Cuop Nam Chinh 045 046 047

By Quyt Nho - tháng 9 03, 2025
Views

Chương 45: Cố tướng quân, ngươi trộm ta cũng trộm 25

Cố Ngạn Thần vừa hồi phủ sau khi tan ca, giáp trụ chưa kịp cởi, tay còn cầm trường thương. Vừa vào cửa, thấy tình cảnh thê thảm trong phòng, mắt hắn liền đỏ hoe, tức giận đến nỗi lửa bốc đầy đầu.

“Kiều Sở, nàng ức hiếp người quá đáng!”

Vốn dĩ hắn chẳng phải kẻ quân tử gì, nay trông thấy mẹ ruột và người yêu bị hành hạ đến thê thảm như vậy, liền vung trường thương đâm thẳng về phía Kiều Sở.

Dù lần trước lỡ tay bị nàng đâm trúng, Cố Ngạn Thần vẫn chẳng để một nữ tử yếu mềm như nàng vào mắt. Cú đâm này hắn chỉ dùng năm phần sức lực.

Trong lòng hắn, đối phó một nữ tử như Kiều Sở đâu cần dốc toàn lực. Hắn chẳng muốn lấy mạng nàng, chỉ định cho nàng một bài học nhớ đời.

Mũi thương lao thẳng tới mặt Kiều Sở, nhưng trong khoảnh khắc, một bóng người lao ra từ bên hông, cánh tay linh hoạt quấn lấy thân thương, nhẹ nhàng ứng chiến với Cố Ngạn Thần.

Kiều Sở thản nhiên lau máu trên roi, bế Lưu Tô đang hôn mê rời khỏi hiện trường.

“Tiểu Thập Nhất, cố lên. Thắng rồi bổn cung sẽ trọng thưởng.”

Dù bị phân tâm, nhưng Kiều Thập Nhất vẫn ung dung đáp lời: “Dù điện hạ không thưởng, thuộc hạ cũng sẽ thắng.”

Chốn phủ tướng quân này, nay không thể ở thêm. Kiều Sở bèn mang theo Lưu Tô vào cung. Ngô công công liền phái người đi mời đại phu nổi danh trong Thái y viện – Trương đại phu.

Tại ngự thư phòng, Kiều Lạc vừa phê xong tấu chương thì nghe tin Kiều Sở hồi cung.

Dù nàng chẳng phải máu mủ hoàng thất, nhưng tiên đế lẫn Kiều Lạc đều coi nàng như bảo vật. Địa vị và đãi ngộ chẳng hề thua kém công chúa thực.

Tiểu Thang Viên tròn xoe mặt lo lắng, chạy đến bẩm báo: “Bệ hạ, trưởng công chúa điện hạ ôm một tỳ nữ đầy máu vào cung, tay còn cầm roi, người dính toàn máu, xin bệ hạ mau tới xem!”

Kiều Lạc nghe vậy, dù trong lòng còn giận nàng vì hai tháng qua chẳng thèm đoái hoài, nhưng vẫn không đành lòng chậm trễ. Hắn bỏ cả nghi lễ phục sức, vội vã chạy đến điện Ngụy Dương.

Trong thiên điện, Trương đại phu đang bắt mạch cho Lưu Tô.

Cả đời làm thái y, đây là lần đầu tiên ông gặp bệnh trạng đơn giản đến thế—trúng nắng kèm vài vết thương ngoài da.

Chỉ cần kê đơn thanh nhiệt giải thử, kết hợp thuốc trị thương bôi ngoài là đủ.

Kiều Sở bận rộn cả nửa ngày, mồ hôi như tắm, người dính đầy máu, chẳng buồn thay y phục, liền ngồi xuống uống liền hai bình trà lạnh.

Chưa kịp nghỉ ngơi, giọng cao the thé của tiểu Viên vang vọng bên ngoài: “Bệ hạ giá lâm!”

Ngay sau đó, một bóng hình áo bào vàng rực hiện ra ở cửa chính đại điện.

Kiều Sở nhìn sang, chỉ thấy một thiếu niên thiên tử trẻ trung tuấn mỹ, long bào sang quý, tua mũ khẽ lay, đôi mày thanh tú hơi nhíu, ánh mắt sâu thẳm như phượng, ẩn ẩn lo lắng.

Ừm, thật là một tiểu mỹ nhân, không uổng công nàng vào cung chuyến này.

Nam sắc, quả thật là món an ủi tốt nhất cho công lao làm việc của Kiều Sở.

Vừa thấy rõ nàng, Kiều Lạc liền thở phào nhẹ nhõm.

May quá, nàng không bị thương nặng, máu dính đầy người toàn là máu người khác.

Dù lòng đã nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến hai tháng nay nàng chẳng đoái hoài đến hắn, lại khiến hắn mất mặt, Kiều Lạc cũng chẳng muốn tỏ ra thân thiết.

Hắn sầm mặt, giọng vừa giận vừa mang theo tủi hờn: “Hoàng tỷ lại gây họa gì rồi? Giờ mới nhớ tới trẫm tìm hậu thuẫn sao?”

Trong lòng Kiều Lạc dâng đầy bất mãn.

Trước kia, Kiều Sở từng thề sống chết đòi gả cho Cố Ngạn Thần, vì hắn ta mà cắt đứt tình thân với Hoàng đế. Ba năm trong phủ tướng quân, nàng đều cắn răng chịu đựng.

Nay Cố Ngạn Thần vừa hồi kinh, mới hai tháng nàng đã quay lại tìm hắn hai lần. Nàng chẳng giống kẻ quay đầu, mà như đang biến hắn thành công cụ.

Kiều Sở thì mệt đến không muốn động đậy, cũng chẳng hơi sức cãi cọ, liền tung chiêu sát thủ.

Nàng nhíu mày, lông mi khẽ run, ánh mắt đáng thương nhìn hắn: “A Lạc, ta đau quá…”

Chính là chiêu trò con nít này, lại khiến vị cửu ngũ chí tôn vốn đầy tâm cơ rối loạn tâm trí, chỉ bởi một tiếng “A Lạc” đầy lệ thuộc của nàng.

“Đau chỗ nào? Trẫm xem xem.”

Kiều Lạc lập tức bế nàng lên, sải bước vào nội điện.

Bên trong là hồ tắm suối nước nóng bằng bạch ngọc, hơi nước bốc lên lượn lờ như sương khói, ấm áp bao trùm cả không gian.

“Ở đâu cũng đau, bệ hạ phải xem kỹ, còn giúp ta đòi lại công đạo nữa.”

Kiều Sở tựa đầu vào ngực nam tử, hít sâu mùi đàn hương trầm ổn dễ chịu, trong lòng lại nghĩ thầm: nàng quả nhiên vẫn mê trai trẻ.

Kiều Lạc luôn cưng chiều nàng, điện Ngụy Dương dù nàng vắng mặt ba năm vẫn được cung nữ lau dọn thường xuyên. Từ màn rèm đến chậu cảnh, không gì không sang trọng tinh xảo.

Y phục dính máu rơi lả tả khắp nơi. Kiều Lạc bế nàng đi vào suối, nước nóng tràn ngập cơ thể, hơi ấm lan tỏa khiến Kiều Sở lim dim thư thái.

Nàng thầm mắng nguyên chủ là đồ ngốc.

Làm công chúa cả đời trong cung không tốt sao?

Cơm ngon áo đẹp, người hầu kẻ hạ, lại còn có một “hôn quân” nghe lời răm rắp hầu hạ.

Tuy hoàng thượng hơi có tính độc chiếm, nhưng vẫn còn hơn Cố Ngạn Thần trăm lần. Trong cung thì được hoàng đế yêu chiều, trong phủ tướng quân thì…

Không có thủ đoạn tranh đấu thì chỉ có đường chết.

Nói vậy chứ khi làm việc, Kiều Sở vẫn rất chuyên nghiệp.

“A Lạc, Cố Ngạn Thần cùng mẫu thân hắn hợp sức bắt nạt ta, đệ hạ chỉ tru di cửu tộc bọn họ được không?”

Kiều Sở vòng tay ôm lấy cổ nam nhân, giọng mượt mà nũng nịu đầy mê hoặc.

Nam tử như trúng độc tình, bị nàng câu hồn đến hồn phi phách tán. Hắn khẽ cười khẽ, giọng khàn trầm mà trêu đùa: “Tru cửu tộc? Nàng nghĩ hay thật đấy. Nàng đã gả vào phủ tướng quân, chẳng phải trẫm phải chém cả nàng luôn à?”

Kiều Sở nâng mày hỏi lại: “Bệ hạ nỡ sao?”

Bàn tay to siết chặt nơi eo nàng, chiếc nhẫn bạch ngọc in hằn ra hình dáng. Đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại, giọng mang theo ẩn ý: “Câu này phải là trẫm hỏi nàng mới đúng. Nếu trẫm giết Cố Ngạn Thần, nàng thật sự nỡ sao?”

Từ khi nào ba chữ "Cố Ngạn Thần" đã trở thành cái gai trong mắt Kiều Lạc, khiến hắn hận không thể nhổ tận gốc. Dù không làm minh quân, hắn cũng muốn trừ hậu hoạn.

Mà những năm qua, hắn không phải không có thu hoạch.

Cha Cố Ngạn Thần thông đồng ngoại bang nơi Tây Vực, chiêu binh mãi mã tư riêng, buôn quan bán chức—mọi tội chứng đều đủ xử trảm cả nhà.

Chỉ là bảo bối lòng hắn vẫn còn trong Cố phủ, Kiều Lạc muốn nàng tự mình quay đầu, chứ không dùng vũ lực ép buộc.

Chuyện trị người, cứ để lại trên triều là đủ. Trong nhà, hắn không muốn dùng thủ đoạn.

Kiều Sở kiễng chân, ngẩng khuôn mặt ửng hồng vì hơi nóng, đôi mắt long lanh tựa thu thủy, nhẹ nhàng hôn lên gò má hắn.

“A Lạc, ta nghĩ thông rồi. Thế gian này chỉ có đệ đối tốt với ta nhất.”

“Hồi nhỏ, vì ta không phải con ruột của phụ hoàng, ai cũng mắng ta là đồ con hoang, chỉ có A Lạc che chở, dẫn ta trộm điểm tâm ở ngự thiện phòng…”

“Nhưng sau này đệ lớn rồi, đối xử với ta tốt quá, tốt đến mức ta sợ…”

“Thật ra ta không hề thích Cố Ngạn Thần, một chút cũng không. Nhưng ta sợ đệ vì ta mà mang tiếng, không muốn đệ thất bại, ngôi thái tử là tâm huyết mười năm của đệ.”

“Ta biết, nhà họ Cố xưa nay đều không yên phận. Nên ta muốn gả vào đó, mong moi được chút tin tức hữu ích…”

Vị hoàng đế từng thét gió gọi mưa trên triều đình, dưới từng tiếng “A Lạc” của nàng liền đánh mất chính mình, tình nguyện rơi vào cái bẫy nàng giăng.

Không còn cách nào khác, bởi cái bẫy này hấp dẫn hắn quá mức.

Người hắn nâng niu trong tim, chưa từng yêu ai khác.

Hắn không phải yêu đơn phương. Nàng cũng yêu hắn, chỉ là theo cách của nàng. Nàng vì hắn chịu khổ ba năm, âm thầm do thám.

Cổ họng Kiều Lạc khẽ chuyển động, tim như trống đánh. Rồi những nụ hôn nóng bỏng liền rơi lên trán, mũi, môi nàng… bên tai ve vuốt quấn quýt không rời.

Một hồi lâu sau, hắn mới thì thầm bên môi nàng, giọng trầm khàn, mang theo dục vọng lẫn thâm tình.

Chương 46: Cố tướng quân, ngươi trộm ta cũng trộm 26

Nàng bị hắn áp chặt vào vách đá bóng loáng của hồ tắm.

Trong phút hỗn loạn mơ hồ, chỉ còn cách bước cuối cùng, nàng bỗng nhớ ra điều gì đó, vội vàng đẩy đầu hắn ra khỏi người mình.

Hỏng rồi! Chơi vui quá mức, nàng quên mất bản tính tàn bạo của tên cẩu hoàng đế kia.

Nàng vốn chẳng phải huyết mạch của tiên đế, mẫu thân bị ép đưa vào cung mới được phong làm công chúa.

Tên cẩu hoàng đế ấy vốn đã ôm lòng si mê bệnh hoạn với nàng, giờ nếu để hắn phát hiện nàng từng cùng kẻ khác có quan hệ… hậu quả sao chịu nổi?

Nàng lập tức nghĩ ra vật tế thế. Hai bàn tay mềm mại chống lên ngực hắn, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây, từng giọt từng giọt lăn dài.

“Bệ hạ không thể… ta… ta đã là phụ nhân có phu, há dám làm ô uế long thể…”

Nàng thút thít nức nở, khóc đến hoa lê đẫm mưa, vẻ yếu đuối đáng thương ấy càng khiến lòng hắn trỗi dậy bản năng chiếm hữu và bảo hộ đến cực điểm.

“Kiều Sở, đừng xưng hô xa lạ như vậy. Chỉ cần nàng muốn, lúc nào cũng có thể phế bỏ Cố Ngạn Thần. Trẫm không phải bệ hạ, trẫm là phu quân của nàng.”

Hắn cúi đầu nhìn sâu vào mắt nàng, định ôm nàng vào lòng dỗ dành, nhưng tay vừa chạm vào bờ vai nõn nà kia, nàng liền run lên tránh né.

“Không… đừng… A Lạc, xin đệ… để ta giữ chút thể diện…”

Nàng vẫn khóc, đôi mắt đỏ hoe, chiếc mũi phập phồng, như đóa đào trong cơn bão xuân, ướt đẫm nhụy ngọt. Khẽ chạm là rơi rụng tan tành trong tay người.

Nam nhân phút chốc hiểu rõ, siết chặt tay giữ lấy bờ vai nàng, mạnh mẽ ôm nàng vào lòng.

“Cố Ngạn Thần… hắn đã chạm vào nàng rồi?”

Kiều Sở vừa giận vừa thẹn, vùi mặt vào khuôn ngực rắn chắc của hắn, giọng nghẹn ngào, “Đừng hỏi nữa… A Lạc… đừng nói nữa…”

Ngay sau đó, hắn nâng gương mặt yêu kiều đỏ ửng của nàng lên, cúi đầu hôn xuống thật sâu.

“Vì sao không thể nói? Trẫm là Thiên tử, trẫm cứ phải nói—”

“Trẫm không để ý! Kiều Sở, ngoan, nàng không hề bẩn, để A Lạc hôn nàng một cái nhé? A Lạc thương nàng.”

Hắn dang đôi tay dài rộng, bế bổng nàng lên, nhẹ nhàng đặt trên mép hồ. Còn bản thân hắn thì vẫn đứng trong hồ nước ấm áp.

Giọt nước men theo mái tóc đen nhánh trượt xuống, lướt qua lồng ngực rắn rỏi, rồi tan vào làn sóng lăn tăn của hồ.

Kiều Sở nhìn chằm chằm đôi môi mỏng đỏ của hắn, nuốt nước bọt đầy phấn khích.

Hắn chẳng lẽ… thật sự định để nàng cắn một cái? Lần này đúng là được leo lên đầu hoàng đế mà làm càn rồi.

Hắn trầm mắt nhìn nàng: “Hồi hộp sao?”

Hắn cúi người sát lại, hơi thở nóng rực khiến nàng rùng mình.

“Đừng sợ. Trẫm sẽ xóa hết mọi dấu vết hắn từng để lại. Nhớ kỹ, trẫm mới là nam nhân duy nhất của nàng.”

Dù là đế vương cao cao tại thượng, hắn không giống như Hạ Thừa Dịch hay Kiều Thập Nhất dễ bị dẫn dắt. Toàn bộ quá trình, nàng phải vừa đẩy vừa kéo.

Hậu quả chính là… nàng lại lỡ tay đẩy hắn đến mức bốc hỏa. Càng khiến tên cẩu hoàng đế ấy nổi máu hiếu thắng.

Miệng thì bảo không chê không ghét, tay chân lại như sói đói vừa được mở chuồng. Đến cao trào, còn liên tục ép nàng phải nói ra những lời khiến hắn hài lòng.

Kiều Sở mềm oặt, đến ngón tay cũng không muốn động, mắt lười biếng híp lại, uể oải ứng phó, “Bệ hạ… thật lợi hại…”

Tên cẩu hoàng đế thở dốc mang theo tiếng cười nhẹ, càng thêm hứng khởi: “Nếu hắn không bằng trẫm, sao nàng nhớ rõ đến thế?”

“Nói rõ ra, trẫm lợi hại ở đâu hơn hắn?”

Kiều Sở: “……”

Một lúc lâu sau, nàng dùng đầu ngón tay sơn đỏ chỉ lên môi hắn: “Cái gì cũng không bằng Bệ hạ. Bệ hạ lời nói ngàn vàng, trên đời có nam nhân nào sánh kịp.”

Kiều Lạc bị nàng nịnh đến bất ngờ, tâm tình sảng khoái, liền cúi đầu hôn nàng thêm một cái.

“Khéo mồm! Vừa mới trải được mấy tên tên nam nhân đã dám phán bừa.”

Một câu nói đùa, ai ngờ lại khiến nàng nhăn mặt, giận dỗi quay đầu thầm oán:

“Hứ… dẫu sao cũng không bằng bệ hạ ba ngàn mỹ nhân, thân kinh bách chiến!”

Nam nhân bật cười, ôm nàng vào lòng, giữ chặt không buông, ép nàng dùng ánh mắt quyến rũ ấy nhìn thẳng vào hắn.

Khi hắn động tình, gương mặt vốn đã yêu mị, nay lại càng kiều diễm và nguy hiểm như đóa hồng nở rộ kiêu sa diễm lệ.

“Trẫm hầu hạ không chu đáo sao? Đồ tiểu tâm can bạc bẽo, trẫm không chê nàng, nàng lại còn đòi hỏi trẫm?”

Kiều Sở vắt tay quanh cổ hắn, làm nũng: “Ta mặc kệ! Bệ hạ là của thiên hạ, nhưng A Lạc chỉ có thể là của ta.”

Một câu nói khiến con tim đang rung động của hoàng đế lại thêm dậy sóng.

Tới khi sóng yên biển lặng, đã là một canh giờ sau.

Kiều Lạc để trần thân trên, cúi người hôn lên gương mặt vẫn còn lưu dư âm xuân sắc của nàng: “Muốn ăn gì? Trẫm gọi người đưa tới.”

Kiều Sở ôm cái eo mềm nhũn của mình, thầm thở dài tên cẩu hoàng đế này quả thật khác người thường, không những thể lực dồi dào mà chiêu trò cũng vô biên, khiến người ta khó lòng đỡ nổi.

Nàng thều thào: “Tùy thôi, chẳng có khẩu vị gì…”

Ngay cả Hệ thống Phạn Phạn im lặng nãy giờ cũng nhận ra nàng chẳng còn sức sống: [Ký chủ, sao trông nàng như bị yêu quái hút cạn tinh khí thế kia]

Kiều Sở lười biếng rúc vào lòng tiểu hoàng đế.

[Hầy… phá giới rồi. Ta đã thề chỉ chơi tiểu cẩu thuần khiết, ai ngờ phút yếu lòng lại không kìm được]

Hệ thống mù tịt: [Mỗi người một vẻ mà… căn cứ vào thời gian ta bị giam vào phòng đen thì rõ là cô rất hưởng thụ mà]

Kiều Sở chẳng buồn để tâm.

Miệng nói không muốn ăn, nhưng khi mâm cỗ tinh xảo đầy màu sắc được bày lên, bụng nàng lại lập tức reo lên, mắt sáng như sói đói.

Cả bàn đều là món nàng yêu thích, phần lớn đều thanh đạm dễ ăn, còn có canh mơ ướp lạnh giải nhiệt và hoa quả theo mùa.

Kiều Lạc phì cười, “Không có tiền đồ! Trẫm nhớ nàng xưa nay vẫn thích mấy món này. Đã không muốn ăn, vậy để trẫm thay nàng giải quyết…”

Kiều Sở vội nắm lấy tay hắn đang cầm đũa, mắt long lanh nhìn hắn: “Nè, lúc nãy không muốn ăn, giờ thì đói rồi. A Lạc~ ta đói lắm~”

Nguyên tắc của nàng rất đơn giản: chuyện gì dùng miệng giải quyết được thì tuyệt không động tay. Ví như bây giờ…

Đế vương tôn quý, tay cầm đũa, từng món nàng muốn ăn đều đích thân gắp đưa vào miệng nàng. Kèm theo là bưng trà, rót nước, lau miệng các kiểu.

Lưu Tô đã uống thuốc chiều nay, giờ cũng tỉnh táo. Trông thấy cung nữ ngự thiện phòng mang thức ăn đến chính điện, nàng liền xung phong nhận lấy, muốn tự tay hầu hạ điện hạ.

Điện hạ kén chọn, lại hay chán ăn. Từ nhỏ nàng đã theo hầu bên cạnh, nắm rõ khẩu vị và thói quen. Người khác hầu nàng không yên tâm.

Vừa bưng khay đồ ăn bước vào, liền thấy hai người đang dựa sát nhau, vị thiên tử nghiêm nghị uy nghiêm trên triều nay lại dịu dàng chu đáo, tự tay đút cho điện hạ ăn.

Lưu Tô hoảng hốt trừng mắt, miệng há thành hình quả trứng ngỗng, sững sờ tại chỗ, hồi lâu chẳng thốt nên lời.

“Món bánh bao nhân cua này ngấy quá, ta ăn không nổi.”

Kiều Sở cắn một miếng nhỏ, nhăn mặt nhả cả vỏ lẫn nhân.

Nam nhân không hề chê, kẹp nửa cái nàng vừa cắn, bỏ luôn vào miệng.

Nuốt xong còn trầm ngâm nhận xét: “Nói bậy. Thơm ngon mọng nước, giống hệt A Sở của trẫm.”

“RẦM!”

Lưu Tô hoảng sợ run tay, khay đồ rơi xuống đất, nước canh bắn tung tóe.

Mặt nàng tái mét như tờ giấy, mặc kệ bàn chân bị nước canh nóng bỏng, lập tức quỳ sụp, đập đầu vang dội.

“Hoàng thượng tha mạng! Nô tỳ tội đáng muôn chết! Nô tỳ bị mù rồi, cái gì cũng không thấy!”

Chương 47: Cố tướng quân, ngươi trộm ta cũng trộm 27

Một bên khác, Kiều Thập Nhất xuất thủ chẳng chút lưu tình với Cố Ngạn Thần, chiêu nào chiêu nấy đều nhằm ngay yếu huyệt. Chẳng bao lâu, cả hai người đã mình đầy thương tích.

Là tâm phúc của đế vương, những sản nghiệp trong tối và hành vi khuất tất của nhà họ Cố, hắn cũng biết được đôi phần.

Mang trong lòng ý niệm trừ hại cho dân, lại có chút ghen tuông giấu kín, hắn lạnh lùng đâm kiếm xuyên thẳng vào bụng Cố Ngạn Thần.

Một người như Trưởng công chúa điện hạ tôn quý vô song, thế mà Cố Ngạn Thần lại chẳng biết trân trọng thân phận phò mã của mình.

Còn hắn, Kiều Thập Nhất, chỉ có thể nấp trong bóng tối, ngậm ngùi chịu ân sủng, thèm khát một tia xót thương nhỏ nhoi từ nàng, chứ chưa từng có cơ hội nào được sánh vai cùng nàng dưới ánh sáng.

Kỳ thực, không chỉ Cố Ngạn Thần khiến hắn đau đớn, mà cả Hoàng đế và thế tử Hạ quốc công phủ cũng khiến hắn thống khổ. Chỉ là, hắn không thể phát tiết lên bọn họ, đành dồn tất cả vào thân Cố Ngạn Thần.

Ghen ghét và tham luyến ngày càng tích tụ, Kiều Thập Nhất lại đâm thêm vài kiếm, một cước đá ngã Cố Ngạn Thần — vị danh tướng oai trấn khắp thiên hạ.

Hắn tha cho Cố Ngạn Thần một mạng, bởi vì mưu cục của bệ hạ vẫn chưa đến lúc thu lưới.

Lão tướng quân họ Cố đang ở Tây cảnh tham ô tích của, chiêu binh mãi mã. Cố Ngạn Thần là con trai độc nhất, thân bị trọng thương thế này, lão tuyệt đối không thể bỏ mặc.

Mọi thứ đã an bài, chỉ còn đợi bắt rùa trong chum.

Nhưng rồi thì sao?

Sau khi Trưởng công chúa hòa ly, dù nàng chấp chưởng Phượng ấn mẫu nghi thiên hạ, hay trở thành thế tử phi gả vào vương phủ, thì cũng chẳng còn liên can gì đến Kiều Thập Nhất hắn nữa.

Nếu là trước kia, hắn còn có thể lấy cớ bảo vệ mà đi theo nàng. Nhưng giờ đây, e rằng đến thế tử Hạ quốc công phủ cũng chẳng phải là đối thủ của nàng nữa rồi.

Kiều Thập Nhất cười chua chát tự giễu, lau sạch máu trên thân kiếm, tra kiếm vào vỏ.

Tiếng ngân dài của kiếm vang vọng, khiến Tô Dư đang chật vật như chó nhà có tang sợ run cầm cập: “Đừng giết ta... ta không hại nàng ấy... van xin đừng giết ta...”

Bước chân Kiều Thập Nhất chợt khựng lại, hắn nhìn chằm chằm vào nàng ta vài giây, sát ý lạnh lùng lóe lên trong mắt.

Nữ nhân kia tuy không trực tiếp gây tổn hại đến điện hạ, nhưng sự hiện diện của nàng ta đã khiến điện hạ bị sỉ nhục giữa thiên hạ, mặt mũi chẳng còn chỗ nào giấu.

Do dự một lúc lâu, cuối cùng hắn chỉ lặng lẽ quay người rời đi.

Chỉ là một con sâu kiến, nếu điện hạ để tâm, thì vài ngày nữa hắn sẽ tới lấy mạng; nếu nàng chẳng bận lòng, thì tha cho ả một mạng cũng chẳng sao.

Dù sao thì, ngày lành của nhà họ Cố cũng chẳng kéo dài được bao lâu nữa.

……

Canh ba đêm ấy, Kiều Thập Nhất vận hắc y bó sát người, thân ảnh như u linh lướt qua hoàng thành trong tĩnh lặng.

Trước nay hắn vào cung đều thẳng đến ngự thư phòng bái kiến thánh thượng, nhưng đêm nay lại nổi lên tư tâm hiếm thấy.

Hắn biết, Trưởng công chúa đang ở tại Vị Ương cung. Giờ này nàng thường mất ngủ, phải đọc thoại bản để tiêu khiển.

Nàng vào cung vội vã, chắc chắn quên mang theo. Hắn bèn dạo qua chợ đêm, cố ý mua mấy quyển thoại bản thịnh hành mang tới tặng nàng.

Lợi dụng lúc cung nữ đổi ca, hắn lặng lẽ lẻn vào chính điện.

Gió đêm hiu hiu, ánh nến chập chờn phản chiếu đôi mắt phượng sâu thẳm đang mỉm cười nhìn hắn.

Kiều Thập Nhất lòng thắt lại, nhưng ngoài mặt vẫn bất động, lập tức quỳ hành lễ: “Thuộc hạ khấu kiến bệ hạ.”

Kiều Lạc tựa đầu lên bàn tay thon dài, ngồi nghiêng một cách tùy ý, song khí thế trầm ổn khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Ngươi đi đâu vậy? Giờ này mới mò về. Nếu trẫm không đợi ở đây, sợ là đến sáng mai cũng chẳng gặp được ngươi.”

Kiều Thập Nhất cụp mắt, hàng mi rợp bóng che khuất cảm xúc bất an trong đáy mắt.

“Điện hạ sai thuộc hạ ra chợ đêm mua ít đồ, vì thế chậm trễ hồi cung.”

Hắn đưa ra xấp thoại bản trong lòng áo.

Vị đế vương trẻ tuổi chẳng nói lời nào, chỉ chăm chú dò xét hắn từ đầu đến chân như thể đang nhìn một xác chết lạnh băng.

Do có tư tình với Trưởng công chúa, Kiều Thập Nhất vốn đã chột dạ, nửa ngày sau mới nhận ra lời mình vừa nói sơ hở nghiêm trọng.

Hắn tuy lấy cớ đi chợ đêm để tránh bị nghi ngờ việc nửa đêm đến Vị Ương cung, nhưng vô tình lại thừa nhận một chuyện rằng Trưởng công chúa biết đến sự tồn tại của hắn, và thường sai khiến hắn làm việc.

Phò tá quân vương như ở cạnh hổ, thần tử hai lòng đáng bị tru di. Huống chi hắn là tử sĩ được nuôi dưỡng, nay lại "phục vụ" hai chủ, phạm vào đại kỵ thiên tử.

May thay đêm nay Kiều Lạc tâm tình tốt, chẳng truy cứu chuyện này. Thứ hắn để tâm là một đại sự khác mà đã giao cho Kiều Thập Nhất.

“Kiều Thập Nhất! Trẫm lệnh cho ngươi bảo hộ công chúa, không được để nàng gặp bất kỳ tổn thất nào. Đây là cách ngươi báo cáo với trẫm đó sao?!”

Chính vì Kiều Thập Nhất là ảnh vệ đệ nhất, hắn mới dám giao sự an nguy của Kiều Sở cho hắn ta. Vậy mà nay, không những để Cố Ngạn Thần chạm vào nàng, hắn còn giấu nhẹm không báo!

“Chẳng còn phép tắc gì nữa! Kiều Thập Nhất, ngươi định tạo phản chắc?!”

Kiều Lạc phẫn nộ đến cực điểm, thanh ngọc trà chén trong tay lập tức bay thẳng, nện vào trán Kiều Thập Nhất. Mảnh vụn bay tứ tán, máu chảy ròng ròng.

Kiều Thập Nhất chẳng hề rên một tiếng, vẫn thẳng lưng quỳ giữa điện như cây trúc đứng yên trong gió bão.

Đầu óc hắn trống rỗng, suốt hai mươi mấy năm qua, chưa từng có một khắc nào khiến hắn hoảng loạn đến thế.

Hỏng rồi. Mọi chuyện đều bị bệ hạ biết cả rồi…

Chẳng trách người lại đợi hắn tại Vị Ương cung.

Vậy còn điện hạ thì sao? Nàng có sao không? Bệ hạ sẽ trừng trị nàng thế nào?

Hắn không hiểu làm sao bệ hạ phát hiện được.

Rõ ràng hôm đó tại ngự hoa viên, chính điện hạ đã nói với Hạ Thế tử họ Hạ rằng trinh tiết của nàng là bị bệ hạ đoạt lấy…

Không có thủ cung sa, chẳng có chứng cứ nào… sao vừa vào cung đã bại lộ?

Tình thế hiện tại chẳng cho phép hắn nghĩ nhiều.

Kiều Thập Nhất quyết đoán dập đầu xuống nền đá, máu chảy dài xuống thái dương, dồn hết tội lỗi vào mình.

“Xin bệ hạ bớt giận! Mọi chuyện đều do thuộc hạ háo sắc phạm vào, chẳng liên quan đến Trưởng công chúa nửa phần!”

“Không giấu gì bệ hạ, Trưởng công chúa dung mạo tuyệt thế, thuộc hạ vừa gặp đã động tâm, ngày dài tháng rộng, tình cảm nảy sinh, liền ỷ vào võ công cưỡng ép nàng tiếp nhận.”

“Sau khi thành sự, thuộc hạ lại lấy sinh mạng uy hiếp, toàn bộ việc này điện hạ là người vô tội! Thuộc hạ nguyện lấy chết tạ tội!”

Trên ngai cao, lông mày sắc bén của Kiều Lạc giật mạnh, hai tay siết chặt nổi gân xanh, nghiến răng gằn từng chữ:

“Ngươi… vừa nói… cái gì?!”

Rõ ràng lửa giận lẫn kinh ngạc cuồn cuộn, khiến Kiều Thập Nhất giật mình bừng tỉnh: “Bệ hạ, … thử ta sao?”

“Đi chết cho trẫm!”

Kiều Lạc khí huyết nghịch chuyển, nội lực tụ trong lòng bàn tay, xốc cả bàn ngự án bằng gỗ lim đập về phía Kiều Thập Nhất.

Hắn thậm chí chẳng cần tìm kiếm vũ khí, vẫn khoác long bào mà xông tới, lao vào đánh nhau với như mãnh hổ.

Kiều Thập Nhất nào dám hoàn thủ, chỉ dám né tránh và gấp rút giải thích: 

“Bệ hạ! Xin người nghe thuộc hạ nói rõ, không phải như người nghĩ…”

Hắn định biện hộ, nhưng nghĩ đến Hạ Thừa Dichj thì chẳng biết mở miệng từ đâu.

Việc giấu vua là sự thật. Mà từ phản ứng của bệ hạ, có vẻ chính hắn là người hiểu lầm mà lỡ lời lúc hoảng loạn.

Giờ mà kéo cả Hạ Thừa Dịch xuống nước, cũng chẳng được ích lợi gì, lại còn khiến điện hạ lâm nguy.

Hắn đành nhận hết thiệt thòi, để mặc đế vương quyền cước trút giận lên thân.

……

Sự huyên náo quá mức trong điện khiến Kiều Sở đang ngủ mê man tỉnh dậy.

Bình thường nàng ngủ muộn, nhưng chiều nay vừa đánh nhau một trận sống chết với "yêu tinh" Kiều Lạc, tiêu hao không ít khí lực.

Giấc ngủ ngon bị phá ngang, ai mà chẳng nổi cáu?

Kiều Sở chẳng ngại ngần. Nàng khoác đại áo choàng, hùng hổ bước ra, ba chân bốn cẳng kéo hai kẻ đang đánh loạn kia ra.

“Giữa đêm không ngủ, đánh nhau cái đầu các ngươi?! Không muốn ngủ thì thôi, ta cho các ngươi khỏi ngủ luôn!”

Nàng giật mấy dải lụa trong nội điện, trói cả hai tên thành bánh chưng, ném ra sau viện phơi trăng ngắm sao.

Tiếng ve sầu râm ran trên cây, tiếng dế kêu rỉ rả dưới cỏ, cùng hai gã bị trói gô thành hai đống, tạo nên cảnh tượng vừa buồn cười vừa quỷ dị.

Kiều Lạc nhổ vải nhét miệng ra, cười lạnh liếc Kiều Thập Nhất: 

“Cưỡng ép... tiếp nhận?”

Kiều Thập Nhất đỏ mặt quay đầu.

Xét theo một góc nào đó thì… hắn không nói dối. Quả thật là cưỡng ép — tiếp nhận.

Chỉ là... Trưởng công chúa đã cưỡng ép hắn tiếp nhận nàng.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments