CHƯƠNG 93: Giao Nhân các
Người dịch: Danh Vu
Beta: Quýt
—
Giao Nhân các có năm tầng lầu, mỗi một tầng lầu đều bán hàng hóa không giống nhau. Tầng lầu thứ nhất trưng bày trang sức tinh xảo, chẳng hạn như trâm cài tóc từ xương cá, kết cấu như ngọc. Bên ngoài khảm pháp trận phòng ngự, là một sự kết hợp giữ thẩm mỹ cái đẹp với tính chiến đấu.
Ngu Chiêu hiếm khi đeo trang sức, một là mấy năm đầu nàng không có tiền, hai là khi còn ở Độc Nguyệt Phong đa số chung sống với mấy nam nhân nên không có khiếu thẩm mỹ. Bây giờ nhìn những món trang sức tinh xảo ở Giao Nhân các làm cho nàng nổi lên nhiều hứng thú. Nàng đã chọn nhiều trang sức trông có ích, dự định khi trở về sẽ tặng cho Chu sư tỷ, Mộc Dã và những người khác.
Vốn dĩ nàng không thiếu linh thạch, lại thêm thu hoạch được khá khá trên người bốn vị sát thủ Mai, Lan, Trúc, Cúc nên giờ nàng rất giàu. Nàng cho gọi nữ tu của Giao Nhân chuyên đi bưng trà tiếp khách bê hộ khay đựng trang sức. Bởi vì nàng nhìn trúng nhiều món trang sức nên khay nhanh chóng được lấp đầy thì sẽ có nữ tu khác tiền tới luân phiên bê tiếp. Hành vi tiêu tiền như nước của nàng đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của những vị khách khác.
Nhìn thấy nhiều ánh mắt không ngừng quét tới chỗ hai người, tiểu Hồng trong lòng thấy lo lắng và liều mạng nháy mắt với Ngu Chiêu. Thấy Ngu Chiêu không chút phản ứng nào, nàng cả gan kéo ống tay áo của Ngu Chiêu, nhỏ giọng nói:”Tiền bối, tiền bối, xin hãy khiêm tốn, đừng phô trương thế này!”
Ngu Chiêu nghe vậy ngẩng đầu nhìn xung quanh, dùng áp lực của tu sĩ Kim Đan quét tới. Những người ở đại sảnh tầng một của Giao Nhân các đều sợ hãi và thỉnh thoảng nhìn đi nơi khác. Trong giới tu chân chỉ có một số ít tu sĩ Hóa Thần, tu sĩ Nguyên Anh gần như xưng bá khắp chốn lại hiếm khi hành tẩu bên ngoài, vậy nên tu sĩ Kim Đan gần như là mạnh mẽ nhất và không dám tùy tiện trêu chọc. Điều này có thể thấy được từ việc những sát thủ hàng đầu trong Ám các chính là tứ đại sát thủ Mai, Lan, Trúc, Cúc ở cấp độ Kim Đan kỳ.
Sau khi Ngu Chiêu thể hiện khí chất cường giả của mình, những người khác không có gan nhìn về phía Ngu Chiêu nữa, thậm chí còn chủ động tránh sang một bên khi Ngu Chiêu đến gần để thể hiện sự tôn kính. Tiểu Hồng mắt sáng lấp lánh. Nàng ấy đã sống ở Nam Minh thành từ khi còn nhỏ, sống nương tựa cùng với mấy ấu đệ. Điều làm cho nàng ấy ngưỡng mộ, sùng bái nhất chính là có thể giống một nữ tu sĩ cường đại và tự tin như Ngu Chiêu. Nàng vô cùng may mắn vì đã tiến cử chính mình khi tiền bối đến đây. Trải nghiệm ngày hôm nay đủ khiến nàng nhớ mãi trong cuộc đời mình. Sau khi Ngu Chiêu đi qua lầu một, nàng tập trung ánh mắt nhìn vào tầng hai.
Nữ tu ở Giao Nhân các nhanh nhẹn đi tới, nhiệt tình giới thiệu với Ngu Chiêu:” Tiên tử, lầu hai của Giao Nhân các bán đặc sản Nam Minh thành, có thể ăn tại chỗ hoặc mang về, phục vụ ăn uống hay làm quà tặng đều là sự lựa chọn tuyệt vời.
" Món ăn đặc sản?”
Ngu Chiêu lập tức nhớ tới con quái ngư xấu xí và kỳ lạ đó. Nàng thăm dò hỏi: “Nghe nói có một loại hải quái tên là Nhục Cầu hải quái thịt rất ngon, không biết có thể tìm được ở tầng hai hay không?”
Nữ tu càng cười càng nhiệt tình: “Đương nhiên là có. Nhục Cầu hải quái thuộc về Nam Minh. Không chỉ vậy, ở Giao Nhân các chúng tôi còn nhiều món đặc sắc khác nhau để thỏa mãn khẩu vị của mọi khách hàng."
Ngu Chiêu do dự một lúc, nhưng vẫn chọn bước lên lầu hai. Nàng thực sự không tò mò việc ăn thịt Nhục Cầu hải quái có thể dưỡng nhan hay không, nàng chỉ đến đây để mở mang tầm mắt mà thôi!
Lúc này, người hạnh phúc nhất chính là tiểu Hồng. Lầu hai là khu vực nàng chưa từng bước vào, tràn đầy sắc thái bí ẩn. Dù chưa nếm được nhưng chỉ cần ngửi thôi cũng thấy thỏa mãn.
Giao Nhân các đã thiết lập một pháp trận để ngăn cách lầu hai và lầu một. Khoảnh khắc Ngu Chiêu bước lên lầu hai, mùi thơm tươi mát bay trong không khí biến mất, thay vào đó là một mùi thịt không thể diễn tả bằng lời. Nàng và tiểu Hồng không khỏi hít một hơi thật sâu, miệng đột nhiên chảy đầy nước miếng, cảm giác thèm ăn càng tăng lên.
Cách bố trí lầu hai của Giao Nhân các rất khác so với lầu một. Có lẽ để phân biệt các cách chế biến thức ăn khác nhau, lầu hai được chia thành các gian hàng hình vuông và mỗi gian hàng tương ứng với một loài hải thú khác nhau. Nữ tu lầm tưởng Chiêu nhắc đến Nhục Cầu hải quáilà vì muốn nếm thử mùi vị của nó nên dẫn Ngu Chiêu và tiểu Hồng thẳng đến quầy bán Nhục Cầu hải quái.
“Tiên tử, này là những món ăn được làm từ Nhục Cầu hải quái, bên cạnh là que để ăn thử.” Trước gian hàng bày một chiếc bàn dài, trên bàn có mấy chiếc hộp hình vuông, bên trong chứa các món ngon được chế biến bằng nhiều phương pháp khác nhau. Sau khi thịt hải thú đó được chế biến và làm chín nên hình dạng ban đầu của nó không còn. Sự phản kháng trong lòng Ngu Chiêu phai nhạt dần. Nàng nhặt một cây que lên rồi xiên vào miếng thịt viên. Bề ngoài thịt viên vàng nâu, cắn nhẹ một cái có nước sốt chảy ra cùng mùi thơm của thịt. Mắt Ngu Chiêu sáng lên, thịt cá được đảo nhiều lần tạo được kết cầu giòn tan, không có vị tanh, thay vào đó là mùi vị trong veo. Đây qua là món ăn gon mà trước giờ Ngu Chiêu chưa từng nếm qua. Nàng lại nhặt một que nữa định đưa cho nha đầu đứng háo hức đằng sau xong nghĩ nghĩ lại xiên một viên rồi mới đưa cho tiểu Hồng:”Ngươi cũng nếm qua thử, tiện thì đưa cho ta lời tham khảo.”
Tiểu Hồng định từ chối nhưng lại nuốt lời muốn nói trở lại. Nàng không phải tham ăn, đây là nàng đang trợ giúp cho tiền bối. Giấu suy nghĩ trong đầu, nàng cẩn thận cắn một miếng. Ngay lập tức tư vị thơm ngon liền quấn quanh đầu lưỡi. Đôi mắt nàng mở to, biểu cảm phát ngốc.
Ngu Chiêu cảm thấy rất đáng yêu, cười hỏi:” Hương vị thế nào?”
Tiểu Hồng điên cuồng gật đầu. Nàng ấy chưa bao giờ ăn món nào ngon tới vậy. Món ăn ngon đến mức nàng ấy muốn khóc. Cũng may nàng một mực nhớ kỹ nhiệm vụ được giao, đem nước mắt nhịn xuống, nhìn cá viên với ánh mắt thèm muốn đầy tiếc nuối. Các đệ đệ của nàng chưa bao giờ được nếm món thịt ngon như vậy, thật muốn lấy về cho bọn họ nếm thử. Tuy nhiên, tiểu Hồng nghĩ rằng nàng không thể làm xấu mặt tiền bối của mình.
“Ngài có thể thử cá kho, nó khác với cá viên.”
Với thức ăn ngon, Ngu Chiêu không còn nhớ được hình dáng xấu xí của nó nữa. Theo sự giới thiệu của nữ tu sĩ của Giao Nhân các, nàng ăn từng miếng thịt hải sản được chế biến theo nhiều cách khác nhau và thuộc nhiều chủng loại khác nhau, đồng thời không quên cho Tiểu Hồng ăn.
Sau nửa canh giờ, Ngu Chiêu hài lòng đi lên lầu ba. Túi trữ vật không gian của nàng chứa đầy hàng trăm hộp thức ăn làm từ thịt hải thú, chuẩn bị sẵn để thưởng thức chậm rãi trong chuyến hành trình của nàng. Mặc dù tu sĩ từ nơi khác đến Giao Các hàng ngày để mua sắm, nhưng hiếm có người nào hào phóng như Ngu Chiêu, hầu hết chỉ mua vài thứ rồi nếm thử. Thật hiếm khi một nữ tu sĩ gặp được một khách hàng lớn, hơn nữa nàng cũng là một nữ tử vô cùng sảng khoái. Nữ tu đối xử với Ngu Chiêu như thể đang đối xử với Thần Tài, nhiệt và ân cần.
"Tiền bối, thứ bán ở tầng ba là những bộ phận chưa được rèn luyện của hải thú, phần lớn dùng để luyện chế vũ khí và đan dược."
Khi nói chuyện, ba người đã bước lên lầu ba. So với lầu một và lầu hai ồn ào, náo nhiệt, tầng ba chắc chắn yên tĩnh hơn rất nhiều, lượng khách mua sắm ở lầu hai so ra không bằng một phần mười. Trên lầu ba không có quầy triển lãm, thay vào đó, một phần nhỏ của tất cả các vật liệu hải thú được phân loại và trưng bày trên các bức tường khác nhau, liếc mắt nhìn qua là thấy được ngay.
0 comments