Vô Tình Đạo Chương 089

By Quyt Nho - tháng 11 04, 2024
Views

Chương 89: Tứ Quân Tử - Mai Lan Trúc Cúc
Người dịch: Quýt

Quách Minh Ân không nói sai, Tứ Quân Tử Mai Lan Trúc Cúc quả thật danh bất hư truyền. Nửa tháng sau khi Ngu Chiêu xuất quan, bốn người bọn họ đã dùng phương pháp truy tung đặc biệt để tìm ra tung tích của nàng, rồi liên tục bám theo. Cuối cùng, họ đã bắt kịp nàng tại một ngọn núi hoang cách thành Nam Minh vạn dặm.
Ban đầu, Ngu Chiêu tưởng rằng bốn người chỉ là những người qua đường tình cờ, nàng còn cố ý né tránh một chút. Nào ngờ chớp mắt sau, bốn người đã lập tức xếp thành đội hình hình vuông, vây nàng vào giữa.
“Cô nương, ngươi làm chúng ta phải tìm rất khổ đấy.” Người nói là một nữ tử. Dung mạo nàng dịu dàng, thanh tú nhưng lại mặc trang phục nam nhân, trên áo thêu hình Trúc Thanh, từng động tác, cử chỉ của nàng đều toát ra phong thái nhã nhặn của một văn nhân.
Người đến không có ý tốt!
Ngu Chiêu giữ nét mặt bình thản, nhưng trong lòng đã ngấm ngầm cảnh giác.
“Trúc Quân! Sao lại phải phí lời với nàng ta, giết đi là xong.” Một nữ tử khác lên tiếng, trang phục cũng tương tự như Trúc Quân, chỉ là trên áo dài thêu hình cúc đen, giữa hai hàng lông mày toát lên sát khí nồng nặc.
“Ha ha ha.” Nữ tử mặc trang phục thêu hoa mai đỏ mỉm cười duyên dáng, che miệng cười khẽ, nũng nịu nói: “Cúc Quân lúc nào cũng nóng nảy như thế. Cô nương nhỏ bé này đã khiến chúng ta tốn bao nhiêu công sức, chẳng phải nên chơi đùa với nàng ta một chút sao?”
Nữ tu còn lại không nói gì, nhưng trên mặt lộ vẻ tán đồng.
Ngu Chiêu nhìn kỹ trang phục và cách xưng hô của bốn người, rồi nghiêm giọng: “Các ngươi chính là Tứ Quân Tử - Mai Lan Trúc Cúc?”
Dù sao Ngu Chiêu cũng đã sống thêm một kiếp, kiến thức và trải nghiệm của nàng cũng phong phú hơn nhiều so với những đệ tử tông môn mới ra ngoài lịch luyện. Tứ Quân Tử -  Mai Lan Trúc Cúc là tổ chức sát thủ đứng đầu Ám Các, tuy họ đều là nữ nhi nhưng lại cải trang thành nam nhân, lấy Mai Lan Trúc Cúc làm danh hiệu, tự xưng là quân tử. Tuy nhiên, Ngu Chiêu từng nghe nói về bọn họ khi tin tức về cái chết của bọn họ được lan truyền.
Tứ Quân Tử Mai Lan Trúc Cúc khi nhận nhiệm vụ không bao giờ chọn lọc đối tượng, chỉ cần số tiền thù lao đủ khiến họ hài lòng, họ sẽ nhận. Điều này dẫn đến việc họ bị thân nhân của các mục tiêu ám sát trước đó tìm đến trả thù, chết trong thảm cảnh. Sau đó, trong một thời gian dài, không ai dám nhận các nhiệm vụ ám sát do Ám Các phát ra.
Khi nhận ra bọn họ, Ngu Chiêu lập tức hiểu rằng có người đã treo thưởng để truy sát nàng trong Ám Các. Về phần người treo thưởng... ánh mắt Ngu Chiêu thoáng hiện lên sự lạnh lẽo.
Trúc Quân không biết từ đâu lấy ra một chiếc quạt gấp bằng trúc, phẩy một cái thật mạnh, rồi lắc đầu đắc ý: “Đúng vậy, chúng ta chính là Tứ Quân Tử - Mai Lan Trúc Cúc, ta là Trúc Quân.”
Nữ tu mặc áo thêu hoa mai đỏ nhẹ nhàng mỉm cười: “Ta là Mai Quân.”
“Ta là Lan Quân,” nữ tu cuối cùng mặc áo thêu cúc đen hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường nhưng vẫn thành thật đáp: “Cúc Quân!”
Ngu Chiêu: … Không cần phải tự giới thiệu lại lần nữa đâu.
“Cô nương còn tâm nguyện nào chưa hoàn thành không? Trúc Quân ta sẵn lòng cho nàng thêm nửa nén hương để giải quyết tiếc nuối, không uổng một chuyến đến cõi hồng trần này.” Trúc Quân phe phẩy chiếc quạt trúc, văn vẻ đến mức khiến người ta liên tưởng đến một tên thư sinh mọt sách.
Ngu Chiêu trầm mặc một lúc, rồi trước mặt bốn người, nàng lấy từ túi trữ vật ra một lư hương hình hoa sen, vô cùng thành thật hỏi: “Ta có thể thắp một nén hương không?”
“Trong hương có độc!” Cúc Quân mắt lóe lên tia hung tợn, lập tức rút ra một thanh phi kiếm từ thắt lưng, trong tích tắc, kiếm khí lao thẳng về phía Ngu Chiêu.
Ngu Chiêu thầm thở dài, nhẹ nhàng né tránh luồng kiếm khí.
Cúc Quân đánh không trúng chiêu, giận dữ hét lên, lớn tiếng thúc giục đồng bọn: “Trúc Quân, Lan Quân, các ngươi còn chờ gì nữa! Giết nàng ta!”
Sở dĩ Cúc Quân vội vàng muốn hoàn thành nhiệm vụ, một phần là do tính cách nóng nảy, một phần khác là vì khi họ nhận nhiệm vụ, Ngu Chiêu vẫn còn ở giai đoạn đại viên mãn Trúc Cơ. Vậy mà chưa đầy nửa năm, Ngu Chiêu đã trở thành tu sĩ Kim Đan.
Ngu Chiêu tiến bộ quá nhanh khiến Cúc Quân không thể không cảm thấy lo sợ. Khi Cúc Quân đã ra tay, ba người còn lại cũng không do dự nữa.
Trúc Quân dùng pháp khí của mình chính là chiếc quạt trúc trong tay. Chỉ thấy nàng nhả ra một luồng linh khí vào chiếc quạt, ngay lập tức, những chiếc lá trúc được vẽ trên đó bắt đầu chuyển động như những sinh vật đang bò. Liền sau đó, từng phiến lá trúc màu đen phá vỡ mặt giấy, tụ lại trước mặt Trúc Quân.
“Lên!” Một tiếng lệnh hô vang, vô số lá trúc bắn về phía Ngu Chiêu như mưa tên.
Cùng lúc đó, Lan Quân cũng lấy ra pháp khí của mình. Đó là một đóa hoa lan khổng lồ, cánh hoa trong suốt, lấp lánh, giữa những cánh hoa lại xen kẽ những sợi vân đỏ mảnh.
“Khóa!” Lời vừa dứt, vô số sợi tơ đỏ bắn ra từ đóa lan, rồi lập tức tạo thành một mạng lưới phong tỏa, dần dần thu hẹp lại về phía vị trí của Ngu Chiêu.
Mai Quân không ra tay, nàng chuyên về truy tung, lúc này chỉ khoanh tay đứng một bên xem trận đấu.
Ba tu sĩ Kim Đan đồng loạt ra tay, làm sao lại không thể chế ngự nổi một tu sĩ Kim Đan vừa mới đột phá?
Tuy nhiên, chỉ giây sau, Mai Quân liền phải thất vọng. Ngu Chiêu đối mặt với sự tấn công của ba người mà không những không hề hoảng loạn, trên mặt còn nở nụ cười bí ẩn.
Nàng đạt đến Kim Đan cũng có nghĩa là Huyễn Tịch Quyết của nàng đã tu luyện đến tầng thứ ba. Hiện giờ nàng không cần phải dựa vào hương thơm nữa, có thể trực tiếp tạo ra ảo cảnh bằng thủ quyết.
Linh lực kỳ dị lan tỏa ra xung quanh, bốn người Trúc Quân thậm chí không nhận ra điều bất thường, ý thức của họ lập tức bị Ngu Chiêu kéo vào trong ảo cảnh.
Kiếm khí, lá trúc và những sợi tơ đỏ dừng lại giữa không trung, cả không gian như bị đóng băng.
...
“Tiểu Trúc Nhi, con là nữ tử, không nên tranh giành với ca ca, nghe lời mẹ, ở nhà theo đại trưởng lão trong gia tộc tu luyện, để ca ca vào Trường Sinh Môn.” 
Trong mơ màng, Trúc Quân nghe thấy có ai đó đang nói bên tai mình. Nàng mở mắt ra, thấy một gương mặt nghiêm nghị.
“Mẹ…” Nàng vô thức kêu lên một tiếng.
Người đối diện không đáp lại mà tiếp tục ép nàng đồng ý ở nhà tu luyện.
Trúc Quân cảm thấy cực kỳ không cam tâm, nhưng không hiểu sao nhìn vào gương mặt nghiêm khắc của mẹ, nàng chỉ đành uất ức mà nhượng bộ.
Những ngày ở nhà tu luyện còn khổ sở hơn nàng tưởng tượng. Đại trưởng lão trong gia tộc không thích nữ tử, đối xử với nàng lạnh nhạt, chỉ tập trung dạy dỗ các đường huynh đường đệ. 
Mỗi lần ca ca từ Trường Sinh Môn trở về, vẻ hăng hái, đắc ý của huynh ấy luôn kích thích nàng.
Trúc Quân cố gắng thuyết phục mẹ, dù không được vào Trường Sinh Môn, thì ít ra một tông môn nhỏ cũng còn hơn là phải ở nhà. Nhưng mẹ nàng kiên quyết không đồng ý, cuối cùng tức giận đến mức nhốt nàng ta ở trong nhà, không cho nàng ra ngoài.
Một năm, hai năm...
Trúc Quân co ro trong góc tối, không được thấy ánh sáng quá lâu khiến da nàng trở nên tái nhợt bệnh tật, đôi mắt mất thần, khuôn mặt tiều tụy, trong lòng nàng còn trào dâng một nỗi đau không thể giải tỏa.
Không! Không thể như vậy! Đây không phải là cuộc sống nàng đáng phải chịu!
Trong thâm tâm, Trúc Quân nhận ra mọi chuyện nàng trải qua đều rất bất thường, nhưng nàng không thể suy nghĩ sâu xa hơn. Chỉ cần nàng nảy ra ý định tìm hiểu, đầu nàng sẽ đau nhói, như thể thần hồn bị người ta xé thành hai nửa.
Sự phân tách giữa thực tại và ý thức khiến nàng thường xuyên rơi vào ảo giác. Có lúc nàng là sát thủ vô tình của Ám Các, có lúc lại là đứa con gái bị giam cầm trong gia tộc mà không thể trốn thoát.
Cuối cùng, nàng cũng không phân biệt nổi đâu là ảo cảnh, đâu là hiện thực, cứ mơ màng trôi qua từng ngày, không còn biết thời gian trôi đi thế nào.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments