Chương 1: Thế giới thứ nhất - Cô bé đáng thương bị cha ruột hại chết
Khi Trường Ninh mở mắt, xung quanh tối đen như mực. Cô đang nằm trên một chiếc giường gỗ cứng ngắc, chẳng mấy thoải mái, khẽ động một chút đã phát ra tiếng kẽo kẹt.
Cô thả thần thức ra dò xét, thấy bốn phía yên tĩnh, cũng khá an toàn.
Là thành viên nòng cốt của Cục Quản lý Xuyên Nhanh Thế Giới Gốc, Trường Ninh đã từng đi qua vô số thế giới, từng tu tiên, cũng từng lái cơ giáp. Tất cả kỹ năng ở các thế giới nhỏ cô đều đã học đủ, không thiếu món nào. Trong không gian mang theo của cô cũng chất đầy đủ loại vật tư thu thập được từ khắp nơi.
Lần này, cô chủ động chọn vài nhiệm vụ nhẹ nhàng hơn, xem như nghỉ ngơi lấy lại sức. Ngay cả hệ thống cô cũng không mang theo, chỉ thiết lập sẵn quá trình xuyên rồi tự mình bắt đầu nhiệm vụ.
Một lát sau, Trường Ninh tiếp nhận ký ức của nguyên chủ. Dù từng gặp qua đủ loại cha mẹ kỳ quái ở nhiều thế giới, cô vẫn không kìm được co giật khóe miệng. Cha ruột của nguyên chủ, đúng là kẻ kỳ quái trong số những kẻ kỳ quái.
Nguyên chủ chính là một “bé đáng thương” điển hình: có mẹ kế thì ắt có cha kế. Cả đời bị cha ruột và mẹ kế chèn ép, đến khi chết thảm vẫn còn bị họ vắt kiệt đến giọt máu cuối cùng.
Trường Ninh thở dài. Cô rất cảm thông cho nguyên chủ, nhưng cũng thấy tiếc vì cô ấy quá nhu nhược. Chỉ cần cứng rắn hơn đôi chút thì cuộc đời đã không đến mức thê thảm thế này.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cô cũng hiểu. Ai mà bị ngó lơ, chèn ép, bị thao túng tinh thần (PUA) suốt hơn hai mươi năm thì tất yếu sẽ hình thành tính cách yếu đuối. Muốn vùng dậy phản kháng thật sự rất khó.
Nguyên chủ tên là Trương Ngọc Thanh, sinh ra trong một gia đình bình thường ở Bắc Kinh.
Cô sinh năm 1989, khi thời kỳ hỗn loạn đã qua, kinh tế bắt đầu phát triển nhanh chóng.
Nơi sau này trở thành vành đai thứ ba sầm uất, lúc ấy vẫn còn là vùng giáp ranh nông thôn – thành thị.
Nhà cô ở ngay ven vòng ba. Đúng lúc phong trào nông dân chuyển sang hộ khẩu thành phố, đất và nhà của gia đình bị thu hồi để xây chung cư. Những người nông dân trước kia đều được sắp xếp việc làm: có người làm vệ sinh môi trường, có người làm công việc cây xanh, có người được phân đi sửa đường.
Dù vẫn là lao động tay chân nhưng đã có hộ khẩu thành phố, có lương cố định, sau này còn có bảo hiểm xã hội và lương hưu, ai cũng vui mừng với sự thay đổi đó.
Mỗi gia đình còn được phân một căn hộ mới dựa vào diện tích nhà cũ. Họ trở thành một trong những hộ tái cư đầu tiên.
Có thể nói, Trương Ngọc Thanh sinh ra đúng thời. Gia đình cô được phân một căn hộ hai phòng ngủ. Lúc đó đồ điện gia dụng chưa nhiều, nội thất cũng chẳng đáng kể, căn hộ không lớn nhưng vì trống trải nên nhìn rất rộng rãi.
Các bác và chú của cô cũng đều có căn riêng, bà nội cũng được phân một căn hai phòng. Cả nhà ở chung một khu, khoảng cách không xa. Theo lý thì đó đã là cuộc sống đầy hy vọng.
Nhưng bất hạnh lại nhanh chóng ập đến. Khi Ngọc Thanh vừa học cấp hai thì mẹ mất. Cha tái hôn rất nhanh, mẹ kế mang theo một đứa con gái riêng đến.
Mẹ kế không dễ sống chung, thường xuyên rót gió bên gối cho cha cô. Dưới ảnh hưởng ấy, cha đem Ngọc Thanh gửi về nhà bà nội. Để tránh bị người thân khuyên nhủ hoặc bị con gái níu kéo, ông ta thậm chí đổi nhà với người khác để rời khỏi khu chung cư, còn cấm Ngọc Thanh đến nhà mới, không đóng học phí, cũng chẳng cho tiền sinh hoạt.
Cô có cha ruột, nhưng chẳng khác nào mồ côi.
May mà bà nội thương cháu, tằn tiện nuôi cô ăn học. Thành tích của Ngọc Thanh bình thường, chỉ đỗ được một trường đại học phổ thông. Tốt nghiệp, cô vào làm trong ngành quản lý cây xanh.
Trớ trêu là cha ruột và mẹ kế cũng làm cùng đơn vị.
Đây chẳng khác gì cừu rơi vào miệng sói.
Không lâu sau, bà nội qua đời. Căn nhà bà để lại vốn để Ngọc Thanh ở, bác và chú không phản đối, vì ai cũng biết cô cháu gái này đã chịu nhiều khổ cực, mới ra trường lấy đâu tiền mua nhà.
Nhưng cha cô lại đứng ra gây rối, kiên quyết đòi chia tài sản của bà ngay lập tức, ngày nào cũng làm ầm lên, khiến các bác chú không chịu nổi. Cuối cùng họ đành bán nhà, ba anh em chia đều.
Khi ấy đã là năm 2013, giá nhà tăng vọt, một gia đình công nhân bình thường chẳng mua nổi nhà nữa. Các bác chú của Ngọc Thanh cũng không thể từ bỏ lợi ích đã vào tay.
Cô hoàn toàn không có nhà để về. May mà đơn vị thương tình, hiểu rõ hoàn cảnh, nên bố trí cho cô một phòng ký túc xá. Điều kiện không tốt nhưng ít ra có chỗ che mưa che nắng, còn tiết kiệm tiền thuê.
Những ngày như thế trôi qua gần mười năm. Ngọc Thanh cũng có bạn trai, hai người chuẩn bị kết hôn. Khi ấy cô đã ngoài ba mươi.
Bạn trai là người tỉnh ngoài, cũng là dân lao động bình thường, không nhà, không xe, phải thuê chung với nhiều người.
Hai người dự tính sau khi kết hôn sẽ xin nhà thuê công ích. Tiền thuê ở Bắc Kinh tuy cao nhưng họ vẫn kham nổi.
Cuộc sống tuy khó nhưng ít nhất đã dần đi vào quỹ đạo.
Thế nhưng cha ruột như thể mang thù, bỗng dưng đến cơ quan quậy phá, đòi đơn vị phải đuổi việc cô.
Ông ta viện cớ Ngọc Thanh nhiều lần vô cớ nghỉ làm, nếu đơn vị không đuổi thì ông sẽ đi tố cáo.
Mà cái gọi là “vô cớ nghỉ làm” chính là do cha về hưu cứ vài bữa lại gọi điện kêu bệnh, bắt con gái đi bệnh viện cùng. Ngọc Thanh vốn nhu nhược, chịu áp lực mắng mỏ thì lập tức nhún nhường, lần nào cũng đi ngay.
Cả đơn vị ai nấy đều sững sờ. Đây đâu phải cha, là kẻ thù mới đúng! Nhiều cặp cha con không tình cảm thì thôi, cùng lắm coi như người xa lạ, sao lại phải hại con? Cha già đã nghỉ hưu, con gái làm việc ở đây thì liên quan gì?
Ai nấy sau lưng đều chỉ trỏ, thậm chí gặp ngoài đường cũng muốn tránh. Nhưng người cha mặt dày kia chẳng hề để tâm, còn vui vẻ chào hỏi người khác, khiến ai cũng cạn lời.
Gặp kiểu người không biết xấu hổ, chẳng còn cách nào.
Lần này, mẹ kế cũng góp mặt. Bà ta trực tiếp mang ghế ra ngồi chặn cửa phòng lãnh đạo, tuyên bố: “Không đuổi nó thì tôi ngồi đây quậy mỗi ngày.”
Lãnh đạo là một người đàn ông trung niên, bị ép đến nỗi không dám ra ngoài đi vệ sinh. Dù mọi người khuyên nhủ hay định kéo bà đi, mẹ kế liền hét “ông sàm sỡ tôi”. Cuối cùng lãnh đạo phải nhảy qua cửa sổ mới thoát thân đi được. May mà phòng làm việc chỉ là nhà một tầng, chứ không thì chắc què chân.
Đơn vị báo công an nhưng cảnh sát cũng bó tay, vì chưa đến mức xử lý hình sự. Bắt thì không có cớ, không bắt thì hôm sau bà ta lại tới.
Vụ việc giằng co hơn một tháng, thành chủ đề bàn tán không chỉ trong đơn vị mà cả với người dân quanh công viên. Ai gặp cha và mẹ kế của Ngọc Thanh cũng phỉ nhổ.
Đơn vị không nỡ, thấy cha mẹ kế quá đáng, nên kiên quyết không đuổi nhân viên của mình.
Nhưng một tháng sau, chính Ngọc Thanh chịu không nổi, chủ động xin nghỉ việc vì cảm thấy bản thân đã gây phiền phức cho đơn vị.
Lãnh đạo cũng bất lực, nhưng cũng thầm thở phào. Dù vậy, ông vẫn hỗ trợ cô hai năm tiền lương gồm hơn mười vạn, xem như tận tình giúp đỡ.
Kết quả, Ngọc Thanh vừa mất việc vừa mất chỗ ở. Cũng may cô còn ít tiền. Nhưng đúng lúc đang định bàn với bạn trai có nên rời Bắc Kinh về vùng nhỏ sống thì bị một chiếc ô tô lao đến tông chết tại chỗ.
Sau khi chết, hồn cô chưa tan. Cô tận mắt thấy cha thản nhiên nhận số tiền đền bù hơn một trăm vạn, sống ung dung hơn trước.
Thì ra nguyên nhân ông ta quậy là bởi đã chuyển toàn bộ nhà cửa sang tên con gái riêng của vợ kế. Mẹ kế sợ Ngọc Thanh biết mà làm ầm, nên muốn ép cô rời Bắc Kinh để không còn cơ hội quay lại.
Thực ra mẹ kế nghĩ quá nhiều. Với tính cách của Ngọc Thanh, cô chưa từng mơ tới chuyện tranh giành tài sản, càng không dám ầm ĩ. Nhưng sự toan tính của bà cùng sự độc ác của cha đã khiến cô đường cùng, cuối cùng mất mạng.
Họ không trực tiếp giết cô, nhưng cái chết này chính là do họ gây ra.
Trường Ninh cảm nhận được chấp niệm còn sót lại của cơ thể này. Vốn dĩ, Ngọc Thanh là một cô gái lương thiện, thật thà. Cuộc đời bị cha hủy hoại, nhưng từng có bà nội yêu thương, các bác chú quan tâm, cũng nhận được sự giúp đỡ của nhiều người tốt.
Cô thất vọng hoàn toàn với cha ruột, nhưng với thế giới này vẫn giữ niềm tin.
Nguyện vọng của cô rất đơn giản: từ bỏ kỳ vọng với cha, xem như không có ông ta, không liên quan gì nữa, chỉ cần sống thật tốt, khi bà nội còn sống thì chăm sóc bà cho chu đáo.
Ngọc Thanh thật sự là một đứa trẻ ngoan. Dù cha đối xử tàn nhẫn, cô chưa từng nghĩ đến trả thù. Với cô, đó vẫn là người cha đã cho mình sinh mạng. Cái chết của cô tuy có liên quan, nhưng họ cũng không phải hung thủ trực tiếp giết chết cô.
Cô chỉ muốn rời xa, chỉ muốn sống một cuộc đời yên ổn.
Chương 2
Sau khi nhận được ký ức của nguyên chủ, Trường Ninh cũng hiểu rõ tình cảnh hiện tại. Lúc này là mùa đông năm 2003, Trương Ngọc Thanh đang học lớp 8, mẹ cô đã qua đời, cha tái hôn chưa lâu. Hiện tại Trương Ngọc Thanh sống ở nhà bà nội.
Nói cha ruột vứt cha cô ở nhà bà nội thực ra chưa chính xác, phải nói đúng hơn là ông ta đã đuổi cô đi. Chìa khóa nhà bị thu lại, gõ cửa cũng không mở, Trương Ngọc Thanh hoàn toàn không thể quay về nhà, chỉ có thể tìm đến bà nội nương nhờ. Bà nội từng thử nói lý với cha cô, nhưng cha và mẹ kế đều ngang ngược, không chịu nghe. Cuối cùng, bất đắc dĩ bà nội đành nhận nuôi, dành thêm chút thương xót cho đứa cháu gái mất mẹ, lại không được cha yêu thương này.
Chẳng bao lâu nữa, cha ruột sẽ cùng người khác đổi nhà, dọn khỏi khu này, hoàn toàn bỏ lại đứa con gái ruột là Trương Ngọc Thanh.
Thế giới này luôn có những kiểu người mà người khác chẳng thể nào hiểu nổi. Ví dụ như cha cô, đối xử với con gái riêng của vợ kế như con ruột, nhưng lại coi con gái ruột như cỏ rác. Người ngoài không biết, còn tưởng đứa con gái vợ kế mang theo mới là con ruột ông ta.
Trường Ninh đến đây vào lúc nửa đêm, việc tiếp nhận ký ức cũng không mất quá nhiều thời gian. Nghĩ đến việc Trương Ngọc Thanh giờ chỉ là một đứa bé mới 13 tuổi, ngày mai vẫn phải dậy sớm đi học, Trường Ninh dứt khoát nhắm mắt ngủ. Tất cả để ngủ đủ rồi hẵng tính sau.
Sáng hôm sau, cô bị đồng hồ báo thức đánh thức lúc sáu giờ. Thời điểm này, giờ vào học buổi sáng là 7 giờ 10 phút, trường trung học cơ sở của Trương Ngọc Thanh cách nhà khá gần, đi bộ chỉ hơn mười phút. Người già thường dậy sớm, nên khi Ngọc Thanh thức dậy thì bà nội đã đi mua bữa sáng nóng hổi ở quán gần nhà về: một chiếc quẩy, một xửng tiểu long bao, một bát cháo, một bát tào phớ. Đây là bữa sáng dành cho hai bà cháu, không nhiều nhưng đối với một đứa trẻ đang tuổi lớn như Ngọc Thanh thì vừa đủ no tầm bảy phần.
Nhưng Ngọc Thanh vốn hiểu chuyện. Sau khi mẹ mất, cha tái hôn, lại phải chịu sự lạnh nhạt và ruồng bỏ, cô càng trở nên trầm lặng. Dù muốn ăn thêm hay muốn đổi món, cô cũng không bao giờ mở miệng nói với bà. Lúc ấy, lương hưu của bà chỉ hơn một nghìn tệ. Ngọc Thanh biết bà vất vả, từ khi sống cùng bà, cô vốn tiết kiệm nay càng tiết kiệm hơn.
Ngày đầu tiên Trường Ninh đến cũng giữ nguyên thói quen của nguyên chủ: chào hỏi bà, lặng lẽ rửa mặt, ăn cơm, dọn bàn, rồi đi học. Mọi thay đổi đều phải đến từ từ, không thể quá đột ngột, bởi Ngọc Thanh thực sự chẳng có gì trong tay, túi rỗng còn hơn mặt.
Ngọc Thanh thong thả đi bộ đến trường. Lúc này, không khí mùa đông ở thủ đô chẳng tốt đẹp gì, việc sưởi ấm vẫn dùng than, xung quanh còn nhiều nhà máy nhả khói. Nhưng buổi sáng phố xá vẫn ngập tràn hơi thở sinh hoạt, sự ấm áp đó khiến tâm trạng Trường Ninh tự nhiên cũng sáng bừng lên.
Trường Ngọc Thanh theo học một trường trung học cơ sở tuyển thẳng từ tiểu học, phần lớn bạn bè đều từ nhỏ đi học cùng nhau, ai cũng quen thuộc. Biến cố trong gia đình cô mọi người đều biết, dù cô không kể thì bọn trẻ cũng nghe cha mẹ bàn tán. Hơn nữa, khu nhà này toàn dân tái định cư, vốn là láng giềng cũ trong làng, gần như ai cũng biết nhau. Chính vì vậy, môi trường học tập đối với Ngọc Thanh vẫn còn khá thân thiện.
Có thể nói, cả đời nguyên chủ gặp người xấu chỉ có ba: cha ruột, mẹ kế và đứa em gái cùng cha khác mẹ kia. Trường Ninh tuyệt đối không tin con gái riêng của mẹ kế là một đóa hoa trắng vô hại, bởi cuối cùng cô ta mới là kẻ hưởng lợi nhiều nhất.
Nghĩ linh tinh trong đầu, Trường Ninh thong dong đến trường, hòa vào đám thiếu niên 13 tuổi, cùng nhau học tập.
Hiện tại, thành tích học tập của Ngọc Thanh ở mức trung bình khá. Khi mẹ còn sống, cô học tốt hơn, nhưng sau hàng loạt biến cố, điểm số sa sút, tuy vậy vẫn không quá tệ. Trường Ninh dự định sẽ nâng dần thành tích, trước hết là đứng đầu trong ngôi trường bình thường này.
Thời điểm đó trường học chưa phổ biến suất ăn trưa dinh dưỡng, buổi trưa tan học học sinh phải tự lo liệu. Quanh trường có những quán ăn nhỏ dành cho học sinh, một số bạn ăn ở đó, còn Trường Ninh chọn về nhà ăn cơm rồi quay lại học buổi chiều. Tan học xong thì được tự do. May mắn thay, nguyên chủ không bị ép đi học thêm.
Đi học với Trường Ninh không có áp lực, mỗi ngày cô đều rất nhàn nhã, nghiêm túc tận hưởng cuộc sống của một học sinh trung học cơ sở. Thời gian trôi nhanh, cô đã ở thế giới nhỏ này được một tháng. Trong khoảng thời gian đó, cô tìm cơ hội bỏ một viên Bồi Nguyên Đan vào cốc nước của bà, nhìn bà uống hết. Kết quả, sắc mặt bà hồng hào, lưng không còn đau, chân không còn mỏi, mắt cũng bớt mờ, leo sáu tầng lầu mà chẳng chút khó nhọc.
Khu chung cư này hầu hết là nhà sáu tầng và không có thang máy, chỉ một số ít cao tầng mới có. Nhà bà ở tầng sáu, trước kia việc đi lại rất vất vả, nay bà cảm thấy khỏe khoắn, tâm trạng cũng vui vẻ hơn nhiều. Nhờ đó, Trường Ninh và bà nội ngày càng gần gũi, thân thiết.
Một tháng qua, tính cách Trường Ninh cũng dần thay đổi: từ lặng lẽ, nhẫn nhịn thành cởi mở, hoạt bát hơn. Tất nhiên, sự thay đổi vừa đủ, không quá mức, khiến người thân có thể tiếp nhận được. Bà nội nhìn thấy cô thay đổi, cũng thở phào nhẹ nhõm. Trước kia, nguyên chủ luôn u uất, lặng thinh, khiến bà lo lắng mà chẳng biết an ủi thế nào, nên bầu không khí thường im ắng. Nay thì có thể trò chuyện thoải mái, trong nhà mỗi ngày thêm nhiều tiếng cười, bà nội rất vui mừng.
Trong thời gian ấy, Trường Ninh còn âm thầm thay đổi thực đơn trong nhà: thêm trứng, sữa, nhiều loại rau hơn. Lấy lý do muốn học nấu ăn, cô còn đảm nhận bữa tối. Ban đầu, cô còn lóng ngóng bận rộn, món ăn tuy trình bày không đẹp nhưng hương vị ngon, về sau đã đạt đủ cả sắc – hương – vị. Bà nội tổng kết lại: cháu gái có năng khiếu nấu nướng. Với kỹ năng bếp núc vốn đã đạt tới mức thành thạo, Trường Ninh chỉ có thể mỉm cười đáp lại.
Chương 3
Rất nhanh đã đến kỳ thi cuối học kỳ lớp 8. Ở kỳ thi giữa kỳ, nguyên chủ xếp thứ 23 trong lớp hơn 50 người, tính ra là hạng trung bình khá. Trường Ninh sau khi nắm rõ tình hình chung của lớp, đã kìm lại bàn tay ngứa ngáy của mình, chỉ thi đến hạng 6, nhờ đó nhận được lời khen của giáo viên chủ nhiệm cùng các thầy cô bộ môn.
Bà nội vui mừng khôn xiết, liền chạy ra chợ mua cá và thịt ba chỉ, định làm món cá hầm và thịt kho tàu cho Trường Ninh. Cô cũng rất phối hợp, luôn tươi cười đi theo bà, góp thêm không khí rộn ràng.
Thi xong là đến kỳ nghỉ đông. Trường Ninh biết, cha ruột sẽ đổi nhà ngay trong mấy ngày này. Ông ta định chuyển về khu gần trường của con gái riêng vợ kế, vì không muốn cô ta phải chuyển trường ảnh hưởng đến tâm trạng, cũng “thương” vì đi học xa tốn nhiều thời gian. Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất chính là để hoàn toàn cắt đứt với cô con gái ruột này.
Trong ký ức của nguyên chủ, quan hệ giữa cô và cha vốn chẳng thân thiết. Ngọc Thanh gần gũi với mẹ hơn, còn cha thì luôn lạnh nhạt. Thế nên nói cô trông mong tình cha con thì hoàn toàn không có, chỉ là bị cách hành xử của ông ta làm cho thất vọng.
Sau khi Trường Ninh đến, trong vòng một tháng, bác cả và chú ruột đều từng ghé thăm mấy lần, giúp họ làm việc nặng, dọn dẹp, mang theo gạo mỳ dầu muối. Ngay cả bác gái, thím, anh em họ cũng tới, chỉ riêng cha ruột, chưa từng một lần xuất hiện. Người như thế, Trường Ninh thật sự khinh thường.
Cô tranh thủ đến nhà cha ruột một chuyến, đặt một chiếc camera siêu nhỏ do hệ thống mang tới, để giám sát tiến độ đổi nhà. Ngày 24 tháng Chạp, Trường Ninh qua camera thấy cha đã hoàn thành việc đổi nhà, hôm nay còn hẹn bên kia đến đồn công an để chuyển hộ khẩu.
Lúc chủ mới còn chưa ra ngoài, Trường Ninh liền gõ cửa. Một người đàn ông trẻ chưa đến 30 mở cửa, hỏi cô tìm ai.
Trường Ninh giả vờ không biết gì, nói: “Đây là nhà cháu, ba cháu đâu?”
Người kia hơi sững lại, nhận ra có lẽ đây là con của chủ cũ, nhưng cũng thấy lạ: cả nhà đã dọn đi rồi, sao con bé lại không biết?
Anh ta giải thích: “Nhà trước đây đã đổi cho tôi rồi, họ chuyển đi cả rồi. Hay cháu đến nhà mới tìm thử xem?”
Trường Ninh bày ra vẻ vừa kinh ngạc vừa đau lòng, trước mặt người lạ cố tỏ ra đáng thương: “Ba cháu trước kia đuổi cháu ra khỏi nhà, không cho về, cháu phải ở nhờ nhà bà nội. Chú ơi, bây giờ ông ấy với dì kế chuyển đi mà không nói gì với cháu. Nếu cháu đến nhà mới, ông ấy chắc chắn sẽ không mở cửa cho.”
Một đứa bé 13 tuổi khóc lóc, than thở thì chẳng có gì mất mặt.
Người chủ mới thoáng ngẩn người, không ngờ chỉ đổi nhà thôi mà lại nghe cả một câu chuyện như thế. Lúc ấy, một người phụ nữ trẻ từ trong nhà bước ra, có lẽ là vợ anh ta. Trong trí nhớ của nguyên chủ, kiếp trước Ngọc Thanh cũng từng gõ cửa, họ cũng mở, sau khi biết cô là con của chủ cũ mà không hề hay biết chuyện đổi nhà, còn hỏi có cần giúp đưa đến nhà mới không. Nhưng lúc đó nguyên chủ bị đả kích quá lớn, chẳng nói năng gì, người ta cũng không thể ép giúp được.
Kiếp này, họ vẫn giữ thái độ thiện ý. Người phụ nữ thấy Trường Ninh như vậy, liền nói: “Lát nữa ba cháu sẽ đến đồn công an chuyển hộ khẩu, cháu ra đó chờ thì có thể gặp được ông ấy.”
Trường Ninh lập tức đồng ý.
Hai vợ chồng trẻ mang theo giấy tờ nhà và sổ hộ khẩu, cùng Trường Ninh đến đồn công an. Cha ruột cũng đã đến, đang ngồi chờ. Nhìn thấy Trường Ninh đi cùng đôi vợ chồng trẻ, ông ta lập tức sầm mặt, quát lớn: “Mày tới đây làm gì?”
Trường Ninh giả vờ đau khổ tột cùng, nhìn cha rồi khẽ dùng tinh thần lực tạo ám thị khiến ông ta dễ cáu gắt: “Ba, ba bán nhà rồi sao? Đó là tài sản chung của ba và mẹ, mẹ mới mất chưa đầy một năm, sao ba lại bán đi? Thế sau này chúng ta ở đâu? Hộ khẩu của con vẫn còn ở đây.”
“Chúng ta cái gì mà chúng ta? Liên quan gì đến mày? Mẹ mày chết rồi, nhà này tao muốn bán thì bán. Mày muốn ở đâu thì tự lo, đừng có dính dáng đến tao.” Cha cô chẳng hề kiêng nể, nói thẳng giữa công chúng.
Trường Ninh khóc: “Ba là người giám hộ của con, con mới 13 tuổi, nếu ba không lo thì ai lo? Suốt một tháng nay con không về được nhà, chỉ có thể ở nhờ nhà bà nội, mà ba cũng chưa đưa bà một đồng.”
“Người giám hộ này ai muốn thì nhận đi, tao không làm nữa. Tao không có đứa con gái như mày.”
Trường Ninh nghẹn ngào: “Khi mẹ còn sống, ba chưa từng nuôi con ngày nào. Tiền con tiêu đều là lương của mẹ, lương của ba thì ba giữ hết, chưa từng góp một đồng, cũng chẳng mua gì cho hai mẹ con. Sau khi mẹ mất, ba lấy vợ mới, rồi lập tức đuổi con ra khỏi nhà. Nếu có thể, con cũng chẳng muốn gọi ba là ba nữa.”
Cha ruột giận dữ hét lên: “Thế thì cút đi!”
Cán cha công an đập bàn, nghiêm mặt nói: “Ông định bỏ rơi con mình sao? Bỏ rơi trẻ vị thành niên là phạm pháp!”
Cha ruột nghẹn lại. Dĩ nhiên ông ta biết điều đó, vốn định âm thầm vứt bỏ, miễn không ai vạch trần thì sẽ chẳng ai truy cứu. Không ngờ hôm nay con bé lại xuất hiện, nói toạc ra hết.
Cán cha công an cũng thấy khó xử. Nhìn tình cảnh này, nếu con bé trở về nhà, chắc chắn cũng không sống yên, thậm chí còn bị ngược đãi.
Đúng lúc không khí lặng đi, bà nội chạy tới. Trong khu đều là người quen, có người thấy Ngọc Thanh đi cùng người lạ vào đồn công an, tưởng xảy ra chuyện, liền báo tin cho bà. Bà lo lắng vội vàng chạy đến.
Trường Ninh vội đỡ bà ngồi xuống, nhân cơ hội bắt mạch kín đáo, may nhờ viên Bồi Nguyên Đan lần trước, sức khỏe bà ổn. Sau khi ngồi xuống, Trường Ninh kể sơ qua tình hình.
Bà không ngờ con trai mình lại làm đến mức này, tinh thần suy sụp thấy rõ. Một lát sau, bà thở dài, biết cháu gái theo cha sẽ chẳng có ngày lành, lần sau e rằng không chỉ là không cho về nhà nữa. Bà xoa đầu Trường Ninh, chậm rãi nói:
“Thanh Thanh, bà già rồi, cũng không nỡ để cháu đi. Cháu ở lại với bà nhé?”
Trường Ninh lập tức gật đầu: “Vâng, con sẽ ở cùng bà.”
Bà vốn từng trải, lo sợ sau này lại xảy ra chuyện, chủ động đề nghị chuyển hộ khẩu cháu sang sổ của bà. Đây vốn cũng là kế hoạch của Trường Ninh. Cha ruột thì nóng lòng muốn dứt bỏ, chẳng ai phản đối, việc chuyển hộ khẩu diễn ra thuận lợi.
Làm xong, viên cảnh sát còn chủ động nhắc đến vấn đề tiền chu cấp: mỗi tháng bao nhiêu, vào ngày nào, bằng cách nào.
Trường Ninh không khỏi cảm thán: nguyên chủ có thật nhiều người tốt quanh mình, khó trách dù chịu nhiều tổn thương, cô vẫn giữ được niềm tin vào thế giới này.
Nhưng chuyện đưa tiền thì đừng hòng. Cha ruột chỉ là loại mặt dày, nói thế nào cũng bảo không có tiền.
Viên cảnh sát liền nói: “Vậy chúng tôi phải đến cơ quan ông để xác minh. Nếu cần, sẽ khấu trừ thẳng từ lương để gửi cho con của ông.”
Cha ruột lập tức bị bóp đúng chỗ hiểm, tức đến đỏ bừng mặt. Trường Ninh nhìn cảnh ấy, suýt thì bật cười.
Chương 4
Trường Ninh không muốn tiếp tục vướng bận với người cha tệ bạc kia nữa. Cô đeo lên gương mặt vẻ lạnh nhạt tuyệt vọng, nói:
“Nếu ba thực sự không muốn trả tiền nuôi dưỡng, thì con cũng không cần nữa. Coi như ba không có đứa con gái này, còn con sau này cũng chẳng có ba nữa. Từ nay về sau con sẽ sống với bà, con sẽ chăm sóc bà đến cuối đời.”
Dù Trương Ngọc Thanh mới chỉ 13 tuổi, những lời này nghe có vẻ giống trẻ con đang giận dỗi, nhưng lại gợi ra một hướng giải quyết cho mọi người.
Viên cảnh sát cũng nhanh chóng cân nhắc trong lòng, thấy rằng để đứa trẻ sống cùng bà nội có lẽ là lựa chọn tốt nhất lúc này. Thấy cụ bà không phản đối gì, anh liền nói tiếp:
“Nếu vậy, hai bên nên lập một bản thỏa thuận. Người cha không phải cấp dưỡng, sau này con gái cũng không cần phụng dưỡng. Hai bên cùng ký tên, chúng tôi giữ lại một bản trong hồ sơ. Còn về phần căn nhà vốn có một nửa thuộc mẹ cháu, thì các vị cũng nên tính toán lại.”
Khi ấy, việc phân nhà dựa vào diện tích và số người trong hộ. Cha mẹ của nguyên chủ đã kết hôn, ngôi nhà nhỏ cũng là hai vợ chồng cùng xây nên, vì thế quả thật mẹ cô sở hữu một nửa. Sau khi bà mất, phần đó chia thừa kế cho chồng và con gái, nghĩa là Trương Ngọc Thanh có một phần tư căn nhà. Nhưng nguyên chủ không hề chấp nhất, còn Trường Ninh thì càng không quan tâm. Thời điểm đó giá nhà chưa bị thổi lên, căn hộ chưa đến 50 mét vuông chỉ hơn mười vạn, phần của cô được khoảng ba vạn là cùng.
Cảnh sát tính toán số tiền Trường Ninh đáng được nhận. Người cha lập tức nhảy dựng lên, la mắng ầm ĩ như thể bị đòi lấy mạng. Cuối cùng, cảnh sát phải đập bàn cảnh cáo mới chịu im.
Sau một hồi tranh cãi, cuối cùng cũng viết xong bản thỏa thuận đoạn tuyệt quan hệ cha con. Trong đó ghi rõ từ nay không còn liên quan, cha không nuôi con, con cũng không phải phụng dưỡng cha. Còn phần tài sản đáng lẽ thuộc về Trường Ninh thì coi như bù đắp công sinh dưỡng. Thỏa thuận cũng chỉ rõ, chính người cha từ chối nuôi dưỡng và chiếm giữ phần thừa kế của con, trách nhiệm phân định rõ ràng.
Nhân lúc đó, Trường Ninh đề xuất đổi tên, cô muốn theo họ mẹ là Hứa. Một cô bé vừa bị cha ruột làm tổn thương nặng nề, lại đoạn tuyệt quan hệ, muốn đổi họ cũng là điều dễ hiểu. Ngay cả bà nội cũng không phản đối.
Từ đó, Trương Ngọc Thanh trở thành tên cũ, cô chính thức mang tên Hứa Trường Ninh. Bà nội vẫn quen gọi cô là Thanh Thanh, coi đó như tên ở nhà.
Giải quyết xong mọi việc, Trường Ninh lễ phép cảm ơn cảnh sát và đôi vợ chồng trẻ đã đưa cô đến, rồi cùng bà nội chậm rãi đi về nhà.
Trên đường, cả hai đều im lặng. Bà nội vừa giận chính con trai mình, vừa hối hận đã dạy ra một đứa con bất hiếu, lại thương cháu gái nhỏ tuổi đã mất mẹ, nay lại không còn cha, mà bà thì cũng chẳng biết còn sống được bao lâu.
Thấy bà có hơi buồn bã nhưng chưa đến mức suy sụp, Trường Ninh chủ động nói:
“Bà, sau này cháu chỉ còn có bà thôi. Bà nhớ giữ gìn sức khỏe, sống thật lâu, chờ cháu lớn lên sẽ hiếu thuận với bà.”
Bà nội khẽ cười, nắm tay cô:
“Được, bà nhất định sẽ sống lâu, chờ Thanh Thanh lớn lên hiếu thuận với bà.”
Một buổi sáng mà giải quyết xong cả chuyện cha ruột lẫn hộ khẩu, lại còn làm xong chứng minh thư, trong lòng Trường Ninh vô cùng sung sướng.
Tối đến, bác cả và chú út sang thăm bà, cũng nghe chuyện sáng nay. Cả hai tức giận vì hành vi của cha cô, rồi an ủi hai bà cháu.
Được mọi người động viên, Trường Ninh cũng vui vẻ trở lại, cùng bà chuẩn bị đồ Tết.
Đêm giao thừa, cả gia đình bác và chú đều tụ tập ở nhà bà ăn cơm tất niên. Khi ấy, nhà chỉ có một đứa trẻ: anh họ lớn hơn Trường Ninh bốn tuổi, đang học lớp 12; em họ nhỏ hơn hai tuổi, vẫn còn tiểu học. Cộng lại cả nhà có tám người. Bà nội chuẩn bị lì xì cho ba đứa cháu, bác cả và chú cũng cho Trường Ninh tiền mừng tuổi, bác dâu và thím thì hòa nhã dễ gần.
Qua Tết, đến lượt đi thăm họ hàng, nhưng Trường Ninh thì không cần. Ông bà ngoại đã mất từ sớm, mẹ lại là con một, bên ngoại không còn thân thích.
Rảnh rỗi, Trường Ninh quyết định điều tra một chuyện. Khi lắp camera ở nhà cha, cô đã nhìn thấy cô em kế kia. Điều kỳ lạ là em kế trông rất giống cha cô. Thêm vào đó, ông ta lại đối xử với cô bé đó tốt một cách bất thường. Vì vậy Trường Ninh quyết định kiểm chứng.
Lấy tóc của cha và em kế không khó. Đợi qua mùng Bảy Tết, viện giám định mở cửa, cô lập tức gửi mẫu đi làm xét nghiệm. Kết quả khiến cô vừa bất ngờ vừa nằm trong dự liệu: đúng thật, hai người là cha con ruột. Không lạ gì họ lại gần gũi đến thế, và em kế đổi sang họ cha cũng là điều dễ hiểu.
Trường Ninh không định truy cứu chuyện tình cảm đời trước. Cô chắc chắn mẹ mình không phải là kẻ thứ ba. Khi bà kết hôn với cha cô, mẹ kế đã kết hôn rồi, nên bà không thể là kẻ chen ngang. Nói cho đúng, chính cha cô và mẹ kế đã cắm sừng chồng cũ của mẹ kế. Thật thú vị!
Nhớ lại, chồng cũ của mẹ kế cũng giống nguyên chủ, đều là kẻ bị lừa đáng thương. Trong đời trước, ông ta rất tốt với em kế, không chỉ đều đặn trả tiền nuôi dưỡng mà còn gửi tiền lì xì, thậm chí khi em kế trưởng thành còn tặng cả một căn nhà. Thật giống như Trương Ngọc Thanh, đều bi thảm như nhau!
Trường Ninh quyết định làm việc tốt. Cô gửi thẳng kết quả giám định cho người đàn ông bất hạnh ấy. Dù ông ta không tin ngay, chắc cũng sẽ tự mình đi kiểm chứng.
Quả nhiên, ông ta ban đầu kinh ngạc nhưng không mất bình tĩnh. Ông hẹn em kế đi ăn, lén lấy tóc rồi làm xét nghiệm lần nữa. Kết quả hiển nhiên: ông và em kế không hề có quan hệ huyết thống.
Người đàn ông này không phải loại dễ nhịn nhục. Ông chẳng hề ngại chuyện nhà lộ ra ngoài, lập tức tìm đến đơn vị công tác của cha Trường Ninh và mẹ kế, yêu cầu khai trừ hai kẻ đạo đức bại hoại. Nếu chỉ là chuyện đạo đức, có lẽ đơn vị còn lấp liếm được, nhưng khổ nỗi ông ấy vốn là quân nhân, thế nên vụ này có liên quan tới phá hoại hôn nhân của quân nhân. Đơn vị không chút do dự, lập tức khai trừ cả hai.
Không dừng lại ở đó, ông ta còn kiện mẹ kế, yêu cầu phân chia lại tài sản. Khi ly hôn, ông từng rộng lượng để lại nhiều tài sản cho bà ta vì nghĩ con gái không thể thiệt thòi. Ai ngờ đứa bé lại không phải con mình. Bị cắm sừng, lại bị đùa cợt, ông tức đến phát điên.
Trải qua một phen sóng gió, cha Trường Ninh và mẹ kế mất hết thể diện, mất việc, mất tài sản, chỉ còn lại căn hộ mới đổi.
Trường Ninh xem một màn kịch lớn, cả kỳ nghỉ Tết trôi qua trong niềm vui thích.
Chương 5
Thấy gia đình cha ruột sống không yên ổn, Trường Ninh mới an lòng, không còn bận tâm tới bên đó nữa. Nhưng cô không ngờ, một buổi sáng khi đang tản bộ trong công viên gần nhà, một người đàn ông trưởng thành, cao lớn rắn rỏi bất ngờ xuất hiện trước mặt, chắn ngay lối đi của cô.
Trường Ninh ngẩng đầu nhìn, giật mình: Trời ạ, đây chẳng phải là chồng cũ của mẹ kế sao!
Cô mở to mắt, vẻ mặt vô tội: “Chú, chú đang chắn đường ạ.”
Người đàn ông mỉm cười hòa nhã: “Bạn học Hứa Trường Ninh, chúng ta nói chuyện một chút về bản báo cáo giám định huyết thống mà cháu gửi cho tôi nhé.”
Người chồng cũ rõ ràng có chuẩn bị từ trước. Trường Ninh cũng không giả vờ ngốc nghếch nữa. Hai người tìm một chiếc ghế dài gần đó ngồi xuống.
Người đàn ông chủ động mở lời: “Để tôi tự giới thiệu. Tôi tên Trình Nghị, là chồng cũ của mẹ kế cháu. Cảm ơn cháu vì lần trước, nếu không tôi có lẽ sẽ bị che giấu cả đời.”
Trường Ninh nhìn Trình Nghị, không nói gì, nhưng trong lòng thì liên tục thầm khiếu nại. Người đàn ông này thật sự rất ổn, gần 40 tuổi mà trông chỉ như mới hơn 30, đúng chuẩn kiểu đàn ông chín chắn, ổn định mà con gái trẻ hay thích. Ông xuất thân quân đội, chức vị không thấp, có nhan sắc, có tiền tài, có địa vị, so ra thì hoàn toàn ăn đứt cha ruột cô. Một người đàn ông như vậy mà mẹ kế lại không thích, còn chọn cha ruột cô - xem ra tình yêu của họ cũng thật “chân thành” đấy.
Thấy cô bé chỉ ngồi nhìn mình, ngẩn người như đang bay bổng tận đâu, Trình Nghị thấy thú vị, bèn hỏi: “Cháu đang nghĩ gì thế?”
Trường Ninh đang mải nghĩ thầm, thuận miệng buột ra: “Đang nghĩ chắc cha ruột và mẹ kế là tình yêu đích thực.”
Nói xong, cô mới nhận ra không ổn. Bên cạnh, Trình Nghị đã bật cười. Trường Ninh nghiêm mặt nhìn ông, ông vội ho khẽ, kìm lại nụ cười, rồi nói: “Có khi cháu nói đúng cũng nên.”
Tiếp đó, Trình Nghị “trả lễ”: Trường Ninh gửi cho ông một bản giám định huyết thống, thì ông lại kể cho cô nghe một “câu chuyện tình” kỳ quái lấy cha ruột và mẹ kế làm nhân vật chính.
Cha ruột và mẹ kế từng là người yêu. Nhưng nói thẳng ra, cha ruột chỉ là một gã nghèo, công việc tầm thường, tương lai mịt mờ. Mẹ kế không muốn gả cho ông ta để chịu khổ, bèn “cưỡi lừa tìm ngựa”, rồi quen biết Trình Nghị đúng lúc ông đang bị gia đình thúc ép cưới vợ. Bị nhan sắc và tính cách “ngây thơ” của mẹ kế mê hoặc, Trình Nghị nhanh chóng xác lập quan hệ yêu đương và chẳng bao lâu thì kết hôn.
Mẹ kế kết hôn, nhưng chú rể lại không phải cha ruột cô. Nghe nói cha cô vì thế đau khổ một thời gian, sau đó cũng đi xem mắt, quen biết mẹ của Trường Ninh, rồi kết hôn. Theo điều tra của Trình Nghị, quan hệ của cha cô và mẹ kế chưa bao giờ thật sự dứt. Sau khi mẹ Trường Ninh qua đời, mẹ kế liền để xuất ly hôn. Trình Nghị lúc ấy khá bất ngờ, bởi quan hệ vợ chồng họ tuy không quá mặn nồng nhưng cũng đủ yên ổn, sao đột nhiên lại ly hôn? Nhưng mẹ kế kiên quyết, Trình Nghị cũng không muốn ép buộc, nên đồng ý, còn chia cho bà ta một khoản tài sản lớn.
Có tiền trong tay, mẹ kế trở thành “quý bà giàu có”, tất nhiên cũng chẳng còn để tâm chuyện cha ruột nghèo hay giàu. Thế là hai người nhanh chóng tái hợp và kết hôn chính thức.
Nghe xong mùi tình yêu thiu thối này, Trường Ninh chỉ thấy cả người khó chịu.
Trình Nghị nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang nhăn lại vì ghê tởm của cô bé, suýt nữa lại bật cười. Cô lườm ông một cái, ông mới ho khan hai tiếng để nén lại.
Trường Ninh âm thầm than thở: Trong “chuyện tình” của bọn họ, mình chẳng qua chỉ là đứa trẻ khổ sở, oan nghiệt. Sao phải kéo cả mình vào để cùng chịu khổ chứ?
Trình Nghị thấy cô bé thú vị, vốn dĩ đã không có ác cảm, nay gặp mặt lại càng thêm mấy phần yêu mến. Ông không nói gì thêm, chỉ để lại số điện thoại, bảo rằng có chuyện thì cứ tìm ông, rồi rời đi.
Sau khi Trình Nghị đi, Trường Ninh cũng không nán lại công viên. Chuyện của cha ruột và mẹ kế, với cô coi như đã khép lại. Còn Trình Nghị đối với cô cũng chỉ là người xa lạ, cùng lắm là chút đồng cảm giữa những kẻ mang niềm oan khuất mà thôi, sau này chắc cũng khó mà liên hệ nhiều.
Sau Tết Nguyên Tiêu, trường học khai giảng. Trường Ninh báo với giáo viên chuyện đổi tên. Thời ấy đổi tên chưa phiền phức, các loại mạng xã hội theo tên thật còn chưa xuất hiện, thậm chí cô còn chưa làm thẻ ngân hàng. Chỉ cần sửa trong hồ sơ học vụ là xong.
Thời gian trôi nhanh. Ba năm sau, Trường Ninh đã tốt nghiệp trung học cơ sở với thành tích đứng đầu toàn trường, thi đỗ vào trường trung học trọng điểm. Đúng 16 tuổi, cô lập tức đi làm thẻ ngân hàng, bắt đầu nhận các công việc bán thời gian trên mạng như dịch thuật, vẽ minh họa, viết tiểu chương trình, thậm chí đăng tiểu thuyết trên trang văn học, thu về thu nhập không ít.
Chiếc máy tính cô dùng là tự mình lắp, vừa rẻ vừa tốt. Trước đó, bà nội thấy mấy đứa trẻ nhà khác đều có máy tính, nên cũng bảo mua cho cô một cái.
Chuyện làm thêm, Trường Ninh cũng có chọn lọc mà kể cho bà nội biết. Cô kiếm tiền không chỉ để cải thiện cuộc sống, mà còn muốn giảm bớt gánh nặng cho bà. Bà biết rồi chỉ dặn cô đừng để ảnh hưởng đến việc học. Sau khi cô hứa chắc rằng thành tích sẽ không tụt, bà cũng yên tâm.
Thời gian cứ thế trôi chậm rãi. Nhờ khoản thu nhập của Trường Ninh, cuộc sống của hai bà cháu thoải mái, nhàn nhã. Có cô điều dưỡng, chăm sóc, trông bà nội còn trẻ khỏe hơn cả lúc mới đến.
Hết năm lớp 10, trong kỳ nghỉ hè, Trường Ninh tìm bác cả bàn chuyện đổi nhà cho bà xuống tầng một. Dù hiện tại bà còn khỏe, leo sáu tầng không hề hấn gì, nhưng tuổi già không tránh khỏi lúc sơ sảy, ở tầng cao thực sự bất tiện.
Sau đó chuyện nhà cửa do bác cả và chú ba lo liệu. Hai người thương lượng với bà, rồi quyết định đổi. Nhà mới vẫn trong cùng khu, chỉ cách một tòa. Thực chất là bán nhà cũ, mua nhà mới, chứ khó mà có chuyện đổi ngang.
Giá nhà lúc đó đã bắt đầu tăng, nhưng chưa đến mức phi lý. Trường Ninh tính sau khi trưởng thành sẽ mua thêm hai căn nhỏ cho thuê. Khu này vị trí tốt, mua lúc này rất có lợi, mười năm sau giá trị chắc chắn tăng gấp mười lần.
Sau khi chuyển xuống tầng một, bà nội đi lại tiện hơn nhiều: đi dạo, gặp gỡ bạn bè, nhảy quảng trường, cuộc sống tuổi già có thể nói là hết sức thoải mái. Trường Ninh cũng yên tâm hơn.
Trong hơn hai năm qua, tuy không chủ động để ý đến cha ruột và mẹ kế, nhưng tin tức vẫn thi thoảng truyền đến tai cô. Sau khi thất nghiệp, “tình yêu” của hai người cũng chẳng chịu nổi cơm áo gạo tiền. Lại thêm cô em gái cùng cha khác mẹ từ nhỏ đã được nuông chiều, tính khí kiêu căng, không chịu khổ, nên ba người ngày ngày tranh cãi vì đủ chuyện vặt vãnh. Chẳng bao lâu sau, họ lại “ăn ý” nghĩ ra cùng một cách: mẹ kế ly hôn, con gái để cha cô nuôi dưỡng, còn mẹ kế thì tái giá với một người đàn ông trung niên giàu có. Như vậy, bà ta vừa có tiền của chồng mới nuôi con gái, tiện thể cũng chu cấp cho cha cô.
Chương 6
Trường Ninh gần như choáng váng trước những trò hề của gã cha cặn bã và bà mẹ kế. Khi cô còn đang suy nghĩ có nên phá hỏng kế hoạch của bọn họ hay không thì lại nghe tin mẹ kế vừa bị một ông giàu có đá, lý do là đối phương biết được quá khứ “sáng chói” của bà ta.
Sau đó, chuyện tương tự lại liên tiếp xảy ra vài lần. Trường Ninh có thể khẳng định, chắc chắn có người đang nhắm vào cha và mẹ kế. Người này thì không cần đoán cũng biết — chính là chồng cũ của mẹ kế, Trình Nghị.
Trường Ninh thật sự muốn đứng lên vỗ tay khen Trình tiên sinh. Cô lục lại trong trí nhớ số điện thoại mà Trình Nghị từng để lại, gửi thẳng cho ông một tin nhắn: “Làm tốt lắm!”
Trình Nghị nhận được tin nhắn liền bật cười thành tiếng. Lần này chẳng cần nhìn sắc mặt Trường Ninh nữa, ông cười một cách vô cùng thoải mái.
Những năm gần đây, cuộc sống của cha cô rất khó khăn, thậm chí còn có ý định đẩy cả bà nội ra nuôi em gái cùng cha khác mẹ của Trường Ninh. Nhưng một là bà nội không đồng ý, hai là bác cả và chú ruột cũng không đồng ý, ba là cô em gái kia chính bản thân cũng không muốn, nên chuyện này cuối cùng bất thành. Mặc dù bây giờ cả nhà đều biết em gái ấy là con ruột của ông ta, nhưng trong lòng ai cũng thấy gợn gợn khó chịu.
Bà nội bằng lòng nuôi Trường Ninh là vì quan hệ giữa hai bà cháu vốn luôn tốt đẹp. Mẹ ruột cô là người hiền hòa, luôn hiếu thảo với bà, trước khi Trường Ninh đi nhà trẻ còn từng do bà nội chăm sóc. Bác cả và chú cũng từng gửi con cho bà chăm như vậy.
Còn em gái kia thì chưa từng sống với bà nội lấy một ngày. Hơn nữa, từ sau khi cha tái hôn, ông ta gần như cắt đứt với bà nội, chẳng bao giờ ghé thăm nữa.
Thực tế, với một gia đình có hộ khẩu ở Bắc Kinh, việc tìm việc làm để nuôi sống bản thân vốn không khó. Cùng lắm thì đi đăng ký thất nghiệp ở khu phố, nhà nước còn sắp xếp công việc cho. Cha và mẹ kế dù mất việc nhưng nếu chịu khó thì cũng không đến nỗi khổ. Đáng tiếc, cả hai đã quen sống nhàn nhã, từng hưởng mấy năm sung túc, chỉ ham làm giàu bằng đường tắt. Sau nhiều lần thất bại, uổng phí mấy năm trời, cuối cùng họ cũng phải chấp nhận thực tế. Mẹ kế đi làm nhân viên vệ sinh trong khách sạn, cha làm tài xế xe buýt. Thu nhập của họ cũng không tệ, chỉ là cô em gái kia tiêu xài hoang phí, muốn dành dụm thì khỏi mơ, không nợ nần đã may.
Thời gian nhanh chóng trôi đến kỳ thi đại học. Thành tích của Trường Ninh luôn ổn định, nên cả nhà cũng không lo lắng, chỉ cần không gặp sự cố thì cô đỗ Đại học Bắc Kinh là chắc. Ban đầu bà nội định đi cùng, nhưng bị Trường Ninh kiên quyết từ chối. Cô nghĩ trời nóng như vậy, lỡ bà bị say nắng thì sao. Cuối cùng, bác cả là người đi cùng cô. Trường Ninh vốn không cần ai đi theo, nhưng tình cảm người nhà, cô cũng không nỡ gạt bỏ.
Kỳ thi xong, Trường Ninh vừa tròn 18 tuổi. Trong gần hai tháng chờ nhập học, cô dùng tiền tích cóp từ việc làm thêm cộng với số vàng trong không gian mang ra bán, mua ba căn hộ hai phòng ngủ trong khu dân cư gần đó rồi giao cho trung gian cho thuê, chính thức trở thành bà chủ nhà nhỏ.
Đủ 18 tuổi, cô còn tự mở tài khoản chứng khoán và kim loại quý, lợi nhuận tăng vùn vụt.
Không ngoài dự đoán, Trường Ninh đỗ Đại học Bắc Kinh, chọn ngành Ngữ văn. Thời điểm ấy, khoa Ngữ văn không còn quá hot, nhưng cũng không quá flop. Cô vốn đã quyết định coi thế giới này như nơi nghỉ dưỡng, nên chọn con đường nhẹ nhàng nhất.
Chuyện cô thi đỗ đại học, không ai chủ động báo cho cha cô. Qua bao nhiêu năm, quan hệ cha con giữa họ đã hoàn toàn cắt đứt, cả nhà đều hiểu rõ.
Trong thời gian học đại học, Trường Ninh chọn ở ký túc xá, cuối tuần mới về nhà. Cô lắp camera mini ở nhà để tiện theo dõi bà nội. Sức khỏe bà hiện nay rất ổn, chỉ cần không ngã thì không đáng lo.
Ngày nhập học, bà nội đích thân đưa cô đến. Ký túc xá Đại học Bắc Kinh khá tốt: phòng bốn người, mỗi người có tủ, giá sách, bàn ghế riêng, đủ dùng; có ban công phơi đồ; ngay cửa một bên là chỗ rửa mặt với hai bồn, bên kia là toilet, trong toilet còn có vòi sen nhưng chỉ có nước lạnh, muốn tắm phải xuống nhà tắm công cộng. Tầng hầm ký túc có máy giặt dùng xu.
Khi Trường Ninh và bà nội tới nơi, ba bạn cùng phòng khác cũng đã đến, chỉ còn một giường dưới trống. Cô chào hỏi rồi đặt đồ đạc xuống giường ấy.
Vừa dọn giường, cô vừa trò chuyện với bạn cùng phòng. Biết được: một bạn đến từ Phúc Kiến, tên Đinh Lệ, do ba đưa đi; một bạn đến từ Thiểm Tây, tên Giang Nghiên, do mẹ đưa đi; cả hai phụ huynh đều ở lại phòng ký túc. Người còn lại cùng ở Bắc Kinh, tên Trình Cảnh, không thấy phụ huynh, có lẽ tự đi nhập học. Trường Ninh cũng giới thiệu bà nội với mọi người.
Cô đến báo danh buổi sáng, dọn dẹp xong thì cùng cả phòng ra căn-tin ăn trưa. Trường có nhiều căn-tin, có chỗ phải mang bát đũa, có chỗ không cần. Ngày đầu nhập học, mọi người chọn chỗ không phải mang. Đồ ăn không ngon xuất sắc nhưng chấp nhận được, quan trọng là rẻ và nhiều loại.
Ăn xong, Trường Ninh dẫn bà nội đi dạo quanh trường một vòng, rồi gọi taxi cho bà, đứng nhìn cho đến khi bà lên xe mới quay lại ký túc.
Những ngày đầu, lớp chủ nhiệm tập hợp sinh viên để họp, làm quen, bầu ban cán sự, hướng dẫn chọn môn, phổ biến những điều cần lưu ý. Một hai tháng đầu còn tổ chức nhiều hoạt động tập thể. Trường Ninh đều tham gia cho có mặt. Đây cũng là thời điểm các câu lạc bộ tuyển thành viên, bạn cùng phòng kéo cô đi dạo một vòng, nhưng cô không tham gia. Ngoài việc học, cô không muốn mình quá nổi bật.
Cuộc sống đại học phân hóa rõ rệt: có người hoàn toàn thả lỏng, chỉ cần không trượt môn; có người vẫn giữ tinh thần phấn đấu, giành học bổng, chuẩn bị học lên cao hay tìm việc tốt.
Phòng ký túc của Trường Ninh may mắn toàn kiểu “Phật hệ”: đi học chăm chỉ nhưng không thức khuya dậy sớm cày bừa, thành tích khá cao nhưng lại luôn dừng đúng trước ngưỡng học bổng. Trường Ninh thật sự thấy bất ngờ, lần nào cũng đứng ngay sau hạng được học bổng, đúng là kỳ lạ.
Ngành Ngữ văn tập trung nhiều nữ sinh xinh đẹp, cũng là nơi tình cảm nảy nở mạnh mẽ. Ngoài nam sinh trong khoa, còn có nhiều sinh viên từ khoa khác đến theo đuổi. Bốn năm đại học, Trường Ninh cũng nhận vài lời tỏ tình, nhưng cô chẳng có cảm giác gì, liền thẳng thừng từ chối.
0 comments