Cuop Nam Chinh 048 049 050

By Quyt Nho - tháng 9 04, 2025
Views

Chương 48: Cố tướng quân, ngươi trộm ta cũng trộm 28

Phủ Tướng quân, Cố phu nhân cùng Tô Dư lần này nuốt phải nỗi nhục cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Ngỡ rằng Kiều Sở là quả hồng mềm dễ bóp, nào hay nàng nhìn thì yểu điệu, kỳ thực bao năm giấu mình không lộ, bên người lại có ảnh vệ thâm sâu khó lường.

Chuyện này mà báo quan thì chỉ có chết, huống chi ai dám chất vấn trưởng công chúa? Dẫu có bịa cớ gì, cũng dễ bị gán tội khi quân phạm thượng.

Người thê thảm nhất không ngoài Cố Ngạn Thần. Kiều Thập Nhất đã dùng thủ pháp đặc biệt, chặt đứt gân mạch trọng yếu của hắn, ngay cả thận và căn nguyên hương hỏa cũng không tha.

Cố Ngạn Thần lần này thật sự phế, không chỉ mất võ công, mà cả năng lực truyền thừa cũng đoạn luôn.

Cố lão gia vốn đang toan tính chuyện soán quyền xưng bá, nghe tin nhi tử tuổi còn trẻ đã đoạn hậu, liền phun ra một ngụm máu tươi.

Tướng quân năm mươi mấy tuổi, thân còn tráng kiện, tóc mai điểm bạc cũng không ảnh hưởng gì đến uy phong sát phạt. Vậy mà chỉ một khắc sau tin dữ, lưng còng vai rũ, già đi mười tuổi.

Trong cơn đau thương phẫn uất, ý định khởi binh tạo phản trong lòng lão càng thêm kiên cố: hoàng gia đã khiến Cố gia tuyệt hậu, thì cũng đừng trách lão trở mặt vô tình!

Ngay đêm đó, lão vứt bỏ bao năm tâm huyết, cấp tốc hồi kinh trong đêm tối, thần tốc khẩn cấp.

Kiều Sở thì lại sống ung dung thảnh thơi vài ngày trong cung.

Nàng phát hiện, căn bản không cần xem sắc mặt cẩu hoàng đế, có chuyện gì đánh một trận là xong, nếu chưa đủ thì đánh thêm trận nữa.

Dù là cao thủ đệ nhất thiên hạ cũng không thể đơn thương độc mã chống lại vạn người.

Kiều Sở nhìn thấu lòng dạ cẩu hoàng đế. Hắn thích nàng, không nỡ để nàng một mình đối địch thiên hạ, vậy nên ngày nào nàng cũng tha hồ bắt nạt hắn.

Kiều Lạc chưa từng nghĩ làm hoàng đế lại ấm ức đến thế.

Bị chính ảnh vệ do mình nuôi dưỡng cắm sừng, mà nữ tử hắn yêu còn bênh vực tên đó, khiến hắn nghẹn một hơi không thể tiêu tan.

Tỷ như lúc này đây, hắn đang chuyên chú phê tấu chương, Kiều Sở chẳng những không mang trà rót nước, mà còn cùng Kiều Thập Nhất ở bên cười cợt, ve vãn nhau.

“Chậc chậc chậc, Tiểu Thập Nhất, ngươi vẽ cái gì đây? Xấu không chịu được!”

“Bẩm điện hạ, là trâm hồ điệp. Ty chức không khéo tay như điện hạ, vẽ vài thửa ruộng cũng không được chỉnh tề như người .”

“…Ngươi có hiểu thưởng thức không đấy? Đây là cơ bụng tám múi, biết chưa?”

Hai người kẻ xướng người họa, một lúc cười như chuông bạc, một lúc lại nũng nịu rên khẽ như mèo con.

Kiều Lạc nhịn không nổi nữa, vỗ án đứng dậy quát: “Đủ rồi! Hai ngươi liệu mà thu liễm! Bằng không trẫm sẽ xử…”

Kiều Sở lười nhác nằm trong lòng Kiều Thập Nhất, phong tình ngút trời mà liếc mắt đưa tình: “Bệ hạ định xử tội thế nào?”

Nàng chống má tuyết trắng, làm bộ suy tư: “Hay xử tội thần thiếp không con, phạt thần thiếp sinh cho bệ hạ một tiểu công chúa, được chăng?”

Kiều Lạc chưa từng bị ai trêu ghẹo như vậy, cả người tê dại, ném tấu chương qua một bên.

Hắn tưởng Kiều Sở không chịu nổi, ai ngờ nàng cắn môi đỏ, hơi thở lan hương, còn quyến rũ hơn cả yêu tinh trong truyện thoại.

“A Lạc, đệ nói xem, bổn cung thế này… liệu có mang thai song sinh không?”

Lúc Cố gia gặp biến, Kiều Sở bỗng mất tăm, Hạ Thừa Dịch vừa luyện binh từ doanh trại trở về thì lòng như lửa đốt.

Chỉ là thân là nam tử ngoài phủ, không tiện dò hỏi chuyện trong nhà người khác.

Cuối cùng là Hạ Liên Y nhờ vài vị công tử quen biết đến thăm Cố Ngạn Thần, thăm dò trong ngoài mới biết chút đầu mối.

Đại khái là Cố gia gieo gió gặt bão, bị Kiều Sở dạy cho một trận, Cố Ngạn Thần thì bị phế võ công, trở thành thái giám nửa đời sau.

Hạ Liên Y ôm bụng cười sằng sặc: “Ha ha ha… tẩu tẩu thật oai! Cái thứ như Cố Ngạn Thần mà cũng muốn đụng đến tẩu tẩu, nằm mơ!”

Nhưng Hạ Thừa Dịch lại không cười nổi. So với Cố phủ, hoàng cung mới thật sự là nơi hung hiểm rình rập, huống chi hoàng thượng lại dòm ngó nàng, e rằng nàng khó lòng toàn thân.

Chợt, hắn sực nhớ lần đầu của Kiều Sở là trao cho hắn… Nếu việc này bị hoàng đế phát hiện…

Nữ tử cung đình thất thân đã là tội chém đầu, huống hồ hoàng đế lại luôn mơ tưởng tới nàng, Hạ Thừa Dịch không dám tưởng tượng đến cảnh ngộ của nàng.

Hay là… thừa đêm tối, lẻn vào hoàng cung, mang nàng bỏ trốn?

Đó là hạ sách trong hạ sách. Chưa kể gây kinh động, hắn lại không biết rõ nơi giam nàng, trong cung còn đầy cao thủ, chỉ riêng Kiều Thập Nhất thôi đã khó đối phó.

Sợ rằng người chưa cứu được, bản thân đã chôn vùi, còn khiến hoàng đế thêm phẫn nộ.

Hạ Thừa Dịch lòng như lửa đốt, ban ngày luyện võ đến mức đánh gãy mấy cọc gỗ bằng tay không.

Mấy ngày liền ăn ngủ không yên, đến chuyện khởi binh tạo phản hắn cũng từng nghĩ đến.

Chưa kịp tính kế vẹn toàn, hạ nhân đã truyền tin: Phượng liễn của trưởng công chúa, uy phong lẫm liệt, đã trở về phủ tướng quân.

“Liên Y, tẩu tâu của muội hồi phủ rồi, mau thay huynh qua xem một cái!”

Hạ Thừa Dịch vừa mừng vừa lo. Kiều Sở đã khiến Cố Ngạn Thần thành phế nhân, giờ còn dám về phủ, hắn sợ nàng gặp bất trắc.

Nếu chẳng phải lo chuyện lễ nghĩa nam nữ, sợ làm hoen danh tiết nàng, Hạ Thừa Dịch đã sớm đạp ngói băng tường theo nàng rồi.

Kiều Sở ngồi phượng liễn từ hoàng cung trở về phủ, theo sau là đông đảo cung nữ thái giám, cả Ngô công công cũng theo, khí thế rầm rộ, oai phong hiển hách.

Kiều Lạc biết nàng nội lực cao thâm, nhưng vẫn không yên tâm: 

“Lão già Cố gia âm thầm trở về rồi, mang theo Thập Nhất, đi rồi về sớm.”

Vì vậy Kiều Sở đường hoàng mang cả Kiều Thập Nhất theo.

Kiều Thập Nhất hiếm khi không che mặt, toàn thân mặc hắc y, tay nắm trường kiếm, như hộ vệ trung thành kề cận chủ nhân.

Dân bên đường xôn xao bàn tán, tiếng thì thầm râm ran, giữa đám đông nhộn nhịp, ảnh vệ từng giết người không chớp mắt bỗng cảm thấy hưng phấn chưa từng có.

Cảm giác này, như thể mối quan hệ lén lút giữa hắn và trưởng công chúa, nay được bày tỏ trước thiên hạ, vừa tươi mới lại vừa kích thích.

Đúng lúc ấy, màn sa mỏng trên xe bị vén lên, một bàn tay trắng nõn như ngó sen vươn ra, đầu ngón tay khẽ ngoắc hắn.

Kiều Thập Nhất tim đập loạn, đờ người hai giây, mới run rẩy mà nắm lấy tay nàng.

Kế đó, giữa thanh thiên bạch nhật, trước ánh mắt trăm họ, Kiều Sở kéo hắn vào xe.

Ẩn mình giữa đám đông, Hạ Thừa Dịch vừa vặn chứng kiến cảnh ấy, tim như bị bóp nghẹt, hô hấp nghẹn ngào.

Dù có màn lụa và hoa tươi che chắn, nhưng cô nam quả nữ cùng xe, trước mặt bách tính, đã quá chấn động.

Phượng liễn chưa tới phủ tướng quân, lời đồn đã lan khắp kinh thành.

“Ngươi nghe chưa? Trưởng công chúa hồi phủ, kiệu hoa lộng lẫy lắm!”

“Ngươi không thấy thôi, điện hạ với tên thị vệ tuấn tú kia hôn nhau trong xe đấy!”

“Thật chứ? Uy Viễn tướng quân nhịn được sao?”

“Không nhịn cũng phải nhịn! Nghe đồn nhà họ Cố bị trộm để mắt tới, tên trộm kia còn chém luôn giống nòi của tướng quân!”

“Thảo nào trưởng công chúa nuôi ảnh vệ, tiếc thay… tướng quân một vợ một thiếp, phúc khí tề nhân chẳng hưởng được nữa!”

Kiều Sở có thể chất võ đạo, cách xa vẫn nghe rõ lời bàn tán, nhưng nàng chẳng bận tâm… càng nhiều đồn đại càng tốt.

“Này Tiểu Thập Nhất, vén rèm lên. Nào, chúng ta hôn một cái.”

Kiều Thập Nhất chau mày, vẻ mặt khó xử: 

“Điện hạ không được đâu, tổn danh tiết của người…”

“Lắm chuyện, bổn cung muốn ngay trước mặt người ta, hôn chết ngươi.”

Nàng kéo rèm lên, một tay vít lấy cổ hắn, môi chạm môi chẳng chút ngần ngại.

Dù chuyến này trở về là để dứt bỏ hôn ước với Cố Ngạn Thần, nhưng trước khi làm điều đó, cho hắn nếm trải mùi vị bị người đời dè bỉu thì cũng chẳng có gì không thể.

Ngày trước Cố Ngạn Thần nắm tay Tô Dư rêu rao khắp nơi, nay Kiều Sở sẽ trả lại gấp đôi. Nàng chẳng phải cổ nhân bảo thủ, hôn một cái thì có gì đáng ngại?

Về phần Kiều Thập Nhất, được hôn đến ngạt thở, nhịp tim tăng vọt, không rõ là cứng đờ hay tê dại, nhưng cảm xúc mạnh mẽ hơn cả xấu hổ, lại là một thứ hạnh phúc khó tả.

Từng nghĩ tình cảm không thể công khai sẽ mãi bị chôn kín, nay bỗng phơi bày dưới thiên hạ. Quả thật chỉ có trưởng công chúa mới hiểu được ước vọng sâu kín trong lòng hắn.

Và hắn… càng yêu nàng hơn nữa.

Chương 49: Cố tướng quân, ngươi trộm ta cũng trộm 29

Trong phủ Tướng quân, Cố lão gia sau khi nghe được việc Kiều Sở làm thì tức đến nỗi thổ ra một ngụm máu đen lần nữa.

Cố phu nhân vội vàng lấy khăn tay lau sạch cho lão, đưa ly trà nóng tới bên môi: “Lão gia, thân thể là trọng, chớ nên vì giận mà tổn hao nguyên khí. Tổng quản trong cung là Ngô công công cũng đã tới, người mau tránh đi một chút?”

Phu nhân cũng chẳng rõ lão gia ngoài kia gây chuyện gì, nhưng võ tướng không có chiếu triệu mà tự ý vào kinh, nếu bị người cố tình nắm thóp, ắt là tội tru di.

Lão gia họ Cố trợn mắt phồng râu, cả giận: “Nếu không phải bà cùng con tiện nhân kia hành sự lỗ mãng, thì Yến Thần nhà ta đâu đến nỗi rơi vào cảnh ngộ này? Hừ, đàn bà chỉ biết nhìn ngắn trông cạn!”

Vừa nói, lão vừa xoay bình hoa, bước vào mật thất sau giá sách.

Cố phu nhân mang theo Tô Dư ra tiền viện nghênh đón Kiều Sở.

Nếu không phải vì có người trong cung đi cùng, bà ta làm gì cần nể mặt? Con tiện nhân kia hại con trai bà tuyệt hậu, mối thù ấy không đội trời chung!

Kiều Sở được Kiều Thập Nhất đỡ từ loan kiệu bước xuống, vừa nhìn đã thấy Tô Dư đi cạnh Cố phu nhân, xem ra quan hệ khá thân thiết.

Tô Dư ăn vận lộng lẫy, châu ngọc đầy đầu, vòng ngọc sáng trong trên cổ tay, khí chất sang quý hiển lộ khắp người.

Ánh mắt Kiều Sở lóe lên một tia thú vị. Hôm đó rõ ràng khi gài bẫy Lưu Tô, Tô Dư đã đổ hết mọi tội lên đầu Cố phu nhân, giờ lại hòa thuận rồi?

Giới quyền quý xưa nay thích đổ vạ, phụ thân Cố Ngạn Thần mà biết chuyện, Tô Dư lẽ ra chẳng nên sống yên ổn thế này.

Trừ phi... đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.

Chuyện gì được xem là "ngoài ý muốn" đây?

Kiều Sở vừa nghĩ, ánh nhìn đã vô thức lướt xuống bụng phẳng lì của Tô Dư.

Không nhìn ra gì, nhưng Tô Dư thì căng thẳng mà trừng lại, ánh mắt kia vừa đắc ý, vừa cảnh báo, lại xen chút hoang mang.

Kiều Sở liền mỉm cười gật đầu: “Ngươi có thai rồi à? Công phu không phụ lòng người đó nha.”

Cố Ngạn Thần ghê tởm đến thế mà nàng ta vẫn chịu lên giường, xem ra là đói khát thật.

Có điều đứa con này đến cũng kịp lúc. Cố Ngạn Thần đã mất khả năng, cái thai trong bụng Tô Dư kia, chính là hy vọng cuối cùng của họ Cố.

Cũng chưa chắc, lão gia họ Cố nếu còn cường tráng, biết đâu còn có thể nạp thêm vài tiểu thiếp, sinh thêm vài đứa cho Cố Ngạn Thần có thêm đệ đệ muội muội.

Càng nghĩ càng thấy buồn cười, Kiều Sở bật cười thành tiếng, không ngại nói hết ra miệng.

Cố phu nhân đã lớn tuổi, nghe những lời hoang đường ấy thì mặt mày xám ngoét, còn căng thẳng hơn cả Tô Dư đang mang thai.

“Ngươi chớ nói xằng! Việc của Yến Thần đã qua, nếu ngươi còn muốn hại thai nhi trong bụng nàng, ta liều mạng với ngươi!”

Kiều Sở hờ hững cười lạnh: “Liều mạng? Mạng của ta quý giá, không phải ai muốn liều là liều được đâu.”

“Nào, phu nhân không mời ta vào viện dùng trà sao?”

Không đợi trả lời, Kiều Sở đã dẫn người thẳng tiến Trại Lan Viện.

Châu Nhị Thập Ngũ đã đưa tin: đêm qua lão gia họ Cố nghỉ tại Trại Lan Viện. Nàng tới gấp thế này là để bắt tại trận.

Nhưng trước tiên, phải diễn cho tròn màn kịch.

Tại Trại Lan Viện, Kiều Sở chậm rãi thưởng trà: “Cố Ngạn Thần đâu? Khí thế lớn thật, ta hồi phủ mà không ra nghênh đón?”

Cố phu nhân cười như không cười: “Vì sao không ra, chẳng phải điện hạ rõ nhất sao?”

Bà ta trừng mắt nhìn Kiều Thập Nhất, chính tên thị vệ khốn kiếp này đã khiến nhi tử bà bị thương nặng đến vậy!

Giờ lại còn dám ngang nhiên theo Kiều Sở xuất hành, khiến cả thiên hạ chê cười Cố Ngạn Thần. Bà ta hận không thể lột da róc xương hắn!

Kiều Thập Nhất vẫn thản nhiên, chỉ có nàng mới khiến trái tim như nước chết của hắn dậy sóng.

Nghe xong, Kiều Sở mỉm cười, nhướng mày: “Hắn không tới ư? Tiểu Thập Nhất, đi mời Cố tướng quân đến gặp ta.”

Cố Ngạn Thần còn đang nằm dưỡng thương. Cố phu nhân hoảng hốt: “Ngươi định làm gì con ta?”

Kiều Sở đỡ thắt lưng yểu điệu đứng dậy, dáng vẻ kiêu kỳ: “Ta tới, là để báo tin vui.”

Nàng bước thong thả quanh phòng, Cố phu nhân vì sợ roi của nàng lần trước, vừa phẫn nộ vừa run rẩy mà bám theo.

Kiều Sở để ý thấy Cố phu nhân nuốt nước bọt liên tục, mắt thì không ngừng liếc về phía giá sách.

Phản ứng vô thức này không thể giấu được, xem ra lão gia họ Cố ẩn náu ngay sau đó.

Nàng định tìm cơ quan mở cửa, tay vừa chạm vào bình hoa cổ thì phu nhân đã chắn lại: “Điện hạ, phòng này lâu rồi chưa dọn, bình hoa đầy bụi, chớ để bẩn tay người.”

Đúng lúc ấy, Kiều Thập Nhất dẫn Cố Ngạn Thần tới.

Có lẽ vì “chân thứ ba” bị thương, Cố Ngạn Thần lưng gù, bước đi khập khiễng.

Kiều Thập Nhất nửa kéo nửa lôi, cơn đau khiến mặt hắn tái mét, mồ hôi đầm đìa.

Kiều Sở nhíu mày: “Ngươi kéo mạnh vậy làm gì? Thất lễ quá, buông tay ra.”

Kiều Thập Nhất nghe lệnh, vừa thả tay, Cố Ngạn Thần liền đổ sụp như bùn nhão, đè trúng vết thương khiến hắn gào thảm như heo bị chọc tiết.

Kiều Sở lúc này mới hài lòng, tay vuốt bụng hơi nhô ra, bước tới trước mặt Cố Ngạn Thần: “Cố tướng quân, hôm nay ta đến là để báo tin mừng.”

Cố Ngạn Thần sắc mặt tiều tụy, đôi mắt như tẩm độc, hung hăng nhìn nàng. Người từng yêu hắn như mạng, giờ vứt bỏ hắn như giẻ rách.

“Ngươi muốn hòa ly?”

Ngoài việc ấy ra, hắn không nghĩ ra điều gì đáng để nàng đích thân tới.

“Ha ha ha!”

Kiều Sở nhéo cằm hắn, bắt hắn ngẩng đầu: “Ngươi mơ đẹp quá rồi. Ta chỉ có thể ‘hưu phu’, chứ không ‘hòa ly’.”

Nàng đẩy hắn ra, đưa tay sờ bụng: “Ta đến là để báo tin vui, một tin lớn. Ta... đã có thai rồi.”

“Ngạc nhiên chưa? Vui không? Chính thất cùng tiểu đều mang thai, Cố tướng quân thật dũng mãnh, đúng là nam tử hán đại trượng phu!”

Cố Ngạn Thần trợn trừng, cố nén đau bò dậy: “Ngươi nói bậy! Ta chưa từng viên phòng với ngươi, lấy đâu ra đứa trẻ?!”

Ánh mắt hắn như đâm xuyên qua Kiều Thập Nhất: “Nhất định là nghiệt chủng của tên trộm kia! Ta sẽ giết con hoang trong bụng ngươi!”

Xưa nay chưa từng nhục nhã như vậy: thê tử lại mang thai với kẻ khác, quả thực là trò cười thiên hạ!

Hắn vung nắm đấm đánh vào bụng nàng, nhưng Kiều Thập Nhất ra tay như điện, chắn lại rồi tung cước đá văng hắn vào thềm cửa.

Cố phu nhân kêu thất thanh: “Người đâu, cứu mạng! Trưởng công chúa giữa ban ngày hành thích người rồi!”

Tô Dư thì co rúm trong góc, cố giảm sự hiện diện xuống thấp nhất. Nàng đã biết rõ, trêu ai cũng đừng trêu Kiều Sở.

Kiều Sở có hoàng thượng chống lưng, thân phận cao quý nhất hậu cung, đến Cố Ngạn Thần còn bị đánh như chó, nàng là thường dân thì có là gì?

Kiều Sở nhận thánh chỉ từ tay Ngô công công, ném thẳng vào mặt Cố Ngạn Thần, cuộn giấy nện phát ra âm thanh trầm đục.

“Thánh chỉ của bệ hạ, hưu thư tứ ban, Cố tướng quân nhớ giữ kỹ đấy.”

Nàng kéo dài giọng, thong thả bổ sung: 

“Còn nữa, hài nhi trong bụng ta không phải nghiệt chủng, mà là long tử của bệ hạ, là thái tử tương lai đấy. Ngươi muốn giết hoàng tự, gan lớn thật đó.”

Cố Ngạn Thần phun ra một ngụm máu bầm, hai mắt trợn trắng, ngất lịm tại chỗ.

Tô Dư nghe được tin chấn động trời đất, sững sờ nhìn Kiều Sở: Kiều Sở mang thai long tự?!

Đây rốt cuộc là vương thất hỗn loạn đến cỡ nào chứ?!

Kiều Sở vuốt bụng, eo nàng vốn nhỏ, cái bụng kia hơi nhô lên chỉ vì bữa sáng ăn hơi no mà thôi.

Nhưng nàng vốn thích giết người bằng lời nói, may mà Tô Dư có thai thật, cho nàng một màn ngẫu hứng hoàn mỹ.

Trước khi rời đi, Kiều Sở còn tử tế nhắc nhở: “Tô cô nương, bản cung cảm ơn ngươi. Không có ngươi, ta chẳng thể nhìn rõ bộ mặt chó má của Cố Ngạn Thần.”

“Nhưng phủ Tướng quân này không phải nơi tốt lành gì, ngươi mau thu dọn mà rời đi đi.”

Chương 50: Cố tướng quân, ngươi trộm ta cũng trộm 30

(Chú thích: Không có huyết thống ruột thịt. Việc mang thai là do nữ chính bịa ra. Mẫu thân nữ chính tái giá với tiên đế. Xin đừng xét duyệt quá khắt khe.)

Nàng Tô Dư nửa tin nửa ngờ, liếc mắt nhìn Cố Ngạn Thần đang bất tỉnh nhân sự dưới đất, vừa định xoay người trở vào thu dọn hành lý, thì đã bị Cố phu nhân giữ chặt tay áo.

“Không được đi! Ngươi không được đi! Bụng ngươi đang mang cốt nhục của Cố Ngạn Thần nhà ta, nhất định phải sinh hài tử ra!”

Dáng vẻ điên cuồng của Cố phu nhân khiến nàng Tô Dư càng thêm tin vào lời của nàng Kiều Sở. Nàng ta và Cố phu nhân giằng co dữ dội.

Trong phòng hỗn loạn như gà bay chó sủa, nàng Kiều Sở nhìn về giá sách phía sau vẫn yên lặng không động, trong lòng cười lạnh: “Cố lão gia quả nhiên là kẻ mưu đồ đại nghiệp, đến giờ còn có thể bình tĩnh như thế.”

“Tiểu Thập Nhất, Ngô công công, theo ta rời phủ.”

Nàng nhẹ nhàng phất tay áo, rời khỏi phủ Tướng quân như gió cuốn mây tan.

Không đúng, nàng vẫn còn mang theo một thứ. Chính là sính lễ của nàng ở Thính Tuyết Cư.

Những món trang sức quý giá kia toàn là vật trân bảo, lỡ sau này phủ bị niêm phong mà để kẻ khác trộm hoặc phá hỏng thì đúng là lỗ to.

Nàng Kiều Sở cùng đoàn người vừa ra đến cửa phủ Tướng quân, liền chạm mặt với Thượng thư Bộ Hình và Đại Lý Tự Khanh dẫn binh đến bắt nghịch tặc.

Hai người kia một anh tuấn dũng mãnh, một phong nhã tuấn tú như ngọc, khiến Kiều Sở nhìn đến sững sờ, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

“Chẳng lẽ triều đình bây giờ chọn quan theo tướng mạo? Triều đình đâu phải hội họp, rõ là thi tuyển sắc đẹp.”

“Hay là mỹ nam đều bị triều đình thu về hết rồi?”

Thượng thư Bộ Hình: “...?”

Đại Lý Tự Khanh: “Điện hạ sao lại nói vậy?”

Nàng xua tay: “Bổn cung chỉ nói bừa thôi. Hai vị vào trong bắt người đi. Trong nội viện Cẩm Lan Uyển có một mật thất sau giá sách, cơ quan nằm dưới đáy bình hoa.”

Thượng thư Bộ Hình chắp tay thi lễ: “Vậy đa tạ Trưởng công chúa điện hạ.”

Nhìn bóng hai người rảo bước vào phủ, áo choàng tung bay, Kiều Sở không nhịn được cất tiếng trêu: “Hai vị rảnh rỗi nhớ đến phủ bổn cung uống trà, bổn cung đang thiếu vài vị diện mạo khôi ngô tân trang phủ.”

Hai người kia nghe xong càng bước nhanh như bị hổ báo đuổi phía sau.

Nàng lấy tay sờ mặt, lẩm bẩm: “Không đúng a, bổn cung năm nay hai mươi hai, phong thái mặn mà, sao họ lại sợ thế nhỉ?”

Tiểu Thập Nhất trầm mặc chốc lát, mở lời khó khăn: “...Điện hạ, người vừa nói trong bụng đã có cốt nhục của?”

Rõ ràng điện hạ từng bảo với hắn mình thể hàn, khó thụ thai. Giờ sao lại mang thai rồi? Nếu thật sự là như vậy, hài tử là của ai? Là Hạ Thế tử, hay là... Bệ hạ, hoặc thậm chí là hắn?

Nàng Kiều Sở vừa định mở lời, thì từ trong đám đông một thân ảnh đột ngột lao ra, bàn tay dày rộng nắm lấy vai nàng, đôi mắt sâu thẳm ánh lên bão tố.

“Điện hạ, người thật sự mang thai rồi sao?!”

Nàng ngước nhìn ánh mắt ngang tàng nhưng rạng rỡ của Hạ Thừa Diệp, thấy hắn mừng rỡ như sống lại từ cõi chết, cánh tay thô ráp ôm chặt nàng vào lòng.

“Quá tốt rồi, người không sao là quá tốt rồi! Có hài tử này rồi, Bệ hạ nhất định không còn dám khi dễ người nữa...”

Thời gian qua hắn lo lắng khôn nguôi, vì từ sau khi Kiều Sở tiến cung liền bặt vô âm tín, cứ ngỡ nàng bị nhốt vào lãnh cung hay đại lao.

Không ngờ nàng bình an trở ra, còn có thai. Cọp dữ cũng chẳng ăn con, cho dù Bệ hạ có phẫn nộ cũng không dám tổn thương nàng.

Ngoài phủ Tướng quân, bách tính bu quanh xem náo nhiệt: “......”

Tất cả đã tê dại.

Tin đồn lan truyền khắp kinh thành ngày hôm nay:

  1. Trưởng công chúa và mỹ vệ cùng thân mật trong phượng liễn.

  2. Trưởng công chúa mang theo thánh chỉ hưu phu, phế bỏ Cố tướng quân Cố Ngạn Thần.

  3. Cô Lão Tướng quân nuôi binh mãi mã, âm mưu tạo phản, toàn tộc bị xét xử tru di.

  4. Trưởng công chúa thân thiết với Hạ Thế tử Trấn Bắc Vương.

  5. Trưởng công chúa trêu chọc cả Thượng thư Bộ Hình và Đại Lý Tự Khanh trước cửa phủ Tướng quân...

Vân vân và mây mây...

Bách tính tụ tập mỗi lúc một đông, chen vai thích cánh, náo nhiệt như hội.

Ngô công công xưa nay từng trải, mặt cũng thoáng có chút khó xử.

“Điện hạ, ngoài kia huyên náo, chi bằng hồi cung nghỉ ngơi?”

Kiều Sở một tay khoác Hạ Thừa Diệp, tay kia nắm Tiểu Thập Nhất, khẽ nhướn mày:

“Vì sao phải hồi cung? Bổn cung không ở trong cung. Truyền lệnh: hồi phủ công chúa!”

Từ trên tường viện có người nhảy xuống, chính là Hạ Liên Y. 

Nàng chen vào giữa ôm lấy Kiều Sở: “Đi thôi đi thôi! Tẩu tử công chúa, ta cũng muốn chơi!”

……

Tô Dư rốt cuộc vẫn không thoát khỏi Cố phủ. Lúc quan binh bắt nghịch tặc đến nơi, Cố lão gia rốt cuộc cũng tự mình bước ra.

Tay lão cầm trường thương, chắn trước mặt Tô Dư và Cố phu nhân, trên gương mặt già nua hiện vẻ bi ai: “Nữ quyến vô tội, mong Bệ hạ khai ân tha mạng.”

Thượng thư Bộ Hình nhìn lạnh nhạt, Đại Lý Tự Khanh chỉ lắc đầu: “Không có tiền lệ ấy. Luật pháp không có lòng từ bi.”

Tru di cửu tộc, giết cả nhà chính là để răn đe thiên hạ. Nếu ai cũng được tha, thì tội ác sẽ sinh sôi mãi mãi.

Lời còn chưa dứt, thì một kẻ đầu óc đơn giản như Kiều Nhị Thập Ngũ xông vào phòng nói:

“Ơ... Quấy rầy hai vị đại nhân một chút. Tô di nương này do Trưởng công chúa điện hạ chỉ định đem về.”

Đại Lý Tự Khanh mặt méo xệch: “...”

Thượng thư Bộ Hình giận dữ: “Sao ngươi không cản hắn? Chẳng lẽ ngươi thật muốn vào phủ công chúa làm phò mã?”

Đại Lý Tự Khanh liếc ngang: “Ngươi cũng không ngăn cản đấy thôi.”

Kiều Sở cũng chẳng phải bỗng nhiên thiện tâm, mà là nhớ lại hôm trước Lưu Tô bị nàng ta vu khống, đánh cho một trận, còn bị cảm nắng đến ngất xỉu mà vẫn chưa kịp trả thù.

“Lưu Tô, ngươi muốn đánh trả hay đem nàng ta ra phơi nắng vài canh giờ thì tùy ý.”

Nàng mỉm cười đưa roi cho Lưu Tô.

Tô Dư ngồi quỳ trên đất, sắc mặt trắng bệch như tro tàn, nghe vậy liền dâng lưng ra không chút chống cự.

Lưu Tô nhớ đến uất ức hôm đó, tay giơ cao roi, nhưng cuối cùng lại không nỡ xuống tay.

“Thôi vậy, Tô di nương, ngươi đi đi. Điện hạ nhân từ, ta không đánh người mang thai.”

Tô Dư dập đầu ba cái: “Dân nữ tạ ơn Trưởng công chúa điện hạ cứu mạng, đại ân đại đức, khắc ghi không quên.”

Kiều Sở khẽ nhướn mày: “Tô Dư, chẳng phải ngươi là nữ sĩ thời hiện đại cứng cỏi, kiêu ngạo sao? Sao học được cái này rồi?”

Tô Dư trợn mắt há hốc: “Thì ra là đồng nghiệp! Mẹ nó, bảo sao ta không đánh lại được, phục luôn!”

Nói đoạn lăn đùng ra đất, vừa khóc vừa lau nước mắt: “Ngươi hại ta khổ đến thế này! Sớm biết ngươi là người xuyên không thì ta chẳng ôm cái đùi của tên đầu tôm Cố Ngạn Thần làm gì!”

Kiều Sở vẫn giữ vẻ trang nghiêm: “Ta là có nhiệm vụ. Khách hàng đòi năm sao đánh giá tốt, ta cũng đâu dễ dàng gì.”

Tô Dư mếu máo: “Tin quỷ gì lời ngươi! Trai đẹp thì thôi, còn quyến rũ cả hoàng đế, ta đấu sao lại!”

Lưu Tô thì đứng đực ra — ơ thế này là sao? Tô di nương còn... tán gẫu với điện hạ?

……

Sáng hôm sau, Tô Dư lén lút mượn mấy lượng bạc của Lưu Tô, đến tiệm thuốc mua thuốc phá thai và ít dược bổ, rồi tự mình hầm trong bếp nhỏ mà uống.

Toàn Cố gia đều vào thiên lao, chỉ đợi mùa thu xử trảm. Nàng không dám sinh con của Cố Ngạn Thần, lỡ sinh ra lại thành thứ hỗn đản như hắn thì sao?

Từ đó, huyết mạch Cố gia tuyệt hậu.

Tô Dư cũng chẳng mong gì vinh hoa phú quý nữa, chỉ ở phủ công chúa làm một tiểu nha hoàn vô lo vô nghĩ, chuyên phụ trách chơi đùa và hầu chuyện Kiều Sở.

Kiều Sở, Hạ Liên Y, Lưu Tô, Tô Dư — vừa vặn một bàn tứ quý đánh mạt chược.

Duy chỉ có điều không tiện lắm là... phủ công chúa thường xuyên có các công tử tuấn tú ra vào.

Đến Lưu Tô vốn cổ hủ còn ngây người, Tô Dư thì há hốc mồm: 

“...Đây đã là người thứ mấy rồi?”

Lưu Tô nhỏ giọng: “Bệ hạ ở trong, Hạ Thế tử là người thứ hai, nhưng đại nhân Thập Nhất không đi cửa chính, đã vào từ lâu rồi.”

Tô Dư đỏ bừng mặt, ngồi xổm bên vách tường nghe lén: 

“Má ơi... quá dữ dội! Cách chơi cũng quá mới mẻ đi!”

Lưu Tô đỏ mặt đến tận mang tai: 

“Tô cô nương, ngươi với tên họ Cố kia, cũng... như vậy sao?”

Tô Dư khinh bỉ lắc đầu: “Hắn là cái thá gì? Khác xa vạn dặm! Không nói nữa, bổn cô nương cũng ra ngoài đi săn nam sắc đây!”

“Này, Lưu Tô, đi cùng ta đi, tỷ có kinh nghiệm, kiếm cho ngươi một lang quân mặt ngọc, thân thể cường tráng, thế nào?”

***

Quýt: Có vẻ bộ này ít người đọc ít tương tác quá nên hết vị diện này nhà Quýt xin tạm ngưng nha.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments