Vo Tinh Dao Chuong 094

By Quyt Nho - tháng 11 06, 2024
Views

Chương 94: Long Tiên Hương Vạn Năm 
Người dịch: Quýt
Sinh vật biển sống ở Nam Minh thoạt nhìn có vẻ ngoài tầm thường, nhưng thực chất toàn thân đều là bảo vật. Vây đuôi, vảy, xương cốt, thậm chí cả xúc tu của chúng đều có thể dùng để luyện chế pháp bảo. Một số yêu thú còn có yêu đan quý giá ngàn vàng, thu hút vô số tu sĩ đến tìm kiếm bảo vật. 
Dù mang linh căn hệ Thuỷ, nhưng do bẩm sinh không hợp với việc luyện đan luyện khí, ngay cả pháp bảo bản mệnh của mình, nàng cũng phải đến mượn phòng luyện đan của Thanh Mộc Môn để luyện chế. Vì vậy, trước một dãy tường đầy vật liệu từ hải thú, dù không hứng thú lắm, nàng vẫn chọn một vài nguyên liệu luyện đan phổ biến. Dù sao thì nàng cũng đến tìm Mộc Dã để xin giúp đỡ nên không thể đến tay không được.
Nữ tu ở Giao Nhân Các cứ tưởng sẽ thành công một thương vụ lớn trên tầng ba, trong lòng có chút thất vọng nhưng vẫn giữ nụ cười không đổi: "Tiên tử, nếu hàng hoá trên tầng ba chưa làm hài lòng, xin mời lên tầng bốn tham quan. Trên đó bày bán nhiều kỳ trân từ Nam Minh, như Long Tiên Hương vạn năm, Lam Tinh Thạch từ biển sâu, Nam Minh Bối Châu, v.v."
"Long Tiên Hương vạn năm?" Nghe vậy, nàng bỗng khẽ nhướng mày đầy hứng thú. Dạo gần đây, nàng cảm thấy lượng hương liệu có hơi thiếu.
"Lên tầng bốn đi."
Nữ tu mừng rỡ, dẫn nàng và Tiểu Hồng lên tầng bốn.
Nếu chỉ có một từ để miêu tả tầng bốn của Giao Nhân Các, nàng sẽ chọn từ "châu báu lộng lẫy." Những viên minh châu vốn chỉ dùng trang trí chiếu sáng ở tầng một, đến tầng bốn chỉ còn là vật trang trí bên cạnh các kỳ trân, chất đầy trong các tủ trưng bày bằng thuỷ tinh. Cột trụ chịu trọng lực của tầng này là pha lê từ đáy biển, trong suốt đến mức có thể phản chiếu ánh sáng mặt trời thành những tia sáng rực rỡ. Ngay cả tấm thảm dưới chân nàng cũng không biết được làm từ da loại hải thú nào, mềm mại và dày dặn, khiến mỗi bước đi như dẫm lên mây.
Tiểu Hồng khi vừa bước vào tầng bốn, không thể rời mắt, dường như chỉ cần nhắm mắt là sẽ tiếc nuối cả đời. Nhìn phản ứng của hai người, nữ tu mỉm cười, giới thiệu tường tận từng món kỳ trân trên tầng bốn. 
Dù chỉ quan tâm đến Long Tiên Hương vạn năm, nàng vẫn nghe hết sức chăm chú. Dù sao mục đích của việc rèn luyện là để mở rộng tầm mắt, nghe thêm một chút cũng không có hại.
Không lâu sau, họ dừng chân trước chiếc quầy thuỷ tinh trưng bày Long Tiên Hương vạn năm.
Long Tiên Hương là loại hương liệu đặc biệt của giới tu chân, có màu sắc giống hổ phách, khi đốt lên sẽ toả ra mùi hương ngọt ngào, giúp an thần định chí, thông khí hoạt huyết. Khối Long Tiên Hương vạn năm trước mặt nàng có lớp vỏ vàng đậm, to bằng đầu người, là một bảo vật hiếm có trong các loại Long Tiên Hương.
"Có thể thử hương khối Long Tiên Hương này không?" nàng hỏi.
Trong mắt nữ tu liền bùng lên ánh sáng rực rỡ: "Đương nhiên là được."
Làm ăn không sợ khách thử, chỉ sợ khách không thử. Khi khách muốn thử, tức là có ý định mua, nữ tu mừng rỡ không thể chờ hơn nữa.
Long Tiên Hương khác với hương liệu thông thường, có dụng cụ thử chuyên dụng. Nữ tu lấy ra một chiếc muỗng nhỏ màu bạc và một mảnh vuông nhỏ màu bạc, cẩn thận dùng muỗng cạo ra một lớp bột từ khối Long Tiên Hương, đặt lên mảnh bạc nhỏ. Sau đó, nàng đưa mảnh bạc lại gần một ngọn nến đang cháy.
Chỉ sau vài hơi thở, mùi hương kỳ lạ đã lan toả khắp mọi ngóc ngách của tầng bốn.
“Ồ? Đây là mùi gì vậy?”
“Hương thơm mà không quá ngào ngạt, trong lành mà không phù phiếm, chẳng lẽ là Long Tiên Hương!”
“Đi, qua đó xem thử nào.”
Các khách nhân tản ra khắp nơi trên tầng bốn khi ngửi thấy mùi hương này đều đổ dồn về phía đó. Khi thấy ba người đang thử hương là nàng và nữ tu, có kẻ tỏ vẻ bừng tỉnh, có người lại ngập tràn tò mò. Lượng bột Long Tiên Hương mà nữ tu cạo ra chỉ bé hơn móng tay một chút, thế nhưng mùi hương lan tỏa sau khi đốt lại bền lâu và vô cùng mạnh mẽ. Ngay cả khi bột đã cháy hết, trong không khí vẫn còn lưu lại mùi thơm độc đáo của Long Tiên Hương, như thể đã ngấm sâu vào tận xương tủy.
Không đợi nàng lên tiếng, một khách nhân đã sốt sắng hỏi: "Khối Long Tiên Hương vạn năm này có giá bao nhiêu?"
Bên cạnh hắn là một nữ tu riêng phục vụ cho hắn. Nữ tu điềm tĩnh đáp: "Tiên trưởng, khối Long Tiên Hương vạn năm này đến từ Nam Minh hải vực sâu thẳm, vô cùng hiếm có, giá bán năm trăm khối linh thạch thượng phẩm."
Người hỏi như bị dội một gáo nước lạnh, ánh sáng trong mắt hắn lập tức tắt ngấm. Long Tiên Hương vạn năm tuy quý giá nhưng không được ưa chuộng rộng rãi, ngoài một số ít người yêu thích hương liệu, hiếm có ai chịu bỏ ra một cái giá cao để mua về một miếng hương.
Nàng tuy không phải là người yêu thích hương liệu, nhưng Long Tiên Hương vạn năm lại rất có ích cho việc thực hiện huyễn thuật, vì thế nàng không chần chừ mà yêu cầu nữ tu gói lại để mang đi khi rời khỏi đây.
Nữ tu này từ lúc Ngu Chiêu yêu cầu thử hương đã có chút linh cảm, nhưng khi nàng thật sự quyết định mua lại khối Long Tiên Hương vạn năm này, trong lòng vẫn không tránh khỏi cảm giác choáng ngợp vì vui sướng. Hoa hồng từ năm trăm khối linh thạch thượng phẩm đủ để nàng sống sung túc nửa đời còn lại. Các nữ tu khác của Giao Nhân Các đều nhìn nàng ta với ánh mắt ngưỡng mộ, âm thầm hối tiếc tại sao mình không gặp được khách nhân hào phóng như nàng.
Sau một hồi sững sờ, nữ tu mới lấy lại tinh thần, vội vàng xin lỗi nàng vì phút giây lơ đãng. Khi nàng tỏ vẻ không để ý, nữ tu nhanh chóng lấy khối Long Tiên Hương vạn năm ra khỏi tủ kính và cất giữ riêng biệt.
Người chịu cú sốc lớn nhất khi nàng mua Long Tiên Hương không phải là nữ tu của Giao Nhân Các mà là tiểu nữ dẫn đường Tiểu Hồng. Năm trăm khối linh thạch thượng phẩm là con số mà trong mơ nàng cũng không dám nghĩ đến, thế nhưng vị tiền bối này chi ra mà không cần suy nghĩ. Tiểu Hồng vừa ngưỡng mộ, vừa có chút thất vọng không rõ nguyên nhân. Tâm trí rối bời cho đến khi nàng nhận ra cả tầng bốn đã được tham quan hết, nhiều thứ vì lơ đãng mà nàng chẳng nghe thấy gì. Cắn môi dưới, trong lòng nàng dâng lên một nỗi hối hận mãnh liệt.
Nàng và nữ tu đều không nhận ra Tiểu Hồng đang thất thần, lúc này nữ tu đang giới thiệu về tầng năm: “Tiên tử, thật không giấu gì người, tầng năm của Giao Nhân Các chỉ bày bán một món bảo vật duy nhất, giá cả không rẻ. Bất kể người có mua hay không, chỉ cần lên đó là phải trả mười khối linh thạch thượng phẩm.”
Nói xong, giọng nữ tu có phần chậm lại, như thể lo sợ làm nàng phật ý vì yêu cầu của Giao Nhân Các quá khắt khe.
“Trên tầng năm bán món bảo vật nào?” nàng tò mò.
Nữ tu lắc đầu: “Tiên tử, chúng ta cũng không biết.”
Ánh mắt nàng loé lên một tia hứng thú. Vật phẩm bày bán của Giao Nhân Các mà ngay cả người của họ cũng không biết?
Nàng quyết định ngay lập tức, lên tầng năm xem thử. Rồi quay sang nói với Tiểu Hồng: “Ngươi đi cùng ta.”
Tiểu Hồng điên cuồng lắc đầu: “Tiền bối, con không đi đâu, con sẽ đợi ở đây.” Chỉ là nhìn một chút đã phải trả mười khối linh thạch thượng phẩm, điều này quá sức nàng ấy, nàng ấy không thể nào với tới được.
Nữ tu cũng nói với nàng rằng mỗi lần chỉ có một người được lên tầng năm. Ngu Chiêu cũng không ép thêm, trả trước mười khối linh thạch thượng phẩm rồi một mình bước lên cầu thang.
Cuối cầu thang là một cánh cửa đóng kín, nàng nhẹ đẩy một cái, cánh cửa tự động mở ra, hiện ra một hành lang sâu thẳm tối tăm. Khóe môi nàng khẽ nhếch lên, bước chậm rãi tiến vào hành lang.

  • Share:

You Might Also Like

2 comments

  1. Hay quá!!!!! Hóng phần nữa!!!!!!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bấm follow để nhận thông báo chương mới nhất nha~

      Xóa