được rồi, không cần nói nữa. Chuyện cũng đã xảy ra rồi, linh miêu cũng chết rồi. May mà tay của Kiều Kiều không để lại sẹo.”
Tuy ngoài miệng nói vậy, ánh mắt hắn vẫn lướt qua bàn tay của Yến Điệp Nhi, trong mắt hiện lên một tia u ám.
Món nợ này, hắn sẽ thay Kiều Kiều tính toán.
Từ khi Tống Cẩm Tranh xác định rằng Yến Điệp Nhi chỉ giả vờ ngây thơ, hắn đã hoàn toàn thất vọng với cô ta.
Nhị sư huynh là người hiền hòa, hắn dùng pháp thuật xử lý xác linh miêu rồi hòa giải: “Thôi nào, hôm nay là ngày vui nhập môn của tiểu sư muội và tiểu sư đệ, đừng để mấy chuyện này làm mất hứng.”
Trì Ý Niên liếc nhẹ đuôi mắt, giả vờ vô tình nói: “Kiều Kiều, con linh miêu kia không biết nghe lời nên mới chết. Hai hôm nữa ta vào rừng Mê Huyễn, bắt cho muội một con linh miêu ngoan ngoãn khác, muội thích thì nuôi nhé.”
Khóe mắt Cố Kiều Kiều vẫn còn đỏ, cô ngại ngùng gật đầu: “Cảm ơn Ý Niên sư huynh.”
Nói xong, cô ngoan ngoãn quay sang nhìn Yến Điệp Nhi, dịu dàng nói: “Tiểu sư tỷ, tỷ đừng tự trách nữa. Tiểu Cảnh còn nhỏ, nói chuyện không kiêng dè, tỷ đừng để bụng nha?”
Cô còn giơ tay bị thương lên lắc lắc: “Tay muội không sao mà, muội tin là sư tỷ không cố ý.”
Bàn tay dưới tay áo của Yến Điệp Nhi siết chặt, móng tay đâm vào da đau đến mức khiến cô tỉnh táo lại.
Cô ta đã hiểu rồi. Cố Kiều Kiều đúng là kiểu “trà xanh” đội lốt bạch liên hoa*!
Yến Điệp Nhi gượng cười: “Yên tâm đi tiểu sư muội, tỷ sẽ không trách sư đệ đâu.”
Cố Kiều Kiều cười híp mắt, vô cùng ngoan ngoãn.
Trì Ý Niên nhìn tất cả, khóe môi càng cong lên. Trong đôi mắt đào hoa là sự cuồng nhiệt bị kìm nén.
Đáng yêu quá, mềm mại quá…
Không khí dần vui vẻ trở lại, các sư huynh thi nhau kể chuyện tu luyện, kể chuyện thú vị trên núi Thanh Việt cho Kiều Kiều và Tiểu Cảnh, cả tông môn rôm rả hẳn lên.
Tống Cẩm Tranh không tham gia, hắn chỉ mỉm cười, ánh mắt chăm chú nhìn Kiều Kiều – lúc thì ngạc nhiên, lúc lại cười tít mắt.
Chỉ có Yến Điệp Nhi đứng ngoài vòng, mặt đầy u sầu và thất vọng.
Trong lòng dâng lên ngọn lửa ghen ghét.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cô ta đã bị “ngó lơ” mấy lần rồi!
Thiên Minh Dục thở dài, vỗ nhẹ vai Yến Điệp Nhi, dịu dàng nói: “Điệp Nhi, không phải lỗi của muội đâu.”
Yến Điệp Nhi lập tức đỏ hoe mắt, kéo tay áo của Thiên Minh Dục, làm nũng: “May mà Minh Dục sư huynh vẫn đứng về phía muội …”
Thiên Minh Dục nhìn cô ta bật cười, nhưng trong đầu lại bất giác nhớ đến vẻ mặt đáng thương vừa nãy của Cố Kiều Kiều.
Đôi mày liễu nhíu lại, nhìn tội nghiệp đến mức khiến người ta không đành lòng.
Nhưng chỉ bị cào một phát, có thật sự đau đến vậy không?
Tay áo bị kéo nhẹ, Thiên Minh Dục hoàn hồn. Nghĩ lại thì mình lo cho Cố Kiều Kiều làm gì chứ, giờ cô đang được cả đám sư huynh vây quanh chăm sóc cơ mà.
Còn Điệp Nhi thì cô đơn, lẻ loi.
Nghĩ vậy, Thiên Minh Dục âm thầm dẫn Yến Điệp Nhi rời đi. Không ai để ý, hoặc có để ý cũng chẳng mấy quan tâm.
Tiểu Cảnh nhìn theo bóng lưng rời đi của Yến Điệp Nhi, trên khuôn mặt xinh đẹp yêu nghiệt ấy thoáng hiện một tia tà khí.
Chỉ là trong chớp mắt, chẳng ai nhận ra, kể cả chính cậu.
…
Cố Kiều Kiều và Tiểu Cảnh được nhị sư huynh trực tiếp dạy công pháp nhập môn và kiếm pháp cơ bản.
Thật ra ban đầu, Tống Cẩm Tranh định tự mình dạy, nhưng hắn phải thay sư phụ quản lý chuyện trong môn phái nên đành giao cho người có tính cách dịu dàng nhất là nhị sư huynh.
Làm vậy để lỡ Kiều Kiều và Tiểu Cảnh có ngốc nghếch cũng không bị mắng.
Tống Cẩm Tranh nghĩ vậy cũng không sai – trong giới tu chân, trẻ con mới bắt đầu tu luyện. Hai người họ đều đã là người trưởng thành, dù có linh căn tốt, nhưng chưa chắc đã có thiên phú.
Ai ngờ, chỉ nửa ngày mà Cố Kiều Kiều và Tiểu Cảnh đã học xong nhập môn và biết thu nạp linh khí!
Chuyện này đặt trong cả giới tu chân cũng hiếm, được xem là thiên tài!
Nhị sư huynh thấy hai người thông minh như vậy, càng thêm tâm huyết giảng dạy.
Chưa đầy một tuần, cả hai đã đạt tầng ba luyện khí kỳ, còn học được mấy pháp quyết đơn giản.
Yến Điệp Nhi nghe tin, lòng càng thêm rối bời. Thiên phú của cô ta chỉ ở mức trung bình, vào môn muộn, tu luyện mấy chục năm cũng chỉ đến hậu kỳ trúc cơ.
Tuần này, cô ta nhìn thấy các sư huynh – những người trước đây chỉ quanh quẩn với mình giờ sau khi tu luyện xong liền chạy đi tìm Cố Kiều Kiều, lấy lý do là để “dạy tu luyện” cho tiểu sư muội cùng tiểu sư đệ.
Phi!
Yến Điệp Nhi trong lòng tức tối. Đến khi biết Trì Ý Niên thật sự đi rừng Mê Huyễn để bắt linh sủng cho Cố Kiều Kiều, lòng cô ta càng thêm khó chịu.
Cô ta bị mấy sư huynh gọi đi đến tiểu viện nơi Kiều Kiều đang sống. Không muốn đi nhưng cũng chẳng thể từ chối, cô ta đành phải đi theo mọi người đến nơi đó.
Tiểu viện này nằm cạnh động phủ của Tư Không Tẫn, rõ ràng là vừa được xây mới.
Vì toàn bộ núi Thanh Việt đều đi theo phong cách “giản dị”, chẳng ai lại xây viện xinh xắn cầu kỳ thế này cả.
Mắt Yến Điệp Nhi đỏ lên. Càng đi vào, cảnh tượng cầu kỳ với suối nhỏ, đường đá uốn lượn, hai bên trồng đầy linh hoa linh thảo, lầu các tinh xảo… khiến cô ta càng thêm khó chịu.
Mấy sư huynh lại còn trầm trồ:
“Viện này là do sư tôn xây cho tiểu sư muội và tiểu sư đệ trước khi rời đi đấy.”
“Xem ra sư tôn rất cưng chiều tiểu sư muội nhỉ.”
“Tiểu sư muội và tiểu sư đệ đều là thiên linh căn. Trong số chúng ta, trước giờ chỉ có đại sư tỷ là thiên linh căn thôi.”
Nhắc đến đại sư tỷ, bầu không khí hơi chững lại. Nhưng rất nhanh, mọi người đã đến khu vườn nhỏ.
Cố Kiều Kiều, Trì Ý Niên, Tiểu Cảnh, và cả Tống Cẩm Tranh đều có mặt.
Yến Điệp Nhi theo mấy sư huynh đến chào hỏi. Tống Cẩm Tranh thấy cô ta cũng đến, ánh mắt lóe lên tia khó hiểu.
Cố Kiều Kiều nhìn thấy Yến Điệp Nhi, cười tươi: “Tiểu sư tỷ cũng tới à? Mau đến xem con linh thỏ này nè, nó đáng yêu lắm!”
Yến Điệp Nhi cũng mỉm cười, nhìn con linh thỏ trắng muốt đang ngoan ngoãn nằm trong lòng Kiều Kiều, bộ lông mượt mà dưới bàn tay của cô ấy.
Cô ta thuận miệng phụ họa: “Đúng rồi, đáng yêu thật.”

0 comments