Chương 95: Ảo Cảnh Đồi Phong Bại Tục
Người dịch: Quýt
—
Cánh cửa lớn phía sau lưng Ngu Chiêu khép lại một cách chậm rãi. Nàng không dừng lại, tiếp tục bước đi dọc theo hành lang rộng lớn phía trước. Cũng không rõ Giao Nhân Các đã dùng loại vật liệu nào để xây dựng lối đi này, bởi sau khi tiến thêm một đoạn, Ngu Chiêu phát hiện phạm vi dò xét bằng thần thức của mình bị thu hẹp, chỉ còn trong khoảng cách chưa đầy một trượng xung quanh. Mặt nàng vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng đã âm thầm đề cao cảnh giác. Giao Nhân Các vốn chỉ là một tiệm bán hàng, tại sao lại phải làm nhiều điều mờ ám như vậy, bày ra đủ loại chiêu trò thu hút? Liệu phía sau đó có ẩn giấu điều gì mà không ai biết chăng?
Đang suy nghĩ, Ngu Chiêu đã đi đến cuối hành lang. Nơi đây xuất hiện một cánh cửa đá đóng kín. Lần này, nàng không lập tức tiến tới đẩy cửa mà đứng yên trước cửa, đưa tay vuốt cằm dường như đang cân nhắc điều gì. Đột nhiên, tai nàng khẽ động, cả người không kìm được nghiêng về phía cửa đá. Vừa rồi, nàng như nghe thấy tiếng ca của một nữ nhân. Nàng nín thở, tập trung lắng nghe. Đợi mãi mà không thấy tiếng ca vang lên lần nữa, như thể âm thanh vừa rồi chỉ là ảo giác.
Mắt nàng lóe lên một tia sáng, rồi đặt tay lên cửa đá. Bên trong cánh cửa liền vang lên âm thanh răng rắc như thể đang bị nghiền nát. Sau đó, cánh cửa từ từ mở ra hai bên, ánh sáng xanh u ám chiếu lên mặt Ngu Chiêu, khiến biểu cảm nàng trở nên âm trầm đầy u tối. Khi cảnh vật sau cánh cửa dần hiện rõ trước mắt, đồng tử nàng co rút, bàng hoàng đến kinh ngạc.
“Khách nhân, ngài thích nghe hát không? Để ta hát tặng ngài một bài nhé.”
Nghe thấy giọng nói dịu dàng, quyến rũ của nữ nhân, cả người Ngu Chiêu chấn động, một luồng lạnh lẽo từ chân lan thẳng đến đỉnh đầu. Thứ này không những biết nói chuyện mà còn biết hát sao? Không trách Ngu Chiêu lại thất thố như vậy, bởi dù là ai khi nhìn thấy một trái tim màu xanh đang ngâm trong nước đột nhiên mở miệng nói chuyện cũng đều sẽ kinh hãi. Khi mở cửa, ánh sáng xanh chiếu lên mặt nàng chính là từ trái tim xanh kia phát ra. Nàng thầm cảm thấy may mắn vì không để Tiểu Hồng đi theo, cảnh tượng này e là sẽ dọa con bé khiếp sợ.
“Yiya li~~” Trái tim màu xanh ấy không đợi Ngu Chiêu đáp lại, liền tự mình cất giọng hát. Trong lúc hát, những mạch máu trên trái tim vẫn đập đều đặn, tạo nên một loại cảm giác quỷ dị khó diễn tả. Điều khiến Ngu Chiêu nổi da gà hơn cả là trái tim xanh này hát bằng một ngôn ngữ khác mà nàng hoàn toàn không hiểu, nhưng nàng có thể cảm nhận được ý đồ mê hoặc ẩn chứa trong giọng ca ấy.
Đúng vậy, trái tim xanh này đang cố gắng dùng tiếng hát để mê hoặc tâm trí nàng.
Ngu Chiêu vốn là người đã hai lần sống lại, ý chí vô cùng kiên định. Hơn nữa, pháp quyết nàng tu luyện là Huyễn Tịch Quyết, một loại thuật pháp chuyên dẫn dắt tâm trí tu sĩ thông qua ảo ảnh, khiến họ chìm vào ảo cảnh. Ngay khi nghe thấy giọng hát mê hoặc như tiếng nhạc say sưa, Ngu Chiêu lập tức nhận ra ý đồ không lành của trái tim xanh này. Nàng không vạch trần, mà giả vờ nheo mắt, lộ ra dáng vẻ như bị mê hoặc.
Phải thừa nhận rằng, tiếng hát của trái tim xanh này thật sự rất hay, đủ để khiến người nghe lưu luyến mãi không thôi. Dù đã cảnh giác từ trước, nàng suýt chút nữa bị cuốn vào tiếng ca. Điều này khiến trong lòng nàng dấy lên một dự đoán.
Người ta đồn rằng trong vùng biển sâu thẳm Nam Minh có một tộc đặc biệt tên là Giao Nhân tộc. Bọn họ có thân hình nửa người nửa cá, cao năm, sáu thước, da trắng như tuyết, dung mạo xinh đẹp, và giọng ca tuyệt diệu, khó ai sánh kịp. Người nghe tiếng hát của họ sẽ bị quyến rũ, tự nguyện ở lại với tộc Giao Nhân. Bên cạnh giọng hát, tộc Giao Nhân còn có một thứ đặc biệt khiến vô số tu sĩ thèm muốn, đó là nước mắt của họ. Nước mắt của Giao Nhân rơi xuống sẽ hóa thành một viên ngọc trắng, nếu nghiền thành bột và bôi lên vết thương, vết thương sẽ lành lại một cách kỳ diệu, nên ngọc ấy được gọi là Bất Dược Châu.
Vì muốn có được loại ngọc quý hiếm này, không ít tu sĩ đã mạo hiểm ra biển sâu, săn lùng và giết chóc Giao Nhân, buộc họ phải khóc để lấy nước mắt, khiến tộc Giao Nhân dần bị tiêu diệt khỏi vùng biển Nam Minh.
Trước đây khi nghe Tiểu Hồng kể về truyền thuyết của tộc Giao Nhân, Ngu Chiêu chỉ nghĩ đó là câu chuyện bịa đặt, không mấy để tâm. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy trái tim xanh kỳ dị này, cùng tiếng hát quyến rũ mê hoặc, Ngu Chiêu bắt đầu tin rằng tộc Giao Nhân thật sự tồn tại trong giới tu chân. Nghĩ đến đây, lòng nàng nặng trĩu. Nếu những lời đồn đại là thật, chẳng phải tộc Giao Nhân đã thực sự gặp phải họa diệt vong sao? Và trái tim còn đập mạnh mẽ trước mặt nàng có phải là di sản cuối cùng từ cuộc thảm sát đó?
Có lẽ vì tâm trạng dao động mạnh, mắt Ngu Chiêu thoáng mờ đi và nàng lập tức bị kéo vào một ảo cảnh. Cảnh ảo mà Ngu Chiêu tạo ra thường dựa vào những gì người trong cảnh nghĩ đến, nhưng thủ pháp của trái tim xanh này lại đơn giản và thô sơ hơn nhiều. Nàng khẳng định chắc chắn điều này, bởi trước mặt nàng, Phương Thành Lãng, Lam Tử Du và những người khác đang mặc những bộ quần áo lòe loẹt, nhảy múa đầy khêu gợi. Đúng vậy, nhảy múa, mà còn là điệu vũ tục tĩu khó coi. Thật đúng là đồi phong bại tục!
Ngu Chiêu vừa vui vẻ vỗ tay theo nhịp, vừa trong lòng lên tiếng trách móc đầy chính nghĩa. Phải thừa nhận rằng, khi nhìn đám người đứng đắn như Phương Thành Lãng thực hiện những động tác khiêu khích, tâm trạng nàng có chút thoải mái. Dù biết là giả, nhưng ít nhất cũng có thể nhìn ngắm một chút cho thỏa thích. Vé vào cửa mười khối linh thạch thượng phẩm thật đáng giá.
Ngay lúc này, "Phương Thành Lãng" bất ngờ cầm lấy một chén rượu, bước nhẹ nhàng đến chỗ Ngu Chiêu. Thân thể nàng vô thức ngả ra sau một chút. Thực sự mà nói, bộ dạng của "Phương Thành Lãng" quá chói mắt, khiến nàng khó chịu. Vì muốn làm rõ mục đích của trái tim xanh kia, Ngu Chiêu cố gắng kiềm chế, còn nhếch miệng tỏ vẻ vui vẻ.
"Phương Thành Lãng" đi tới trước mặt Ngu Chiêu, khẽ cười duyên một tiếng, không nói gì, chỉ nâng chén rượu lên rót vào miệng nàng. Ngu Chiêu ngửa đầu uống cạn. Đây là trong ảo cảnh của nàng, nên nàng tin chắc rằng rượu không có vấn đề gì. Nếu là ở nơi khác, nàng chắc chắn sẽ không dám uống chén rượu này, ai mà biết trong đó có thứ gì.
"Chiêu Chiêu~"
"Phương Thành Lãng" đột nhiên gọi tên Ngu Chiêu, rồi đưa tay vuốt ve tóc nàng. Nàng cố gắng nhẫn nhịn, nghiến răng nghiến lợi gần như muốn cắn nát cả hàm, mới không động chân đạp cho tên giả mạo này bay xa. Ban đầu nàng đã thấy Phương Thành Lãng là kẻ không mấy dễ chịu, nhưng so với thứ thấp kém đang giả mạo này, có vẻ như Phương Thành Lãng thực sự chưa đến mức khó ưa đến vậy.
Thấy Ngu Chiêu không phản kháng, trong đôi mắt yêu mị của "Phương Thành Lãng" thoáng lóe lên tia lạnh lẽo, một tia sáng nhỏ nhấp nháy nơi đầu ngón tay hắn. Giây tiếp theo, khi bàn tay hắn sắp chạm vào sau đầu của nàng, Ngu Chiêu đột nhiên đưa tay bắt lấy cánh tay của hắn.
"Phương Thành Lãng" giật mình, cúi đầu nhìn nàng, chỉ thấy đôi mắt nàng trong sáng, tĩnh lặng. Nàng hoàn toàn không bị tiếng ca mê hoặc!
"Phương Thành Lãng" nhận ra điều này, lập tức muốn thoát khỏi tình thế, nhưng bàn tay của Ngu Chiêu đã giữ chặt lấy hắn, không để hắn nhúc nhích.
"Để ta xem, ngươi đang giở trò gì đây." Ngu Chiêu kéo tay của "Phương Thành Lãng" lại gần, cẩn thận quan sát, rồi dựa vào ký ức của Minh Nguyệt Tán Nhân mà nhanh chóng nhận ra ý nghĩa của ký hiệu trên đầu ngón tay.
"Tâm Ma Dẫn? Ngươi định gieo Tâm Ma Dẫn vào thức hải của ta sao?"
Mặt "Phương Thành Lãng" lập tức tái nhợt. Không những bị bắt, mà còn bị phát hiện âm mưu. Hắn chết chắc rồi…
Người dịch: Quýt
—
Cánh cửa lớn phía sau lưng Ngu Chiêu khép lại một cách chậm rãi. Nàng không dừng lại, tiếp tục bước đi dọc theo hành lang rộng lớn phía trước. Cũng không rõ Giao Nhân Các đã dùng loại vật liệu nào để xây dựng lối đi này, bởi sau khi tiến thêm một đoạn, Ngu Chiêu phát hiện phạm vi dò xét bằng thần thức của mình bị thu hẹp, chỉ còn trong khoảng cách chưa đầy một trượng xung quanh. Mặt nàng vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng đã âm thầm đề cao cảnh giác. Giao Nhân Các vốn chỉ là một tiệm bán hàng, tại sao lại phải làm nhiều điều mờ ám như vậy, bày ra đủ loại chiêu trò thu hút? Liệu phía sau đó có ẩn giấu điều gì mà không ai biết chăng?
Đang suy nghĩ, Ngu Chiêu đã đi đến cuối hành lang. Nơi đây xuất hiện một cánh cửa đá đóng kín. Lần này, nàng không lập tức tiến tới đẩy cửa mà đứng yên trước cửa, đưa tay vuốt cằm dường như đang cân nhắc điều gì. Đột nhiên, tai nàng khẽ động, cả người không kìm được nghiêng về phía cửa đá. Vừa rồi, nàng như nghe thấy tiếng ca của một nữ nhân. Nàng nín thở, tập trung lắng nghe. Đợi mãi mà không thấy tiếng ca vang lên lần nữa, như thể âm thanh vừa rồi chỉ là ảo giác.
Mắt nàng lóe lên một tia sáng, rồi đặt tay lên cửa đá. Bên trong cánh cửa liền vang lên âm thanh răng rắc như thể đang bị nghiền nát. Sau đó, cánh cửa từ từ mở ra hai bên, ánh sáng xanh u ám chiếu lên mặt Ngu Chiêu, khiến biểu cảm nàng trở nên âm trầm đầy u tối. Khi cảnh vật sau cánh cửa dần hiện rõ trước mắt, đồng tử nàng co rút, bàng hoàng đến kinh ngạc.
“Khách nhân, ngài thích nghe hát không? Để ta hát tặng ngài một bài nhé.”
Nghe thấy giọng nói dịu dàng, quyến rũ của nữ nhân, cả người Ngu Chiêu chấn động, một luồng lạnh lẽo từ chân lan thẳng đến đỉnh đầu. Thứ này không những biết nói chuyện mà còn biết hát sao? Không trách Ngu Chiêu lại thất thố như vậy, bởi dù là ai khi nhìn thấy một trái tim màu xanh đang ngâm trong nước đột nhiên mở miệng nói chuyện cũng đều sẽ kinh hãi. Khi mở cửa, ánh sáng xanh chiếu lên mặt nàng chính là từ trái tim xanh kia phát ra. Nàng thầm cảm thấy may mắn vì không để Tiểu Hồng đi theo, cảnh tượng này e là sẽ dọa con bé khiếp sợ.
“Yiya li~~” Trái tim màu xanh ấy không đợi Ngu Chiêu đáp lại, liền tự mình cất giọng hát. Trong lúc hát, những mạch máu trên trái tim vẫn đập đều đặn, tạo nên một loại cảm giác quỷ dị khó diễn tả. Điều khiến Ngu Chiêu nổi da gà hơn cả là trái tim xanh này hát bằng một ngôn ngữ khác mà nàng hoàn toàn không hiểu, nhưng nàng có thể cảm nhận được ý đồ mê hoặc ẩn chứa trong giọng ca ấy.
Đúng vậy, trái tim xanh này đang cố gắng dùng tiếng hát để mê hoặc tâm trí nàng.
Ngu Chiêu vốn là người đã hai lần sống lại, ý chí vô cùng kiên định. Hơn nữa, pháp quyết nàng tu luyện là Huyễn Tịch Quyết, một loại thuật pháp chuyên dẫn dắt tâm trí tu sĩ thông qua ảo ảnh, khiến họ chìm vào ảo cảnh. Ngay khi nghe thấy giọng hát mê hoặc như tiếng nhạc say sưa, Ngu Chiêu lập tức nhận ra ý đồ không lành của trái tim xanh này. Nàng không vạch trần, mà giả vờ nheo mắt, lộ ra dáng vẻ như bị mê hoặc.
Phải thừa nhận rằng, tiếng hát của trái tim xanh này thật sự rất hay, đủ để khiến người nghe lưu luyến mãi không thôi. Dù đã cảnh giác từ trước, nàng suýt chút nữa bị cuốn vào tiếng ca. Điều này khiến trong lòng nàng dấy lên một dự đoán.
Người ta đồn rằng trong vùng biển sâu thẳm Nam Minh có một tộc đặc biệt tên là Giao Nhân tộc. Bọn họ có thân hình nửa người nửa cá, cao năm, sáu thước, da trắng như tuyết, dung mạo xinh đẹp, và giọng ca tuyệt diệu, khó ai sánh kịp. Người nghe tiếng hát của họ sẽ bị quyến rũ, tự nguyện ở lại với tộc Giao Nhân. Bên cạnh giọng hát, tộc Giao Nhân còn có một thứ đặc biệt khiến vô số tu sĩ thèm muốn, đó là nước mắt của họ. Nước mắt của Giao Nhân rơi xuống sẽ hóa thành một viên ngọc trắng, nếu nghiền thành bột và bôi lên vết thương, vết thương sẽ lành lại một cách kỳ diệu, nên ngọc ấy được gọi là Bất Dược Châu.
Vì muốn có được loại ngọc quý hiếm này, không ít tu sĩ đã mạo hiểm ra biển sâu, săn lùng và giết chóc Giao Nhân, buộc họ phải khóc để lấy nước mắt, khiến tộc Giao Nhân dần bị tiêu diệt khỏi vùng biển Nam Minh.
Trước đây khi nghe Tiểu Hồng kể về truyền thuyết của tộc Giao Nhân, Ngu Chiêu chỉ nghĩ đó là câu chuyện bịa đặt, không mấy để tâm. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy trái tim xanh kỳ dị này, cùng tiếng hát quyến rũ mê hoặc, Ngu Chiêu bắt đầu tin rằng tộc Giao Nhân thật sự tồn tại trong giới tu chân. Nghĩ đến đây, lòng nàng nặng trĩu. Nếu những lời đồn đại là thật, chẳng phải tộc Giao Nhân đã thực sự gặp phải họa diệt vong sao? Và trái tim còn đập mạnh mẽ trước mặt nàng có phải là di sản cuối cùng từ cuộc thảm sát đó?
Có lẽ vì tâm trạng dao động mạnh, mắt Ngu Chiêu thoáng mờ đi và nàng lập tức bị kéo vào một ảo cảnh. Cảnh ảo mà Ngu Chiêu tạo ra thường dựa vào những gì người trong cảnh nghĩ đến, nhưng thủ pháp của trái tim xanh này lại đơn giản và thô sơ hơn nhiều. Nàng khẳng định chắc chắn điều này, bởi trước mặt nàng, Phương Thành Lãng, Lam Tử Du và những người khác đang mặc những bộ quần áo lòe loẹt, nhảy múa đầy khêu gợi. Đúng vậy, nhảy múa, mà còn là điệu vũ tục tĩu khó coi. Thật đúng là đồi phong bại tục!
Ngu Chiêu vừa vui vẻ vỗ tay theo nhịp, vừa trong lòng lên tiếng trách móc đầy chính nghĩa. Phải thừa nhận rằng, khi nhìn đám người đứng đắn như Phương Thành Lãng thực hiện những động tác khiêu khích, tâm trạng nàng có chút thoải mái. Dù biết là giả, nhưng ít nhất cũng có thể nhìn ngắm một chút cho thỏa thích. Vé vào cửa mười khối linh thạch thượng phẩm thật đáng giá.
Ngay lúc này, "Phương Thành Lãng" bất ngờ cầm lấy một chén rượu, bước nhẹ nhàng đến chỗ Ngu Chiêu. Thân thể nàng vô thức ngả ra sau một chút. Thực sự mà nói, bộ dạng của "Phương Thành Lãng" quá chói mắt, khiến nàng khó chịu. Vì muốn làm rõ mục đích của trái tim xanh kia, Ngu Chiêu cố gắng kiềm chế, còn nhếch miệng tỏ vẻ vui vẻ.
"Phương Thành Lãng" đi tới trước mặt Ngu Chiêu, khẽ cười duyên một tiếng, không nói gì, chỉ nâng chén rượu lên rót vào miệng nàng. Ngu Chiêu ngửa đầu uống cạn. Đây là trong ảo cảnh của nàng, nên nàng tin chắc rằng rượu không có vấn đề gì. Nếu là ở nơi khác, nàng chắc chắn sẽ không dám uống chén rượu này, ai mà biết trong đó có thứ gì.
"Chiêu Chiêu~"
"Phương Thành Lãng" đột nhiên gọi tên Ngu Chiêu, rồi đưa tay vuốt ve tóc nàng. Nàng cố gắng nhẫn nhịn, nghiến răng nghiến lợi gần như muốn cắn nát cả hàm, mới không động chân đạp cho tên giả mạo này bay xa. Ban đầu nàng đã thấy Phương Thành Lãng là kẻ không mấy dễ chịu, nhưng so với thứ thấp kém đang giả mạo này, có vẻ như Phương Thành Lãng thực sự chưa đến mức khó ưa đến vậy.
Thấy Ngu Chiêu không phản kháng, trong đôi mắt yêu mị của "Phương Thành Lãng" thoáng lóe lên tia lạnh lẽo, một tia sáng nhỏ nhấp nháy nơi đầu ngón tay hắn. Giây tiếp theo, khi bàn tay hắn sắp chạm vào sau đầu của nàng, Ngu Chiêu đột nhiên đưa tay bắt lấy cánh tay của hắn.
"Phương Thành Lãng" giật mình, cúi đầu nhìn nàng, chỉ thấy đôi mắt nàng trong sáng, tĩnh lặng. Nàng hoàn toàn không bị tiếng ca mê hoặc!
"Phương Thành Lãng" nhận ra điều này, lập tức muốn thoát khỏi tình thế, nhưng bàn tay của Ngu Chiêu đã giữ chặt lấy hắn, không để hắn nhúc nhích.
"Để ta xem, ngươi đang giở trò gì đây." Ngu Chiêu kéo tay của "Phương Thành Lãng" lại gần, cẩn thận quan sát, rồi dựa vào ký ức của Minh Nguyệt Tán Nhân mà nhanh chóng nhận ra ý nghĩa của ký hiệu trên đầu ngón tay.
"Tâm Ma Dẫn? Ngươi định gieo Tâm Ma Dẫn vào thức hải của ta sao?"
Mặt "Phương Thành Lãng" lập tức tái nhợt. Không những bị bắt, mà còn bị phát hiện âm mưu. Hắn chết chắc rồi…

0 comments