Cuop Nam Chinh 042 043 044

By Quyt Nho - tháng 9 02, 2025
Views

Chương 42: Cố tướng quân, ngươi trộm ta cũng trộm 22

Mái tóc dài óng mượt của nàng buông thõng có chút rối loạn, nhưng chẳng thể che đi dáng hình ngọc cốt băng da, thân thể thướt tha đẫy đà, cân xứng ngọc như tạc.

Đôi vai trắng như tuyết lộ ra, xương quai xanh tinh xảo thanh nhã, khiến ánh mắt của Cố Ngạn Thần không rời nổi.

Hắn đảo mắt một lượt quanh phòng, chẳng thấy dấu vết của nam nhân, vừa thở phào nhẹ nhõm thì bất ngờ trông thấy một chiếc áo lụa bị xé nát dưới sàn.

Hắn cúi người nhặt lấy tấm lụa mỏng như cánh ve ấy, lòng chợt dâng lên cảm giác quái dị.

Người hầu trong phủ ít nhiều đều luyện võ, ngoại nhân khó lòng đột nhập. Huống hồ, hắn xông vào bất ngờ như thế, nếu thực sự có gian phu, hẳn đang ẩn nấp trong phòng.

Chỉ là Cố Ngạn Thần quá mức ngông cuồng tự phụ, hắn không hề hay biết Kiều Thập Nhất muốn rời đi thì dễ như trở bàn tay, chẳng qua vì lo lắng cho Kiều Sở nên mới nấp trên xà nhà.

Thấy Kiều Sở cuộn mình trong chăn gấm, trên người không một tấc vải, Kiều Thập Nhất nóng lòng như lửa đốt, hận không thể nhảy xuống mà đánh cho Cố Ngạn Thần một trận nhớ đời.

Song hắn không thể. Thân phận hắn định sẵn phải ẩn mình trong bóng tối, âm thầm bảo vệ, đến không dấu, đi không tiếng.

Đôi mắt sắc như dao của hắn gắt gao dán chặt vào Cố Ngạn Thần. Chỉ cần tên kia có nửa phần tà tâm, hắn lập tức ra tay đánh úp từ phía sau.

Đây cũng là một trong những nhiệm vụ hoàng thượng giao phó: bất luận dùng cách gì, tuyệt đối không để Cố Ngạn Thần và trưởng công chúa viên phòng.

Còn việc hắn “vừa làm lính canh, vừa ăn trộm”, nếu hoàng thượng không can thiệp, thì hắn cũng giả vờ như không biết. Dù sao, thánh chỉ chỉ cấm Cố Ngạn Thần chạm vào công chúa, chứ có cấm người khác đâu.

Cố Ngạn Thần cầm chiếc áo mỏng, mắt không ngừng dò xét từng chi tiết, thì Kiều Sở khẽ ho một tiếng, lạnh nhạt cất lời:

“Cố tướng quân tự tiện xông vào, không biết có chuyện gì?”

“Kiều Sở!” hắn lạnh giọng hỏi: “Nàng nói thật đi, trong phòng có trộm sao?”

Lúc này hắn thực lòng mong trong phòng có một tên trộm thật.

Nếu Kiều Sở bị trộm uy hiếp, hắn có thể nhân cơ hội cứu mỹ nhân, chiếm được cảm tình.

Còn nếu nàng thông dâm với kẻ khác, mất đi trinh tiết, từ nay về sau cũng chẳng thể ngẩng đầu trước mặt hắn, chỉ còn cách cầu xin được hắn yêu thương.

Bất luận là tình huống nào, quan hệ giữa hắn và Kiều Sở đều sẽ tiến thêm một bước. Song trong lòng hắn vẫn tồn tại một giọng nói khác.

Hắn là nam nhân, là phu quân danh chính ngôn thuận của Kiều Sở, đáng lẽ phải là người đàn ông đầu tiên của nàng.

Hàng mi dài của Kiều Sở khẽ rung, ánh mắt thờ ơ liếc qua một cái:

“Không có. Nếu tướng quân không có chuyện gì thì mời về cho. Bổn cung buồn ngủ, muốn chợp mắt một lát.”

Một ánh nhìn yêu kiều ấy khiến máu trong người Cố Ngạn Thần sôi trào, hắn siết chặt chiếc áo trong tay: “Vậy… còn y phục này thì sao?”

“Cái đó à? Ta thấy màu sắc già quá, liền xé bỏ cho đỡ chướng mắt.”

Cố Ngạn Thần vẫn thấy có điểm bất thường, đảo mắt tuần tra khắp lượt, cuối cùng phát hiện có vật gì đó lóe sáng dưới gối của Kiều Sở.

Hắn không chần chừ, lao người tới giật lấy.

Nhưng Kiều Sở nhanh hơn một bước, kéo màn giường quấn quanh người, tay còn lại rút kiếm, mũi kiếm nhắm thẳng yết hầu Cố Ngạn Thần.

Cố Ngạn Thần làm sao ngờ được Kiều Sở lại có bản lĩnh như vậy. Ánh mắt hắn tràn đầy kinh ngạc, nhưng trong lòng lại càng thêm rung động.

Thì ra thê tử của hắn không phải kẻ vô dụng như lời đồn, mà là một nữ tử vừa có võ công vừa có thân phận cao quý, lại còn si tình với hắn.

Khi ở quân doanh, quả thực hắn từng ngưỡng mộ Tô Dư vì nàng ta khác với những nữ tử bình thường, lời nói hành động luôn khiến người ta bất ngờ, tư tưởng bình đẳng mà nàng ta rao giảng cũng giúp sĩ khí lên cao.

Nhưng về đến kinh thành, hắn mới phát hiện Tô Dư cũng chỉ là kẻ bình thường, lời nói hành động táo bạo chỉ khiến người đời cười chê.

Ngay đến hạ nhân trong phủ cũng chê nàng ta quê mùa, không hiểu cầm kỳ thi họa, chỉ biết dùng thủ đoạn quyến rũ rẻ tiền.

Cố Ngạn Thần nghe được, nhưng vờ như không, bởi vì nàng ta khiến hắn mất mặt.

So ra, trưởng công chúa dù vô tài vô đức thì ít nhất cũng có sắc đẹp và địa vị để người đời ngưỡng vọng. Giờ nàng còn biết võ nghệ, quả là khiến người ta nhìn bằng con mắt khác xưa.

Cố Ngạn Thần lòng mừng như mở cờ, nét mặt rạng rỡ:

“Kiều Sở, là vi phu hiểu lầm nàng rồi. Mau, ngoan nào, bỏ kiếm xuống, đừng làm mình bị thương.”

Miệng hắn nói lời dịu dàng, nhưng lòng chẳng xem nàng ra gì. Ánh mắt hắn trở nên đầy dục vọng, từng bước tiến về phía nàng, bất chấp mũi kiếm đang kề cổ.

Chẳng lẽ đường đường là Uy Viễn tướng quân, lại bị một nàng công chúa chỉ biết đóng cửa trong cung làm bị thương?

Kiều Sở khoác tấm sa mỏng, dáng người càng thêm quyến rũ, bờ vai trắng muốt lộ ra trong không khí, mê hoặc lòng người.

Cố Ngạn Thần từng bước áp sát.

Trên xà nhà, Kiều Thập Nhất nín thở tập trung, tay kẹp ám khí, nghiến răng chuẩn bị xuất thủ.

Ngay khoảnh khắc ấy, Kiều Sở thu kiếm, Cố Ngạn Thần lập tức nhào tới giường——

Phập.

Trường kiếm đâm xuyên bụng hắn, mũi kiếm trổ ra từ thắt lưng.

Kiều Sở nhân cơ hội đá mạnh một cước, khiến hắn ngã nhào xuống sàn. Máu từ bụng hắn tuôn ra như suối, nhuộm đỏ cả một mảng đất.

“Lưu Tô, mau gọi người khiêng tướng quân đi. Nhớ mời đại phu đến, đừng để hắn chết đấy.”

Lưu Tô vội vàng gọi hai tên tiểu tư vào, vừa thấy tình cảnh thê thảm liền tái mặt:

“Điện hạ, tướng quân… không sao chứ?”

Đợi người khiêng đi rồi, Kiều Sở chậm rãi thay y phục sạch sẽ: “Ngươi không thấy sao? Hắn có chuyện đó.”

Lưu Tô nghe xong, nước mắt ròng ròng: “Hỏng rồi! Nếu tướng quân chết thật, chẳng phải người sẽ trở thành quả phụ hay sao?”

Nói ra ngoài thì còn gì mặt mũi? Cả đời người sẽ bị thiên hạ chê cười.

Cố Ngạn Thần được khiêng về Minh Nhã Hiên gần đó.

Lúc đại phu còn chưa đến, Tô Dư hay tin hắn bị thương, liền nghĩ cơ hội mình đã đến.

Nàng ta không rành y dược cổ đại, nhưng ngoại khoa thì chỉ là cắt, rửa, khử trùng, cầm máu, khâu… mấy thứ ấy nàng đều đã dùng thành thạo trong quân doanh.

Mang theo hộp thuốc, nàng ta liền bắt tay vào cứu chữa.

Cố phu nhân nghe tin vội vã chạy đến, thấy bụng con trai đầy máu me, vừa đau lòng vừa buồn nôn:

“Nó có làm được không? Lỡ làm hại con ta thì sao?”

Lữ ma ma cũng lẩm bẩm bên tai: “Chưa từng thấy ai trị bệnh kiểu ấy, chớ chẳng phải đang giở trò hại thiếu gia nhà ta!”

Có hạ nhân nhỏ giọng nói: “Tô di nương y thuật cao minh, tướng quân từng nói trên chiến trường đều nhờ nàng cứu người.”

Cố phu nhân nghe xong, mắt tối sầm: “Ngươi nói nàng ta cứu người? Trên chiến trường toàn nam nhân cởi trần khoe ngực, chẳng phải nàng nhìn hết sao?”

Thế thì khác gì mất trinh tiết?

Phu nhân vốn là khuê nữ thế gia, bảo thủ đoan trang, nghe vậy càng không thể dung thứ cho Tô Dư.

Lòng thầm tính, nếu nàng không chữa khỏi cho Cố Ngạn Thần, nhất định sẽ bắt nàng ta trả giá đắt.

Chẳng bao lâu, danh y nổi tiếng kinh thành - Lưu đại phu cũng đến nơi:

“Tướng quân đâu? Mau dẫn lão phu xem!”

Tô Dư lau mồ hôi trán: “Đã xử lý xong rồi. Tướng quân nghỉ ngơi một lát sẽ tỉnh lại.”

Lưu đại phu vẫn chưa yên tâm, mở thuốc cầm máu ra xem, thấy vết thương đã được khâu bằng chỉ tằm rất mảnh, máu cũng gần như ngừng chảy.

“Không tệ. Nhưng vết thương này cũng chẳng chí mạng, sao tướng quân lại mê man?”

Tô Dư mỉm cười giải thích: “Ta dùng Ma Phí Tán cho chàng, dược tính như mê dược, giúp giảm đau khi chữa trị.”

Lưu đại phu nghe mà mù mờ: “Ma Phí Tán là vật gì?”

Tô Dư vừa băng bó vừa kiên nhẫn giảng giải.

Lưu đại phu càng nghe càng cảm thấy mới lạ: “Lão phu chưa từng nghe y thuật nào thần kỳ đến thế, cô nương hẳn là đệ tử Y Vương Cốc?”

Tô Dư khẽ lắc đầu, vẻ bất đắc dĩ: “Ta chỉ là một tiểu thiếp mà thôi.”

Đã từng, nàng ngỡ mình mang tư duy hiện đại, kiến thức vượt thời, có thể lập nghiệp nơi đây, để tên tuổi vang danh sử sách.

Nhưng thực tế là, nàng bị giam hãm trong hậu viện, thành món đồ chơi của Cố Ngạn Thần, đến cửa phủ cũng chẳng bước được ra.

Tất cả mọi chuyện, đều do tờ hôn thư nơi hoàng cung, một nét bút của cửu ngũ chí tôn khiến nàng ta rơi vào bể khổ.

Cố phu nhân thấy Lưu đại phu trò chuyện vui vẻ với Tô Dư, trong lòng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ trước giờ ta đánh giá thấp nàng ta? Cũng có chút bản lĩnh thật sao?”

Chương 43: Cố tướng quân, ngươi trộm ta cũng trộm 23

Lữ ma ma vốn muốn buông lời chế giễu, nhưng Lưu đại phu là người của Miểu Thiện Đường, danh y nổi tiếng gần xa, nay lại công khai tán thưởng y thuật của Tô Dư, e rằng quả thật không phải hạng thường.

Lưu đại phu học qua nhiều phương thức mới lạ, trước khi rời đi, chẳng giấu được bất bình, chắp tay về phía Cố phu nhân gia mà nói: 

“Tô cô nương là kỳ tài thế gian, để nàng làm thiếp thất trong quý phủ thật sự là lãng phí. Nếu phu nhân không ưa, chi bằng viết cho nàng một tờ hưu thư. Miểu Thiện Đường chúng ta đang thiếu một đệ tử như nàng.”

Vừa rồi lúc đối đáp với Tô Dư, hắn cảm thấy tuy nàng còn trẻ tuổi, song kiến thức phong phú, lời nói lộ rõ nét ưu sầu, tất là trong phủ tướng quân này, sống chẳng được yên ổn.

Tấm lòng yêu tài nổi dậy, Lưu đại phu mới muốn thu nàng ta làm đồ đệ.

Cố phu nhân vừa nghe, ngay cả Lưu lão cũng khen ngợi Tô Dư, thì hẳn y thuật kia cũng không hề tầm thường. Giữ nàng lại phủ cũng xem như là một bảo đảm.

Bà ta từ chối khéo: “Lưu lão để mắt tới, là phúc phận của nàng ta. Chẳng phải ta không muốn thả người, mà là hôn sự này do Thánh thượng ban, thiên mệnh khó trái…”

Cố phu nhân nói những lời khách khí rồi cười tiễn Lưu đại phu ra tận cửa lớn.

Canh hai, thuốc phát huy hết tác dụng, Cố Ngạn Thần quả nhiên chậm rãi tỉnh lại.

Cố phu nhân nhìn sắc mặt con trai tái nhợt, môi trắng bệch, không khỏi rơi lệ đầy mặt, vừa lau nước mắt vừa mắng chửi om sòm: 

“Tiện nhân họ Kiều kia! Nàng ta sao có thể độc ác đến vậy! Thần nhi à, nếu con mà đi rồi, nương cũng chẳng sống nổi nữa!”

Cố Ngạn Thần vừa tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, còn chưa kịp mở miệng, thì một bàn tay trắng nõn đã bưng thìa sứ đến bên môi, đưa nước ấm cho hắn uống.

Hắn nghiêng đầu nhìn, thấy Tô Dư đang lặng lẽ hầu hạ bên giường. Khuôn mặt xinh đẹp hiện rõ nét lo lắng, ánh mắt rưng rưng, viền mắt đỏ hoe như vừa khóc xong.

Người bị thương là hắn, vậy mà nàng trông còn tiều tụy hơn hắn mấy phần.

Tâm hắn khẽ động, chợt nhớ tới những điều tốt đẹp nơi nàng ta.

Còn tiện phụ Kiều Sở kia, võ công thâm tàng bất lộ, một kiếm đâm tới quyết đoạt mạng hắn!

“Kiều… Sở…” Hắn thì thào.

Cố phu nhân lập tức nổi trận lôi đình: “Lúc này rồi còn nhớ tới nàng ta? Nàng ta chưa từng tới đây! Vừa về phủ đã chạy thẳng vào Thính Tuyết cư, còn đi quyến rũ tiểu thư nhà họ Hạ!”

Sát ý trong đáy mắt Cố Ngạn Thần càng sâu, ngón tay lạnh lẽo dưới chăn nắm chặt lại.

Y thuật siêu phàm cùng sự tận tụy chăm sóc ngày đêm của Tô Dư, cuối cùng cũng khiến Cố phu nhân có cái nhìn khác đi đôi chút.

Ở nơi hậu viện, Tô Dư dần lĩnh ngộ đạo làm người, học cách làm hài lòng kẻ trên, kẻ dưới, khéo léo thu xếp, danh tiếng trong phủ cũng từ đó mà cải thiện.

Cố Ngạn Thần bị thương, đêm đến không thể lăn qua lăn lại với nàng ta, thành ra ban ngày nàng ta có thời gian rảnh để nghiên cứu thêm các món mới lạ.

Nàng ta không ra khỏi cửa, chỉ ở lại bên cạnh hắn, khéo tay làm thủ công, tạo ra trò chơi nhỏ tiêu khiển cho hắn.

Câu nói “Nam nhân đến chết vẫn là thiếu niên” quả chẳng sai.

Cố Ngạn Thần bị mê hoặc, nhìn nàng ta say đắm như thuở ban đầu.

Song Tô Dư không còn là Tô Dư ngây thơ năm nào. Điều nàng ta mong cầu không phải chỉ là một người đàn ông, mà là phú quý, quyền lực, địa vị — là cả phủ tướng quân.

Nịnh nọt Cố phu nhân, giữ chặt lòng Cố Ngạn Thần, giẫm đạp trưởng công chúa dưới chân, sinh hạ người thừa kế duy nhất của phủ tướng quân...

Tô Dư biết rõ con đường mình muốn đi còn rất dài.

Cố Ngạn Thần ngày một bình phục, quan hệ giữa hai người cũng nồng ấm hơn. Tô Dư tính toán thừa thắng xông lên!

Nàng ta muốn sinh hài tử.

Thông thường, trong hào môn, thiếp không được sinh con trước chính thê.

Nhưng nay Cố Ngạn Thần cùng Kiều Sở đang lạnh nhạt, nhất thời chẳng có khả năng bước vào Thính Tuyết cư.

Cố phu nhân thì hận Kiều Sở thấu xương, giờ chính là thời điểm thích hợp nhất để nàng ta có con.

Lưu Tô truyền lại tin Tô Dư đang lén uống thuốc trợ thai, khi ấy Kiều Sở đang luyện kiếm với Kiều Thập Nhất tại rừng trúc ở ngoại thành.

Kiều Thập Nhất đối với mọi thứ đều thờ ơ, chỉ yêu thích việc tỷ thí với cường giả. Khi phát hiện mình vĩnh viễn không thể thắng nổi Kiều Sở, tâm hắn cũng dần sa vào, sinh ra dục vọng tranh thắng.

Đây là một vòng luẩn quẩn đáng sợ: Một tử sĩ vốn vô tình vô tâm nếu đã yêu, thì vĩnh viễn chẳng thể chiến thắng người kia.

Kiếm quang đao ảnh giao nhau, âm thanh kim thiết vang vọng.

Một kiếm xé rách đai lưng của Kiều Thập Nhất, cẩm bào màu mực bung như cánh hoa, lộ ra lồng ngực rắn chắc tựa ngọc trắng.

Hắn quỳ một gối trước mặt nàng, nét mặt vẫn lãnh đạm như cũ, song vành tai đã nhuộm hồng.

“Điện hạ, thuộc hạ lại thua rồi.”

Kiều Sở nhéo má hắn, ánh mắt hồ ly ẩn chứa nụ cười ranh mãnh: “Đã nói rồi, bản cung bồi ngươi luyện võ, ngươi cũng bồi bản cung…”

Ngực hắn nóng rực, dung nhan như ngọc thoáng đỏ.

Hắn hiểu nàng nói gì. Chính là ở trong rừng này, phải hầu hạ nàng cho tốt.

Tỷ thí nghiêm túc thì hắn thua, nhưng chuyện không nghiêm túc… hắn chưa từng bại.

Chỉ là lần thắng duy nhất ấy, lại do Hạ Thế tử gia “bắt nạt” trưởng công chúa trước, nên hắn mới có cơ hội thắng nàng.

Lưu Tô lần theo âm thanh mà tìm đến, thì thấy hai người đang ôm nhau hôn môi, xiêm y xộc xệch.

“Á—!!!”

Tiếng thét làm chim chóc trong rừng kinh sợ bay tán loạn. Lưu Tô bịt mắt quay lưng đi, nổi da gà đầy người: “Điện hạ, Thập Nhất đại nhân, nô tỳ không phải cố ý!”

Nàng vừa xấu hổ vừa luống cuống, vừa nói vừa chạy xa: “Nô tỳ tra được rồi, Tô di nương dạo gần đây đang lén uống thuốc trợ thai!”

Kiều Thập Nhất cúi đầu, hôn lên chóp mũi phấn hồng của người trong lòng, giọng khàn khàn: “Điện hạ, có cần ta đi xử lý không?”

Kiều Sở kìm chặt vai hắn, cơ thể vừa qua cơn run rẩy tê dại, hơi thở vẫn chưa ổn định: “Xử… xử ai cơ?”

Hắn đáp không chần chừ: “Lão nhị của Cố Ngạn Thần.”

Gần mực thì đen, theo nàng lâu ngày, lời nói của hắn cũng trở nên thô lỗ tục tằn.

Hắn chẳng xem Tô Dư ra gì, chỉ lo đứa bé sẽ ảnh hưởng tới địa vị của trưởng công chúa trong phủ tướng quân. Hắn không thể để nàng chịu uất ức.

Kiều Sở cong môi, nụ cười hàm ý sâu xa: “Không vội, bọn họ muốn tạo người, e là còn phải đợi lâu.”

Đánh rắn thì đánh trúng bảy tấc. Kiếm nàng đâm hôm đó, tuyệt chẳng phải ngẫu nhiên.

Cố Ngạn Thần từ nhỏ luyện võ thân thể cường tráng, nhờ Tô Dư chăm sóc, thương thế đã gần như bình phục.

Tô Dư tính toán kỹ càng, mấy ngày dễ đậu thai thì ăn mặc mát mẻ, trang điểm rực rỡ, chỉ thiếu điều mở miệng đòi hỏi.

Nhưng chẳng hiểu Cố Ngạn Thần bị gì, bỗng nhiên đạm dục thanh tâm, mỗi đêm chỉ ôm nàng ta ngủ, không hề làm chuyện chăn gối.

Tô Dư nghĩ đủ mọi cách, hắn vẫn cự tuyệt.

Cuối cùng nàng băn khoăn lên tiếng: “Cố Ngạn Thần… chàng… chàng không phải bị tổn thương… tới thận rồi chứ?”

Sắc mặt hắn đen kịt, chết cũng không chịu thừa nhận: “Bậy bạ! Bổn tướng quân là thương nàng cực nhọc ban ngày! Nếu nàng đã nói thế, đêm nay tắm rửa sạch sẽ mà chờ!”

Tối đó, Tô Dư ngâm mình trong bồn tắm hương, thoa sáp dưỡng da, mặc áo ngủ do chính tay mình may, rón rén chui vào chăn.

Còn Cố Ngạn Thần, vì chột dạ, chẳng dám ăn tối ở phủ, lén ra tửu lâu bên ngoài, gọi một bàn đầy gân bò, thịt nai, canh thập toàn đại bổ…

Dù chết hắn cũng không muốn thừa nhận. Nhưng một kiếm của Kiều Sở quả thật hiểm độc vô cùng.

Tuy đã khỏi hẳn, nhưng hắn đã không còn được như xưa, không còn cương mãnh, bền bỉ, khí thế hừng hực như trước nữa!

Chương 44: Cố tướng quân, ngươi trộm ta cũng trộm 24

Dẫu cho Cố Ngạn Thần cố sức che giấu, nhưng Tô Dư vẫn tỏ tường sự thay đổi của hắn, trong lòng lấy làm vui mừng vô hạn.

Nàng vốn chỉ mong có một đứa con để củng cố địa vị. Nay Cố Ngạn Thần bị thương, không thể hành sự như trước, chẳng phải là chuyện vui trời ban đó sao?

Vì mong chóng mang thai, Tô Dư bất kể ngày đêm, hễ có cơ hội là liền tìm cách trêu chọc hắn.

Nhưng nay khác xưa, dù nàng có khơi lửa thế nào, Cố Ngạn Thần cũng chẳng trụ nổi vài khắc, trái lại còn khiến xác suất thụ thai của nàng càng tăng cao.

Tô Dư một lòng mong mỏi kết quả, còn bên cạnh, Cố Ngạn Thần chỉ hận nghiến răng nghiến lợi.

Hắn phát giác nàng ta ngày càng mị hoặc yêu kiều, chiêu trò biến hóa khôn lường, vậy mà bản thân lại lực bất tòng tâm. Mỗi lần đều phải qua loa kết thúc, đến mức chẳng dám nhìn vào mắt nàng ta.

Sợ rằng trên gương mặt kiều diễm ấy sẽ hiện ra vẻ thất vọng, bất mãn, thậm chí là khinh miệt.

Thế nhưng những điều ấy hoàn toàn không xảy ra. Tô Dư vẫn dịu dàng như xưa... không, phải nói là còn ân cần hơn cả trước, phản ứng cũng càng thêm nhiệt tình chủ động.

Vì sự thủy chung không rời của Tô Dư, Cố Ngạn Thần cảm động đến tột độ, dốc toàn tâm toàn ý để đối đãi tốt với nàng.

Bên kia, Tô Dư lại ngấm ngầm truyền lời đến Cố phu nhân, bóng gió rằng thân thể của Cố Ngạn Thần đã có căn bệnh ngầm, e rằng khó lòng sinh hậu nhân.

Cố phu nhân nghe xong suýt thổ huyết, miệng liên tục hô lớn: “Thần nhi là độc đinh của nhà họ Cố ta, nó tuyệt đối không thể có chuyện!”

Tô Dư đúng lúc liền trấn an bà: “Mẫu thân yên tâm, thiếp thân nhất định sẽ tìm cách mang thai, để người sớm có cháu bồng.”

Một mũi tên bắn trúng ba con chim: chọc giận Cố phu nhân, bôi nhọ Kiều Sở, lại còn khiến bản thân thêm được yêu quý, tích lũy vốn liếng trong phủ.

Cố phu nhân từ đó liền ngày ngày trông ngóng bụng của Tô Dư, ăn mặc đều là tốt nhất trong phủ, nhân sâm linh chi không tiếc mà đưa tới như nước chảy.

Thậm chí những điền trang, cửa hiệu, tửu lâu được tích lũy bao năm cũng lần lượt đưa cho nàng vài phần.

Ngay cả Lữ ma ma được sủng ái nhất bên cạnh Cố phu nhân cũng phải thay đổi cách nhìn, trở nên khiêm nhường.

Trong khi đó, Tô Dư âm thầm bành trướng thế lực, còn Kiều Sở thì vẫn sống đời nằm ngửa như cũ.

Là kẻ làm thuê, Kiều Sở xưa nay không bao giờ làm việc dư thừa. Muốn sống đàng hoàng có phẩm giá, nàng chỉ cần lấy lòng người đứng đầu — chính là hoàng đế.

Thực ra nàng từng định xử lý Tô Dư.

Song sau đó phát hiện Cố Ngạn Thần vốn chẳng phải thứ tử tế gì. Tô Dư, một cô nương xuyên không đến đây, cũng chẳng dễ dàng. Miễn là không ảnh hưởng đến việc nàng nằm ngửa làm nhiệm vụ, nước giếng không phạm nước sông.

Nào ngờ chỉ vì một thời gian nàng không ra mặt trước hoàng đế, Cố Ngạn Thần lại khôi phục thể trạng, đám yêu ma trong phủ tướng quân liền bắt đầu tác oai tác quái.

Lữ ma ma dẫn theo một đám gia đinh, khí thế bừng bừng đến mời Kiều Sở, nói rằng Cố phu nhân bị trúng tà, nha hoàn trong viện của nàng là Lưu Tô bị bắt quả tang đang dùng hình nhân.

Kiều Sở cười phì, sờ cây roi mềm Hạ Liên Y mới tặng bên hông: “Hình nhân viết ngày sinh tháng đẻ của Cố phu nhân? Được thôi, bản cung theo các ngươi một chuyến.”

Tại viện Thúy Lan, sắc mặt Cố phu nhân đen như đáy nồi, hơi thở mong manh, yếu ớt quay sang Tô Dư: “Thế nào? Ta diễn giống chứ?”

Tô Dư gật đầu nịnh nọt: “Giống, vô cùng giống. Một lát nếu người không nhịn nổi thì cứ giả ngất đi là được…”

Cố phu nhân xưa nay ghi hận chuyện Kiều Sở từng đâm Cố Ngạn Thần, thấy gần đây hoàng thượng lạnh nhạt với nàng, liền ngày đêm nghĩ kế trả thù.

Được Tô Dư xúi giục, hai người bày ra kế mưu này, vu oan giá họa Kiều Sở, lấy cớ trừ tà để gọi đạo sĩ tới, mượn tay người ngoài mà dằn mặt nàng.

Chẳng bao lâu, Kiều Sở đến viện Thúy Lan.

Trời đứng bóng, Lưu Tô bị một tiểu gia đinh ép quỳ giữa sân, bên cạnh là con hình nhân dán đầy bát tự sinh thần. Trên mặt nàng chi chít vết cào, mồ hôi thấm vào thịt da khiến vết thương sưng tấy. Gia đinh kia cầm gậy lớn quất từng roi lên lưng nàng.

Kiều Sở giận tím mặt, lao đến ôm lấy Lưu Tô.

Tên gia đinh trở tay không kịp, gậy vụt mạnh vào tay nàng. Chỉ nghe “rắc” một tiếng, cây gậy vỡ làm đôi.

Lưu Tô bị cảm nắng, mơ màng mở mắt: “Điện hạ…”

Môi nàng khô nứt, mấp máy vài tiếng rồi lịm đi.

Kiều Sở ngẩng đầu nhìn tán cây râm rạp, lạnh giọng nói: “Thập Nhất, xuống đây.”

Kiều Thập Nhất đã chờ câu này quá lâu, mũi chân điểm nhẹ cành cây, thân hình nhẹ nhàng như én lượn đáp trước mặt nàng.

“Điện hạ có điều chi sai bảo?”

Kiều Sở đưa Lưu Tô trong tay ra: “Ngươi chăm sóc nàng, bản cung đi đòi nợ.”

Kiều Thập Nhất im lặng hai giây, mặt không đổi sắc ôm lấy Lưu Tô.

Hắn tự nhủ: hôm nay đáng ra nên gọi cả Kiều Nhị Thập Ngũ đi cùng, việc chăm sóc cô nương như thế này… không hợp sở trường của hắn.

Huống chi, hắn đã là người của điện hạ, không nên đụng chạm nữ nhân khác.

Kiều Sở cầm roi xông vào nội thất, hơn mười tên gia đinh trong viện đồng loạt xông lên bao vây lấy Thập Nhất và Lưu Tô.

Hai phút sau, gia đinh nằm ngổn ngang, tiếng rên khắp sân.

Kiều Thập Nhất nhíu mày, rất muốn ném Lưu Tô xuống đất.

Nhưng hắn cũng biết rõ, điện hạ xem nàng như tỷ muội, nếu hắn làm ngơ, điện hạ ắt sẽ giận.

Điện hạ giận rồi, không dẫn hắn đánh nhau, không dạy hắn chiêu thức, cũng không hôn hắn hay làm những chuyện vui vẻ cùng hắn nữa.

Rất nhanh, hắn đã cân nhắc rõ lợi hại, ôm Lưu Tô theo vào nội thất.

Theo đúng kế hoạch của Cố phu nhân, lẽ ra Lữ ma ma sẽ dẫn người áp giải Kiều Sở đến. Dẫu không bắt sống thì cũng phải kiềm chế được nàng.

Nhưng thực tế là, Kiều Sở đánh đâu thắng đó, đạp đổ tất cả đám gia đinh trong viện, sát khí đầy mình mà bước vào.

Cố phu nhân mặt mày cứng đờ, không thể diễn tiếp được, đành nhắm mắt giả ngất, để lại sân khấu cho Tô Dư.

Đối mặt với vẻ mặt như dã thú của Kiều Sở, Tô Dư nuốt khan: “Điện, điện hạ, nha hoàn của người không hiểu chuyện, dám nguyền rủa mẫu thân, nên người mới phạt nhẹ, thiếp thân liền mời đạo sĩ trừ tà, mong điện hạ…”

Chát! Roi da trong tay Kiều Sở quất thẳng xuống sàn, sượt qua vạt áo Tô Dư, xé rách một mảng vải.

“Bản cung ở tại Thính Tuyết Cư, có đắc tội gì với các ngươi?”

Tô Dư kinh hãi tột cùng, nàng ta vẫn tưởng thương tích của Cố Ngạn Thần là ngoài ý muốn, đâu ngờ trưởng công chúa lại tinh thông võ nghệ?

Nàng ta vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Lữ ma ma đi gọi Cố Ngạn Thần đến giải vây.

Kiều Sở không cản. Cố Ngạn Thần càng nên tới. Mẹ nợ, con trả - nàng một lần dẹp sạch.

“Tô Dư, bản cung chỉ hỏi, ai là kẻ đứng sau vu oan cho Lưu Tô?”

Tô Dư mặt mày tái mét, cắn môi lí nhí: “Không có ai vu oan cả, là Lữ ma ma và Linh nhi tận mắt nhìn thấy…”

Kiều Sở tiến gần hơn, áp lực càng thêm bức người: “Nghĩ kỹ rồi hãy nói, roi bản cung không có mắt.”

Mũi roi chạm lên cổ Tô Dư, nàng có thể cảm nhận rõ từng cái gai nhọn đâm vào da thịt. Tô Dư hoảng loạn sửa lời: “Là… là mẫu thân, người bảo thiếp phối hợp…”

Chưa dứt câu, Kiều Sở đã quất roi vào chân Cố phu nhân, khiến bà hét thảm, bật dậy khỏi giường.

Kiều Sở cười như không cười, giọng ngọt ngào mà sát khí lấp lánh: “Phu nhân, sao không tiếp tục giả nữa đi?”

Cố phu nhân ôm chân, khóc gào như xé ruột: “Có ai không, con dâu bất hiếu đánh giết mẹ chồng! Trời đất đâu…”

Kiều Sở giơ chân dẫm lên mép giường, tay siết lấy cằm bà ta, lạnh lùng trật khớp: “Bớt bịa chuyện đi. Bản cung muốn xử các ngươi, há cần dùng đến hình nhân?”

“Bản cung xưa nay luôn đánh vào chính chủ.”

Tiếng roi xé gió vang vọng trong phòng, y phục lụa là trên người Cố phu nhân bị đánh rách tơi tả, máu tươi nhuộm đẫm vạt áo.

Tô Dư đứng một bên cũng chẳng thoát, bị quất vài roi, tuy không nặng như Cố phu nhân nhưng vẫn rất thê thảm.

Kiều Sở vừa là thay Lưu Tô báo thù, vừa thay nguyên chủ rửa hận. May ra còn có thể lấy được đánh giá cao trong nhiệm vụ, nếu khách hàng đặc biệt hài lòng, còn có thể được thêm tiền thưởng.

Kiều Thập Nhất đứng bên quan sát, lòng tôn kính với điện hạ lại tăng thêm một bậc, trong mắt lạnh lùng hiện lên ánh sáng ngưỡng mộ.

Điện hạ đến cả cách đánh người cũng đầy nghệ thuật, chuyên chọn nơi yếu hại mà đánh, đau đớn nhưng không chí mạng.

Thì ra chủ nhân hắn luôn bảo vệ, lại là nữ tử sâu không lường được như thế.

Kiều Sở liếc nhìn Cố phu nhân đang run rẩy trong vũng máu, rồi nhìn sang Tô Dư đang ôm đầu khóc rống, vừa định dừng tay thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã.

Chính là cứu viện do Lữ ma ma đi mời — Cố Ngạn Thần đã đến.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments