­
­
Thu Bong Chuong 577 - Vườn Của Quýt Nhỏ

Thu Bong Chuong 577

By Quyt Nho - tháng 11 07, 2024
133 Views

Chương 577: Bốn Vua

Người dịch: Quýt

Sợ sống một đời vô nghĩa, sợ chọn sai đường, sợ bản thân chưa từng dốc hết sức mà khiến cả đời nuối tiếc, buồn bã mà chết.  

So với những nỗi sợ hãi đó, cái chết... thì có là gì đâu?

Phó Diệu Tuyết vươn cổ nhìn họ thảo luận, thấy vậy không khỏi xen lời:  

“Này này này! Các người đã có ba Vua rồi đấy! Mặc dù Vua có một lần cơ hội đầu hàng, nhưng chẳng ai biết lúc nào mới gặp được đồng minh. Biết đâu các người chưa kịp gặp nhau thì đã chết rồi!”

Chiến tranh mê cung, Vua đấu với Vua.  

Muốn gặp được đồng minh trong trò chơi, tỷ lệ cũng không cao.

Nghiêm Thanh Văn liếc nhìn đám đông ở phía xa.  

Những người đó cũng đang thì thầm bàn luận, mặc dù cố ép giọng xuống, nhưng vẻ mặt ai nấy đều không thoải mái.  

Những người có thể đến được đây, đều đã vượt qua không ít trò chơi và mê cung, ai cũng hiểu rõ trò chơi có tên “chiến tranh” này mang ý nghĩa gì.

Nghiêm Thanh Văn chậm rãi nói:  

“Tổng cộng có 241 người. Giả sử mỗi 10 người một trận, thì Vua phải dẫn dắt Thần dân tham gia ít nhất 24 trận mới có thể giành chiến thắng cuối cùng. Nhưng nếu chia nhỏ đội ra, ba Vua chỉ cần mỗi người thắng 8 trận là có thể thu thập đủ mảnh ghép từ toàn bộ người chơi. Tôi đoán, những người kia cũng đang cân nhắc việc chia nhỏ đội để đạt được lợi thế lớn nhất.”

“Wow…” Phó Diệu Tuyết chớp chớp mắt, “Theo như anh nói, nếu chúng ta gom thêm nhiều Vua nữa... ừm… gom 12 Vua! Vậy chẳng phải mỗi người chỉ cần thắng hai trận, sau đó gặp đồng minh là có thể liên tục đầu hàng đầu hàng đầu hàng, và dễ dàng giành được tất cả mảnh ghép sao!”

“Dễ dàng cái gì?” Bạch Ấu Vi chống cằm, từ tốn than thở, “Số lượng người chơi không đổi, càng nhiều Vua thì số Thần dân được điều khiển càng ít. Nói trắng ra là, trợ lực trong trò chơi càng ít. Vua của người ta có bảy trợ thủ, còn cậu chỉ có một, vào trò chơi kiểu gì? Chắc chắn bị hành thảm hại.”

Phó Diệu Tuyết bĩu môi khó chịu:  

“Phiền phức thật, Vua ít cũng không được, nhiều cũng không xong, mà Đỗ Lai lại không có đây, tôi không muốn chơi nữa~ Tôi chọn làm Thần dân, các người tùy ý!”

Bạch Ấu Vi nghe vậy, nheo mắt lại, không biết nghĩ đến điều gì, bỗng nở nụ cười:

“Cô chắc chắn chọn làm Thần dân? Ồ~ tôi nhớ trong quy tắc có nói, Vua có thể chiêu mộ Thần dân. Nhưng đó là khi có mảnh ghép thừa. Cô chỉ có một mảnh ghép, dù có muốn chiêu mộ Đỗ Lai cũng chẳng được đâu~”

Phó Diệu Tuyết mắt sáng lên, lập tức nói:  

“Tôi chọn làm Vua! Vua, Vua! Không đổi nữa!”

Một mảnh ghép thì sao? Chỉ cần cô thắng một trận, chẳng phải có thể chiêu mộ Đỗ Lai rồi sao?

Tô Mạn không quen biết Phó Diệu Tuyết, thấy người phụ nữ khoác lên mình tấm lụa đen này thật kỳ quái. Bây giờ lại nghe cô ta nói muốn làm Vua, không nhịn được mà nói:  

“Vậy là đã có bốn Vua rồi…”

Lô Vũ Văn nhìn quanh một lượt, không quen ai trong số này, người duy nhất anh có thể nói chuyện được là Tô Mạn.

“Tôi chọn làm Thần dân.” Lô Vũ Văn nói, “Tôi không có hứng thú với việc thu thập mảnh ghép, nhưng tôi cũng không muốn bị giáng xuống làm dân thường, vì thế tôi chọn Thần dân.”

Anh quay sang hỏi Tô Mạn:  

“Cô chọn theo Vua nào? Tôi không quen ai trong số này, cô chọn ai thì tôi theo cùng.”

Tô Mạn do dự nhìn Nghiêm Thanh Văn, rồi lại nhìn Bạch Ấu Vi, cuối cùng vẫn chọn bên Nghiêm Thanh Văn.  

Chu Thư và Lữ Ngang đều không có ở đây, cô không thể để Nghiêm Thanh Văn một mình đơn độc chiến đấu.

Hai cựu thuộc hạ của Thẩm Mặc, Phương Vũ và Dư Triều Huy, đương nhiên vẫn tiếp tục đi theo Thẩm Mặc.  

Đàm Tiếu và Phan Tiểu Tân chọn theo Bạch Ấu Vi.

Phó Diệu Tuyết đứng bên cạnh, vui vẻ nói:  

“Chỉ có hai Thần dân thôi à, lại còn dẫn theo cả một đứa trẻ hahaha!”

“Thần kinh.” Bạch Ấu Vi đảo mắt, “Tôi có mảnh ghép có thể chiêu mộ Thần dân. Còn cô không có mảnh ghép thừa, vậy mà còn cười nổi, đúng là tâm lý vững thật.”

Phó Diệu Tuyết cắn môi:  

“… Cô đợi đấy! Mảnh ghép của tôi sớm muộn gì cũng vượt qua cô!”

  • Share:

You Might Also Like

0 comments