Xuyen Nhanh Nhan Nha O Nien Dai 007 012

By Quyt Nho - tháng 9 03, 2025
Views

Chương 7

Trong ký túc xá, Đinh Lệ rất được các nam sinh chú ý. Cô ấy có tính cách hơi mạnh mẽ, lại mang khí chất của một “cô gái văn nghệ”. Người theo đuổi cô nhiều không kể xiết. Ai hẹn thì cô đều đồng ý gặp, nhưng sau đó quay về là bắt đầu kể lại đủ chuyện buồn cười, chủ yếu là vài thói quen nhỏ nhặt chẳng đáng kể. Thế nhưng qua cách kể sinh động của Đinh Lệ, cả phòng đều cười lăn lộn. Cũng không ai thấy ghét mấy cậu bạn đó, vì thật ra chẳng phải vấn đề gì to tát. 

Thú thật, Trường Ninh còn thấy tội cho mấy anh chàng ấy. Vì đa số chỉ được hẹn một lần, hiếm lắm mới có người được đến hai ba lần, nhưng chưa từng ai khiến Đinh Lệ gật đầu. Thành ra, dù nhiều người tỏ tình, cô vẫn chẳng thích ai.

Giang Nghiên là kiểu “con ngoan trò giỏi”. Từ vài chi tiết nhỏ, Trường Ninh đoán cha mẹ cô ấy đã ly hôn. Giang Nghiên sống với mẹ, rất hiếm khi nhắc đến cha, ngược lại mẹ cô mỗi học kỳ đều đến thăm con. 

Người yêu đầu tiên của Giang Nghiên là một nghiên cứu sinh tiến sĩ ngành Luật trong trường. Nói thật, điều kiện của anh ta so với Giang Nghiên thì kém xa, nhưng có lẽ vì kiên trì theo đuổi, lại đối xử với cô ấy vô cùng tốt, nên sau một thời gian, Giang Nghiên đã đồng ý. 

Nhưng mối tình này không kéo dài, hai người chia tay trong hòa bình, lý do chính là không chịu nổi sự “tỉ mỉ thái quá” của anh chàng kia. Ví dụ, mỗi lần đưa Giang Nghiên vào phòng tự học, thấy bàn ghế bẩn một chút, anh ta nhất định phải lấy khăn giấy lau bàn, lau ghế thật kỹ mới cho cô ngồi. Ngày thường anh ta cũng quản cô ấy quá chặt, cứ như đối xử với trẻ sơ sinh. 

Sau này, có một đàn em khoa Toán kiên trì theo đuổi cô ấy, cuối cùng cũng thành công. Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu ta lại phản bội. Vì chuyện đó, Giang Nghiên buồn rất lâu và không bắt đầu tình cảm mới suốt những năm đại học.

Còn Trình Cảnh là cô gái xinh đẹp, mê thời trang, tính cách hoạt bát cởi mở, thế nhưng suốt bốn năm đại học lại không dính dáng đến bất cứ chuyện mập mờ nào. Điều này thật sự kỳ lạ. 

Trường Ninh và cô bạn này thậm chí còn có một mối quan hệ không ngờ tới: Trình Cảnh chính là cháu gái của Trình Nghị - chồng cũ của mẹ kế Trường Ninh! 

Nhớ lại, khi vừa nhập học chưa bao lâu, có lần Trình Cảnh từ nhà quay lại trường, nhìn Trường Ninh với ánh mắt đầy vẻ hóng hớt. Cô thắc mắc thì Trình Cảnh bật mí thẳng: “Chắc cậu quen chú mình, chú ấy tên Trình Nghị.” Trường Ninh suýt thì buột miệng chửi thề. Thấy phản ứng đó, Trình Cảnh cười phá lên. Từ đó về sau, hai người có thêm một cảm giác thân thiết khó gọi thành lời.

Bốn năm đại học trôi qua nhẹ nhàng. Sau khi tốt nghiệp, ba người bạn cùng phòng đều chọn đi làm. Đinh Lệ vào một tòa soạn nổi tiếng ở miền Nam làm biên tập. Giang Nghiên ký hợp đồng với một cơ quan sự nghiệp, lương không cao nhưng có ký túc và tiêu chuẩn ở lại Bắc Kinh. Trình Cảnh thì làm cho một tạp chí thời trang, coi như kết hợp được công việc với sở thích. 

Trường Ninh thì đăng ký bảo lưu lên cao học cùng ngành tại trường, thật ra nếu thi cũng đỗ, nhưng đã có suất bảo lưu thì cần gì vất vả. Nói cho cùng, cô cũng lười, chưa muốn bước vào cảnh “sáng chín tối năm”, sống ở trường vẫn thoải mái hơn.

Trong thời gian học, Trường Ninh kịp thi bằng lái xe trước khi Bắc Kinh áp dụng chính sách bốc thăm số xe, còn mua hai chiếc ô tô, bình thường chẳng mấy khi lái, chỉ sợ sau này muốn mua lại không được. 

Nhờ lời nhắc của cô, bác cả và chú cũng kịp mua một chiếc, giữ được biển số. Ngoài ra, cô còn mở rộng sự nghiệp bà chủ nhà, mua thêm ba căn hộ gần trường để cho thuê. Việc cho thuê chỉ là phụ, mục tiêu của cô là chờ giá nhà tăng gấp mười lần rồi bán.

Tuy nhiên, chuyện mua nhà mua xe, Trường Ninh không hề nói cho bà nội hay bác chú, tránh phiền phức.

Năm đầu cao học, một cuối tuần nọ, cha ruột và mẹ kế tìm đến nhà bà nội. Dù sao cũng là con trai, bà vẫn mở cửa cho họ vào.

Khi đó, Trường Ninh đang ngồi trên sofa chơi game, thấy hai người thì chào bà nội một tiếng rồi thẳng tiến về phòng, chẳng buồn liếc mắt đến họ. Bà nội khẽ thở dài, không nói gì. 

Vào phòng, Trường Ninh lập tức nhắn tin cho bác cả và chú: “Ông Hai lại mò đến, có vẻ không yên lành, mau đến giúp!”

Dù cha cô có ý gì, gọi bác và chú tới là chắc chắn không sai. Cô cũng chăm chú nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Cô tin rằng cha mình dù tệ bạc cũng không đến mức động tay động chân với bà, nhưng mẹ kế thì khó nói. Chỉ cần xô đẩy nhẹ thôi, bà cũng có thể bị thương. Trường Ninh không tin hai người này thật sự có lòng tốt muốn đến thăm.

Bác cả nhận được tin, lập tức gọi con trai đi cùng tới nhà bà, sợ em trai gây chuyện làm bà tức giận. Chú thì hôm đó phải tăng ca, nên người đến là em họ.

Ngoài phòng khách, bà nội nhìn con trai, đi thẳng vào vấn đề: “Có chuyện gì thì nói đi. Không có việc thì anh sẽ không bao giờ mò đến đây.”

Mẹ kế khẽ huých chồng, ra hiệu cho ông ta mở miệng.

Cha Trường Ninh nhìn bà, rồi cúi gằm mặt: “Con gái con sắp lấy chồng rồi. Nó tìm được một người bạn trai ở quê hiện không có chỗ ở. Con với vợ muốn chuyển đến ở cùng mẹ, để căn nhà kia cho nó làm phòng tân hôn.”

Bà nội nghe xong thì tức sôi máu: “Anh đừng có mơ. Bình thường chẳng thấy mặt mũi đâu, Tết nhất cũng chẳng nhớ đến mẹ. Giờ có chuyện mới vác mặt đến đây. Anh không có chỗ ở thì mặc anh, chỗ này cũng chẳng còn chỗ cho anh.”

Hóa ra, dù thường ngày im lặng, bà nội vẫn rất đau lòng và phẫn nộ trước sự bất hiếu của con trai thứ. Không trách được bà. Với ba đứa con trai, bà luôn đối xử công bằng. Kết quả, cả anh cả lẫn em út đều ngoan ngoãn, thường xuyên về thăm, giúp đỡ việc nhà, có gì tốt đều nghĩ đến mẹ, lễ Tết còn biếu tiền. Bà không nhận tiền dưỡng lão là do bà không muốn, chứ không phải họ không cho.

Vừa dứt lời, mẹ kế liền cao giọng: “Mẹ, dù sao chúng con cũng là con trai con dâu của mẹ. Giờ chúng con không có chỗ ở, ở cùng mẹ chẳng phải hợp lẽ sao? Con gái con cũng là cháu ruột của mẹ, nó kết hôn là chuyện cả đời, mẹ cho chúng con ở nhờ cũng coi như giúp cháu gái thôi mà.”

“Đừng có nói nhảm. Tôi chưa lẫn đâu. Tôi đã nói không là không. Đi ngay!” Bà nội thẳng thừng đuổi khách.

Nhưng cha và mẹ kế đâu chịu rời đi. Hai người dày mặt ngồi lì trên ghế sofa, nhất quyết không nhúc nhích.

Chương 8

Trường Ninh ngồi trong phòng ngủ nghe hết, cảm thấy chuyện này vừa không liên quan đến mình, lại vừa có phần liên quan. Nhà là của bà nội, quyền quyết định tuyệt đối ở bà, cô sẽ không xen vào. Hơn nữa, cha ruột là con trai ruột của bà, nếu bà có mềm lòng thì Trường Ninh cũng có thể hiểu. Nhưng hiện tại cô vẫn đang sống ở đây, vậy nên ít nhiều cũng có dính dáng. Trong tình huống thế này, Trường Ninh thật sự không tiện bước ra ngoài.

May mắn là đúng lúc ấy, “viện binh” mà Trường Ninh gọi đã đến. Chuông cửa vừa reo, cô vội chạy ra mở cửa, thấy bác cả, anh họ và em họ cùng đến.

Trường Ninh mời mọi người ngồi xuống, lại rót trà cho từng người. Bác cả và anh họ ngồi lại ở phòng khách, còn cậu em họ thì chen ngay vào phòng ngủ tán gẫu với Trường Ninh. Giờ ai cũng biết cô đã hoàn toàn không coi người cha ruột ấy ra gì, nói chuyện cũng thoải mái, chẳng cần kiêng dè.

Bên ngoài, bác cả lên tiếng: “Lão nhị, mấy năm không gặp, hôm nay sao rảnh rỗi tới vậy?”

Cha ruột Trường Ninh còn sót lại chút tự trọng, không mở miệng ngay, chỉ nghe mẹ kế đáp: “Anh cả nói gì thế, về nhà mình thì lúc nào chẳng được về.”

“Pfft…” Trong phòng ngủ, Trường Ninh và em họ cùng làm ra vẻ mặt khinh bỉ.

“Nhà mình?” Bác cả tức đến bật cười. “Bao giờ chỗ này thành nhà các người rồi? Nhà các người vốn ở tòa số 14, sau đó còn đổi đi nơi khác. Đấy mới là nhà của các người. Căn hộ này hai người hẳn là lần đầu bước vào, sống gần 50 năm mới lần đầu tới ‘nhà mình’ à?”

Thấy vợ bị chặn họng, cha ruột Trường Ninh ngồi không yên: “Anh sao lại nói vậy? Em tới thăm mẹ mình không được chắc?”

“Ồ, tới thăm mẹ? Bao năm rồi chưa thấy mặt, hôm nay tới tay không? Dù chỉ mang một quả táo lên cửa, tôi cũng coi như chú còn có chút hiếu tâm! Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc chú tới đây làm gì?” Bác cả không mắc lừa, hỏi thẳng.

Bà nội lạnh lùng cười: “Nó nói con gái sắp kết hôn, muốn để nhà mình cho con bé làm phòng tân hôn, còn nó thì dọn tới đây ở với mẹ. Không biết ở đâu ra cái mặt dày như thế.” Lời bà nội đầy mỉa mai.

Bác cả cũng bị sự trơ trẽn ấy làm cho sững sờ: “Lão nhị, bao năm nay chú chưa từng báo hiếu lấy một lần, chú có mặt mũi nói ra mấy lời này sao?”

“Anh cả, nhà là của mẹ, mẹ muốn cho ai ở là quyền của mẹ, anh quản được chắc?” Cha ruột thản nhiên đáp.

“Đúng, chú nói không sai, nhà là của mẹ, mẹ muốn làm gì thì làm. Nhưng để cậu ở thì không được, tôi không tin nổi nhân phẩm của chú! Nếu chú dọn vào, lỡ đối xử tệ với mẹ thì sao? Mẹ già yếu rồi, sao có thể địch nổi hai vợ chồng chú? Dù các người không ra tay, ngày nào cũng cãi cọ, chửi mắng, hành hạ tinh thần, làm bà tức sinh bệnh thì thế nào? Chuyện này đừng hòng, tôi không đồng ý, lão tam cũng sẽ không đồng ý.”

“Anh cả, nhà của mẹ, tôi cũng có phần. Anh nói không tính!” Cha ruột tức tối gào lên.

Bác cả giận đến mức muốn phát điên. Mẹ vẫn còn sống sờ sờ, mà lão nhị đã nghĩ đến chuyện chia gia sản rồi. Khác nào chọc giận mẹ già? Ông lén liếc mẹ, thấy bà vẫn bình tĩnh, có lẽ đã hoàn toàn thất vọng với người con thứ hai này.

Lúc này, bà nội dứt khoát lên tiếng: “Các người nói đúng. Nhà này là của tôi, tôi muốn xử trí thế nào thì tùy. Tôi sẽ lập di chúc, sau này căn hộ này bán đi, ba đứa cháu chia đều, khỏi phải nghĩ nhiều.”

Vừa nghe, mẹ kế liền kêu lên: “Còn Trương Quỳnh thì sao, nó cũng là cháu ruột của mẹ. Còn Hứa Trường Ninh, nó đâu mang họ Trương nữa, sao được chia?”

“Đồ của tôi, tôi quyết định.” Bà nội dứt khoát, từ chối thẳng thừng yêu cầu của cha ruột và mẹ kế. Đây cũng là lần đầu tiên bà nhắc đến chuyện thừa kế.

Cha ruột bị bác cả mạnh tay lôi ra ngoài, mẹ kế cũng buộc phải theo.

Sau đó, bác cả cùng Trường Ninh và hai anh em họ ngồi quanh bà nội, tìm cách khiến bà vui vẻ, không để tâm trạng bị ảnh hưởng.

Bà nhìn con trai cả đã 50 tuổi và ba đứa cháu trưởng thành vây quanh, lòng vừa ấm áp vừa yên lòng. Dù lão nhị không ra gì, nhưng những đứa con cháu khác đều rất tốt.

“Thôi, mẹ từng trải lắm rồi, chuyện nhỏ nhặt này chẳng khiến mẹ tức nổi. Nhưng chuyện căn hộ thì có thể định sẵn. Khi mẹ còn sống thì mẹ ở, sau khi tôi đi thì bán đi, chia cho ba đứa.”

“Bà, con không cần đâu, chia cho anh và em trai là được rồi.” Trường Ninh nói. Những năm qua bà nội nuôi dưỡng cô, dù thực tế cô chẳng tiêu xài tiền của bà nhiều, thậm chí còn đưa tiền cho bà, nhưng người ngoài đâu biết. Ai cũng nghĩ là bà đã nuôi lớn cô. 

Hơn nữa, bà nội từng bỏ ra không ít tâm huyết, điều kiện ăn mặc của cô lúc nào cũng tốt. Bác cả và chú cũng chưa từng nói gì. Ở kiếp trước, bà nội thật sự đã tận tâm nuôi nấng nguyên chủ. Chính vì vậy, Trường Ninh chẳng muốn tranh giành thêm tài sản.

Nghe vậy, bà nội khẳng định: “Chuyện này nghe bà, đừng ai can thiệp. Lão đại, tìm lúc nào rảnh, mẹ sẽ viết di chúc rồi ra công chứng, sau này khỏi sinh tranh chấp.” Bác cả gật đầu đồng ý.

Chuyện này không ảnh hưởng gì đến cuộc sống thường ngày của Trường Ninh. Cha ruột và cả nhà ông ta sau đó cũng không dám lộ mặt.

Trường Ninh vẫn để ý chút ít. Thì ra sau khi em gái cùng cha khác mẹ tốt nghiệp cấp hai, chỉ học một trường nghề. Ra trường vốn có thể vào khách sạn quốc doanh làm phục vụ, nhưng cô ta lại không muốn, cứ ở nhà ăn bám. Sau đó, chồng của cô ta cũng chẳng có việc làm tử tế, ngoài cái mã bề ngoài, thì chẳng có gì hơn. Ấy thế mà em gái lại nhất quyết chọn hắn, không ai khuyên được.

Vì bà nội từ chối cho cha ruột dọn đến, nên ông ta phải sống cùng vợ chồng em gái. Từ sau khi kết hôn, cả hai càng ngang ngược, thẳng thừng lấy luôn thẻ lương của ông ta. Cha ruột cày cả tháng, chẳng nhìn thấy đồng nào, tất cả đều bị em gái rút hết. Còn mẹ kế phải gánh tiền điện nước, ăn mặc, sinh hoạt cho cả nhà, cuộc sống càng lúc càng túng quẫn.

Thật tuyệt! Trừ phi em kế sinh ra được một “thiên tài nhí” có thể tự nuôi sống mình, bằng không thì cả nhà này trong suốt đời cũng đừng mong ngóc đầu lên nổi. Dù ước nguyện ban đầu của nguyên chủ không hề có việc trả thù, nhưng bản thân Trường Ninh không muốn để bọn họ sống yên ổn, nếu không sao xoa dịu được ấm ức mà nguyên chủ từng chịu.

Mấy năm qua, nhờ sự ảnh hưởng của Trường Ninh, tư duy sống và quan niệm chi tiêu của bà nội đã thay đổi rất nhiều. Nói thẳng ra là không còn quá mức tằn tiện nữa, mà trở nên biết tận hưởng hơn. Đương nhiên, cũng bởi bà tin rằng cháu gái mình có năng lực, kể cả làm thêm cũng kiếm được số tiền lớn.

Từ khi Trường Ninh trưởng thành, hầu như năm nào nghỉ hè hoặc đông cô cũng đưa bà đi du lịch. Tầm mắt của bà ngày càng rộng mở, tinh thần cũng thoải mái hơn.

Chương 9

Sau khi tốt nghiệp cao học, Trường Ninh không học lên tiến sĩ mà tìm một công việc, trở thành một nhân viên công sở làm giờ hành chính. Cô không muốn chịu cảnh đi làm xa nên đã mua một căn hộ ba phòng gần công ty, chỉ mất hơn mười phút đi bộ để đi làm và tan ca. Khu dân cư này có đầy đủ tiện nghi, an ninh cũng rất tốt, mua sắm thuận tiện, xung quanh còn có hai công viên để đi dạo, nghỉ ngơi.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, Trường Ninh gọi điện cho bà nội, nói rằng cô đã mua một căn hộ trả góp và mời bà đến sống cùng. Nhưng bà nội kiên quyết từ chối. Khi Trường Ninh còn nhỏ, cha cô không làm tròn trách nhiệm làm cha, bà nuôi nấng cháu là chuyện đương nhiên. 

Hơn nữa, bà vốn chẳng phải tốn nhiều công sức vì cháu gái rất ngoan, giờ cháu đã tự lập, bà làm sao có thể đến ở chung để trở thành gánh nặng. Chưa kể ngoài cha của Trường Ninh, bà còn có hai người con trai khác, chuyện dưỡng già đâu đến lượt cháu gái lo.

Dù Trường Ninh có làm nũng thế nào, bà vẫn kiên quyết không đồng ý: “Bà biết cháu là đứa trẻ ngoan, lo cho bà ở một mình. Cháu cứ yên tâm, bà còn khỏe lắm. Hơn nữa, ở đây còn có bác và chú cháu, hai nhà cộng lại sáu người, ai cũng có thể qua thăm bà. Cuối tuần cháu về thăm bà là được rồi.”

Không thể thuyết phục được bà, Trường Ninh đành thuê một cô giúp việc quen biết trong khu để thường xuyên qua chăm sóc, nấu cơm trưa và tối cho bà, có chuyện gì thì gọi điện cho cô. Bà nội cũng quen biết người phụ nữ này, một người đã ly hôn từ nhiều năm trước, sống một mình, tính tình cởi mở, lại hợp nói chuyện với bà. Hơn nữa, khi bà càng lớn tuổi, bác và chú cũng thường xuyên qua thăm bà hơn, các anh em họ cũng hay lui tới, nên Trường Ninh khá yên tâm.

Từ đó, Trường Ninh bắt đầu cuộc sống độc thân thực sự. Ban ngày đi làm, tối về nhà tự tay chuẩn bị bữa tối chu đáo. Ban công nhà cô trồng đầy các loại hoa cỏ xanh mướt, nhìn vào là tâm trạng liền tốt lên nhiều. Việc dọn dẹp thì cô dùng một con robot thông minh lấy từ không gian riêng. Công nghệ của robot này vượt xa thế giới hiện tại, dọn dẹp nhà cửa hiệu quả hơn nhiều so với robot hút bụi bình thường, cô hoàn toàn không cần phải động tay.

Tuy vậy, Trường Ninh cũng gặp vấn đề thường thấy ở các cô gái trẻ: bị thúc giục kết hôn. Hôm nay bác gái hỏi cô có người yêu chưa, ngày mai thím lại hỏi cô muốn tìm người thế nào, bà nội cũng nói: “Em trai cháu có bạn gái rồi, cháu cũng phải nhanh lên.”

Trường Ninh: “...” Ngoài việc giữ nụ cười ngượng ngùng nhưng vẫn lịch sự, cô thực sự không biết nói gì.

Với chuyện yêu đương và kết hôn, Trường Ninh luôn giữ thái độ tùy duyên. Cô không bài xích nhưng cũng không quá tích cực. Cô hiểu tâm lý của người lớn khi thúc giục nên không khó chịu, cũng không để trong lòng.

Cô không ngờ, chuyện xem mắt lại đến bất ngờ như vậy. Một hôm, Trình Cảnh đã lâu rồi không gặp gọi điện mời cả nhóm bạn cùng phòng cuối tuần tụ họp, ai có người yêu thì dẫn theo. Nói thẳng ra thì “gia đình đi cùng” chính là người yêu hoặc chồng.

Lúc này, Đinh Lệ – người từng Nam tiến làm việc đã thi công chức và quay lại thủ đô, hơn nữa còn có một người bạn trai là đồng môn, làm lập trình viên. Giang Nghiên thì đang yêu một du học sinh vừa về nước, làm trong công ty nước ngoài, cả hai quen nhau qua mai mối. Trình Cảnh chưa từng yêu ai hồi đại học giờ cũng có bạn trai nhỏ hơn một tuổi, cùng chung sở thích. Chỉ có Trường Ninh vẫn độc thân.

Tình cảm giữa những người cùng phòng suốt bốn năm đại học rất thân thiết, buổi gặp mặt lần này hoàn toàn không phải để khoe khoang mà chủ yếu là để những người đã có người yêu dẫn bạn trai đến ra mắt bạn thân, cho mọi người làm quen.

Biết được tình hình này, Trường Ninh cũng thấy bản thân hơi “lạc quẻ” vì là người độc thân duy nhất.

Hôm tụ họp là một ngày thu trời cao gió mát. Trường Ninh mặc một bộ đồ quần tây trông khá gọn gàng, không cố tình trang điểm cầu kỳ mà chỉ chỉnh chu, vì ai cũng có người yêu, chỉ có cô là “cún độc thân”, nếu ăn diện quá sẽ hơi kỳ. 

Có linh hồn Trường Ninh hiện tại, vóc dáng và nhan sắc của cơ thể nguyên chủ càng nổi bật. Cô cao 1m71, dáng người cân đối, da trắng mịn, đôi mắt hạnh sáng long lanh, mang đến vẻ đẹp khỏe khoắn, tràn đầy sức sống. Dù không thuộc kiểu tuyệt sắc nhưng cũng rất xinh đẹp, thu hút.

Khi Trường Ninh đến nơi, Giang Nghiên cùng bạn trai đã có mặt. Thấy cô, Giang Nghiên lập tức vẫy tay gọi, rồi nhanh chóng giới thiệu bạn trai với Trường Ninh, dáng vẻ rất háo hức.

Ba người trò chuyện vài câu, Trường Ninh biết bạn trai Giang Nghiên họ Cao, hơn cô ấy ba tuổi, làm trong công ty nước ngoài, mức thu nhập, quê quán, nghề nghiệp của người thân trong gia đình…

Trường Ninh: “...”

Cô biết Giang Nghiên tính cách có phần ngây thơ, nhìn vẻ mặt của bạn trai cô ấy, dường như anh cũng hiểu, chỉ cười bất lực nhưng vẫn giữ thái độ chững chạc. Anh có chút gia trưởng nhưng không quá mức, tổng thể rất hợp với Giang Nghiên, tính cách bù trừ, nhìn họ đứng cạnh nhau cũng rất xứng đôi. Trường Ninh đánh giá cao cặp này.

Nhưng khi đến lượt Đinh Lệ và bạn trai, Trường Ninh lại khá ngạc nhiên. Đinh Lệ xinh xắn, dáng người nhỏ nhắn, khung xương mảnh mai, chỉ cao chưa đến 1m60. Cô ấy vốn là một “fan nhan sắc”, từng nói muốn tìm bạn trai cao ráo, điển trai. Kết quả là bạn trai hiện tại lại trái ngược hoàn toàn với tiêu chuẩn: không cao, dáng người mảnh khảnh, trông thư sinh và ít nói. Nhưng nghe giọng điệu của Đinh Lệ, có vẻ hai người sắp về chung một nhà. Nhìn cách họ ở bên nhau cũng rất hòa hợp.

Người cuối cùng xuất hiện là Trình Cảnh, vừa bước vào đã gây ấn tượng mạnh. Cô nàng xinh đẹp rực rỡ, kiêu sa, đi bên trái là một anh chàng cao ráo, điển trai, bên phải cũng là một soái ca chân dài. 

Đinh Lệ và Giang Nghiên lập tức hét lên vì choáng ngợp trước nhan sắc, ngay cả Trường Ninh cũng ngỡ ngàng. Nhưng có gì đó không đúng lắm? Ba người họ trông có vẻ rất hòa hợp? 

Thấy ánh mắt đầy nghi ngờ của mọi người, Trình Cảnh bật cười lớn: “Các cậu nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ thực sự tưởng mình được hai chàng trai ôm ấp à?”

Rồi cô giới thiệu: “Đây là bạn trai mình, Lục Hằng.” 

Cô chỉ sang người bên trái: “Đây là anh họ mình, Trình Háchh.”

Lời vừa dứt, cả nhóm cùng thở phào đầy khoa trương rồi bật cười.

Bạn trai Trình Cảnh – Lục Hằng có tính cách cởi mở, ngoại hình rạng rỡ, nhanh chóng hòa đồng với mọi người. Cả hai lớn lên bên nhau từ nhỏ, luôn coi nhau như bạn thân, đến khi gia đình thúc giục kết hôn và sắp xếp cho hai người xem mắt người khác, họ mới nhận ra tình cảm khác lạ dành cho nhau. Sau đó, họ tự nhiên trở thành một cặp, giờ yêu nhau mặn nồng. Hai bên gia đình vốn quen biết, đang chọn ngày tổ chức đám cưới.

Chương 10

Anh họ của Trình Cảnh – Trình Háchh thì hoàn toàn khác với Lục Hằng. Anh có khí chất mạnh mẽ, nghiêm nghị hơn, tuy không đến mức ít nói trầm mặc nhưng cũng không phải người nói nhiều. Thỉnh thoảng có ai đó hỏi thì anh chỉ đáp một hai câu. 

Qua những câu trả lời ngắn gọn ấy, mọi người biết được Trình Háchh tốt nghiệp Đại học Quốc phòng, năm nay đã 30 tuổi, độc thân, chưa từng yêu ai, hiện đang làm việc tại viện nghiên cứu thuộc quân đội.

Nói thật, Trình Háchh là người đàn ông hợp gu Trường Ninh nhất từ trước đến nay: cao lớn, dáng người thẳng tắp, ước chừng cao khoảng 1m88, khí chất trầm tĩnh, khuôn mặt điển trai cương nghị... mà quan trọng là còn độc thân! 

Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc cha ruột mình từng cắm sừng chú ruột của Trình Cảnh là Trình Nghị thì trái tim vừa xao động của Trường Ninh lập tức bình tĩnh lại. Dù chuyện này chẳng liên quan trực tiếp đến cô nhưng nghĩ đến cũng thấy có phần ngượng ngùng.

Khi buổi tụ tập kết thúc, Trường Ninh lập tức nhận được tin nhắn của Trình Cảnh: “Anh họ mình thế nào? Có hứng thú tìm hiểu không? Hôm nay mình cố tình dẫn anh ấy đến chỉ để tạo cơ hội cho hai người đấy.”

Trường Ninh: “...Cậu nghĩ với mối quan hệ này của nhà chúng ta có thể phù hợp sao...”

Trình Cảnh: “Có gì mà không hợp? Anh ấy chưa có bạn gái, cậu chưa có bạn trai, hai người độc thân thử hẹn hò đi, có gì không ổn đâu?”

Thấy đối phương không cảm thấy gượng gạo, Trường Ninh cũng thuận nước đẩy thuyền: “Mình thấy anh họ cậu rất tốt.”

Cùng lúc đó, Trình Cảnh cũng đang hỏi anh họ: “Anh, Trường Ninh nhà em thế nào? Anh thấy cô ấy ấn tượng chứ?”

Trình Háchh nhớ lại hình ảnh cô gái vừa rời đi không lâu, nụ cười dịu dàng của cô như vẫn vương trong đầu. Khóe mắt anh thoáng hiện ý cười: “Cô ấy rất tốt.”

“Vậy thì được rồi, em gửi cho anh số liên lạc của cô ấy nhé, anh chủ động chút đi.” 

Trình Cảnh nói rồi liền nhắn tiếp cho Trường Ninh: “Mình gửi số điện thoại của cậu cho anh họ rồi, anh ấy sẽ chủ động liên hệ, anh ấy rất có ấn tượng với cậu đấy.” 

Có lẽ nhận ra hai người có cảm tình với nhau, cô nàng làm bà mối đầy nhiệt tình.

Trường Ninh cười, nhắn lại: “Cảm ơn.” 

Cô nghĩ sẽ nhận được lời mời kết bạn từ Trình Háchh, sau đó trò chuyện một thời gian để tìm hiểu thêm, rồi mới tính đến việc gặp mặt và quyết định mối quan hệ này sẽ đi tiếp hay dừng lại. Không ngờ Trình Háchh lại không làm theo “quy trình” ấy, anh thích kiểu thẳng thắn, trực diện.

Ngay tối hôm đó, Trường Ninh nhận được cuộc gọi từ Trình Háchh. Giọng nói nghiêm túc, chuẩn mực vang bên tai: “Xin chào, Hứa Trường Ninh, anh là Trình Háchh.”

Trường Ninh: “...Xin chào anh Trình Háchh.”

Trình Háchh nói: “Hôm nay anh đến buổi tụ họp của các bạn thực chất là do Trình Cảnh sắp xếp một buổi xem mắt. Trước đó anh đã biết chút thông tin về em qua Trình Cảnh. Còn hôm nay mục đích chính là để gặp em, để em có ấn tượng cơ bản về anh. Sau khi gặp, anh cảm thấy rất có thiện cảm với em, anh muốn hỏi em có đồng ý thử tìm hiểu, yêu đương với mục tiêu kết hôn không?”

Trong lòng Trường Ninh thầm than: Cô là nhân vật chính của buổi xem mắt mà còn chẳng biết đây là xem mắt... Nhưng vì cô cũng có cảm tình với Trình Háchh nên không thấy phiền.

Cô đáp: “Được, chúng ta thử tìm hiểu xem.”

Trình Háchh: “Tốt, vậy từ bây giờ anh chính là bạn trai của em.”

Trường Ninh: “...Ừm, bạn trai.”

Thế là hai người xác định quan hệ yêu đương một cách nhanh gọn và thẳng thắn.

Sáng hôm sau, bảy giờ, Trường Ninh vừa thức dậy, kéo rèm cửa thì điện thoại reo. Là cuộc gọi của Trình Háchh: 

“Trường Ninh, anh đang ở dưới nhà em, có thể lên không?”

Cô cũng không hỏi sao anh biết địa chỉ, chắc chắn là Trình Cảnh nói rồi. Cô mở khóa cửa chung cư để anh lên.

Tiếng gõ cửa vang lên khi Trường Ninh vừa khoác thêm một chiếc váy liền ra ngoài bộ đồ ngủ. Cô mở cửa cho Trình Háchh vào: 

“Sao đến sớm vậy? Có chuyện gì à?”

“Có chuyện.” 

Trình Háchh đứng thẳng, cơ thể hơi cứng ngắc, giọng cũng mang vẻ căng thẳng nhưng vẫn kiên định nói tiếp: “Hôm qua chỉ nói qua điện thoại, cảm giác không thật lắm, nên anh muốn đến trực tiếp để xác nhận lại.”

Trường Ninh bật cười, trêu: “Xác nhận cái gì cơ?”

Thấy cô hỏi vậy, Trình Háchh càng căng thẳng, yết hầu khẽ nhấp nhô, anh nói: 

“Xác nhận em là bạn gái của anh.”

Trường Ninh không nhịn được cười khẽ thành tiếng. Thấy cô cười, Trình Háchh cũng thở phào nhẹ nhõm, nét mặt giãn ra rõ rệt.

Cô không phải kiểu con gái quá khách sáo, bạn trai lần đầu đến nhà, nhưng về sau sẽ đến nhiều lần nữa, nên cô cũng không câu nệ: 

“Cứ tự nhiên, anh muốn xem gì thì xem. Anh chưa ăn sáng đúng không?”

“Chưa, sáng nay anh dậy là đến thẳng đây.” Trình Háchh đáp. 

Trường Ninh nhìn kỹ thấy quầng thâm mắt anh vẫn rõ, có lẽ tối qua không ngủ ngon.

“Vậy chờ em một chút, em đang định làm bữa sáng. Anh ăn bánh hoành thánh được chứ?”

“Được, anh không kén ăn.” Trình Háchh đáp nhanh. “Có cần anh giúp không?”

“Không cần, chút là xong.” Trường Ninh nói.

Bánh hoành thánh là thứ cô đã làm sẵn và để trong không gian riêng, nhờ khả năng bảo quản siêu tốt và linh khí nuôi dưỡng, chất lượng cao hơn hẳn tủ lạnh. Cô mở tủ lạnh lấy ra giả vờ như lấy từ đó. Nguyên liệu hảo hạng cộng với tay nghề nấu ăn của cô và sự “gia vị” đặc biệt từ linh khí khiến món bánh hoành thánh bình thường cũng trở nên ngon khó cưỡng. Ít nhất, lần đầu đến chơi, Trình Háchh đã bị chinh phục hoàn toàn.

Hai người thong thả ăn sáng xong, Trình Háchh chủ động dọn bàn, rửa bát, Trường Ninh cũng không khách khí, để anh làm việc đó còn mình đi rửa mặt, thay đồ. Khi mọi thứ đã xong xuôi cũng là tám giờ sáng. Chỗ làm của Trình Háchh khá xa, anh phải lái xe đi làm, còn Trường Ninh chỉ cần đi bộ mười phút.

Trường Ninh tiễn anh xuống lầu, dặn dò lái xe cẩn thận, rồi đứng đó chờ anh đi mới quay về. Nhưng Trình Háchh vẫn đứng yên, chỉ nhìn cô mà không nói gì. Hai người im lặng một lúc, cuối cùng anh lấy hết can đảm nắm tay cô. Trông dáng vẻ ngượng ngùng ấy khiến Trường Ninh cũng đỏ mặt, cô khẽ kiễng chân hôn lên má anh một cái rồi chạy đi, để lại Trình Háchh ngẩn ngơ cười một mình trước khi lên xe.

Trình Háchh không phải kiểu đàn ông biết nói lời ngọt ngào để dỗ bạn gái, nhưng lại rất chu đáo, tính cách cực kỳ kiên nhẫn. Từ khi yêu nhau, hầu như ngày nào anh cũng đến tìm Trường Ninh, nhưng không còn xuất hiện bất ngờ, lần nào cũng nhắn trước và được cô đồng ý. 

Thường thì anh đến sau giờ làm, cùng cô ăn tối, trò chuyện, đi dạo, cuộc sống giản dị mà ấm áp như một cặp vợ chồng lâu năm. Cuối tuần, hai người lại đi leo núi, hoặc đến quán cà phê, nhà sách để cùng nhau tận hưởng thời gian.

Trong những ngày tháng bình dị ấy, tình cảm hai người tiến triển tự nhiên, từ cái nắm tay ngượng ngùng đã thành những cái ôm, nụ hôn quen thuộc. Trình Háchh gọi cô là “Ninh Bảo”, còn cô gọi anh là “A Hách”.

Chương 11

Tình cảm giữa Trường Ninh và Trình Hách tiến triển rất suôn sẻ. Sau một tháng xác định mối quan hệ, Trường Ninh thương anh tối nào cũng phải chạy qua chạy lại nên chủ động hỏi anh có muốn dọn đến sống chung với cô không. Khi ấy, Trình Hách phấn khích như một cậu trai trẻ, lập tức chạy về nhà thu dọn đồ đạc rồi qua chỗ Trường Ninh ở luôn.

Có thể nói Trường Ninh không chọn nhầm người, Trình Hách hợp với cô ở mọi phương diện, “đời sống vợ chồng” cũng rất hòa hợp. Người đàn ông ba mươi tuổi một khi đã “khai trai” thì không thể kìm lại, thể lực lại đặc biệt tốt. Trường Ninh mê cơ thể cường tráng của anh, đặc biệt là tám múi cơ bụng săn chắc mà mỗi lần chạm vào đều không nỡ buông tay. Tất nhiên, kết quả là cô luôn bị anh lật tới lật lui mà “ăn sạch sẽ”. Cuộc sống như vậy thật sự rất tuyệt, chỉ là hơi... mỏi lưng một chút.

Từ khi Trình Hách chuyển đến, Trường Ninh không thể dậy sớm tập thể dục buổi sáng nữa, vì đơn giản là không tài nào dậy nổi. Trình Hách thì sáng nào cũng tràn đầy năng lượng, khiến Trường Ninh cảm thán sự khác biệt giữa nam và nữ: rõ ràng người phải vận động nhiều hơn không phải cô, nhưng sao cô lại mệt đến vậy.

Chuyện hai người sống chung tất nhiên không giấu nổi Trình Cảnh. Cô nàng “loa phát thanh” này lập tức loan tin khắp nhóm gia đình. Thế nên, một buổi tối nọ khi Trường Ninh và Trình Hách đang chuẩn bị bước vào “cuộc sống ban đêm không biết xấu hổ” thì điện thoại của anh reo liên tục. 

Mẹ ruột gọi đến, sao mà không nghe cho được? Nhìn Trình Hách mặt đầy tiếc nuối cầm điện thoại lên, Trường Ninh suýt bật cười, còn bị anh giữ lại hôn một cái. Cô nhanh chóng đẩy anh ra, ra hiệu anh ra phòng khách nghe điện thoại, cô không định nghe trộm chuyện mẹ con họ.

Trình Hách ngoan ngoãn đi ra ngoài. Trong điện thoại, giọng mẹ anh đầy ngạc nhiên: “Con trai, con có bạn gái mà sao không nói gì với bố mẹ thế? Nếu không phải Tiểu Cảnh kể thì giờ bố mẹ vẫn không biết đấy.”

Trình Hách: ... Đứa em gái này không thể giữ nữa rồi. 

“Xin lỗi mẹ, con mải yêu đương quá nên quên nói.”

Mẹ Trình: ... Đứa con trai có vợ rồi quên mẹ này cũng không thể giữ nữa. 

“Thế thì yêu cho nghiêm túc vào, đối xử tốt với con bé, không được đùa giỡn đâu. Với lại bao giờ cho bố mẹ gặp mặt nó?”

Trình Hách đáp: “Mẹ, bọn con xác định cưới từ ban đầu rồi, không đùa đâu. Chuyện gặp mặt, để con hỏi Trường Ninh rồi báo mẹ.”

Mẹ anh nhẹ giọng: “Được, hai đứa yêu đương cho tốt. Khi nào cần bố mẹ ra mặt thì nói bọn ta biết.”

Khi Trình Hách trở lại phòng ngủ thì Trường Ninh gần như đã ngủ. Nhưng cuối cùng vẫn bị anh “châm lửa khắp người” và cùng nhau kết thúc một đêm “hòa hợp sinh mệnh”.

Sáng hôm sau, Trình Hách mới kể lại chuyện tối qua mẹ anh gọi điện, nói rằng gia đình đã biết mối quan hệ của họ và hỏi cô khi nào muốn gặp mặt để chính thức hóa danh phận. Một người đàn ông lại nhỏ nhẹ đòi danh phận, ai nỡ từ chối? Trường Ninh thì không. Cô lập tức sắp xếp cuối tuần dẫn anh đến gặp bà nội.

Trình Hách hiểu rõ hoàn cảnh của Trường Ninh, biết bà nội quan trọng với cô thế nào, nên anh vô cùng coi trọng lần gặp này. Trước khi đi, anh còn đặc biệt cắt tóc để trông gọn gàng, tinh thần hơn, theo lời Trường Ninh chọn mua vài món bà thích. Đồ không đắt nhưng nhìn là biết anh có lòng.

Trường Ninh cũng báo trước với bà nội rằng sẽ dẫn bạn trai về. Bà vui lắm, được nhìn cháu gái kết hôn sinh con, bà coi như không còn gì tiếc nuối.

Trình Hách là kiểu con trai mà hầu hết người lớn đều thích: điều kiện tốt, chính trực, dù không giỏi nói lời ngọt ngào nhưng thái độ chân thành, tôn kính, ánh mắt sáng rõ. Vừa gặp đã khiến bà hài lòng, khen Trường Ninh có mắt nhìn. Anh dần bớt căng thẳng, trò chuyện với bà rất tự nhiên.

Vượt qua được “cửa ải” bà nội, Trình Hách nhanh chóng sắp xếp cho Trường Ninh gặp bố mẹ anh. Cô chuẩn bị quà cho cả hai người. Địa điểm là một nhà hàng tư nhân phong cách sân vườn Trung Hoa. Ba Trình là quân nhân chính hiệu, khí chất nghiêm nghị hơn cả Trình Hách. Khi gặp Trường Ninh, khuôn mặt nghiêm khắc gượng cười, trông rất gượng gạo khiến cô suýt bật cười. Nhưng cô vẫn giữ vẻ điềm đạm mà chào hỏi:

“Chào bác trai, bác gái. Cháu là Hứa Trường Ninh, bạn gái của Trình Hách. Đây là chút quà nhỏ cháu mang đến, không có gì nhiều mong hai bác không chê.”

Cô đưa bộ mỹ phẩm cho mẹ Trình, đồng thời ra hiệu Trình Hách đưa rượu cho bố anh. Rượu là do chính tay Trường Ninh ủ, trong đó có thêm thảo dược bổ dưỡng và chút linh tuyền, rất tốt cho sức khỏe. Chuyện cô biết nấu rượu Trình Hách đã kể từ trước và anh cũng rất thích. Lần này, hai chum rượu là cô chuẩn bị riêng cho ba Trình.

“Bố, rượu này Trường Ninh tự ủ, rất tốt nhưng bố đừng uống nhiều. Mỗi ngày một hai ly là vừa.” Trình Hách dặn dò. Ba anh thích uống rượu, nhưng không thể bồi bổ quá mức. Ông liền trừng mắt nhìn anh.

Mẹ Trình vui vẻ mời Trường Ninh ngồi xuống, vừa trò chuyện vừa kể đủ chuyện hồi nhỏ của Trình Hách khiến Trường Ninh cười không ngớt.

Mẹ Trình thẳng thắn, không vòng vo: “Thế hai đứa định bao giờ cưới?”

Trường Ninh cũng thẳng thắn: “Cháu sao cũng được, nhưng mà anh ấy chưa cầu hôn ạ.”

Mẹ Trình lườm Trình Hách.

Anh: ... Lễ cầu hôn phải làm thế nào đây?

Anh nhìn sang Trường Ninh, thấy cô đang cười trộm như một con cáo nhỏ ranh mãnh, rõ là muốn xem trò vui của anh, nên cũng bật cười theo.

Ba mẹ Trình nhìn nhau, trong lòng đã chắc chắn: Cô con dâu này nhất định phải cưới về.

Sau đó, Trình Hách chuẩn bị một lễ cầu hôn truyền thống, vào đúng ngày sinh nhật lần thứ 26 của Trường Ninh. Anh mang hoa, quà, chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, rồi quỳ một chân đưa nhẫn...

Trường Ninh không hề giữ ý, đưa tay cho anh đeo nhẫn. Tối hôm đó, Trình Hách còn cố tình trêu cô: “Ninh Bảo ngoan, gọi anh là ‘chồng’ đi.” 

Trường Ninh tức quá cắn anh một cái, chỉ đổi lại được một tiếng cười trầm thấp. Cuối cùng, cô vẫn phải gọi “chồng” nhiều lần mới được anh “chiều chuộng”.

Tiếp theo là buổi gặp mặt hai bên gia đình để bàn ngày cưới. Bà nội không có yêu cầu gì, để Trường Ninh tự quyết. Cô đương nhiên muốn mọi thứ đơn giản, nhưng Trình Hách và nhà họ Trình không đồng ý. Với tư cách cháu trưởng, Trình Hách phải có một đám cưới trang trọng. Dù vậy, cô không cần lo lắng nhiều, chỉ cần thử váy cưới, mời người thân bạn bè và thực hiện các nghi thức.

Ngày cưới, vừa xong phần chúc rượu, Trình Hách đã dẫn Trường Ninh trốn khỏi tiệc, để lại mọi việc cho người lớn trong nhà. 

Cô trừng mắt nhìn anh: “Anh làm thế sẽ bị mắng đấy.”

Anh đáp: “Chẳng lẽ em không muốn trốn?”

“Muốn!”

Hai người gửi tin nhắn báo cho Trình Cảnh rồi nhanh chóng về nhà. Tân phòng là căn hộ song lập đứng tên Trình Hách, Trường Ninh từng tới đây. Anh chuẩn bị bồn tắm massage, khóa cửa cẩn thận. Dù mẹ anh không thể nào tới ngay trong ngày hôm nay, nhưng phòng xa vẫn hơn. 

Quả nhiên, khi hai người đang tận hưởng bồn tắm đôi thì nghe tiếng mở cửa, tiếp đó là tiếng gõ cửa và giọng nói oang oang của Trình Cảnh. Nhưng giờ này, chẳng ai đáp lại, vì cả hai đang chìm trong hạnh phúc tân hôn.

Chương 12: Cô bé đáng thương bị cha ruột hại chết (Hoàn)

Chuyện kết hôn của Trường Ninh, mọi người đều ngầm hiểu mà không liên lạc với người cha tệ bạc kia. Đương nhiên, kiếp này Trường Ninh ngay từ đầu đã cắt đứt quan hệ với ông ta. Cũng coi như ông ta còn chút tự trọng, dù cuộc sống không mấy khá giả, nhưng cũng chưa từng chủ động tìm đến cô.

Ngày thứ hai sau khi kết hôn, Trường Ninh cùng Trình Hách đến nhà cũ của nhà họ Trình nơi ba mẹ và ông bà nội anh đang sống. Đó là một căn biệt thự nhỏ tọa lạc ở khu trung tâm thành phố, có tiền cũng không dễ mà mua được.

Khi hai vợ chồng trẻ đến, cả gia đình nhà họ Trình đã tụ tập đông đủ. Trường Ninh chỉ liếc qua một lượt, trong lòng đã có dự đoán, rồi ngoan ngoãn đi theo Trình Hách dâng trà chào các bậc trưởng bối. 

Đầu tiên là ông bà nội, tiếp đến là ba mẹ, rồi đến chú hai và thím hai, chú ba. Chú ba sau đó không tái hôn, sống một mình, trưởng bối trong nhà cũng không giục ông nữa. Có lẽ họ nghĩ cuộc hôn nhân đầu tiên mang đến cho ông quá nhiều tổn thương, một phần cũng do chính họ thúc ép, nên chú ba mới bất đắc dĩ mà cưới vội như vậy.

Người nhà họ Trình đều là người có học thức và lễ nghĩa. Ông nội và ba Trình Hách có khí chất lạnh lùng, chú hai trông nho nhã, chú ba lại mang chút phong trần. Bà nội thì nhân hậu, mẹ Trình Hách rộng rãi, cởi mở, thím hai dịu dàng thanh nhã. Ai nấy đều rất thân thiện với Trường Ninh.

Sau khi dâng trà một vòng, Trường Ninh nhận được vài phong bao lì xì. Cô cũng đưa một phong bao lì xì cho Trình Cảnh, từ bạn học biến thành em chồng. 

Trình Cảnh nghiêm mặt: “Đừng tưởng một phong bao là qua chuyện nhé. Bộ dưỡng da tự làm của chị, em muốn một bộ.” 

Trường Ninh mỉm cười đồng ý: “Hôm nay chị chưa mang theo, đợi chị làm xong sẽ đưa em.”

Mẹ Trình Hách nói: “Bộ lần trước con đưa mẹ cũng là con tự làm à? Mẹ dùng thấy hiệu quả lắm, nếp nhăn mờ hẳn, mấy vết nhăn nhỏ còn biến mất luôn.”

Lúc mới nhận, mẹ Trình còn nghi ngờ vì tuy sản phẩm trông cao cấp nhưng không có thương hiệu. Bà ban đầu không dám bôi lên mặt mà thử trên tay trước, ai ngờ hiệu quả bất ngờ tốt đến vậy. Vì cẩn thận, bà còn nhờ chồng tìm người kiểm nghiệm, xác nhận không chứa hormone hay chất độc hại, mà toàn thành phần tự nhiên mới dám dùng trên mặt.

“Đúng rồi ạ, là con tự làm. Hôm đó con quên nói.” Trường Ninh đáp, cô còn cố tình chọn bộ lọ tinh xảo để làm sản phẩm trông cao cấp hơn. Với lại, cô tin rằng sau khi ba Trình nếm rượu nhà làm của mình, mẹ Trình chắc chắn cũng sẽ không dễ bỏ qua bộ mỹ phẩm này.

“Hiệu quả tốt vậy sao? Hay là, cho thím thử với?” Thím hai cũng nói, phụ nữ vốn khó cưỡng lại chuyện làm đẹp.

Trường Ninh đều cười đồng ý. Dù sao cũng làm một lần, thì làm nhiều thêm cũng không sao.

Bữa trưa hôm đó ăn ở nhà cũ. Nhà có thuê người giúp nấu ăn, nhưng theo thói quen, người trong nhà cũng tự tay nấu thêm vài món. Mẹ Trình làm cá hấp, thím hai nấu sườn chua ngọt, Trường Ninh cũng làm món canh gà, trở thành món được yêu thích nhất hôm đó. Không chỉ hết sạch canh, mà cả thịt gà vốn ít ai đụng đến cũng hết sạch, mọi người ai nấy đều tấm tắc khen ngon.

Sau kết hôn, ngoài việc mỗi tháng về thăm nhà một hai lần, quen thân rồi thì thỉnh thoảng nhận được cuộc gọi của mẹ Trình và thím hai xin mỹ phẩm tự làm, hoặc đôi khi là ba Trình gọi xin rượu tự ủ. 

Ngoài ra, cuộc sống không thay đổi quá nhiều. Nhưng trưởng bối cũng không lấy đồ miễn phí, thường xuyên chuyển tiền cho Trường Ninh, gọi là “cho con ít tiền tiêu, thiếu thì bảo”, làm cô vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Trường Ninh vốn định sống nhàn nhã, không ngờ có một ngày lại bị kéo vào khởi nghiệp. Có lẽ nhờ hiệu quả mỹ phẩm, mẹ Trình và thím hai càng ngày càng trẻ, đúng lúc cả hai vừa nghỉ hưu, cảm thấy hơi lạc lõng. Mỹ phẩm của Trường Ninh cho họ một ý tưởng mới: cô phụ trách công thức, họ góp vốn và sức lực để mở công ty mỹ phẩm.

Trường Ninh: … Chỉ cần đừng bắt cô làm việc, chuyện gì cũng dễ nói.

Mẹ Trình và thím hai thì tiếc rèn sắt chưa thành thép: Con còn trẻ, đáng lẽ phải nỗ lực mới đúng. Sao lại muốn buông xuôi?

“Mommy, thím hai, hai người mới đúng là đang ở độ tuổi vàng đấy. Về sau tuổi thọ trung bình tăng lên, sống thọ trăm tuổi là bình thường. Hai người năm mươi mấy tuổi, có kinh nghiệm, có năng lực, có động lực – chính là lúc khởi nghiệp tốt nhất. Con tuổi này vẫn còn là thanh thiếu niên mà.” Trường Ninh hùng hồn nói.

Mẹ Trình: … 

Thím hai: …

Hai người không hiểu sao lại bị những lời của cô thuyết phục. Cuối cùng quyết định để Trường Ninh góp vốn bằng kỹ thuật, mọi việc khác giao cho mẹ Trình và thím hai lo. 

Sau khi Trình Cảnh biết chuyện cũng nghỉ việc tham gia, ba người phụ nữ nhiệt huyết, làm việc cực kỳ hiệu quả. Trường Ninh chỉ hỗ trợ kỹ thuật giai đoạn đầu, rồi giao hết, thật sự trở thành bà chủ nhàn rỗi. 

Sau này công ty mỹ phẩm lớn mạnh, từ thương hiệu nội địa vươn tầm sánh ngang với các nhãn hàng quốc tế, phát triển nhanh chóng. Ba người phụ nữ trở thành “trụ cột” của cả gia đình, khiến ba Trình nghỉ hưu và tam thúc “nghèo nghèo” ghen tỵ ra mặt, đến nhị thúc – vốn là người khởi nghiệp sớm và luôn tự hào thành đạt cũng thấy ganh tỵ. Nhìn ba người đàn ông già uất ức, Trường Ninh chỉ biết cười.

Không lâu sau kết hôn, Trường Ninh cũng nghỉ việc ở công ty cũ vì mang thai. Hai người chuyển về căn hộ duplex gần nơi làm việc của Trình Hách, chỉ cách vài phút đi bộ. Trước đây, anh vì chiều cô mà lái xe nửa tiếng mỗi ngày đi làm, khá vất vả. Giờ cô không cần đi làm, nên cả hai dọn về đây.

Sức khỏe Trường Ninh tốt, mang thai cũng không vất vả. Cộng thêm sự chăm sóc tận tình của Trình Hách và người nhà, thai kỳ diễn ra suôn sẻ. Đủ chín tháng mười ngày, cô sinh thường một bé trai nặng 3,4kg, đặt tên là Trình Kỵ, tên ở nhà là Cư Cư. Ngay từ khi ra đời, bé đã trở thành bảo bối của cả gia đình. May mà có ba mẹ nghiêm khắc trông chừng, nếu không chắc bị cưng chiều quá mức.

Từ đó, Trường Ninh không đi làm nữa. Dù sao cô cũng không thiếu tiền, trước khi con đi học mẫu giáo, hầu hết thời gian cô dành để ở bên con, dùng máy ảnh và cọ vẽ ghi lại khoảnh khắc con trưởng thành. Cô còn mở một tài khoản để chia sẻ hành trình nuôi con và cảm nhận làm mẹ. Hỏi bé Trình Ký yêu ai nhất, chắc chắn là mẹ.

Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ. Thoáng chốc, cậu bé mũm mĩm đã lớn khôn, người chồng đẹp trai giờ đã có nếp nhăn, càng thêm phong độ. Ông bà lần lượt ra đi. Trường Ninh cũng lên chức bà nội.

Cả đời Trường Ninh sống hạnh phúc, thuận lợi, vợ chồng yêu thương, con trai hiếu thảo. Về già, cô và Trình Hách bên nhau đi khắp nơi, ngắm cảnh non sông, khiến con cháu vô cùng ngưỡng mộ.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments