Người dịch: Quýt
—
"Tiền bối... tiền bối." Tiểu Hồng thở hổn hển, mồ hôi lấm tấm trên trán. Vừa rồi tiền bối đi nhanh quá, nàng ấy không theo kịp, chỉ có thể chạy vội đuổi theo sau.
"Tiểu Hồng, ngươi có biết trong thành Nam Minh này ai là người sống lâu nhất, học thức uyên bác nhất không?" Đã đến Nam Minh Thành, Ngu Chiêu không muốn trở về tay không. Nàng quyết định thử lần cuối, nếu vẫn không tìm được manh mối thì sẽ lập tức từ bỏ, rời khỏi đây và chờ dịp khác.
"Con biết, là Trà gia gia!" Tiểu Hồng giơ tay lên, hớn hở nói, "Trà gia gia là trà Trà đại sư của Phiêu Hương Trà Lầu, ngài ấy pha trà ngon nhất!"
"Đi, dẫn ta đến gặp ngài ấy."
"Vâng!" Tiểu Hồng thành thục dẫn Ngu Chiêu đi xuyên qua những con hẻm nhỏ, chẳng mấy chốc đã đến một trà lâu. Hai người cùng lên lầu hai, theo hướng trà hương, tìm thấy Trà đại sư đang pha trà cho khách trong phòng trà. Tình huống cấp bách, Ngu Chiêu không có thời gian đợi Trà đại sư bước ra, nàng giơ chân đá cửa phòng trà.
"Này, ngươi làm gì vậy!" Hai tu sĩ đang ngồi trong phòng thưởng trà giận dữ trừng mắt nhìn Ngu Chiêu. Nhưng khi phát hiện không thể nhìn thấu tu vi của nàng, nét giận trên mặt cả hai lập tức chuyển thành nụ cười nịnh nọt, vội đứng dậy hành lễ, "Kính chào tiền bối."
Ngu Chiêu ném một khối linh thạch thượng phẩm vào tay một người, "Ta có việc muốn hỏi Trà đại sư, đây xem như lễ bồi tội cho các người."
Hai người nhìn thấy khối linh thạch thượng phẩm trong tay, khóe miệng cười đến không thể rộng hơn nữa, nào còn giận dỗi gì.
"Tiền bối, chúng tôi đi ngay, đi ngay!" Nói xong, cả hai liền vội vã ra khỏi phòng trà, còn chu đáo đóng cửa lại.
Phòng trà lập tức yên tĩnh trở lại.
"Tiểu hữu vội vã như vậy, có việc gì muốn thỉnh giáo ta chăng?" Trà đại sư tóc hoa râm, lưng thẳng tắp, đặt ấm trà xuống, thần thái ung dung hỏi.
"Trà đại sư, ta muốn hỏi liệu ngài có biết ở gần Nam Minh Thành có một tông môn tên là Thủy Vân Cung không?" Ngu Chiêu vào thẳng vấn đề.
"Thủy Vân Cung?" Trà đại sư kinh ngạc nhìn Ngu Chiêu, "Chẳng phải tông môn đó đã diệt vong từ hai mươi năm trước rồi sao?"
Trong mắt Ngu Chiêu lóe lên tia vui mừng. Đã tìm đúng người rồi!
"Đúng vậy, ngài có biết vị trí của Thủy Vân Cung không?"
Trà đại sư nhíu mày, "Ta cũng chỉ nghe người khác nói chuyện này, nhất thời không thể nhớ ra."
"Trà gia gia, vị tiền bối này là khách của con, ngài giúp đỡ người ta chút đi." Lúc này, Tiểu Hồng từ phía sau Ngu Chiêu bước ra, chắp tay cầu khẩn, giọng điệu đáng thương.
"Ra là Tiểu Hồng à." Trà đại sư thấy Tiểu Hồng, nếp nhăn ở khóe mắt sâu thêm, ông nhìn Ngu Chiêu với vẻ không đồng ý, "Sao ngươi không nói sớm là khách của Tiểu Hồng, ta đã nhớ ra từ lâu rồi."
Ngu Chiêu: … Đừng có làm bộ nữa, rõ ràng ông thấy Tiểu Hồng từ đầu, chỉ là đợi cô bé mở lời thôi.
Trà đại sư thấy vừa đủ thì dừng, báo cho Ngu Chiêu địa chỉ chi tiết của Thủy Vân Cung. Ngu Chiêu nghiêm túc ghi nhớ, chuẩn bị tặng Trà đại sư năm khối linh thạch thượng phẩm để tạ ơn. Trà đại sư lại không chịu nhận, "Ta chỉ nói vài lời, không đáng để đưa nhiều như vậy, nếu ngươi nhất định phải cho thì tặng cho Tiểu Hồng đi, đứa nhỏ này không dễ dàng gì."
Ngu Chiêu sớm nhận ra Trà đại sư và Tiểu Hồng có mối quan hệ thân thiết, cũng không lấy làm ngạc nhiên.
Nàng bèn lấy thêm một khối linh thạch thượng phẩm, rồi lấy ra một hộp thức ăn đầy đủ, đưa tất cả cho Tiểu Hồng trước mặt Trà đại sư, "Ta phải đi rồi, đây là thù lao cho công việc hướng dẫn của ngươi hôm nay."
Tiểu Hồng ngơ ngác nhìn khối linh thạch trong suốt trong tay Ngu Chiêu. Thứ này là cho nàng sao? Trong lòng nàng hoảng hốt, liên tục lắc đầu, "Không, tiền bối, nhiều quá, con không dám nhận."
Trà đại sư đứng bên nhìn mà nóng ruột, hận không thể giành hết đồ trong tay Ngu Chiêu đưa cho Tiểu Hồng.
"Cầm lấy đi, đây là phần của ngươi." Ngu Chiêu cương quyết và kiên định đẩy tất cả vào lòng Tiểu Hồng, rồi nhắc nhở, "Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng để người khác nhìn thấy những thứ này, chỉ có ngươi và Trà đại sư biết là được."
Tiểu Hồng không giống như Ngu Chiêu, không có sức tự vệ, nếu tin tức lộ ra, không chỉ linh thạch mà cả tính mạng nàng cũng khó bảo toàn.
"Còn nữa, trong thời gian này tốt nhất muội nên ở cùng Trà đại sư, đừng ra ngoài một mình." Ngu Chiêu lo lắng lão quái Nguyên Anh ở Giao Nhân Các sau khi mất dấu nàng sẽ tìm Tiểu Hồng gây sự, không khỏi căn dặn thêm.
Trong đầu Tiểu Hồng chỉ toàn là khối linh thạch trong tay, hoàn toàn không nghe rõ Ngu Chiêu đang nói gì. Trà đại sư sắc mặt nghiêm trọng, hiển nhiên đã nhận ra nguy hiểm tiềm tàng.
"Ta sẽ trông chừng Tiểu Hồng." Ngu Chiêu gật đầu với ông, rồi như một cơn gió mạnh rời khỏi trà lâu, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Trà đại sư nhìn Tiểu Hồng đang ngây ngốc cười, khẽ thở dài một tiếng. Không biết số tài sản đột ngột này là phúc hay họa.
Vị trí của Thủy Vân Cung từ Nam Minh Thành tính ra cũng không xa lắm, nhưng cũng không thể nói là gần. Ngu Chiêu đi suốt hai ngày đường mới đến được ngọn núi mà Trà đại sư nói.
Núi cao ngất tận mây, mây mù giăng phủ, giữa lưng chừng núi còn có một thác nước lớn treo lơ lửng, giống như dải Ngân Hà tuôn chảy, tạo nên một màn sương nước mờ ảo. Theo con mắt của Ngu Chiêu, nơi này quả thực là một vùng linh tú thích hợp để lập tông phái.
Thân ảnh nàng lóe lên, lập tức dọc theo sơn đạo tiến lên đỉnh núi.
Càng lên cao, Ngu Chiêu dần phát hiện có điều không ổn, linh lực ở đây dường như sinh động hơn so với những nơi nàng đi qua trước đó. Hơn nữa, nàng còn phát hiện một vài dấu vết của người đi lại.
Chẳng lẽ...
---
Tại tầng năm của Giao Nhân Các.
Giao nhân ngâm mình trong hồ nước, tâm trí hỗn loạn. Người của Nhân tộc từ trước tới nay luôn là biểu tượng của lòng tham, hèn hạ, vô sỉ. Sau khi từng bị lừa dối, hắn đã thề sẽ không bao giờ tin tưởng nhân tộc nữa. Thế mà nữ tu nhân tộc kia lại thực sự giải trừ ma dẫn trong tâm theo lời hứa, điều này khiến giao nhân vốn đã quen với sự lừa lọc của nhân tộc cảm thấy bối rối không biết phải làm sao.
Đột nhiên, hình ảnh tộc nhân của hắn bị tu sĩ tàn sát hiện lên trong ý thức. Hắn vừa kinh vừa giận, bất ngờ đâm mạnh đầu vào thành bể nước. Hắn muốn dùng nỗi đau này để nhắc nhở bản thân không được quên những tội ác nhân tộc đã gây ra cho tộc của hắn, không được quên mối thù hận!
"Tiểu giao nhân, hôm nay ngươi có vẻ khác lạ." Một nỗi sợ tột cùng lập tức lấn át cơn giận của hắn, khiến hắn không tự chủ mà run rẩy, mặt nước trong hồ cũng dập dềnh theo.
Một bóng người từ lúc nào đã xuất hiện ở bờ hồ, cúi xuống nhìn giao nhân trong hồ với nụ cười nửa như không. Thấy giao nhân run rẩy vì sự hiện diện của mình, ánh mắt hắn lấp lánh niềm vui sướng.
Ngay sau đó, ánh sáng trong mắt hắn biến mất, thay vào đó là cơn thịnh nộ cuồn cuộn.
"Ai? Là ai đã để lại khí tức trên người ngươi?"
Phịch!
Giao nhân thậm chí còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị nắm gọn trong lòng bàn tay của hắn. Cơn đau còn mãnh liệt hơn việc đâm đầu vào tường trước đó ập tới.
Giao nhân phát ra tiếng hét thảm thiết, dòng máu xanh chảy trong tim dường như càng ngày càng sẫm lại.
"Tiểu giao nhân, đừng thách thức sự kiên nhẫn của ta, nói hết mọi chuyện xảy ra trên người ngươi!"
0 comments