Chương 91: Lam Tử Du ngươi không phải bên trọng bên khinh sao?
Người dịch: Danh Vu
Beta: Quýt
—
Đây không phải lần đầu tiên Ngu Chiêu giết người. Kiếp trước, khi nàng bị đuổi khỏi Ngũ Hành Đạo Tông trở thành người thân cô thế cô, nàng cũng là kẻ thù của vô số tu sĩ Tu chân giới, có vô số người muốn lấy mạng nàng để lấy lòng Diệp Tụng Tâm. Ngu Chiêu không muốn chết nên tay nàng đã phải nhuốm máu tươi những kẻ muốn giết nàng. Dù mới lần đầu gặp nhưng cái kết cục giữa nàng và bọn họ chỉ có thể là ngươi sống ta chết. Quy luật sống còn của cuộc sống này là vậy. Nàng không muốn giết ai, nhưng lại có người muốn tước đi quyền sống của nàng. Vì vậy, giữa việc bị giết và giết, nàng không còn sự lựa chọn nào khác.
Nàng đứng nhìn bốn sinh mệnh vừa bị nàng tước đoạt kia, nàng không tránh khỏi có chút xúc động, đồng thời củng cố niềm tin trong nàng vào việc ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu không muốn thành con cá mặc sức để người ta làm thịt trên thớt, bắt buộc phải trở thành con dao sắc bén nhất.
Ngu Chiêu hít một hơi thật sâu cho cảm xúc bình tĩnh lại, bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc. Tứ đại sát thủ nổi tiếng Mai, Lan, Trúc, Cúc của Tu Chân giới tiếng tăm lừng lẫy. Họ giết người cướp của, trong tay góp được nhiều của cải, bây giờ mọi thứ thuộc về Ngu Chiêu. Sau khi Ngu Chiêu lấy hết của cải ở túi trữ vật không gian của họ, nàng liền dùng linh lực đào một cái hố ở núi hoang rồi chôn lấp bốn người. Xong việc, nàng nghênh ngang rời đi, lưu lại một đống hỗn độn trên đất.
Nhiệm vụ được Ám Các tuyên bố sẽ được treo lên bảng danh sách cho đến khi nhiệm vụ hoàn thành hoặc người thực hiện hủy bỏ. Nói cách khác, tứ đại sát thủ Mai, Lan, Trúc, Cúc thực hiện nhiệm vụ thất bại, người khác có thể tiếp tục nhận lấy nhiệm vụ. Ngu Chiêu lưu lại vết tích lúc chiến đấu với bốn người chính là gửi thông điệp đến Ám Các. Hàm ý nàng không sợ kẻ khác tới tìm, cứ việc mang người tới nộp mạng! Đúng là kiêu ngạo đến cực điểm! Người phụ trách của Ám Các sau khi lĩnh hội được lời nhắn của Ngu Chiêu, tâm tình hết sức phức tạp.
Chỉ có thể nói, tác phong của Ngu Chiêu với tin tức bọn hắn tra được đều không sai biệt. Nếu nàng không phải hạng người phách lối, ngang ngược, làm sao dám trái lời sư tôn, cuối cùng bị sư tôn trục xuất. Nàng ta ngay cả tham gia đấu giá cũng không hề yên tĩnh, trước mặt mọi người không để đệ tử của Thanh Mộc môn có mặt mũi. Càng làm hắn sửng sốt hơn là thực lực của Ngu Chiêu thật cưỡng hãn, chỉ dựa vào sức mình cũng giết được sát thủ lợi hại của bọn hắn. Mấu chốt là nàng chỉ dành chưa đến nửa năm để tấn thăng Kim Đan kỳ. Nàng bằng cách nào làm được điều đó? Đệ tử của Ngũ Hành Đạo Tông ai cũng đều là quái vật vậy sao? Người phụ trách Ám Các có chút hối hận. Sớm biết sự việc sẽ thành ra thế này, hắn đã không tham lam mấy viên linh thạch thượng phẩm nhận củ khoai nóng bỏng tay này.
“Các chủ, tứ đại sát thủ Mai, Lan, Trúc, Cúc đã chết. Nhiệm vụ truy sát Ngu Chiêu còn tiếp tục không?” Thủ hạ áo đen của Các chủ Ám các ngập ngừng hỏi.
Các chủ Ám Các suy nghĩ chốc lát rồi lạnh lùng nói:” Báo tin tức này cho người của Thanh Mộc môn, xem bọn họ nói gì, nếu bọn nó muốn tiếp tục hãy bào họ đưa thêm tiền.”
Nhiệm vụ đã phát ra ngoài, chuyện này tốt nhất không ai được biết. Hiện tại quá muộn để dừng lại. Giải pháp nhanh nhất là đem vấn đề ném sang cho người của Thanh Mộc môn, để bọn họ đau đầu đi.
“Còn nữa, người nói lại với bọn họ, nhiệm vụ lần này khiến cho Ám Các bị tổn thất nặng nề. Cho nên, bọn họ có hủy nhiệm vụ thì tiền thưởng trước đó sẽ không được hoàn lại.”
Thủ hạ nhíu mày:” Các chủ, việc này e không hợp với quy củ…”
Bọn họ không dám đắc tội với đệ tử Ngũ Hành Đạo Tông,cũng không dám đắc tội cả người của Thanh Mộc môn.
“Chuyện này ngươi không cần lo lắng, bọn họ sẽ không nói cho ai biết, tất cả sẽ nuốt hết vào trong bụng.”
Các Chủ không hề lo sợ việc này. Từ ngày người Thanh Mộc môn bước vào Ám Các, họ đã nắm trong tay nhược điểm của người nọ. Nếu để người khác biết việc đệ tử Thanh Mộc môn mua người để giết hại đệ tử của Ngũ Hành Đạo Tông, mọi người trên dưới Thanh Mộc môn tất sẽ mất hết thể diện. Làm sao việc mua người làm tội ác sẽ thoát khỏi liên can? Cho nên Các chủ Ám Các căn bản không sợ đám người Vương Khiêm tìm tới cửa gây sự. Thủ hạ nghe xong, cảm thấy lời Các chủ nói có đạo lý, không chút do dự liền lĩnh mệnh mà đi…
Ba! Tô Minh xòe bàn tay nhìn thấy có con muỗi to gần bằng lòng bàn tay mình, sắc mặt tái mét. Hắn đột ngột đứng dậy, vẻ mặt tức giận:”Đại sư huynh! Chúng ta còn cái địa phương quỷ quái này trong bao lâu!”
Họ ở trong này ba tháng gặp rắn, chuột, côn trùng, kiến khắp nơi! Đừng nói nhìn thấy Ngu Chiêu, ngay cả tu sĩ bên ngoài cũng khó gặp. Tô Minh hàng ngày phải chiến đấu với côn trùng với dã thú tràn ngập khắp nơi đã chịu quá đủ rồi. Hôm nay, dưới sự kích thích của con muỗi thú đã thành công giải phóng mọi cảm xúc triệt để bộc phá.
Phương Thành Lãng không thèm nhìn hắn, ngồi khoanh chân tại đám cây rậm rạp, lạnh lùng nói:” Lúc trước, huynh đã nói đệ không cần đi theo, là do chính đệ không nghe lời khuyên, bây giờ không muốn ở lại đây liền tự mình đi đi.”
“Đại sư huynh.”
Tô Minh biết lựa chọn đi đến Chiểu Trạch Lâm là của bản thân, không thể trách Đại sư huynh. Nhưng Đại sư huynh từ trước đến nay luôn là người bao dung, rộng lượng nhất trong đám huynh đệ. Đồng thời là trụ cột. Tô Minh phàn nàn với sư huynh, đây chỉ là hành vi nũng nịu, mục đích là mong muốn được sư huynh an ủi vài câu. Không ngờ Đại sư huynh lại nói trái với dự đoán của hắn, trong lòng Tô Minh vừa kinh ngạc, vừa tức giận, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác sợ hãi khó nói lên lời. Đại sư huynh so với trước kia ngày càng khác biệt. Có phải Đại sư huynh sẽ giống như tiểu Chiêu, dần dần xa lánh bọn hán?
Lam Tử Du và Thôi Ngọc bất giác liếc nhìn nhau, thần sắc nặng nề. Bọn hắn cũng nhận thấy tình trạng của Đại sư huynh ngày càng tồi tệ. Sư huynh không chỉ bị giấc mộng lâu ngày quấy nhiễu, giờ thái độ ngày càng lạnh lùng, như thể giữa họ lúc này có một bức tường vô hình ngăn cách.
Diệp Tụng Tâm nhút nhát đứng dậy nói: “Đại sư huynh, Tam sư huynh không phải có ý đó, huynh cũng đừng tức giận với huynh ấy nữa mà.”
Nàng ta được Lam Tử Du và mọi người bảo vệ rất chu đáo, bên ngoài treo Linh Phù hộ thân và túi thuốc đuổi côn trùng. Nàng ta đang ở Chiểu Trạch Lâm đầy bẩn thỉu nhưng trên người lại vô cùng sạch sẽ, không một vết bẩn.
Phương Thành Lãng sau khi nghe Diệp Tụng Tâm khuyên, vẻ mặt không hề dịu đi còn lạnh lùng thêm. Diệp Tụng Tâm mím môi, bày ra bộ dáng ủy khuất đến cực điểm. Kỳ thật, trong lòng nàng ta đang có vô số oán niệm tích tụ dần. Khoảng thời gian này, nàng ta luôn khiêm tốn, cố gắng lấy lòng mọi người, khiến cho độ thiện cảm của Lam Tử Du, Thôi Ngọc, Tô Minh nâng cao. Đặc biệt là Thôi Ngọc, độ thiện cảm của hắn vào khoảng 85 điểm, còn kém 5 điểm nữa là nàng có thể hút khí vận của Thôi Ngọc. Giờ chỉ có Phương Thành Lãng vẫn thờ ơ, độ thiện cảm không ngừng giảm xuống.
Hôm qua, nàng kiểm tra độ thiện cảm Phương Thành Lãng đối với nàng, nàng đã vô kinh ngạc khi điểm giảm xuống còn 20 điểm. 20 điểm?! Diệp Tụng Tâm bừng bừng tức giận. Nàng đứng ra lúc này không phải để xoa dịu mâu thuẫn giữa Phương Thành Lãng và Tô Minh mà là để tăng thêm thiện cảm cho Thôi Ngọc và những người khác.
Quả nhiên, Lam Tử Du và Thôi Ngọc có chút không vui khi thấy Phương Thành Lãng phớt lờ Diệp Tụng Tâm. Tiểu sư muội mỏng manh yếu đuối nhưng vẫn nhất quyết cùng bọn họ chờ đợi Ngu Chiêu trong Chiểu Trạch lâm đầy nguy hiểm, điều đó chứng tỏ nàng là người có tấm lòng lương thiện, ân cần và hiểu chuyện. Đại sư huynh không quan tâm chiếu cố thì thôi cớ sao phải đối xử lạnh lùng với muội ấy.
"Sư huynh, Ngu Chiêu là sư muội của chúng ta, tiểu sư muội cũng là sư muội của chúng ta. Vì sao lại ưu ái người này hơn người kia?" Lam Tử Ngọc vẻ mặt nghiêm túc.
"Ưu ái người này hơn người kia?" Phương Thành Lãng cười nhẹ một tiếng: "Không phải Lam Tử Du đệ là người bên trọng bên khinh sao? Ngu Chiêu và Diệp Tụng Tâm đều là sư muội, vậy tại sao đệ lại gọi Ngu Chiêu bằng tên thật, nhưng gọi Diệp Tụng Tâm là tiểu sư muội?”
0 comments