Chương 88: Hối hận cũng không kịp
Người dịch: Quýt
—
Ngay khi đám tu sĩ còn đang run rẩy, đầy hối tiếc, họ lại không biết rằng vị tiền bối mà họ nhắc đến đã sớm rời đi theo gió. Trên bầu trời cao ngàn dặm. Một bóng dáng cao ráo đang xuyên qua đám mây mù. Nàng có đôi mày thanh tú, mắt phượng tuyệt mỹ, mặc một bộ áo bào trắng giản dị, mái tóc đen tuyền tung bay giữa những làn mây, tôn lên làn da trắng mịn như tuyết. Người đó chính là Ngu Chiêu.
Sau nửa năm bế quan, cuối cùng nàng cũng đã đại thành Kim Đan, sớm hơn mười năm so với kiếp trước khi nàng kết đan.
“Chiếc ấm tử sắc mà sư tôn chế luyện quả thực bất phàm, ảo ảnh mà nó tạo ra có thể thay đổi tùy theo tu vi của từng người.”
Sau khi nhận được truyền thừa từ Minh Nguyệt Tán Nhân, Ngu Chiêu cũng đã biết cách chính xác để nhận chủ ấm tử sắc và tiến hành tu luyện nó. Với tu vi Kim Đan kỳ của nàng, ảo ảnh mà Minh Nguyệt Tán Nhân để lại có thể phát huy sức mạnh tương đương với một tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Lúc này, Ngu Chiêu có thể tưởng tượng được cảnh tượng thú vị khi nàng bất ngờ lấy ra chiếc ấm tử sắc trong một trận chiến.
Cùng lúc đó, nàng cũng càng mong chờ hơn khoảnh khắc sau khi lấy được Thiên Tiên Tử, sẽ tự tay chế luyện ra một pháp bảo bản mệnh có thể hoàn hảo kết hợp với Huyền Tịch Quyết. Nhưng trước đó, mục tiêu đầu tiên của nàng là đến Nam Minh Thành, đi đến di tích của Thủy Vân Cung để tra xét xem có thể tìm được manh mối liên quan đến Thủy Thanh Nguyệt hay không.
Có lẽ vì tâm trạng có chút gấp gáp, tốc độ bay của nàng lại tăng thêm vài phần, biến thành một đạo hồng quang, biến mất nơi chân trời.
…
Thanh Mộc Môn.
Vương Khiêm bước ra khỏi phòng luyện đan, liền chạm mặt Mộc Dã đang tiến vào để luyện đan. Sắc mặt hắn ta trầm xuống, hừ một tiếng nặng nề. Mộc Dã chẳng buồn để ý đến hắn ta, không thèm nhìn, bước thẳng qua bên cạnh.
Vương Khiêm cảm thấy mình bị coi thường, mặt đỏ bừng giận dữ, “Mộc Dã, đứng lại! Ngươi còn chưa làm thiếu môn chủ mà đã bày ra cái bộ dạng thiếu môn chủ rồi!”
“Mắc bệnh thì uống nhiều đan dược vào, đừng có ngày nào cũng phát bệnh trước mặt ta!” Mộc Dã quay đầu, trừng mắt.
Không trách nàng ấy nói chuyện cay nghiệt, bởi lẽ Vương Khiêm là kẻ hẹp hòi, lúc nào nói chuyện cũng mang một thái độ châm biếm, khiến nàng chẳng thể chịu nổi. Nàng ấy đã thử nói chuyện tử tế với hắn ta vài lần, nhưng đều không có hiệu quả, nên nàng cũng chẳng thèm lịch sự với hắn ta nữa.
“Mộc Dã! Đừng tưởng môn chủ coi trọng ngươi là ngươi có thể làm thiếu môn chủ! Ngươi còn lâu mới đủ tư cách!” Vương Khiêm tức giận quát lên.
Mộc Dã cạn lời. Đây chính là lý do nàng không muốn đôi co với hắn ta. Rõ ràng là Vương Khiêm tự gây chuyện trước, nhưng lại quay ra trách móc nàng, cứ lôi cái chức thiếu môn chủ ra mà nói, hoàn toàn không thể giao tiếp nổi.
“Vương Khiêm, ta nói lần cuối cùng, chức thiếu môn chủ, chúng ta sẽ dựa vào bản lĩnh mà tranh. Nếu ngươi có thể thắng ta trong kỳ khảo hạch đệ tử, ta sẽ tâm phục khẩu phục. Còn nếu không, thì ngậm miệng lại, nghe rõ chưa?”
Mộc Dã và Vương Khiêm đều là đệ tử của đan đường, cả hai đều tu vi ngang nhau, đều ở hậu kỳ Trúc Cơ. Thậm chí thời gian bọn họ nhập môn cũng không chênh nhau bao nhiêu, vì thế thường bị đem ra so sánh. Mộc Dã thì chấp nhận chuyện đó, có áp lực mới có động lực, có một đối thủ ngang tầm càng làm nàng thêm quyết tâm chiến thắng. Đáng tiếc là Vương Khiêm lại mang một thái độ hoàn toàn ngược lại, coi nàng như cái gai trong mắt, thường xuyên tìm cách gây chuyện, khiến nàng cực kỳ phiền lòng.
May mắn là chỉ cần nhẫn nhịn thêm một năm nữa, kỳ khảo hạch đệ tử đan đường của Thanh Mộc Môn sẽ đến. Môn chủ đã sớm tuyên bố rằng, người chiến thắng trong kỳ khảo hạch sẽ trở thành thiếu môn chủ đời kế tiếp. Nàng và Vương Khiêm sẽ có cơ hội giải quyết mọi thứ vào lúc đó.
“Mộc Dã! Ta chắc chắn sẽ thắng, ngươi chỉ cần chuẩn bị quỳ xuống bái lạy ta là được rồi!” Vương Khiêm buông lời độc địa, rồi tức tối bỏ đi.
Mộc Dã cau mày đầy khinh bỉ, thầm thở dài trong lòng. Sao nàng không thể gặp được những người đồng môn đáng tin cậy như Chu sư tỷ và Ngu Chiêu của Ngũ Hành Đạo Tông nhỉ? Đây là lần thứ một trăm ba mươi hai khi nàng hối hận vì đã gia nhập Thanh Mộc Môn.
Ở phía bên kia.
Trong đầu Vương Khiêm cũng đang nghĩ về cái tên Ngu Chiêu. Hắn đã bế quan luyện đan ba tháng nay, chắc chắn Vạn Bảo Các phải có tin tức mới rồi. Hắn dùng phù truyền tin, gửi thông báo hẹn gặp cho Quách Minh Ân và Điền Hán.
Nửa canh giờ sau, ba người gặp nhau tại động phủ của Vương Khiêm. Vương Khiêm liếc mắt nhìn hai người, ánh mắt đầy lạnh lẽo: “Bên Vạn Bảo Các có tình hình gì không? Ngu Chiêu bây giờ sống hay chết?”
Điền Hán cười ngượng ngùng, “Vương Khiêm sư đệ, Vạn Bảo Các vẫn chưa có hồi âm, dường như người nhận nhiệm vụ vẫn chưa tìm được tung tích của Ngu Chiêu, cho nên...” Giọng hắn càng lúc càng nhỏ dần khi đối diện với ánh mắt giận dữ của Vương Khiêm.
Vương Khiêm giận đến phát điên, “Nửa năm rồi! Đã qua nửa năm mà còn không tìm được người của Ngu Chiêu! Cái đám kia làm cái quái gì vậy! Vạn Bảo Các không phải nổi danh là cầu gì được nấy hay sao! Đây là cách bọn chúng làm việc đấy à!”
Vương Khiêm vừa mới phải chịu đựng một bụng tức giận từ Mộc Dã, hắn còn mơ tưởng rằng có thể xả cơn thịnh nộ thông qua việc thấy thảm cảnh của Ngu Chiêu. Kết quả là hắn đã luyện hai lò đan dược rồi, mà ngay cả một sợi tóc của Ngu Chiêu cũng chưa thấy, thì nhiệm vụ truy sát hắn đưa ra có ý nghĩa gì nữa?
“Vương Khiêm sư đệ, nổi giận hại thân, ngươi bớt nóng đi, Ngu Chiêu chắc chắn không thoát được đâu.” Quách Minh Ân thấy Điền Hán bị mắng té tát, cảm thấy tội nghiệp, liền lên tiếng giải vây.
Vương Khiêm nhìn hắn, hơi hếch cằm ra hiệu cho hắn tiếp tục nói.
Quách Minh Ân rót một chén trà nóng, đẩy đến trước mặt Vương Khiêm, rồi bắt đầu giải thích: “Lần trước ta đi cùng Điền Hán đến Vạn Bảo Các, đã cố tình tìm hiểu qua, người tiếp nhận nhiệm vụ chính là Tứ Quân Tử Mai Lan Trúc Cúc, nhóm ám sát có tỷ lệ thành công trăm phần trăm, tu vi trung bình của bọn họ đều ở trung kỳ Kim Đan. Trong đó, Mai Quân Tử là người giỏi nhất trong việc truy tung, có bọn họ, Ngu Chiêu dù có chạy đến chân trời góc bể cũng không thoát khỏi sự truy sát đâu.”
Vương Khiêm thoáng động sắc mặt: “Tứ Quân Tử thật sự lợi hại như ngươi nói sao?”
“Chắc chắn là vậy.” Quách Minh Ân nhấn mạnh, “Tứ Quân Tử tuy không nổi danh trong tông môn, nhưng trong giới tán tu lại là những kẻ lừng danh, không ai dám chọc vào. Chỉ cần Ngu Chiêu gặp phải bọn họ, chắc chắn không còn đường sống.”
Vương Khiêm trầm ngâm không nói gì.
Bất ngờ, Quách Minh Ân thần bí nói: “Thật ra, nhiệm vụ này kéo dài càng lâu, càng có lợi cho chúng ta.”
“Ngươi nói vậy là sao?” Vương Khiêm hỏi.
“Vương Khiêm sư đệ, ngươi thử nghĩ xem. Nếu Ngu Chiêu vừa rời thành không bao lâu đã bị giết chết ở nơi hoang dã, người của Ngũ Hành Đạo Tông chắc chắn sẽ nghi ngờ đến chúng ta. Nhưng bây giờ, đã qua nửa năm rồi, ai biết được Ngu Chiêu đã gây thù chuốc oán với kẻ nào ngoài kia, nếu nàng ta chết, cũng chẳng thể đổ lỗi lên đầu chúng ta được.”
Nghe vậy, cả Vương Khiêm lẫn Điền Hán đều hứng khởi. Đúng thế, Ngu Chiêu chết càng sớm, thì bọn họ càng dễ bị nghi ngờ. Nếu như Thanh Diễn Chân Nhân đích thân điều tra, thì Thanh Mộc Môn chưa chắc đã bảo vệ được bọn họ. Bây giờ vô tình để Ngu Chiêu sống thêm nửa năm, ngược lại giúp cho tình cảnh của bọn họ an toàn hơn.
“Quách sư huynh, quả nhiên ta không nhìn lầm người!” Vương Khiêm tâm trạng vui vẻ, vỗ vai Quách Minh Ân đầy khen ngợi. Quách Minh Ân và Điền Hán thở phào nhẹ nhõm, trong lòng biết rõ lần này coi như đã vượt qua nguy hiểm. Trong dân gian có câu “theo vua như theo hổ”, giờ họ cảm nhận sâu sắc điều này. Ở bên cạnh Vương Khiêm, quả thực là một thử thách lớn hơn cả việc tu luyện. Nếu không phải vì bọn họ bị đẩy ra khỏi nhóm của Mộc Dã, dù có chết họ cũng sẽ không theo Vương Khiêm. Hối hận cũng không kịp rồi...
0 comments