Xuyen Nhanh Nhan Nha O Nien Dai 013 017

By Quyt Nho - tháng 9 05, 2025
Views

Chương 13: Thế giới thứ hai – Nhân vật mờ nhạt của thập niên 60

Khi Trường Ninh bước vào thế giới mới, cô cảm giác có người từ phía sau ôm lấy mình, mạnh tay ấn vào bụng. Theo phản xạ, cô muốn huých cùi chỏ vào đối phương, nhưng cơ thể lại mềm nhũn, không có chút sức lực nào. Trong mắt những người đang đứng xem, cánh tay cô chỉ khẽ nhúc nhích.

Ngay sau đó, miệng cô bất giác há ra, một dòng nước từ dạ dày phun ra ngoài, khiến cô sặc sụa ho khù khụ.

Tiếng ho của cô làm xung quanh ồn ào hẳn lên:
“Cô bé động đậy rồi!”
“Không chết!”
“Vừa nãy làm tôi sợ chết khiếp!”

Ngay sau đó, Trường Ninh bị xoay người úp mặt xuống, có người vỗ lưng để cô tiếp tục nôn nước ra.

Chỉ trong chốc lát, Trường Ninh đã nắm được tình hình: thân thể gốc này vừa bị đuối nước, có người đang cấp cứu, xung quanh có nhiều trẻ con tụ tập, chắc hẳn là người cứu và những đứa trẻ tận mắt chứng kiến chuyện này.

Khởi đầu có chút khó chịu, nhưng không nguy hiểm tính mạng, cô dần thả lỏng.

Đợi khi đã ho gần hết nước, có người bế cô dậy. Cô chậm rãi mở mắt, ánh mắt còn ngây dại một lúc, rồi mới òa khóc nức nở. Đây là phản ứng hoàn toàn tự nhiên của một đứa trẻ bị ngã xuống nước dẫn đến hoảng sợ.

Người đàn ông bế cô trông chưa đến năm mươi tuổi. Từ ký ức của cơ thể gốc, Trường Ninh biết đây là một trưởng bối trong họ, cô gọi ông là Tam gia gia - một người nhìn nghiêm khắc nhưng lại rất yêu trẻ con.

Ngày xưa ông rời quê đi lập nghiệp, ban đầu còn gửi tiền và đồ về nhà, sau đó nhập ngũ đánh giặc, gần như bặt vô âm tín. Khi ra đi chưa đến hai mươi tuổi, một đi là hơn chục năm, đến khi trở về thì cha mẹ ông đã qua đời.

Ông mang nặng cảm giác áy náy, từ đó sống một mình, dựa vào trợ cấp nhà nước, trong làng cũng thuộc dạng có điều kiện nhất.

Giờ đây, Tam gia gia đang bế cô, vụng về dỗ dành: “Không sao rồi, không sao rồi, đừng sợ. Sau này ta không ra chỗ hố nước đó chơi nữa nhé.”

Trường Ninh khóc một lúc rồi thuận theo mà nín. Ông đưa cô về nhà. Lúc này là buổi trưa, người đi làm đồng và đi học sắp về hết.

Ông đặt cô xuống ghế, lấy thêm một chiếc ghế nhỏ cho cô ngồi: “Nhị Nhi, ngồi nghỉ chút, Tam gia nấu ít nước nóng cho cháu uống.”

Đang là cuối xuân đầu hè, thời tiết vẫn se lạnh. Lúc đầu cô không thấy gì, nhưng giờ đã bắt đầu hắt hơi.

Cô vội đứng dậy ngăn ông: “Tam gia, cháu khỏe rồi. Để cháu tự nấu nước, lát nữa cháu còn phải về nấu cơm nữa.”

Ông nghe vậy thở dài: “Vậy đừng làm quá sức. Có gì thì gọi Tam gia.”

Trường Ninh cười ngượng, khẽ nói: “Cháu cảm ơn Tam gia.”

Thấy cô bình thường trở lại, ông mới yên tâm ra về.

Trường Ninh vào nhà thay quần áo, lấy trong không gian ra một viên Hoàn Hồi Xuân uống, rồi mới tiếp nhận ký ức của cơ thể này.

Hiện giờ là những năm 60. Nạn đói đã qua, nhưng cuộc sống mọi nhà vẫn khốn khó. Mọi người phải làm việc quần quật kiếm công điểm, đến cuối năm mới được chia tiền chia lương thực.

Lý thuyết thì, chỉ cần chăm chỉ vẫn có thể no bụng, để dành chút ít. Nhưng gia đình nguyên chủ đông con, lao động chính chỉ có hai người lớn mà lại không được đủ công điểm, nên trong thời buổi nghèo đói, họ thuộc tầng lớp nghèo khó nhất.

Cha của nguyên chủ tên Nhan Đại Trụ, mẹ là Lưu Kim Ni. Họ có sáu đứa con. Con cả là chị gái Nhan Hồng Anh, vì là đứa đầu lòng nên rất được cưng chiều.

Con trai thứ hai là Nhan Hồng Chuyên, con trai thứ ba là Nhan Hồng Kỳ, cũng được cưng chiều. Cơ thể hiện tại là đứa thứ tư, ban đầu tên Nhan Hồng Nham, sau thấy khó gọi nên đổi thành Nhan Nham. Sau cùng là cặp song sinh út là một bé gái tên Nhan Hồng Ngọc và một bé trai tên Nhan Thế Ngọc.

Tam gia gọi cô là Nhị Nhi vì trong nhà, thứ tự con trai và con gái tính riêng, cô là đứa con gái thứ hai.

Hiện là năm 1967, nguyên chủ mới 10 tuổi đã phải nghỉ học ở nhà. Chị cả hơn cô 7 tuổi đang học trung cấp tài chính thương mại, anh hai hơn 5 tuổi học cấp hai, anh ba hơn 3 tuổi và cặp song sinh 8 tuổi đều đang học tiểu học. Chỉ có mình cô bị ép phải bỏ học.

Nếu không có Trường Ninh xuyên tới, cô bé này sẽ theo sự sắp đặt của cha mẹ, ra đồng làm việc kiếm công điểm, về nhà làm việc nhà không thiếu việc gì, bị đối xử chẳng khác gì trâu bò.

Đợi đến khi chị cả lấy chồng, anh hai và anh ba cưới vợ, em gái và em trai lập gia đình, cô trở thành bà cô già không ai muốn cưới. Công điểm làm lụng vất vả đổi ra tiền đều biến thành sính lễ, hồi môn cho anh chị em, còn cô chẳng có gì ngoài bệnh tật.

Đã từng có người mai mối, cô cũng từng rung động, nhưng cha mẹ đều từ chối với lý do: “Nhà này không thể thiếu con.” Quả thật không thể thiếu – tìm đâu ra một người chịu khó nhọc mà không oán thán như cô?

Đến khi cô ngoài 30 tuổi, mọi chuyện trong nhà đã an bài xong, cha mẹ mới “cho phép” cô lấy chồng. Cô không muốn cũng không được, cha mẹ lại nói: “Con không thể cả đời ở nhà được.” Anh chị em cũng quên hết sự hy sinh của cô, còn chế giễu. Cuối cùng, họ chọn gả cô cho nhà trả sính lễ cao nhất.

Người đàn ông ấy mắc bệnh kín, bên ngoài nhút nhát hiền lành nhưng sau lưng thì độc ác tàn nhẫn. Cô bị hắn hành hạ vài năm thì uất ức mà chết, trên người không chỗ nào lành lặn.

Cô từng cầu cứu nhà mẹ đẻ, nhưng ai cũng chỉ khuyên nhẫn nhịn: “Nhà nào chẳng có chuyện khó nói, ai mà không khổ, ráng chịu đi.” 

Nguyên chủ chết chưa đến 40 tuổi.

Những chấp niệm của cô bé này là: không bị người nhà hút máu, không gả cho gã đàn ông kiếp trước, sống tốt cuộc đời của chính mình, báo đáp Tam gia đã giúp đỡ mình, nếu có thể thì cưới được một người chồng tử tế, an ổn cả đời.

Trường Ninh thở dài. Trên đời, cha mẹ khó ai công bằng tuyệt đối, nhưng thiên vị đến mức này thì hiếm thấy.

Nhan Đại Trụ và Lưu Kim Ni không phải cha mẹ tốt sao? Với những đứa con khác, họ rõ ràng rất tốt. Trong thời buổi nghèo nàn lạc hậu, họ vẫn cho từng đứa đi học, tìm đường tương lai. Nhưng với Nhan Nham, họ thực sự tệ bạc.

Chuyện cô bé phải nghỉ học là ví dụ rõ nhất. Nhan Nham học giỏi nhất so với các anh chị em, nhưng cha cô tìm gặp thầy giáo và quyết tâm cho cô nghỉ học, lấy lý do gia đình nợ sản xuất đội, đã ứng trước công điểm, phải có người làm việc để trả.

Dù cô bé hứa sau giờ học sẽ làm nhiều hơn, dù giáo viên đề nghị giảm học phí, cha cô vẫn không đồng ý. Một bé gái 10 tuổi ở nông thôn có thể làm gì hơn?

Sáng nay, việc cô bé ngã xuống nước là ngoài ý muốn. Cô ra hố lớn giặt quần áo.

Sáng đó, cô làm việc quần quật mà chưa được ăn cơm, chỉ được một bát cháo loãng, đói đến hoa mắt, vẫn phải bưng chậu quần áo lớn ra giặt.

Trong làng không có sông, chỉ có vài cái hố lớn đào thủ công. Bên cạnh hố người ta đặt những tấm đá lớn, dân làng quen ra đó giặt đồ để đỡ phải gánh nước.

Mấy cậu bé nghịch ngợm chơi đùa cạnh hố, không biết ai va vào cô khiến cô trượt chân ngã. May mà Tam gia đi ngang qua, kịp thời cứu cô.

Ôi chết rồi! Quần áo!

Khi tỉnh lại, cô đã được đưa về nhà, hoàn toàn quên mất chuyện quần áo. Cô đang định ra ngoài tìm thì Tam gia bưng một chậu gỗ lớn bước vào – chính là quần áo cô mang đi giặt, đã được ông giặt sạch mang trả.

Cô vội nhận lấy, liên tục cảm ơn ông. Nếu mất quần áo thì chắc chắn lại bị mắng.

Tiễn Tam gia xong, Trường Ninh múc nước rửa mặt chải đầu, treo quần áo lên, rồi bắt đầu chuẩn bị bữa trưa cho cả nhà.

Chị cả ở ký túc không về, nhưng anh hai, anh ba cùng cặp song sinh sẽ về nhà ăn cơm, cộng với cô và ba mẹ – tổng cộng 7 người.

Hôm nay cô mới đến, cứ giữ nguyên nếp cũ đã.

Chương 14

Lúc này mỗi ngày chỉ ăn hai bữa cơm: bữa sáng vào khoảng mười giờ sáng, bữa trưa tầm ba giờ chiều. Còn bữa tối, nhiều nhà chẳng ăn gì, nhà nào khá hơn một chút thì nấu ít cháo tạp cốc. Người dân sáng sớm dậy phải ra đồng làm việc, xong việc mới về ăn sáng. 

Bữa cơm mà Trường Ninh cần chuẩn bị chính là bữa quan trọng nhất trong ngày. Thực ra cũng chỉ là nấu một nồi cháo đặc, hâm nóng vài chiếc bánh mỳ tạp cốc đã hấp sẵn, rồi xào thêm một món khoai tây hay củ cải, thế là coi như một bữa trưa tử tế. 

Lương thực đều do Lưu Kim Ni quản lý, Trường Ninh tính giờ bắt đầu nhóm bếp, nấu nướng cũng chẳng cần cầu kỳ, miễn là chín là được. Dù sao lúc này chẳng có gì nhiều, gia vị cũng chỉ có muối. Trường Ninh vốn có thể cải thiện bữa ăn cho cả nhà, nhưng họ đâu có xứng đáng!

Nhan Nham rơi xuống nước, bị một trận hoảng hốt, bao nhiêu đứa trẻ trong thôn đều nhìn thấy. Chắc chắn chuyện này đã truyền đến tai Nhan Đại Trụ và Lưu Kim Ni, vậy mà hai người chẳng buồn về xem con gái ra sao. Chỉ vậy thôi cũng đủ thấy họ lạnh nhạt với cô bé đến mức nào. 

Giờ cô đã trở thành Nhan Nham, đương nhiên sẽ không còn ngoan ngoãn nghe theo lời ba mẹ, cũng chẳng còn mong mỏi chút tình thân nào nữa.

Trường Ninh nấu xong cơm, lén cất một cái bánh tạp cốc vào không gian. Theo lý thì mỗi đứa trẻ trong nhà đều được chia ít nhất một cái bánh tạp cốc, nhưng Nhan Nham hiếm khi được ăn trọn vẹn một cái. Bởi Lưu Kim Ni luôn để phần cuối cùng cho cô, mà phần đó thường chỉ còn nửa cái, một phần tư, thậm chí chẳng có gì. 

Lý do đơn giản, vì anh cả nói: “Con không đủ, chia thêm cho con đi”, hay em út đòi: “Con muốn ăn nữa”. Thế là phần đến tay Trường Ninh chẳng còn bao nhiêu. Loại bánh tạp cốc khô cứng này, cô vốn không muốn ăn, nhưng cũng không định để bọn “sói mắt trắng” vô ơn kia được lợi.

Một lúc sau, người từ đồng về, người từ trường về, cả nhà cùng trở về nhà. Lưu Kim Ni nhìn Nhan Nham, thấy con gái vẫn khỏe mạnh, việc nhà không bị gián đoạn, liền chẳng nói lời nào. Trường Ninh cũng giữ phong cách ít nói của nguyên chủ, không định trò chuyện nhiều.

Đến khi mọi người ngồi quanh bàn, Lưu Kim Ni chia cơm, chợt phát hiện thiếu một cái bánh, bèn hỏi: “Bánh đâu mất một cái?”

“Con ăn rồi.” Trường Ninh đáp: “Sáng nay con chưa được chia gì, đói quá nên ăn luôn phần của mình. Giờ không cần chia cho con nữa.”

Nghe vậy, Lưu Kim Ni nhìn cô một cái đầy phức tạp nhưng không nói thêm gì, chỉ múc cho cô một bát cháo tạp cốc, còn lương khô chia hết cho mấy đứa khác.

Nguyên chủ ăn chậm, mọi người ăn xong đều chạy hết, cuối cùng để cô rửa bát. Trường Ninh thì không chiều theo thói xấu này, uống hết cháo liền đứng dậy.

Lưu Kim Ni quát: “Con đi đâu đấy? Đợi lát nữa rửa bát!”

Trường Ninh đáp thẳng: “Sáng nay con đã rửa rồi, trước giờ cũng toàn là con rửa. Giờ đến lượt những người khác.”

Lưu Kim Ni tức tối: “Trong nhà chỉ có mỗi con rảnh, con không rửa thì ai rửa?”

“Con cũng có thể không rảnh mà, con có thể như họ đi học. Con bỏ học đã tiết kiệm tiền rồi, thì để những đứa đang tốn tiền kia làm việc đi.” Trường Ninh phản bác ngay. 

Cô vốn không ưa nói nhiều, nhưng cũng không định nhịn nhục. Người ta thường bắt nạt kẻ yếu, mà kiểu người như Nhan Đại Trụ và Lưu Kim Ni, chỉ giỏi bắt nạt đứa con gái thật thà như nguyên chủ.

Thấy Nhan Nham đi ra khỏi sân, Lưu Kim Ni tức giận mắng: “Con bé chết tiệt này, cứng cánh rồi thì dám chống lại tao à!”

Nhan Đại Trụ vẫn lặng im ăn cơm. Nhan Hồng Chuyên nhìn các em một lượt rồi cũng vội vã ăn xong, chuồn khỏi bàn. Cuối cùng, người bị để lại rửa bát là Nhan Hồng Ngọc mới tám tuổi. 

Ở nông thôn, tám tuổi đã làm được khối việc nhà. Nguyên chủ còn chưa cao tới bếp đã bị bắt nhóm lửa, sáu tuổi đã phải rửa bát, quét nhà, giặt quần áo. Còn Nhan Hồng Ngọc tám tuổi mới rửa bát đã là muộn rồi. Đứa em gái này vốn ích kỷ, chỉ biết lợi mình, Trường Ninh chẳng mảy may thương hại.

Ra khỏi nhà, Trường Ninh theo ký ức của nguyên chủ tìm tới một căn sân cũ nát ở rìa làng. Nơi này ở một cậu bé mười ba tuổi tên Diệp Kỳ. 

Trong những năm tháng gian khó, người thân lần lượt rời bỏ cậu, để lại một mình cậu sống cô độc. Ở thế giới trước, khi lớn lên, Nhan Nham và Diệp Kỳ từng có chút tình cảm, nhưng khi Diệp Kỳ đến xin cưới thì bị từ chối. 

Sau này, khi Nhan Nham khốn khổ nhất, chính cậu là người đã giúp cô rất nhiều. Khi Nhan Nham bị ép gả đi, Diệp Kỳ rời làng, không bao giờ quay lại. Lần này, Trường Ninh muốn giúp cậu.

Diệp Kỳ mới mười ba tuổi, dù làm việc chăm chỉ cũng chỉ đủ sống qua ngày. Trường Ninh quyết định rồi, sẽ cùng Diệp Kỳ, Hai đứa trẻ đáng thương dựa vào nhau mà sống.

Cô gõ cửa, nói to: “Em vào đây nhé!” 

Rồi cô đẩy cửa bước thẳng vào sân. Ở nông thôn chuyện sang nhà nhau khá thoải mái, nhiều khi chẳng cần gõ cửa, cứ đẩy mà vào. Trường Ninh cũng làm theo.

Nguyên chủ và Diệp Kỳ biết nhau nhưng không quá thân, trước kia chỉ là gặp mặt chào hỏi vài câu. 

Vì người thân đều đã qua đời nên Diệp Kỳ bị đồn là kẻ “khắc người thân”, dân làng ngoài mặt xa cách, sau lưng nhiều lời gièm pha. Trẻ con nghe người lớn nói thì đem ra trêu chọc, ác ý chỉ thẳng vào cậu, chế giễu cậu “khắc chết người thân, đáng làm trẻ mồ côi”. Đối diện sự xa lánh này, Diệp Kỳ chỉ giả vờ không biết, vẫn chăm chỉ làm việc, sống qua ngày. Nguyên chủ là số ít người đối xử tốt với cậu.

Khi Trường Ninh bước vào, Diệp Kỳ đang trộn đất trong sân, nghe tiếng gõ cửa liền đứng lên nhìn ra. Thấy Nhan Nham, cậu hơi ngạc nhiên. Dù Nhan Nham không ác ý với mình, nhưng cũng hiếm khi chủ động tới nhà cậu.

“Nhan Nham?” Diệp Kỳ mở lời trước.

“Ừ.” Cô đáp, rồi lấy từ túi ra chiếc bánh tạp cốc cất trưa nay, đưa cho cậu: “Cho anh ăn này.”

“Không cần. Em ăn đi.” Diệp Kỳ từ chối thẳng thừng. 

Cậu thừa biết hoàn cảnh của cô bé. Nhà họ Nhan cũng chẳng khá giả, mà Nhan Nham lại là người chịu thiệt thòi nhất, gầy nhẳng như cây giá đỗ, vậy mà còn đem đồ ăn cho cậu? Cậu không thể nhận được, cậu vẫn còn là con người mà.

Cử chỉ và ánh mắt của cậu nói rõ tất cả. Trường Ninh thầm nhủ trong lòng: “Anh tưởng anh tốt hơn ai à? Cũng chỉ là cây giá đỗ cao hơn em một chút thôi.”

Để cậu nhận bánh, cũng để dần dần bộc lộ con người thật trước Diệp Kỳ, cô ngẩng cằm, làm vẻ đắc ý: “Từ hôm nay em bắt đầu phản kháng ba mẹ rồi. Sau này em sẽ có lương khô để ăn. Cái này anh ăn đi.”

Nhìn khuôn mặt gầy gò mà kiêu hãnh của cô bé, Diệp Kỳ bỗng thấy buồn cười, còn muốn đưa tay nhéo má cô. Trước tấm lòng nhỏ bé này, cậu chẳng muốn từ chối nữa: “Đợi chút.”

Cậu đặt cuốc xuống, rửa tay, rồi vào bếp lấy ra một củ khoai lang nướng, đưa cho Trường Ninh, sau đó mới nhận chiếc bánh cô đưa.

Trường Ninh có chút ngượng, nhưng khoai nướng thơm hơn lương khô nhiều, cô ăn ngon lành, mắt lim dim lại.

Nhìn cô bé ăn khoai nóng hổi, má phồng phồng như sóc con, Diệp Kỳ bỗng thấy một niềm vui nho nhỏ khi được cho người khác ăn.

Vừa ăn, Trường Ninh vừa chỉ vào đống đất cậu đang trộn: “Anh định sửa nhà à?”

“Ừ. Mùa hè mưa nhiều, anh sợ nhà dột, nên trát thêm một lớp.” Diệp Kỳ đáp.

Trường Ninh gật đầu. Giờ đúng là không thể làm gì hơn. Dù muốn giúp cậu, nhưng với thân phận của cả hai lúc này, họ chỉ có thể âm thầm cố gắng mà thôi.

Chương 15

Chiều hôm đó, Nhan Nham rời nhà Diệp Kỳ, lại ghé qua trường học một chuyến. Dù hiện tại cô đã bị buộc thôi học, nhưng vẫn hy vọng có thể giữ lại học bạ để sau này lấy được bằng tốt nghiệp.

Giáo viên chủ nhiệm của Nhan Nham là cô giáo Thôi – một người phụ nữ trung niên tính cách thẳng thắn. Thấy Nhan Nham xuất hiện, cô còn tưởng ba mẹ cô đã đồng ý cho cô quay lại đi học nên khá vui mừng. 

Trước đây, cô Thôi từng hết lòng đấu tranh để Nhan Nham có quyền đến trường, bây giờ Nhan Nham nhìn cô cũng cảm thấy rất thân thiết.

“Cô giáo, ba mẹ em không cho em quay lại đi học, nhưng em muốn bàn với cô một chuyện. Em không đến lớp, nhưng có thể giữ lại học bạ để em tham gia kỳ thi cuối kỳ không? Em sẽ tự học ở nhà, nếu thi đậu thì tiếp tục giữ học bạ. Em chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp tiểu học rồi, giờ mà bỏ học thì thật đáng tiếc.” 

Nhan Nham nói xong thì cúi đầu, rồi lại ngẩng lên nhìn cô Thôi với vẻ mặt đầy chân thành.

Cô Thôi suy nghĩ một lúc, rồi đồng ý. Trước giờ Nhan Nham học rất tốt, cô cũng chưa làm thủ tục cho em thôi học, chỉ là theo yêu cầu của phụ huynh đưa em về nhà. Giờ thì cứ tạm giữ nguyên như vậy.

Giải quyết xong chuyện học bạ, Nhan Nham vui vẻ chào tạm biệt cô giáo. Cô giữ học bạ là để chuẩn bị cho kỳ thi đại học sau này. Nếu không, ngay cả khi thi đại học được khôi phục, một đứa trẻ chưa tốt nghiệp tiểu học cũng không thể tham gia. Khoảng thời gian này, cô còn phải tiết kiệm ít tiền, chuẩn bị cho mình một học bạ cấp hai, cấp ba. Đi học thì không cần, vì thời buổi này đến trường cũng chẳng học được gì nhiều.

Cô vốn định nói với giáo viên về chuyện của Diệp Kỳ, giúp cậu ấy cũng giành cơ hội thi, nhưng giờ vẫn chưa rõ trình độ thực tế của Diệp Kỳ ra sao, mà kỳ thi cuối kỳ đã cận kề. Nhỡ cậu ấy thi không qua thì lại khó xử. Thôi thì để sang năm học sau tính.

Khi Nhan Nham về đến nhà, người đi làm, đi học đều đã ra khỏi nhà. Hiện cô mới vừa thôi học, đội sản xuất chưa sắp xếp công việc cụ thể, mỗi ngày chỉ phải làm việc nhà và cho một con gà cùng một con heo ăn – với một đứa trẻ mười tuổi, đó đã là công việc nặng nhọc. 

Trước kia, Nhan Nham ngoan ngoãn và bị tẩy não, không bao giờ chịu ngồi không. Còn bây giờ, tất nhiên cô chẳng làm nhiều nữa, dù sao nuôi tốt mấy con vật đó cũng chỉ để người khác hưởng.

Nhan Nham đóng chặt cổng, vào phòng riêng rồi chốt cửa mới yên tâm vào không gian của mình. Cô soi gương, thấy một thân hình gầy gò chẳng khác nào que diêm, khóe miệng giật giật. Trông chẳng khác gì một cái cọc di động cả. 

Mái tóc rối bù, khô xơ và ngả vàng, khuôn mặt xanh xao, chỉ có đôi mắt to là sáng ngời, thân hình gầy đến mức trông như gió thổi là ngã, chiều cao chưa đến một mét ba, còn thấp hơn cả cặp song sinh tám tuổi. 

Nhan Nham không dám nhìn lâu, nhanh chóng rời khỏi gương. Nghĩ lại chuyện trưa nay cô còn vác bộ dạng này ra vẻ tự đắc nói chuyện với Diệp Kỳ, cô chỉ muốn độn thổ vì xấu hổ.

Lúc mới đến, cô đã uống một viên hồi xuân đan để cải thiện thể chất, linh hồn cũng sẽ dần cải tạo cơ thể này, nên cô không quá lo lắng. Dù vậy, cô vẫn tiêm thêm một liều dung dịch cường hóa gen để kích thích tối đa tiềm năng cơ thể.

Trong không gian, cô thoải mái tắm một trận, cắt tỉa gọn gàng mái tóc. Nhìn mình trong gương có phần dễ nhìn hơn một chút. Thật ra, nền tảng cơ thể này không tệ, ngũ quan sắc sảo, chỉ là da ngăm đen, tính tình nhút nhát, dáng người còng, nên vẻ đẹp chẳng giữ lại được bao nhiêu. Nhưng Nhan Nham không vội, cô mới chỉ mười tuổi, thời gian còn dài. Hơn nữa, trở nên quá xinh đẹp cũng chẳng hay, vì có khi ba mẹ lại đem cô bán đi.

Rời không gian, cô nghe tiếng heo kêu inh ỏi, vội đi kiểm tra. Vừa thấy Nhan Nham, con heo lập tức chạy tới như thấy vị cứu tinh. Cô nhìn máng ăn mới biết trưa nay chưa ai cho nó ăn. Thương con vật đói meo, cô đành nấu một nồi cám heo, rồi rắc thêm một ít cám cho gà. Sau đó, cô khoác giỏ tre lên lưng, ra ngoài nhặt củi, tiện thể đi dạo quanh làng và khu vực xung quanh để làm quen môi trường.

Nhà Nhan Nham ở vùng trung bắc Hạ Quốc, bốn mùa rõ rệt, chủ yếu trồng lúa mì và ngô, mỗi năm một vụ lúa mì, một vụ ngô, còn dưới chân núi là khoai lang. 

Núi ở đây không phải loại núi lớn trùng điệp, chẳng bao giờ tìm được nhân sâm hay linh chi, nhiều nhất chỉ có hạt thông, mơ núi, đào dại. Thỉnh thoảng mới thấy thỏ rừng hay gà rừng. Người dân cũng ít khi vào núi, vì nguy cơ đi cả ngày không kiếm được gì quá cao. 

Những năm mất mùa, mọi người mới thường xuyên vào núi, bóc vỏ cây, đào rễ cỏ, cộng thêm vài năm hạn hán khiến núi trọc lốc. Hai năm nay núi mới dần hồi phục.

Hiện đang là cuối xuân đầu hè, sắp đến mùa gặt lúa mì, cánh đồng vàng rực một màu đẹp mê hồn. Lúc này, người dân không ở ruộng mà tập trung xây hồ chứa nước. 

Ngôi làng không có sông suối tự nhiên, quanh năm khô hạn thiếu nước, nên dân làng đào nhiều hố chứa nước lớn, liên kết bằng kênh mương nhỏ dẫn về hồ chứa để tưới tiêu. Vì thế, cuộc sống nông thôn quanh năm chẳng bao giờ nhàn rỗi: lúc bận mùa vụ thì làm đồng, lúc rảnh lại đào mương, xây hồ, khoan giếng và thường xuyên nạo vét bùn.

Nhan Nham vừa đi lên núi vừa nhặt củi bỏ vào không gian. Vì trời đã xế chiều, cô không vào sâu mà chỉ loanh quanh bên ngoài. Thấy một chỗ kín đáo, cô lấy một cây nhân sâm non ra trồng xuống, cẩn thận xóa dấu vết, định hôm nào dẫn Diệp Kỳ tới “tình cờ phát hiện”.

Xong việc, cô quay xuống núi. Đến chân núi, cô bỏ củi từ không gian vào giỏ tre. Nghĩ ngợi một chút, cô lại lấy ra một con thỏ cái đang mang thai, giấu trong giỏ. Con thỏ này không ăn được ngay, nhưng có thể nuôi sinh sản. 

Trên đường về, cô phải đi ngang qua nhà Diệp Kỳ, nên quyết định gửi con thỏ ở đó. Nhà cậu ấy nằm hơi xa các hộ dân khác, hơn nữa Diệp Kỳ sống một mình, hiếm ai tới chơi, sẽ không bị phát hiện.

Khi Nhan Nham đến nơi, trời đã nhá nhem tối. Diệp Kỳ vừa đi làm về, cô theo sát phía sau và cùng vào sân.

Nhìn “cái đuôi nhỏ” theo mình về tận nhà, Diệp Kỳ chỉ biết câm nín. Khi thấy cô còn đóng cửa và cài then, ánh mắt cậu càng thêm kỳ lạ. Nhan Nham nhận ra, hơi khựng lại một chút, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh đặt giỏ tre xuống, lôi ra một con thỏ.

“Thỏ ở đâu ra vậy?” Diệp Kỳ không nhịn được hỏi.

“Trên núi bắt được.” Cô đáp tỉnh queo.

Nhìn con thỏ khỏe mạnh, lông bóng mượt, Diệp Kỳ chỉ muốn nói: “Em nghĩ anh tin không?”. 

Nhưng Nhan Nham mặc kệ, cô nghiêm túc nhìn cậu, vẻ mặt vô tội: “Đây là thỏ mẹ, còn đang mang thai. Em để nó ở sân sau nhà anh nuôi nhé.”

Nhà Diệp Kỳ chỉ có một con gà, suất nuôi heo thì chưa dùng, có thể là lúc đó không đủ tiền mua heo con. Giờ nuôi thêm thỏ, sau này có thỏ con, lớn lên có thể bán. Nhan Nham còn định thời gian tới bắt thêm một con thỏ đực về ghép cặp.

“Được, để ở đây nuôi đi.” Diệp Kỳ đồng ý. Cậu hiểu rõ, nếu đưa thỏ về nhà Nhan Nham, ngoài việc cô phải đi cắt cỏ, tất cả công lao đều chẳng liên quan đến cô. Còn để ở đây, dù sau này bán lấy tiền hay ăn thịt, cậu đều sẽ để phần cho Nhan Nham.

Chương 16

Nhan Nham hoàn thành nhiệm vụ giao thỏ suôn sẻ, đeo giỏ tre trở về nhà. Mọi người khác đã về từ trước, thấy Nhan Nham bước vào, Lưu Kim Ni lập tức mỉa mai: “Ồ, còn biết đường về à? Sao không ở ngoài luôn đi, giỏi thì đừng về nữa.”

Nhan Nham chẳng thèm đáp lời, đặt giỏ tre xuống rồi về phòng mình. Bị mắng cũng không rụng miếng thịt nào.

Thấy thái độ đó, Lưu Kim Ni tức giận, quay sang phàn nàn với Nhan Đại Trụ: “Anh xem nó kìa, còn coi em ra gì không?”

Nhan Đại Trụ bực bội nói: “Được rồi. Việc đã xong rồi thì đừng để ý nữa. Vài hôm nữa đội sẽ giao cho nó việc đi hái cỏ cho heo, cũng kiếm được vài công điểm.”

Nghe vậy, Lưu Kim Ni mới thôi không nói nữa. Mấy đứa trẻ khác cũng mặc kệ, dù sao cũng chẳng liên quan đến chúng.

Sáng hôm sau, Nhan Nham không dậy sớm như thường lệ. Cô cố tình ngủ thêm, đợi mọi người đi hết mới vào không gian để rửa mặt, sau đó nấu một nồi cháo rau củ thịt nạc. Ăn no xong mới bắt đầu làm việc. 

Trước tiên cô dọn giường của mình. Giờ cô ở chung phòng với chị cả và em gái út, ngày thường Nhan Nham sẽ dọn giường giúp em, nhưng giờ thì cô mặc kệ. Dọn xong đồ đạc cá nhân, cô quét sạch nhà và sân – dù gì vẫn phải sống ở đây, vệ sinh vẫn cần thiết. Sau đó, cô cho heo và gà ăn. Nhà còn sẵn ít cỏ heo do Nhan Nham trước kia tích trữ.

Nghỉ ngơi một lát, ước chừng thời gian mọi người sắp về, cô nhóm lửa nấu bữa sáng: cháo bột ngô và bánh bột tạp, cắt thêm ít dưa muối. Làm xong, cô như thường lệ giấu một chiếc bánh. Trước khi mọi người về, cô khóa cổng sân rồi đeo giỏ ra ngoài hái thêm cỏ heo, tiện ghé xem thỏ.

Nhan Nham dùng phù “bị bỏ qua”, khiến mọi người vô thức không để ý đến cô. Dù có chào hỏi cũng chẳng ai để lại ấn tượng gì. Cô đi ngược dòng người ra đồng, chậm rãi đến nhà Diệp Kỳ, lập tức nhét bánh bột vào tay cậu. Sợ cậu từ chối, cô nói nhanh: 

“Em giờ phải xuống chân núi cắt cỏ cho heo, tiện lấy chút cho thỏ. Lát nữa em để thẳng trong sân anh nhé.” 

Nói xong cô liền chạy mất.

Diệp Kỳ đứng ngẩn ra, ánh mắt phức tạp. Từ ngày người thân lần lượt rời cậu mà đi, dường như chẳng ai còn quan tâm đến cậu nữa. Nhưng cậu luôn ghi nhớ lời mẹ trước lúc mất: “Hãy sống tiếp.” 

Vì vậy, dù chịu bao nhiêu bài xích, bao nhiêu kỳ thị, cậu cũng không để tâm. Chỉ có như vậy, cậu mới gắng gượng mà sống. Nhưng trong lòng cậu không phải không buồn, cũng không phải không giận, chỉ là cậu không có tư cách buồn giận. Những cảm xúc ấy chỉ khiến cuộc sống thêm nặng nề, chẳng giúp được gì. 

Giờ đây, khi Nhan Nham xuất hiện, thế giới đen trắng của cậu dường như có thêm một gam màu sáng. Diệp Kỳ cảm thấy giữa mình và thế giới này cuối cùng đã có một sợi dây kết nối. Cậu nghĩ có thêm một “em gái nhỏ” cũng không tệ.

Nhan Nham nhanh chóng cắt được nửa giỏ cỏ, vội quay lại. Diệp Kỳ vừa ăn sáng xong, vẫn chưa đi làm. Thấy cô trở về, cậu dẫn cô ra sân sau xem thỏ.

Con đường nhỏ từ sân trước ra sân sau chất đầy đồ linh tinh, nhìn thoáng qua, sân sau cũng cỏ mọc um tùm, giống như bị bỏ hoang. Nhưng đi qua đoạn đường bừa bộn đó, sân sau lại là một góc trời khác: Diệp Kỳ đã biến nơi này thành vườn rau, trồng dưa chuột, đậu đũa và một luống rau chân vịt. 

Trong góc có căn kho nhỏ, cất dụng cụ làm vườn. Chỉ một đêm, Diệp Kỳ đã làm ổ cho thỏ trong kho. Khi Nhan Nham tới, thỏ đang ăn cỏ – chính là cỏ ở lối đi kia. Thật biết tận dụng nguyên liệu sẵn có!

Nhan Nham đổ cỏ trong giỏ ra, vuốt ve thỏ vài lần rồi cùng Diệp Kỳ trở lại sân trước.

Vì đã coi Nhan Nham là người một nhà, cách Diệp Kỳ đối xử với cô cũng tự nhiên thay đổi. Cậu đưa cho cô chìa khóa dự phòng, nói cô có thể đến cho thỏ ăn bất cứ lúc nào: “Không cần cắt cỏ riêng đâu, tối anh đi làm về tiện tay hái cũng đủ cho nó ăn.”

Nhan Nham vui vẻ nhận chìa khóa, liên tục gật đầu. Thấy cô vui như vậy, Diệp Kỳ cũng bật cười. 

Diệp Kỳ cười thật đẹp, chỉ là quá gầy. Cậu cao hơn 1m6, vóc dáng gầy gò chẳng khác gì cô. Nhan Nham thầm nghĩ phải cố gắng vỗ béo cho cậu một chút.

Cô khoác giỏ ra về, cỏ cho heo vẫn phải hái, nếu không heo nhà sẽ đói chết. Dù sau này cũng bị giết thịt, nhưng khi nó còn sống, Nhan Nham không muốn ngược đãi nó. 

Trong ký ức, từ khi nhà bắt đầu nuôi heo, việc hái cỏ luôn do Nhan Nham làm, chẳng ai từng giúp. Trước kia Lưu Kim Ni còn dỗ cô: “Nuôi heo tốt thì mới có tiền cho con đi học.” Nhan Nham tin thật, nên lúc nào cũng làm chăm chỉ. Nhưng cuối cùng, heo béo lên, người khác được đi học, chỉ mình cô phải bỏ học.

……

Nhan Nham xuống chân núi, thấy xung quanh không ai, lại dùng thần thức quét một lượt để đảm bảo an toàn rồi thả một robot nông nghiệp ra giúp cắt cỏ, tốc độ nhanh hơn nhiều. Cắt được một đống lớn như quả núi, cô thu hết vào không gian. 

Rảnh rỗi, cô quyết định đi sâu vào núi. Cô không đi đường mòn người khác hay đi, mà đi đường hoang không ai qua. 

Đi ngang nơi hôm qua giấu củ nhân sâm, cô kiểm tra thấy vẫn còn, rồi tiếp tục đi. Trên đường, cô thấy táo gai, địa hoàng và một vạt nho rừng chưa đến mùa hái. 

Đi tiếp, cô phát hiện một mảnh đất trũng tương đối bằng phẳng, liền trồng thêm khoai lang, khoai tây, khoai mỡ – toàn những loại có thể tìm thấy trên núi. 

Cô ăn trưa trên núi, rồi thong thả xuống núi.

Cô cho ít cỏ vào giỏ để làm màu, về đến nhà mới lấy ra một giỏ đầy từ không gian, đủ cho heo ăn một ngày. Như vậy ngày nào cô cũng cần ra ngoài hái cỏ. 

Vào bếp chuẩn bị cơm trưa, cô mới phát hiện bát đũa buổi sáng vẫn chưa rửa. Cô cũng hết nói nổi với gia đình này. Nhưng cô không định hầu hạ họ. Nhan Nham rửa sạch nồi, xào thức ăn rồi bày ra, tiếp đó nấu một nồi cháo lớn, hâm nóng bánh ngô. 

Số bánh này sắp hết, tối nay Lưu Kim Ni sẽ ủ bột, sáng mai hấp một thúng bánh mới, đủ ăn hai ba ngày. Mỗi lần bánh mới ra lò, lũ trẻ trong nhà đều tranh nhau lấy vài cái nóng hổi. 

Trước kia, Nhan Nham chưa từng được ăn bánh mới. Mỗi lần bánh vừa hấp xong, cô luôn bị sai làm việc, đến khi làm xong thì bánh đã bị Lưu Kim Ni cất khóa.

Nhan Nham như thường lệ giấu một chiếc bánh, đeo giỏ ra ngoài. Còn chuyện rửa bát giúp cả nhà thì thôi khỏi!

……

Cô lại lang thang ra ngoài, trên đường gặp Tam Gia Gia, liền nhanh nhảu chào, giọng ngọt ngào: “Tam gia, ông ăn cơm chưa ạ?”

“Vừa ăn xong. Cháu định đi đâu thế?” Ông cụ nghe tiếng cháu nhỏ, vui vẻ hẳn. Thấy sắc mặt Nhan Nham tốt hơn hôm qua, ông càng mừng.

“Cháu đi nhặt củi. Nếu không thì chẳng còn gì để nấu cơm.”

Thời này mọi người đun nấu bằng củi, cỏ khô, rơm rạ. Cỏ khô và rơm không giữ nhiệt tốt, vẫn phải đi nhặt củi. Có người lên núi chặt củi, mang về phơi khô. 

Nhà Nhan Nham chẳng ai đi chặt củi, Nhan Đại Trụ và Lưu Kim Ni không phải loại người chủ động làm việc, ngày nào đi làm công điểm ở đội sản xuất đã là tốt. 

Mấy đứa trẻ trong nhà thì càng lười: chị cả từ nhỏ như tiểu thư, không động tay vào việc gì, ăn mặc tiêu xài lại luôn chọn đồ tốt nhất; hai anh trai học kém cũng chẳng chịu làm việc, vẫn bám trường; còn cặp song sinh thì khỏi nói. 

Cả nhà chỉ có Nhan Nham là siêng năng nhất.

Chương 17

Thấy lần lượt có người tan làm trở về, Nhan Nham vội vàng chào tạm biệt Tam Gia rồi đi xuống chân núi. 

Lần này cô không định đến nhà Diệp Kỳ, cũng không thể đến quá thường xuyên, nhỡ làm người ta thấy phiền thì sao. Cô muốn giúp đỡ chứ không phải thêm phiền phức cho người khác. Nhưng không ngờ Diệp Kỳ đang đợi trước cửa, vừa thấy cô thì vẫy tay gọi.

Nhan Nham... cô lập tức rẽ bước đi đến. Đã đến rồi thì tiện tay đưa luôn bánh bột ngô trộn tạp cho Diệp Kỳ.

“Em nói thật cho anh biết đi, em đưa bánh cho anh, vậy trưa nay em ăn gì?” Diệp Kỳ hỏi.

Câu hỏi này Nhan Nham đã chuẩn bị sẵn, cô ra vẻ bí mật rồi nói với cậu: “Em tìm thấy nhiều khoai lang và khoai tây trên núi, em ăn mấy cái đó.”

Thấy Diệp Kỳ tỏ vẻ không tin, cô vội vàng nói tiếp: “Thật mà, không tin thì để em dẫn anh đi xem. Chiều hôm qua em mới phát hiện ra.”

“Vậy giờ đi xem luôn.” Diệp Kỳ nói. Vừa nói cậu vừa lấy một quả trứng từ bếp đưa cho cô. Nhan Nham nhận lấy, tự tay bóc một nửa, rồi nhét nửa còn lại vào miệng cậu, làm cậu suýt nghẹn đến trợn trắng mắt.

Nhan Nham: ... Xin lỗi, thật sự không ngờ tới.

Cô vội vào bếp múc ít nước lã, thêm vài giọt linh tuyền rồi đưa cho Diệp Kỳ. Cậu uống hai ngụm mới thấy dễ chịu hơn.

“Xin lỗi nhé, lần sau em sẽ chú ý.” Nhan Nham nói. 

Nghe giọng xin lỗi không chút thành ý của cô, Diệp Kỳ chỉ cười mà không để tâm. Cậu biết cô sợ mình từ chối nên nói thẳng: “Lần sau cứ đưa thẳng cho anh, anh đỡ được mà.” 

Nói xong cả hai cùng bật cười.

Diệp Kỳ cũng đeo một cái giỏ tre, leo núi mà, ai biết được sẽ tìm thấy gì, mang giỏ theo vẫn hơn. Vì chiều cậu còn phải đi làm, Nhan Nham không chậm trễ, dẫn cậu thẳng tới chỗ trũng. Nhìn thấy một đám khoai lang, khoai tây và củ từ, Diệp Kỳ mới yên tâm, không còn lo Nhan Nham bị đói nữa.

Xuống núi, Nhan Nham cố tình đi ngang qua chỗ cây nhân sâm. Cô cúi đầu đi, trông thấy một chùm hoa đỏ liền gọi Diệp Kỳ: “Bông hoa này đẹp quá, chúng ta đào về trồng đi.”

Diệp Kỳ tất nhiên đồng ý, còn ngồi xổm xuống dùng tay cẩn thận bới đất. 

“Cẩn thận một chút, đừng làm hỏng rễ, không thì khó sống.” Nhan Nham nhắc nhở.

Đợi cậu cẩn thận moi hết rễ ra, nhìn kỹ cây này, cậu nói với cô: “Em đúng là may mắn thật! Đây là nhân sâm đấy. Chắc bán được kha khá tiền.”

Nhan Nham vui mừng nói: “Thật à? Vậy làm sao bán được nó?”

“Anh mai xin nghỉ một ngày rồi ra huyện thử bán xem. Thị trấn chắc chẳng ai mua nổi.” Diệp Kỳ nói.

Nhan Nham gật đầu: “Vậy giao cho anh nhé.”

Cậu không nói thêm gì, nhưng trong lòng quyết không để cô chịu thiệt. Đứa ngốc này cậu phải bảo vệ thật kỹ mới được.

Sau khi xuống núi, Diệp Kỳ ghé về nhà đặt giỏ đồ xuống rồi mới đi làm. Nhan Nham đoán mọi người đã ra đồng hết nên mới quay về nhà.

Nói về Lưu Kim Ni, vừa tan làm về đến nhà, thấy bữa trưa chuẩn bị sẵn mất một cái bánh, lại thấy bát đũa ngâm trong chậu chưa rửa, bà ta giận sôi người: “Cái con Nhan Nham này thật chẳng ra gì! Không biết rửa bát à?”

“Chị Hai quá đáng thật, mấy hôm nay toàn không rửa bát.” Nhan Hồng Ngọc cũng nói chen vào. 

Bình thường, Lưu Kim Ni có thể sẽ đồng tình, cùng chửi Nhan Nham. Nhưng giờ vừa mệt vừa đói, chửi bà cũng chẳng thể làm gì khi cô không có ở nhà, thế là trút giận sang Nhan Hồng Ngọc: “Thế sao mày không biết rửa? Sáng để bát đấy rồi đi học, sau này rửa bát xong mới được đi học.”

“Tại sao chứ? Bình thường chị Hai toàn rửa mà.” Nhan Hồng Ngọc cãi.

“Vì chị Hai còn làm việc, mày có làm gì đâu.” Lưu Kim Ni vẫn giữ lý trí. Nhìn Nhan Nham có vẻ đã không còn nằm trong tầm kiểm soát, mà trong nhà còn trông cậy vào cô để cắt cỏ cho heo, nuôi gà, nhặt củi, nấu ăn. Giờ gây sự vì chuyện rửa bát thật không đáng.

Từ đó, Nhan Hồng Ngọc chính thức nhận việc rửa bát.

Lần này Nhan Nham về nhà, thấy nồi niêu bát đĩa đều đã được rửa sạch. Cô hài lòng gật đầu, nhóm ít củi khô, cho heo và gà ăn xong thì vào không gian tập luyện thể thuật. 

Bộ thể thuật này là sản phẩm của thời kỳ liên tinh, có thể tăng cường thể chất từ trong ra ngoài. Tập xong mồ hôi nhễ nhại, cô lại thoải mái ngâm suối nước nóng rồi mới ra ngoài. Sau đó giặt quần áo, đem phơi. Vì quần áo rách quá nhiều, cô sợ máy giặt làm hỏng nên chỉ giặt tay.

Làm xong hết, mấy đứa đi học cũng về. Vừa vào cửa, Nhan Hồng Ngọc lập tức lớn tiếng hỏi: “Chị Hai, mấy hôm nay chị làm sao thế, ngay cả bát cũng không rửa?”

Nhan Nham không chút biểu cảm, nhìn em gái một cái: “Hôm qua tao ngã xuống hố sâu, suýt chết đuối. Đi một vòng quỷ môn quan, tao nghĩ thông suốt rồi. Tại sao việc nhà toàn để tao làm? Mấy người ăn nhiều hơn, xài nhiều hơn tao, đáng ra phải làm nhiều hơn tao mới đúng. Mấy người chẳng làm gì, nên tao cũng sẽ không làm nữa. Quần áo của tụi bây, của đứa nào tự giặt lấy, đừng có quẳng cho tao.”

“Chị không giặt thì ai giặt?” Nhan Hồng Kỳ hỏi.

“Không có tay à?” Nhan Nham đáp thẳng. “Quần áo của tụi bây, tại sao tao phải giặt?”

Nói xong cô quay về phòng, không thèm để ý lũ người ăn cháo đá bát này. Anh cả Nhan Hồng Chuyên chỉ đứng nghe, không nói một lời. Có lẽ cậu ta cũng thấy rõ sự bất công trong nhà, nhưng với tư cách người hưởng lợi, cậu chẳng bênh cô làm gì.

Một lát sau, Nhan Đại Trụ và Lưu Kim Ni về nhà. Lưu Kim Ni gọi Nhan Nham ra, bảo mai đi đến đội báo danh, làm việc cắt cỏ heo. Giờ đội sản xuất nuôi sáu con heo, phụ trách cắt cỏ đều là mấy đứa trẻ tầm tuổi thiếu niên. Ngoài Nhan Nham, còn hai người nữa cùng phụ trách, mỗi người tương đương hai con heo, mỗi ngày được năm điểm công, cũng xem như công việc “hot”.

Nhan Nham sáng chiều mỗi buổi phải đi cắt hai sọt cỏ heo, cỏ thừa sẽ phơi khô để dành cho mùa đông.

Cô đồng ý, rồi nói thêm: vì phải làm việc ở đội nên cô không rảnh làm việc nhà nữa.

Cô nói xong liền đi luôn, không cho Lưu Kim Ni thời gian phản ứng.

Lưu Kim Ni quay sang hỏi chồng: “Ý nó là gì? Không làm việc nhà nữa? Không nấu cơm? Không cho heo ăn? Không cắt cỏ?”

Nhan Đại Trụ trầm mặc một lúc rồi đáp: “Chắc là vậy.”

Ông ta cảm thấy mình nghe nhầm rồi. Đứa con gái thứ hai vốn ít nói, ngoan ngoãn, chịu khó, giờ như biến thành người khác.

Lúc này, Nhan Hồng Chuyên đi vào, nói: “Nãy giờ em Hai còn bảo, trước giờ việc nhà nó làm nhiều nhất, sau này sẽ không làm nữa. Nó bảo hôm qua ngã xuống hố suýt chết đuối, đi một vòng quỷ môn quan nên đã nghĩ thông.”

Nhan Đại Trụ và Lưu Kim Ni nhìn nhau không nói. Chuyện Nhan Nham ngã xuống nước họ đương nhiên biết, nhưng thấy cô không sao nên cũng chẳng hỏi nhiều. Không ngờ tình huống lại nguy hiểm như vậy.

Nhưng giờ có nói gì cũng vô ích, rõ ràng Nhan Nham đã lạnh nhạt với gia đình. Thôi đành tới đâu hay tới đó.

Thực ra cha mẹ thường dùng sự lệ thuộc vào gia đình để kiểm soát con cái, nhưng giờ Nhan Nham chẳng sợ, thậm chí còn mong bị đuổi ra khỏi nhà.

Sáng hôm sau, Nhan Nham dậy sớm, rửa mặt xong là đi ngay. Cô chào người ghi sổ, đến chuồng heo báo danh, nhận dụng cụ, bắt đầu sự nghiệp lao động trẻ em. Mỗi ngày bốn sọt cỏ, có đứa chọn cắt một lượt cho xong, còn cô chia sáng hai sọt, trưa hai sọt. Buổi chiều coi như thời gian rảnh.

Nhan Nham chính thức bắt đầu sự nghiệp nuôi heo. Làm việc cùng mấy đứa trẻ khác thì không thể công khai dùng robot giúp sức, nên phải tự tay làm. May mà mọi người không làm cùng chỗ, vẫn chia ra cắt, nên cô vẫn có thể lén thay đổi công cụ thuận tay hơn.

Việc cắt cỏ chỉ giao cho trẻ con, quá 12 tuổi là tính như nửa lao động, phải đi làm đồng cùng người lớn. Lúc đó công việc nhàn này sẽ giao cho đứa nhỏ hơn. Nhan Nham không muốn thực sự xuống ruộng làm việc nặng, trong hai năm tới cô phải tìm một việc nhẹ hơn làm dự phòng.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments