Người dịch: Danh Vu
Beta: Quýt
—
Lấy ý niệm để kích hoạt tâm ma tiềm ẩn trong nội tâm,dẫn tới chân tâm đã bị tâm ma quấy nhiễu. Cách đây rất lâu, Tâm ma dẫn đã là một thuật pháp mang tính công kích. Sau khi trải qua mấy ngàn vạn năm phát triển, công pháp này đã dần dần trở thành một phương thức để điều khiển. Để kiểm soát được, chỉ cần trồng Tâm ma dẫn vào tu sĩ là sẽ đạt được mục đích.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao muốn trồng Tâm ma dẫn vào ta?” Ngu Chiêu sắc bén hỏi.
“Phương Thành Lãng” đầu quay sang nơi khác, không nói gì. Ngu Chiêu mỉm cười với đôi tay nhanh như chớp bóp cổ chặt “Phương Thành Lãng”. Trước ánh mắt sợ hãi của đối phương, nàng nhẹ nhàng vặn cổ hắn.
Rắc! Cùng với tiếng xương vỡ, huyễn cảnh trước mặt Ngu Chiêu nhanh chóng sụp đổ. Trong nháy mắt, nàng trở lại cái hồ phía sau cửa đá. Ánh sáng lam quang đầy sắc thái kỳ dị liền biến mất, tiếng hát cũng ngừng lại. Trái tim màu lam không dám ló đầu, chìm dần vào đáy hồ. Ngu Chiêu khẽ cười một tiếng, nó tưởng trốn dưới nước là nàng sẽ không có cách nào bắt nó sao. Vậy nó quá đánh giá thấp nàng rồi.
Ngu Chiêu vận chuyển linh lực trong cơ thể, lấy thần thức bản thân để vẽ ra một đạo phù văn. Vừa xong nét cuối của phù văn, một đạo sóng năng lượng vô hình gợn lên, phù văn dần hiện ra. “Đi” Ngu Chiêu duỗi tay chỉ về hướng của trái tim màu lam dưới đáy hồ. Phù văn lóe lên, ngay lập tức xuyên qua màn nước của hồ và in lạc ấn lên trái tim màu lam. Trong thoáng chốc, vô số loại cảm xúc như sợ hãi, hoảng sợ, phẫn nộ,... tràn vào hải thức của Ngu Chiêu.
“Này!” Trái tim màu lam thét lên một tiếng chói tai, vọt ra khỏi nước, lao thẳng về phía Ngu Chiêu, dường như muốn đồng quy vu tận cùng Ngu Chiêu. Ngu Chiêu không né tránh, nhưng thần thức của nàng khẽ động đậy. Khí thế hung hăng vừa nãy của trái tim màu lam dường như bị người trước mắt trên không trung đánh một quyền, lập tức uể oải, run rẩy đứng cách Ngu Chiêu một trượng rồi dừng lại. Ngu Chiêu nhướng mày.
Tâm ma dẫn quả nhiên hữu dụng. Nàng có thể cảm nhận được mọi cảm xúc của trái tim màu lam, cũng có thể điều khiển được mọi hoạt động của nó. Nói cách khác, sự sống chết của trái tim màu lam đều phụ thuộc vào ý niệm của nàng.
“Hiện tại cùng ta trò chuyện chút, rốt cuộc ngươi là cái gì?”
Vừa hỏi xong câu hỏi, trái tim màu lam mới bình ổn cảm xúc lại run rẩy kịch liệt. Một làn sóng bi thương, phẫn nộ muốn hủy diệt trời đất suýt chút nữa làm xáo trộn tâm trí của Ngu Chiêu. Ngu Chiêu liền nhanh chóng sử dụng công pháp Huyễn Tịch quyết để củng cố tinh thần. Trong lòng nàng một trận hoảng sợ. Trách nàng suy nghĩ đem Tâm ma dẫn suy nghĩ quá đơn giản. Tuy nó có thể có thể điều khiển lòng người, nhưng phải đề phòng tinh thần bị phản phệ. Trừ phi có niềm tin tuyệt đối vào khả năng áp chế lực lượng tinh thần của đối phương tấn công vào nàng, nếu không quyết không thể sử dụng tùy tiện.
Trái tim màu lam tựa hồ như lâm vào hồi ức trong quá khứ, rất lâu không có động thái gì. Ngu Chiêu do dự một lát, sau đó hỏi:” Ngươi là giao nhân?”
“Ồ, thật hiếm có người còn nhận ra giao nhân.” Trái tim màu lam thừa nhận. Thanh âm của hắn không có cảm giác mị hoặc, ngược lại cho người đối diện cảm thấy nó trầm thấp đầy sự suy sụp, vô tận bi thương.
Giờ phút này, Ngu Chiêu đột nhiên không nói lên lời. Hiện tại nàng không biết xưng hô thế nào, nên nàng tạm thời gọi là giao nhân. Giao nhân muốn gieo Tâm ma dẫn lên người nàng, theo lý mà nói không đáng để Ngu Chiêu cảm thông. Nhưng Ngu Chiêu nhận thấy giao nhân này hẳn có tâm sự, nhìn thấy hắn chỉ kéo dài hơi tàn nhờ trái tim đó. Ngu Chiêu rốt cuộc vẫn xúc động hỏi:”Có thể kể cho ta nghe chuyện xưa của ngươi không?”
Có lẽ thấy thấy thái độ của Ngu Chiêu dịu lại, có ý bắt chuyện, giao nhân kinh ngạc. Sau đó, hắn cười lạnh một tiếng:”Có gì để nói? Tu sĩ các người, người nào người ấy đều tham lam vì Dược châu mà trắng trợn bắt giữ giao nhân. Trong nửa năm ngắn ngủi, khiến giao nhân bọn ta ở Nam Minh bị diệt tộc, hết thảy đều do tu sĩ các người ban tặng.”
Ngu Chiêu không để ý đến lời lẽ công kích của hắn, nhíu mày hỏi:” Vậy tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?” Ngu Chiêu không cố ý bóc trần nổi đau của hắn, nhưng có một số việc nàng phải làm rõ thì mới có thể thực hiện tiếp được.
Thanh âm giao nhân đầy âm u:” Thân thể của ta so với tộc nhân trong tộc có sự khác biệt, bọn họ rơi nước lệ sẽ hóa ra châu thuốc, còn ta trời sinh không thể rơi lệ. Một giao nhân không rơi lệ sẽ không có chút giá trị, cho nên bọn họ đã moi tim ta ra, lúc đó ta mới nhận ra trái tim của bản thân vẫn còn ý thức. Sau đó phát sinh quá nhiều chuyện nên ta không còn nhớ rõ. Dù sao cuối cùng ta đã bị giam ở thạch thất này, hắn ta yêu cầu ta gieo Tâm ma dẫn vào những người bước vào đây. Cho đến khi đủ ngàn người, hắn sẽ thả ta đi.”
Một trái tim có ý thức lại còn có thể nói chuyện, chẳng phải tương đương với việc có hai mạng sống sao? Ngu Chiêu hoàn toàn có thể tưởng tượng được viễn cảnh khi bí mật này được tiết lộ, sẽ có bao nhiêu tu sĩ điên cuồng vì nó. Ngu Chiêu không truy tìm đến cùng, trọng tâm của nàng rơi vào chữ “hắn ta” qua lời của giao nhân:” Hắn ta là ai?”
“Người cầm quyền phía sau của Giao Nhân các.” Giao nhân run rẩy, hiển nhiên khi nhắc tới người nó, chắc hẳn trong lòng có kiêng kỵ.
“Hắn tại sao lại bắt ngươi gieo Tâm ma dẫn?”Giao nhân do dự, Ngu Chiêu cũng không vội thúc giục. Hiện tại, trái tim của giao nhân đang bị nàng gieo dấu ấn, hắn không cách nào làm trái mệnh lệnh của nàng.
Quả nhiên trầm mặc được một lúc lâu, giao nhân lên tiếng lần nữa:” Thọ nguyên của hắn sắp hết, hắn muốn kéo dài tuổi thọ thông qua Nhiếp Hồn chi thuật.”
Ngu Chiêu phản ứng một chút mới lý giải được lời nói của giao nhân. Tu sĩ muốn đến lầu năm của Giao Nhân các phải thỏa mãn hai hai điều kiện: Có tiền và nhàn rỗi. Thông thường, những tu sĩ đạt được điều kiện trên nếu không xuất thân từ đại gia tộc tu chân thì cũng phải là đệ tử tông môn, địa vị không thấp. Họ sở hữu nhiều bí pháp tu luyện mà tu sĩ bình thường không thể có để thu hút các tu sĩ trên. Người cầm quyền của Giao Nhân các chính là lợi dụng điểm này để dễ dàng chọn lựa tu sĩ phù hợp với yêu cầu của hắn. Sau đó, sưu tập linh hồn và lưu giữ ký ức. Suy đoán đến đây không khỏi khiên Ngu Chiêu tê dại cả đầu:” Hắn là lão quái Nguyên Anh?” Chỉ có lão quái Nguyên Anh mói có khả năng không chút kiêng kỵ mà kiểm soát thần hồn người khác.
“Đúng vậy.”
Ngu Chiêu thầm nghĩ không tốt rồi. Nàng từ lúc bước chân lên lầu năm liền đã bị lão quái Nguyên Anh để mắt tới. Dù cho nàng không có bị gieo Tâm ma dẫn, nhưng vẫn có khả năng là mục tiêu tiếp theo của lão quái Nguyên Anh. Này thật sự là hiếu kỳ hại chết người rồi! Ngu Chiêu liếc mắt nhìn chằm chằm giao nhân nói:” Chờ ta từ nơi này rời khỏi tất sẽ cởi bỏ ma dẫn, về phần ngươi…”
Nàng định nói vài câu gay gắt, nhưng nhìn thấy trái tim lẻ loi, nàng liền cảm thấy vô nghĩa. Nàng hít sâu một hơi, quay người rời đi. Giao Nhân các không có bố trí thông đạo gây cản trở, Ngu Chiêu thuận lợi xuyên qua thông đạo đi xuống bậc thang. Tại lầu bốn, nữ tu với Tiểu Hồng nghe được thanh âm liền lập tức ngẩng đầu nhìn lại. Vừa nhìn liền thấy khuôn mặt đỏ bừng của nàng đang bước đi loạng choạng xuống dưới. Tiểu Hồng kinh ngạc tiến lên đỡ lấy cánh tay Ngu Chiêu.
“Tiền bối, ngài đây là uống say rồi sao?”
Nhưng trên người tiền bối đâu có mùi rượu. Nữ tu nhìn bộ dạng này cũng nhìn mãi thành quen, phàm là ai lên lầu năm lúc xuống tân khách đều có bộ dạng ý loạn thần mê, nghỉ ngơi một lát rồi sẽ trở lại bình thường. Nàng dẫn Ngu Chiêu với tiểu Hồng đến sảnh quý khách nghỉ ngơi. Quả nhiên, sau đó không lâu, mặt đỏ ửng của Ngu Chiêu dần rút đi, đôi mắt trở lại trong trẻo. Nàng nhanh chóng hoàn thành giao dịch với Giao Nhân các rồi dẫn tiểu Hồng rời đi. Sau khi băng qua hai con đường, trái tim còn đập dồn dập của nàng mới bình tĩnh lại một chút.
0 comments