Xuyen Nhanh Nhan Nha O Nien Dai 018 022

By Quyt Nho - tháng 9 05, 2025
Views

Chương 18

Bây giờ Nhan Nham đã có một “công việc” nên cô có lý do chính đáng để ở ngoài cả ngày, việc nhà thì cô bỏ hẳn.

Sau khi cắt xong hai gùi cỏ lợn buổi sáng, Nhan Nham mang cỏ đến chuồng, giao lại cho cô Quế Tần người phụ trách cho lợn ăn. Cô còn giúp cô ấy đổ máng thức ăn đã trộn xong, rồi mới rời khỏi chuồng lợn. 

Nhưng cô không về nhà ngay, chẳng muốn quay về để lại phải nấu cơm và cho lợn ăn nữa. Mấy việc đó nên để lũ em đang đi học làm, trước đây khi Nhan Nham đi học, toàn bộ việc nhà đều là cô gánh. Thế là cô đi thẳng đến nhà Diệp Kỳ, dù sao cũng có chìa khóa, tự mở cửa là được.

Diệp Kỳ chưa về. Nhan Nham đi ra sân sau cho thỏ ăn. Thật bất ngờ, lũ thỏ đã sinh con. Nhìn một ổ thỏ con hồng hào, trụi lông, mắt chưa mở, cô cũng hơi lúng túng không dám động vào. Cuối cùng Nhan Nham quyết định cứ để thỏ mẹ chăm con, nhiệm vụ của cô chỉ là chăm thỏ mẹ cho tốt. Cỏ tươi pha vài giọt linh tuyền, thỏ ăn ngon lành, nhanh chóng hết sạch.

Cho thỏ ăn xong, Nhan Nham quay lại sân trước. Hôm qua Diệp Kỳ nói muốn xin nghỉ một ngày để lên huyện bán nhân sâm, chắc sáng nay cậu sẽ không về. Cô đóng chặt cửa lớn, tự luyện thể thuật một lúc trong sân, rồi vào không gian làm một chiếc sandwich trứng, hâm nóng một cốc sữa bò. Ăn uống no nê, súc miệng, làm xong tất cả việc, cô mới khóa cửa và thong thả đi về nhà.

Khi Nhan Nham về tới nhà, cả nhà đang tất bật làm việc. Anh cả Nham Hồng Chuyên đang quét sân, anh hai ném cỏ lợn vào máng, em út cho gà ăn, Nhan Hồng Ngọc nhóm lửa, mẹ Lưu Kim Ni cắt dưa muối, cha Nham Đại Trụ ngồi trên ghế trước cửa phòng chính hút thuốc lào. Một khung cảnh gia đình lao động hài hòa! 

Nhan Nham cảm thấy hài lòng. Mình được lười còn cả nhà siêng năng, tuyệt vời quá!

Còn việc ai cũng khó chịu với cô thì... cứ giả vờ không biết là xong.

Nhan Nham múc nước rửa tay, sau đó đổ đều nước rửa ra sân đã quét sạch để tránh bụi. Cô dọn bát đũa chuẩn bị ăn cơm. Hôm nay bánh bột tạp mới hấp, nhìn mềm hơn mọi khi, cô muốn nếm thử. 

Lúc bánh vừa nhấc khỏi nồi, mọi người lao vào tranh giành, Nhan Nham cũng nhanh chóng đoạt được hai cái. Mọi người nhìn cô mà sững sờ, nhưng cô chẳng bận tâm, giành xong bánh là về chỗ ngồi. Lưu Kim Ni chỉ lẩm bẩm một câu “đầu thai làm ma đói à” rồi thôi. 

Có lẽ ai cũng ngầm chấp nhận chuyện Nhan Nham thay đổi tính tình vì bị nghỉ học cộng thêm vụ rơi xuống nước. Mỗi đứa trẻ giành được hai cái bánh, Lưu Kim Ni giữ lại vài cái cho chồng và mình, phần còn lại khóa lại.

Bánh bột ngô mới hấp thơm, dai, tuy vẫn hơi cứng cổ họng nhưng ăn được. Tuy nhiên Nhan Nham không đói, cô chỉ cắn vài miếng rồi lén cất vào không gian. Cô ăn hết một bát cháo bột tạp cốc.

Ăn xong, Nhan Nham định ra ngoài thì bị gọi lại. “Sáng nay ai cũng làm việc, con rửa bát đi.” Lưu Kim Ni dặn.

“Được thôi, để con rửa. Cho Hồng Ngọc đi cắt cỏ lợn, con đổi với nó. Nó ngày nào cũng chỉ cần cắt cỏ lợn, chẳng phải làm gì khác. Con sẽ thay nó đi học, bát đũa, cơm nước em lo hết.” Nhan Nham nói.

Chưa kịp để mẹ trả lời, Hồng Ngọc đã la lên: “Chị mơ à! Em không đi cắt cỏ đâu.”

“Không làm việc kiếm công điểm thì lo làm việc nhà đi, đừng có mơ lười biếng. Suốt ngày ăn không ngồi rồi, chẳng làm được gì, ăn thì chẳng sót miếng nào.” Nhan Nham mỉa mai, còn liếc qua anh cả, anh hai và cậu út cũng đang ăn không.

Nói xong, Nhan Nham bỏ đi luôn. Cuối cùng người rửa bát vẫn là Hồng Ngọc. Vợ chồng Nham Đại Trụ và Lưu Kim Ni vốn không hay đánh con, cùng lắm chỉ mắng vài câu. 

Ở thế giới cũ, Nhan Nham bị bắt nạt thảm là vì Lưu Kim Ni hay dùng tình cảm để trói buộc cô. Từ nhỏ cô bị lạnh nhạt, chỉ khi bị sai vặt mới được mẹ nói vài câu tử tế, nên cô gái ấy đã đánh đổi cả đời vì vài mảnh vụn tình thân. May là nguyên chủ đã hết hy vọng vào gia đình, còn Trường Ninh thì càng chẳng bận tâm.

Buổi trưa, sau khi cắt thêm hai gùi cỏ lợn và giúp cô Quế Tần xúc đất lót chuồng, một ngày làm việc coi như xong, chiều không cần qua nữa.

Còn sớm mới hết giờ lao động, Nhan Nham về nhà gom lại sách vở và tập cũ, nhét vào chiếc cặp rách, mang sang nhà Diệp Kỳ. 

Lúc này, Diệp Kỳ đi huyện đã về. Cậu đứng dậy đỡ lấy cặp sách, hỏi: “Cái gì đây?”

“Là sách cũ em từng học.” Nhan Nham đáp.

“Dù giờ em không đi học, nhưng cô giáo đã đồng ý giữ tên trong sổ, không cần lên lớp, chỉ cần đi thi. Nếu thi đậu, em vẫn có thể tốt nghiệp.”

“Vậy thì tốt quá.” Diệp Kỳ mừng cho cô.

“Diệp Kỳ, anh muốn thử không? Giống em, không cần đến lớp, chỉ cần thi, vẫn được tốt nghiệp.” Nhan Nham gợi ý.

“Nếu anh muốn, em sẽ dạy trước. Khi anh học đến ngang em, chúng ta cùng đến tìm cô Thôi, em nói thật, cô ấy tốt lắm, chắc chắn sẽ đồng ý giúp.”

“Anh... cũng có thể sao?” Diệp Kỳ ngạc nhiên.

“Thử đi, không thử sao biết? Dù không được, kiến thức học được vẫn là của anh, có mất gì đâu.” Nhan Nham cười nói.

“Được. Anh sẽ thử!” Giọng Diệp Kỳ kiên định.

Nhan Nham nhìn thiếu niên trước mặt, năm nay mới 13 tuổi, con đường phía trước còn dài, đầy hy vọng.

Cô đưa hết sách cho Diệp Kỳ, cùng cậu lập kế hoạch học tập, phấn đấu đầu năm học tới cậu có thể vào thẳng lớp 5.

Nói xong chuyện học, Diệp Kỳ kể chuyện bán nhân sâm. Cậu ghé vài tiệm thuốc hỏi giá, lại dò hỏi uy tín, cuối cùng chọn một tiệm lâu đời để bán, được 320 đồng – một số tiền lớn với cả hai. 

Diệp Kỳ đưa tiền cho Nhan Nham, nhưng cô không nhận mà đẩy lại: “Để anh giữ đi, dùng tiện hơn. Lúc nào em cần sẽ qua lấy.”

Diệp Kỳ đồng ý, chỉ chỗ giấu tiền cho cô.

Lúc này, Nhan Nham chợt nhớ sáng nay Diệp Kỳ chắc đi huyện từ sớm, có lẽ chưa ăn gì. 

Cô vội lấy chiếc bánh giành được đưa cho cậu: “Hôm nay mới hấp, còn ấm. Lần đầu tiên em giành được bánh mới đấy, anh mau ăn đi.”

Diệp Kỳ nhận lấy, ăn ngay. Nhan Nham vào bếp múc một bát nước mát, thêm vài giọt linh tuyền đưa cho cậu. Ở đây dùng nước giếng sâu nên không quá lo về vệ sinh, nhưng để chắc ăn, cô vẫn muốn khuyên cậu uống nước đun sôi.

“Cô giáo em bảo, uống nước lã dễ đau bụng, đun sôi rồi để nguội uống sẽ tốt hơn. Sáng sớm đun một ấm, múc ra để nguội, dù nguội rồi vẫn tốt hơn uống trực tiếp.” Nhan Nham nói.

“Được.” Diệp Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, dần có xu hướng nghe lời cô răm rắp.

Chương 19

Nhan Nham trực tiếp nhóm lửa nấu một nồi nước, lại tìm một cái hũ sành rảnh rỗi đem rửa sạch. Cô đổ ít nước vào, đun sôi rồi hắt đi để khử trùng, sau đó mới rót nước sôi vào trong, lặng lẽ bỏ thêm một viên Hoàn Xuân Đan rồi mới đậy nắp, đặt qua một bên.

“Xong rồi, từ giờ cái hũ này chuyên dùng để đựng nước uống cho anh. Em nghe nói ở thành phố bây giờ người ta đều dùng bình giữ nhiệt, rót nước sôi vào đó, cả ngày sau nước vẫn còn nóng.” Vừa làm, Nhan Nham vừa lẩm bẩm.

Lo xong nước, cô lại nhóm lửa nấu một nồi cháo tạp lúa mì với khoai lang. Khoai được rửa sạch, gọt vỏ, cắt miếng nhỏ bỏ vào cháo cùng nấu. Nấu xong, cháo đặc sánh, ngọt bùi, hương vị thơm ngon. Diệp Kỳ đúng là ở cái tuổi “mau ăn chóng lớn”, có ăn no mới cao lớn, khỏe mạnh được.

Diệp Kỳ vừa nhai lương khô vừa chăm chú nhìn cô. Sau hơn bốn năm lẻ loi một mình, cuối cùng cậu lại được cảm nhận sự quan tâm, ấm áp từ một người bên cạnh. Trong khoảnh khắc này, cậu suýt nghẹn ngào rơi nước mắt, chỉ có thể càng tập trung nhai chậm rãi, mở to mắt nhìn bóng dáng bận rộn của Nhan Nham để đè nén cảm xúc chua xót, không cho lệ rơi xuống.

“Trên núi còn nhiều khoai lang, khoai tây, anh cứ yên tâm ăn cho no đi.” Nhan Nham nói. 

“Hôm nay anh đã xin nghỉ, chiều mình cùng lên núi đào thêm ít mang về.”

Ăn xong ở chỗ Diệp Kỳ, Nhan Nham quay về nhà một chuyến, lộ mặt trước người nhà rồi lại đeo gùi lên lưng đi ra cửa. 

“Con ra ngoài dạo một vòng, tiện nhặt ít củi về.” Cô dặn một câu, coi như chuẩn bị sẵn lý do hợp lý cho việc ra ngoài buổi chiều.

Từ khi Nhan Nham buông bỏ việc nhà, công việc trong nhà được chia đều cho mấy đứa con. Tuy ai cũng không vui nhưng chia nhỏ ra, lượng công việc không lớn, cũng không đến nỗi không thể chịu đựng. Tuy vậy, ai cũng có ý kiến về cô, mỗi lần gặp đều sầm mặt, không nói chuyện. 

Kiểu bạo lực lạnh nhạt này đối với một bé gái mười tuổi bình thường chắc chắn sẽ là nỗi sợ, nhưng hiện giờ trong thân xác này lại là một đại nhân vật từng trải bao kiếp luân hồi, chút tẩy chay nhỏ nhoi ấy cô sao phải sợ. Ngược lại, cô còn mong họ cứ mặc kệ mình thì tốt.

Buổi chiều cùng Diệp Kỳ lên núi, Nhan Nham cũng dán cho cậu một lá bùa ẩn thân. Hai người đào được kha khá khoai lang, khoai tây, cả củ từ. Diệp Kỳ tự mình gánh hai chuyến xuống, nhất quyết không để Nhan Nham vất vả. 

Sau đó cậu còn bàn với cô: nên tìm một chỗ thích hợp trên núi, đào một cái hầm trữ lương thực. 

“Nếu để nguyên trong đất, sợ là chúng sẽ hỏng mất.” Diệp Kỳ nói.

Nhan Nham tất nhiên không phản đối. Hai người tìm một vòng quanh, phát hiện một hang nhỏ trên vách núi. Cửa hang hẹp, người lớn ra vào khó khăn, rõ ràng là hang tự nhiên. Miệng hang lại bị cỏ dại che phủ, đứng xa thì không ai nhận ra nơi đó có hang động. Thế là khỏi cần đào hầm, họ quyết định đem một phần khoai cất trong hang. 

Việc đào bới và gánh vác đều do Diệp Kỳ làm, Nhan Nham chỉ phụ nhặt cho vào giỏ. Một buổi chiều không làm xuể, hai người còn phải vào núi mấy lần nữa mới cơ bản thu hoạch xong.

Chủ nhật hôm ấy, chị cả của Nhan Nham là Nhan Hồng Anh từ huyện về. Lúc Nhan Nham gánh cỏ lợn về nhà thì thấy chị đang ngồi nghỉ trong sân. Vừa nhìn thấy cô, chị ta nói: “Về rồi à.”

“Vầng, chị cả cũng về rồi.” Nhan Nham đáp.

Thực ra, từng người trong nhà họ Nhan đều không có mối thù sâu nặng gì với chủ thân thể này, nhưng mỗi người đều là kẻ góp phần đẩy cô vào cuộc đời bi kịch. Họ ích kỷ, chỉ biết hút máu cô, đến lúc cô cần giúp đỡ thì lại quay lưng làm ngơ. Điều Nhan Nham cần làm bây giờ, chính là không để họ tiếp tục bòn rút nữa, sống tốt đời mình.

Quan hệ giữa nguyên chủ và chị cả vốn không sâu đậm gì. Chị cả cả đời thuận lợi: đang học trường nghề chuyên ngành kế toán, sau khi tốt nghiệp được phân thẳng vào xí nghiệp làm tài vụ, lại sớm quen và lấy chồng cùng nhà máy, nhanh chóng ra ở riêng. 

Nhan Đại Trụ và Lưu Kim Ni đều thương con gái đầu lòng, lễ vật bên nhà trai mang đến đều để chị làm của hồi môn. Chồng chị hơi gia trưởng, nhưng đối xử với chị cũng không tệ, cả đời chẳng phải chịu khổ cực gì. Chị cũng chưa từng đóng góp gì cho nhà mẹ đẻ, ngược lại thường xuyên lấy đồ ở đây mang về bên chồng, để giữ vị thế trong nhà chồng.

Lần này về nhà, đơn giản là để lấy thêm lương thực đem về trường. Không bao lâu nữa chị sẽ tốt nghiệp, sắp dọn vào ký túc xí nghiệp, sau này càng ít liên hệ với Nhan Nham. Vì vậy, Nhan Nham cũng chỉ giữ mối quan hệ xã giao với chị.

Sau màn chào hỏi, Nhan Hồng Anh nhìn cô, muốn nói lại thôi. Trong lòng Nhan Nham cười lạnh, không chủ động bắt chuyện, chỉ về phòng thay quần áo, bưng chậu nhỏ ra sân giặt sạch rồi phơi lên. Với đống quần áo bẩn chất trong chậu to của cả nhà thì cô coi như không thấy.

Cuối cùng Nhan Hồng Anh không nhịn được, mở miệng: “Nhị Nhi, em không giúp ba mẹ giặt đồ sao?”

Nhan Nham nở nụ cười nửa như châm biếm, liếc chị một cái: “Chị cả, em vừa từ đội sản xuất gánh cỏ lợn về, còn mấy người chị ở nhà rảnh rỗi cả ngày. Mọi người không giặt, lại muốn người vừa làm việc về là em giặt hết cho? Không thấy ngượng à?”

Nhan Hồng Anh không ngờ cô nói thẳng đến thế, có phần ngượng ngập: “Chị cũng vừa mới về thôi…”

Nhan Nham lại liếc chị, không nói thêm. Còn chuyện giặt giũ? Đừng hòng.

“Chị cả, chị thấy chưa, chị hai bây giờ thay đổi rồi. Trước đây việc nhà đều do chị ấy làm, bây giờ thì chẳng động tay vào gì.” Nhan Hồng Ngọc xen vào mách lẻo, muốn kéo chị cả đứng về phía mình.

“Nhị Nhi mỗi ngày còn phải đi làm ngoài đội, việc nhà khó mà lo hết được. Em rảnh thì phụ thêm chút đi.” Nhan Hồng Anh nói. Dù sao cũng chẳng liên quan đến chị, hai người em làm thì cũng vậy thôi. Hơn nữa, chị sắp tốt nghiệp, chuẩn bị vào ký túc xí nghiệp ở luôn, đâu còn về nhà mà quan tâm mấy chuyện vặt vãnh này.

Rất nhanh, mùa gặt lúa mì cũng đến. Thời ấy, thu hoạch hoàn toàn bằng sức người: gặt, bó, vác ra đầu ruộng, chất lên xe, phơi, cán, sàng, hong khô… cả đội hợp sức, cũng phải mất bảy tám ngày mới xong.

Trong thời gian ấy, ngoài việc đi cắt cỏ lợn, Nhan Nham chỉ giúp Diệp Kỳ nấu cơm. Nhờ Hoàn Xuân Đan và linh tuyền hỗ trợ, cơ thể thiếu hụt của Diệp Kỳ đã được bù đắp. Có cô lo cơm nước, lại ăn uống no đủ, năm nay cậu thấy việc gặt hái nhẹ nhàng hơn nhiều, thậm chí không thấy mệt. Mỗi ngày làm xong việc đồng, cậu vẫn còn sức hoàn thành bài học mà Nhan Nham sắp xếp.

Còn về nhà họ Nhan, tuy Nhan Đại Trụ và Lưu Kim Ni cũng bận rộn hơn thường ngày, nhưng việc nhà đã được mấy đứa trẻ chia nhau, về đến nhà vẫn có cơm nước sẵn. Mỗi buổi chiều, Nhan Nham mang về một gùi củi hoặc một gùi cỏ lợn.

Thời gian cứ thế trôi qua trong bận rộn. Sau vụ gặt, tình hình căng thẳng bên ngoài bắt đầu lan đến thôn làng.

Chương 20

Đại đội trưởng đi một chuyến lên công xã, trở về liền tổ chức nhân lực trong làng dựng mấy căn lều tạm dưới chân núi, đón đợt “cán bộ trí thức”* đầu tiên xuống nông thôn.

* cán bộ trí thức ở đây là chỉ những người có học thức nhưng vì chính sách cải cách nên bị bắt về nông thôn lao động.

Trong ký ức của nguyên chủ, những người này không để lại ấn tượng gì đặc biệt, có lẽ vì dân làng cũng chẳng nhắm vào họ.

Đợt đầu có bốn người: một cặp vợ chồng già, tóc đều bạc, trông ngoài sáu mươi; một người đàn ông khoảng năm mươi, dáng vẻ nho nhã, yếu ớt; và một người đàn ông khác cùng độ tuổi, vóc dáng cao to khỏe mạnh.

Lều của họ dù mới dựng nhưng điều kiện tồi tàn: gió lọt bốn phía, mưa thì dột, mùa hè còn tạm chấp nhận được, nhưng mùa đông thì thực sự khó sống.

Công việc chính của họ là khai hoang. Chân núi có một mảnh đất dốc không quá lớn, cỏ dại và cây bụi mọc lộn xộn, lại lổn nhổn đá sỏi, dọn dẹp cực kỳ vất vả. Tốc độ làm việc của mấy người này chậm chạp, mà đại đội cũng chẳng kỳ vọng gì, chỉ như là cho họ “trải nghiệm lao động chân tay”, bắt làm từ sáng đến tối, khổ thì khổ chứ hiệu quả không ai quan tâm. Còn trâu bò là tài sản quý nhất của đội thì được giao cho lão nông trong thôn trông coi, tuyệt đối không đến lượt những người bị đưa xuống nông thôn lao động này.

Đúng như Nhan Nham đoán, sau khi sắp xếp chỗ ở cho họ, đại đội gần như mặc kệ. Mỗi tháng chỉ phát một chút lương thực ít ỏi, đủ để họ còn sức làm việc. Dân làng thì tránh tiếp xúc, mạnh ai nấy sống, coi như không thấy nhau.

Cuối tháng sáu, Nhan Nham về trường thi cuối kỳ lớp 4, đạt điểm tuyệt đối và thuận lợi lên lớp 5. Cô nhân tiện nhắc với cô giáo Thôi về chuyện của Diệp Kỳ, hỏi liệu năm học mới cậu có thể trực tiếp vào lớp 5 không.

Cô giáo Thôi là người có trách nhiệm, cô nói: “Cậu ấy cần làm một bài kiểm tra. Nếu đạt thì có thể vào thẳng lớp 5. Vì hoàn cảnh đặc biệt, là trẻ mồ côi, cô sẽ giúp xin miễn học phí. Cuối năm chỉ cần tham gia kỳ thi tốt nghiệp, nếu qua, học bạ sẽ được chuyển sang cấp hai. Nếu muốn học tiếp, đến lúc đó phải thương lượng với thầy cô bên trường cấp hai.”

Nhan Nham mừng rỡ: “Vâng, em hiểu rồi ạ. Cô yên tâm, bọn em nhất định sẽ học chăm chỉ, chắc chắn vượt qua kỳ thi.”

Trở về, cô kể lại tin này cho Diệp Kỳ, cậu còn xúc động hơn cả cô. Nhan Nham không dạy theo thứ tự chương trình mà sắp xếp lại kiến thức tiểu học theo logic, truyền đạt rạch ròi cho cậu. Viết chữ, đọc thuộc thì để cậu tự luyện. Cô tin Diệp Kỳ chắc chắn sẽ học được. 

“Đợi tốt nghiệp tiểu học, chúng ta lại bàn với thầy cô cấp hai, vẫn có thể tự học ở nhà. Học phí miễn được thì miễn, nếu không thì chúng ta cũng có thể lo được.” Nhan Nham nói.

Diệp Kỳ chẳng có ý kiến gì, chỉ càng thêm quyết tâm. Vì cậu còn phải làm việc nặng, Nhan Nham khuyên đừng quá vội, thậm chí không nhất thiết nhập học ngay đầu năm, chỉ cần dự thi cuối kỳ, nếu qua thì tự nhiên được nhận vào lớp.

Trong thời gian này, mấy con thỏ nuôi ở nhà Diệp Kỳ đã lớn, đáng yêu vô cùng. Thỉnh thoảng Nhan Nham cho uống một giọt linh tuyền, chúng phát triển rất tốt. Cô tách một con đực ghép với con cái, nhẩm tính đến cuối năm chắc chắn có thêm vài lứa. Khi có lứa mới, lứa cũ phải đem bán, nhà không thể nuôi nhiều, huống chi thời thế căng thẳng, cô không dám sơ ý.

Lúa mỳ gặt xong, dân làng gieo ngô. Suốt mùa hè, việc đồng ruộng chủ yếu là nhổ cỏ. Năm đó chưa có thuốc diệt cỏ, tất cả dựa vào tay người. Giữa ruộng ngô oi nồng, lá ngô cứa rát mặt mũi tay chân, ai làm cũng khổ sở.

Việc cắt cỏ lợn của Nhan Nham không đổi, nhưng nắng nóng khiến nó vất vả hơn. Cô phải thay đổi nhịp làm, sáng đi sớm, một hơi cắt đủ bốn gùi, còn buổi trưa và chiều thì lo quần áo chuẩn bị cho mùa đông.

Quần áo của Nhan Nham toàn là đồ cũ Lưu Kim Ni và Nhan Hồng Anh bỏ đi, chắp vá, không vừa người. Mùa hè còn tạm, mùa đông thì không ổn. Cô quyết định tháo áo bông ra làm lại. Áo vốn đã không vừa, bông bên trong lại khô cứng, vón cục, chẳng giữ ấm.

Nhân lúc hè, cô tháo hết chăn áo, giặt sạch, phơi bông cũ, lấy ra chút ít làm màu, còn thì lén thay bông mới trong không gian. Ngoài nhìn vẫn là đồ nát nhất nhà, nhưng giữ ấm thì tuyệt hảo. Cô còn dùng vải vụn làm đế, đóng một đôi giày bông xấu xí cho mình. Làm xong việc của bản thân, cô giúp Diệp Kỳ xử lý áo chăn, rồi nhân tiện lừa được Tam gia giao cả áo bông cho cô “sửa giùm”. Đến cuối hè, mọi việc xong xuôi.

Khi không ai để ý, Nhan Nham còn bí mật giúp mấy người trong lều dưới núi, để ít khoai lang, khoai tây trước cửa cho họ khỏi đói. Cô giấu rất kỹ, không ai phát hiện ngoài Diệp Kỳ.

Thực ra cô cũng không định giấu cậu. Biết rồi, cậu không nói gì, còn che giấu hộ cô, có lúc còn thay cô làm. Cậu chẳng biết chủ nghĩa hay đấu tranh gì, chỉ là sống chung lâu ngày, cậu tin rằng việc Nhan Nham làm ắt có lý do.

Ngày tháng vùn vụt, thoáng cái hè trôi qua. Trước vụ thu hoạch mùa thu, Nhan Nham và Diệp Kỳ vào núi hái trái cây dại. Nho rừng, táo dại đã chín, họ hái được cả một gùi. Những thứ này không để lâu được, chỉ có thể phơi khô, làm rượu hoặc đem đi bán.

Nhan Nham từ khi đến đây chưa từng ra khỏi thôn, lần này liền đề xuất đi huyện bán, chọn khu dân cư gần nhà máy than để thử. Trái cây là thứ hiếm, chắc chắn có người mua, hoặc đổi thứ khác cũng được.

Diệp Kỳ không yên tâm để cô một mình, kiên quyết đòi đi cùng. Cả hai xin nghỉ một ngày, đúng lúc chưa vào vụ mùa, đại đội trưởng cũng dễ dàng đồng ý. Dân làng hiếm khi vào huyện nên cũng chẳng lo gặp người quen.

Sáng sớm hôm sau, trời chưa sáng, hai người đã lên đường. Đường khó đi, giày rách, Nhan Nham phải dùng linh lực bao chân để không phồng rộp. Lần này ngoài nho, họ còn mang theo tám con thỏ con của lứa đầu để bán. Gùi nặng, đi mất gần hai tiếng mới đến huyện.

Huyện này dựa vào mỏ than. Hai người tới thẳng khu gia đình công nhân. Giả vờ là con cháu đi thăm, lang thang quanh khu. Thỉnh thoảng có bác gái bắt chuyện, Nhan Nham liền hé lớp cỏ trên giỏ, cho xem đồ bên trong.

Người nhà công nhân mỏ vốn có tiền, chẳng mấy chốc thỏ và nho đều bán sạch. Vì không cần tem phiếu, thỏ bán được 3,5 đồng một con, tám con là 28 đồng. Nho rừng vị không tệ, giàu dinh dưỡng, bán 5 hào một cân, cả gùi hơn 50 cân, thêm 25 đồng. Tổng cộng 53 đồng.

Các bà các cô còn dặn, nếu sau này có hàng thì cứ mang tới.

Xong việc, hai người rời khu mỏ, Nhan Nham kéo Diệp Kỳ đi dạo trong huyện. Dù có tiền, họ hầu như không mua được gì, vì thiếu tem phiếu.

Thực ra cô không đi dạo cho vui, mà nhanh chóng dò la được chỗ bãi rác và chợ đen. Cô lượn một vòng bãi rác, nhặt được vài cuốn sách cũ từ tiểu học tới trung học, còn dùng thần thức quét, phát hiện một số đồ giấu trong hộc bàn, tủ: vòng vàng, ngọc, thậm chí hai thỏi vàng. Mấy thứ này hiện tại chưa dùng được, cô gom hết vào không gian để dành cho tương lai.

Họ không đi chợ đen, vì chưa chuẩn bị, không hóa trang, không thể để lộ mặt thật. Nhan Nham quyết định lần sau sẽ chuẩn bị kỹ rồi hãy đi.

Chương 21

Mùa hè năm đó, trong nhà của Nhan Nham xảy ra hai chuyện lớn.

Chuyện thứ nhất, chị cả Nhan Hồng Anh tốt nghiệp trường nghề, được phân công làm việc tại nhà máy nông nghiệp của huyện, có thu nhập ổn định và được phân phòng ký túc xá. Như vậy, sau này gia đình không còn phải gánh chi phí học hành và sinh hoạt cho chị nữa, coi như bớt đi một khoản không nhỏ. 

Nhưng vợ chồng Nhan Đại Trụ và Lưu Kim Ni thật sự rất thương yêu Nhan Hồng Anh, họ chẳng hề đưa ra yêu cầu gì, cũng không bắt chị phai người tiền phụ giúp gia đình hàng tháng. Chỉ cần thấy chị có công việc ổn định, cuộc sống an bài ổn thỏa là bọn họ đã thấy mãn nguyện.

Chuyện thứ hai, anh hai Nhan Hồng Kỳ cuối cùng cũng được như ý — nghỉ học. Đúng vậy, là được như ý. Anh ta vốn không thích học hành, bị ép đến trường, thành tích thì tệ hại. Lớp ba lưu ban, lớp bốn cũng lưu ban, lớp năm vẫn lưu ban. Nhan Đại Trụ và Lưu Kim Ni vẫn muốn anh học tiếp lên cấp hai, để sau này có cơ hội thoát khỏi nông thôn, nên bảo anh có thể học lại thêm một năm nữa. Nhưng Nhan Hồng Kỳ thật sự không thích học, sống chết không chịu đi học lại, thế là bỏ ngang.

Đúng là “không sợ thiếu, chỉ sợ không công bằng”. Nguyên chủ Nhan Nham chính là trong môi trường thiên vị cực đoan như vậy mà hoàn toàn mất hết hy vọng với gia đình ruột thịt của mình.

Sau khi nghỉ học, Nhan Hồng Kỳ cũng bắt đầu theo mọi người ra đồng làm việc, nhưng anh chẳng siêng năng gì, thường xuyên trốn việc, số công điểm kiếm được còn không bằng Nhan Nham đi cắt cỏ cho heo.

Thế là trong nhà bỗng dưng bớt đi hai người con tiêu tiền, áp lực của gia đình họ Nhan giảm đi thấy rõ.

Sau vụ thu hoạch mùa thu, trước khi đông đến, Nhan Nham và Diệp Kỳ lại vào huyện một chuyến, xử lý một lứa thỏ. Lần này, hai người chuẩn bị từ trước, cải trang rồi vào chợ đen, mua được ít bột mì và thịt ba chỉ. Về đến nhà, Nhan Nham lấy bột và thịt cùng rau trồng ở vườn sau làm bánh bao nhân thịt, hai người ngồi ăn với nhau. Đây chính là bữa ăn ngon nhất trong đời mà cả hai từng được nếm.

Vừa ăn, Diệp Kỳ vừa nói: “Sau này anh sẽ càng cố gắng làm việc hơn, kiếm nhiều công điểm, để em có thể thường xuyên ăn bánh bao thế này.”

Nhan Nham gật đầu: “Ừ, mình cùng cố gắng. Nhưng cũng đừng vội quá, cũng đừng làm mình kiệt sức. Không có sức khỏe, kiếm được nhiều công điểm cũng vô ích.”

Bánh bao khá to, Nhan Nham mới ăn vài cái đã nói mình no rồi.

“Em ăn ít quá đấy. Anh để dành vài cái, mai em ăn tiếp. Giờ trời lạnh rồi, không hỏng nhanh đâu.” Diệp Kỳ nói.

Nhưng Nhan Nham không chịu, cô cố ý ăn ít để chừa phần cho cậu. Trong không gian của cô có đủ mọi thứ, nhưng có thể chia sẻ cùng Diệp Kỳ thì lại chẳng nhiều. Lần này, nhờ mua thêm được bột và thịt, cô mới len lén lấy ra một chút trộn chung, để cậu có thêm một bữa ngon.

“Em đủ rồi, anh giữ lại mà ăn. Anh làm việc nặng nhọc, còn em chỉ cắt cỏ heo, chẳng tốn sức gì.” cô nói.

Diệp Kỳ không nói thêm, nhưng trong lòng đã quyết, nhất định sẽ để phần cho Nhan Nham.

Ăn xong, Diệp Kỳ chủ động dọn dẹp, còn Nhan Nham thì lục đống sách cũ lần trước mua ở bãi rác. Cô lén lấy từ không gian ra một cuốn sách quyền thuật đã được làm cũ, giả vờ như là tìm thấy trong đống sách kia.

Cô kêu lên đầy phấn khích: “Diệp Kỳ, mau lại đây!”

Nghe cô gọi, Diệp Kỳ vội bỏ việc đang làm chạy tới: “Sao thế?”

“Trong đống sách cũ lần trước có một quyển dạy đánh quyền, mình thử tập theo xem sao, biết đâu lại thành cao thủ thì sao!” cô cười nói.

Diệp Kỳ bật cười, không tin lắm: “Làm gì có chuyện dễ thành cao thủ thế?”

“Thử xem, dù không thành cao thủ thì cũng rèn luyện cơ thể.” cô đáp.

Diệp Kỳ đồng ý. Hai người vừa nghỉ ngơi vừa xem sách, càng xem cậu càng thấy có lý. Sách nhìn khá nghiêm túc, thế là cậu không chờ nổi liền đứng lên tập thử: 

“Để anh tập trước, nếu không vấn đề gì thì em tập sau.”

Nhan Nham không ý kiến, cô biết cậu cẩn thận cũng là nghĩ cho cô. Cô cầm sách, chỉ dẫn động tác cho cậu. Với hiểu biết từ thế giới võ hiệp trước đây, cô có nền tảng sâu sắc, dưới sự chỉ dẫn của cô, Diệp Kỳ nhanh chóng bắt được cảm giác, càng tập càng hăng. Sau đó, cô cũng tham gia tập cùng.

Qua vụ thu hoạch, cường độ lao động trong đội giảm đi, Nhan Nham vẫn tiếp tục đều đặn đi cắt cỏ cho heo, cho đến tận trước Tết Nguyên Đán.

Trước Tết là lúc sản xuất đội náo nhiệt nhất. Căn cứ vào công điểm từng nhà mà chia thóc gạo và tiền. Heo của đội cũng được bán đi, chừa lại vài con để giết chia thịt cho mọi người. Heo của từng hộ cũng được đem bán, có nhà thì tự mổ, giữ lại ít thịt rồi bán cho dân làng.

Heo nhà họ Nhan cũng bán đi. Vì không được Nhan Nham chăm sóc kỹ lưỡng như mấy năm trước, heo gầy hơn, giá bán cũng thấp hơn, khiến Nhan Đại Trụ và Lưu Kim Ni càng nhìn cô chướng mắt. Nhưng Nhan Nham chẳng để tâm, vì tiền bán heo và tiền công điểm cũng chẳng rơi vào tay cô. Gà trong nhà do cô nuôi cực khổ, trứng ai cũng được ăn, chỉ riêng cô là chưa từng được nếm.

Dù vậy, cái Tết năm ấy vẫn khấm khá hơn mọi năm. Nhờ có công điểm của cô và Nhan Hồng Kỳ, lại thêm giảm được ba đứa con phải đóng học phí, nên Lưu Kim Ni rộng rãi hơn một chút, mua một miếng thịt từ nhà khác, mang bột mì cất trữ ra, gói một bữa bánh bao, còn mổ một con gà, mỗi bữa thêm vài miếng thịt. Tết năm đó, cả nhà cũng vui vẻ, vì có chút đồ ăn dính dầu mỡ thì ngon hơn ngày thường nhiều.

Chị cả Nhan Hồng Anh cũng về từ nhà máy nông cơ. Làm việc nửa năm, chị chẳng mang gì về, ngược lại khi trở lại đi làm sau Tết, còn xách theo một túi to đồ Tết do Lưu Kim Ni chuẩn bị. Không cực phẩm thì cũng gần như cực phẩm rồi.

Ngày Tết, cả làng ai cũng rảnh rỗi ít hôm, trước khi heo con mới được mua về, Nhan Nham cũng chẳng phải cắt cỏ. Ngày mùng Một, cô tất nhiên ở lại với nhà mình. Nhưng trước giao thừa, cô đã giúp Diệp Kỳ chuẩn bị đồ Tết: hai người thịt một con thỏ, mua một miếng ba chỉ, cô lại lén thay bằng miếng to hơn, thêm chút bột mì, để cậu mấy ngày Tết ăn ngon. 

Trời lạnh, đồ ăn để cả chục ngày cũng không hỏng, cô gói sẵn nhiều bánh bao, đông lạnh ở ngoài, để cậu khi nào muốn thì tự nấu. Hai người còn bàn nhau, mang một đĩa bánh bao tới biếu Tam gia gia. Diệp Kỳ chẳng có ý kiến gì, là trẻ mồ côi, cậu cũng từng nhận được giúp đỡ của ông, nay bày tỏ chút lòng là phải.

Nhan Nham còn lén đem một ít bánh bao tới lán dưới chân núi. Sau từng ấy thời gian, những người ở lán cũng biết cô hay giúp, nhưng vì cô luôn giấu giếm, họ không dám lộ ra, sợ liên lụy cô. Cứ thế mà giữ sự ngầm hiểu, trong lòng họ đều ghi nhớ ân tình này. Nếu có ngày họ được khôi phục thân phận, nhất định sẽ báo đáp cô.

Nhan Nham và Diệp Kỳ cũng lặng lẽ mang khoai lang, khoai tây dự trữ trong hang chia ra, gửi cho mấy cụ già neo đơn trong làng và cả những người ở lán dưới núi.

Dù từng xuyên qua nhiều thế giới, trong lòng Nhan Nham vẫn giữ một chút mềm yếu. Dĩ nhiên, miễn là không ai động vào cô trước. Việc cô giúp Diệp Kỳ cũng không phải vì tâm lý thánh mẫu, mà thực chất là vì giúp cậu cũng chính là giúp chính mình. Nếu chỉ sống với nhà họ Nhan, làm gì cũng khó khăn. Còn nhà của Diệp Kỳ, với cô mà nói, chẳng khác nào một căn cứ nhỏ. Hai người dựa vào nhau, cùng nhau sưởi ấm, cùng nhau cứu rỗi. Huống hồ, Diệp Kỳ đúng là một đứa trẻ tốt, giúp cậu ấy hoàn toàn không thiệt thòi.

Qua năm mới, Nhan Nham đã 11 tuổi, Diệp Kỳ 14. Từ khi cô đến, chiều cao của cô tăng vọt, nửa năm đã cao thêm hơn chục phân, đạt hơn 1m4. Còn Diệp Kỳ, dưới sự giúp đỡ của cô, thân thể cường tráng hơn trước nhiều, chiều cao cũng bật lên, giờ đã gần 1m7.

Chương 22

Đầu xuân, mọi người lại bắt đầu bận rộn. Đội vừa bắt thêm lứa heo con mới, tổng cộng 10 con. Theo kinh nghiệm những năm trước, không phải con nào cũng có thể nuôi sống. Nhà nào cũng tranh thủ bắt thêm heo con, nuôi đến cuối năm rồi bán, coi như nguồn thu nhập quan trọng nhất ngoài công điểm.

Năm nay, Diệp Kỳ cũng bắt một con. Trước kia, công điểm của cậu đổi được ít tiền đều phải dùng để mua lương thực, nếu không thì không sống nổi. Năm nay, công điểm nhiều hơn, lại thêm tiền nuôi thỏ kiếm được, cuối cùng cũng đủ để bắt một con heo. Với người ngoài, cậu chỉ nói là mấy năm nay tích góp, giờ mới đủ tiền.

Nhan Nham đã ở đây hơn nửa năm, cuộc sống của cô và Diệp Kỳ đều thay đổi rõ rệt. Nhan Nham thì khỏi phải nói, ngoài điều kiện chỗ ở tạm thời chưa thể cải thiện, những mặt khác đều tốt hơn nhiều. 

Diệp Kỳ cũng khác hẳn trước kia, ít nhất đã có cơm ăn áo mặc, trong tay có chút tiền dư, còn có thể đi học. 

Cuối năm ngoái, trước kỳ thi cuối kỳ lớp 5, Nhan Nham đã đi cùng Diệp Kỳ đến trường. Cậu vượt qua kỳ thi cuối kỳ, chính thức trở thành học sinh lớp 5. 

Vì hoàn cảnh đặc biệt, cô Thôi còn giúp cậu xin được chế độ “không cần đi học, chỉ cần tham gia thi”. Lần đó, Diệp Kỳ xúc động đến mức rơi nước mắt, nhìn thầy mà cúi chào thật sâu. 

Cô Thôi cũng cảm động, vỗ vai cậu: “Con là đứa trẻ ngoan, cứ chăm chỉ học. Có khó khăn gì thì cứ đến tìm cô.”

Từ năm nay, Diệp Kỳ càng bận rộn hơn. Vừa phải ra đồng kiếm công điểm, vừa chăn heo, vừa nuôi thỏ, nuôi gà, lại vừa học cùng Nhan Nham, còn phải tập luyện quyền thuật. Gần như bận tối mắt tối mũi. Nhà chỉ có một mình cậu, việc xuống đồng không thể trốn tránh, nếu không thì chẳng ai tin một đứa trẻ có thể sống được.

Chuyện cắt cỏ heo, Nhan Nham có thể giúp dễ dàng, nhưng Diệp Kỳ nhất quyết không chịu. Trong mắt cậu, Nhan Nham vốn gầy yếu, nhỏ tuổi mà đã phải kiếm công điểm phụ gia đình, thật sự đáng thương. Cậu chẳng giúp được gì nhiều, làm sao có thể để cô vất vả thêm? 

Cậu không chỉ không cho cô giúp, mà còn thường xuyên chủ động cắt thêm một gánh cỏ cho cô, khiến Nhan Nham vừa buồn cười vừa bất lực. Cậu quên mất rằng, chính mình khi bắt đầu ra đồng kiếm công điểm còn nhỏ hơn cô bây giờ.

Nuôi gà thì không dám nuôi ở nhà, vì gà không yên tĩnh như thỏ. Cậu cùng Nhan Nham chọn một nơi đất thũng trong núi, xây một chuồng gà bằng gạch đất, lại dùng hàng rào bao quanh cả một khoảng rộng, đan thật dày để gà con không chui ra ngoài. 

Nhan Nham còn lấy từ không gian ra hạt giống một loại cây bụi có gai, gieo dọc hàng rào, rồi dùng linh lực thúc đẩy nó mọc nhanh nhưng không quá bất thường. Chừa lại một lối nhỏ kín đáo để ra vào. 

Cứ mỗi lần đến, cô lại truyền thêm chút linh lực, khiến bụi gai càng ngày càng rậm rạp. Cả nơi này chẳng mấy chốc trở thành một trại gà tự nhiên, lại kín đáo, không dễ bị phát hiện. Hai người tốn rất nhiều công sức để làm nên, cảm giác thành tựu cũng tràn đầy.

Khi chuồng gà làm được một nửa, Diệp Kỳ đã nhờ bà Chu – người nổi tiếng giỏi ấp gà con trong làng, ấp giúp 20 quả trứng. 

Bà Chu còn lo lắng khuyên: “Giờ không cho nuôi nhiều thế đâu. Lỡ bị người ta phát hiện rồi tố cáo thì toi công, uổng trứng.”

Diệp Kỳ chỉ cười khổ: “Nội à, cháu cũng chẳng còn cách nào. Cháu thử nuôi xem, đến lúc lớn thì mang đi đổi chút vải, chút bông, không thì không có áo mà mặc. Với lại, cũng chưa chắc nuôi sống được hết đâu.”

Nghe vậy, bà Chu thở dài, thương đứa trẻ quá vất vả. Bà đồng ý giúp, chỉ lấy tiền trứng, bảo hơn 20 ngày nữa đến lấy gà con.

Đúng lúc chuồng gà hoàn thành, gà con vừa nở. Nuôi tạm ở nhà vài hôm, Diệp Kỳ giữ lại một con, còn lại đều cho vào lồng, mang lên chuồng mới trên núi. Lúc đầu gà còn nhỏ, chỉ nhốt trong chuồng, không dám thả. Chỉ khi cậu hoặc Nhan Nham lên thăm mới mở ra cho chúng chạy nhảy, sau đó lại gom về.

May mắn thay, 20 con gà thì có tới 15 con mái, 5 con trống, tất cả đều khỏe mạnh. Đến mùa hè, gà mái bắt đầu đẻ trứng. Mỗi ngày khoảng 15 quả, cộng thêm con gà mái sẵn có ở nhà, tổng cộng 16 quả. 

Trước khi gà trống kịp đạp mái, Nhan Nham đã chia riêng gà trống và gà mái ra. Con trống duy nhất đem nuôi ở nhà, sau này gà nhà đẻ trứng ra sẽ đem ấp thêm gà con, giúp mở rộng quy mô trại.

Năm 1968, cuộc sống của hai người đã rất ổn định. Tiền tích góp ngày càng nhiều, bởi thỏ sinh sản cực nhanh. Hai con thỏ giống vốn lấy từ không gian của Nhan Nham, khỏe mạnh phi thường, sinh nở liên tục, con nào cũng nuôi sống. 

Nửa cuối năm, tiền từ nuôi gà cũng dồi dào. Cứ hơn một tháng, Diệp Kỳ lại vào huyện bán thỏ và trứng, rồi cải trang đi chợ đen mua ít gạo trắng, thịt, mang về cho hai người cải thiện bữa ăn. Ban đầu Nhan Nham còn theo đi vài lần cho yên tâm, nhưng sau thấy cậu cẩn thận chu đáo, liền để cậu tự lo.

Cũng may, ngay từ đầu cô đã lặng lẽ hạ “bùa che giấu” cho cả hai, khiến người khác vô thức bỏ qua sự tồn tại của họ. Nhờ thế dù thận trọng đến đâu cũng cần tránh mọi sơ hở.

Mùa hè, Nhan Nham và Diệp Kỳ thuận lợi vượt qua kỳ thi cuối lớp 5, tốt nghiệp tiểu học, chính thức được nhận vào cấp hai. Nhìn giấy báo nhập học, Diệp Kỳ xúc động không nói nên lời. Mới một năm trước, cậu còn chẳng biết mấy chữ, giờ đã có thể đi học cấp hai. Nhan Nham cũng vui lây. Dù vậy, cả hai vẫn không thể đi học chính thức, chỉ có thể xin giữ tên trong danh sách, rồi tự học ở nhà, tiếp tục nhờ cô Thôi giúp đỡ.

Nghỉ hè, hai người xách giỏ tre đựng 20 quả trứng đến nhà cô Thôi ở trấn. Cô vui mừng đón tiếp, mời vào uống chén nước đường rồi hỏi: “Hai đứa đến vì chuyện lên cấp hai đúng không?”

Diệp Kỳ ngượng ngùng, nhưng lấy hết dũng khí nói: “Dạ phải, thưa cô. Chúng em thi đỗ cấp hai rồi, nhưng không thể đến trường hàng ngày. Chúng em muốn xin phép tự học ở nhà, chỉ thi thôi. Nhưng chúng em không quen ai ở cấp hai, mong cô giúp tụi em.” 

Nhan Nham cũng gật đầu phụ họa.

Cô Thôi vốn hiểu rõ hoàn cảnh của cả hai, liền gật đầu đồng ý. Cô dạy học hơn hai mươi năm, rất quý những học trò ham học. 

Cô mỉm cười: “Uống hết nước đi, cô dẫn các con đến gặp thầy chủ nhiệm khối lớp 6. Thầy ấy cũng ở thị trấn này, giờ đang nghỉ hè, chắc ở nhà.”

Nhan Nham và Diệp Kỳ không ngờ mọi chuyện tiến triển nhanh như vậy, mừng rỡ, vội uống sạch nước rồi ngồi chờ, ánh mắt trông mong khiến cô Thôi bật cười.

Giỏ trứng hai người để ở góc ghế, không nói gì, định âm thầm để lại cho cô. Nhưng sau khi cả ba rời đi, cô Thôi nhìn vào, thấy rõ bên trong là những quả trứng gà, liền xúc động. Cô nghĩ, hai đứa trẻ còn đang tuổi ăn tuổi lớn, cực khổ để dành, lẽ ra nên giữ lại bồi bổ, nhưng mang chút quà đến nhà thầy Lưu cũng là thể hiện lễ phép. Thế là cô xách giỏ theo.

Đến nơi, vợ thầy Lưu là cô Triệu, cũng là giáo viên tiểu học, cô mở cửa đón đoàn người vào nhà. 

Sau khi giới thiệu, hai người lễ phép chào: 

“Chào cô Triệu ạ!” 

“Chào hai em.” Cô Triệu đáp lại.

Sau đó, cô Thôi kể rõ hoàn cảnh, nhấn mạnh sự cố gắng và quyết tâm học tập của hai đứa trẻ. 

Thầy Lưu nghe xong, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ngày nhập học sẽ có một kỳ thi. Hai em phải tham gia. Nếu qua, có thể tự học ở nhà, chỉ cần đi thi giữa kỳ và cuối kỳ. Về học phí, thầy sẽ xin trường xem có thể miễn giảm. Kết quả thế nào thì chờ đến hôm thi nhập học sẽ rõ. Nếu thành tích tốt, cơ hội càng lớn.”

Nghe vậy, Nhan Nham và Diệp Kỳ mừng rỡ, đứng bật dậy cảm ơn. 

“Không cần cảm ơn. Các em chỉ cần chăm chỉ, thi tốt, thế là quý nhất.” Thầy Lưu nói.

Thế là chuyện nhập học cấp hai coi như được giải quyết. Còn giỏ trứng, cuối cùng vẫn ở lại nhà thầy Lưu. Hai người cáo từ rồi chạy đi, để cô Thôi và thầy Lưu chỉ biết nhìn nhau cười, cùng cảm thán: “Đúng là hai đứa trẻ ngoan.”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments