CHƯƠNG 92: Nam Minh thành
Người dịch: Danh Vu
Beta: Quýt
—
Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê. Trước kia, Phương Thành Lãng hắn chưa bao giờ đối xử khác biệt giữa Ngu Chiêu với Diệp Tụng Tâm. Trong lòng của hắn, hai người đều là sư muội của hắn. Ngu Chiêu thời gian nhập môn lâu hơn nên mới gần gũi với Ngu Chiêu hơn. Mãi cho đến khi Ngu Chiêu tức giận vạch rõ ranh giới với bọn hắn, tự xin ra khỏi tông, hắn bấy giờ mới ý thức được trong lúc vô tình, hành vi của hắn tỏ rõ sự thiên vị đến mức nào. Nhưng thời điểm đó hắn chưa tỉnh ngộ, bản thân còn oán trách Ngu Chiêu vô cớ làm loạn, chuyện bé xé to. Nhớ vô số cơn ác mộng đã đánh thức hắn khỏi sự lừa dối. Sai chính là sai. Có lẽ bọn hắn không có ác ý, nhưng những tổn thương mà Ngu Chiêu đã phải nhận là sự thật không thể chối cãi, xóa bỏ nó đi được. Phương Thành Lãng càng ngộ ra lại lòng càng đau đớn. Điều đáng buồn hơn là những người khác không hiểu được nỗi thống khổ của hắn, ngược lại giờ oán trách hắn như đã làm với Ngu Chiêu. Vì Ngu Chiêu, vì công bằng, Phương Thành Lãng không muốn im lặng nữa.
”Đệ từ trước tới nay luôn gọi như vậy.” Lam Tử Du bị vấn đề của Phương Thành Lãng hỏi khó đến sững sờ, vô thức biện minh cho bản thân.
“Trước giờ như vậy thì coi là đúng sao?”
Bị khí thế hùng hổ dọa người của Phương Thành Lãng hỏi, Lam Tử Du không trả lời được liền cảm thấy khó xử, lạnh lùng nói:”Đại sư huynh, huynh trước kia vì sao không nói sớm, chẳng phải huynh cũng có suy nghĩ giống đệ sao.”
Tâm tình hắn hiện giờ không dễ chịu nên muốn cả Phương Thành Lãng chịu chung sự khó chịu nốt.
Trong lòng Phương Thành Lãng như bị dao đâm nhưng trên mặt vẫn không chút gợn sóng:”Đệ nói không sai. Vì vậy, huynh mới xuất hiện ở đây để chuộc lại lỗi lầm đã gây nên. Đệ có bao giờ tự hỏi lòng mình rằng đệ đến đây với mục đích gì không?”
Lam Tử Du yên lặng. Thôi Ngọc và Tô Minh cũng cụp mắt xuống. Tâm tư bọn hắn có thể khác nhau nhưng mục đích chung cuối cùng là khuyên Ngu Chiêu về độc Nguyệt Phong. Bảy đệ tử của độc Nguyệt Phong, không thể thiếu một ai. Chỉ là hai chữ “chuộc tội’ quá nặng nề, bọn hắn không thể nhận cái này.
“Đại sư huynh với Nhị sư huynh đừng vì muội nổi giận với nhau, muội tình nguyện ở lại.”
Mắt Diệp Tụng Tâm chỉ muốn chực trào nước mắt chảy ra, mũi đỏ ửng, bày bộ dáng đáng thương cho mọi người nhìn. Lam Tử Du hừ một tiếng rồi quay đầu đi. Diệp Tụng Tâm coi như hắn chịu thỏa hiệp. Phương Thành Lãng vẻ mặt lãnh đạm, từ chối cho ý kiến. Tô Minh uể oải cúi thấp đầu, vẻ mặt mê mang, nghi hoặc. Giờ xem ra ngày tháng sư huynh muội ngồi nâng chén tại suối sẽ khó trở lại.....
Nam Minh hay còn gọi là Nam Hải, trong biển có yêu thú, trên biển có đảo. Bởi vậy hàng năm luôn có vô số tu sĩ tới nơi này để săn giết yêu thú, thu hoạch yêu đan hoặc đi thuyền lên đảo tìm kiếm bảo vật. Chính nhờ thiên nhiên ban tặng những điều kiện lý tưởng vậy nên Nam Minh thành đã trở thành một nơi phồn hoa, thịnh vượng. Nó còn có một tên gọi khác là đệ nhất Nam Vực thành.
Ngu Chiêu tìm được manh mối biết được địa chỉ cũ của Thủy Vân cung nằm ở ngoại thành Nam Minh. biết được đại khái phương hướng nhưng không rõ vị trí cụ thể. Nàng quyết định đến Nam Minh thành để hỏi thăm một chút, xem có thu hoạch được nhiều manh mối có giá trị hơn không.
Không còn bị bọn sát thủ của Ám các dè chừng hay sao mà suốt chặng đường không có phục người kích nàng. Ngược lại, Ngu Chiêu gặp phải một vài tu sĩ có ý đồ xấu muốn cố ý chặn đường cướp bóc nàng. Chắc hẳn do chúng nhìn không thấu tu vi của Ngu Chiêu nên còn ẩn nấp chưa xuất hiện.
Ngu Chiêu phớt lờ họ và lao thẳng đến Nam Minh thành. Có lẽ là bởi vì Nam Minh thành gần biển nên tường thành Nam Minh có rất nhiều vỏ sò, vảy cá, xương cá và các đồ trang trí khác. Nếu ngửi kỹ, có thể ngửi thấy mùi tanh của biển thoang thoảng. Ngu Chiêu đi theo hàng tu sĩ vào thành, nàng đang tò mò nhìn đường phố tràn ngập cảnh biển thì trước mặt vang lên một giọng nói trong trẻo. "Tiền bối, ngài có cần người hướng dẫn không? Giá rất rẻ, một ngày chỉ tốn năm khối linh thạch hạ phẩm."
Ngu Chiêu cúi đầu nhìn thấy người đang nói là một cô bé đầu tròn, nước da đen. Nàng đang nắm chặt vạt áo bằng cả hai tay, trông rất lo lắng lại nói rất bài bản.
“Ngươi là tu sĩ bản địa sao?”
Trong cơ thể của tiểu cô nương có một chút linh lực dao động. Tiểu cô nương này chắc là luyện đến tầng hai Luyện Khí kỳ. Tiểu cô nương ngược lại có chút xấu hổ, hai má hơi ửng đỏ nhưng không quá rõ ràng, nàng lấy hết dũng khí gật đầu.
“Ngươi tên là gì?”
“Tên con là Tiểu Hồng.”
“Tiểu Hồng?”
Ngu Chiêu trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, nàng lại liếc nhìn quần áo của Tiểu Hồng:” Ta hiện tại là lần đầu đến Nam Minh thành, vừa vặn đang thiếu người chỉ đường, hay là ngươi dẫn đường đi.”
Tiểu Hồng cao hứng luôn, hướng về Ngu Chiêu cúi đầu cảm tạ:”Đa tạ tiền bối! Đa tạ tiền bối !”
Ngu Chiêu dùng linh lực đỡ nàng dậy:” Đi thôi, giới thiệu cho ta một chút về Nam Minh thành.”
“Được ạ, tiền bối.”
Ngu Chiêu đi phía trước, Tiểu Hồng lẽo đẽo theo sau tỉ mỉ giới thiệu về phong tục và nét đặc sắc của Nam Minh thành. Nam Minh thành xây dựng dựa vào biển, hai bên đường phố có các cửa hàng bày bán vật phẩm bên trong, bên ngoài có bày Linh Phù pháp khí và pháp khí tu tiên cùng với nhiều xác hải thú. Ngu Chiêu nhìn thấy một con hải thú xấu xí cao hơn cả tòa nhà hai tầng. Nó trông giống như một con cá, nhưng nó có cái mỏ sắc nhọn và hàm răng sắc nhọn. Phần đỉnh đầu và hàm dưới nhô ra, giống như hai khối u ác tính ép vào nhau.
Tiểu Hồng nhìn thấy Ngu Chiêu có vẻ hứng thú với đầu cá nên chủ động tiến đến giải thích:” Tiền bối, con hải thú này có tên gọi là Nhục Cầu hải quái. Ngài đừng nhìn vẻ ngoài xấu xí của nó mà coi thường, sức mạnh của nó không thua gì tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ. Các tu sĩ có thể hấp thụ nó trong thời gian dài, có công dụng dưỡng nhan sắc.”
Ngu Chiêu nghe vậy khỏi nhìn con hải thú này nhiều thêm vài lần. Sau đó khóe miệng nàng giật giật, nhanh chóng đi chỗ khác. Tiểu Hồng nhếch môi nở nụ cười xong lại phát hiện bản thân làm vậy không hợp lẽ nên vội che miệng lại, bày ra bộ dạng nghiêm túc. Ngu Chiêu giả vờ không chú ý tới động tác nhỏ của nàng, tiếp tục đi về phía trước.
Giữa đường có một tòa nhà năm tầng trang nhã, trên cột cờ ngoài cửa treo một tấm biểu ngữ màu xanh đậm. Trên đó không có chữ viết mà chỉ có hình một giao nhân(người cá). Ngu Chiêu dừng lại hỏi: “Nơi đó là nơi nào? “
Tiểu Hồng nhìn sang, trên mặt lập tức hiện lên vẻ kiêu ngạo: “Tiền bối, đó là Giao Nhân các nổi tiếng nhất ở Nam Minh thành. Bảo bối bán bên trong đều là từ Nam Minh."
Ngu Chiêu bắt đầu có hứng thú, đi thẳng tới Giao Nhân các. Bước chân của Tiểu Hồng rất nhanh nhẹn, trong mắt hiện lên sự phấn khích không thể kiềm chế được. Mặc dù rất tự hào về Giao Nhân các nhưng thực ra nàng mới chỉ vào một lần và chỉ đi vòng quanh tầng một rồi đi ra ngay. Không phải đám người ở Giao Nhân các đuổi khách đi, mà là chính nàng thấy bản thân luộm thuộm, cảm thấy mình không hợp với nơi đó, không thể tiếp tục mặt dày ở lại. Lần này thì khác, nàng ấy đi cùng tiền bối, là chỗ dựa cho nàng ấy.
Ngu Chiêu vừa bước vào Giao Nhân các đã được chào đón bởi một làn gió mát, giống như gió biển nhưng không có mùi tanh của biển mà là hơi thở sảng khoái. Những gì có thể nhìn thấy là một đại dương xanh trắng, trên tường có vô số viên ngọc trai sáng bóng, nhìn rất thích mắt và có hương vị độc đáo.
0 comments